Chương 13: Chương 13
La Bặc Thỏ Tử
16/12/2021
Giang Trạm trong đánh giá sơ bộ đã bị người khác công khai nghi ngờ năng lực, lại chỉ nhờ vào thể lực trâu bò của mình mà ngay ngày đầu tiên vào ký
túc xá đã thu được mỹ danh "Trạm ca".
Giang Trạm bỏ hành lý xuống đất, xoay người xuống lầu. Lúc y xuất hiện trước mắt mọi người thì tiếng la hét lại mạnh mẽ hơn nữa, như muốn lật úp luôn cả sàn nhà.
Một đám thanh niên y như gà con mà ầm ĩ, trăm miệng một lời đồng thanh hét: "Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca!"
Giang Trạm đứng trên cầu thang bên cạnh Phí Hải, y từ trên cao nhìn xuống nguyên đám gà con phía dưới: "Tôi một người chỉ có hai tay, các người kêu tôi là gia gia[1] cũng vô dụng, sức lực có hạn."
Giang Trạm: "Như vầy đi, mọi người truyền lời xuống từng tầng một, bảo mọi người đừng kéo vali lên lầu nữa. Mỗi một tầng xem như là một trạm, mỗi trạm như vậy chỉ cần vài người. Không cần biết vali là của ai cứ chuyển hết lên tầng kế tiếp. Cứ như vậy qua từng tầng từng tầng mọi người đều ra sức nhưng lại không quá mệt, mấy cái vali cũng được vận chuyển hết lên. Có được không?"
Phí Hải thiếu chút đã quỳ xuống trước mặt Giang Trạm: "Ca ca cao kiến! Đương nhiên là được."
Biện pháp này vừa đơn giản lại cũng ít tốn sức nhất nên mọi người đều tán thành. Lời đều đã được truyền xuống từng tầng một, không bao lâu mỗi tầng đều đã có người đứng.
Bởi vì có nhiều người nên từng tầng cũng có không ít người, cứ như vậy mọi người đều nhẹ nhàng mà hiệu suất lại rất cao. Mấy cái vali theo băng chuyền người mà bị xách từ tầng 1 lên tận mười mấy tầng lầu.
Tổ tiết mục chấn động, còn có thể dùng cách này sao?
Cái này coi như không tính đi, vậy còn cái ý thức tập thể này là từ đâu ra?
Đạo diễn lập tức dùng tai nghe chuyên dụng hỏi VJ theo bên cạnh Giang Trạm, hỏi Giang Trạm đang làm gì.
VJ: "Đang phát nước."
Đạo diễn: "..."
VJ: "Còn không quên phát cho cả cameraman."
Đạo diễn: "..."
Cứ như vậy một đóng vali đã được mang lên lầu, một đám tiểu gia hỏa một thân một mình nhẹ tênh mà chạy như bay lên lầu, tìm vali cùng phòng của chính mình.
Giang Trạm cùng những người khác trở lại tầng 14. Mọi người lại cửa cầu thang lấy vali rồi đi về khu vực phòng ngủ của mình.
Vừa bước vào Giang Trạm liền chấn kinh.
Không thể không kinh nha.
Toàn bộ tầng này đều là màu hồng.
Nền nhà hồng, tường hồng đến cả giấy dán cửa cũng hồng luôn.
Giang Trạm tìm được tên mình trên cửa phòng, lúc bước vào thì.. thảm cũng hồng, giường cũng hồng, đèn trên trần cũng là màu hồng.
Bên cạnh còn có một bạn cùng phòng không thể chờ được nữa mà đã mặc đồng phục lên..
Cũng là màu hồng.
Giang Trạm: "..."
Y từ khi sinh ra tới giờ cũng chưa từng mặc quần áo màu hồng đâu.
Cố tình cái vị bạn cùng phòng đang mặc đồng phục màu hồng kia lại rất nhiệt tình, cậu ấy kéo Giang Trạm cùng vali vào phòng rồi chạy đi lấy một bộ đồng phục mang đến cho Giang Trạm. "Trạm ca! Cái này là của anh."
Giang Trạm cúi đầu nhìn bộ đồng phục được xếp gọn gàng trên tay, bảng tên cũng là màu hồng.
Lúc này có mấy người ở phòng khác chạy đến tham quan.
Vừa vào cửa liền cảm thán: "Wow cái màu này nhìn quá dịu dàng rồi! Phòng rộng quá chừng luôn! Đãi ngộ của ban A thật khác hẳn nha!"
Giang Trạm quay đầu hỏi bọn họ: "Đồng phục của các cậu là màu gì?"
"Màu xanh lam".
"Của em màu tím."
"Màu xanh lục."
"Ban F em cũng biết a, là màu xám."
Dù Giang Trạm không phải là trai thẳng cũng khó tiêu hóa nổi cái màu hồng này.
