Chương 50: Họp phụ huynh*
Thỏ Tử Ái Cật Thảo
17/09/2022
Hôm sau Lâm Viện đã làm xong bữa sáng đãi khách thật phong phú, hiếm khi thấy Tô Mặc Huy cũng có thời gian rảnh ở nhà.
Tô Mông ngáp một cái đi ra khỏi cửa phòng, cô tự tại như trong nhà của mình.
Lâm Viện thân thiết cười chào hỏi, "Tô Mông, em dậy rồi à? Tối hôm qua em ngủ có ngon không?" Tối hôm qua cô ở phòng bên nghe tiếng kêu ê a truyền đến gần sáng mới ngừng lại, nghĩ thầm sao cô ấy có thể nghỉ ngơi cho tốt được, có điều lời khách sáo thì vẫn phải nói.
Tô Mông chỉ có thể xoa quầng thâm mắt, cười nói "Cũng không tệ lắm ạ."
Người duy nhất tinh lực dư thừa chỉ có Tô Mặc Huy đang ngồi, anh tự nhiên kéo ghế bên cạnh ra, "Tô tiểu thư, mời ngồi."
"Cảm ơn." hai con người tối hôm qua vẫn còn hưởng thụ da thịt thân mật, giờ phút này lại vờ như hai người xa lạ, nếu bỏ qua đôi tay Tô Mặc Huy đang dạo quanh trên đùi Tô Mông dưới bàn ăn.
Kẻ sĩ ba ngày không gặp, đúng là khiến người ta nhìn bằng con mắt khác. Lời của người xưa quả nhiên không lừa cô, xem ra không biết từ khi nào mà Tô Mặc Huy đã thắp sáng kỹ năng cợt nhả rồi.
Tô Mông trốn tránh không kịp, vài lần em chạy anh đuổi đều bị Tô Mặc Huy vừa vặn tóm được, cô đành mặc cho anh.
Lâm Viện còn đang nóng lòng muốn trò chuyện cùng Tô Mông, cô hoàn toàn không ý thức được chồng của mình đang trêu đùa người phụ nữ khác trước mặt mình.
Xe đến "Super Cute", Tô Mông muốn đẩy cửa xuống xe, nhưng lại phát hiện cửa xe đã khóa.
"Làm gì thế, lát nữa tôi muộn làm rồi."
Tô Mặc Huy kéo tay Tô Mông qua, thả xuống một nụ hôn mềm nhẹ giữa bàn tay, "Giữa chúng ta còn chưa kết thúc, có phải không?"
Tô Mông cúi đầu, dáng vẻ vừa không nỡ lại vừa kiên quyết, "Đêm qua chỉ là ngoài ý muốn, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa."
Tô Mặc Huy có thể hiểu tâm tình lúc này của cô, "Em hãy cho anh chút thời gian, anh sẽ sớm đường đường chính chính đứng trước mặt em."
Tô Mông ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, Tô Mặc Huy thân mật vén lên tóc rối trên trán Tô Mông, cũng không giải thích nhiều, "Mau đi làm đi."
Tiếng giày cao gót của Tô Mông "Lộc cộc" đạp lên trên sàn nhà bóng loáng, cuối cùng, rốt cuộc cô cũng chờ tới ngày này, chung quy rồi Tô Mặc Huy sẽ trở thành người đàn ông của cô.
Thường ngày Lâm Viện rất ít khi ra cửa xã giao, cô cũng không có bạn bè gì, hiếm khi gặp được một Tô Mông không chỉ sự nghiệp ổn định, hơn nữa cũng không làm giá kiêu căng, nói chuyện cùng cô ấy rất thoải mái, khi Lâm Viện nghiên cứu ra món điểm tâm mới ở nhà, thì đều mời Tô Mông đến thưởng thức, thường xuyên qua lại, giao tình của hai người cũng càng ngày càng tăng.
Hôm nay, Lâm Viện đang trên đường đến họp phụ huynh, nhưng lại bị kẹt xe giữa đường, mắt thấy đã sắp đến giờ, nhưng dường như dòng xe vẫn không nhúc nhích.
