Chương 21: Chương 21
La Bặc Thỏ Tử
16/12/2021
Hư hư thực thực trong lòng có người - Bách Thiên Hành lúc này đang ở văn
phòng lầu ba đưa ra một số đề xuất nho nhỏ với người phụ trách hậu cần.
Bách Thiên Hành: "Đồ ăn sáng hương vị không tồi, chủ yếu là khen ngợi dì lấy đồ ăn."
Người phụ trách hậu cần: "Dì?"
Bách Thiên Hành: "Dì phụ trách lấy đồ ăn hôm nay làm không tệ cho nên sau này để dì ấy phụ trách lấy đồ ăn ở cửa sổ đi."
Người phụ trách hậu cần: "Bởi vì vị kia.. dì ấy lấy đồ ăn với hiệu suất cao sao?"
Bách Thiên Hành: "Cũng gần như vậy, mấu chốt là cách nói chuyện."
?
Người phụ trách hậu cần không hiểu cho lắm nhưng vẫn nói: "Ừm, được."
Bách Thiên Hành: "Bữa trưa và bữa tối quá ít món."
Người phụ trách hậu cần: "Vậy thêm cơm đĩa[1], cơm rang, canh cay? Vậy đủ chưa?"
Bách Thiên Hành: "Cơm lá sen, canh ấm sành, cơm thùng gỗ."
Người phụ trách hậu cần viết ghi chú lại trên điện thoại: "Còn gì nữa không?"
Bách Thiên Hành suy nghĩ một chút: "Mua thêm hai cái tủ mát để vào một ít đồ uống có ga."
Người phụ trách hậu cần dừng một lúc, có chút không thể tin được: "Đồ uống? Có ga?"
Bách Thiên Hành liếc hắn một cái: "Ân." Dừng một chút: "Tạm thời cứ như vậy trước đi."
Người phụ trách hậu cần: "Được, đều đã nhớ kỹ. Tôi lập tức đi sắp xếp."
Nói xong nhân viên phụ trách mang một đầu đầy chấm hỏi rời khỏi văn phòng: "Chuyện gì đây trời? Đưa nhiều thức ăn cho thực tập sinh đang tuyển tú như vậy, đã thế còn có đồ uống có ga?"
"Không sợ bọn họ béo như lợn trước ống kính sao?"
Người phụ trách hậu cần nghi hoặc tràn đầy nhưng cái gì cũng không có hỏi. Không có cách nào a, Bách Thiên Hành chính là nhân vật to bự mà có dùng tiền cũng không mời được nhưng hắn vừa trở về đã tham gia chương trình của bọn họ. Ê-kíp chương trình đã được lãnh đạo dặn dò là phải hầu hạ toàn diện cho vị đại nhân vật này thật tốt.
Toàn diện thì cũng bao gồm cả ăn uống đi.
Bây giờ Bách Thiên Hành đã trực tiếp đưa ra yêu cầu với nhà ăn đương nhiên người phụ trách không thể từ chối.
Theo như lời mà tổng đạo diễn cùng lãnh đạo đã nói: "Hài lòng! Phải hài lòng!"
Người phụ trách hậu cần: Được, cũng chỉ là thêm cơm thêm thức ăn thôi mà. Cơm lá sen, canh ấm sành cũng nước có ga.
Chỉ mong cho dù có thêm đồ ăn thì mấy thực tập sinh cũng nên tự giác một chút, đừng để đến cuối cùng lại biến hành Cực béo thần tượng.
Người phụ trách hậu cần vừa rời đi Bách Thiên Hành đã cầm điện thoại trên bàn lên. Màn hình điện thoại đang sáng biểu thị trạng thái cuộc gọi đã kết nối.
Đầu dây bên kia không phải ai khác chính là người bị lão bản nhà mình mạnh mẽ mà cưỡng chế bắt nghỉ phép - Cư Gia Tạ.
Cư Gia Tạ sáng sớm đã gọi qua đây nói chưa được hai câu đã bị người phụ trách hậu cần tiến vào làm gián đoạn.
Vì thế cho nên hắn nghe được toàn bộ đoạn đối thoại của Bách Thiên Hành cùng người phụ trách hậu cần.
Không nghe còn tốt, vừa nghe thì cằm hận không thể rớt luôn xuống đất đâu.
Chờ Bách Thiên Hành cầm lại điện thoại, Cư Gia Tạ đã không nhịn được nữa: "Cậu quản vấn đề của nhà ăn làm gì?"
Bách Thiên Hành dùng giọng không cao không thấp mang theo mấy phần lười nhác mà trả lời: "Ừm, cũng không có gì. Chỉ là hôm trước ghi hình có ăn một bữa trưa, hôm nay lại ăn một bữa sáng cảm thấy nhà ăn còn nhiều điểm cần cải thiện cho nên đề xuất chút ý kiến nho nhỏ."