Nhưng ban A chính là màu hồng a, không thể thay đổi.
Y cầm đồng phục vào nhà vệ sinh để thay, y nhìn mình mặc quần áo màu hồng trong gương cảm thấy mình mềm mềm, trắng trắng vô cùng phấn nộn.
Này đúng là đột phá của cuộc sống mà.
Giang Trạm bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa nhìn thấy y, một đám gia hỏa lại bắt đầu hò hét.
"Đẹp! Đẹp! Đẹp quá chừng luôn!"
"Cái màu này làm anh non quá đi, phấn nộn quá chừng."
Động tĩnh trong phòng đã kéo mấy VJ lão sư cũng cameraman qua đây.
Trong đó có một cái máy quay quét từ đầu đến chân Giang Trạm.
Giang Trạm nhìn bọn họ mà dở khóc dở cười, đối với ống kính phía sau VJ lão sư mà nói: "Cứ như vậy mà quay sao?"
VJ lão sư đè giọng xuống: "Đừng thẹn thùng! Đẹp!"
Giang Trạm: ".. Em không có ngại."
VJ lão sư lại bảo máy quay lia từ đầu đến chân Giang Trạm thêm một lần nữa.
Phòng ngủ ấn theo cấp bậc của buổi đánh giá sơ bộ mà chia thành năm khu A, B, C, D, F. Điểm càng cao thì điều kiện phòng ngủ sẽ càng tốt. Có được điểm A thì thực tập mới có tư cách vào phòng ngủ của ban A, vì vậy nhìn vào phòng ngủ liền biết cấp bậc ở đánh giá sơ bộ của thực tập sinh đó là điểm gì.
Đánh giá sơ bộ điểm của Giang Trạm là A, nên phòng ngủ là phòng ban A, điểm của bạn cùng phòng cũng là A.
Có thể được điểm A đương nhiên trình độ đều không thấp, có thể thấy ba người bạn của Giang Trạm rất có thực lực.
Ngụy Tiểu Phi đã là thực tập sinh được một năm, chưa debut. Là một cậu trai trắng trẻo sạch sẽ, vũ đạo rất có sức bật. Lúc biểu diễn trong đánh giá sơ bộ không cẩn thận lộ ra cơ bụng 8 múi, được bốn vị đạo sư đồng lòng mà cho bốn điểm A. Tuổi nhỏ nhất phòng, chỉ mới 17.
Tùng Vũ đã ra mắt được hai năm, là thành viên phụ trách vị trí rapper trong một nhóm nhạc nam. Trong đánh giá sơ bộ biểu hiện cũng rất tốt, cuồng phong vũ bão cũng chỉ mới 20 tuổi.
Chân Triều Tịch là nhóm trưởng của một nhóm nhạc nam, trong sân khấu đánh giá sơ bộ biểu hiện rất trầm ổn, trầm ổn đến mức không có gì để bắt bẻ. Lại còn rất bao bọc các thành viên còn lại, trong sân khấu đánh giá sơ bộ Đồng Nhận Ngôn đã phê bình một thành viên trong nhóm của cậu ấy đến sắp khóc, lúc cậu ấy cầm micro lên thì Đồng Nhận Ngôn mới dừng lại.
Ba chàng trai ở trên sân khấu biểu hiện rất ưu tú, mỗi người đều có nét riêng. Trên sân khấu cũng không quá phô trương, tính cách cũng không tệ lắm.
Ba người rất tự giác, một tiếng cũng Trạm ca, hai tiếng cũng Trạm ca, vẫn luôn là Trạm ca. Từ lúc Giang Trạm vào cửa đến giờ thì chỉ cần có ai mở miệng đều là Trạm ca.
Chân Triều Tịch trầm ổn mà phân chia giường ngủ: "Trạm ca, chúng ta có bốn cái giường, thương lượng một chút xem ai ngủ giường trên ai ngủ giường dưới."
Tùng Vũ lúc thấy Giang Trạm mặc đồng phục màu hồng bước ra đã hò hét đủ kiểu: "Trạm ca, soái quá nha! Trạm ca quá soái rồi! Soái đến điên luôn rồi!.." [*]
Ngụy Tiểu Phi trắng nõn sạch sẽ là người nhỏ nhất cũng thẹn thùng nhất, lúc vào phòng đến giờ cũng chưa nói lời nào. Giang Trạm hỏi cậu ấy muốn ngủ giường trên hay dưới, cậu ấy chỉ lắp bắp trả lời: "Đều, đều được. Trạm ca!"
Thật là đã lâu chưa sinh hoạt tập thể thế này.
Mà hôm nay trong phòng ngủ xác định sẽ rất náo nhiệt.
Một đám con trai ở trong ký túc xá nói chuyện phiếm, sắp xếp hành lí.
Còn có người mang theo đặc sản cùng lễ vật đến tặng cho mọi người.