Trong phút giây nôn nóng, cô bỗng nhiên nghĩ tới Tô Mông cũng ở đường Tân Phổ, nghe đối phương đồng ý, trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngón giữa của Tô Mông gõ nhẹ lên bàn làm việc, cô không ngờ nhanh như vậy đã được gặp mặt con trai tiện nghi kia, ấn tượng của cô với tên nhóc đó chỉ thông qua tấm hình, có điều có thể đánh bạn mình đến mức nhập viện thì hẳn cũng chẳng phải loại thiện lành gì.
Tô Mông dựa theo tin tức mà Lâm Viện cung cấp, cô đi tới cửa phòng học lớp hai mươi, phụ huynh đứng bên ngoài rất nhiều, phần lớn đều là phụ nữ trung niên mặc trang phục đắt tiền hoa lệ, bọn họ chẳng giống như là đến họp phụ huynh, mà ngược lại giống như là tới tham gia đại hội ai hơn ai.
Tô Mông mặc một thân tây trang kaki, lộ ra vẻ già dặn đầy kinh nghiệm như thể có thể bước vào đàm phán bất cứ lúc nào, nhưng thật ra lại có chút không hợp với các quý phụ kia lắm.
Khi gọi tên học sinh thì phụ huynh lần lượt đi vào, trong nháy mắt khi Tô Mông tiến vào phòng học kia, đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả học sinh.
Không như bọn họ, kiểu khí chất ngự tỷ này, cùng vẻ đẹp đủ để giết chết bao trái tim rất hấp dẫn đối với tuổi của bọn chúng, mà cô gái như gió như mây như thế lại có quan hệ với tên trùm trường Tô Hạc Lâm, càng khiến người ta muốn hóng hớt, không nhịn được suy đoán quan hệ của cô với Tô Mặc Huy.
Tô Mông vừa vào cửa liền nhìn thấy nam sinh đứng góc dưới vô cùng nổi bật, tóc nhuộm một màu tím khói, mái tóc tùy ý chỉnh sửa vuốt ngược, quả nhiên giống như lời Lâm Viện nói, liếc mắt một cái là có thể nhận ra, trong một rừng tóc đen, chỉ cậu ta là ngọn cờ duy nhất, có một phong cách riêng.
Nam sinh có khuôn mặt tinh xảo như trong truyện, làn da trắng nõn, màu mắt trong suốt, là gương mặt trái xoan điển hình, vẻ đẹp vốn ôn nhu nhưng lại bởi vì khuyên tai ngầu lòi chất chơi mà có cảm giác vô lại, may là thừa hưởng được nhan sắc cao từ Tô Mặc Huy, ở trong đám học sinh có vẻ như hạc trong bầy gà.
Tô Mông ngồi xuống bên cạnh cậu ta, "Mẹ em giữa đường bị kẹt xe, nên nhờ tôi đến đây họp phụ huynh cho em."
Sau phút giây ngắn ngủi Tô Hạc Lâm bị vẻ đẹp của cô mê hoặc, rất nhanh cậu đã khôi phục như thường, để lộ ra dáng vẻ khinh thường, hoàn toàn không để ý tới Tô Mông.
Ngược lại Tô Mông bị lờ đi cũng không nói gì, một thằng oắt con mà thôi, chờ xem sau này cô dạy dỗ nó như thế nào.
Sau buổi họp, chỉ mình phụ huynh của Tô Hạc Lâm bị giữ lại.
"Cô là gì của Tô Hạc Lâm, mẹ nó đâu?"
Loại người không coi ai ra gì như thế này khi còn đi dạy Tô Mông đã thấy nhiều, giáo viên kiêu căng khinh miệt như vậy đối với phụ huynh của học sinh, đúng thật là lần đầu Tô Mông nhìn thấy.
Cô kéo ghế dựa sau bàn ra ngồi đối diện với chủ nhiệm lớp, mắt nhìn sang Tô Hạc Lâm đang lười biếng dựa vào bàn ý hỏi, "Em không ngồi à?"
