Chương 46: Nhớ thương*
Thỏ Tử Ái Cật Thảo
26/01/2022
Lần đầu tiên trong đời bởi vì không đàm phán thành công với người lớn
bên kia nên Tô Mặc Huy đã dùng quyền lực dẹp yên chuyện, bỏ mặc việc
phải dạy dỗ Tô Hạc Lâm nổi loạn, anh vội vàng chạy về trường học, giây
phút anh đứng trước cửa ký túc xá anh chợt có một dự cảm chẳng lành.
Anh nhập mật mã đi vào, đôi giày nữ trên kệ giày ngoài huyền quan đã trống trơn, đầu óc anh ong ong một cái trở nên trống rỗng, bước chân anh nhanh hơn vội vã vào phòng ngủ nhìn xem, quả nhiên quần áo ở trong tủ cũng biến mất như không hề tồn tại, Tô Mông đã thật sự đi rồi...
Tô Mặc Huy mệt mỏi ngồi ở trên sô pha, trong phút hoảng hốt anh cảm thấy dường như khoảng thời gian này đối với anh chỉ là một giấc mơ, người con gái hệt như pháo hoa rực rỡ ấy đã từng thật sự xuất hiện trong sinh mệnh của anh sao? . truyện đam mỹ
Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, có lẽ chính anh cũng không hề nhận ra tay anh đã run lên nhè nhẹ.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry, the..."
Anh rũ tay xuống, khoảng trống trong lồng ngực đau đớn thật nhiều, mãi đến giờ khắc này, anh mới thật sự thấy rõ anh đã mất đi cô, bọn họ sẽ không có sau này nữa.
Đúng lúc này, anh phát hiện ra lời nhắn trên bàn trà.
"Thầy ơi, lúc thầy nhìn thấy lá thư này, hẳn là em đã đi rồi.
Thật xin lỗi vì đã không tuân thủ lời hứa chờ thầy trở về, đêm qua em nằm thao thức trăn trở suy nghĩ cả đêm, cuối cùng em vẫn quyết định rời đi trước, em không muốn để lại hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của thầy là bộ dạng em khóc lóc thảm hại, cái dáng vẻ thê thảm ấy, em muốn mình trong mắt thầy sẽ mãi là bộ dáng tươi cười rực rỡ, mang đến niềm vui cho thầy, em lại càng sợ chính em sẽ càng lưu luyến không muốn đi.
Nhưng em biết, từ lúc bắt đầu giữa chúng ta đã sai, chính sự tham lam của riêng em mới đổi lấy khoảng thời gian hai tháng hạnh phúc, giờ đây em cảm thấy đã rất mãn nguyện rồi.
Hẳn là em chưa từng nói với thầy trí nhớ của em rất tốt nhỉ, những chuyện về thầy em nhớ rất kĩ đấy, có một lần kết quả kiểm tra tiếng anh của em không tốt lắm, lúc ấy thầy chỉ hỏi em liệu có phải em đọc sai đề không mà không phải là chất vấn em sao lại không thi tốt, sự quan tâm và tin tưởng của thầy làm lòng em vừa cảm động lại ấm áp, khi đó em đã biết thầy đáng giá để em thích, đáng giá được mọi người đối xử dịu dàng nhất.
Khi sắp đến kỳ thi đại học, thầy bảo em đến văn phòng thầy làm đề thi toán, em vẫn luôn biết ơn thầy vì muốn tốt cho em, mặc dù thầy không phải là chủ nhiệm lớp em nhưng vẫn quan tâm em nhiều hơn một chút, khiến chính em cũng nghi ngờ liệu có phải thầy cũng thích em, nhưng em lại không có can đảm vượt qua thân phận thầy trò để bày tỏ với thầy, năm tháng trêu người, hiện giờ cuối cùng em cũng không còn nhát gan yếu duối nữa, nhưng thầy cũng đã trở thành chồng người khác.
Em còn có rất nhiều chuyện xưa chưa kịp nói với thầy, nhưng có lẽ cũng chẳng còn cơ hội, vậy hãy để nó trở thành bí mật của riêng em, tính cả hai tháng vừa qua chính là hồi ức tốt đẹp nhất bầu bạn với em suốt quãng đời còn lại.
Cảm ơn hai tháng này thầy đã bao dung và nhường nhịn em, cho em một mối tình đầu khó quên nhất, mọi người đều nói thời niên thiếu không cần gặp người quá xuất sắc, nhưng em đã gặp thầy, từ nay về sau trong mắt trong lòng em chỉ có thể cất chứa thầy, mà em của hiện tại hiển nhiên đã có được thầy trong phút giây ngắn ngủi, em nghĩ cuộc đời của em đã không còn gì phải tiếc nuối.
