Chương 2: Còn nhân tính hay không
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
18/09/2015
Đến lúc dùng cơm tối Lý Nam và Tạ Tiểu Ba đi đến quán cơm ở trước cổng trường, nơi đây có một con phố cổ, những ngôi nhà ngói thấp bé hai bên đường làm cho người ta sinh ra cảm giác tang thương. Con đường nhỏ này được sinh viên gọi là phố ăn uống, một con đường dài chưa đến một kilomet nhưng có rất nhiều quán cơm, hàng rong, quán nước lớn nhỏ. Mỗi khi đến giờ cơm thì các nhóm sinh viên tốp năm tốp ba và những đôi tình nhân đều xuất hiện trên con đường này, bọn họ tỏa ra khắp các quán xá bên đường.
Tạ Tiểu Ba mời cơm, Lý Nam cũng không khách khí. Hai người bọn họ là bạn tốt của nhau, điều kiện kinh tế của Tạ Tiểu Ba cũng rất tốt, Lý Nam nếu khách khí với Tạ Tiểu Ba thì là dối trá. Hai người Lý Nam và Tạ Tiểu Ba cũng không gọi theo sáu người khác chung phòng ký túc xá, vì trong số các bạn bè cùng lớp thì Lý Nam và Tạ Tiểu Ba có quan hệ tốt nhất, tuy bối cảnh hai gia đình có sự chênh lệch không nỏh, nhưng những gì xảy ra trong ngày nhập học những năm trước làm cho hai người bọn họ trở thành bạn bè tốt của nhau.
Ngày mười ba tháng chín bốn năm trước Lý Nam một mình đeo ba lô đến thành phố Thiên Đô báo danh nhập học, sau khi hắn báo danh xong chuẩn bị nhận những vật dụng của mình, hắn chợt thấy ở bên cạnh có một người bạn học có gương mặt tái nhợt, người này vừa dùng một tay đỡ lấy lan can, tay còn lại ôm lấy bụng, thế là hắn tiến lên dùng giọng ân cần hỏi bị làm sao?
Khi đó Tạ Tiểu Ba cảm thấy rất đau bụng, giống như có người đang dùng sức kéo ruột bản thân mình ra, trên trán vã mồ hôi như tắm. Hắn nói ra được hai chữ "đau bụng" xong thì cắn răng ngồi luôn xuống đất.
Lý Nam thấy thế thì cũng không nói nhiều, hắn cởi ba lô ngồi xuống cõng lấy Tạ Tiểu Ba, sau đó hỏi những người chung quanh xem phòng y tế ở nơi nào và vội vàng chạy đi. Địa điểm sinh viên báo danh nhập học ở khu văn phòng phía bắc, phòng y tế lại ở bên cạnh căn tin khu phía nam, cũng không có con đường thẳng để kết nối hai bên, khoảng cách một kilomet. Lý Nam cõng Tạ Tiểu Ba hơn sáu mươi cân chạy như điên, chỉ mất vài phút đã đến phòng y tế, khi đặt Tạ Tiểu Ba xuống giường bệnh cũng chính là lúc hắn mệt mỏi đặt mông ngồi xuống đất thở phì phò.
Sau khi được bác sĩ chuẩn đoán thì Tạ Tiểu Ba bị viêm ruột thừa cấp, cũng không có vấn đề gì lớn, bất kỳ bệnh viện gì cũng có thể giải phẫu được. Tuy Tạ Tiểu Ba rất đau bụng nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, hắn cực kỳ cảm kích với hành động cõng mình chạy như điên của Lý Nam. Sau khi hai người trò chuyện mới biết là bạn học cùng lớp, tuy điều kiện gia đình Lý Nam có chút khó khăn nhưng lại là người hiền lành hào sảng và chân thành, thế nên hai người nhanh chóng là bạn tốt của nhau.
Trong bốn năm đại học hai người trở thành bạn thân, Tạ Tiểu Ba là người Thiên Đô, hắn đã giúp đỡ Lý Nam trong rất nhiều việc.
