Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành! Qaq
Chương 56: Phạt
Tang Thi Meo Meo
10/02/2021
Bàn một chút về vấn đề tuổi tác:
- Xét về thân thể: Công 23 tuổi, thụ tầm 14 tuổi. (khoảng cách này đủ kêu chú rồi :333)
- Xét về tuổi ở linh hồn: Công khoảng ba mươi hai, thụ khoảng hai mươi.
Cho nên vấn đề yêu đương của hai người họ đã đủ tuổi, không có chuyện yêu người chưa đủ tuổi hay gì cả ^^ Với lại Sở Mặc là người rất coi trọng pháp luật, tuyệt đối sẽ không làm chuyện quá phận với Diệp Du khi cơ thể hiện tại của cậu chưa đủ mười tám tuổi, cho dù cả đời Diệp Du vẫn giữa dáng vẻ này thì hắn cũng không để xảy ra chuyện đó. Cho nên, bây giờ sẽ khum có vụ mình cho H vào đâu ^^
Giải thích một chút để mấy bạn không lầm lẫn tuổi tác. Iu mọi người <3
==== ==== ====
Âm thanh phát ra từ khu Tây nhà máy không phải nhỏ, đủ để Sở Mặc nghe rõ ràng. Hắn chau mày, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, nhanh chóng tăng tốc chạy về phía đó. Cho dù tốc độ của hắn so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều, nhưng chung quy vẫn thua kém bảo bối nhà hắn. Khi vừa chạy đến nơi, một tiếng hét chói tai vang lên, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, nhanh chóng lấy tay bịt kín lỗ tai lại thì có lẽ thủng màng nhĩ luôn rồi.
Sở Mặc cắn chặt môi, càng tăng nhanh tốc độ. Trọng lượng cơ thể đè lên hai chân đến đau nhói nhưng hắn vẫn gắng gượng. Bảo bối nhỏ của hắn ở đó, hắn có tâm tình gì mà dừng lại một giây để nghỉ ngơi. Nhanh được giây nào hay giây đó, hắn không muốn chính bản thân mình hối hận bất kì điều gì. Một tiếng động lớn vang lên bên phía trái, Sở Mặc không khỏi nghi hoặc nhìn qua liền thấy một loại nước dâng tràn hơn nửa căn phòng nhỏ.
Chà, đây hẳn là thành quả của người yêu nhỏ!
Khóe môi Sở Mặc hơi cong lên, gương mặt vốn diện vô biểu tình trở nên nhu hòa, nở nụ cười cưng chiều cùng bất đắc dĩ. Căn phòng tràn ngập loại nước kì lạ, hắn không thể mở cửa bước vào, đành bám lấy từng thanh sắt nhỏ thoăn thoắt leo lên bên trên. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến nụ cười bên môi hắn cứng đờ.
Thiếu niên ngồi dưới sàn nhà, ngơ ngẩn nhìn đôi chân của mình từ chếch dưới đầu gối trở xuống biến mất. Thậm chí cậu còn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hơi nghiêng đầu dùng tay chọt chọt phần thịt ở gần chỗ bị thương. Trái tim hắn ngay giây phút đó dường như bị bóp nghẹn lại.
Chết tiệt, tất cả đều do hắn! Nếu như hắn kiên quyết ôm chặt lấy Diệp Du, không để người yêu nhỏ này hành động một mình thì chuyện này đã không xảy ra. Chỉ vừa lơ là một chút thôi đã khiến bản thân bị thương nặng như vậy. Hắn... hắn muốn đánh đòn Diệp Du! Muốn đánh đến khi cậu bật khóc xin tha!
"Diệp Du!"
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, Diệp Du vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đôi mắt bạc lập tức sáng lên như hàm chứa hàng vạn ngôi sao bên trong, liên tục vẫy tay.
"Chú ơi, em ở đây."
Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Sở Mặc, hoàn toàn không có dịu dàng cùng ôn nhu như ban nãy, Diệp Du liền nhận ra vấn đề ở đâu. Cậu không khỏi chột dạ, muốn giấu chân mình đi. Sở Mặc rất để ý đến cậu, hoàn toàn không thích cậu bị thương. Làm sao bây giờ, chú Mặc chắc chắn rất giận cậu. Nhìn xem, trên mặt đều viết rõ mấy từ 'Tôi tức giận' rồi kìa!
"Chú ơi." - Diệp Du biết mình sai, hoàn toàn không có ý định trốn tránh trách nhiệm.
"Ừ?" - Sở Mặc thản nhiên lên tiếng. Hắn khuỵu một chân xuống. cẩn thận ôm lấy cục cưng của mình, tránh để cho cậu cảm thấy quá khó chịu.