Cư Gia Tạ: "Sau đó thì sao? Nhà ăn cải thiện, thêm cơm, thêm thêm thêm.. mấy thực tập sinh ăn ăn ăn xong rồi thành heo luôn. Đại cố vấn Bách có thể trở thành người gầy nhất trên sân khấu «Cực hạn thần tượng» phải không?"
Bách Thiên Hành: "Còn có kiểu logic này hả?"
Cư Gia Tạ thấy bản thân mình sắp ngất đến nơi rồi: "Không phải? Nếu không phải cậu còn nói chuyện nhà ăn với tôi làm cái gì hả?"
Bách Thiên Hành: "Tôi là nói với anh."
Cư Gia Tạ: "Cậu yêu cầu hậu cần thêm cơm để tôi nghe được. Không phải là nói với tôi?"
Bách Thiên Hành dùng giọng lười nhác: "Ồ, trách tôi."
Vừa nghe cái giọng điệu này Cư Gia Tạ liền biết: Tới tới rồi, tên này lại không muốn làm người nữa rồi.
Quả nhiên-------------
Bách Thiên Hành nói xong câu "Ồ, trách tôi" xong lại nói thêm "tôi cũng vì công việc".
"Hiện tại nhìn xem «Cực hạn thần tượng» so với mấy chương trình tuyển tú khác cũng không có gì khác biệt nếu muốn trở thành chương trình hot nhất trong mua hè năm nay thì phải thêm một chút đặc sắc."
"Tôi đã suy nghĩ vẫn nên bắt đầu từ nhà ăn trước, làm phong phú đồ ăn thêm một chút, đợi một thời gian nữa khi chương trình phát sóng liền thì nhà ăn của «Cực hạn thần tượng» liền có thể lên hotsearch đâu, kiếm được thêm môt mớ người xem."
Nói xong còn búng tay một cái: "Quá độc đáo, quá hay."
Cư Gia Tạ: "..."
Ông chủ làm người đi.
Tâm Cư Gia Tạ thật sự mệt, hắn không quản chuyện nhà ăn nữa, cứ tùy tiện đi. «Cực hạn thần tượng» sau này biến thành chương trình gì thì cũng mặc kệ, hắn quản không tới.
Hắn hiện tại chỉ quản Bách Thiên Hành!
Hắn bỏ qua vấn đề nhà ăn trực tiếp hỏi: "Hiện tại còn muốn cho tôi nghỉ hả? Tôi cảm thấy tôi nên trở về làm việc, cậu một lúc liền 4 cái hotsearch, ba cái đầu cũng không có gì đi nhưng cái thứ tư hiện tại đang được fan bàn luận rất kịch liệt đâu."
Cư Gia Tạ: "Cái gì cũng đều nói đủ cả. Có cái còn nói có thể hiện đang có người trong nhà cậu."
Bách Thiên Hành: "Không có."
Cư Gia Tạ: "Tôi biết là không có. Chính là.."
Bách Thiên Hành: "Tạm thời không có ai."
Lời Cư Gia Tạ bị đánh gãy, dừng lại.
Bách Thiên Hành: "Sau này sẽ có."
Cư Gia Tạ: "..."
Cư Gia Tạ suy ngẫm một hồi, chờ đã cái giọng điệu này chính là chờ mong, chờ mong như lại tự tin mà nói ra như thế là thế nào?
Cư Gia Tạ: "Cậu.."
Bách Thiên Hành: "Tuy rằng không biết là ai nói nhưng tôi mượn trước lời may mắn của người đó."
Lời may mắn?
Lời may mắn?
Cư Gia Tạ buộc miệng thốt ra: "Cậu đeo đuôi giới không phải là tùy tiện mà đeo?"
Bách Thiên Hành: "Tôi là loại người hay tùy tiện sao?"
Cư Gia Tạ: Không, cậu không phải.
Cậu không phải người!
Cư Gia Tạ bây giờ mới ngộ ra. Mẹ nó, ông chủ cho mình nghỉ không phải muốn một mình chuyên tâm làm việc mà là để tập trung làm đại sự.
Đại sự này là gì?
Là cái chuyện mà một khi lộ ra sẽ trực tiếp oanh tạc hotsearch.
Cư Gia tạ cách một cái điện thoại mà phập phồng lo sợ, cảm giác như trên mây đầu nặng, chân nhẹ.
Hơn nửa ngày Cư Gia Tạ đã lần nữa mở miệng.
Hắn liền hỏi một câu.
Quan trọng nhất câu này sẽ cạy được miệng Bách Thiên Hành: "Cậu đang định theo đuổi hả?"
Bách Thiên Hành cười hừ một tiếng, hỏi lại: "Không theo đuổi thì tôi về nước làm cái gì?"
Cư Gia Tạ hít mạnh một ngụm khí.
Trường quay cao ốc Tứ Phương.
Bên trong có rất nhiều phòng ghi hình lớn bé khác nhau còn có phòng phối âm, ghi âm.
Ê-kíp chương trình trừ sắp xếp phòng huấn luyện ở ký túc xá cũng sắp xếp ở đây một ít phòng tập.