Giang Trạm được tặng n hộp đặc sản, n hộp hạt dưa, n hộp kẹo, n túi mặt nạ cùng n đồ vật khác. Một số là do bạn cùng phòng tặng, một số là mấy thực tập sinh khác cố ý mang đến cho y.
Mọi người chào hỏi, nói nói cười cười đặc biệt náo nhiệt giống như ký túc xá lúc còn đi học vậy.
Giang Trạm đã lâu chưa trải qua cảm giác náo nhiệt thế nào, y có ảo giác mình đang trở về thời học sinh vô ưu vô lo trước kia.
Tâm tình theo đó cũng nhẹ nhành hơn, vui vẻ hơn.
Tới trưa, loa thông báo của ký túc xá vang lên.
Mọi người an tĩnh lại.
Giang Trạm dừng sắp xếp hành lý lại.
Loa: "Các vị thực tập sinh, buổi sáng tốt lành."
"Hôm nay là ngày đầu tiên vào ký túc xá, mọi người đã tìm được phòng ngủ và sắp xếp hành lí xong hết rồi đúng chứ."
"Trước tiên xin chúc mừng các bạn. Sau này các bạn sẽ được huấn luyện chuyên nghiệp về thanh nhạc cũng vũ đạo. Đối với các bạn mà nói đây là một lần trải nghiệm quý giá đi."
"Từ tối hôm nay cho đến ngày 20 các bạn sẽ bước vào huấn luyện kín. Nội dung của buổi huấn luyện như thế nào thì vào mỗi buổi sáng sẽ được thông báo."
"Trong lúc huấn luyện kín thì các thiết bị công nghệ đều phải nộp lại, không được ra ngoài, không được xin nghỉ."
"Huấn luyện kín chỉ có một vòng, thời gian rất gấp gáp cũng rất quý giá. Mong các bạn an bài thật hợp lý sinh hoạt cá nhân."
Thông báo này không thể nghi ngờ đã gõ một đòn trí mạng vào sự hưng phấn của các thực tập sinh. Đám gà con này không đứng dậy nghịch nữa mà thành thành thật thật sắp xếp quần áo và thu dọn giường đệm.
Giang Trạm đang định đi lại tủ để quần áo vào thì Phí Hải cùng 2 thực tập sinh ban B đi đến.
Chân Triều Tịch hỏi bọn họ: "Mấy cậu không lo thu xếp đồ đạt mà chạy loạn làm gì?"
"Add group nha."
"Group nào?"
"Dĩ nhiên là group trên WeChat."
Phí Hải cầm điện thoại đi đến bên cạnh Giang Trạm: "Trạm ca, em kéo anh vào group này nha?"
Giang Trạm nhìn tên group: [Giai đoạn lớn lên cùng tình cảm sân khấu của nam nam nam nam (41) ] .
Giang Trạm: "Không vào". Lại hỏi thêm: "Tất cả thực tập sinh đều có trong này sao?"
Phí Hải: "Đúng vậy nha. Mọi người đều ở trong này, em kéo anh vào nha."
Giang Trạm: "Ừm."
Phí Hải kéo Giang Trạm vào nhóm, Giang Trạm sờ túi lấy điện thoại, vuốt màn hình để mở khóa.
[Giai đoạn lớn lên cùng tình cảm sân khấu của nam nam nam nam (58) ]
[Phí Hải: Mọi người đổi ghi chú thành tên của bản thân đi.]
[Phí Hải: @Giang Trạm, đây là Trạm ca, mọi người đừng nhận sai nha.]
[Trạm ca!]
[Trạm ca đến rồi.]
[Trạm ca, em vừa gửi yêu cầu thêm bạn tốt cho anh, anh chấp nhận nha.]
[Trạm ca em cũng mới gửi.]
Giang Trạm thoát ra ngoài quả nhiên có rất nhiều thông báo yêu cầu xác nhận bạn tốt, y chấp nhận từng cái một, nếu biết người nào thì sửa lại ghi chú còn không biết thì.. cũng không sao, sau này sẽ biết.
Phí Hải kéo Giang Trạm vào group xong lại kéo ba người cùng phòng Giang Trạm vào nữa rồi mới rời đi.
Cậu ấy vừa đi bốn người trong phòng cũng add WeChat lẫn nhau.
Ba người cùng phòng ngạc nhiên vì tài khoản WeChat của Giang Trạm đúng là vừa mới lập.
Chân Triều Tịch: "Trước kia anh không có WeChat thật hả?"
Giang Trạm: "Ừm, vừa mới đăng ký."
Tùng Vũ: "Kia anh add WeChat của Bối Bối lão sư chưa?"
"..."
Giang Trạm: "Cái đó không phải chỉ là nói đùa thôi sao."
