Chương 1: Từ chối vì xấu xí.
La Bặc Thỏ Tử
16/12/2021
Ở cửa ra của sân bay.
Chung quanh người tới người lui nhộn nhịp, có một người đàn ông trung niên cao lớn mặc áo phông đang vội vã chạy đến.
Hắn một tay cầm chặt điện thoại, một tay nâng lên cúi đầu nhìn thời gian.
Người đang lải nhải trong điện thoại là bạn thân của hắn cũng chính là đạo diễn cho chương trình tìm kiếm ngôi sao. "Lão Vi, ở chổ ông có nhiều người trẻ cho nên lần này mặc kệ thế nào ông nhất định cũng phải giúp đỡ tôi.
Vi Quang Khoát vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, đứng yên thở phì phò ngước mắt nhìn về phía lối ra." Được, để tôi nhìn xem ở trường có người thích hợp hay không, nếu có tôi sẽ gọi điện báo cho ông.
Bạn tốt: "Phải đẹp a. Có công ty quản lý hay không, đã xuất đạo hay chưa, có tố chất ngôi sao hay không đều không quan trọng miễn đẹp là được. Mấy công ty giả trí dạo gần đây chỉ toàn người cũ, mới tham gia show sống còn hai tháng trước thì giờ lại tham gia gameshow khác. Tôi mà là khán giả tôi cũng thấy ngán.
Vi Quang Khoát vẫn đang nhìn chăm chú vào lối ra sân bay nghe vậy liền đồng ý." Đã biết. "
Bạn tốt:" Ông đang làm gì a? Vừa thở dốc lại còn thất thần?
Vi Quang Khoát: Có chuyện gì để nói sau đi. Tôi đang ở sân bay đợi đón người.
Bạn tốt: "Được. Ông đang có việc vậy thì liên hệ sau vậy. Nhưng chuyện của tôi ông nhất định không được quên đâu đó."
Vi Quang Khoát: "Sẽ không".
Cúp điện thoại, Vi Quang Khoát vẫn nhìn chầm chầm vào lối ra, chung quanh là tiếng người ồn ào huyên náo. Bỗng nhiên phía lối ra có một đoàn người đang đẩy hành lý đi ra.
Vi Quang Khoát lập tức nhìn chăm chú, cẩn thận tìm kiếm. Tiếng lăn của bánh xe đan xen cùng tiếng người cười cười nói nói, Vi Quang Khoát nhìn đến tròng mắt cũng muốn rớt ra nhưng thủy chung vẫn không thấy thân ảnh mà hắn tìm kiếm. Hắn nhịn không được tự nói trong lòng: Tiểu tử thúi này sao vẫn còn chưa ra nữa, có biết cậu đã đợi lâu lắm rồi không hả.
Hắn đang nghỉ vẩn vơ thì có một, thân ảnh từ lối ra đang đi đến. Người đến là một thanh niên mặc áo thun trắng quần bò đen, đeo ba lô một bên, quần áo tuy đơn giản nhưng mang lại cảm giác thực sạch sẽ, thanh thuần. Thanh niên vừa cúi đầu xem di động vừa đẩy xe hành lý tiến về phía trước, trên xe là hai cái vali to đùng.
Đi đến cửa ra của sân bay thì thanh niên nọ mới ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Vi Quang Khoát. Ánh mắt thanh niên sáng lên ngập tràn ý cười, vẫy vẫy tay: "Cậu!".
Chỉ là một tiếng gọi bình thường lại dẫn đến vô số ánh mắt hướng về phía bên này, thậm chí còn có tiếng hít thở thật mạnh cùng vài tiếng cảm thán đầy kinh ngạc.
Vi Quang Khoát nghe được vài tiếng cảm thán ở bên cạnh mình, hắn nhướng mày nâng cầm làm một bộ dạng thật kiêu ngạo hướng về cháu trai của mình.
Hai người gặp nhau, Giang Trạm từ phía sau xe đẩy đi đến nâng tay ôm Vi Quang Khoát: "Cậu".
Mũi Vi Quang Khoát cay cay: "Tiểu tử thúi."
Giang Trạm: "Nhớ con không."
Vi Quang Khoát: "Nhớ cái rắm."
Bây giờ đã là chín giờ tối, từ sân bay đến nội thành phải đi ít nhất một tiếng rưỡi.
Bên trong xe, Vi Quang Khoát vừa lái xe vừa hỏi: "Thật sự con không muốn đến nhà cậu sao?"
Giang Trạm ngồi ở ghế phó lái nghiêng đầu nhìn bóng cây lay động bên ngoài xe, vừa ngáp vừa tùy ý đáp: "Đúng vậy. Không ở chung với đàn ông độc thân lớn tuổi."
Vi Quang Khoát vui vẻ lại vờ hung dữ nói: "Được, tùy con."
