Chương 824: Quay phim " Vua hài kịch"
Biên Chức Thành Đích Mộng
08/09/2013
Những công việc ở Tập đoàn Phượng Hoàng Lục Thiếu Hoa đã một thời gian dài không làm, có thể nói từ lúc Tần Tịch Thần vào Tập đoàn Phượng Hoàng không lâu, Lục Thiếu Hoa cũng rất ít khi xử lý công việc hàng ngày của Tập đoàn Phượng Hoàng, bình thường chỉ ký vài văn bản quan trọng mà thôi. Sau đó thì Lục Hiểu Nhàn cũng là chị của Lục Thiếu Hoa đến Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa lại giao hết các văn bản quan trọng cho Lục Hiều Nhàn xử lý, từ đó về sau Lục Thiếu Hoa ít tham gia vào công việc của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa ít tham gia vào công việc của Tập đoàn Phượng Hoàng, nhưng không thể phủ nhận, các sự việc của Tập đoàn Phượng Hoàng Lục Thiếu Hoa đều tham dự, hàng năm Lục Thiếu Hoa đều đề ra cho Tập đoàn Phượng Hoàng một kế hoạch lớn. Lúc có chuyện lớn Lục Thiếu Hoa sẽ ra tay xử lý, quan trọng hơn là sau khi hắn và Tần Tịch Thần có quan hệ, những chuyện của Tập đoàn Phượng Hoàng thì Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần đều thảo luận ở nhà sau đó mới đưa ra kết luận.
Cho nên, cho dù nói Lục Thiếu Hoa ít tham gia vào hoạt động của Tập đoàn Phượng Hoàng, nhưng cũng không thể nói hắn hoàn toàn không tham gia, ngược lại, Lục Thiếu Hoa vẫn có tham dự mọi chuyện của Tập đoàn Phượng Hoàng, chẳng qua là ít hơn mà thôi, chỉ tham gia những chuyện quan trọng.
Hiện tại thì ngược lại, Tần Tịch Thần nghỉ một thời gian, Lục Thiếu Hoa lại có một kế hoạch lớn phải tiến hành, có thể nói là tiến hành song song, nhưng lại thiếu Tần Tịch Thần giúp một tay, tất cả mọi nhiệm vụ đều đổ lên đầu Lục Thiếu Hoa, làm cho Lục Thiếu Hoa cảm thấy áp lực mà từ trước đến giờ chưa thấy.
Ban đầu Lục Thiếu Hoa nghĩ, sau khi ở Mỹ về phải bắt tay vào thực hiện kế hoạch của hắn ngay, nhưng giờ thì không thể thế được, trước khi Lục Thiếu Hoa đi Mỹ kế hoạch của hắn đã khởi động nhưng Lục Thiếu Hoa đã tính sai, hắn không ngờ Tần Tịch Thần lại nghỉ phép.
Còn có thể thế nào đây? Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể bắt đầu công việc, dù sao kế hoạch cũng đã khởi động, không thể dừng lại, chỉ có thể cùng làm song song mà thôi. Lục Thiếu Hoa chịu khó một chút, kiên trì mười ngày đợi sau khi Tần Tịch Thần trở về sẽ tốt hơn.
Nhưng Lục Thiếu Hoa càng không thể tưởng tượng được đó chính là, ngày thứ ba khi Lục Thiếu Hoa đang xử lý những văn bản còn tồn đọng thì Hướng Hoa Cường đến.
Ừ, không phải Hướng Hoa Cường đến tìm hắn mà đến tìm Trần Đạt Vinh, nhưng nghe Lục Thiếu Hoa đang ở Tập đoàn Phượng Hoàng chủ trì công việc, ông ta đã chạy lên đây, trông rất vội, hình như có việc gấp.