Theo như lịch trình mà ê-kíp sắp xếp thì sau khi kết thúc huấn luyện kín mọi người sẽ tập luyện cũng như ghi hình ở tòa nhà bên này.
Cho nên hôm nay để mọi người đến ngoài việc chụp ảnh tuyên truyền còn để mọi người làm quen trước với hoàn cảnh.
Phòng tập bên này lớn hơn so với bên ký túc xá, phòng tập nằm bên hướng bắc, cửa quay về hướng nam. Toàn bộ cửa đều là cửa thủy tinh sát đất, nên không gian rất rộng rãi sáng sửa.
Các thực tập sinh đi tham quan phòng tập, làm quen sân khấu và đi xem khu vực hậu trường.
Ê-kíp chương trình cố ý đưa mọi người đến đây để mọi người đứng trên sân khấu cảm nhận một chút.
Đối với một số thực tập sinh thì sân khấu không hề xa lại gì với họ tỷ như Tùng Vũ, như Phí Hải nhưng đối với Giang Trạm thì nó thật sự rất mới rất lạ.
Không có hiệu ứng sân khấu, không có ánh sáng, không có trang phục cùng khán giả, Giang Trạm ở trên sân khấu đi qua đi lại, cảm giác từ trên này nhìn xuống quá xa lại quá vi diệu.
Tưởng tượng một chút bản thân đang đứng trên sân khấu, có ánh sáng, có hiệu ứng sân khấu bản thân là trung tâm của mọi ánh mắt, dưới sân khấu có khán giả đang xem, bản thân trên sân khấu được khán giả cùng máy quay chăm chú nhìn vào..
Giang Trạm: Cũng không tệ đi?
Chân Triều Tịch hỏi y: "Cảm thấy thế nào?"
Giang Trạm thật lòng trả lời: "Tuy có chút xa lạ nhưng tôi rất tò mò và mong đợi."
Chân Triều Tịch: "Vậy anh trời sinh là để đứng trên sân khấu, là tiêu điểm của mọi ánh nhìn. Lúc em lần đầu tiên lên sân khấu đã khẩn trương gần chết luôn, mồ hôi tuôn ròng ròng."
Tùng Vũ đứng bên cạnh cũng thêm vào: "Trạm ca là soái từ nhỏ đến lớn, lúc đi học không biết có bao nhiêu bạn nữ trộm nhìn đâu, đương nhiên đã quen bị người khác nhìn chăm chú rồi."
Chân Triều Tịch: "Kia có giống nhau sao? Trên sân khấu sẽ không giống như vậy."
Tùng Vũ: "Sao không giống? Cậu không thấy từ ký túc xá đi ra có biết bao nhiêu cô gái kêu quá soái quá soái, mà Trạm ca có đỏ mặt sao?"
Chân Triều Tịch dừng lại suy ngẫm một chút: "Hình như đúng là vậy." Nói xong nhìn về phía Giang Trạm: "Trạm ca, anh chấn định vậy thật hả?"
Giang Trạm: "Các cậu mới chấn định, được kêu là 'chồng ơi' cũng không có phản ứng gì."
Chân Triều Tịch: "Chờ đi, không bao lâu nữa sẽ có một đám con gái chạy theo anh kêu 'chồng ơi' cho coi."
Tùng Vũ ép giọng xuống lấy tay che miệng lại, hướng ánh mắt lấp lánh về phía Giang Trạm định làm mẫu cho y xem, như vầy nè: "Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi!"
Giang Trạm dở khóc dở cười: "Câm miệng."
Chân Triều Tịch: "A, đừng gọi nữa. Nói không chừng tới lúc đó còn có fan nam chạy theo anh kêu 'chồng ơi' nữa đó."
Tùng Vũ cười haha không ngừng, nhìn Chân Triều Tịch nói: "Trạm ca thẳng như vậy sẽ không chịu được cái giả thuyết này của cậu đâu."
Giang Trạm: Y thoạt nhìn rất thẳng nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Buổi chiều, tạo hành và chụp ảnh tuyên truyền.
Trang phục có ba bộ, một bộ là áo ngắn tay màu sắc giữa các tổ không giống nhau, một bộ là chế phục quần dài áo tay dài, bộ còn lại là sơ mi trắng.
Một trăm thực tập sinh phân làm năm tổ sẽ tách ra để chụp riêng.
Giang Trạm cùng với ba người cùng phòng và Phí Hải chung tổ, cùng hóa trang cùng đợi tới lượt cùng chụp ảnh.
Nhiếp ảnh gia tổ bọn họ phong cách rất phô trương, cơ bản không hướng dẫn bọn họ cái gì cũng không dùng ngôn ngữ để nhắc nhỡ, cứ vậy trực tiếp chụp chỉ phụ trách việc chụp ảnh.