Cậu ngoan ngoãn đến mức người khác không nỡ lớn tiếng mắng, đầu tóc xù còn cọ cọ vào cổ hắn làm nũng, hắn hoàn toàn không tức giận được! Bó tay chịu trói đó!
"Em không cố ý..." - Diệp Du rầu rĩ lên tiếng, vùi mặt vào cổ hắn không dám ngẩng lên. Cậu không nghĩ đến phá vỡ bồn chứa chất thải đó lại khiến mực nước thải dâng cao như vậy. Chân bị phá hỏng, thời gian hồi phục lại chậm hơn so với trước khiến Diệp Du chẳng vui một chút nào.
Sở Mặc mím môi, không lên tiếng. Nhìn đôi chân trắng hiện tại nhuốm máu, không nguyên vẹn, tim đau đến mức không thở nổi, cũng chẳng nỡ xuống tay đánh đánh dạy dỗ lại đứa nhỏ này.
"Diệp Du, tôi rất giận."
"Em biết." - Nỗ lực cọ cọ làm nũng.
"Bây giờ tôi chỉ muốn đánh em một trận cho nhớ đời!"
"Đánh đau lắm, em không muốn đâu." - Âm thầm bĩu môi.
Sở Mặc nghe thấy cậu lầm bầm, vừa tức vừa buồn cười. Biết đau còn cố tình để mình bị thương như vậy, chẳng nhẽ đánh đòn vài cái thì đau, mất chân mất tay lại chẳng đau tí nào à?
Bốp!
Cả người Diệp Du nháy mắt cứng đờ, không thể tin được mà trợn mắt nhìn nam nhân đang ôm mình, một lúc sau mới lên tiếng:
"Chú... chú đánh em?"
Sở Mặc nhướng mày, cười lạnh một tiếng:
"Tôi không đánh đòn em một bữa, em chắc chắn sẽ không nhớ đến việc đừng để mình bị thương!"
"Không được! Chú không được đánh mông em!"
Khuôn mặt tái nhợt của Diệp Du đỏ bừng lên, vội vàng uốn éo người muốn rời khỏi vòng tay của Sở Mặc, kịch liệt kháng nghị biện pháp trừng phạt này của hắn. Đùa sao, cho dù cơ thể của cậu hiện tại chỉ mới mười ba, mười bốn gì đó nhưng thực chất cậu cũng đã gần hoặc hơn hai mươi tuổi rồi! Lúc trước bị cha đánh mông đã nhục muốn khóc, bây giờ để người yêu lớn tuổi đánh nữa, cậu sẽ thành đà điểu rụt cổ luôn đó!
Diệp Du biết sức lực mình lớn hơn Sở Mặc, nếu như giãy dụa quá mạnh sẽ khiến hắn bị thương, điều này ngược lại là điểm chết khiến cậu không thể thoát khỏi. Sở Mặc nhìn người yêu nhỏ bé vừa vội vừa gấp, khóe mắt hơi đỏ lên cực kì đáng thương, làm hắn càng nổi lên ham muốn bắt nạt cậu. Chậc, ngày thường đứa nhóc này kiêu ngạo gần chết, muốn trêu chọc cực kì khó. Bây giờ có cơ hội, Sở Mặc làm sao đành lòng bỏ qua.
Hắn không nói lời nào, tay giơ lên, sau đó đánh vào mông người trong lòng, âm thanh da thịt va chạm nhau phát ra tiếng vô cùng vang dội.
"A!"
Cơ thể Diệp Du theo phản xạ giật bắn lên, cổ họng bật ra một tiếng rên khe khẽ như mèo nhỏ. Cậu xấu hổ đến mức cả người không ngừng phát run, rõ ràng cảm giác của cơ thể đã giảm xuống mức tối đa từ khi thành tang thi nhưng bây giờ mọi giác quan dường như khuếch đại. Da thịt bị đánh ở mông nóng lên, vừa tê vừa rát khiến cậu khó chịu, không ngừng vặn vẹo người muốn trốn thoát.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Ba cái đánh liên tiếp hạ xuống mông cậu, cảm giác nóng rát ở mông càng thêm rõ ràng. Diệp Du biết mình không trốn được, vừa buồn vừa tức vùi mặt vào lòng hắn, quyết định giả chết không thèm đếm xỉa đến tên nào đó. Cậu cũng đâu phải cố ý để mình bị thương, chân cậu cũng đang từ từ lành lại mà! Diệp Du càng nghĩ càng ủy khuất, nhịn không được cách một lớp áo cắn eo Sở Mặc, phát tiết buồn bực trong người.
Tay Sở Mặc đang đánh mông Diệp Du bất chợt cứng đờ lại, đau nhói ở eo khiến hắn hít một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm mắng một tiếng.