Quan hệ giữa Lục Thiếu Hoa và Hướng Hoa Cường hơi lạ lùng, như là bạn bè cũng giống như là người lớn với trẻ con, nhưng mặc kệ thế nào, thân phận của bọn họ cũng bình đẳng, Lục Thiếu Hoa tuy gọi ông ta là bác nhưng nói chuyện thì giọng điệu bình đẳng.
Hướng Hoa Cường là ông trùm trong lĩnh vực điện ảnh Hồng Kông, ông chủ của Tân Nghĩa An, nhưng Hướng Hoa Cường rất rõ ràng, hắn không thể so sánh với Lục Thiếu Hoa, huống chi ông ta còn nợ Lục Thiếu Hoa một ân tình, cho nên nói ở góc độ nào đi nữa, Lục Thiếu Hoa đối xử bình đẳng với ông ta không có vấn đề gì.
Huống chi Hướng Hoa Cường là người cực kỳ hào sảng, nếu Lục Thiếu Hoa tỏ ra là người trẻ thì ông ta không quen, ông ta thích coi như bằng vai phải lứa.
Lúc Hướng Hoa Cường đi vào văn phòng của Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Phượng Hoàng cũng không ngại gì, gõ cửa, đợi một lát, thấy Lục Thiếu Hoa nói “mời vào” Hướng Hoa Cường liền thoải mái đẩy cửa bước vào, sau đó không nói gì, không ngần ngại ngồi xuống sofa.
- Ai, khách đến mà không mời được chén trà sao?
Hướng Hoa Cường nói to.
Cố ý, Hướng Hoa Cường nói to như vậy là cố ý, bởi vì ông ta vào và ngồi xuống ghế ước chừng đã hai phút mà Lục Thiếu Hoa vẫn đang xử lý văn bản, dường như không để ý đến thời gian.
Càng làm cho Hướng Hoa Cường thấy miễn cưỡng là cả thư ký cũng thế, chỉ gật gật đầu rồi làm việc tiếp, ngay cả việc rót nước cũng quên, nên Hướng Hoa Cường không chịu nổi, quát lớn.
Hướng Hoa Cường muốn dùng giọng nói to của mình làm Lục Thiếu Hoa chú ý, đồng thời cũng để thư ký biết, có khách đến.
Khả năng nghe của Lục Thiếu Hoa tốt lắm, tuy hắn đang tập trung nhưng đột nhiên có người quát to trong phòng làm việc, Lục Thiếu Hoa cũng bị kéo ra khỏi công việc. Quan trọng hơn là lúc đang tập trung làm việc bị người khác quấy rầy Lục Thiếu Hoa rất không thích.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, Lục Thiếu Hoa còn chưa kịp tức giận, đã không nói được gì, không vì điều gì khác, vì hắn nhìn thấy người vừa lớn tiếng là Hướng Hoa Cường.
- Ai da…
Lục Thiếu Hoa vỗ vỗ trán, có chút xấu hổ, lúc này mới đứng dậy đi ra phía bàn ghế, nói:
- Khách quý đến. Sao hôm nay lãnh đạo của điện ảnh Hồng Kông có thể rãnh rỗi đến đây thế này?
Nói móc, Lục Thiếu Hoa đang muốn nói móc Hướng Hoa Cường, trả thù ông ta lớn tiếng, đồng thời cùng Hướng Hoa Cường cười vui vẻ.
“…”
Hướng Hoa Cường không nói gì, dù vậy ông ta không thể không ném cho Lục Thiếu Hoa một cái nhìn với vẻ xem thường:
- Tôi đến đây đã năm phút rồi, cậu còn không biết, thật là, cậu đón khách như vậy à?
Hướng Hoa Cường phản kích lại, nói móc Lục Thiếu Hoa.
- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa nhún vai cười, tỏ vẻ chịu:
- Hôm nay nhiều việc, đầu óc choáng váng, chú xem, trên bàn còn chất đống văn bản chưa xử lý xong.
