Thương Trường Đại Chiến

Chương 831: "Trừng phạt"

Biên Chức Thành Đích Mộng

08/09/2013

Lục Thiếu Hoa rất tức giận, nhưng hắn ta không để lộ ra ngoài, ai bảo cha mẹ vợ đang ở đây vả lại Tần Tịch Thần giữ vị trí tổng giám đốc điều hành đã lâu như vậy, cho dù cô ấy nghỉ phép mười ngày hay nửa tháng Lục Thiếu Hoa có gì mà phàn nàn chứ?

Những ngày này, Lục Thiếu Hoa thực sự cảm thấy một tổng giám đốc điều hành là vất vả như thế nào, mà Tần Tịch Thần giữ chức vị này cũng mấy năm rồi, trong thời gian đó gian khổ như thế nào Lục Thiếu Hoa không phải không nhìn thấy, cho nên, Lục Thiếu Hoa tuy rất giận nhưng hắn ta cũng không đến mức căm phẫn, nhiều nhất hắn ta lại chống đỡ thêm mấy ngày nữa, để Tần Tịch Thần nghỉ ngơi cho lại sức rồi mới tiếp nhận công việc, cũng giống nhau thôi.

Nhưng quan trọng hơn là, Lục Thiếu Hoa còn có rất nhiều việc quan trọng phải làm, việc này thì khác, chính là việc liên quan đến cha vợ Tần Lôi, hiện tại trung tâm kiểm soát tài chính đã dựng xong phần kết cấu sơ bộ, chỉ chờ đợi Tần Lôi nhận chức, là có thể chính thức đi vào hoạt động.

Nhưng trong lòng Lục Thiếu Hoa cũng đang nhẩm tính lại ngày tháng, quyết định trong hai ngày nữa chính đi vào hoạt động, cũng là lúc thời gian nghỉ ngơi của Tần Lôi cũng đã đủ, chỉ có hai ngày, sau hai ngày thì có thể đi làm được rồi.

Nhưng cha vợ vừa mới vội vã từ quê nhà sang đây, đối với những việc ở bên Hồng Kông không biết một tí nào, con rể Lục Thiếu Hoa tự nhiên nói với ông ta làm việc này, còn trưng cầu ý kiến của ông ta, giả dụ cha vợ muốn nghỉ ngơi thêm mấy ngày, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể hoãn lại thời gian bắt đầu hoạt động mà thôi.

- Cha, ở đây con đã sắp xếp xong rồi, đã dựng xong phần kết cấu sơ bộ, việc còn lại cha sẽ đảm nhiệm quản lý công việc này, vẫn thiếu một phần mềm quản lý còn chưa phát triển hoàn thiện, nhưng cũng sắp rồi, nhiều nhất không vượt quá một tuần.

Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa cố ý dừng lại môt chút, nhìn Tần Lôi một cái, nhìn lần hai cũng không thấy ngắt lời, Lục Thiếu Hoa mới tiếp tục nói:

- Ý của con là muốn sau hai ngày nữa chính thức bắt đầu hoạt động.

Nghe xong, Tần Lôi cũng không vội vàng lên tiếng, mà lặng im suy nghĩ một chút.

Thực ra khi Lục Thiếu Hoa chưa nói hết câu, Tần Lôi đã hiểu ra ý đồ Lục Thiếu Hoa rồi, nhưng sở dĩ không vội vàng có ý kiến bởi vì ông ta biết Lục Thiếu Hoa vẫn chưa nói hết, đúng như dự đoán, cuối cùng Lục Thiếu Hoa cũng nói ra một câu quan trọng nhất.

Về phần Tần Lôi vì sao không vội vàng lên tiếng hoàn toàn là bởi vì ông ta đang cân nhắc sự việc này, chuyện này đối với ông ta mà nói là việc rất quan trọng.

Tần Lôi trước đây cũng đã từng mở công ty riêng, nhưng dù sao cũng là công ty cỡ trung, căn bản không thể nào bì được với Phượng Hoàng, chỉ là một bộ phận nhỏ bên trong tập đoàn Phượng Hoàng, công ty trước kia của ông ta cũng không có hợp pháp, hoàn toàn không phải là một đẳng cấp.