Cái tên nhóc đáng ghét này!
- Xét về thân thể: Công 23 tuổi, thụ tầm 14 tuổi. (khoảng cách này đủ kêu chú rồi :333)
- Xét về tuổi ở linh hồn: Công khoảng ba mươi hai, thụ khoảng hai mươi.
Cho nên vấn đề yêu đương của hai người họ đã đủ tuổi, không có chuyện yêu người chưa đủ tuổi hay gì cả ^^ Với lại Sở Mặc là người rất coi trọng pháp luật, tuyệt đối sẽ không làm chuyện quá phận với Diệp Du khi cơ thể hiện tại của cậu chưa đủ mười tám tuổi, cho dù cả đời Diệp Du vẫn giữa dáng vẻ này thì hắn cũng không để xảy ra chuyện đó. Cho nên, bây giờ sẽ khum có vụ mình cho H vào đâu ^^
Giải thích một chút để mấy bạn không lầm lẫn tuổi tác. Iu mọi người <3
==== ==== ====
Âm thanh phát ra từ khu Tây nhà máy không phải nhỏ, đủ để Sở Mặc nghe rõ ràng. Hắn chau mày, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, nhanh chóng tăng tốc chạy về phía đó. Cho dù tốc độ của hắn so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều, nhưng chung quy vẫn thua kém bảo bối nhà hắn. Khi vừa chạy đến nơi, một tiếng hét chói tai vang lên, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, nhanh chóng lấy tay bịt kín lỗ tai lại thì có lẽ thủng màng nhĩ luôn rồi.
Sở Mặc cắn chặt môi, càng tăng nhanh tốc độ. Trọng lượng cơ thể đè lên hai chân đến đau nhói nhưng hắn vẫn gắng gượng. Bảo bối nhỏ của hắn ở đó, hắn có tâm tình gì mà dừng lại một giây để nghỉ ngơi. Nhanh được giây nào hay giây đó, hắn không muốn chính bản thân mình hối hận bất kì điều gì. Một tiếng động lớn vang lên bên phía trái, Sở Mặc không khỏi nghi hoặc nhìn qua liền thấy một loại nước dâng tràn hơn nửa căn phòng nhỏ.
Chà, đây hẳn là thành quả của người yêu nhỏ!
Khóe môi Sở Mặc hơi cong lên, gương mặt vốn diện vô biểu tình trở nên nhu hòa, nở nụ cười cưng chiều cùng bất đắc dĩ. Căn phòng tràn ngập loại nước kì lạ, hắn không thể mở cửa bước vào, đành bám lấy từng thanh sắt nhỏ thoăn thoắt leo lên bên trên. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến nụ cười bên môi hắn cứng đờ.
Thiếu niên ngồi dưới sàn nhà, ngơ ngẩn nhìn đôi chân của mình từ chếch dưới đầu gối trở xuống biến mất. Thậm chí cậu còn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hơi nghiêng đầu dùng tay chọt chọt phần thịt ở gần chỗ bị thương. Trái tim hắn ngay giây phút đó dường như bị bóp nghẹn lại.
Chết tiệt, tất cả đều do hắn! Nếu như hắn kiên quyết ôm chặt lấy Diệp Du, không để người yêu nhỏ này hành động một mình thì chuyện này đã không xảy ra. Chỉ vừa lơ là một chút thôi đã khiến bản thân bị thương nặng như vậy. Hắn... hắn muốn đánh đòn Diệp Du! Muốn đánh đến khi cậu bật khóc xin tha!
"Diệp Du!"
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, Diệp Du vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đôi mắt bạc lập tức sáng lên như hàm chứa hàng vạn ngôi sao bên trong, liên tục vẫy tay.
"Chú ơi, em ở đây."
Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Sở Mặc, hoàn toàn không có dịu dàng cùng ôn nhu như ban nãy, Diệp Du liền nhận ra vấn đề ở đâu. Cậu không khỏi chột dạ, muốn giấu chân mình đi. Sở Mặc rất để ý đến cậu, hoàn toàn không thích cậu bị thương. Làm sao bây giờ, chú Mặc chắc chắn rất giận cậu. Nhìn xem, trên mặt đều viết rõ mấy từ 'Tôi tức giận' rồi kìa!
"Chú ơi." - Diệp Du biết mình sai, hoàn toàn không có ý định trốn tránh trách nhiệm.
"Ừ?" - Sở Mặc thản nhiên lên tiếng. Hắn khuỵu một chân xuống. cẩn thận ôm lấy cục cưng của mình, tránh để cho cậu cảm thấy quá khó chịu.