Hung xong rồi Vi Quang Khoát lại bắt đầu lải nhải: "Chổ của con cậu đã dọn dẹp sạch sẽ, cũng đã giúp con mua một ít đồ dùng cần thiết. Hôm nay về nghỉ ngơi sớm một chút ngày mai chín giờ là dậy được rồi. Người trẻ tuổi luôn thích ngủ nướng, ngủ một giấc đến giữa trưa bữa sáng cũng không chịu ăn.
Giang Trạm:" Đã biết. "
Vi Quang Khoát:" Ngày mai là cuối tuần, cậu không có tiết cũng không có việc bận, cùng ăn cơm trưa đi. "
Giang Trạm:" Dạ, được. "
Vi Quang Khoát:" Uống rượu không. "
Giang Trạm vui vẻ, quay đầu lại:" Uống chứ. Cậu bây giờ đã đồng ý cho con uống rượu rồi hả. "
Vi Quang Khoát hừ một tiếng:" Con bây giờ cũng đâu phải còn mười bảy mười tám tuổi nữa, đã hai mươi lăm rồi thì có cái gì không thể nữa. Vừa hay chổ cậu có một bình Mộng Lam Chi, ngày mai khui ra xem như hoan nghênh con về nhà. "
Giang Trạm:" Thích thật nha. "
Vi Quang Khoát nhìn người bên cạnh lòng lại đầy chua xót. Ông đã nhìn đứa cháu trai này lớn lên nên từ nhỏ đã rất thích nó. Giang Trạm lớn lên tính tình sảng khoái, hoạt bát hướng ngoại, có thể nói y chính là đứa nhỏ mà không ai không thích.
Đáng tiếc.. Đứa nhỏ này mệnh không tốt.
Giang gia cũng thuộc gia tộc giàu có nhiều năm. Ngay lúc công ty gặp khó khăn thì cha Giang Trạm đi sai nước cờ, dẫn đến thua cả bàn cờ khiến cho công ty tức khắc phá sản.
Khi đó Giang Trạm bao nhiêu tuổi nhỉ?
Hình như đã thi vào đại học.
Nếu mọi chuyện chưa từng xảy ra. Với điều kiện của Giang gia thì Giang Trạm chính là một phú nhị đại. Học ở trường học danh tiếng trong nước, tương lai có thể xuất ngoại du học, tốt nghiệp xong lại quay về tiếp quản sự nghiệp Giang gia, một chút vấn đề cũng không có.
Nhưng Giang gia lại một đêm xuống dốc, cùng năm đó bố Giang Trạm lại chết ngoài ý muốn, mẹ Giang Trạm thời điểm đó lại được chuẩn đoán là mắc ung thư, một năm trước đã mất ở Vancouver[1] .
Aizzzzzz.. Nhớ đến những việc này thì cõi lòng Vi Quang Khoát đầy thổn thức cùng ai thán.
Cũng may, tất cả đều đã qua. Sau này sẽ ngày càng tốt.
Vi Quang Khoát rất tinh tưởng đứa cháu này của mình. Giang Trạm tính cách thực tốt, điều kiện bản thân lại không tồi. Những năm kia đều đã chịu đựng được thì con đường sau này cũng sẽ bình thản mà trải qua thôi.
Nhà cũ của Giang Trạm ở tiểu khu Mai Loan. Nơi này không tính vào tài sản thế chấp nên lúc Giang gia xảy ra chuyện cũng không bị mang đi gán nợ. Vì là nhà cũ nên thời gian ở đây cũng không nhiều, không có bao nhiêu hồi ức.
Giang Trạm cũng không để tâm. Đã nhiều năm như vậy, thời điểm khó khăn nhất cũng đã vượt qua được mẹ cũng không còn bị bệnh tật hành hạ nữa, một năm trước đã an tường mà ra đi nên cũng không cần hoài niệm làm gì nữa.
Về nước chính là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Giang Trạm chỉ muốn tiến về phía trước cũng không định quay đầu nhìn lại.
Đến việc sau này sẽ làm gì, cần tìm việc hay không Giang Trạm cũng không nghĩ nhiều. Tạm thời cậu không thiếu tiền, trong tay cũng đang có việc kiếm ra tiền nên cũng không cần quá gấp gáp. Sau khi về nước cũng không nhất thiết phải lên kế hoạch toàn diện làm gì, đi bước nào cứ tính bước đó là được.
Thật ra Vi Quang Khoát lại có đề nghị khác." Cháu nếu muốn tìm việc thì tạm thời cũng chưa phải lúc. Cậu có thể an bài giúp cháu. Hay là đến trường cậu làm trợ giảng đi. "
Giang Trạm:" Đừng a! Đời này cháu ngốc ở trường đã đủ lâu rồi. "
Vi Quang Khoát"... "
Tiểu tử thúi.
Giang Trạm không vội nên Vi Quang Khoát cũng không còn cách nào. Ông xem như cũng nhìn ra, đứa cháu trai này bề ngoài thông thả tản mạn nhưng sinh hoạt cá nhân thì xử lý hết sức gọn gàng ngăn nắp. Đi ngủ sớm thức dậy sớm, chạy bộ rồi tập gym, xem phim hay dạo phố.. mỗi ngày đều an bài thực tốt.
Vi Quang Khoát xem như cũng yên tâm vì thế nên mặc kệ, tùy ý Giang Trạm.
Nhưng ông không ngờ được buổi tối đầu tiên khi cháu trai về nước thì đã không được nhàn nhã.
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn:" Đồ đần? Có ở đây không? "
P Đồ:"? "
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn:" Trạm tỷ[2] ở tuyến đầu có ảnh sân bay muốn chỉnh sửa, vẫn giá cũ?
P Đồ: "Ừ, vẫn giá cũ".
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn: "Hình tôi đã gửi qua mail cho ông. Yêu cầu có hơi gấp, họ muốn tối nay phải có. Kịp không?"
Giang Trạm ngồi trước notebook nhìn thấy tin nhắn của Vương Phao Phao cũng không vội trả lời, mà mở mail xem trước.
Không sai, Giang Trạm là người chuyên chỉnh sửa ảnh nick name là P Đồ, trong giới được xưng là Đồ Thần. (Mấy đoạn sao mình để nghề nghiệp của Giang Trạm là Retouch Photoshop hay RP, động tác chỉnh ảnh là Photoshop hay PS).
Không có ảnh nào mà cậu không sửa được, không có ảnh nào mà cậu chỉnh không đẹp. Bất luận ảnh chụp của minh tinh là dạng gì đi nữa, chỉ cần qua tay cậu thì nhan sắc cùng thần thái đều thành đỉnh cao.
Thậm chí trong các fandom còn có người nói rằng: "Mỗi lần nhìn thấy một bức ảnh tuyệt mỹ của trạm tỷ nhà nào đó thì tôi đều nhịn không được sẽ hoài nghi, đây phải chăng là bút tích của P Đồ."
Ý kiến khác thì lại nói: "P Đồ? Đừng đùa! Trạm tỷ lầu trên có tiền không, đủ để mời P Đồ không? Tác phẩm của P Đồ đáng giá thế nào lầu trên biết không?"
Mấy năm nay dù Giang Trạm sống ở nước ngoài, không xem phim truyền hình cũng không biết mấy minh tinh này nọ kia nhưng tin tức của giới giải trí thì y đều nắm rõ.
Không có cách nào nha, cậu cùng những người trong mấy fandom kia cũng chỉ cách nhau bởi mạng lưới internet thôi nha.
Trước khi về nước cũng đã một thời gian dài Giang Trạm không lên mạng cũng không nhận thêm việc, cho nên sau khi mở máy tính là một núi đơn hàng.
Hình ảnh Vương Phao Phao đã gửi đến, Giang Trạm theo thói quen xem ảnh gốc trước.
Trong lúc chờ giải nén thì cậu thuận tay cầm lấy cốc nước, Giang Trạm ngước mắt lên nhìn hình ảnh dần phóng đại trên màn hình.
Ảnh chụp kia là một gương mặt vô cùng quen thuộc, không hề dự liệu trước mà thình lình xuất hiện trước mắt Giang Trạm.
Giang Trạm nắm chặt ly nước trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào màng hình. Một lúc sau cậu bỏ ly nước xuống, tắt ảnh chụp rồi click mở khung chat cùng Vương Phao Phao lên.
P Đồ: "Tôi thu hồi câu vừa mới nói."
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn: "?"... "
Gì Cơ?"
P Đồ: "Không lấy giá cũ, gấp mười lần."
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn: "Đại đại đại đại đại ca, ngươi sao sao sao sao lại đột nhiên tăng giá?"
P Đồ: "Không tăng."
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn: "?"
P Đồ: "Các nghệ sĩ khác đều là giác cũ."
Vương Phao Phao sẽ lại máy bay lớn: "Tôi có thể hiểu như này. Ý ông là các nghệ sĩ khác thì vẫn là giá cũ ngoại trừ Diêu Ngọc Phi?"
P Đồ: "Đúng."
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn: "Whyyyy?"
P Đồ: "Quá xấu."
Vương Phao Phao sẽ lại máy bay lớn: "..."
ID Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn này trước kia là Trạm tỷ của một minh tinh, có tiền lại nhàn rỗi nên hay tìm đến P Đồ - Giang Trạm chỉnh PS ảnh. Sau đó minh tinh kia bị phát hiện ngoại tình cùng bạo lực gia đình thì Trạm tỷ từ fan thành anti, nhưng người này không muốn rút khỏi giới fandom nên đi theo phụ trách đơn hàng cho Giang Trạm.
Muốn chỉnh thế nào, nhận đơn hàng nào, tiền nong tính toán ra sao đều là Vương Phao Phao trao đổi cùng với khách hàng. Giang Trạm chỉ phụ trách RP.
Lúc Giang Trạm phun ra hai chữ "quá xấu" làm Vương Phao Phao thiếu chút nữa không phản ứng nổi.
Xấu?
Diêu Ngọc Phi còn xấu?
Không phải cậu ta được bầu chọn là soái nhất từ show tuyển tú[3] trong vòng một năm trở lại đây đó sao!