- Tiểu Ba, sao tôi thấy cậu quen thuộc quan trường như vậy? Bố mẹ cậu chỉ là nhân viên nhà nước bình thường sao?
Lý Nam dùng giọng tò mò hỏi, sau đó gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Tạ Tiểu Ba.
- Đừng nịnh hót như vậy.
Tạ Tiểu Ba tức giận nói:
- Cậu cho rằng bố tôi là ai? Chủ tịch thành phố? Hay là chủ tịch tỉnh sao?
- Nếu là chủ tịch tỉnh thì quá tốt, sẽ nhờ bố cậu chào hỏi phía thành phố Vũ Dương, như vậy công tác của tôi không phải sẽ được tùy tiện sắp xếp sao?
Lý Nam cười ha hả, gương mặt rất khoa trương:
- Sau này tôi hoàn toàn có thể bò ngang Vũ Dương, muốn diệt ai thì diệt, ha ha.
- Cậu nghĩ hay lắm, cậu cho rằng mình là cua sao? Mà bò ngang? Cho dù bố tôi là chủ tịch tỉnh, cũng sẽ không thể nào mở miệng chào hỏi một cách trực tiếp được.
Tạ Tiểu Ba nghiêm mặt nói:
- Có một vài quan hệ không thể dễ dàng biểu hiện cho người khác nhìn thấy.
- Đáng tiếc.
Lý Nam thở dài một hơi, sau đó khua tay phấn chấn tinh thần nói:
- Dù thế nào thì bây giờ tôi đã có một bước đầu tiên tốt đẹp, tôi còn trẻ, chỉ cần phấn đấu thì nhất định sẽ có cơ hội phát triển.
- Như vậy mới được, quan hệ tuy quan trọng nhưng căn bản là dựa vào chính bản thân mình, không phải Mark đã nói rồi sao? Nhân tố bên ngoài phải thông qua nguyên nhân bên trong mới có thể phát huy hết tác dụng. Chỉ khi nào bản thân vượt qua thử thách, người khác mới có thể yên tâm sử dụng và đề bạt cậu được.
- Đúng là nghe vua nói chuyện một buổi hơn đọc sách mười năm. Tiểu Ba, cám ơn cậu, cậu cứ chờ đó mà xem, tôi nhất định sẽ làm được.
Lý Nam tỏ ra cực kỳ có khí thế, hắn nâng ly rượu lên nói:
- Cạn ly.
- Đàn ông không nên nói không được.
Tạ Tiểu Ba cười ha hả:
- Tôi có lòng tin với cậu.
Sang ngày hôm sau khi các bạn học trong phòng còn đang ngủ say sưa, Lý Nam đã thức dậy, hắn rửa mặt xong và đi ra bến xe, ngồi lên tuyến xe đến thành phố Vũ Dương sớm nhất.
Từ Thiên Đô đến thành phố Vũ Dương mất bốn giờ đường, Lý Nam ngồi gần bên cửa sổ, ánh mắt thông qua cửa kính để nhìn những dãy nhà hai bên đường, cây cối liên tục bị bỏ lại sau lưng, tâm tình của hắn cũng dần bành trướng. Bắt đầu từ bây giờ hắn phải cố gắng phấn đấu vì tương lai của mình, Tạ Tiểu Ba nói đúng, dù có bất kỳ cơ hội gì cũng không được bỏ qua, nếu đã dấn thân vào quan trường thì phải cố gắng thăm dò, học tập quy tắc quan trường để bản thân nhanh chóng trưởng thành.
- Chỉ có thể trở thành người có địa vị mới nắm giữ được vận mệnh của mình, mới có thể thay đổi được vận mệnh của người khác.
Mặc dù có kiến thức nửa vời về quan trường, thế nhưng Lý Nam tin tưởng mình cũng sẽ nhanh chóng thích ứng.
Lý Nam có lòng tin như vậy.
Lý Nam chỉ có thể thành công mà không thể thất bại, nếu không thì sao có thể báo oan cho bố, sao có thể làm cho tâm tình bản thân mình được yên?