Em xóa WeChat của thầy rồi, đừng block em nhé, bởi vì em sợ em không chịu đựng được sẽ gọi cho thầy, nhưng chính em cũng hiểu được tất cả trong quá khứ chỉ có thể coi là một giấc mơ đẹp, bây giờ nên tỉnh giấc rồi, có được một giấc mơ đẹp như thế, em cũng có thể cố gắng sống, can đảm tích cực hướng về phía trước, chỉ cần nghĩ đến cuộc sống của chúng ta đã từng giao nhau, em đã đủ hạnh phúc rồi.
Tuy rằng có rất nhiều lời em còn muốn nói với thầy, nhưng không còn cơ hội nữa, mong rằng mỗi ngày sau này của thầy đều vui vẻ hạnh phúc, bình an suôn sẻ.
Tô Mông."
Tô Mặc Huy vuốt ve ba trang giấy thấm nước mắt nhăn nheo, hốc mắt anh có nước mắt chảy xuống, anh che lại hai mắt không nhịn được nghĩ đến khi cô rời đi đau khổ đến bao nhiêu, nhưng anh không thể ở cạnh bên cô, sau này mỗi lúc cô buồn bã đau lòng, lúc sợ hãi bất lực, lúc cô đơn tịch mịch, không có anh ở bên làm bạn, cô sẽ ra sao đây?
Mà bên cạnh anh cũng không còn cô nàng ngọt ngào đáng yêu thích làm nũng nữa.
Gần đây, lớp một rõ ràng cảm nhận được giáo viên tiếng anh có điều khác thường, không chỉ khi lên lớp hay thả hồn, mà hơn nữa có lúc khi đang giảng bài được một nửa thì bảo các học sinh làm bài.
Các bạn học đều thầm run sợ, đoán là lần kiểm tra tháng này bị thua dưới tay lớp hai nên mất hết mặt mũi, ngẫm lại cũng đúng, trong khoảng thời gian gần hai tháng bị người từng là học sinh của mình đánh bại, quả thật không thể lên mặt được.
Mà hôm nay khi lên lớp, biểu hiện của Tô Mặc Huy lại càng chứng tỏ suy đoán của họ, nguyên nhân là lúc đang dạy, thầy Tô thế mà lại viết hai chữ "Tô Mông" lên bảng đen.
Là dạng thâm thù đại hận sâu cỡ nào mới có thể khiến một người nhớ thương đến vậy, nhất định là kẻ vinh dự đoạt cúp quán quân trong đám kẻ thù.
Mọi người đều sâu sắc cảm nhận được bọn họ tìm đúng chỗ rồi, không ngờ người thầy bình thường nhìn như giáo viên phật hệ, thì ra lại coi trọng thành tích như thế, mỗi tiết tiếng anh đều bao phủ áp suất thấp khiến bọn họ không thể không học tập, trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí học tập của lớp một tăng vọt đến mức trước nay chưa từng có.
Anh nhập mật mã đi vào, đôi giày nữ trên kệ giày ngoài huyền quan đã trống trơn, đầu óc anh ong ong một cái trở nên trống rỗng, bước chân anh nhanh hơn vội vã vào phòng ngủ nhìn xem, quả nhiên quần áo ở trong tủ cũng biến mất như không hề tồn tại, Tô Mông đã thật sự đi rồi...
Tô Mặc Huy mệt mỏi ngồi ở trên sô pha, trong phút hoảng hốt anh cảm thấy dường như khoảng thời gian này đối với anh chỉ là một giấc mơ, người con gái hệt như pháo hoa rực rỡ ấy đã từng thật sự xuất hiện trong sinh mệnh của anh sao? . truyện đam mỹ
Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, có lẽ chính anh cũng không hề nhận ra tay anh đã run lên nhè nhẹ.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry, the..."
Anh rũ tay xuống, khoảng trống trong lồng ngực đau đớn thật nhiều, mãi đến giờ khắc này, anh mới thật sự thấy rõ anh đã mất đi cô, bọn họ sẽ không có sau này nữa.
Đúng lúc này, anh phát hiện ra lời nhắn trên bàn trà.
"Thầy ơi, lúc thầy nhìn thấy lá thư này, hẳn là em đã đi rồi.
Thật xin lỗi vì đã không tuân thủ lời hứa chờ thầy trở về, đêm qua em nằm thao thức trăn trở suy nghĩ cả đêm, cuối cùng em vẫn quyết định rời đi trước, em không muốn để lại hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của thầy là bộ dạng em khóc lóc thảm hại, cái dáng vẻ thê thảm ấy, em muốn mình trong mắt thầy sẽ mãi là bộ dáng tươi cười rực rỡ, mang đến niềm vui cho thầy, em lại càng sợ chính em sẽ càng lưu luyến không muốn đi.
Nhưng em biết, từ lúc bắt đầu giữa chúng ta đã sai, chính sự tham lam của riêng em mới đổi lấy khoảng thời gian hai tháng hạnh phúc, giờ đây em cảm thấy đã rất mãn nguyện rồi.