Lục Thiếu Hoa vừa nói vừa đưa mắt nhìn bàn làm việc, sau đó mới chỉ tay, ra hiệu cho Hướng Hoa Cường xem.
Hướng Hoa Cường không cận thị ông ta nhìn thấy đống văn bản trên bàn, không phải nói, ông ta hoảng sợ, nhiều văn bản như vậy, nếu để ông ta xử lý, chắc phải đến ba năm mới xong.
- Đây là việc công ty nhỏ cần làm sao?
Hướng Hoa Cường tức giận hỏi lại.
Lục Thiếu Hoa không phải vừa nói Tập đoàn Phượng Hoàng là công ty nhỏ sao? Hướng Hoa Cường đã dùng việc này để phản kích lại Lục Thiếu Hoa, lúc này có sẵn cơ hội rồi, Hướng Hoa Cường sao có thể buông tha được chứ.
“…”
Lục Thiếu Hoa không nói gì, cũng không phải Lục Thiếu Hoa không nhận ra ý châm chọc của Hướng Hoa Cường, mà là Lục Thiếu Hoa sợ nói thêm, hai người sẽ không dứt ra được việc này, Lục Thiếu Hoa nói sang chuyện khác, không tiếp tục việc này nữa.
Lục Thiếu Hoa gọi thư ký đem trà vào, sau ngồi xuống sofa nhìn Hướng Hoa Cường một lúc rồi nói:
- Chú Hướng, nhìn chú rất vui, chắc là có chuyện tốt.
- Một chuyện tốt.
Hướng Hoa Cường tức giận, quay đầu lại nói:
- Không có chuyện tốt, có một chuyện bực mình, nếu không tôi đã không đến đây.
Hướng Hoa Cường nói có chuyện bực mình, nếu không ông ta không đến đây. Thật ra nếu không phải nhắc tới chuyện này thì tốt biết mấy, nguyên nhân là ở hắn, bời vì Lục Thiếu Hoa năm trước có nói đến cuộn phim “Vua hài kịch”.
Quen biết Lục Thiếu Hoa một thời gian không phải là ngắn, nhận thấy trình độ hiểu biết của Lục Thiếu Hoa rất sâu, ngoài ra Lục Thiếu Hoa có con mắt đánh giá tinh tường, biết rõ Lục Thiếu Hoa coi trọng phim nào thì nó chắc chắn sẽ thành công. Bởi vậy biết Lục Thiếu Hoa coi trọng “Vua hài kịch”, Hướng Hoa Cường liền lưu tâm.
Hướng Hoa Cường trăm phần trăm khẳng định, trong thời gian tới dẫn đầu lượng vé bán ra chắc chắn không phải ai khác, đó là bộ phim “Vua hài kịch”. Mà với công ty đầu tư điện ảnh, thì bộ phim dẫn đầu lượng vé bán ra có nghĩa là cả năm không lo gì về tài chính nữa.
Hướng Hoa Cường tuy là ông chủ của Tân Nghĩa An nhưng những năm gần đây cũng không còn tập trung vào đó nữa, mà bắt đầu tham gia vào lĩnh vực điện ảnh. Nói trắng ra là ông ta buôn bán, ông ta sẽ lưu tâm nhiều hơn đến công ty.
Mà lý do ông ta đến Tập đoàn Phượng Hoàng tìm Trần Đạt Vinh cũng rất đơn giản, đó là giục Lục Thiếu Hoa nhanh chóng đưa “Vua hài kịch” lên chương trình.
Không có cách nào, ông ta cùng Lục Thiếu Hoa định hợp tác về điện ảnh, Hướng Hoa Cường đã chuẩn bị xong, nhưng bên này hình như chưa chuẩn bị tốt, chỉ một bên chuẩn bị thì không được, phải hai bên cùng chuẩn bị mới chắc chắn. Cũng vì lý do này mà Hướng Hoa Cường tìm đến đây.
- Vì sự việc của “Vua Hài Kịch” à?