Còn nữa, công ty của Tần Lôi được thành lập ở Mỹ, Mỹ lại thuộc các nước Phương Tây, cho dù là tập tục hay là thói quen đều không giống như Hồng Kông, mà Tần Lôi trước đây không có giao thiệp với tập đoàn Phượng Hoàng, nếu như liều lĩnh đi làm, thì có thể gánh vác được vấn đề này không?

Thử nghĩ một chút sẽ biết ngay, Tần Lôi muốn tiếp nhận công việc nhưng so với công ty của ông ta trước đây vẫn lớn hơn một bộ phận, lại thêm ông ấy nhiều năm sống ở Mỹ, tập tục môi trường công việc so với Hồng Kông có rất nhiều khác biệt, không chuẩn bị tốt mà châm chức không phải là tốt.

Tần Lôi cũng là một người sĩ diện, tuy Lục Thiếu Hoa là con rể của ông ta, tập đoàn Phượng Hoàng cũng là cơ nghiệp của con rể ông ta, nhưng Tần Lôi không hy vọng nhìn thấy một bộ phận của ông ta không có chút khởi sắc nào.

Tần Lôi muốn ông ta khi nhận nhiệm vụ thì có thể nhanh chóng đón nhận vai diễn mới, trong thời gian ngắn có thể đem lại thành tích tốt, dốc sức biểu hiện được năng lực của mình, như vậy mới không bị người ta xem thường, trước mặt con rể có thể ngẩng cao đầu mà đi.

- Con thấy đó, hiện tại cha vẫn chưa chuẩn bị được gì cho công việc, nếu không như vậy đi, cho cha năm ngày nhé, sau năm ngày, cha sẽ đi làm, con thấy như thế nào?

Tần Lôi hoàn toàn đưa ra một ý kiến thương lượng.

Tần Lôi không sợ Lục Thiếu Hoa xem thường ông ta, rất thẳng thắng nói ra ý đồ của mình, không vì cái khác, chính bởi vì ông ta biết trong mắt con rể ông ta không phải là một nhân vật bình thường, nếu tùy tiện nói năng không chuẩn, sẽ bị lật tẩy, nếu là như thế chi bằng nên nói thật sẽ tốt hơn.

Nói thật thì đừng nói, ánh nhìn của Lục Thiếu Hoa luôn luôn dò xét khuôn mặt của Tần Lôi, nếu Tần Lôi nói những lời không hay sẽ lộ bộ mặt không còn tự nhiên nữa, Lục Thiếu Hoa biết được và có thể phát hiện ra, tình hình hiện nay vẫn chưa xảy ra, cha vợ nói thật, Lục Thiếu Hoa cũng không biết nói thế nào.

Cha vợ vẫn là cha vợ, là bậc trưởng bối, Lục Thiếu Hoa không thể xem thường cha vợ được, sau đó bắt buộc hai ngày sau bắt đầu đi làm được.

- Không có vấn đề gì, dù sao dự định mở rộng phần mềm trong vòng một tuần nữa mới hoàn thành.



Lục Thiếu Hoa cười cười nói:

- Cha tranh thủ mấy ngày đó nghỉ ngơi thêm cho lại sức nhé.

- Tốt.

Tần Lôi cũng cười cười trả lời.



Sau khi nói chuyện xong với cha vợ, Lục Thiếu Hoa không nói đến chuyện công việc nữa, mà chuyển hướng sang chủ đề khác, đương nhiên rồi, trong câu chuyện này không thể thiếu Lục Vũ Đình, là thiên kim tiểu thư của Lục Thiếu Hoa, là cháu gái của Tần Lôi.

Lục Vũ Đình khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, Tần Lôi rất yêu đứa cháu này, nói đến Lục Vũ Đình, nét mặt biểu lộ hạnh phúc khó mà kìm nén được, giống như trong phút chốc trẻ ra cả mười tuổi.

Tần Lôi rất yêu quý cháu gái của mình, Lục Thiếu Hoa tự nhiên cũng thấy vui, đồng thời, trong lòng Lục Thiếu Hoa cũng cảm thấy áy náy, là vì hắn đã rất lâu không gặp cháu gái, tính từ cuối năm ngoái đến thời điểm này cũng đã gần nửa năm.