Hẳn là em chưa từng nói với thầy trí nhớ của em rất tốt nhỉ, những chuyện về thầy em nhớ rất kĩ đấy, có một lần kết quả kiểm tra tiếng anh của em không tốt lắm, lúc ấy thầy chỉ hỏi em liệu có phải em đọc sai đề không mà không phải là chất vấn em sao lại không thi tốt, sự quan tâm và tin tưởng của thầy làm lòng em vừa cảm động lại ấm áp, khi đó em đã biết thầy đáng giá để em thích, đáng giá được mọi người đối xử dịu dàng nhất.
Khi sắp đến kỳ thi đại học, thầy bảo em đến văn phòng thầy làm đề thi toán, em vẫn luôn biết ơn thầy vì muốn tốt cho em, mặc dù thầy không phải là chủ nhiệm lớp em nhưng vẫn quan tâm em nhiều hơn một chút, khiến chính em cũng nghi ngờ liệu có phải thầy cũng thích em, nhưng em lại không có can đảm vượt qua thân phận thầy trò để bày tỏ với thầy, năm tháng trêu người, hiện giờ cuối cùng em cũng không còn nhát gan yếu duối nữa, nhưng thầy cũng đã trở thành chồng người khác.
Em còn có rất nhiều chuyện xưa chưa kịp nói với thầy, nhưng có lẽ cũng chẳng còn cơ hội, vậy hãy để nó trở thành bí mật của riêng em, tính cả hai tháng vừa qua chính là hồi ức tốt đẹp nhất bầu bạn với em suốt quãng đời còn lại.
Cảm ơn hai tháng này thầy đã bao dung và nhường nhịn em, cho em một mối tình đầu khó quên nhất, mọi người đều nói thời niên thiếu không cần gặp người quá xuất sắc, nhưng em đã gặp thầy, từ nay về sau trong mắt trong lòng em chỉ có thể cất chứa thầy, mà em của hiện tại hiển nhiên đã có được thầy trong phút giây ngắn ngủi, em nghĩ cuộc đời của em đã không còn gì phải tiếc nuối.
Em xóa WeChat của thầy rồi, đừng block em nhé, bởi vì em sợ em không chịu đựng được sẽ gọi cho thầy, nhưng chính em cũng hiểu được tất cả trong quá khứ chỉ có thể coi là một giấc mơ đẹp, bây giờ nên tỉnh giấc rồi, có được một giấc mơ đẹp như thế, em cũng có thể cố gắng sống, can đảm tích cực hướng về phía trước, chỉ cần nghĩ đến cuộc sống của chúng ta đã từng giao nhau, em đã đủ hạnh phúc rồi.
Tuy rằng có rất nhiều lời em còn muốn nói với thầy, nhưng không còn cơ hội nữa, mong rằng mỗi ngày sau này của thầy đều vui vẻ hạnh phúc, bình an suôn sẻ.
Tô Mông."
Tô Mặc Huy vuốt ve ba trang giấy thấm nước mắt nhăn nheo, hốc mắt anh có nước mắt chảy xuống, anh che lại hai mắt không nhịn được nghĩ đến khi cô rời đi đau khổ đến bao nhiêu, nhưng anh không thể ở cạnh bên cô, sau này mỗi lúc cô buồn bã đau lòng, lúc sợ hãi bất lực, lúc cô đơn tịch mịch, không có anh ở bên làm bạn, cô sẽ ra sao đây?
Mà bên cạnh anh cũng không còn cô nàng ngọt ngào đáng yêu thích làm nũng nữa.
Gần đây, lớp một rõ ràng cảm nhận được giáo viên tiếng anh có điều khác thường, không chỉ khi lên lớp hay thả hồn, mà hơn nữa có lúc khi đang giảng bài được một nửa thì bảo các học sinh làm bài.
Các bạn học đều thầm run sợ, đoán là lần kiểm tra tháng này bị thua dưới tay lớp hai nên mất hết mặt mũi, ngẫm lại cũng đúng, trong khoảng thời gian gần hai tháng bị người từng là học sinh của mình đánh bại, quả thật không thể lên mặt được.
Mà hôm nay khi lên lớp, biểu hiện của Tô Mặc Huy lại càng chứng tỏ suy đoán của họ, nguyên nhân là lúc đang dạy, thầy Tô thế mà lại viết hai chữ "Tô Mông" lên bảng đen.
Là dạng thâm thù đại hận sâu cỡ nào mới có thể khiến một người nhớ thương đến vậy, nhất định là kẻ vinh dự đoạt cúp quán quân trong đám kẻ thù.
Mọi người đều sâu sắc cảm nhận được bọn họ tìm đúng chỗ rồi, không ngờ người thầy bình thường nhìn như giáo viên phật hệ, thì ra lại coi trọng thành tích như thế, mỗi tiết tiếng anh đều bao phủ áp suất thấp khiến bọn họ không thể không học tập, trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí học tập của lớp một tăng vọt đến mức trước nay chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.