Chân Triều Tịch: "Còn có Đan Hách lão sư cũng muốn add Wechat của anh."
"Đồng Nhận Ngôn, Bách Thiên Hành nữa đâu?"
Giang Trạm biết bạn cùng phòng không phải đang chế nhạo mình mà là thật sự tò mò. "Không có, chưa add giám khảo nào hết."
Tùng Vũ: "Chưa add nữa sao? Bách lão sư cũng không luôn? Hắn là ngay trên sân khấu chính miệng nói muốn thêm WeChat của anh mà."
Chân Triều Tịch: "Đàn ông đều là đồ đại móng heo." [2]
Người vẫn luôn không nói chuyện Ngụy Tiểu Phi: "Đúng vậy."
Giang Trạm ngẩm lại một chút, thật sự cảm xúc hiện tại và lúc ở ký túc xá nam thời đại học là cùng một hương vị.
Đơn thuần lại náo nhiệt. Loại cảm giác này thật tốt.
Mọi người vẫn tiếp tục sắp xếp hành lí, thỉnh thoảng có VJ tiến vào quay hình một chút, bên ngoài hành lang náo nhiệt vui vẻ, có giởn có quậy.
Giữa trưa nhân viên công tác nhắc nhở mọi người rằng nhà ăn ở tầng 9, một đám thanh niên lại hướng đến cầu thang mà đi.
Giang Trạm và 3 người cùng phòng đi ra vừa hay lại gặp Phí Hải và 2 người ban B cùng phòng với cậu ấy, bảy người lại cùng nhau xuống tầng.
Giang Trạm thấy phòng của Phí Hải chỉ có ba người nên thấy có chút kỳ quái: "Phòng của cậu chỉ có ba người thôi hả?"
Phí Hải: "Không phải, có bốn người lận." Dừng một chút: "Haizzzz, người kia không hợp với tụi em nên sắp xếp đồ đạt xong đã đi tìm mấy người cùng công ty rồi."
Chân Triều Tịch: "Tôi biết rất nhiều người ban B, cậu đang nói người nào?"
Phí Hải: "Sở Mẫn."
Tùng Vũ: "Nga, tôi biết người này, cái người mà nhận phiếu điểm nghịch chuyển đầu tiên đó, từ C lên B."
Phí Hải: "Đúng rồi, là cậu ta."
Ngụy Tiểu Phi nghi hoặc: "Sao cậu ấy không đi cùng với mọi người?"
Phí Hải: "Ai biết đâu, trước giờ cơm trưa đã không thấy bóng dáng. Tôi tặng cho cậu ấy mặt nạ cùng đồ ăn vặt, cậu ấy đều không lấy còn mang để lại trên bàn, chắc là không thích rồi."
Bảy người vừa nói vừa đi đến tầng 9.
Đang định xếp hàng lấy cơm thì loa thông báo lại vang lên.
Loa: "Thang máy đã khôi phục, đã có thể sử dụng bình thường."
Thang máy đã khôi phục, đã có thể sử dụng bình thường. "
Cũng không biết ai lại hô lên:" Cần thang máy làm gì, chúng ta có Trạm ca rồi! "
Tùng Vũ đi đầu đánh call:" Trạm ca! Trạm ca! "
Nhóm thực tập sinh đang xếp hàng lấy cơm:" Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca! "
Giang Trạm:"? "
Vốn dĩ mấy thực tập sinh xuống lầu ăn cơm nên cũng không cần lấy tư liệu sống làm gì, vì thế mấy VJ lão sư cùng cameraman cũng không đi theo. Nhìn dáng vẻ không giống đi họp mà là đi nghỉ ngơi ăn cơm.
Kết quả quần chúng vừa tình cảm vừa xúc động mà hò hét thì nhóm VJ liền xuất hiện, bọn họ co chân mà chạy đến nhà ăn.
Trong đó có ba máy quay trực tiếp quay Giang Trạm, từ nhiều góc độ mà nhắm ngay y.
Giang Trạm:"? "
Các người là ma quỷ hả.
Càng quỷ dị hơn chính là giọng của Bách Thiên Hành truyền ra từ loa thông báo.
" Nghe nói mọi người đều không cần thang máy, chỉ cần 'Trạm ca'? "
" Ê-kip chương trình hưởng ứng lời kêu gọi mọi người đã tạm đóng thang máy cho nên hiện tại tôi không thể lên được. Mọi người nói xem bây giờ phải làm sao đây? "
Sao? Làm sao? Là làm sao?
" Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca! "
" Trạm ca, đi đón đi! Trạm ca, đi đón đi! "
* * *
[1] Gia gia: Ông. Mình định dịch thành ông nội mà thôi để gia gia cho hay.
[2] Đại móng heo là ngôn ngữ mạng dùng để chỉ" người đàn ông tồi ", được các cô gái sử dụng để diss các chàng trai.