Thậm chí khi năm mới đến, Lục Thiếu Hoa đã ăn tết ở Châu Phi, không trở về kịp ăn tết, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiếu Hoa vì sự nghiệp của mình mà dốc hết sức mình, cũng vì mục tiêu của mình mà phấn đấu, tuy có hơi áy náy, nhưng cũng có một lý do, lý do này đương nhiên là thông cảm được.

Trừ lần đó ra, Lục Thiếu Hoa cùng với Tần Lôi nói chuyện một chút, hắn đã chuẩn bị cho vợ chồng Tần Lôi một chỗ ở, là một ngôi biệt thự nằm trong khu quy hoạch nhỏ cách đây không xa lắm, tuy không cao cấp như ở đây nhưng cũng không tệ lắm, ở Hồng Kông cũng thuộc khu quy hoạch nhà ở dành cho người giàu.

Không phải Lục Thiếu Hoa keo kiệt, mà là Lục Thiếu Hoa không có cách nào khác, bởi vì, khu nhà Lục Thiếu Hoa đang ở đã đầy người ở rồi, nên mua không được, bằng không Lục Thiếu Hoa không ngại để cha mẹ vợ ở gần đây.

Chỉ có điều hiện thực lúc nào cũng tàn khốc, vận mệnh đã an bài như vậy, biệt thự trong khu quy hoạch này đã bán hết sạch, tuy công ty bất động sản Phượng Hoàng đầu tư khu quy hoạch này, nhưng Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không thể đuổi bất cứ gia đình nào ra khỏi nơi đây.

Tần Lôi trái lại đều không có ý kiến gì, đối với ông ta mà nói, ở đâu rồi cũng quen, chỉ cần có một chỗ ở không quá kém là được rồi, ông ta không ngại chuyện này, hơn nữa Lục Thiếu Hoa cũng đã sắp xếp cho ông ta một ngôi biệt thự khác, ông ta còn muốn gì nữa chứ.

Thế là, theo mọi chuyện đã quyết định như vậy, nhưng mà rất là hiển nhiên, hai vợ chồng Tần Lôi không thể chuyển nhà trong lúc muộn thế này, nếu chuyển nhà phải đợi đến ngày mai, lúc này thì ở lại biệt thự của Lục Thiếu Hoa, dù sao phòng ngủ trong ngôi biệt thự cũng còn nhiều.



Màn đêm lặng lẽ buông xuống, vợ chồng Tần Lôi cũng đã có tuổi, buổi tối đi ngủ khá là sớm, chưa đến chín giờ đã lên giường đi ngủ trước rồi, mà Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần cũng như vậy, chỉ là hai người họ không ngủ sớm như vậy, mà họ đang đùa giỡn trong phòng.

Lục Thiếu Hoa đã tự nhủ tối nay phải trừng phạt Tần Tịch Thần, hắn ta tuyệt đối nói được là làm được, nói phải trừng phạt là phải trừng phạt Tần Tịch Thần.

Trên thực tế cũng là như thế, Lục Thiếu Hoa không nuốt lời, sau khi đi vào phòng, đóng cửa lại, Lục Thiếu Hoa mới lộ ra bộ mặt dữ dằn, bộ dạng hung ác, ôm chặt Tần Tịch Thần, ngã xuống giường, sau đó giống như mãnh hổ xuống núi đè lên người Tần Tịch Thần.

Hì hì…

Lục Thiếu Hoa cười âm mưu, biểu hiện này phải nói là rất tà ý.

Mà Tần Tịch Thần đi theo Lục Thiếu Hoa đã nhiều năm nên cũng hiểu rất rõ, Lục Thiếu Hoa lộ ra biểu hiện như vậy tuyệt đối không có chuyện gì tốt, buổi tối không tránh khỏi bị Lục Thiếu Hoa làm khổ một trận.

Thực tế là như thế, tiếp theo là Lục Thiếu Hoa sẽ biến Tần Tịch Thần thành một chú cừu non, không quan tâm đến Tần Tịch Thần đang lên tiếng xin tha.



- Cả người toàn mồ hôi, em đi tắm trước đây, sau khi tắm xong anh lại tiếp tục nhé.

Tần Tịch Thần có thiện ý nói.

Tần Tịch Thần hiểu rõ, ý tứ trong lời nói trước bữa cơm tối của Lục Thiếu Hoa sẽ như thế đối với cô, đây là báo thù của Lục Thiếu Hoa, sự báo thù trần trụi, biết rõ trốn không được nên Tần Tịch Thần cũng chỉ có thể viện cớ trì hoãn.