Theo thói quen Tô Hạc Lâm định đứng phía sau, đột nhiên bị hỏi như thế, cậu thầm nghĩ, đương nhiên ngồi sẽ thoải mái hơn đứng, nên cũng kéo ghế dựa bên cạnh Tô Mông ra ngồi xuống, kiêu ngạo bắt chéo chân, một bộ dáng tự cao tự đại, cuồng vọng vô cùng.
Tô Mông chờ đến khi cậu ngồi xuống, mới thong thả ung dung đáp, "Tôi là chị của em ấy, thầy có chuyện gì thì nói với tôi là được."
Chủ nhiệm lớp Trần Vĩ bị thái độ của hai người làm cho nóng giận khó nhịn, phụ huynh của học sinh nào nhìn thấy hắn ta cũng phải cung cung kính kính, hắn cảm giác được uy quyền của mình bị kiêu chiến nghiêm trọng, "Cô đã là chị của nó, tôi nói với cô cũng được."
"Cô nhìn xem thành tích của Tô Hạc Lâm nhà các cô này, đúng là thảm không nỡ nhìn! Gia thế không bằng người ta thì không nói, thành tích còn rối tinh rối mù, mỗi ngày đều gây chuyện đánh nhau, để xem sau này nó làm sao sống trong xã hội này, kết quả kiểm tra lần sau mà còn tệ như vậy thì trực tiếp đến công trường vác gạch luôn đi."
Tô Mông bị giọng điệu này làm bất ngờ đến mức hít thở không thông, "Thầy à, lời này của thầy tôi không ủng hộ, hiện giờ Tô Hạc Lâm mới trung học, theo Luật giáo dục quy định ngài không có tư cách gạch bỏ em ấy, huống hồ một giáo viên nhìn gia thế để đối đãi với học sinh, tôi thấy cũng không thể dạy em ấy cái gì, quả thật tôi có suy xét muốn chuyển lớp cho thằng bé rồi."
"Trong suốt buổi họp, tôi quan sát thấy gia thế của từng học sinh khác nhau thì thầy sẽ có thái độ khác nhau, nghĩ thấy đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, nếu ngài còn tiếp tục như thế, có khả năng tôi sẽ dùng chút thủ đoạn truyền thông cho ngày nếm thử chút ánh sáng đấy, hẳn là ngài cũng không muốn kết quả như thế."
Trần Vĩ bị cô làm nghẹn lời, ông ta chỉ vào cô nói, "Cô... Cô... Cô..." Nhưng lại không tìm thấy lời nào để phản bác.
Tô Mông đứng lên, vuốt thẳng tây trang, "Ngoài ra, Hạc Lâm nhà chúng tôi cũng có tài sản phải kế thừa, cho nên hẳn là em ấy sẽ không đi vác gạch đâu, làm thầy thất vọng rồi, lần sau xin thầy điều tra gia cảnh cho tốt rồi hẳn đi phê phán nhé."
"Thấy thầy chắc cũng không còn tin tức gì giá trị muốn nói với tôi, chúng tôi cũng không quấy rầy nữa." Tô Mông nói rồi kéo Tô Hạc Lâm đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi khu dạy học, Tô Mông buông cánh tay Tô Hạc Lâm xuống, lúc này cậu nhóc mới phát hiện cánh tay mình bị Tô Mông nắm lấy, mất tự nhiên nói, "Chị lôi kéo tôi làm gì?"
Mỗi lần bị chủ nhiệm lớp gọi phụ huynh, mẹ cậu sẽ luôn vĩnh viễn cầu xin thật hèn mọn, còn đưa ra lời xin lỗi bồi thường, chưa bao giờ hỏi xem xanh đỏ trắng đen, thậm chí có rất nhiều lúc đó là lỗi sai của người khác, nhưng trong lòng mẹ luôn cho rằng là cậu sai, từ lúc ban đầu là cậu tủi hờn và sau dần là chết lặng, không chờ mong sẽ không có thương tổn.