- Những người trong ban lãnh đạo công ty với bố mình năm xưa bây giờ đều đã thăng quan tiến chức, không biết đang giữ vị trí cụ thể là gì, những sự việc liên quan đến bố mình năm xưa, đám người này khó tránh khỏi liên quan.
Lý Nam thầm nghĩ, mục đích thứ nhất hắn tiến vào thành phố Vũ Dương chính là muốn làm cho đám người ám toán bố mình phải trả giá, đây là chấp niệm của hắn từ trước đến nay, nếu như không hoàn thành thì hắn cực kỳ bất an.
Ánh mặt trời bừng sáng từ phía đông, ánh nắng vàng chiếu qua cửa sổ xe phủ đầy lên người Lý Nam, cảm giác rất ấp áp.
Lý Nam đang suy nghĩ thì đột nhiên phía trước vang lên một tiếng ầm rất lớn, ngay sau đó là những âm thanh sắc nhọn, xe hơi đang chạy chợt khựng lại, dưới lực quán tính cơ thể hắn đổ ầm về phía trước. Mặc dù hắn nhanh chóng đưa hai tay ra chống thế nhưng vẫn húc người vào hàng ghế phía trước.
Trong xe chợt vang lên những tiếng kêu kinh hoảng, có người chửi ầm lên, còn có tiếng khóc của trẻ con.
Lý Nam quay đầu nhìn ra ngoài xe, nơi này là ngoại thành của thành phố Vũ Dương, phía trước có một khúc cua, một chiếc xe tải nhỏ và một chiếc xe khách ba mươi chỗ đấu đầu nhau, chiếc xe ba mươi chỗ lật ngang giữa đường, chiếc xe tải thì lật sang bên vệ đường, hàng hóa trên xe rơi vãi đầy đất.
- Phía trước có tai nạn.
- Còn tưởng rằng xe của chúng ta gặp tai nạn chứ?
- Đúng là hù chết người.
Hành khách trong xe lúc này đã phục hồi tinh thần trong cảm giác kinh hãi, lúc này bọn họ cũng hiểu có chuyện gì xảy ra bên ngoài, bọn họ đứng lên nhìn ra, cũng không quên liên tục nghị luận, thậm chí còn có người đi xuống xe thăm dò tình hình.
Lý Nam cũng xuống xe, hắn thấy đã có nhiều người đên vây quanh hiện trường vụ tai nạn, đại bộ phận là những người bị vụ tai nạn này chặn đường không tiếp tục đi được nữa. Đám người vây quanh hiện trường khoa chân múa tay và liên tục nghị luận, thế nhưng lại không có ai tiến lên hỗ trợ cứu giúp người bị thương.
Trong chiếc xe khách ba mươi chỗ liên tục vang lên những tiếng kêu cứu, có người bị thương nhẹ đã bò ra khỏi xe, có người tuy chui ra được nhưng toàn thân đầy máu, sau đó cố gắng cứu những người còn lại ở bên trong.
- Vợ, vợ...
Một người đàn ông trẻ tuổi trên mặt đầy máu chui nửa người vào trong một chiếc cửa sổ đã biến dạng, cố gắng cứu người bên trong, thế nhưng chiếc xe đã biến hình, hắn thử vài lần và không thành công. Lúc này hắn rất nôn nóng, thế là xoay người nói với đám người đang đứng xem bên cạnh:
- Tôi cầu xin mọi người, làm ơn cứu vợ con của tôi ra, tôi cầu xin mọi người...
Nhưng đám người chung quanh lại tỏ ra lạnh lùng, thậm chí còn có người đang mở miệng nói đùa.
- Mọi người nhanh chóng giúp đỡ bọn họ đi.
Lý Nam lớn tiếng nói, sau đó là người tiến lên đầu tiên. Hắn nhanh chóng chạy đến bên cạnh chiếc xe ba mươi chỗ, đi đến trước mặt người đàn ông trẻ tuổi đang kêu cứu, hắn nhìn vào trong cửa sổ và không khỏi hít vào một hơi thật sâu, bên trong có một người phụ nữ có thai bị kẹt trên ghế ngồi. Cũng may vì có hàng ghế phía sau chống đỡ nên người phụ nữ này không bị thương, nhưng cơ thể bị kẹt giữa hai hàng ghế, nửa người nghiêng về phía trước, bụng dán chặt lên hai đùi. Người phụ nữ này cố gắng dùng hai tay đẩy hàng ghế phía trước, hai cánh tay nổi lên gân xanh, nàng ngửa đầu cắn chặt môi nhìn Lý Nam ngoài cửa sổ bằng ánh mắt cầu khẩn.