Từ lúc Hướng Hoa Cường vào cửa trong lòng Lục Thiếu Hoa đã đoán được một chút, nếu Hướng Hoa Cường có chuyện, thì có thể gọi điện thoại đến đây, cơ bản không cần tự mình đến tận đây. Mà vì “Vua hài kịch” là Lục Thiếu Hoa bảo dừng lại, Hướng Hoa Cường đến đây là để gặp Lục Thiếu Hoa.
- Chính là việc này.
Hướng Hoa Cường gật gật đầu, nói tiếp:
- Hôm nay tôi may mắn đến đây gặp cậu, nếu không gặp tôi nghĩ phải đến tận biệt thự của cậu. Thế nào bên tôi đã chuẩn bị tốt, còn bên cậu, chỉ cần cậu mở miệng, đưa tiền sang, đoàn làm phim lập tức có thể khởi động.
Đối với hành tung của Lục Thiếu Hoa, Hướng Hoa Cường không rõ lắm, hắn đến tòa nhà của Phượng Hoàng chỉ lấy may, nếu Lục Thiếu Hoa không ở đấy sẽ ở nhà, mà đến tòa nhà Phượng Hoàng biết Lục Thiếu Hoa ở đây, Hướng Hoa Cường mới tiện đến chỗ Lục Thiếu Hoa một chút.
Trùng hợp, Lục Thiếu Hoa đang ở tòa nhà Phượng Hoàng, Hướng Hoa Cường lúc này mới lên đây, không cần đi tiếp nữa.
Lục Thiếu Hoa sao không biết Hướng Hoa Cường coi trọng bộ phim “Vua hài kịch ” được, nhưng vì muốn Anten Chiyoda cũng sẽ tham gia, lúc đó hẳn ở Châu Phi đã bảo tạm thời ngừng lại. Nếu không có Lục Thiếu Hoa “thọc gậy bánh xe” thì bộ phim này đã được quay lâu rồi chứ không để đến bây giờ.
Nếu Hướng Hoa Cường đã chuẩn bị tốt rồi, cũng có nghĩa là Lục Thiếu Hoa chỉ cần đồng ý, như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể quay, ừ, còn chờ một câu nói của hắn.
Lục Thiếu Hoa hiểu được lúc này phải khôn khéo, hắn cũng không nói ngay, suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu:
- Không có vấn đề, có thể quay.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa ít tham gia vào công việc của Tập đoàn Phượng Hoàng, nhưng không thể phủ nhận, các sự việc của Tập đoàn Phượng Hoàng Lục Thiếu Hoa đều tham dự, hàng năm Lục Thiếu Hoa đều đề ra cho Tập đoàn Phượng Hoàng một kế hoạch lớn. Lúc có chuyện lớn Lục Thiếu Hoa sẽ ra tay xử lý, quan trọng hơn là sau khi hắn và Tần Tịch Thần có quan hệ, những chuyện của Tập đoàn Phượng Hoàng thì Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần đều thảo luận ở nhà sau đó mới đưa ra kết luận.
Cho nên, cho dù nói Lục Thiếu Hoa ít tham gia vào hoạt động của Tập đoàn Phượng Hoàng, nhưng cũng không thể nói hắn hoàn toàn không tham gia, ngược lại, Lục Thiếu Hoa vẫn có tham dự mọi chuyện của Tập đoàn Phượng Hoàng, chẳng qua là ít hơn mà thôi, chỉ tham gia những chuyện quan trọng.
Hiện tại thì ngược lại, Tần Tịch Thần nghỉ một thời gian, Lục Thiếu Hoa lại có một kế hoạch lớn phải tiến hành, có thể nói là tiến hành song song, nhưng lại thiếu Tần Tịch Thần giúp một tay, tất cả mọi nhiệm vụ đều đổ lên đầu Lục Thiếu Hoa, làm cho Lục Thiếu Hoa cảm thấy áp lực mà từ trước đến giờ chưa thấy.