Không ngờ tới chị gái không biết từ đâu mà đến lại không kiêu ngạo không siểm nịnh khiến chủ nhiệm lớp ăn đau một phen.
"Làm vậy mới có khí thế có hiểu không? Con nít như em thì biết cái gì?"
"Chị mới là con nít." Cậu đã 14 tuổi rồi, cô lớn hơn cậu nhiều nhất là năm sáu tuổi thôi, mắc gì mà kêu cậu là con nít hả.
Tô Mông không phản ứng lại tên nhóc, càng đối nghịch lại nó, nó lại càng hăng hái, "Bây giờ cũng tới giờ cơm rồi, tôi đưa em đi ăn, vừa chờ mẹ em đến luôn."
Tô Hạc Lâm không phản bác, tuy rằng cậu không muốn nhìn thấy mẹ cậu, nhưng cậu vẫn muốn ở cùng cô trong chốc lát, nhưng mà lời buột miệng thốt ra ngược lại như thể chất vấn, "Sao chị lại nói chuyện với thầy như vậy? Không sợ ông ta trả thù tôi sao?"
"Có vài người cứ thích bắt nạt kẻ yếu, nếu đã tệ thì còn có thể tệ đến mức nào nữa chứ."
"Lên xe đi, tôi đưa em đến Bác Nhã Uyển, mẹ em chờ chúng ta ở đó."
Tô Hạc Lâm liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là Ferrari phiên bản giới hạn, "Đây là xe của chị?"
Tô Mông nhướng mày, "Làm sao? Chị đây không giống kẻ có tiền sao?"
Tô Hạc Lâm không mẫn cảm với phong cách ăn mặc, nhưng đối với siêu xe thì chính là thuộc như lòng bàn tay, hiện giờ xem ra khó trách chị ấy có thể vững vàng ở văn phòng như vậy đối Trần Vĩ.
Dọc theo đường đi, điện thoại của Tô Mông không ngừng reo, cô vẫn luôn nói chuyện công việc, Tô Hạc Lâm chỉ có thể thành thành thật thật ngồi ở ghế phụ nhìn cảnh sắc ven đường.
Tô Mông ngáp một cái đi ra khỏi cửa phòng, cô tự tại như trong nhà của mình.
Lâm Viện thân thiết cười chào hỏi, "Tô Mông, em dậy rồi à? Tối hôm qua em ngủ có ngon không?" Tối hôm qua cô ở phòng bên nghe tiếng kêu ê a truyền đến gần sáng mới ngừng lại, nghĩ thầm sao cô ấy có thể nghỉ ngơi cho tốt được, có điều lời khách sáo thì vẫn phải nói.
Tô Mông chỉ có thể xoa quầng thâm mắt, cười nói "Cũng không tệ lắm ạ."
Người duy nhất tinh lực dư thừa chỉ có Tô Mặc Huy đang ngồi, anh tự nhiên kéo ghế bên cạnh ra, "Tô tiểu thư, mời ngồi."
"Cảm ơn." hai con người tối hôm qua vẫn còn hưởng thụ da thịt thân mật, giờ phút này lại vờ như hai người xa lạ, nếu bỏ qua đôi tay Tô Mặc Huy đang dạo quanh trên đùi Tô Mông dưới bàn ăn.
Kẻ sĩ ba ngày không gặp, đúng là khiến người ta nhìn bằng con mắt khác. Lời của người xưa quả nhiên không lừa cô, xem ra không biết từ khi nào mà Tô Mặc Huy đã thắp sáng kỹ năng cợt nhả rồi.
Tô Mông trốn tránh không kịp, vài lần em chạy anh đuổi đều bị Tô Mặc Huy vừa vặn tóm được, cô đành mặc cho anh.
Lâm Viện còn đang nóng lòng muốn trò chuyện cùng Tô Mông, cô hoàn toàn không ý thức được chồng của mình đang trêu đùa người phụ nữ khác trước mặt mình.