Lý Nam thò người vào trong xe cố gắng giúp đỡ người phụ nữ này đẩy hàng ghế phía trước, đồng thời quay sang nói với người đàn ông trên mặt đầy máu:
- Anh còn đứng đó làm gì, mau giúp tôi.
Người đàn ông lên tiếng rồi tranh thủ tiến lên, hắn cố gắng hỗ trợ, dùng sức đẩy hàng ghế phía sau người phụ nữ có thai.
Dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của hai người đàn ông thì áp lực lên người phụ nữ trong xe cũng không còn nhiều, nàng cố gắng khống chế cơ thể, hai hàng chân mày nhíu lại đã giãn ra, những giữa hai chân lại có vệt máu đỏ thẫm.
- Vợ...
Người đàn ông trẻ tuổi hô lên một tiếng kinh hoảng, hắn tiến lên ôm lấy người phụ nữ có thai, muốn nhấc nàng ra, nhưng lúc này hắn cũng đã bị thương, tâm thần lại kích động, cơ thể người phụ nữ lại khá nặng, thế nên không thể nhấc ra khỏi xe được.
Lý Nam thấy thế thì nhíu mày quát:
- Để đó cho tôi.
Lý Nam tiến lên cúi người cắn răng nhấc người phụ nữ ra khỏi xe, sau đó nhanh chóng chạy đi, đám người vây quanh nhanh chóng tránh đường.
- Lên xe mau, tôi đưa các người đến bệnh viện.
Có hai người trên một chiếc Santana đi xuống nói, yêu cầu Lý Nam đưa người trên lưng lên xe, sau đó người lái xe chở người phụ nữ có thai và người đàn ông trẻ tuổi đến bệnh viện. Người đàn ông trung niên trên chiếc xe Santana ở lại hiện trường, hắn nhìn lướt qua vụ tai nạn xe hơi giữa đường rồi khẽ nhíu mày. Người này khoảng hơn ba mươi tuổi, gương mặt chữ điền, cặp mắt sáng rực có thần.
- Cám ơn nhiều!
Tuy người này không phải giúp chính mình, nhưng hắn vẫn nói ra lời cảm ơn, sau đó hắn xoay người, lại đi đến bên chiếc xe ba mươi chỗ giúp đỡ những người khác.
Có khoảng một phần ba số người trên chiếc xe khách ba mươi chỗ bị thương, trong đó có hai người bị thương nặng, được người ta đưa ra đặt nằm trên mặt đất, những người còn lại bị thương nặng nhẹ khác nhau, thế nhưng đều không quá nghiêm trọng.
Lúc này phía trước truyền đến tiếng xe cứu thương, Lý Nam thở dài một hơi, nhưng hắn lại nhanh chóng nhíu mày.
Đám người đứng quan sát ở bên cạnh không những không ra sức giúp đỡ, thậm chí còn có người tiến lên lấy những món hàng từ trên xe tải vương vãi ra bên ngoài. Chiếc xe tải chở những món hàng tạp hóa, có kẹo, khăn mặt, bột giặt, xà phòng, dầu gội, bánh ngọt, bánh mì...Những người kia nhặt những món hàng vương vãi trên mặt đất giống như bất ngờ gặp phải tình huống phát tài, sau đó muốn vội vã rời khỏi hiện trường.
Lý Nam thấy như vậy thì không khỏi oán giận, hắn nhịn không được phải hét lên:
- Này, đều đứng lại đó cho tôi.
Lý Nam vốn cảm thấy rất khó chịu vì thái độ lạnh lùng của người bên cạnh, bây giờ thấy hành vi của những người này, hắn lại càng tức giận, hắn không khỏi lớn tiếng nói:
- Các người còn có lương tâm sao?