[*] Soái: Chổ này có thể để là" đẹp trai "nhưng mình vẫn cảm thấy" đẹp trai "không đủ với từ" soái "nên mình để nguyên là" soái".
Giang Trạm bỏ hành lý xuống đất, xoay người xuống lầu. Lúc y xuất hiện trước mắt mọi người thì tiếng la hét lại mạnh mẽ hơn nữa, như muốn lật úp luôn cả sàn nhà.
Một đám thanh niên y như gà con mà ầm ĩ, trăm miệng một lời đồng thanh hét: "Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca!"
Giang Trạm đứng trên cầu thang bên cạnh Phí Hải, y từ trên cao nhìn xuống nguyên đám gà con phía dưới: "Tôi một người chỉ có hai tay, các người kêu tôi là gia gia[1] cũng vô dụng, sức lực có hạn."
Giang Trạm: "Như vầy đi, mọi người truyền lời xuống từng tầng một, bảo mọi người đừng kéo vali lên lầu nữa. Mỗi một tầng xem như là một trạm, mỗi trạm như vậy chỉ cần vài người. Không cần biết vali là của ai cứ chuyển hết lên tầng kế tiếp. Cứ như vậy qua từng tầng từng tầng mọi người đều ra sức nhưng lại không quá mệt, mấy cái vali cũng được vận chuyển hết lên. Có được không?"
Phí Hải thiếu chút đã quỳ xuống trước mặt Giang Trạm: "Ca ca cao kiến! Đương nhiên là được."
Biện pháp này vừa đơn giản lại cũng ít tốn sức nhất nên mọi người đều tán thành. Lời đều đã được truyền xuống từng tầng một, không bao lâu mỗi tầng đều đã có người đứng.
Bởi vì có nhiều người nên từng tầng cũng có không ít người, cứ như vậy mọi người đều nhẹ nhàng mà hiệu suất lại rất cao. Mấy cái vali theo băng chuyền người mà bị xách từ tầng 1 lên tận mười mấy tầng lầu.
Tổ tiết mục chấn động, còn có thể dùng cách này sao?
Cái này coi như không tính đi, vậy còn cái ý thức tập thể này là từ đâu ra?
Đạo diễn lập tức dùng tai nghe chuyên dụng hỏi VJ theo bên cạnh Giang Trạm, hỏi Giang Trạm đang làm gì.
VJ: "Đang phát nước."
Đạo diễn: "..."
VJ: "Còn không quên phát cho cả cameraman."
Đạo diễn: "..."
Cứ như vậy một đóng vali đã được mang lên lầu, một đám tiểu gia hỏa một thân một mình nhẹ tênh mà chạy như bay lên lầu, tìm vali cùng phòng của chính mình.
Giang Trạm cùng những người khác trở lại tầng 14. Mọi người lại cửa cầu thang lấy vali rồi đi về khu vực phòng ngủ của mình.
Vừa bước vào Giang Trạm liền chấn kinh.
Không thể không kinh nha.
Toàn bộ tầng này đều là màu hồng.
Nền nhà hồng, tường hồng đến cả giấy dán cửa cũng hồng luôn.
Giang Trạm tìm được tên mình trên cửa phòng, lúc bước vào thì.. thảm cũng hồng, giường cũng hồng, đèn trên trần cũng là màu hồng.
Bên cạnh còn có một bạn cùng phòng không thể chờ được nữa mà đã mặc đồng phục lên..
Cũng là màu hồng.
Giang Trạm: "..."
Y từ khi sinh ra tới giờ cũng chưa từng mặc quần áo màu hồng đâu.
Cố tình cái vị bạn cùng phòng đang mặc đồng phục màu hồng kia lại rất nhiệt tình, cậu ấy kéo Giang Trạm cùng vali vào phòng rồi chạy đi lấy một bộ đồng phục mang đến cho Giang Trạm. "Trạm ca! Cái này là của anh."
Giang Trạm cúi đầu nhìn bộ đồng phục được xếp gọn gàng trên tay, bảng tên cũng là màu hồng.
Lúc này có mấy người ở phòng khác chạy đến tham quan.
Vừa vào cửa liền cảm thán: "Wow cái màu này nhìn quá dịu dàng rồi! Phòng rộng quá chừng luôn! Đãi ngộ của ban A thật khác hẳn nha!"
Giang Trạm quay đầu hỏi bọn họ: "Đồng phục của các cậu là màu gì?"
"Màu xanh lam".
"Của em màu tím."
"Màu xanh lục."
"Ban F em cũng biết a, là màu xám."
Dù Giang Trạm không phải là trai thẳng cũng khó tiêu hóa nổi cái màu hồng này.
Nhưng ban A chính là màu hồng a, không thể thay đổi.
Y cầm đồng phục vào nhà vệ sinh để thay, y nhìn mình mặc quần áo màu hồng trong gương cảm thấy mình mềm mềm, trắng trắng vô cùng phấn nộn.