Nhưng Lục Thiếu Hoa sẽ nghe lời cô sao, rõ ràng là không thể như thế, cũng không nói được, không có khúc dạo đầu vẫn sẵn sàng xuất trận..

A…

Sự đau đớn lan tỏa, Tần Tịch Thần không kềm chế được muốn phản kháng lại, nhưng cô chỉ là một phụ nữ chân yếu tay mềm, sức lực có mạnh thì cũng không mạnh bằng Lục Thiếu Hoa, lại thêm đôi tay đang bị Lục Thiếu Hoa giữ chặt, căn bản là không thể vùng vẫy được.

- Nhẹ một chút…em đau quá nè…

Tần Tịch Thần la to một tiếng, cũng không quan tâm người khác có nghe thấy hay không.

- Hì hì..

Lục Thiếu Hoa không quan tâm tới Tần Tịch Thần, vẫn dùng sức mạnh để khống chế đối phương.

Cơn bão táp cũng qua đi, Tần Tịch Thần thở hổn hển, mồ hôi như tắm cả toàn thân.

Nhưng mà, tất cả đã kết thúc chưa? Không, Tần Tịch Thần muốn kết thúc rồi, nhưng Lục Thiếu Hoa sẽ không chịu để yên.

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa sẽ không buông tha cho Tần Tịch Thần như vậy, cũng không quan tâm Tần Tịch Thần còn sức hay không, bế cô ấy vào nhà tắm, đặt Tần Tịch Thần vào trong bồn tắm, sau đó mở nước nóng ra, đôi uyên ương cùng nhau nghịch nước.

Không dừng ở đó, ai bảo Lục Thiếu Hoa tinh lực tràn đầy, lúc nào cũng sẵn sàng xuất trận, trong nhà tắm lại trừng phạt Tần Tịch Thần thêm một lần nữa, tắm với nhau gần một tiếng đồng hồ, Tần Tịch Thần lại qua hai lần tử nạn.

-Tha cho em đi,

Tần Tịch Thần đánh tiếng yêu cầu xin tha thứ, ánh mắt khổ sở đáng thương, hy vọng Lục Thiếu Hoa có thể buông tha cho cô, không ngừng thừa nhận là mình đã sai.

Nhưng mà ý đồ của Lục Thiếu Hoa vẫn không chịu buông tha cho cô, không nói lời nào, cười hì hì một tiếng, lại bế Tần Tịch Thần trở lại giường, lại tiếp tục dày vò một lần nữa, xương cốt của Tần Tịch Thần ngỡ như đang bị tháo rời.

Một đêm ba lần, nhưng Lục Thiếu Hoa khí thế vẫn hừng hực, nếu không nghĩ đến Tần Tịch Thần chịu không nổi, Lục Thiếu Hoa sẽ trừng phạt Tần Tịch Thần thêm một lần nữa, nhưng đã là như thế, Lục Thiếu Hoa cũng không có ý buông tha cho Tần Tịch Thần, mà là uy hiếp, uy hiếp Tần Tịch Thần thu lại lời nói muốn xin nghỉ phép, nếu không lại chiến đấu tiếp.

Xương cốt Tần Tịch Thần đã nhanh chóng bị làm cho rời rạc, căn bản là không thể nào không thừa nhận đã bị Lục Thiếu Hoa làm cho rã rời, chỉ có thể thuận theo ý của Lục Thiếu Hoa, hủy bỏ xin nghỉ phép.

Lục Thiếu Hoa đã đạt được mục đích của mình, không kềm được đắc ý, nhưng Tần Tịch Thần sắc mặt trắng hồng ửng đỏ, Lục Thiếu Hoa lại áy náy, suy nghĩ một chút, quyết định cho Tần Tịch Thần nghỉ thêm ba ngày nữa, ba ngày sau phục hồi mới đi làm.

Có được ba ngày nghỉ, Tần Tịch Thần đương nhiên là rất vui, nhắc đến sức lực cuối cùng, ra sức hôn vào má Lục Thiếu Hoa một cái, yếu ớt nói:

- Đi kiếm các em xinh tươi giải sầu đi nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Trường Đại Chiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook