Chương 27: Ép lấy mật nước dâu tây và quả nho (H)
Thỏ Tử Ái Cật Thảo
17/10/2021
Sau một hồi vận động kịch liệt, hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, Tô Mông vô lực xụi lơ thở hổn hển trong lòng ngực Tô Mặc Huy, cô cọ vào ngực anh làm nũng, "Thầy ơi, đầu gối em đau quá."
Tô Mặc Huy cúi đầu nhìn xem, giữa đầu gối trắng nõn của cô sưng đỏ vô cùng rõ ràng, làn da mềm mại quỳ trên ghế sô pha lắc lư một lúc lâu, anh đưa tay che xung quanh đầu gối cô, ôn nhu dò hỏi, "Trong nhà có hòm thuốc không?"
"Không có, không cần bôi thuốc đâu, thầy hôn nhẹ nó là tốt rồi."
Tô Mặc Huy không tiếng động bật cười, "Thật là tiểu yêu quái thích làm nũng mà.", nhưng anh vẫn ngồi xổm xuống thương tiếc hôn lên đầu gối cô, dùng nước bọt thấm ướt để chữa khỏi.
"Có ổn hơn không?"
Tô Mông cười duyên trả lời, "Đỡ hơn nhiều rồi."
"Vậy có phải em nên đi quét dọn chiến trường rồi không, trên sô pha khắp nơi đều là nước của em." Tô Mặc Huy hài hước nói.
Tô Mông ngượng ngùng không thôi, cô dùng bàn chân trắng nõn đạp lên cơ ngực cứng rắn của anh, "Còn thầy thì sao."
Tô Mặc Huy bắt lấy chân cô, chọc cô ngứa, "Hử? Tôi làm sao?"
Tô Mông bị chọc cười tránh né muốn rút chân về, lúc hai người đùa giỡn, nơi riêng tư của cô như ẩn như hiện lộ ra ở trước mắt Tô Mặc Huy, mỹ huyệt dụ hoặc làm hô hấp của anh dồn dập, dương v*t mềm nhũn lại bắt đầu sung huyết.
"Mông Mông, tôi muốn uống nước dâu tây."
Lúc này rồi còn muốn uống nước dâu tây? Tô Mông nghĩ bụng, nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời, "Vậy thầy đi ép đi, trong phòng bếp có máy ép nước đó."
"Tôi muốn uống nước do em ép."
Là ai tạo ra thói quen cho tên đàn ông này thế?
Tô Mông đứng dậy, ngoan ngoãn nói, "Em đi ép nước cho thầy đây."
Tô Mặc Huy kéo cô về, đè ở trên sô pha, ngón trỏ cắm vào hoa huy*t lầy lội, nghiêm túc nói, "Chẳng phải là có sẵn rồi sao?"
Có ý gì?
Tô Mông không rõ nhìn anh, Tô Mặc Huy mút hút một cái bên miệng cô, anh bẻ ra hai chân cô rồi vùi đầu moi móc tinh dịch trong hoa huy*t sạch sẽ, mãi đến khi chảy ra mật nước mới trong suốt, dù sao anh muốn uống nước dâu tây mật ngọt chứ không phải nước dâu tây tanh tưởi.
Anh chà lau dấu vết dâm loạn trên sô pha, bưng lên mâm đựng trái cây đặt dưới đất, lấy ra một quả dâu tây to tròn, quả này nhất định là rất ngọt.
Lúc này Tô Mông đã hiểu rõ ý của anh, cô thẹn thùng dùng váy che lại dưới thân, ánh mắt ngập nước mênh mông mê ly nhìn anh, khiến cho người ta có cảm giác muốn từ chối lại ra vẻ mời chào, tên đàn ông nào nhìn thấy trường hợp này cũng không giữ được mình, huống chi là Tô Mặc Huy đã nếm qua sự tốt đẹp của cô.
Anh đưa tay nhấc váy cô lên, hơi dùng sức dời đi cánh tay cô, rất nhanh đã dễ dàng lộ ra hoa huy*t ở giữa, hai mép thịt đang mấp máy, phun ra nuốt vào mật nước thơm ngọt.
Tô Mặc Huy hơi đẩy dâu tây vào trong, quả dâu tây không vào được trực tiếp nát vụn chảy nước tại chỗ, rơi xuống theo kẽ mông.
Nơi ấm áp của Tô Mông đột nhiên bị sự lạnh băng xâm nhập, cái lạnh khiến cô co rúm lại một chút, từng vụn dâu tây trong hoa huy*t bị vô tình đè ép thành nước sốt, càng chảy nhiều hơn.
Tô Mặc Huy liếm liếm nước trên kẽ mông, quả nhiên như anh đã lường trước trong mùi vị dâm ngọt mang theo hương thanh mát của dâu tây, khiến kẻ không yêu thích đồ uống gì như anh cũng phải yêu hương vị ấy, anh liếm mút sạch sẽ mật nước ven đường từ dưới lên trên, chiếc lưỡi to thăm dò vào một chút, hương vị của hỗn hợp bên trong càng thêm thuần khiết, tỉ lệ d*m thủy và nước dâu tây pha trộn vừa vặn.
"Ư... Thầy..."
"Nước dâu tây mà Mông Mông ép uống rất ngon, sau này thầy muốn uống cái gì sẽ dùng tiểu huyệt của em ép nhé, được không?"
Tô Mông động tình gật đầu, trong đôi mắt tràn đầy tình dục, tiếng thở hổn hển gấp gáp, "Chỉ cần thầy thích, sau này mỗi ngày em đều ép cho thầy."
Cô ngoan ngoãn lấy lòng Tô Mặc Huy, anh lấy ra hai quả dâu tây nhét vào hoa huy*t, dùng đầu lưỡi mạnh mẽ quấy phá, đầu lưỡi không thấy rõ đường đi nhỏ hẹp đen tối bên trong, một bên vừa đụng đông đụng tây, một bên cuốn lấy nước sốt ép ra vào miệng mình.
Tuy đầu lưỡi mềm, nhưng giờ phút này lại giống như hóa thành cây thương dài hữu hình mang theo sức lực chấn động lòng người, tầng tầng lớp lớp nếp uốn thịt mềm bị đâm thọc sướng rên từng trận, trong vách thịt cũng theo đó tiết ra càng nhiều nước.
"Hưm... Ưm... Thật thoải mái... Đầu lưỡi của thầy thật lợi hại..."
Tô Mặc Huy ôm lấy hai bên chân cô, kéo cô từ cạnh ghế sô pha đến chỗ dựa lưng ghế, để mật huyệt của cô kề sát môi mình, càng tiện cho anh hút uống.
Huyệt thịt của Tô Mông khép lại một cái, dâu tây "Bẹp" một cái bị nghiền nát toàn bộ, mật nước dâu tây đỏ hồng từ hoa huy*t chảy ra, Tô Mặc Huy dùng miệng đón lấy, mạnh mẽ hút táp, nước sốt đã bị ép bên trong lại bị hút mạnh ra ngoài, "Chậc chậc" rung động, cái miệng lớn của Tô Mặc Huy nuốt xuống, phát ra tiếng "Tấm tắc tấm tắc".
Tô Mông phối hợp dựng thẳng vòng eo, đôi tay ôm lấy đầu của anh, ấn vào tiểu huyệt của mình, dâng hiến nước bên trong.
"Ư... Thật tốt quá... Thầy thích uống d*m thủy của em... Đều cho... Thầy uống..."
Cái miệng Tô Mặc Huy uống xong ba ngụm nước ngọt, cũng không có rút ra, anh với đầu lưỡi vào liếm láp cảm nhận tầng tầng lớp lớp nến uốn và sự ấm áp, dùng đầu lưỡi trêu đùa từng tấc thịt hồng.
Tô Mông bị anh ôn nhu liếm láp, dưới thân tê ngứa khó nhịn, tê dại, bên trong trống rỗng muốn được lấp đầy.
"A... Thầy... Đừng liếm... A... Thật ngứa..."
Tô Mặc Huy dùng chóp mũi cao thẳng cọ xát viên trân châu nho nhỏ đáng thương kia, để chắc chắn nước bên trong đủ nhiều, anh dùng chiếc lưỡi khuấy động, nước bị đánh vang lên tiếng "Òm ọp òm ọp".
Anh hơi nâng mông cô lên, dùng tay lấp kín cửa động phòng ngừa nước chảy ra ngoài.
"Bốp" một tiếng, một cái tát đánh vào trên mông thịt Tô Mông, "Không liếm thì sao có nước ép được? Dâm huyệt nhiều nước như vậy mà còn nói không thích? Đúng là con nhóc nói một đằng làm một nẻo."
Tô Mặc Huy chạm vào quả nho ở bên cạnh, "Cục cưng thích nước nho không? Bây giờ chúng ta ép nước nho nhé?"
"Ưm ~ thầy thích là được rồi, em nghe theo thầy."
"Nhóp nhép" Tô Mặc Huy lập tức nhét vào năm sáu quả nho, dừng lại trên d*m thủy, anh thăm dò dùng đầu lưỡi nghiền nát từng quả trong động thịt, mút hút một ngụm, thế mà lại còn mỹ vị hơn nước dâu tây, chua chua ngọt ngọt, anh dùng sức "Tấm tắc" liếm mút mấy cái, rất nhanh nước quả nho đã bị uống sạch sẽ, nhưng anh vẫn tiếp tục hút ở mép thịt kẹp chặt.
"A a... Lực hút của thầy thật tốt... Thật thoải mái... Đã hút khô rồi..."
Sau khi kịch liệt đè ép, môi lưỡi của người đàn ông trở nên ôn nhu hơn, anh bao bọc môi âm hộ múp míp đảo quanh qua lại, rồi chuyển lên ngậm lấy viên trân châu, liếm láp mút hút, phảng phất như muốt hút ra nước triều xuy cao trào, anh đưa lưỡi ra nhắm ngay vào viên thịt, nhanh chóng đánh vòng quanh nó trêu chọc, khi thì dịu nhẹ cuốn lên, có lúc lại dùng hàm răng gặm cắn, trong phòng toàn là tiếng "Tấm tắc" mút hút cùng với tiếng rên rỉ kiều mị của Tô Mông.
Tô Mông cảm nhận được chỗ mẫn cảm của mình bị thứ ấm ấp mạnh mẽ của anh mút vào, sung sướng đến mức mật nước văng khắp nơi, phun ở trên chiếc cằm góc cạnh gợi cảm.
Tô Mặc Huy cảm nhận mình được bị phun vào, móc ngón trỏ lau sạch, rồi vươn lưỡi liếm liếm, "Sao lại phun ra rồi? Chẳng phải em muốn ép nước sao?"
"Quá... Quá thoải mái..."
Tô Mặc Huy cười ra tiếng, "Vật nhỏ mẫn cảm."
Anh moi ra thịt quả nho còn sót lại, thay bằng quả nho màu tím đỏ mới, pha chế đúng cách ép ra nước nho tươi mới, liếm mút khiến Tô Mông mềm nhũn vô lực, cô đơn giản dùng chân kẹp lấy đầu của anh, để trên đôi vai anh.
Có đôi lúc Tô Mặc Huy còn sáng tạo ép lấy nước nho và dâu tây, lại là một phen hương vị kỳ diệu.
Tô Mặc Huy cúi đầu nhìn xem, giữa đầu gối trắng nõn của cô sưng đỏ vô cùng rõ ràng, làn da mềm mại quỳ trên ghế sô pha lắc lư một lúc lâu, anh đưa tay che xung quanh đầu gối cô, ôn nhu dò hỏi, "Trong nhà có hòm thuốc không?"
"Không có, không cần bôi thuốc đâu, thầy hôn nhẹ nó là tốt rồi."
Tô Mặc Huy không tiếng động bật cười, "Thật là tiểu yêu quái thích làm nũng mà.", nhưng anh vẫn ngồi xổm xuống thương tiếc hôn lên đầu gối cô, dùng nước bọt thấm ướt để chữa khỏi.
"Có ổn hơn không?"
Tô Mông cười duyên trả lời, "Đỡ hơn nhiều rồi."
"Vậy có phải em nên đi quét dọn chiến trường rồi không, trên sô pha khắp nơi đều là nước của em." Tô Mặc Huy hài hước nói.
Tô Mông ngượng ngùng không thôi, cô dùng bàn chân trắng nõn đạp lên cơ ngực cứng rắn của anh, "Còn thầy thì sao."
Tô Mặc Huy bắt lấy chân cô, chọc cô ngứa, "Hử? Tôi làm sao?"
Tô Mông bị chọc cười tránh né muốn rút chân về, lúc hai người đùa giỡn, nơi riêng tư của cô như ẩn như hiện lộ ra ở trước mắt Tô Mặc Huy, mỹ huyệt dụ hoặc làm hô hấp của anh dồn dập, dương v*t mềm nhũn lại bắt đầu sung huyết.
"Mông Mông, tôi muốn uống nước dâu tây."
Lúc này rồi còn muốn uống nước dâu tây? Tô Mông nghĩ bụng, nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời, "Vậy thầy đi ép đi, trong phòng bếp có máy ép nước đó."
"Tôi muốn uống nước do em ép."
Là ai tạo ra thói quen cho tên đàn ông này thế?
Tô Mông đứng dậy, ngoan ngoãn nói, "Em đi ép nước cho thầy đây."
Tô Mặc Huy kéo cô về, đè ở trên sô pha, ngón trỏ cắm vào hoa huy*t lầy lội, nghiêm túc nói, "Chẳng phải là có sẵn rồi sao?"
Có ý gì?
Tô Mông không rõ nhìn anh, Tô Mặc Huy mút hút một cái bên miệng cô, anh bẻ ra hai chân cô rồi vùi đầu moi móc tinh dịch trong hoa huy*t sạch sẽ, mãi đến khi chảy ra mật nước mới trong suốt, dù sao anh muốn uống nước dâu tây mật ngọt chứ không phải nước dâu tây tanh tưởi.
Anh chà lau dấu vết dâm loạn trên sô pha, bưng lên mâm đựng trái cây đặt dưới đất, lấy ra một quả dâu tây to tròn, quả này nhất định là rất ngọt.
Lúc này Tô Mông đã hiểu rõ ý của anh, cô thẹn thùng dùng váy che lại dưới thân, ánh mắt ngập nước mênh mông mê ly nhìn anh, khiến cho người ta có cảm giác muốn từ chối lại ra vẻ mời chào, tên đàn ông nào nhìn thấy trường hợp này cũng không giữ được mình, huống chi là Tô Mặc Huy đã nếm qua sự tốt đẹp của cô.
Anh đưa tay nhấc váy cô lên, hơi dùng sức dời đi cánh tay cô, rất nhanh đã dễ dàng lộ ra hoa huy*t ở giữa, hai mép thịt đang mấp máy, phun ra nuốt vào mật nước thơm ngọt.
Tô Mặc Huy hơi đẩy dâu tây vào trong, quả dâu tây không vào được trực tiếp nát vụn chảy nước tại chỗ, rơi xuống theo kẽ mông.
Nơi ấm áp của Tô Mông đột nhiên bị sự lạnh băng xâm nhập, cái lạnh khiến cô co rúm lại một chút, từng vụn dâu tây trong hoa huy*t bị vô tình đè ép thành nước sốt, càng chảy nhiều hơn.
Tô Mặc Huy liếm liếm nước trên kẽ mông, quả nhiên như anh đã lường trước trong mùi vị dâm ngọt mang theo hương thanh mát của dâu tây, khiến kẻ không yêu thích đồ uống gì như anh cũng phải yêu hương vị ấy, anh liếm mút sạch sẽ mật nước ven đường từ dưới lên trên, chiếc lưỡi to thăm dò vào một chút, hương vị của hỗn hợp bên trong càng thêm thuần khiết, tỉ lệ d*m thủy và nước dâu tây pha trộn vừa vặn.
"Ư... Thầy..."
"Nước dâu tây mà Mông Mông ép uống rất ngon, sau này thầy muốn uống cái gì sẽ dùng tiểu huyệt của em ép nhé, được không?"
Tô Mông động tình gật đầu, trong đôi mắt tràn đầy tình dục, tiếng thở hổn hển gấp gáp, "Chỉ cần thầy thích, sau này mỗi ngày em đều ép cho thầy."
Cô ngoan ngoãn lấy lòng Tô Mặc Huy, anh lấy ra hai quả dâu tây nhét vào hoa huy*t, dùng đầu lưỡi mạnh mẽ quấy phá, đầu lưỡi không thấy rõ đường đi nhỏ hẹp đen tối bên trong, một bên vừa đụng đông đụng tây, một bên cuốn lấy nước sốt ép ra vào miệng mình.
Tuy đầu lưỡi mềm, nhưng giờ phút này lại giống như hóa thành cây thương dài hữu hình mang theo sức lực chấn động lòng người, tầng tầng lớp lớp nếp uốn thịt mềm bị đâm thọc sướng rên từng trận, trong vách thịt cũng theo đó tiết ra càng nhiều nước.
"Hưm... Ưm... Thật thoải mái... Đầu lưỡi của thầy thật lợi hại..."
Tô Mặc Huy ôm lấy hai bên chân cô, kéo cô từ cạnh ghế sô pha đến chỗ dựa lưng ghế, để mật huyệt của cô kề sát môi mình, càng tiện cho anh hút uống.
Huyệt thịt của Tô Mông khép lại một cái, dâu tây "Bẹp" một cái bị nghiền nát toàn bộ, mật nước dâu tây đỏ hồng từ hoa huy*t chảy ra, Tô Mặc Huy dùng miệng đón lấy, mạnh mẽ hút táp, nước sốt đã bị ép bên trong lại bị hút mạnh ra ngoài, "Chậc chậc" rung động, cái miệng lớn của Tô Mặc Huy nuốt xuống, phát ra tiếng "Tấm tắc tấm tắc".