Chụp tốt liền chụp tiếp, không tốt liền buông máy ảnh ra nhíu mày nâng tầm mắt hỏi thực tập sinh: Cậu có thể chụp tiếp không? Biểu cảm này là sao đây? Trên mặt cậu trét quá nhiều acid hyaluronan hay sao mà đơ quá vậy? "
Các thực tập sinh đang đợi đến lượt nghe xong không khỏi đánh trống trong lòng.
Không chỉ vậy vị nhiếp ảnh gia này còn thích gây chú ý bằng việc RP ảnh.
Sau khi chụp xong một bộ anh ta sẽ tải ảnh gốc về máy tính, sau đó mở phần mềm PS lên rồi kêu thực tập sinh đến xem:" Cậu muốn tôi RP chổ nào, chổ nào cũng cần RP, rất khó lại thực tốn công. "
Nói đến mấy thực tập sinh mặt đỏ tai hồng muốn chui vào lại bụng mẹ để đổi gen.
Mấy thực tập sinh phía sau chịu áp lực không nhỏ vì thế không thể không khách khí với vị nhiếp ảnh gia này, vừa khách khí vừa nịnh nọt.
Tùng Vũ và Phí Hải trong lòng thầm phỉ nhổ, đều biết vị nhiếp ảnh gia này chính là cái dạng gì, nhưng cố tình lại không còn cách nào.
Chân Triều Tịch khuyên nhũ mọi người:" Chịu thôi, sau này mấy bức ảnh kia sẽ dùng để tuyên truyền, sẽ là ảnh chân dung cho điểm bình chọn, nếu quá xấu sẽ ảnh hưởng đến thành tích. "
Tùng Vũ:" Nhẫn ông chú hắn. "
Phí Hải:" Nhẫn cái lông chân. "
Tuy thế nhưng cũng không ai dám làm cái gì.
Thẳng đến khi Ngụy Tiểu Phi bị gọi đi chụp ảnh.
Anh bạn nhỏ này lúc ít người rất hay thẹn thùng nhưng đối diện với máy ảnh lại rất có sức giãn, cần nụ cười có nụ cười, cần ánh mắt có ánh mắt, biểu hiện không thể chê vào đâu được."
Cứ như vậy nhiếp ảnh gia lại tải ảnh về máy tính, mở phần mềm RP lên, lại nhìn với vẻ mặt ghét bỏ: "Lớn lên soái thì có ít gì, chân chia hết một nửa người, tay còn dài như vậy, dị dạng hả? Cậu xem tay cậu nè, như vầy làm sao RP?"
Dị dạng?
Ngụy Tiểu Phi chắc chưa bao giờ bị ai nói như vậy, sửng sốt một chút cũng chưa phản ứng lại, vẻ mặt rất xấu hổ.
Nhiếp ảnh gia: "Phiền chết đi được. Xóa hết đi chụp lại, ảnh như vậy tôi làm sao RP giúp cậu nổi?"
Ngụy Tiểu Phi đứng im một lúc vẫn chưa phản ứng lại.
Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh lên giơ tay làm động tác hối thúc, Diêu Ngọc Phi mới khô cằn mà xoay người lại đi đến bối cảnh chụp ảnh.
Đám người Giang Trạm, Tùng Vũ đang đứng trước máy tính nhìn xem ảnh chụp mở ra từ phần mềm PS, vẫn không hiểu ảnh chụp này không tốt ở chổ nào, chổ nào dị dạng?
Tùng Vũ ngẫm lại thái độ của nhiếp ảnh gia mà sinh khí, chuẩn bị chửi thì đã bị Chân Triều Tịch kéo lại, Phí Hải đồng thời giữ chặt.
Phí Hải nhướng mày nhìn hắn lắc đầu.
Chân Triều Tịch thì thầm: "Đừng như vậy, không chỉ mình cậu xui xẻo mà còn có Tiểu Phi. Có mấy người chính là như vậy, cậu không nổi tiếng hắn sẽ phô trương với cậu, cậu nổi tiếng thì hắn sẽ nịnh nọt cậu."
Tùng Vũ oán giân mà thấp giọng: "Mắt hắn chính là bị liệt."
Bỗng nhiên Giang Trạm đi đến máy tính ngồi xuống, tay phải cầm chuột.
Phí Hải kinh ngạc: "Trạm ca, anh định làm gì vậy?"
Giang Trạm đối diện với màn hình đưa lưng về phía ba người bọn họ: "PR ảnh."
Chân Triều Tịch theo bản năng mà hướng nhiếp ảnh gia nhìn một cái, xong lại đi đến: "Anh đừng động vào máy tính, đến lúc đó hắn càng có lý do hành anh."
Tùng Vũ chính là rất giận nhưng thấy Giang Trạm "không lý trí" như vậy cũng chạy lại khuyên: "Được rồi, nhẫn đi. Ảnh tuyên truyền nằm trong tay hắn thì biết làm sao bây giờ."
Giang Trạm lúc ngồi xuống đã vô cùng bình tĩnh, tới khi cầm lấy chuột bắt đầu RP thì lại vừa bình tĩnh vừa chuyên chú.