- Người ta gặp tai nạn, các người không giúp đỡ còn muốn hôi của sao?
- Như vậy có khác gì cường đạo?
- Có khác gì cướp bóc?
- Các người còn có nhân tính không?
- Nếu như là bản thân các người, hoặc là người thân của các người xảy ra chuyện như vậy, các người sẽ nghĩ thế nào?
Tạ Tiểu Ba mời cơm, Lý Nam cũng không khách khí. Hai người bọn họ là bạn tốt của nhau, điều kiện kinh tế của Tạ Tiểu Ba cũng rất tốt, Lý Nam nếu khách khí với Tạ Tiểu Ba thì là dối trá. Hai người Lý Nam và Tạ Tiểu Ba cũng không gọi theo sáu người khác chung phòng ký túc xá, vì trong số các bạn bè cùng lớp thì Lý Nam và Tạ Tiểu Ba có quan hệ tốt nhất, tuy bối cảnh hai gia đình có sự chênh lệch không nỏh, nhưng những gì xảy ra trong ngày nhập học những năm trước làm cho hai người bọn họ trở thành bạn bè tốt của nhau.
Ngày mười ba tháng chín bốn năm trước Lý Nam một mình đeo ba lô đến thành phố Thiên Đô báo danh nhập học, sau khi hắn báo danh xong chuẩn bị nhận những vật dụng của mình, hắn chợt thấy ở bên cạnh có một người bạn học có gương mặt tái nhợt, người này vừa dùng một tay đỡ lấy lan can, tay còn lại ôm lấy bụng, thế là hắn tiến lên dùng giọng ân cần hỏi bị làm sao?
Khi đó Tạ Tiểu Ba cảm thấy rất đau bụng, giống như có người đang dùng sức kéo ruột bản thân mình ra, trên trán vã mồ hôi như tắm. Hắn nói ra được hai chữ "đau bụng" xong thì cắn răng ngồi luôn xuống đất.
Lý Nam thấy thế thì cũng không nói nhiều, hắn cởi ba lô ngồi xuống cõng lấy Tạ Tiểu Ba, sau đó hỏi những người chung quanh xem phòng y tế ở nơi nào và vội vàng chạy đi. Địa điểm sinh viên báo danh nhập học ở khu văn phòng phía bắc, phòng y tế lại ở bên cạnh căn tin khu phía nam, cũng không có con đường thẳng để kết nối hai bên, khoảng cách một kilomet. Lý Nam cõng Tạ Tiểu Ba hơn sáu mươi cân chạy như điên, chỉ mất vài phút đã đến phòng y tế, khi đặt Tạ Tiểu Ba xuống giường bệnh cũng chính là lúc hắn mệt mỏi đặt mông ngồi xuống đất thở phì phò.
Sau khi được bác sĩ chuẩn đoán thì Tạ Tiểu Ba bị viêm ruột thừa cấp, cũng không có vấn đề gì lớn, bất kỳ bệnh viện gì cũng có thể giải phẫu được. Tuy Tạ Tiểu Ba rất đau bụng nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, hắn cực kỳ cảm kích với hành động cõng mình chạy như điên của Lý Nam. Sau khi hai người trò chuyện mới biết là bạn học cùng lớp, tuy điều kiện gia đình Lý Nam có chút khó khăn nhưng lại là người hiền lành hào sảng và chân thành, thế nên hai người nhanh chóng là bạn tốt của nhau.
Trong bốn năm đại học hai người trở thành bạn thân, Tạ Tiểu Ba là người Thiên Đô, hắn đã giúp đỡ Lý Nam trong rất nhiều việc.
- Tiểu Ba, sao tôi thấy cậu quen thuộc quan trường như vậy? Bố mẹ cậu chỉ là nhân viên nhà nước bình thường sao?
Lý Nam dùng giọng tò mò hỏi, sau đó gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Tạ Tiểu Ba.
- Đừng nịnh hót như vậy.
Tạ Tiểu Ba tức giận nói:
- Cậu cho rằng bố tôi là ai? Chủ tịch thành phố? Hay là chủ tịch tỉnh sao?