Tô Mông phối hợp dựng thẳng vòng eo, đôi tay ôm lấy đầu của anh, ấn vào tiểu huyệt của mình, dâng hiến nước bên trong.
"Ư... Thật tốt quá... Thầy thích uống d*m thủy của em... Đều cho... Thầy uống..."
Cái miệng Tô Mặc Huy uống xong ba ngụm nước ngọt, cũng không có rút ra, anh với đầu lưỡi vào liếm láp cảm nhận tầng tầng lớp lớp nến uốn và sự ấm áp, dùng đầu lưỡi trêu đùa từng tấc thịt hồng.
Tô Mông bị anh ôn nhu liếm láp, dưới thân tê ngứa khó nhịn, tê dại, bên trong trống rỗng muốn được lấp đầy.
"A... Thầy... Đừng liếm... A... Thật ngứa..."
Tô Mặc Huy dùng chóp mũi cao thẳng cọ xát viên trân châu nho nhỏ đáng thương kia, để chắc chắn nước bên trong đủ nhiều, anh dùng chiếc lưỡi khuấy động, nước bị đánh vang lên tiếng "Òm ọp òm ọp".
Anh hơi nâng mông cô lên, dùng tay lấp kín cửa động phòng ngừa nước chảy ra ngoài.
"Bốp" một tiếng, một cái tát đánh vào trên mông thịt Tô Mông, "Không liếm thì sao có nước ép được? Dâm huyệt nhiều nước như vậy mà còn nói không thích? Đúng là con nhóc nói một đằng làm một nẻo."
Tô Mặc Huy chạm vào quả nho ở bên cạnh, "Cục cưng thích nước nho không? Bây giờ chúng ta ép nước nho nhé?"
"Ưm ~ thầy thích là được rồi, em nghe theo thầy."
"Nhóp nhép" Tô Mặc Huy lập tức nhét vào năm sáu quả nho, dừng lại trên d*m thủy, anh thăm dò dùng đầu lưỡi nghiền nát từng quả trong động thịt, mút hút một ngụm, thế mà lại còn mỹ vị hơn nước dâu tây, chua chua ngọt ngọt, anh dùng sức "Tấm tắc" liếm mút mấy cái, rất nhanh nước quả nho đã bị uống sạch sẽ, nhưng anh vẫn tiếp tục hút ở mép thịt kẹp chặt.
"A a... Lực hút của thầy thật tốt... Thật thoải mái... Đã hút khô rồi..."
Sau khi kịch liệt đè ép, môi lưỡi của người đàn ông trở nên ôn nhu hơn, anh bao bọc môi âm hộ múp míp đảo quanh qua lại, rồi chuyển lên ngậm lấy viên trân châu, liếm láp mút hút, phảng phất như muốt hút ra nước triều xuy cao trào, anh đưa lưỡi ra nhắm ngay vào viên thịt, nhanh chóng đánh vòng quanh nó trêu chọc, khi thì dịu nhẹ cuốn lên, có lúc lại dùng hàm răng gặm cắn, trong phòng toàn là tiếng "Tấm tắc" mút hút cùng với tiếng rên rỉ kiều mị của Tô Mông.
Tô Mông cảm nhận được chỗ mẫn cảm của mình bị thứ ấm ấp mạnh mẽ của anh mút vào, sung sướng đến mức mật nước văng khắp nơi, phun ở trên chiếc cằm góc cạnh gợi cảm.
Tô Mặc Huy cảm nhận mình được bị phun vào, móc ngón trỏ lau sạch, rồi vươn lưỡi liếm liếm, "Sao lại phun ra rồi? Chẳng phải em muốn ép nước sao?"
"Quá... Quá thoải mái..."
Tô Mặc Huy cười ra tiếng, "Vật nhỏ mẫn cảm."
Anh moi ra thịt quả nho còn sót lại, thay bằng quả nho màu tím đỏ mới, pha chế đúng cách ép ra nước nho tươi mới, liếm mút khiến Tô Mông mềm nhũn vô lực, cô đơn giản dùng chân kẹp lấy đầu của anh, để trên đôi vai anh.
Có đôi lúc Tô Mặc Huy còn sáng tạo ép lấy nước nho và dâu tây, lại là một phen hương vị kỳ diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.