Ban đầu Lục Thiếu Hoa nghĩ, sau khi ở Mỹ về phải bắt tay vào thực hiện kế hoạch của hắn ngay, nhưng giờ thì không thể thế được, trước khi Lục Thiếu Hoa đi Mỹ kế hoạch của hắn đã khởi động nhưng Lục Thiếu Hoa đã tính sai, hắn không ngờ Tần Tịch Thần lại nghỉ phép.
Còn có thể thế nào đây? Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể bắt đầu công việc, dù sao kế hoạch cũng đã khởi động, không thể dừng lại, chỉ có thể cùng làm song song mà thôi. Lục Thiếu Hoa chịu khó một chút, kiên trì mười ngày đợi sau khi Tần Tịch Thần trở về sẽ tốt hơn.
Nhưng Lục Thiếu Hoa càng không thể tưởng tượng được đó chính là, ngày thứ ba khi Lục Thiếu Hoa đang xử lý những văn bản còn tồn đọng thì Hướng Hoa Cường đến.
Ừ, không phải Hướng Hoa Cường đến tìm hắn mà đến tìm Trần Đạt Vinh, nhưng nghe Lục Thiếu Hoa đang ở Tập đoàn Phượng Hoàng chủ trì công việc, ông ta đã chạy lên đây, trông rất vội, hình như có việc gấp.
Quan hệ giữa Lục Thiếu Hoa và Hướng Hoa Cường hơi lạ lùng, như là bạn bè cũng giống như là người lớn với trẻ con, nhưng mặc kệ thế nào, thân phận của bọn họ cũng bình đẳng, Lục Thiếu Hoa tuy gọi ông ta là bác nhưng nói chuyện thì giọng điệu bình đẳng.
Hướng Hoa Cường là ông trùm trong lĩnh vực điện ảnh Hồng Kông, ông chủ của Tân Nghĩa An, nhưng Hướng Hoa Cường rất rõ ràng, hắn không thể so sánh với Lục Thiếu Hoa, huống chi ông ta còn nợ Lục Thiếu Hoa một ân tình, cho nên nói ở góc độ nào đi nữa, Lục Thiếu Hoa đối xử bình đẳng với ông ta không có vấn đề gì.
Huống chi Hướng Hoa Cường là người cực kỳ hào sảng, nếu Lục Thiếu Hoa tỏ ra là người trẻ thì ông ta không quen, ông ta thích coi như bằng vai phải lứa.
Lúc Hướng Hoa Cường đi vào văn phòng của Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Phượng Hoàng cũng không ngại gì, gõ cửa, đợi một lát, thấy Lục Thiếu Hoa nói “mời vào” Hướng Hoa Cường liền thoải mái đẩy cửa bước vào, sau đó không nói gì, không ngần ngại ngồi xuống sofa.
- Ai, khách đến mà không mời được chén trà sao?
Hướng Hoa Cường nói to.
Cố ý, Hướng Hoa Cường nói to như vậy là cố ý, bởi vì ông ta vào và ngồi xuống ghế ước chừng đã hai phút mà Lục Thiếu Hoa vẫn đang xử lý văn bản, dường như không để ý đến thời gian.
Càng làm cho Hướng Hoa Cường thấy miễn cưỡng là cả thư ký cũng thế, chỉ gật gật đầu rồi làm việc tiếp, ngay cả việc rót nước cũng quên, nên Hướng Hoa Cường không chịu nổi, quát lớn.
Hướng Hoa Cường muốn dùng giọng nói to của mình làm Lục Thiếu Hoa chú ý, đồng thời cũng để thư ký biết, có khách đến.