Vương Phao Phao không tranh luận cùng Giang Trạm. Này thì gấp mười lần, này thì quá xấu, chắc chắn là không muốn nhận đơn này chứ gì.
Không nhận thì không nhận, tôi không ép ông.
Vương Phao Phao nhắn qua một icon gặt đầu biểu thị đã hiểu, sau đó lại đi thương lượng với khách hàng.
Vương Phao Phao sẽ lại máy bay lớn: "Thân! Ngại quá, gần đây đơn hàng của P Đồ quá nhiều nên không có thời gian. Đơn hàng lần này không nhận được. Thông Cảm!"
"A". Lan Ấn Huy cười trừ, buông điện thoại xuống.
Hắn thầm nghĩ bản thân mình chắc đã bị úng não. Trong công ty cũng có RP với lại bằng hữu của hắn trong giới nhiếp ảnh nhiều như thế nếu muốn liền có thể, vậy mà hắn thật sự úng não lại dùng một cái ID clone để thuê người RP.
Này không thể trách hắn a! Ai bảo yêu cầu của Diêu Ngọc Phi lại nhiều đế thế.
Nhìn ảnh vừa chỉnh xong thì chổ này không hài lòng, chổ kia không vừa ý. Rõ ràng mọi người đều thấy ảnh đã chỉnh rất không tồi rồi nhưng cố tình đến tay Diêu Ngọc Phi lại phải chỉnh lại.
Ảnh đã chỉnh lại một lần, Diêu Ngọc Phi lại nói khí chất chưa đủ. Hỏi cậu ta muốn khí chất như nào, có thể lấy minh tinh khác ra làm ví dụ thì cậu ta không nói ra được.
Nhiều lần như thế khiến Lan Ấn Huy sinh khí, liền đi đến phòng tập vũ đạo. Đi đến nơi thế mà lại không thấy cậu ta đang luyện tập.
Diêu Ngọc Phi vừa xuống máy bay liền đến công ty. Có lẽ vì mệt nên cậu ta đang ngồi xếp bằng dưới sàn nghịch điện thoại, mắt nhìn chằm chằm màng hình như đang thất thần.
Lan Ấn Huy bước nhẹ lại chổ cậu ta, tính bụng xem xem cậu ta đang nhìn cái gì. Hắn vừa khom lưng rũ mắt nhìn xuống thì sửng sốt.
Diêu Ngọc Phi nhìn ảnh của một thanh niên đến thất thần.
"Đây là ai?"
Diêu Ngọc Phi hoảng sợ, không biết là do chột dạ hay sao mà mặt cùng tay trắng bệch. Lúc cậu ta ngẩng đầu lên thì điện thoại bị La Ấn Huy lấy đi.
La Ấn Huy cầm điện thoại nhìn kỹ lại mới phát hiện đây là ảnh đang được phóng đại. Ảnh gốc là chụp từ xa nhưng ảnh chụp rất tốt nên nhìn tương đối rõ ràng. Trên ảnh là một thanh niên áo trắng, đeo ba lô một bên, tay đang đẩy xe hành lý, ánh mắt sáng ngời lớn lên lại vô cùng tuấn tú.
La Ấn Huy nâng mi, đưa điện thoại ra trước mặt Diêu Ngọc Phi, ngữ khí đều là dò hỏi. "Là ai a, lại nhìn đến thất thần?"
Diêu Ngọc Phi nhíu mày đưa tay lấy lại điện thoại: "Không ai hết, trả điện thoại lại cho em."
La Ấn Huy tránh tay của cậu ta đi, chú tâm quan sát biểu tình của cậu ta: "Người quen trước kia? Bạn học? Bằng hữu?"
Diêu Ngọc Phi không trả lời, tiến lên muốn lấy lại điện thoại.
La Ấn Huy thấy sắc mặt cậu ta không đúng lắm, nghĩ nghĩ lại đột nhiên giật mình, trong ánh mắt toàn là kinh ngạc. "Đừng nói là bạn trai cũ của cậu nha."
* * *
[1] Vancouver là một đô thị hải cảng duyên hải thuộc tỉnh British columbia - Canada và là thành phố lớn nhất tỉnh.
[2] Trạm tỷ = Masternim/Fansite: Chỉ các đại tỷ chuyên theo chân minh tinh ở các hoạt động, show, sân bay, phim trường.. để chụp ảnh rồi đăng lên mxh.
[3] Show tuyển tú: Chương trình thực tế sống còn tuyển chọn và đào tạo thành viên để tạo ra nhóm nhạc.
Ví dụ: ྿ Idol Produce/偶像练习生 – NINE PERCENT (9%)
྿ Sáng Tạo 101/创造101 – Hỏa Tiễn Thiếu Nữ 101 (Rocket Girls 101 )
྿ Thanh Xuân Có Bạn 1/青春有你 1 – UNINE
྿ Sáng Tạo Doanh 1/创造营2019 – R1SE
྿ Thanh Xuân Có Bạn 2/青春有你 2 – THE NINE
྿ Sáng Tạo Doanh 2/创造营 2020 –..
Chung quanh người tới người lui nhộn nhịp, có một người đàn ông trung niên cao lớn mặc áo phông đang vội vã chạy đến.
Hắn một tay cầm chặt điện thoại, một tay nâng lên cúi đầu nhìn thời gian.
Người đang lải nhải trong điện thoại là bạn thân của hắn cũng chính là đạo diễn cho chương trình tìm kiếm ngôi sao. "Lão Vi, ở chổ ông có nhiều người trẻ cho nên lần này mặc kệ thế nào ông nhất định cũng phải giúp đỡ tôi.
Vi Quang Khoát vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, đứng yên thở phì phò ngước mắt nhìn về phía lối ra." Được, để tôi nhìn xem ở trường có người thích hợp hay không, nếu có tôi sẽ gọi điện báo cho ông.
Bạn tốt: "Phải đẹp a. Có công ty quản lý hay không, đã xuất đạo hay chưa, có tố chất ngôi sao hay không đều không quan trọng miễn đẹp là được. Mấy công ty giả trí dạo gần đây chỉ toàn người cũ, mới tham gia show sống còn hai tháng trước thì giờ lại tham gia gameshow khác. Tôi mà là khán giả tôi cũng thấy ngán.
Vi Quang Khoát vẫn đang nhìn chăm chú vào lối ra sân bay nghe vậy liền đồng ý." Đã biết. "
Bạn tốt:" Ông đang làm gì a? Vừa thở dốc lại còn thất thần?
Vi Quang Khoát: Có chuyện gì để nói sau đi. Tôi đang ở sân bay đợi đón người.
Bạn tốt: "Được. Ông đang có việc vậy thì liên hệ sau vậy. Nhưng chuyện của tôi ông nhất định không được quên đâu đó."
Vi Quang Khoát: "Sẽ không".
Cúp điện thoại, Vi Quang Khoát vẫn nhìn chầm chầm vào lối ra, chung quanh là tiếng người ồn ào huyên náo. Bỗng nhiên phía lối ra có một đoàn người đang đẩy hành lý đi ra.
Vi Quang Khoát lập tức nhìn chăm chú, cẩn thận tìm kiếm. Tiếng lăn của bánh xe đan xen cùng tiếng người cười cười nói nói, Vi Quang Khoát nhìn đến tròng mắt cũng muốn rớt ra nhưng thủy chung vẫn không thấy thân ảnh mà hắn tìm kiếm. Hắn nhịn không được tự nói trong lòng: Tiểu tử thúi này sao vẫn còn chưa ra nữa, có biết cậu đã đợi lâu lắm rồi không hả.
Hắn đang nghỉ vẩn vơ thì có một, thân ảnh từ lối ra đang đi đến. Người đến là một thanh niên mặc áo thun trắng quần bò đen, đeo ba lô một bên, quần áo tuy đơn giản nhưng mang lại cảm giác thực sạch sẽ, thanh thuần. Thanh niên vừa cúi đầu xem di động vừa đẩy xe hành lý tiến về phía trước, trên xe là hai cái vali to đùng.
Đi đến cửa ra của sân bay thì thanh niên nọ mới ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Vi Quang Khoát. Ánh mắt thanh niên sáng lên ngập tràn ý cười, vẫy vẫy tay: "Cậu!".
Chỉ là một tiếng gọi bình thường lại dẫn đến vô số ánh mắt hướng về phía bên này, thậm chí còn có tiếng hít thở thật mạnh cùng vài tiếng cảm thán đầy kinh ngạc.
Vi Quang Khoát nghe được vài tiếng cảm thán ở bên cạnh mình, hắn nhướng mày nâng cầm làm một bộ dạng thật kiêu ngạo hướng về cháu trai của mình.
Hai người gặp nhau, Giang Trạm từ phía sau xe đẩy đi đến nâng tay ôm Vi Quang Khoát: "Cậu".
Mũi Vi Quang Khoát cay cay: "Tiểu tử thúi."
Giang Trạm: "Nhớ con không."
Vi Quang Khoát: "Nhớ cái rắm."
Bây giờ đã là chín giờ tối, từ sân bay đến nội thành phải đi ít nhất một tiếng rưỡi.
Bên trong xe, Vi Quang Khoát vừa lái xe vừa hỏi: "Thật sự con không muốn đến nhà cậu sao?"
Giang Trạm ngồi ở ghế phó lái nghiêng đầu nhìn bóng cây lay động bên ngoài xe, vừa ngáp vừa tùy ý đáp: "Đúng vậy. Không ở chung với đàn ông độc thân lớn tuổi."
Vi Quang Khoát vui vẻ lại vờ hung dữ nói: "Được, tùy con."
Hung xong rồi Vi Quang Khoát lại bắt đầu lải nhải: "Chổ của con cậu đã dọn dẹp sạch sẽ, cũng đã giúp con mua một ít đồ dùng cần thiết. Hôm nay về nghỉ ngơi sớm một chút ngày mai chín giờ là dậy được rồi. Người trẻ tuổi luôn thích ngủ nướng, ngủ một giấc đến giữa trưa bữa sáng cũng không chịu ăn.
