Chương 1126
Biên Chức Thành Đích Mộng
25/08/2015
Lục Thiếu Hoa sự thật là phi thường, hắn không phải anh hùng hảo hán gì đó, nhưng cũng không phải là loại người biết nguy hiểm còn cố lao vào, hắn càng không tin cái gì gọi là mười tám năm sau sẽ thành một hảo hán, hắn càng tin chắc rằng, lúc này nên biết quý trọng.
Sinh mạng con người chỉ có một, ở kiếp trước, Lục Thiếu Hoa vô duyên vô cớ lại được tái sinh, dùng hết hai mươi năm có dư để gầy dựng cơ nghiệp này, hắn vô cùng quý trọng, cho nên, sinh mệnh của hắn quan trọng không gì sánh bằng, bằng không cũng không bố trí nhiều vệ sỹ như vậy bên mình.
Ừ, cho dù là Lục Thiếu Hoa cố chống đỡ, phỏng chừng Lý Thượng Khuê cũng sẽ không đồng ý, dù sao những nhân viên đặc công có thể mang theo bom lại, sự việc mà biệt thự của Lục Thiếu Hoa nếu sụp đổ cũng có khoảng cách, cho nên, cho dù là Lục Thiếu Hoa không đồng ý, Lý Thượng Khuê cũng sẽ cưỡng chế Lục Thiếu Hoa mang xuống tầng hầm.
Trốn vào trong tầng hầm, Lý Thượng Khuê cũng vào theo, nhưng sau khi vào, Lý Thượng Khuê không thèm để ý đến Lục Thiếu Hoa, mà ngồi sang một bên nhìn dán mắt vào Laptop.
Một..Hai..Năm..rất nhanh, tám nhân viên đặc công còn sót lại, toàn bộ đã ngã xuống, cũng chính là nói, tất cả mọi người trong trận công kích bất ngờ này đều bị tiêu diệt, điều này khiến cho Lý Thượng Khuê không khỏi thở phào một hơi, nhưng Lý Thượng Khuê vẫn chưa để Lục Thiếu Hoa đi ra ngoài, mà hạ lệnh kiểm tra những đặc công đã chết, xem xem trên người bọn chúng phải chăng là có bom.
Bên này vừa mới hạ lệnh kiểm tra, phía bên Hà Cường cũng nhận được một tin tức, nhận được báo cáo trên người của đặc công này có một quả bom hẹn giờ, mà định giờ phát nổ sau mười phút.
Rất rõ ràng, đối phương cho rằng muốn xông vào trong vườn của căn biệt thự của Lục Thiếu Hoa có thể phải cần một chút thời gian, lúc đó hắn mới khởi động bom hẹn giờ trước mười lăm phút, bây giờ vẫn còn thừa mười phút này.
- Máy bay chiến đấu đã khởi động, lập tức cất cánh, đem bom hẹn giờ ném xuống biển cho kịp giờ nổ, nhanh lên mới kịp…
Lý Thượng Khuê hạ lệnh.
Trong vòng mười phút, đối với người khác mà nói, có lẽ rất ngắn, nhưng đối với bản thân Lục Thiếu Hoa điều này có tố chất huấn luyện, lại có máy bay chiến đấu, mỗi giây có thể đạt đến tốc độ hàng vạn mét, mười phút có thể làm được rất nhiều việc.
Máy bay chiến đấu cất cánh, Hà Cường ôm bom hẹn giờ, ngồi trên máy bay chiến đấu trực tiếp hướng thẳng về phía biển.
Sau khi Hà Cường đi khỏi, những người khác cũng báo cáo dồn dập, phía trước người bị bắn chết đều không phát hiện ra bom, nhưng cuối cùng trong tám người bị bắn chết, lại phát hiện ra ba người có quấn bom bên mình, hình như cũng là bom hẹn giờ, chỉ là bom trên người bọn họ chưa khởi động mà thôi.
Bom hẹn giờ vẫn chưa khởi động à?