Xe đến "Super Cute", Tô Mông muốn đẩy cửa xuống xe, nhưng lại phát hiện cửa xe đã khóa.
"Làm gì thế, lát nữa tôi muộn làm rồi."
Tô Mặc Huy kéo tay Tô Mông qua, thả xuống một nụ hôn mềm nhẹ giữa bàn tay, "Giữa chúng ta còn chưa kết thúc, có phải không?"
Tô Mông cúi đầu, dáng vẻ vừa không nỡ lại vừa kiên quyết, "Đêm qua chỉ là ngoài ý muốn, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa."
Tô Mặc Huy có thể hiểu tâm tình lúc này của cô, "Em hãy cho anh chút thời gian, anh sẽ sớm đường đường chính chính đứng trước mặt em."
Tô Mông ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, Tô Mặc Huy thân mật vén lên tóc rối trên trán Tô Mông, cũng không giải thích nhiều, "Mau đi làm đi."
Tiếng giày cao gót của Tô Mông "Lộc cộc" đạp lên trên sàn nhà bóng loáng, cuối cùng, rốt cuộc cô cũng chờ tới ngày này, chung quy rồi Tô Mặc Huy sẽ trở thành người đàn ông của cô.
Thường ngày Lâm Viện rất ít khi ra cửa xã giao, cô cũng không có bạn bè gì, hiếm khi gặp được một Tô Mông không chỉ sự nghiệp ổn định, hơn nữa cũng không làm giá kiêu căng, nói chuyện cùng cô ấy rất thoải mái, khi Lâm Viện nghiên cứu ra món điểm tâm mới ở nhà, thì đều mời Tô Mông đến thưởng thức, thường xuyên qua lại, giao tình của hai người cũng càng ngày càng tăng.
Hôm nay, Lâm Viện đang trên đường đến họp phụ huynh, nhưng lại bị kẹt xe giữa đường, mắt thấy đã sắp đến giờ, nhưng dường như dòng xe vẫn không nhúc nhích.
Trong phút giây nôn nóng, cô bỗng nhiên nghĩ tới Tô Mông cũng ở đường Tân Phổ, nghe đối phương đồng ý, trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngón giữa của Tô Mông gõ nhẹ lên bàn làm việc, cô không ngờ nhanh như vậy đã được gặp mặt con trai tiện nghi kia, ấn tượng của cô với tên nhóc đó chỉ thông qua tấm hình, có điều có thể đánh bạn mình đến mức nhập viện thì hẳn cũng chẳng phải loại thiện lành gì.
Tô Mông dựa theo tin tức mà Lâm Viện cung cấp, cô đi tới cửa phòng học lớp hai mươi, phụ huynh đứng bên ngoài rất nhiều, phần lớn đều là phụ nữ trung niên mặc trang phục đắt tiền hoa lệ, bọn họ chẳng giống như là đến họp phụ huynh, mà ngược lại giống như là tới tham gia đại hội ai hơn ai.
Tô Mông mặc một thân tây trang kaki, lộ ra vẻ già dặn đầy kinh nghiệm như thể có thể bước vào đàm phán bất cứ lúc nào, nhưng thật ra lại có chút không hợp với các quý phụ kia lắm.
Khi gọi tên học sinh thì phụ huynh lần lượt đi vào, trong nháy mắt khi Tô Mông tiến vào phòng học kia, đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả học sinh.
Không như bọn họ, kiểu khí chất ngự tỷ này, cùng vẻ đẹp đủ để giết chết bao trái tim rất hấp dẫn đối với tuổi của bọn chúng, mà cô gái như gió như mây như thế lại có quan hệ với tên trùm trường Tô Hạc Lâm, càng khiến người ta muốn hóng hớt, không nhịn được suy đoán quan hệ của cô với Tô Mặc Huy.
Tô Mông vừa vào cửa liền nhìn thấy nam sinh đứng góc dưới vô cùng nổi bật, tóc nhuộm một màu tím khói, mái tóc tùy ý chỉnh sửa vuốt ngược, quả nhiên giống như lời Lâm Viện nói, liếc mắt một cái là có thể nhận ra, trong một rừng tóc đen, chỉ cậu ta là ngọn cờ duy nhất, có một phong cách riêng.