- Nếu là chủ tịch tỉnh thì quá tốt, sẽ nhờ bố cậu chào hỏi phía thành phố Vũ Dương, như vậy công tác của tôi không phải sẽ được tùy tiện sắp xếp sao?
Lý Nam cười ha hả, gương mặt rất khoa trương:
- Sau này tôi hoàn toàn có thể bò ngang Vũ Dương, muốn diệt ai thì diệt, ha ha.
- Cậu nghĩ hay lắm, cậu cho rằng mình là cua sao? Mà bò ngang? Cho dù bố tôi là chủ tịch tỉnh, cũng sẽ không thể nào mở miệng chào hỏi một cách trực tiếp được.
Tạ Tiểu Ba nghiêm mặt nói:
- Có một vài quan hệ không thể dễ dàng biểu hiện cho người khác nhìn thấy.
- Đáng tiếc.
Lý Nam thở dài một hơi, sau đó khua tay phấn chấn tinh thần nói:
- Dù thế nào thì bây giờ tôi đã có một bước đầu tiên tốt đẹp, tôi còn trẻ, chỉ cần phấn đấu thì nhất định sẽ có cơ hội phát triển.
- Như vậy mới được, quan hệ tuy quan trọng nhưng căn bản là dựa vào chính bản thân mình, không phải Mark đã nói rồi sao? Nhân tố bên ngoài phải thông qua nguyên nhân bên trong mới có thể phát huy hết tác dụng. Chỉ khi nào bản thân vượt qua thử thách, người khác mới có thể yên tâm sử dụng và đề bạt cậu được.
- Đúng là nghe vua nói chuyện một buổi hơn đọc sách mười năm. Tiểu Ba, cám ơn cậu, cậu cứ chờ đó mà xem, tôi nhất định sẽ làm được.
Lý Nam tỏ ra cực kỳ có khí thế, hắn nâng ly rượu lên nói:
- Cạn ly.
- Đàn ông không nên nói không được.
Tạ Tiểu Ba cười ha hả:
- Tôi có lòng tin với cậu.
Sang ngày hôm sau khi các bạn học trong phòng còn đang ngủ say sưa, Lý Nam đã thức dậy, hắn rửa mặt xong và đi ra bến xe, ngồi lên tuyến xe đến thành phố Vũ Dương sớm nhất.
Từ Thiên Đô đến thành phố Vũ Dương mất bốn giờ đường, Lý Nam ngồi gần bên cửa sổ, ánh mắt thông qua cửa kính để nhìn những dãy nhà hai bên đường, cây cối liên tục bị bỏ lại sau lưng, tâm tình của hắn cũng dần bành trướng. Bắt đầu từ bây giờ hắn phải cố gắng phấn đấu vì tương lai của mình, Tạ Tiểu Ba nói đúng, dù có bất kỳ cơ hội gì cũng không được bỏ qua, nếu đã dấn thân vào quan trường thì phải cố gắng thăm dò, học tập quy tắc quan trường để bản thân nhanh chóng trưởng thành.
- Chỉ có thể trở thành người có địa vị mới nắm giữ được vận mệnh của mình, mới có thể thay đổi được vận mệnh của người khác.
Mặc dù có kiến thức nửa vời về quan trường, thế nhưng Lý Nam tin tưởng mình cũng sẽ nhanh chóng thích ứng.
Lý Nam có lòng tin như vậy.
Lý Nam chỉ có thể thành công mà không thể thất bại, nếu không thì sao có thể báo oan cho bố, sao có thể làm cho tâm tình bản thân mình được yên?
- Những người trong ban lãnh đạo công ty với bố mình năm xưa bây giờ đều đã thăng quan tiến chức, không biết đang giữ vị trí cụ thể là gì, những sự việc liên quan đến bố mình năm xưa, đám người này khó tránh khỏi liên quan.
Lý Nam thầm nghĩ, mục đích thứ nhất hắn tiến vào thành phố Vũ Dương chính là muốn làm cho đám người ám toán bố mình phải trả giá, đây là chấp niệm của hắn từ trước đến nay, nếu như không hoàn thành thì hắn cực kỳ bất an.