Điều này có nghĩa là gì, có lẽ khi người khác nhìn thấy, vì bọn họ không có thời gian khởi động bom, nhưng khi Lý Thượng Khuê và Lục Thiếu Hoa nhìn thấy, cũng không phải như vậy, hẳn là bọn họ tin tưởng tuyệt đối vào đồng bọn của mình, cho rằng đồng bọn của anh ta có thể hoàn thành bất cứ công việc gì.
Nói như vậy, bọn họ sẽ không trở thành những người đánh bom liều chết, có thể còn sống sót, hơn nữa chạy
, nhưng bọn chúng nằm mơ cũng không ngờ rằng, đồng bọn của chúng cũng bị bắn chết rồi, ừ, có lẽ khi đồng bọn của chúng bị giết chết bọn chúng cũng nghĩ đến việc khởi động bom hẹn giờ, chỉ có điều đáng tiếc là thành viên của tổ chức Bóng Đêm vào lúc này đã nhanh chóng phát hiện ra bọn chúng, đồng thời tiêu diệt bọn chúng một cách nhanh chóng, khiến cho bọn chúng không có cơ hội khởi động bom hẹn giờ.
- Ok. An toàn rồi.
Lý Thượng Khuê cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm.
- Ừ. Vậy thì lên đi.
Lục Thiếu Hoa cũng rất là vui vẻ, nhưng trên mặt hắn vẫn viết đầy hai chữ “ U ám ” rất là bực tức, sau khi suy nghĩ trong vài giây, Lục Thiếu Hoa mới hạ lệnh:
- Liên hệ cho Đại ca và anh Chí Kiệt, để họ điều tra rõ trong thời gian nhanh nhất xem xem những đặc công này ở nước nào, điều tra xong phải thông báo ngay cho tôi.
- Được.
Lý Thượng Khuê biết Lục Thiếu Hoa muốn làm chuyện gì, nhất định là báo thù, cho nên, anh ta ngay cả nghĩ ngợi cũng không có liền gật đầu trả lời.
Biệt thự đã bị tập kích, lại ở ngay khu vực của Hồng Kông, theo tốc độ điều tra của cảnh sát Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa có lý do tin rằng, không quá mười phút, cảnh sát hẳn sẽ có mặt tại hiện trường, mà hắn chính là một trong những vai diễn chính trong sự việc lần này, đối diện với cảnh sát là điều không thể tránh khỏi.
Phải đối mặt với cảnh sát, trong biệt thự phải dọn dẹp, Lục Thiếu Hoa sẽ bận rộn một lúc, cho nên, lúc ở dưới tầng hầm, Lục Thiếu Hoa chỉ quan tâm đến ba người phụ nữ của mình và Lục Vũ Đình, sau đó để những người này ở lại trong tầng hầm, còn bản thân hắn thì cùng với Lý Thượng Khuê trở lên mặt đất.
Bây giờ ở bên ngoài lộn xộn rối bời, Lục Thiếu Hoa không dám lơ là mà không cảnh giác, lỡ có điều gì xảy ra ngoài ý muốn thì lại phiền phức, dù sao điều kiện trong tầng hầm cũng không bằng ở trên này, để ba người phụ nữ và con gái của mình ở trong đó, cũng không có gì là không tốt.
Trở lại mặt đất, Lục Thiếu Hoa để Lý Thượng Khuê cho người đi hủy bom hẹn giờ, để đảm bảo an toàn tuyệt đối, sau đó thì không còn có bất cứ hành động nào nữa, mới nhẹ nhàng ngồi trong phòng khách, đợi chờ cảnh sát đến.
Không ngoài dự kiến của Lục Thiếu Hoa, tốc độ xuất kích rất nhanh, không quá mười phút đã có mặt tại hiện trường, người đến là sở trưởng sở cảnh sát Cửu Long và mang theo một tổ trọng án, cũng là những người trên ti vi được gọi là đội chống tổ chức xã hội đen Tam Hiệp.
- Chào giám đốc Lục, là do chúng tôi không làm tốt việc của mình, để anh bị hoảng sợ rồi.