Giang Trạm:" Đã biết. "
Vi Quang Khoát:" Ngày mai là cuối tuần, cậu không có tiết cũng không có việc bận, cùng ăn cơm trưa đi. "
Giang Trạm:" Dạ, được. "
Vi Quang Khoát:" Uống rượu không. "
Giang Trạm vui vẻ, quay đầu lại:" Uống chứ. Cậu bây giờ đã đồng ý cho con uống rượu rồi hả. "
Vi Quang Khoát hừ một tiếng:" Con bây giờ cũng đâu phải còn mười bảy mười tám tuổi nữa, đã hai mươi lăm rồi thì có cái gì không thể nữa. Vừa hay chổ cậu có một bình Mộng Lam Chi, ngày mai khui ra xem như hoan nghênh con về nhà. "
Giang Trạm:" Thích thật nha. "
Vi Quang Khoát nhìn người bên cạnh lòng lại đầy chua xót. Ông đã nhìn đứa cháu trai này lớn lên nên từ nhỏ đã rất thích nó. Giang Trạm lớn lên tính tình sảng khoái, hoạt bát hướng ngoại, có thể nói y chính là đứa nhỏ mà không ai không thích.
Đáng tiếc.. Đứa nhỏ này mệnh không tốt.
Giang gia cũng thuộc gia tộc giàu có nhiều năm. Ngay lúc công ty gặp khó khăn thì cha Giang Trạm đi sai nước cờ, dẫn đến thua cả bàn cờ khiến cho công ty tức khắc phá sản.
Khi đó Giang Trạm bao nhiêu tuổi nhỉ?
Hình như đã thi vào đại học.
Nếu mọi chuyện chưa từng xảy ra. Với điều kiện của Giang gia thì Giang Trạm chính là một phú nhị đại. Học ở trường học danh tiếng trong nước, tương lai có thể xuất ngoại du học, tốt nghiệp xong lại quay về tiếp quản sự nghiệp Giang gia, một chút vấn đề cũng không có.
Nhưng Giang gia lại một đêm xuống dốc, cùng năm đó bố Giang Trạm lại chết ngoài ý muốn, mẹ Giang Trạm thời điểm đó lại được chuẩn đoán là mắc ung thư, một năm trước đã mất ở Vancouver[1] .
Aizzzzzz.. Nhớ đến những việc này thì cõi lòng Vi Quang Khoát đầy thổn thức cùng ai thán.
Cũng may, tất cả đều đã qua. Sau này sẽ ngày càng tốt.
Vi Quang Khoát rất tinh tưởng đứa cháu này của mình. Giang Trạm tính cách thực tốt, điều kiện bản thân lại không tồi. Những năm kia đều đã chịu đựng được thì con đường sau này cũng sẽ bình thản mà trải qua thôi.
Nhà cũ của Giang Trạm ở tiểu khu Mai Loan. Nơi này không tính vào tài sản thế chấp nên lúc Giang gia xảy ra chuyện cũng không bị mang đi gán nợ. Vì là nhà cũ nên thời gian ở đây cũng không nhiều, không có bao nhiêu hồi ức.
Giang Trạm cũng không để tâm. Đã nhiều năm như vậy, thời điểm khó khăn nhất cũng đã vượt qua được mẹ cũng không còn bị bệnh tật hành hạ nữa, một năm trước đã an tường mà ra đi nên cũng không cần hoài niệm làm gì nữa.
Về nước chính là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Giang Trạm chỉ muốn tiến về phía trước cũng không định quay đầu nhìn lại.
Đến việc sau này sẽ làm gì, cần tìm việc hay không Giang Trạm cũng không nghĩ nhiều. Tạm thời cậu không thiếu tiền, trong tay cũng đang có việc kiếm ra tiền nên cũng không cần quá gấp gáp. Sau khi về nước cũng không nhất thiết phải lên kế hoạch toàn diện làm gì, đi bước nào cứ tính bước đó là được.
Thật ra Vi Quang Khoát lại có đề nghị khác." Cháu nếu muốn tìm việc thì tạm thời cũng chưa phải lúc. Cậu có thể an bài giúp cháu. Hay là đến trường cậu làm trợ giảng đi. "
Giang Trạm:" Đừng a! Đời này cháu ngốc ở trường đã đủ lâu rồi. "
Vi Quang Khoát"... "
Tiểu tử thúi.
Giang Trạm không vội nên Vi Quang Khoát cũng không còn cách nào. Ông xem như cũng nhìn ra, đứa cháu trai này bề ngoài thông thả tản mạn nhưng sinh hoạt cá nhân thì xử lý hết sức gọn gàng ngăn nắp. Đi ngủ sớm thức dậy sớm, chạy bộ rồi tập gym, xem phim hay dạo phố.. mỗi ngày đều an bài thực tốt.