Này đúng là đột phá của cuộc sống mà.
Giang Trạm bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa nhìn thấy y, một đám gia hỏa lại bắt đầu hò hét.
"Đẹp! Đẹp! Đẹp quá chừng luôn!"
"Cái màu này làm anh non quá đi, phấn nộn quá chừng."
Động tĩnh trong phòng đã kéo mấy VJ lão sư cũng cameraman qua đây.
Trong đó có một cái máy quay quét từ đầu đến chân Giang Trạm.
Giang Trạm nhìn bọn họ mà dở khóc dở cười, đối với ống kính phía sau VJ lão sư mà nói: "Cứ như vậy mà quay sao?"
VJ lão sư đè giọng xuống: "Đừng thẹn thùng! Đẹp!"
Giang Trạm: ".. Em không có ngại."
VJ lão sư lại bảo máy quay lia từ đầu đến chân Giang Trạm thêm một lần nữa.
Phòng ngủ ấn theo cấp bậc của buổi đánh giá sơ bộ mà chia thành năm khu A, B, C, D, F. Điểm càng cao thì điều kiện phòng ngủ sẽ càng tốt. Có được điểm A thì thực tập mới có tư cách vào phòng ngủ của ban A, vì vậy nhìn vào phòng ngủ liền biết cấp bậc ở đánh giá sơ bộ của thực tập sinh đó là điểm gì.
Đánh giá sơ bộ điểm của Giang Trạm là A, nên phòng ngủ là phòng ban A, điểm của bạn cùng phòng cũng là A.
Có thể được điểm A đương nhiên trình độ đều không thấp, có thể thấy ba người bạn của Giang Trạm rất có thực lực.
Ngụy Tiểu Phi đã là thực tập sinh được một năm, chưa debut. Là một cậu trai trắng trẻo sạch sẽ, vũ đạo rất có sức bật. Lúc biểu diễn trong đánh giá sơ bộ không cẩn thận lộ ra cơ bụng 8 múi, được bốn vị đạo sư đồng lòng mà cho bốn điểm A. Tuổi nhỏ nhất phòng, chỉ mới 17.
Tùng Vũ đã ra mắt được hai năm, là thành viên phụ trách vị trí rapper trong một nhóm nhạc nam. Trong đánh giá sơ bộ biểu hiện cũng rất tốt, cuồng phong vũ bão cũng chỉ mới 20 tuổi.
Chân Triều Tịch là nhóm trưởng của một nhóm nhạc nam, trong sân khấu đánh giá sơ bộ biểu hiện rất trầm ổn, trầm ổn đến mức không có gì để bắt bẻ. Lại còn rất bao bọc các thành viên còn lại, trong sân khấu đánh giá sơ bộ Đồng Nhận Ngôn đã phê bình một thành viên trong nhóm của cậu ấy đến sắp khóc, lúc cậu ấy cầm micro lên thì Đồng Nhận Ngôn mới dừng lại.
Ba chàng trai ở trên sân khấu biểu hiện rất ưu tú, mỗi người đều có nét riêng. Trên sân khấu cũng không quá phô trương, tính cách cũng không tệ lắm.
Ba người rất tự giác, một tiếng cũng Trạm ca, hai tiếng cũng Trạm ca, vẫn luôn là Trạm ca. Từ lúc Giang Trạm vào cửa đến giờ thì chỉ cần có ai mở miệng đều là Trạm ca.
Chân Triều Tịch trầm ổn mà phân chia giường ngủ: "Trạm ca, chúng ta có bốn cái giường, thương lượng một chút xem ai ngủ giường trên ai ngủ giường dưới."
Tùng Vũ lúc thấy Giang Trạm mặc đồng phục màu hồng bước ra đã hò hét đủ kiểu: "Trạm ca, soái quá nha! Trạm ca quá soái rồi! Soái đến điên luôn rồi!.." [*]
Ngụy Tiểu Phi trắng nõn sạch sẽ là người nhỏ nhất cũng thẹn thùng nhất, lúc vào phòng đến giờ cũng chưa nói lời nào. Giang Trạm hỏi cậu ấy muốn ngủ giường trên hay dưới, cậu ấy chỉ lắp bắp trả lời: "Đều, đều được. Trạm ca!"
Thật là đã lâu chưa sinh hoạt tập thể thế này.
Mà hôm nay trong phòng ngủ xác định sẽ rất náo nhiệt.
Một đám con trai ở trong ký túc xá nói chuyện phiếm, sắp xếp hành lí.
Còn có người mang theo đặc sản cùng lễ vật đến tặng cho mọi người.
Giang Trạm được tặng n hộp đặc sản, n hộp hạt dưa, n hộp kẹo, n túi mặt nạ cùng n đồ vật khác. Một số là do bạn cùng phòng tặng, một số là mấy thực tập sinh khác cố ý mang đến cho y.