Sở trưởng sở cảnh sát Cửu Long vừa thấy mặt liền nhận lỗi ngay.
Không phải do hắn không nhận lỗi, mỗi năm Lục Thiếu Hoa đóng không biết bao nhiêu là loại thuế, nộp trên con số 100.000.000 tiền thuế, là gia đình đóng thuế lớn nhất Hồng Kông, ở khu vực Hồng Kông này, nhà giàu nộp thuế rất đông, lấy năng lực của Lục Thiếu Hoa mà nói, hoàn toàn có thể trách móc cảnh sát lãng phí tiền của những người nộp thuế.
Một khi Lục Thiếu Hoa đã trách móc, chỉ e rằng sở trưởng sở cảnh sát Cửu Long sẽ bị xử phạt sát mức, bị cách chức là con đường cuối cùng của ông ta.
Lục Thiếu Hoa vẫn nở một nụ cười miễn cưỡng, bắt tay với sở trưởng sở cảnh sát Cửu Long, cũng mời ông ta ngồi xuống, sau đó mới nói:
- Điều này không thể trách các anh được, các anh nắm bắt thông tin rất nhanh, như vậy đã tốt lắm rồi.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa không trách bọn họ, bởi vì Lục Thiếu Hoa hiểu rằng, giữa đặc công và cảnh sát có sự chênh lệch, tuy là cảnh sát Hồng Kông rất dũng cảm, nhưng cái đó thuộc về năng lực phá án, chứ không chuyên về sức chiến đầu của bọn họ.
Lục Thiếu Hoa có lý do tin rằng, với sức chiến đấu của cảnh sát Hồng Kông, e rằng gặp phải những đặc công bên ngoài, không đầy một hiệp, toàn bộ cảnh sát sẽ bỏ cuộc, sở dĩ nói, cho dù là cảnh sát chạy tới nhanh một chút, tin rằng cũng sẽ uổng công mà thôi.
- Chào giám đốc Lục, tôi là tổ trưởng tổ trọng án Cửu Long, thuộc sở cảnh sát cao cấp, Lương Quốc Đống, tôi có thể hỏi anh mấy câu được không?
Vừa nhìn qua dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, hình tượng thanh niên đẹp đẽ chủ động đưa tay ra, và có ý giới thiệu về bản thân mình.
Cảnh sát phá án, không tồi, làm tổ trưởng tổ trọng án, anh ta đến nơi này không phải để nói chuyện tào lao với Lục Thiếu Hoa, mà đến để điều tra án, nhưng, Lục Thiếu Hoa nhìn thấy trên mặt của Lương Quốc Đống có chút không được tự nhiên, đồng thời, khi anh ta nói, vẫn nghe thấy một tiếng “Tách”.
Đúng vậy, là một tiếng “Tách”, âm thanh tuy rất nhỏ, nhưng với người có khả năng nghe tốt như Lục Thiếu Hoa thì có thể nghe thấy được, nhưng cho dù là như thế, Lục Thiếu Hoa cũng không để ý, mà vẫn đưa tay ra bắt tay, liến sau đó thì buông tay ra và ngồi xuống.
Nhưng tiếc rằng, khi Lục Thiếu Hoa buông tay ra, thì bị Lương Quốc Đống nắm chặt lại, không muốn để Lục Thiếu Hoa buông ra.
Bằng…
Tiếng súng nổ, không sai, đó là tiếng súng nổ, người nổ súng là Lý Thượng Khuê vẫn luôn ngồi bên cạnh, từ đầu đến cuối, Lý Thượng Khuê luôn ngồi chăm chú nhìn vào Laptop, giám sát và điều khiển vệ tinh Thiên nhãn số 1, bao gồm sau khi cảnh sát đến, Lý Thượng Khuê cũng không bỏ đi, mà luôn luôn quan sát.
Nhưng, lúc Lục Thiếu Hoa và Lương Quốc Đống bắt tay nhau, Lý Thượng Khuê cũng đột nhiên rút súng ra nhắm về phía Lương Quốc Đống bóp cò, sau đó đứng dậy với tốc độ nhanh chóng, kéo thi thể Lương Quốc Bang chạy ra phía sau của biệt thự mà không cần nói lời nào.