Nam sinh có khuôn mặt tinh xảo như trong truyện, làn da trắng nõn, màu mắt trong suốt, là gương mặt trái xoan điển hình, vẻ đẹp vốn ôn nhu nhưng lại bởi vì khuyên tai ngầu lòi chất chơi mà có cảm giác vô lại, may là thừa hưởng được nhan sắc cao từ Tô Mặc Huy, ở trong đám học sinh có vẻ như hạc trong bầy gà.
Tô Mông ngồi xuống bên cạnh cậu ta, "Mẹ em giữa đường bị kẹt xe, nên nhờ tôi đến đây họp phụ huynh cho em."
Sau phút giây ngắn ngủi Tô Hạc Lâm bị vẻ đẹp của cô mê hoặc, rất nhanh cậu đã khôi phục như thường, để lộ ra dáng vẻ khinh thường, hoàn toàn không để ý tới Tô Mông.
Ngược lại Tô Mông bị lờ đi cũng không nói gì, một thằng oắt con mà thôi, chờ xem sau này cô dạy dỗ nó như thế nào.
Sau buổi họp, chỉ mình phụ huynh của Tô Hạc Lâm bị giữ lại.
"Cô là gì của Tô Hạc Lâm, mẹ nó đâu?"
Loại người không coi ai ra gì như thế này khi còn đi dạy Tô Mông đã thấy nhiều, giáo viên kiêu căng khinh miệt như vậy đối với phụ huynh của học sinh, đúng thật là lần đầu Tô Mông nhìn thấy.
Cô kéo ghế dựa sau bàn ra ngồi đối diện với chủ nhiệm lớp, mắt nhìn sang Tô Hạc Lâm đang lười biếng dựa vào bàn ý hỏi, "Em không ngồi à?"
Theo thói quen Tô Hạc Lâm định đứng phía sau, đột nhiên bị hỏi như thế, cậu thầm nghĩ, đương nhiên ngồi sẽ thoải mái hơn đứng, nên cũng kéo ghế dựa bên cạnh Tô Mông ra ngồi xuống, kiêu ngạo bắt chéo chân, một bộ dáng tự cao tự đại, cuồng vọng vô cùng.
Tô Mông chờ đến khi cậu ngồi xuống, mới thong thả ung dung đáp, "Tôi là chị của em ấy, thầy có chuyện gì thì nói với tôi là được."
Chủ nhiệm lớp Trần Vĩ bị thái độ của hai người làm cho nóng giận khó nhịn, phụ huynh của học sinh nào nhìn thấy hắn ta cũng phải cung cung kính kính, hắn cảm giác được uy quyền của mình bị kiêu chiến nghiêm trọng, "Cô đã là chị của nó, tôi nói với cô cũng được."
"Cô nhìn xem thành tích của Tô Hạc Lâm nhà các cô này, đúng là thảm không nỡ nhìn! Gia thế không bằng người ta thì không nói, thành tích còn rối tinh rối mù, mỗi ngày đều gây chuyện đánh nhau, để xem sau này nó làm sao sống trong xã hội này, kết quả kiểm tra lần sau mà còn tệ như vậy thì trực tiếp đến công trường vác gạch luôn đi."
Tô Mông bị giọng điệu này làm bất ngờ đến mức hít thở không thông, "Thầy à, lời này của thầy tôi không ủng hộ, hiện giờ Tô Hạc Lâm mới trung học, theo Luật giáo dục quy định ngài không có tư cách gạch bỏ em ấy, huống hồ một giáo viên nhìn gia thế để đối đãi với học sinh, tôi thấy cũng không thể dạy em ấy cái gì, quả thật tôi có suy xét muốn chuyển lớp cho thằng bé rồi."