Khả năng nghe của Lục Thiếu Hoa tốt lắm, tuy hắn đang tập trung nhưng đột nhiên có người quát to trong phòng làm việc, Lục Thiếu Hoa cũng bị kéo ra khỏi công việc. Quan trọng hơn là lúc đang tập trung làm việc bị người khác quấy rầy Lục Thiếu Hoa rất không thích.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, Lục Thiếu Hoa còn chưa kịp tức giận, đã không nói được gì, không vì điều gì khác, vì hắn nhìn thấy người vừa lớn tiếng là Hướng Hoa Cường.
- Ai da…
Lục Thiếu Hoa vỗ vỗ trán, có chút xấu hổ, lúc này mới đứng dậy đi ra phía bàn ghế, nói:
- Khách quý đến. Sao hôm nay lãnh đạo của điện ảnh Hồng Kông có thể rãnh rỗi đến đây thế này?
Nói móc, Lục Thiếu Hoa đang muốn nói móc Hướng Hoa Cường, trả thù ông ta lớn tiếng, đồng thời cùng Hướng Hoa Cường cười vui vẻ.
“…”
Hướng Hoa Cường không nói gì, dù vậy ông ta không thể không ném cho Lục Thiếu Hoa một cái nhìn với vẻ xem thường:
- Tôi đến đây đã năm phút rồi, cậu còn không biết, thật là, cậu đón khách như vậy à?
Hướng Hoa Cường phản kích lại, nói móc Lục Thiếu Hoa.
- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa nhún vai cười, tỏ vẻ chịu:
- Hôm nay nhiều việc, đầu óc choáng váng, chú xem, trên bàn còn chất đống văn bản chưa xử lý xong.
Lục Thiếu Hoa vừa nói vừa đưa mắt nhìn bàn làm việc, sau đó mới chỉ tay, ra hiệu cho Hướng Hoa Cường xem.
Hướng Hoa Cường không cận thị ông ta nhìn thấy đống văn bản trên bàn, không phải nói, ông ta hoảng sợ, nhiều văn bản như vậy, nếu để ông ta xử lý, chắc phải đến ba năm mới xong.
- Đây là việc công ty nhỏ cần làm sao?
Hướng Hoa Cường tức giận hỏi lại.
Lục Thiếu Hoa không phải vừa nói Tập đoàn Phượng Hoàng là công ty nhỏ sao? Hướng Hoa Cường đã dùng việc này để phản kích lại Lục Thiếu Hoa, lúc này có sẵn cơ hội rồi, Hướng Hoa Cường sao có thể buông tha được chứ.
“…”
Lục Thiếu Hoa không nói gì, cũng không phải Lục Thiếu Hoa không nhận ra ý châm chọc của Hướng Hoa Cường, mà là Lục Thiếu Hoa sợ nói thêm, hai người sẽ không dứt ra được việc này, Lục Thiếu Hoa nói sang chuyện khác, không tiếp tục việc này nữa.
Lục Thiếu Hoa gọi thư ký đem trà vào, sau ngồi xuống sofa nhìn Hướng Hoa Cường một lúc rồi nói:
- Chú Hướng, nhìn chú rất vui, chắc là có chuyện tốt.
- Một chuyện tốt.
Hướng Hoa Cường tức giận, quay đầu lại nói:
- Không có chuyện tốt, có một chuyện bực mình, nếu không tôi đã không đến đây.
Hướng Hoa Cường nói có chuyện bực mình, nếu không ông ta không đến đây. Thật ra nếu không phải nhắc tới chuyện này thì tốt biết mấy, nguyên nhân là ở hắn, bời vì Lục Thiếu Hoa năm trước có nói đến cuộn phim “Vua hài kịch”.
Quen biết Lục Thiếu Hoa một thời gian không phải là ngắn, nhận thấy trình độ hiểu biết của Lục Thiếu Hoa rất sâu, ngoài ra Lục Thiếu Hoa có con mắt đánh giá tinh tường, biết rõ Lục Thiếu Hoa coi trọng phim nào thì nó chắc chắn sẽ thành công. Bởi vậy biết Lục Thiếu Hoa coi trọng “Vua hài kịch”, Hướng Hoa Cường liền lưu tâm.