Cậu ngoan ngoãn đến mức người khác không nỡ lớn tiếng mắng, đầu tóc xù còn cọ cọ vào cổ hắn làm nũng, hắn hoàn toàn không tức giận được! Bó tay chịu trói đó!
"Em không cố ý..." - Diệp Du rầu rĩ lên tiếng, vùi mặt vào cổ hắn không dám ngẩng lên. Cậu không nghĩ đến phá vỡ bồn chứa chất thải đó lại khiến mực nước thải dâng cao như vậy. Chân bị phá hỏng, thời gian hồi phục lại chậm hơn so với trước khiến Diệp Du chẳng vui một chút nào.
Sở Mặc mím môi, không lên tiếng. Nhìn đôi chân trắng hiện tại nhuốm máu, không nguyên vẹn, tim đau đến mức không thở nổi, cũng chẳng nỡ xuống tay đánh đánh dạy dỗ lại đứa nhỏ này.
"Diệp Du, tôi rất giận."
"Em biết." - Nỗ lực cọ cọ làm nũng.
"Bây giờ tôi chỉ muốn đánh em một trận cho nhớ đời!"
"Đánh đau lắm, em không muốn đâu." - Âm thầm bĩu môi.
Sở Mặc nghe thấy cậu lầm bầm, vừa tức vừa buồn cười. Biết đau còn cố tình để mình bị thương như vậy, chẳng nhẽ đánh đòn vài cái thì đau, mất chân mất tay lại chẳng đau tí nào à?
Bốp!
Cả người Diệp Du nháy mắt cứng đờ, không thể tin được mà trợn mắt nhìn nam nhân đang ôm mình, một lúc sau mới lên tiếng:
"Chú... chú đánh em?"
Sở Mặc nhướng mày, cười lạnh một tiếng:
"Tôi không đánh đòn em một bữa, em chắc chắn sẽ không nhớ đến việc đừng để mình bị thương!"
"Không được! Chú không được đánh mông em!"
Khuôn mặt tái nhợt của Diệp Du đỏ bừng lên, vội vàng uốn éo người muốn rời khỏi vòng tay của Sở Mặc, kịch liệt kháng nghị biện pháp trừng phạt này của hắn. Đùa sao, cho dù cơ thể của cậu hiện tại chỉ mới mười ba, mười bốn gì đó nhưng thực chất cậu cũng đã gần hoặc hơn hai mươi tuổi rồi! Lúc trước bị cha đánh mông đã nhục muốn khóc, bây giờ để người yêu lớn tuổi đánh nữa, cậu sẽ thành đà điểu rụt cổ luôn đó!
Diệp Du biết sức lực mình lớn hơn Sở Mặc, nếu như giãy dụa quá mạnh sẽ khiến hắn bị thương, điều này ngược lại là điểm chết khiến cậu không thể thoát khỏi. Sở Mặc nhìn người yêu nhỏ bé vừa vội vừa gấp, khóe mắt hơi đỏ lên cực kì đáng thương, làm hắn càng nổi lên ham muốn bắt nạt cậu. Chậc, ngày thường đứa nhóc này kiêu ngạo gần chết, muốn trêu chọc cực kì khó. Bây giờ có cơ hội, Sở Mặc làm sao đành lòng bỏ qua.
Hắn không nói lời nào, tay giơ lên, sau đó đánh vào mông người trong lòng, âm thanh da thịt va chạm nhau phát ra tiếng vô cùng vang dội.
"A!"
Cơ thể Diệp Du theo phản xạ giật bắn lên, cổ họng bật ra một tiếng rên khe khẽ như mèo nhỏ. Cậu xấu hổ đến mức cả người không ngừng phát run, rõ ràng cảm giác của cơ thể đã giảm xuống mức tối đa từ khi thành tang thi nhưng bây giờ mọi giác quan dường như khuếch đại. Da thịt bị đánh ở mông nóng lên, vừa tê vừa rát khiến cậu khó chịu, không ngừng vặn vẹo người muốn trốn thoát.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Ba cái đánh liên tiếp hạ xuống mông cậu, cảm giác nóng rát ở mông càng thêm rõ ràng. Diệp Du biết mình không trốn được, vừa buồn vừa tức vùi mặt vào lòng hắn, quyết định giả chết không thèm đếm xỉa đến tên nào đó. Cậu cũng đâu phải cố ý để mình bị thương, chân cậu cũng đang từ từ lành lại mà! Diệp Du càng nghĩ càng ủy khuất, nhịn không được cách một lớp áo cắn eo Sở Mặc, phát tiết buồn bực trong người.
Tay Sở Mặc đang đánh mông Diệp Du bất chợt cứng đờ lại, đau nhói ở eo khiến hắn hít một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm mắng một tiếng.
Cái tên nhóc đáng ghét này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.