"Trong suốt buổi họp, tôi quan sát thấy gia thế của từng học sinh khác nhau thì thầy sẽ có thái độ khác nhau, nghĩ thấy đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, nếu ngài còn tiếp tục như thế, có khả năng tôi sẽ dùng chút thủ đoạn truyền thông cho ngày nếm thử chút ánh sáng đấy, hẳn là ngài cũng không muốn kết quả như thế."
Trần Vĩ bị cô làm nghẹn lời, ông ta chỉ vào cô nói, "Cô... Cô... Cô..." Nhưng lại không tìm thấy lời nào để phản bác.
Tô Mông đứng lên, vuốt thẳng tây trang, "Ngoài ra, Hạc Lâm nhà chúng tôi cũng có tài sản phải kế thừa, cho nên hẳn là em ấy sẽ không đi vác gạch đâu, làm thầy thất vọng rồi, lần sau xin thầy điều tra gia cảnh cho tốt rồi hẳn đi phê phán nhé."
"Thấy thầy chắc cũng không còn tin tức gì giá trị muốn nói với tôi, chúng tôi cũng không quấy rầy nữa." Tô Mông nói rồi kéo Tô Hạc Lâm đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi khu dạy học, Tô Mông buông cánh tay Tô Hạc Lâm xuống, lúc này cậu nhóc mới phát hiện cánh tay mình bị Tô Mông nắm lấy, mất tự nhiên nói, "Chị lôi kéo tôi làm gì?"
Mỗi lần bị chủ nhiệm lớp gọi phụ huynh, mẹ cậu sẽ luôn vĩnh viễn cầu xin thật hèn mọn, còn đưa ra lời xin lỗi bồi thường, chưa bao giờ hỏi xem xanh đỏ trắng đen, thậm chí có rất nhiều lúc đó là lỗi sai của người khác, nhưng trong lòng mẹ luôn cho rằng là cậu sai, từ lúc ban đầu là cậu tủi hờn và sau dần là chết lặng, không chờ mong sẽ không có thương tổn.
Không ngờ tới chị gái không biết từ đâu mà đến lại không kiêu ngạo không siểm nịnh khiến chủ nhiệm lớp ăn đau một phen.
"Làm vậy mới có khí thế có hiểu không? Con nít như em thì biết cái gì?"
"Chị mới là con nít." Cậu đã 14 tuổi rồi, cô lớn hơn cậu nhiều nhất là năm sáu tuổi thôi, mắc gì mà kêu cậu là con nít hả.
Tô Mông không phản ứng lại tên nhóc, càng đối nghịch lại nó, nó lại càng hăng hái, "Bây giờ cũng tới giờ cơm rồi, tôi đưa em đi ăn, vừa chờ mẹ em đến luôn."
Tô Hạc Lâm không phản bác, tuy rằng cậu không muốn nhìn thấy mẹ cậu, nhưng cậu vẫn muốn ở cùng cô trong chốc lát, nhưng mà lời buột miệng thốt ra ngược lại như thể chất vấn, "Sao chị lại nói chuyện với thầy như vậy? Không sợ ông ta trả thù tôi sao?"
"Có vài người cứ thích bắt nạt kẻ yếu, nếu đã tệ thì còn có thể tệ đến mức nào nữa chứ."
"Lên xe đi, tôi đưa em đến Bác Nhã Uyển, mẹ em chờ chúng ta ở đó."
Tô Hạc Lâm liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là Ferrari phiên bản giới hạn, "Đây là xe của chị?"
Tô Mông nhướng mày, "Làm sao? Chị đây không giống kẻ có tiền sao?"
Tô Hạc Lâm không mẫn cảm với phong cách ăn mặc, nhưng đối với siêu xe thì chính là thuộc như lòng bàn tay, hiện giờ xem ra khó trách chị ấy có thể vững vàng ở văn phòng như vậy đối Trần Vĩ.
Dọc theo đường đi, điện thoại của Tô Mông không ngừng reo, cô vẫn luôn nói chuyện công việc, Tô Hạc Lâm chỉ có thể thành thành thật thật ngồi ở ghế phụ nhìn cảnh sắc ven đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.