Vi Quang Khoát xem như cũng yên tâm vì thế nên mặc kệ, tùy ý Giang Trạm.
Nhưng ông không ngờ được buổi tối đầu tiên khi cháu trai về nước thì đã không được nhàn nhã.
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn:" Đồ đần? Có ở đây không? "
P Đồ:"? "
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn:" Trạm tỷ[2] ở tuyến đầu có ảnh sân bay muốn chỉnh sửa, vẫn giá cũ?
P Đồ: "Ừ, vẫn giá cũ".
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn: "Hình tôi đã gửi qua mail cho ông. Yêu cầu có hơi gấp, họ muốn tối nay phải có. Kịp không?"
Giang Trạm ngồi trước notebook nhìn thấy tin nhắn của Vương Phao Phao cũng không vội trả lời, mà mở mail xem trước.
Không sai, Giang Trạm là người chuyên chỉnh sửa ảnh nick name là P Đồ, trong giới được xưng là Đồ Thần. (Mấy đoạn sao mình để nghề nghiệp của Giang Trạm là Retouch Photoshop hay RP, động tác chỉnh ảnh là Photoshop hay PS).
Không có ảnh nào mà cậu không sửa được, không có ảnh nào mà cậu chỉnh không đẹp. Bất luận ảnh chụp của minh tinh là dạng gì đi nữa, chỉ cần qua tay cậu thì nhan sắc cùng thần thái đều thành đỉnh cao.
Thậm chí trong các fandom còn có người nói rằng: "Mỗi lần nhìn thấy một bức ảnh tuyệt mỹ của trạm tỷ nhà nào đó thì tôi đều nhịn không được sẽ hoài nghi, đây phải chăng là bút tích của P Đồ."
Ý kiến khác thì lại nói: "P Đồ? Đừng đùa! Trạm tỷ lầu trên có tiền không, đủ để mời P Đồ không? Tác phẩm của P Đồ đáng giá thế nào lầu trên biết không?"
Mấy năm nay dù Giang Trạm sống ở nước ngoài, không xem phim truyền hình cũng không biết mấy minh tinh này nọ kia nhưng tin tức của giới giải trí thì y đều nắm rõ.
Không có cách nào nha, cậu cùng những người trong mấy fandom kia cũng chỉ cách nhau bởi mạng lưới internet thôi nha.
Trước khi về nước cũng đã một thời gian dài Giang Trạm không lên mạng cũng không nhận thêm việc, cho nên sau khi mở máy tính là một núi đơn hàng.
Hình ảnh Vương Phao Phao đã gửi đến, Giang Trạm theo thói quen xem ảnh gốc trước.
Trong lúc chờ giải nén thì cậu thuận tay cầm lấy cốc nước, Giang Trạm ngước mắt lên nhìn hình ảnh dần phóng đại trên màn hình.
Ảnh chụp kia là một gương mặt vô cùng quen thuộc, không hề dự liệu trước mà thình lình xuất hiện trước mắt Giang Trạm.
Giang Trạm nắm chặt ly nước trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào màng hình. Một lúc sau cậu bỏ ly nước xuống, tắt ảnh chụp rồi click mở khung chat cùng Vương Phao Phao lên.
P Đồ: "Tôi thu hồi câu vừa mới nói."
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn: "?"... "
Gì Cơ?"
P Đồ: "Không lấy giá cũ, gấp mười lần."
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn: "Đại đại đại đại đại ca, ngươi sao sao sao sao lại đột nhiên tăng giá?"
P Đồ: "Không tăng."
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn: "?"
P Đồ: "Các nghệ sĩ khác đều là giác cũ."
Vương Phao Phao sẽ lại máy bay lớn: "Tôi có thể hiểu như này. Ý ông là các nghệ sĩ khác thì vẫn là giá cũ ngoại trừ Diêu Ngọc Phi?"
P Đồ: "Đúng."
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn: "Whyyyy?"
P Đồ: "Quá xấu."
Vương Phao Phao sẽ lại máy bay lớn: "..."
ID Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn này trước kia là Trạm tỷ của một minh tinh, có tiền lại nhàn rỗi nên hay tìm đến P Đồ - Giang Trạm chỉnh PS ảnh. Sau đó minh tinh kia bị phát hiện ngoại tình cùng bạo lực gia đình thì Trạm tỷ từ fan thành anti, nhưng người này không muốn rút khỏi giới fandom nên đi theo phụ trách đơn hàng cho Giang Trạm.
Muốn chỉnh thế nào, nhận đơn hàng nào, tiền nong tính toán ra sao đều là Vương Phao Phao trao đổi cùng với khách hàng. Giang Trạm chỉ phụ trách RP.
Lúc Giang Trạm phun ra hai chữ "quá xấu" làm Vương Phao Phao thiếu chút nữa không phản ứng nổi.
Xấu?
Diêu Ngọc Phi còn xấu?
Không phải cậu ta được bầu chọn là soái nhất từ show tuyển tú[3] trong vòng một năm trở lại đây đó sao!