Giang Trạm: "Đừng lo lắng, tôi là RP chuyên nghiệp."
..
[1] Cơm đĩa 盖饭: Cơm có sẵn thức ăn.
Bách Thiên Hành: "Đồ ăn sáng hương vị không tồi, chủ yếu là khen ngợi dì lấy đồ ăn."
Người phụ trách hậu cần: "Dì?"
Bách Thiên Hành: "Dì phụ trách lấy đồ ăn hôm nay làm không tệ cho nên sau này để dì ấy phụ trách lấy đồ ăn ở cửa sổ đi."
Người phụ trách hậu cần: "Bởi vì vị kia.. dì ấy lấy đồ ăn với hiệu suất cao sao?"
Bách Thiên Hành: "Cũng gần như vậy, mấu chốt là cách nói chuyện."
?
Người phụ trách hậu cần không hiểu cho lắm nhưng vẫn nói: "Ừm, được."
Bách Thiên Hành: "Bữa trưa và bữa tối quá ít món."
Người phụ trách hậu cần: "Vậy thêm cơm đĩa[1], cơm rang, canh cay? Vậy đủ chưa?"
Bách Thiên Hành: "Cơm lá sen, canh ấm sành, cơm thùng gỗ."
Người phụ trách hậu cần viết ghi chú lại trên điện thoại: "Còn gì nữa không?"
Bách Thiên Hành suy nghĩ một chút: "Mua thêm hai cái tủ mát để vào một ít đồ uống có ga."
Người phụ trách hậu cần dừng một lúc, có chút không thể tin được: "Đồ uống? Có ga?"
Bách Thiên Hành liếc hắn một cái: "Ân." Dừng một chút: "Tạm thời cứ như vậy trước đi."
Người phụ trách hậu cần: "Được, đều đã nhớ kỹ. Tôi lập tức đi sắp xếp."
Nói xong nhân viên phụ trách mang một đầu đầy chấm hỏi rời khỏi văn phòng: "Chuyện gì đây trời? Đưa nhiều thức ăn cho thực tập sinh đang tuyển tú như vậy, đã thế còn có đồ uống có ga?"
"Không sợ bọn họ béo như lợn trước ống kính sao?"
Người phụ trách hậu cần nghi hoặc tràn đầy nhưng cái gì cũng không có hỏi. Không có cách nào a, Bách Thiên Hành chính là nhân vật to bự mà có dùng tiền cũng không mời được nhưng hắn vừa trở về đã tham gia chương trình của bọn họ. Ê-kíp chương trình đã được lãnh đạo dặn dò là phải hầu hạ toàn diện cho vị đại nhân vật này thật tốt.
Toàn diện thì cũng bao gồm cả ăn uống đi.
Bây giờ Bách Thiên Hành đã trực tiếp đưa ra yêu cầu với nhà ăn đương nhiên người phụ trách không thể từ chối.
Theo như lời mà tổng đạo diễn cùng lãnh đạo đã nói: "Hài lòng! Phải hài lòng!"
Người phụ trách hậu cần: Được, cũng chỉ là thêm cơm thêm thức ăn thôi mà. Cơm lá sen, canh ấm sành cũng nước có ga.
Chỉ mong cho dù có thêm đồ ăn thì mấy thực tập sinh cũng nên tự giác một chút, đừng để đến cuối cùng lại biến hành Cực béo thần tượng.
Người phụ trách hậu cần vừa rời đi Bách Thiên Hành đã cầm điện thoại trên bàn lên. Màn hình điện thoại đang sáng biểu thị trạng thái cuộc gọi đã kết nối.
Đầu dây bên kia không phải ai khác chính là người bị lão bản nhà mình mạnh mẽ mà cưỡng chế bắt nghỉ phép - Cư Gia Tạ.
Cư Gia Tạ sáng sớm đã gọi qua đây nói chưa được hai câu đã bị người phụ trách hậu cần tiến vào làm gián đoạn.
Vì thế cho nên hắn nghe được toàn bộ đoạn đối thoại của Bách Thiên Hành cùng người phụ trách hậu cần.
Không nghe còn tốt, vừa nghe thì cằm hận không thể rớt luôn xuống đất đâu.
Chờ Bách Thiên Hành cầm lại điện thoại, Cư Gia Tạ đã không nhịn được nữa: "Cậu quản vấn đề của nhà ăn làm gì?"
Bách Thiên Hành dùng giọng không cao không thấp mang theo mấy phần lười nhác mà trả lời: "Ừm, cũng không có gì. Chỉ là hôm trước ghi hình có ăn một bữa trưa, hôm nay lại ăn một bữa sáng cảm thấy nhà ăn còn nhiều điểm cần cải thiện cho nên đề xuất chút ý kiến nho nhỏ."
Cư Gia Tạ: "Sau đó thì sao? Nhà ăn cải thiện, thêm cơm, thêm thêm thêm.. mấy thực tập sinh ăn ăn ăn xong rồi thành heo luôn. Đại cố vấn Bách có thể trở thành người gầy nhất trên sân khấu «Cực hạn thần tượng» phải không?"