Ánh mặt trời bừng sáng từ phía đông, ánh nắng vàng chiếu qua cửa sổ xe phủ đầy lên người Lý Nam, cảm giác rất ấp áp.
Lý Nam đang suy nghĩ thì đột nhiên phía trước vang lên một tiếng ầm rất lớn, ngay sau đó là những âm thanh sắc nhọn, xe hơi đang chạy chợt khựng lại, dưới lực quán tính cơ thể hắn đổ ầm về phía trước. Mặc dù hắn nhanh chóng đưa hai tay ra chống thế nhưng vẫn húc người vào hàng ghế phía trước.
Trong xe chợt vang lên những tiếng kêu kinh hoảng, có người chửi ầm lên, còn có tiếng khóc của trẻ con.
Lý Nam quay đầu nhìn ra ngoài xe, nơi này là ngoại thành của thành phố Vũ Dương, phía trước có một khúc cua, một chiếc xe tải nhỏ và một chiếc xe khách ba mươi chỗ đấu đầu nhau, chiếc xe ba mươi chỗ lật ngang giữa đường, chiếc xe tải thì lật sang bên vệ đường, hàng hóa trên xe rơi vãi đầy đất.
- Phía trước có tai nạn.
- Còn tưởng rằng xe của chúng ta gặp tai nạn chứ?
- Đúng là hù chết người.
Hành khách trong xe lúc này đã phục hồi tinh thần trong cảm giác kinh hãi, lúc này bọn họ cũng hiểu có chuyện gì xảy ra bên ngoài, bọn họ đứng lên nhìn ra, cũng không quên liên tục nghị luận, thậm chí còn có người đi xuống xe thăm dò tình hình.
Lý Nam cũng xuống xe, hắn thấy đã có nhiều người đên vây quanh hiện trường vụ tai nạn, đại bộ phận là những người bị vụ tai nạn này chặn đường không tiếp tục đi được nữa. Đám người vây quanh hiện trường khoa chân múa tay và liên tục nghị luận, thế nhưng lại không có ai tiến lên hỗ trợ cứu giúp người bị thương.
Trong chiếc xe khách ba mươi chỗ liên tục vang lên những tiếng kêu cứu, có người bị thương nhẹ đã bò ra khỏi xe, có người tuy chui ra được nhưng toàn thân đầy máu, sau đó cố gắng cứu những người còn lại ở bên trong.
- Vợ, vợ...
Một người đàn ông trẻ tuổi trên mặt đầy máu chui nửa người vào trong một chiếc cửa sổ đã biến dạng, cố gắng cứu người bên trong, thế nhưng chiếc xe đã biến hình, hắn thử vài lần và không thành công. Lúc này hắn rất nôn nóng, thế là xoay người nói với đám người đang đứng xem bên cạnh:
- Tôi cầu xin mọi người, làm ơn cứu vợ con của tôi ra, tôi cầu xin mọi người...
Nhưng đám người chung quanh lại tỏ ra lạnh lùng, thậm chí còn có người đang mở miệng nói đùa.
- Mọi người nhanh chóng giúp đỡ bọn họ đi.
Lý Nam lớn tiếng nói, sau đó là người tiến lên đầu tiên. Hắn nhanh chóng chạy đến bên cạnh chiếc xe ba mươi chỗ, đi đến trước mặt người đàn ông trẻ tuổi đang kêu cứu, hắn nhìn vào trong cửa sổ và không khỏi hít vào một hơi thật sâu, bên trong có một người phụ nữ có thai bị kẹt trên ghế ngồi. Cũng may vì có hàng ghế phía sau chống đỡ nên người phụ nữ này không bị thương, nhưng cơ thể bị kẹt giữa hai hàng ghế, nửa người nghiêng về phía trước, bụng dán chặt lên hai đùi. Người phụ nữ này cố gắng dùng hai tay đẩy hàng ghế phía trước, hai cánh tay nổi lên gân xanh, nàng ngửa đầu cắn chặt môi nhìn Lý Nam ngoài cửa sổ bằng ánh mắt cầu khẩn.