- Nằm xuống…
Lý Thượng Khuê vừa ôm thi thể chạy vừa hét lên một câu.
Giữa tiếng kêu gọi đầu hàng, Lý Thượng Khuê đã đến thông báo đóng chặt cửa lại, đồng thời dùng hết sức lực mang thi thể Lương Quốc Đống ném ra sân sau, cũng chính là ném xuống dưới tầng hầm.
Ném xong, Lý Thượng Khuê cũng nhanh chóng nằm xuống, dường như khi Lý Thượng Khuê nằm xuống, chỉ nghe một tiếng “ Bùm”,nổ tung rồi…đúng vậy, đã nổ tung rồi, nếu đến lúc này, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, như vậy nhân chứng tại hiện trường toàn bộ không cần lẫn trốn.
Trên người của Lương Quốc Đống có bom, vả lại là một loại bom hẹn giờ.
Xoảng… Xoảng … Xoảng …
Không phải là tiếng nổ của bom, cũng không phải là tiếng đạn lên nòng, mà là tiếng bể của kính trên cửa tạo thành muôn ngàn mảnh vỡ rơi xuống đất.
Tất cả những điều này xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến nỗi mọi người không kịp phản ứng, từ khi Lý Thượng Khuê nổ súng đến khi ôm thi thể ném ra xa, đến khi phát nổ, thời gian không vượt quá một phút, mà cùng với mấy cảnh sát trong tổ trọng án đi vào cũng không kịp phản ứng.
Ây, không, không phải là bọn họ không có phản ứng gì, mà đã có phản ứng rồi, móc súng ra nhắm vào Lý Thượng Khuê, nhưng không bóp cò, cũng đột nhiên nghe tiếng phát nổ, tiếp theo là tiếng kính vỡ rơi xuống đất, khiến cho bọn họ sững sờ.
Lại đợi khi bọn họ phản ứng lại, trên trán của bọn họ đã bị súng ngắm trúng rồi.
- Các anh tốt nhất là bỏ súng xuống, bằng không đầu của các anh sẽ bị biến thành tổ ong vò vẽ đấy.
So ra Lục Thiếu Hoa vẫn còn khách khí, nhưng Lý Thượng Khuê thì không khách khí như vậy, đặc biệt là sau việc có một cảnh sát muốn giết Lục Thiếu Hoa, Lý Thượng Khuê không có cảm tình gì lắm với mấy tay cảnh sát này, lời nói rất lạnh lùng.
Không cần hoài nghi những gì Lý Thượng Khuê nói, những tên cảnh sát móc súng ra nếu có hành động lạ thường, đã có vệ sỹ của Lục Thiếu Hoa bảo vệ trong phòng khách tuyệt đối sẽ nổ súng ngay, mà còn nhắm ngay vào giữa trán mà nổ súng.
Cảnh sát dù sao cũng là cảnh sát, họ chủ yếu là nghe theo cấp trên, mà những người này, mấy cảnh sát trong tổ trọng án hướng ánh nhìn về phía sở trưởng sở cảnh sát Cửu Long, đó là người quản lý cao nhất của bọn họ, bọn họ sẽ nghe theo anh ta thôi.
- Bỏ súng xuống.
Sắc mặt cảu sở trưởng sở cảnh sát Cửu Long cũng không đi qua đó, mà lạnh lùng nói.
Biệt thự của Lục Thiếu Hoa bị đột kích, bản thân anh ta là sở trưởng sở cảnh sát, có trách nhiện nhất định, nhưng đó chỉ là trách nhiệm giáp tiếp mà thôi, nhưng cảnh tượng vừa mới xảy ra không phải là trách nhiện gián tiếp rồi, bởi vì thuộc hạ của anh ta định giết chết Lục Thiếu Hoa và tất cả mọi người có mặt ở đây.
Giám đốc Lục…
Sở trưởng sớ cảnh sát Cửu Long còn muốn nói điều gì đó.
Nhưng anh ta vừa định mở miệng, lại bị Lục Thiếu Hoa chặn đứng lại.
Sinh mạng con người chỉ có một, ở kiếp trước, Lục Thiếu Hoa vô duyên vô cớ lại được tái sinh, dùng hết hai mươi năm có dư để gầy dựng cơ nghiệp này, hắn vô cùng quý trọng, cho nên, sinh mệnh của hắn quan trọng không gì sánh bằng, bằng không cũng không bố trí nhiều vệ sỹ như vậy bên mình.
Ừ, cho dù là Lục Thiếu Hoa cố chống đỡ, phỏng chừng Lý Thượng Khuê cũng sẽ không đồng ý, dù sao những nhân viên đặc công có thể mang theo bom lại, sự việc mà biệt thự của Lục Thiếu Hoa nếu sụp đổ cũng có khoảng cách, cho nên, cho dù là Lục Thiếu Hoa không đồng ý, Lý Thượng Khuê cũng sẽ cưỡng chế Lục Thiếu Hoa mang xuống tầng hầm.
Trốn vào trong tầng hầm, Lý Thượng Khuê cũng vào theo, nhưng sau khi vào, Lý Thượng Khuê không thèm để ý đến Lục Thiếu Hoa, mà ngồi sang một bên nhìn dán mắt vào Laptop.
Một..Hai..Năm..rất nhanh, tám nhân viên đặc công còn sót lại, toàn bộ đã ngã xuống, cũng chính là nói, tất cả mọi người trong trận công kích bất ngờ này đều bị tiêu diệt, điều này khiến cho Lý Thượng Khuê không khỏi thở phào một hơi, nhưng Lý Thượng Khuê vẫn chưa để Lục Thiếu Hoa đi ra ngoài, mà hạ lệnh kiểm tra những đặc công đã chết, xem xem trên người bọn chúng phải chăng là có bom.
Bên này vừa mới hạ lệnh kiểm tra, phía bên Hà Cường cũng nhận được một tin tức, nhận được báo cáo trên người của đặc công này có một quả bom hẹn giờ, mà định giờ phát nổ sau mười phút.
Rất rõ ràng, đối phương cho rằng muốn xông vào trong vườn của căn biệt thự của Lục Thiếu Hoa có thể phải cần một chút thời gian, lúc đó hắn mới khởi động bom hẹn giờ trước mười lăm phút, bây giờ vẫn còn thừa mười phút này.
- Máy bay chiến đấu đã khởi động, lập tức cất cánh, đem bom hẹn giờ ném xuống biển cho kịp giờ nổ, nhanh lên mới kịp…
Lý Thượng Khuê hạ lệnh.
Trong vòng mười phút, đối với người khác mà nói, có lẽ rất ngắn, nhưng đối với bản thân Lục Thiếu Hoa điều này có tố chất huấn luyện, lại có máy bay chiến đấu, mỗi giây có thể đạt đến tốc độ hàng vạn mét, mười phút có thể làm được rất nhiều việc.
Máy bay chiến đấu cất cánh, Hà Cường ôm bom hẹn giờ, ngồi trên máy bay chiến đấu trực tiếp hướng thẳng về phía biển.
Sau khi Hà Cường đi khỏi, những người khác cũng báo cáo dồn dập, phía trước người bị bắn chết đều không phát hiện ra bom, nhưng cuối cùng trong tám người bị bắn chết, lại phát hiện ra ba người có quấn bom bên mình, hình như cũng là bom hẹn giờ, chỉ là bom trên người bọn họ chưa khởi động mà thôi.
Bom hẹn giờ vẫn chưa khởi động à?
Điều này có nghĩa là gì, có lẽ khi người khác nhìn thấy, vì bọn họ không có thời gian khởi động bom, nhưng khi Lý Thượng Khuê và Lục Thiếu Hoa nhìn thấy, cũng không phải như vậy, hẳn là bọn họ tin tưởng tuyệt đối vào đồng bọn của mình, cho rằng đồng bọn của anh ta có thể hoàn thành bất cứ công việc gì.
Nói như vậy, bọn họ sẽ không trở thành những người đánh bom liều chết, có thể còn sống sót, hơn nữa chạy
, nhưng bọn chúng nằm mơ cũng không ngờ rằng, đồng bọn của chúng cũng bị bắn chết rồi, ừ, có lẽ khi đồng bọn của chúng bị giết chết bọn chúng cũng nghĩ đến việc khởi động bom hẹn giờ, chỉ có điều đáng tiếc là thành viên của tổ chức Bóng Đêm vào lúc này đã nhanh chóng phát hiện ra bọn chúng, đồng thời tiêu diệt bọn chúng một cách nhanh chóng, khiến cho bọn chúng không có cơ hội khởi động bom hẹn giờ.
- Ok. An toàn rồi.
Lý Thượng Khuê cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm.
- Ừ. Vậy thì lên đi.
Lục Thiếu Hoa cũng rất là vui vẻ, nhưng trên mặt hắn vẫn viết đầy hai chữ “ U ám ” rất là bực tức, sau khi suy nghĩ trong vài giây, Lục Thiếu Hoa mới hạ lệnh:
- Liên hệ cho Đại ca và anh Chí Kiệt, để họ điều tra rõ trong thời gian nhanh nhất xem xem những đặc công này ở nước nào, điều tra xong phải thông báo ngay cho tôi.
- Được.
Lý Thượng Khuê biết Lục Thiếu Hoa muốn làm chuyện gì, nhất định là báo thù, cho nên, anh ta ngay cả nghĩ ngợi cũng không có liền gật đầu trả lời.
Biệt thự đã bị tập kích, lại ở ngay khu vực của Hồng Kông, theo tốc độ điều tra của cảnh sát Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa có lý do tin rằng, không quá mười phút, cảnh sát hẳn sẽ có mặt tại hiện trường, mà hắn chính là một trong những vai diễn chính trong sự việc lần này, đối diện với cảnh sát là điều không thể tránh khỏi.
Phải đối mặt với cảnh sát, trong biệt thự phải dọn dẹp, Lục Thiếu Hoa sẽ bận rộn một lúc, cho nên, lúc ở dưới tầng hầm, Lục Thiếu Hoa chỉ quan tâm đến ba người phụ nữ của mình và Lục Vũ Đình, sau đó để những người này ở lại trong tầng hầm, còn bản thân hắn thì cùng với Lý Thượng Khuê trở lên mặt đất.
Bây giờ ở bên ngoài lộn xộn rối bời, Lục Thiếu Hoa không dám lơ là mà không cảnh giác, lỡ có điều gì xảy ra ngoài ý muốn thì lại phiền phức, dù sao điều kiện trong tầng hầm cũng không bằng ở trên này, để ba người phụ nữ và con gái của mình ở trong đó, cũng không có gì là không tốt.
Trở lại mặt đất, Lục Thiếu Hoa để Lý Thượng Khuê cho người đi hủy bom hẹn giờ, để đảm bảo an toàn tuyệt đối, sau đó thì không còn có bất cứ hành động nào nữa, mới nhẹ nhàng ngồi trong phòng khách, đợi chờ cảnh sát đến.
Không ngoài dự kiến của Lục Thiếu Hoa, tốc độ xuất kích rất nhanh, không quá mười phút đã có mặt tại hiện trường, người đến là sở trưởng sở cảnh sát Cửu Long và mang theo một tổ trọng án, cũng là những người trên ti vi được gọi là đội chống tổ chức xã hội đen Tam Hiệp.
- Chào giám đốc Lục, là do chúng tôi không làm tốt việc của mình, để anh bị hoảng sợ rồi.
Sở trưởng sở cảnh sát Cửu Long vừa thấy mặt liền nhận lỗi ngay.
Không phải do hắn không nhận lỗi, mỗi năm Lục Thiếu Hoa đóng không biết bao nhiêu là loại thuế, nộp trên con số 100.000.000 tiền thuế, là gia đình đóng thuế lớn nhất Hồng Kông, ở khu vực Hồng Kông này, nhà giàu nộp thuế rất đông, lấy năng lực của Lục Thiếu Hoa mà nói, hoàn toàn có thể trách móc cảnh sát lãng phí tiền của những người nộp thuế.
Một khi Lục Thiếu Hoa đã trách móc, chỉ e rằng sở trưởng sở cảnh sát Cửu Long sẽ bị xử phạt sát mức, bị cách chức là con đường cuối cùng của ông ta.
Lục Thiếu Hoa vẫn nở một nụ cười miễn cưỡng, bắt tay với sở trưởng sở cảnh sát Cửu Long, cũng mời ông ta ngồi xuống, sau đó mới nói:
- Điều này không thể trách các anh được, các anh nắm bắt thông tin rất nhanh, như vậy đã tốt lắm rồi.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa không trách bọn họ, bởi vì Lục Thiếu Hoa hiểu rằng, giữa đặc công và cảnh sát có sự chênh lệch, tuy là cảnh sát Hồng Kông rất dũng cảm, nhưng cái đó thuộc về năng lực phá án, chứ không chuyên về sức chiến đầu của bọn họ.
Lục Thiếu Hoa có lý do tin rằng, với sức chiến đấu của cảnh sát Hồng Kông, e rằng gặp phải những đặc công bên ngoài, không đầy một hiệp, toàn bộ cảnh sát sẽ bỏ cuộc, sở dĩ nói, cho dù là cảnh sát chạy tới nhanh một chút, tin rằng cũng sẽ uổng công mà thôi.
- Chào giám đốc Lục, tôi là tổ trưởng tổ trọng án Cửu Long, thuộc sở cảnh sát cao cấp, Lương Quốc Đống, tôi có thể hỏi anh mấy câu được không?
Vừa nhìn qua dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, hình tượng thanh niên đẹp đẽ chủ động đưa tay ra, và có ý giới thiệu về bản thân mình.
Cảnh sát phá án, không tồi, làm tổ trưởng tổ trọng án, anh ta đến nơi này không phải để nói chuyện tào lao với Lục Thiếu Hoa, mà đến để điều tra án, nhưng, Lục Thiếu Hoa nhìn thấy trên mặt của Lương Quốc Đống có chút không được tự nhiên, đồng thời, khi anh ta nói, vẫn nghe thấy một tiếng “Tách”.
Đúng vậy, là một tiếng “Tách”, âm thanh tuy rất nhỏ, nhưng với người có khả năng nghe tốt như Lục Thiếu Hoa thì có thể nghe thấy được, nhưng cho dù là như thế, Lục Thiếu Hoa cũng không để ý, mà vẫn đưa tay ra bắt tay, liến sau đó thì buông tay ra và ngồi xuống.
Nhưng tiếc rằng, khi Lục Thiếu Hoa buông tay ra, thì bị Lương Quốc Đống nắm chặt lại, không muốn để Lục Thiếu Hoa buông ra.
Bằng…
Tiếng súng nổ, không sai, đó là tiếng súng nổ, người nổ súng là Lý Thượng Khuê vẫn luôn ngồi bên cạnh, từ đầu đến cuối, Lý Thượng Khuê luôn ngồi chăm chú nhìn vào Laptop, giám sát và điều khiển vệ tinh Thiên nhãn số 1, bao gồm sau khi cảnh sát đến, Lý Thượng Khuê cũng không bỏ đi, mà luôn luôn quan sát.
Nhưng, lúc Lục Thiếu Hoa và Lương Quốc Đống bắt tay nhau, Lý Thượng Khuê cũng đột nhiên rút súng ra nhắm về phía Lương Quốc Đống bóp cò, sau đó đứng dậy với tốc độ nhanh chóng, kéo thi thể Lương Quốc Bang chạy ra phía sau của biệt thự mà không cần nói lời nào.