Vương Phao Phao không tranh luận cùng Giang Trạm. Này thì gấp mười lần, này thì quá xấu, chắc chắn là không muốn nhận đơn này chứ gì.
Không nhận thì không nhận, tôi không ép ông.
Vương Phao Phao nhắn qua một icon gặt đầu biểu thị đã hiểu, sau đó lại đi thương lượng với khách hàng.
Vương Phao Phao sẽ lại máy bay lớn: "Thân! Ngại quá, gần đây đơn hàng của P Đồ quá nhiều nên không có thời gian. Đơn hàng lần này không nhận được. Thông Cảm!"
"A". Lan Ấn Huy cười trừ, buông điện thoại xuống.
Hắn thầm nghĩ bản thân mình chắc đã bị úng não. Trong công ty cũng có RP với lại bằng hữu của hắn trong giới nhiếp ảnh nhiều như thế nếu muốn liền có thể, vậy mà hắn thật sự úng não lại dùng một cái ID clone để thuê người RP.
Này không thể trách hắn a! Ai bảo yêu cầu của Diêu Ngọc Phi lại nhiều đế thế.
Nhìn ảnh vừa chỉnh xong thì chổ này không hài lòng, chổ kia không vừa ý. Rõ ràng mọi người đều thấy ảnh đã chỉnh rất không tồi rồi nhưng cố tình đến tay Diêu Ngọc Phi lại phải chỉnh lại.
Ảnh đã chỉnh lại một lần, Diêu Ngọc Phi lại nói khí chất chưa đủ. Hỏi cậu ta muốn khí chất như nào, có thể lấy minh tinh khác ra làm ví dụ thì cậu ta không nói ra được.
Nhiều lần như thế khiến Lan Ấn Huy sinh khí, liền đi đến phòng tập vũ đạo. Đi đến nơi thế mà lại không thấy cậu ta đang luyện tập.
Diêu Ngọc Phi vừa xuống máy bay liền đến công ty. Có lẽ vì mệt nên cậu ta đang ngồi xếp bằng dưới sàn nghịch điện thoại, mắt nhìn chằm chằm màng hình như đang thất thần.
Lan Ấn Huy bước nhẹ lại chổ cậu ta, tính bụng xem xem cậu ta đang nhìn cái gì. Hắn vừa khom lưng rũ mắt nhìn xuống thì sửng sốt.
Diêu Ngọc Phi nhìn ảnh của một thanh niên đến thất thần.
"Đây là ai?"
Diêu Ngọc Phi hoảng sợ, không biết là do chột dạ hay sao mà mặt cùng tay trắng bệch. Lúc cậu ta ngẩng đầu lên thì điện thoại bị La Ấn Huy lấy đi.
La Ấn Huy cầm điện thoại nhìn kỹ lại mới phát hiện đây là ảnh đang được phóng đại. Ảnh gốc là chụp từ xa nhưng ảnh chụp rất tốt nên nhìn tương đối rõ ràng. Trên ảnh là một thanh niên áo trắng, đeo ba lô một bên, tay đang đẩy xe hành lý, ánh mắt sáng ngời lớn lên lại vô cùng tuấn tú.
La Ấn Huy nâng mi, đưa điện thoại ra trước mặt Diêu Ngọc Phi, ngữ khí đều là dò hỏi. "Là ai a, lại nhìn đến thất thần?"
Diêu Ngọc Phi nhíu mày đưa tay lấy lại điện thoại: "Không ai hết, trả điện thoại lại cho em."
La Ấn Huy tránh tay của cậu ta đi, chú tâm quan sát biểu tình của cậu ta: "Người quen trước kia? Bạn học? Bằng hữu?"
Diêu Ngọc Phi không trả lời, tiến lên muốn lấy lại điện thoại.
La Ấn Huy thấy sắc mặt cậu ta không đúng lắm, nghĩ nghĩ lại đột nhiên giật mình, trong ánh mắt toàn là kinh ngạc. "Đừng nói là bạn trai cũ của cậu nha."
* * *
[1] Vancouver là một đô thị hải cảng duyên hải thuộc tỉnh British columbia - Canada và là thành phố lớn nhất tỉnh.
[2] Trạm tỷ = Masternim/Fansite: Chỉ các đại tỷ chuyên theo chân minh tinh ở các hoạt động, show, sân bay, phim trường.. để chụp ảnh rồi đăng lên mxh.
[3] Show tuyển tú: Chương trình thực tế sống còn tuyển chọn và đào tạo thành viên để tạo ra nhóm nhạc.
Ví dụ: ྿ Idol Produce/偶像练习生 – NINE PERCENT (9%)
྿ Sáng Tạo 101/创造101 – Hỏa Tiễn Thiếu Nữ 101 (Rocket Girls 101 )
྿ Thanh Xuân Có Bạn 1/青春有你 1 – UNINE
྿ Sáng Tạo Doanh 1/创造营2019 – R1SE
྿ Thanh Xuân Có Bạn 2/青春有你 2 – THE NINE
྿ Sáng Tạo Doanh 2/创造营 2020 –..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.