Mọi người chào hỏi, nói nói cười cười đặc biệt náo nhiệt giống như ký túc xá lúc còn đi học vậy.
Giang Trạm đã lâu chưa trải qua cảm giác náo nhiệt thế nào, y có ảo giác mình đang trở về thời học sinh vô ưu vô lo trước kia.
Tâm tình theo đó cũng nhẹ nhành hơn, vui vẻ hơn.
Tới trưa, loa thông báo của ký túc xá vang lên.
Mọi người an tĩnh lại.
Giang Trạm dừng sắp xếp hành lý lại.
Loa: "Các vị thực tập sinh, buổi sáng tốt lành."
"Hôm nay là ngày đầu tiên vào ký túc xá, mọi người đã tìm được phòng ngủ và sắp xếp hành lí xong hết rồi đúng chứ."
"Trước tiên xin chúc mừng các bạn. Sau này các bạn sẽ được huấn luyện chuyên nghiệp về thanh nhạc cũng vũ đạo. Đối với các bạn mà nói đây là một lần trải nghiệm quý giá đi."
"Từ tối hôm nay cho đến ngày 20 các bạn sẽ bước vào huấn luyện kín. Nội dung của buổi huấn luyện như thế nào thì vào mỗi buổi sáng sẽ được thông báo."
"Trong lúc huấn luyện kín thì các thiết bị công nghệ đều phải nộp lại, không được ra ngoài, không được xin nghỉ."
"Huấn luyện kín chỉ có một vòng, thời gian rất gấp gáp cũng rất quý giá. Mong các bạn an bài thật hợp lý sinh hoạt cá nhân."
Thông báo này không thể nghi ngờ đã gõ một đòn trí mạng vào sự hưng phấn của các thực tập sinh. Đám gà con này không đứng dậy nghịch nữa mà thành thành thật thật sắp xếp quần áo và thu dọn giường đệm.
Giang Trạm đang định đi lại tủ để quần áo vào thì Phí Hải cùng 2 thực tập sinh ban B đi đến.
Chân Triều Tịch hỏi bọn họ: "Mấy cậu không lo thu xếp đồ đạt mà chạy loạn làm gì?"
"Add group nha."
"Group nào?"
"Dĩ nhiên là group trên WeChat."
Phí Hải cầm điện thoại đi đến bên cạnh Giang Trạm: "Trạm ca, em kéo anh vào group này nha?"
Giang Trạm nhìn tên group: [Giai đoạn lớn lên cùng tình cảm sân khấu của nam nam nam nam (41) ] .
Giang Trạm: "Không vào". Lại hỏi thêm: "Tất cả thực tập sinh đều có trong này sao?"
Phí Hải: "Đúng vậy nha. Mọi người đều ở trong này, em kéo anh vào nha."
Giang Trạm: "Ừm."
Phí Hải kéo Giang Trạm vào nhóm, Giang Trạm sờ túi lấy điện thoại, vuốt màn hình để mở khóa.
[Giai đoạn lớn lên cùng tình cảm sân khấu của nam nam nam nam (58) ]
[Phí Hải: Mọi người đổi ghi chú thành tên của bản thân đi.]
[Phí Hải: @Giang Trạm, đây là Trạm ca, mọi người đừng nhận sai nha.]
[Trạm ca!]
[Trạm ca đến rồi.]
[Trạm ca, em vừa gửi yêu cầu thêm bạn tốt cho anh, anh chấp nhận nha.]
[Trạm ca em cũng mới gửi.]
Giang Trạm thoát ra ngoài quả nhiên có rất nhiều thông báo yêu cầu xác nhận bạn tốt, y chấp nhận từng cái một, nếu biết người nào thì sửa lại ghi chú còn không biết thì.. cũng không sao, sau này sẽ biết.
Phí Hải kéo Giang Trạm vào group xong lại kéo ba người cùng phòng Giang Trạm vào nữa rồi mới rời đi.
Cậu ấy vừa đi bốn người trong phòng cũng add WeChat lẫn nhau.
Ba người cùng phòng ngạc nhiên vì tài khoản WeChat của Giang Trạm đúng là vừa mới lập.
Chân Triều Tịch: "Trước kia anh không có WeChat thật hả?"
Giang Trạm: "Ừm, vừa mới đăng ký."
Tùng Vũ: "Kia anh add WeChat của Bối Bối lão sư chưa?"
"..."
Giang Trạm: "Cái đó không phải chỉ là nói đùa thôi sao."
Chân Triều Tịch: "Còn có Đan Hách lão sư cũng muốn add Wechat của anh."
"Đồng Nhận Ngôn, Bách Thiên Hành nữa đâu?"