Hướng Hoa Cường trăm phần trăm khẳng định, trong thời gian tới dẫn đầu lượng vé bán ra chắc chắn không phải ai khác, đó là bộ phim “Vua hài kịch”. Mà với công ty đầu tư điện ảnh, thì bộ phim dẫn đầu lượng vé bán ra có nghĩa là cả năm không lo gì về tài chính nữa.
Hướng Hoa Cường tuy là ông chủ của Tân Nghĩa An nhưng những năm gần đây cũng không còn tập trung vào đó nữa, mà bắt đầu tham gia vào lĩnh vực điện ảnh. Nói trắng ra là ông ta buôn bán, ông ta sẽ lưu tâm nhiều hơn đến công ty.
Mà lý do ông ta đến Tập đoàn Phượng Hoàng tìm Trần Đạt Vinh cũng rất đơn giản, đó là giục Lục Thiếu Hoa nhanh chóng đưa “Vua hài kịch” lên chương trình.
Không có cách nào, ông ta cùng Lục Thiếu Hoa định hợp tác về điện ảnh, Hướng Hoa Cường đã chuẩn bị xong, nhưng bên này hình như chưa chuẩn bị tốt, chỉ một bên chuẩn bị thì không được, phải hai bên cùng chuẩn bị mới chắc chắn. Cũng vì lý do này mà Hướng Hoa Cường tìm đến đây.
- Vì sự việc của “Vua Hài Kịch” à?
Từ lúc Hướng Hoa Cường vào cửa trong lòng Lục Thiếu Hoa đã đoán được một chút, nếu Hướng Hoa Cường có chuyện, thì có thể gọi điện thoại đến đây, cơ bản không cần tự mình đến tận đây. Mà vì “Vua hài kịch” là Lục Thiếu Hoa bảo dừng lại, Hướng Hoa Cường đến đây là để gặp Lục Thiếu Hoa.
- Chính là việc này.
Hướng Hoa Cường gật gật đầu, nói tiếp:
- Hôm nay tôi may mắn đến đây gặp cậu, nếu không gặp tôi nghĩ phải đến tận biệt thự của cậu. Thế nào bên tôi đã chuẩn bị tốt, còn bên cậu, chỉ cần cậu mở miệng, đưa tiền sang, đoàn làm phim lập tức có thể khởi động.
Đối với hành tung của Lục Thiếu Hoa, Hướng Hoa Cường không rõ lắm, hắn đến tòa nhà của Phượng Hoàng chỉ lấy may, nếu Lục Thiếu Hoa không ở đấy sẽ ở nhà, mà đến tòa nhà Phượng Hoàng biết Lục Thiếu Hoa ở đây, Hướng Hoa Cường mới tiện đến chỗ Lục Thiếu Hoa một chút.
Trùng hợp, Lục Thiếu Hoa đang ở tòa nhà Phượng Hoàng, Hướng Hoa Cường lúc này mới lên đây, không cần đi tiếp nữa.
Lục Thiếu Hoa sao không biết Hướng Hoa Cường coi trọng bộ phim “Vua hài kịch ” được, nhưng vì muốn Anten Chiyoda cũng sẽ tham gia, lúc đó hẳn ở Châu Phi đã bảo tạm thời ngừng lại. Nếu không có Lục Thiếu Hoa “thọc gậy bánh xe” thì bộ phim này đã được quay lâu rồi chứ không để đến bây giờ.
Nếu Hướng Hoa Cường đã chuẩn bị tốt rồi, cũng có nghĩa là Lục Thiếu Hoa chỉ cần đồng ý, như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể quay, ừ, còn chờ một câu nói của hắn.
Lục Thiếu Hoa hiểu được lúc này phải khôn khéo, hắn cũng không nói ngay, suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu:
- Không có vấn đề, có thể quay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.