- Nằm xuống…
Lý Thượng Khuê vừa ôm thi thể chạy vừa hét lên một câu.
Giữa tiếng kêu gọi đầu hàng, Lý Thượng Khuê đã đến thông báo đóng chặt cửa lại, đồng thời dùng hết sức lực mang thi thể Lương Quốc Đống ném ra sân sau, cũng chính là ném xuống dưới tầng hầm.
Ném xong, Lý Thượng Khuê cũng nhanh chóng nằm xuống, dường như khi Lý Thượng Khuê nằm xuống, chỉ nghe một tiếng “ Bùm”,nổ tung rồi…đúng vậy, đã nổ tung rồi, nếu đến lúc này, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, như vậy nhân chứng tại hiện trường toàn bộ không cần lẫn trốn.
Trên người của Lương Quốc Đống có bom, vả lại là một loại bom hẹn giờ.
Xoảng… Xoảng … Xoảng …
Không phải là tiếng nổ của bom, cũng không phải là tiếng đạn lên nòng, mà là tiếng bể của kính trên cửa tạo thành muôn ngàn mảnh vỡ rơi xuống đất.
Tất cả những điều này xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến nỗi mọi người không kịp phản ứng, từ khi Lý Thượng Khuê nổ súng đến khi ôm thi thể ném ra xa, đến khi phát nổ, thời gian không vượt quá một phút, mà cùng với mấy cảnh sát trong tổ trọng án đi vào cũng không kịp phản ứng.
Ây, không, không phải là bọn họ không có phản ứng gì, mà đã có phản ứng rồi, móc súng ra nhắm vào Lý Thượng Khuê, nhưng không bóp cò, cũng đột nhiên nghe tiếng phát nổ, tiếp theo là tiếng kính vỡ rơi xuống đất, khiến cho bọn họ sững sờ.
Lại đợi khi bọn họ phản ứng lại, trên trán của bọn họ đã bị súng ngắm trúng rồi.
- Các anh tốt nhất là bỏ súng xuống, bằng không đầu của các anh sẽ bị biến thành tổ ong vò vẽ đấy.
So ra Lục Thiếu Hoa vẫn còn khách khí, nhưng Lý Thượng Khuê thì không khách khí như vậy, đặc biệt là sau việc có một cảnh sát muốn giết Lục Thiếu Hoa, Lý Thượng Khuê không có cảm tình gì lắm với mấy tay cảnh sát này, lời nói rất lạnh lùng.
Không cần hoài nghi những gì Lý Thượng Khuê nói, những tên cảnh sát móc súng ra nếu có hành động lạ thường, đã có vệ sỹ của Lục Thiếu Hoa bảo vệ trong phòng khách tuyệt đối sẽ nổ súng ngay, mà còn nhắm ngay vào giữa trán mà nổ súng.
Cảnh sát dù sao cũng là cảnh sát, họ chủ yếu là nghe theo cấp trên, mà những người này, mấy cảnh sát trong tổ trọng án hướng ánh nhìn về phía sở trưởng sở cảnh sát Cửu Long, đó là người quản lý cao nhất của bọn họ, bọn họ sẽ nghe theo anh ta thôi.
- Bỏ súng xuống.
Sắc mặt cảu sở trưởng sở cảnh sát Cửu Long cũng không đi qua đó, mà lạnh lùng nói.
Biệt thự của Lục Thiếu Hoa bị đột kích, bản thân anh ta là sở trưởng sở cảnh sát, có trách nhiện nhất định, nhưng đó chỉ là trách nhiệm giáp tiếp mà thôi, nhưng cảnh tượng vừa mới xảy ra không phải là trách nhiện gián tiếp rồi, bởi vì thuộc hạ của anh ta định giết chết Lục Thiếu Hoa và tất cả mọi người có mặt ở đây.
Giám đốc Lục…
Sở trưởng sớ cảnh sát Cửu Long còn muốn nói điều gì đó.
Nhưng anh ta vừa định mở miệng, lại bị Lục Thiếu Hoa chặn đứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.