Giang Trạm biết bạn cùng phòng không phải đang chế nhạo mình mà là thật sự tò mò. "Không có, chưa add giám khảo nào hết."
Tùng Vũ: "Chưa add nữa sao? Bách lão sư cũng không luôn? Hắn là ngay trên sân khấu chính miệng nói muốn thêm WeChat của anh mà."
Chân Triều Tịch: "Đàn ông đều là đồ đại móng heo." [2]
Người vẫn luôn không nói chuyện Ngụy Tiểu Phi: "Đúng vậy."
Giang Trạm ngẩm lại một chút, thật sự cảm xúc hiện tại và lúc ở ký túc xá nam thời đại học là cùng một hương vị.
Đơn thuần lại náo nhiệt. Loại cảm giác này thật tốt.
Mọi người vẫn tiếp tục sắp xếp hành lí, thỉnh thoảng có VJ tiến vào quay hình một chút, bên ngoài hành lang náo nhiệt vui vẻ, có giởn có quậy.
Giữa trưa nhân viên công tác nhắc nhở mọi người rằng nhà ăn ở tầng 9, một đám thanh niên lại hướng đến cầu thang mà đi.
Giang Trạm và 3 người cùng phòng đi ra vừa hay lại gặp Phí Hải và 2 người ban B cùng phòng với cậu ấy, bảy người lại cùng nhau xuống tầng.
Giang Trạm thấy phòng của Phí Hải chỉ có ba người nên thấy có chút kỳ quái: "Phòng của cậu chỉ có ba người thôi hả?"
Phí Hải: "Không phải, có bốn người lận." Dừng một chút: "Haizzzz, người kia không hợp với tụi em nên sắp xếp đồ đạt xong đã đi tìm mấy người cùng công ty rồi."
Chân Triều Tịch: "Tôi biết rất nhiều người ban B, cậu đang nói người nào?"
Phí Hải: "Sở Mẫn."
Tùng Vũ: "Nga, tôi biết người này, cái người mà nhận phiếu điểm nghịch chuyển đầu tiên đó, từ C lên B."
Phí Hải: "Đúng rồi, là cậu ta."
Ngụy Tiểu Phi nghi hoặc: "Sao cậu ấy không đi cùng với mọi người?"
Phí Hải: "Ai biết đâu, trước giờ cơm trưa đã không thấy bóng dáng. Tôi tặng cho cậu ấy mặt nạ cùng đồ ăn vặt, cậu ấy đều không lấy còn mang để lại trên bàn, chắc là không thích rồi."
Bảy người vừa nói vừa đi đến tầng 9.
Đang định xếp hàng lấy cơm thì loa thông báo lại vang lên.
Loa: "Thang máy đã khôi phục, đã có thể sử dụng bình thường."
Thang máy đã khôi phục, đã có thể sử dụng bình thường. "
Cũng không biết ai lại hô lên:" Cần thang máy làm gì, chúng ta có Trạm ca rồi! "
Tùng Vũ đi đầu đánh call:" Trạm ca! Trạm ca! "
Nhóm thực tập sinh đang xếp hàng lấy cơm:" Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca! "
Giang Trạm:"? "
Vốn dĩ mấy thực tập sinh xuống lầu ăn cơm nên cũng không cần lấy tư liệu sống làm gì, vì thế mấy VJ lão sư cùng cameraman cũng không đi theo. Nhìn dáng vẻ không giống đi họp mà là đi nghỉ ngơi ăn cơm.
Kết quả quần chúng vừa tình cảm vừa xúc động mà hò hét thì nhóm VJ liền xuất hiện, bọn họ co chân mà chạy đến nhà ăn.
Trong đó có ba máy quay trực tiếp quay Giang Trạm, từ nhiều góc độ mà nhắm ngay y.
Giang Trạm:"? "
Các người là ma quỷ hả.
Càng quỷ dị hơn chính là giọng của Bách Thiên Hành truyền ra từ loa thông báo.
" Nghe nói mọi người đều không cần thang máy, chỉ cần 'Trạm ca'? "
" Ê-kip chương trình hưởng ứng lời kêu gọi mọi người đã tạm đóng thang máy cho nên hiện tại tôi không thể lên được. Mọi người nói xem bây giờ phải làm sao đây? "
Sao? Làm sao? Là làm sao?
" Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca! "
" Trạm ca, đi đón đi! Trạm ca, đi đón đi! "
* * *
[1] Gia gia: Ông. Mình định dịch thành ông nội mà thôi để gia gia cho hay.
[2] Đại móng heo là ngôn ngữ mạng dùng để chỉ" người đàn ông tồi ", được các cô gái sử dụng để diss các chàng trai.
[*] Soái: Chổ này có thể để là" đẹp trai "nhưng mình vẫn cảm thấy" đẹp trai "không đủ với từ" soái "nên mình để nguyên là" soái".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.