Lý Nam thò người vào trong xe cố gắng giúp đỡ người phụ nữ này đẩy hàng ghế phía trước, đồng thời quay sang nói với người đàn ông trên mặt đầy máu:
- Anh còn đứng đó làm gì, mau giúp tôi.
Người đàn ông lên tiếng rồi tranh thủ tiến lên, hắn cố gắng hỗ trợ, dùng sức đẩy hàng ghế phía sau người phụ nữ có thai.
Dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của hai người đàn ông thì áp lực lên người phụ nữ trong xe cũng không còn nhiều, nàng cố gắng khống chế cơ thể, hai hàng chân mày nhíu lại đã giãn ra, những giữa hai chân lại có vệt máu đỏ thẫm.
- Vợ...
Người đàn ông trẻ tuổi hô lên một tiếng kinh hoảng, hắn tiến lên ôm lấy người phụ nữ có thai, muốn nhấc nàng ra, nhưng lúc này hắn cũng đã bị thương, tâm thần lại kích động, cơ thể người phụ nữ lại khá nặng, thế nên không thể nhấc ra khỏi xe được.
Lý Nam thấy thế thì nhíu mày quát:
- Để đó cho tôi.
Lý Nam tiến lên cúi người cắn răng nhấc người phụ nữ ra khỏi xe, sau đó nhanh chóng chạy đi, đám người vây quanh nhanh chóng tránh đường.
- Lên xe mau, tôi đưa các người đến bệnh viện.
Có hai người trên một chiếc Santana đi xuống nói, yêu cầu Lý Nam đưa người trên lưng lên xe, sau đó người lái xe chở người phụ nữ có thai và người đàn ông trẻ tuổi đến bệnh viện. Người đàn ông trung niên trên chiếc xe Santana ở lại hiện trường, hắn nhìn lướt qua vụ tai nạn xe hơi giữa đường rồi khẽ nhíu mày. Người này khoảng hơn ba mươi tuổi, gương mặt chữ điền, cặp mắt sáng rực có thần.
- Cám ơn nhiều!
Tuy người này không phải giúp chính mình, nhưng hắn vẫn nói ra lời cảm ơn, sau đó hắn xoay người, lại đi đến bên chiếc xe ba mươi chỗ giúp đỡ những người khác.
Có khoảng một phần ba số người trên chiếc xe khách ba mươi chỗ bị thương, trong đó có hai người bị thương nặng, được người ta đưa ra đặt nằm trên mặt đất, những người còn lại bị thương nặng nhẹ khác nhau, thế nhưng đều không quá nghiêm trọng.
Lúc này phía trước truyền đến tiếng xe cứu thương, Lý Nam thở dài một hơi, nhưng hắn lại nhanh chóng nhíu mày.
Đám người đứng quan sát ở bên cạnh không những không ra sức giúp đỡ, thậm chí còn có người tiến lên lấy những món hàng từ trên xe tải vương vãi ra bên ngoài. Chiếc xe tải chở những món hàng tạp hóa, có kẹo, khăn mặt, bột giặt, xà phòng, dầu gội, bánh ngọt, bánh mì...Những người kia nhặt những món hàng vương vãi trên mặt đất giống như bất ngờ gặp phải tình huống phát tài, sau đó muốn vội vã rời khỏi hiện trường.
Lý Nam thấy như vậy thì không khỏi oán giận, hắn nhịn không được phải hét lên:
- Này, đều đứng lại đó cho tôi.
Lý Nam vốn cảm thấy rất khó chịu vì thái độ lạnh lùng của người bên cạnh, bây giờ thấy hành vi của những người này, hắn lại càng tức giận, hắn không khỏi lớn tiếng nói:
- Các người còn có lương tâm sao?
- Người ta gặp tai nạn, các người không giúp đỡ còn muốn hôi của sao?
- Như vậy có khác gì cường đạo?
- Có khác gì cướp bóc?
- Các người còn có nhân tính không?
- Nếu như là bản thân các người, hoặc là người thân của các người xảy ra chuyện như vậy, các người sẽ nghĩ thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.