Bách Thiên Hành: "Còn có kiểu logic này hả?"
Cư Gia Tạ thấy bản thân mình sắp ngất đến nơi rồi: "Không phải? Nếu không phải cậu còn nói chuyện nhà ăn với tôi làm cái gì hả?"
Bách Thiên Hành: "Tôi là nói với anh."
Cư Gia Tạ: "Cậu yêu cầu hậu cần thêm cơm để tôi nghe được. Không phải là nói với tôi?"
Bách Thiên Hành dùng giọng lười nhác: "Ồ, trách tôi."
Vừa nghe cái giọng điệu này Cư Gia Tạ liền biết: Tới tới rồi, tên này lại không muốn làm người nữa rồi.
Quả nhiên-------------
Bách Thiên Hành nói xong câu "Ồ, trách tôi" xong lại nói thêm "tôi cũng vì công việc".
"Hiện tại nhìn xem «Cực hạn thần tượng» so với mấy chương trình tuyển tú khác cũng không có gì khác biệt nếu muốn trở thành chương trình hot nhất trong mua hè năm nay thì phải thêm một chút đặc sắc."
"Tôi đã suy nghĩ vẫn nên bắt đầu từ nhà ăn trước, làm phong phú đồ ăn thêm một chút, đợi một thời gian nữa khi chương trình phát sóng liền thì nhà ăn của «Cực hạn thần tượng» liền có thể lên hotsearch đâu, kiếm được thêm môt mớ người xem."
Nói xong còn búng tay một cái: "Quá độc đáo, quá hay."
Cư Gia Tạ: "..."
Ông chủ làm người đi.
Tâm Cư Gia Tạ thật sự mệt, hắn không quản chuyện nhà ăn nữa, cứ tùy tiện đi. «Cực hạn thần tượng» sau này biến thành chương trình gì thì cũng mặc kệ, hắn quản không tới.
Hắn hiện tại chỉ quản Bách Thiên Hành!
Hắn bỏ qua vấn đề nhà ăn trực tiếp hỏi: "Hiện tại còn muốn cho tôi nghỉ hả? Tôi cảm thấy tôi nên trở về làm việc, cậu một lúc liền 4 cái hotsearch, ba cái đầu cũng không có gì đi nhưng cái thứ tư hiện tại đang được fan bàn luận rất kịch liệt đâu."
Cư Gia Tạ: "Cái gì cũng đều nói đủ cả. Có cái còn nói có thể hiện đang có người trong nhà cậu."
Bách Thiên Hành: "Không có."
Cư Gia Tạ: "Tôi biết là không có. Chính là.."
Bách Thiên Hành: "Tạm thời không có ai."
Lời Cư Gia Tạ bị đánh gãy, dừng lại.
Bách Thiên Hành: "Sau này sẽ có."
Cư Gia Tạ: "..."
Cư Gia Tạ suy ngẫm một hồi, chờ đã cái giọng điệu này chính là chờ mong, chờ mong như lại tự tin mà nói ra như thế là thế nào?
Cư Gia Tạ: "Cậu.."
Bách Thiên Hành: "Tuy rằng không biết là ai nói nhưng tôi mượn trước lời may mắn của người đó."
Lời may mắn?
Lời may mắn?
Cư Gia Tạ buộc miệng thốt ra: "Cậu đeo đuôi giới không phải là tùy tiện mà đeo?"
Bách Thiên Hành: "Tôi là loại người hay tùy tiện sao?"
Cư Gia Tạ: Không, cậu không phải.
Cậu không phải người!
Cư Gia Tạ bây giờ mới ngộ ra. Mẹ nó, ông chủ cho mình nghỉ không phải muốn một mình chuyên tâm làm việc mà là để tập trung làm đại sự.
Đại sự này là gì?
Là cái chuyện mà một khi lộ ra sẽ trực tiếp oanh tạc hotsearch.
Cư Gia tạ cách một cái điện thoại mà phập phồng lo sợ, cảm giác như trên mây đầu nặng, chân nhẹ.
Hơn nửa ngày Cư Gia Tạ đã lần nữa mở miệng.
Hắn liền hỏi một câu.
Quan trọng nhất câu này sẽ cạy được miệng Bách Thiên Hành: "Cậu đang định theo đuổi hả?"
Bách Thiên Hành cười hừ một tiếng, hỏi lại: "Không theo đuổi thì tôi về nước làm cái gì?"
Cư Gia Tạ hít mạnh một ngụm khí.
Trường quay cao ốc Tứ Phương.
Bên trong có rất nhiều phòng ghi hình lớn bé khác nhau còn có phòng phối âm, ghi âm.
Ê-kíp chương trình trừ sắp xếp phòng huấn luyện ở ký túc xá cũng sắp xếp ở đây một ít phòng tập.
Theo như lịch trình mà ê-kíp sắp xếp thì sau khi kết thúc huấn luyện kín mọi người sẽ tập luyện cũng như ghi hình ở tòa nhà bên này.
Cho nên hôm nay để mọi người đến ngoài việc chụp ảnh tuyên truyền còn để mọi người làm quen trước với hoàn cảnh.
Phòng tập bên này lớn hơn so với bên ký túc xá, phòng tập nằm bên hướng bắc, cửa quay về hướng nam. Toàn bộ cửa đều là cửa thủy tinh sát đất, nên không gian rất rộng rãi sáng sửa.
Các thực tập sinh đi tham quan phòng tập, làm quen sân khấu và đi xem khu vực hậu trường.
Ê-kíp chương trình cố ý đưa mọi người đến đây để mọi người đứng trên sân khấu cảm nhận một chút.
Đối với một số thực tập sinh thì sân khấu không hề xa lại gì với họ tỷ như Tùng Vũ, như Phí Hải nhưng đối với Giang Trạm thì nó thật sự rất mới rất lạ.
Không có hiệu ứng sân khấu, không có ánh sáng, không có trang phục cùng khán giả, Giang Trạm ở trên sân khấu đi qua đi lại, cảm giác từ trên này nhìn xuống quá xa lại quá vi diệu.
Tưởng tượng một chút bản thân đang đứng trên sân khấu, có ánh sáng, có hiệu ứng sân khấu bản thân là trung tâm của mọi ánh mắt, dưới sân khấu có khán giả đang xem, bản thân trên sân khấu được khán giả cùng máy quay chăm chú nhìn vào..
Giang Trạm: Cũng không tệ đi?
Chân Triều Tịch hỏi y: "Cảm thấy thế nào?"
Giang Trạm thật lòng trả lời: "Tuy có chút xa lạ nhưng tôi rất tò mò và mong đợi."
Chân Triều Tịch: "Vậy anh trời sinh là để đứng trên sân khấu, là tiêu điểm của mọi ánh nhìn. Lúc em lần đầu tiên lên sân khấu đã khẩn trương gần chết luôn, mồ hôi tuôn ròng ròng."
Tùng Vũ đứng bên cạnh cũng thêm vào: "Trạm ca là soái từ nhỏ đến lớn, lúc đi học không biết có bao nhiêu bạn nữ trộm nhìn đâu, đương nhiên đã quen bị người khác nhìn chăm chú rồi."
Chân Triều Tịch: "Kia có giống nhau sao? Trên sân khấu sẽ không giống như vậy."
Tùng Vũ: "Sao không giống? Cậu không thấy từ ký túc xá đi ra có biết bao nhiêu cô gái kêu quá soái quá soái, mà Trạm ca có đỏ mặt sao?"
Chân Triều Tịch dừng lại suy ngẫm một chút: "Hình như đúng là vậy." Nói xong nhìn về phía Giang Trạm: "Trạm ca, anh chấn định vậy thật hả?"
Giang Trạm: "Các cậu mới chấn định, được kêu là 'chồng ơi' cũng không có phản ứng gì."
Chân Triều Tịch: "Chờ đi, không bao lâu nữa sẽ có một đám con gái chạy theo anh kêu 'chồng ơi' cho coi."
Tùng Vũ ép giọng xuống lấy tay che miệng lại, hướng ánh mắt lấp lánh về phía Giang Trạm định làm mẫu cho y xem, như vầy nè: "Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi!"
Giang Trạm dở khóc dở cười: "Câm miệng."
Chân Triều Tịch: "A, đừng gọi nữa. Nói không chừng tới lúc đó còn có fan nam chạy theo anh kêu 'chồng ơi' nữa đó."
Tùng Vũ cười haha không ngừng, nhìn Chân Triều Tịch nói: "Trạm ca thẳng như vậy sẽ không chịu được cái giả thuyết này của cậu đâu."
Giang Trạm: Y thoạt nhìn rất thẳng nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Buổi chiều, tạo hành và chụp ảnh tuyên truyền.
Trang phục có ba bộ, một bộ là áo ngắn tay màu sắc giữa các tổ không giống nhau, một bộ là chế phục quần dài áo tay dài, bộ còn lại là sơ mi trắng.
Một trăm thực tập sinh phân làm năm tổ sẽ tách ra để chụp riêng.
Giang Trạm cùng với ba người cùng phòng và Phí Hải chung tổ, cùng hóa trang cùng đợi tới lượt cùng chụp ảnh.
Nhiếp ảnh gia tổ bọn họ phong cách rất phô trương, cơ bản không hướng dẫn bọn họ cái gì cũng không dùng ngôn ngữ để nhắc nhỡ, cứ vậy trực tiếp chụp chỉ phụ trách việc chụp ảnh.
Chụp tốt liền chụp tiếp, không tốt liền buông máy ảnh ra nhíu mày nâng tầm mắt hỏi thực tập sinh: Cậu có thể chụp tiếp không? Biểu cảm này là sao đây? Trên mặt cậu trét quá nhiều acid hyaluronan hay sao mà đơ quá vậy? "
Các thực tập sinh đang đợi đến lượt nghe xong không khỏi đánh trống trong lòng.
Không chỉ vậy vị nhiếp ảnh gia này còn thích gây chú ý bằng việc RP ảnh.
Sau khi chụp xong một bộ anh ta sẽ tải ảnh gốc về máy tính, sau đó mở phần mềm PS lên rồi kêu thực tập sinh đến xem:" Cậu muốn tôi RP chổ nào, chổ nào cũng cần RP, rất khó lại thực tốn công. "
Nói đến mấy thực tập sinh mặt đỏ tai hồng muốn chui vào lại bụng mẹ để đổi gen.
Mấy thực tập sinh phía sau chịu áp lực không nhỏ vì thế không thể không khách khí với vị nhiếp ảnh gia này, vừa khách khí vừa nịnh nọt.
Tùng Vũ và Phí Hải trong lòng thầm phỉ nhổ, đều biết vị nhiếp ảnh gia này chính là cái dạng gì, nhưng cố tình lại không còn cách nào.
Chân Triều Tịch khuyên nhũ mọi người:" Chịu thôi, sau này mấy bức ảnh kia sẽ dùng để tuyên truyền, sẽ là ảnh chân dung cho điểm bình chọn, nếu quá xấu sẽ ảnh hưởng đến thành tích. "
Tùng Vũ:" Nhẫn ông chú hắn. "
Phí Hải:" Nhẫn cái lông chân. "
Tuy thế nhưng cũng không ai dám làm cái gì.
Thẳng đến khi Ngụy Tiểu Phi bị gọi đi chụp ảnh.
Anh bạn nhỏ này lúc ít người rất hay thẹn thùng nhưng đối diện với máy ảnh lại rất có sức giãn, cần nụ cười có nụ cười, cần ánh mắt có ánh mắt, biểu hiện không thể chê vào đâu được."
Cứ như vậy nhiếp ảnh gia lại tải ảnh về máy tính, mở phần mềm RP lên, lại nhìn với vẻ mặt ghét bỏ: "Lớn lên soái thì có ít gì, chân chia hết một nửa người, tay còn dài như vậy, dị dạng hả? Cậu xem tay cậu nè, như vầy làm sao RP?"
Dị dạng?
Ngụy Tiểu Phi chắc chưa bao giờ bị ai nói như vậy, sửng sốt một chút cũng chưa phản ứng lại, vẻ mặt rất xấu hổ.
Nhiếp ảnh gia: "Phiền chết đi được. Xóa hết đi chụp lại, ảnh như vậy tôi làm sao RP giúp cậu nổi?"
Ngụy Tiểu Phi đứng im một lúc vẫn chưa phản ứng lại.
Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh lên giơ tay làm động tác hối thúc, Diêu Ngọc Phi mới khô cằn mà xoay người lại đi đến bối cảnh chụp ảnh.
Đám người Giang Trạm, Tùng Vũ đang đứng trước máy tính nhìn xem ảnh chụp mở ra từ phần mềm PS, vẫn không hiểu ảnh chụp này không tốt ở chổ nào, chổ nào dị dạng?
Tùng Vũ ngẫm lại thái độ của nhiếp ảnh gia mà sinh khí, chuẩn bị chửi thì đã bị Chân Triều Tịch kéo lại, Phí Hải đồng thời giữ chặt.
Phí Hải nhướng mày nhìn hắn lắc đầu.
Chân Triều Tịch thì thầm: "Đừng như vậy, không chỉ mình cậu xui xẻo mà còn có Tiểu Phi. Có mấy người chính là như vậy, cậu không nổi tiếng hắn sẽ phô trương với cậu, cậu nổi tiếng thì hắn sẽ nịnh nọt cậu."
Tùng Vũ oán giân mà thấp giọng: "Mắt hắn chính là bị liệt."
Bỗng nhiên Giang Trạm đi đến máy tính ngồi xuống, tay phải cầm chuột.
Phí Hải kinh ngạc: "Trạm ca, anh định làm gì vậy?"
Giang Trạm đối diện với màn hình đưa lưng về phía ba người bọn họ: "PR ảnh."
Chân Triều Tịch theo bản năng mà hướng nhiếp ảnh gia nhìn một cái, xong lại đi đến: "Anh đừng động vào máy tính, đến lúc đó hắn càng có lý do hành anh."
Tùng Vũ chính là rất giận nhưng thấy Giang Trạm "không lý trí" như vậy cũng chạy lại khuyên: "Được rồi, nhẫn đi. Ảnh tuyên truyền nằm trong tay hắn thì biết làm sao bây giờ."
Giang Trạm lúc ngồi xuống đã vô cùng bình tĩnh, tới khi cầm lấy chuột bắt đầu RP thì lại vừa bình tĩnh vừa chuyên chú.
Giang Trạm: "Đừng lo lắng, tôi là RP chuyên nghiệp."
..
[1] Cơm đĩa 盖饭: Cơm có sẵn thức ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.