Chương 33: Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ.
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
04/10/2015
Lão đạo sĩ nhìn gương mặt của Lý Nam rồi dùng giọng hèn mọn nói:
- Chẳng lẽ nhịn ba năm cũng không được sao?
- Cũng không phải là như vậy.
Lý Nam đỏ mặt giải thích, hắn cười hì hì nói:
- Chỉ là đôi khi thật sự là thân bất do kỷ, nếu như súng muốn phát hỏa thì ai mà nhịn được?
Tuy Lý Nam có ước hẹn ba năm với Giang Mộng Thu, nhưng hắn muốn thông qua cố gắng của mình để nhanh chóng được điều động đến thành phố Thiên Đô, sau đó hai người sẽ ở bên nhau. Nhưng trong khoảng thời gian này không phải hai người không gặp mặt nhau, cũng không phải gặp mặt thì thành hai người xa lạ, ngược lại hai người bọn họ vì có giao ước này mà vứt bỏ khúc mắc trước đó, tình cảm lại được khôi phục, thậm chí còn hơn chứ không kém trước kia. Ngày đó ở trên ghế trong vườn hoa của nhà trường, hắn thiếu chút nữa đã ăn sạch Giang Mộng Thu. Sau này hắn sẽ thường xuyên đến thành phố Thiên Đô thăm Giang Mộng Thu, nếu như hai người ở bên cạnh nhau, biết đâu có thể đột phá mấu chốt cuối cùng, như vậy sẽ hủy đi công phu hiện tại của hắn.
Lão đạo sĩ đề xuất Lý Nam giữ thân đồng tử trong thời gian ba năm, yêu cầu này thật sự là gông cùm xiềng xích đối với một người đàn ông trẻ tuổi đang ở vào độ tuổi dễ dàng xao động như Lý Nam. Mặc dù hắn bây giờ vẫn còn là đồng tử, thế nhưng hắn cũng không muốn tình hình này tiếp diễn, ba năm cũng không phải quá ngắn, huống hồ trong thời gian ba năm sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.
Sau khi nghe xong lời giải thích của Lý Nam thì lão đạo sĩ bày ra gương mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép, sau đó nói:
- Tôi nói thế nào cho tốt bây giờ nhỉ? Có một số người vì muốn trở thành cao thủ mà cả đời không gần nữ sắc, chỉ muốn thông qua khổ luyện đồng tử công để trở thành cao thủ, nhưng cậu thì quá tốt rồi, ba năm giữ gìn cũng không quá lâu, cậu cho rằng dễ dàng trở thành cao thủ như vậy sao? Tuy cậu sắp tới sẽ làm quan, nhưng có thể trở thành cao thủ hay không sẽ có thêm nhiều lợi ích, thế nên cậu không nhịn được ba năm sao? Chỉ cần sau ba năm thì cậu sẽ luyện tốt Tiên Thiên Đạo Dẫn Tổng Quyết, sau đó sẽ không còn cấm kỵ gì nữa.
- Nếu như vậy thì tôi sẽ liều mạng.
Lý Nam cười nói.
Thật ra không cần lão đạo sĩ khuyên bảo nhiệt tình thì Lý Nam cũng hiểu rõ đạo lý này, ba năm có thể trở thành cao thủ, như vậy thật sự quá tốt rồi. Hắn và Giang Mộng Thu ước hẹn những năm năm, chỉ cần trong ba năm này chịu khó khắc chế bản thân thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Dù sao Giang Mộng Thu cũng khá dè dặt, không thể nào tự chủ động dâng hiến, thế cho nên chuyện này cũng không quá khó đối với hắn.
Lão đạo sĩ khẽ mỉm cười, hắn vuốt ve chùm râu rồi nói:
- Như vậy mới tốt! Được rồi, cậu nên nghiên cứu cho tốt, tranh thủ thời gian nắm giữ tổng quyết, sau này cậu sẽ đi tham gia công tác ở thành phố Vũ Dương, cũng không tiện đến đây.
Lý Nam gật đầu nói:
- Tôi sẽ cố gắng xem xét thật kỹ càng, nhưng sau này tôi dù đang công tác ở Vũ Dương vẫn sẽ thường xuyên quay về, khi đó cần ngài chỉ dạy thêm.
Bây giờ cách nhìn của Lý Nam với lão đạo sĩ đã khác biệt so với trước kia. Trước kia hắn cảm thấy lão đạo sĩ này khá thú vị, đôi khi mở miệng cằn nhằn nhưng tổng thể vẫn là một ông lão bình thường, hắn cho rằng những lời nói mơ hồ của lão đạo sĩ chỉ là khoác lác mà thôi. Nhưng bây giờ thì ngược lại, trước đó lão đạo sĩ vì thử chính mình mà biểu hiện ra thân thủ rất tốt, tuy không phải là khác biệt quá lớn nhưng với độ tuổi như vậy thì thật sự khó tin tưởng được. Hơn nữa Chính Nhất là người được lão đạo sĩ nuôi nấng từ nhỏ, Chính Nhất có thể trở thành cao thủ liên quan đến sự chỉ dạy của lão đạo sĩ, thế cho nên lão đạo sĩ cũng không phải dạng vừa.
- Không thể ngờ lão đạo sĩ này thật sự có nhiều trò như vậy.
Lý Nam thầm nghĩ:
- Xem ra đạo quan này cũng có vài phần đạo hạnh, cũng không phải những chuyện được kể ra bên ngoài đều là khoác lác.
Lý Nam thầm cảm thán vài câu và thấy tinh thần phấn chấn, hắn mở Đạo Dẫn Tổng Quyết ra xem. Đây là một quyển sách cũ, nó có chất liệu mà trước nay Lý Nam chưa từng được thấy, có lẽ cũng có thâm niên lâu năm. Hơn nữa trong sách dược viết bằng bút lông, là loại chữ Khải, hình ảnh bên trong cũng được vẽ bằng bút lông. Tổng quyết này cũng không phải là bí quyết như Lý Nam tưởng tượng, phần đầu chủ yếu dạy người ta nên hít thở như thế nào, vận khí ra sao, cảm nhận sự tuần hoàn của khí trong cơ thể, thải bỏ khí dơ bẩn ra ngoài, dẫn những luồng khí tươi mát vào trầm tích trong cơ thể. Sau đó làm cho người ta cảm nhận được những luồng khí này được tích lũy, vận chuyển trong cơ thể, cũng thông qua việc vận dụng những luồng khí này để đạt đến hiệu quả đề cao thể chất và tăng cường hiệu quả công kích.
- Thứ này giống như nội lực ngày xưa, và khí công bây giờ.
Lý Nam thầm nghĩ như vậy, nếu là trước kia thì hắn sẽ không tin, càng không thèm luyện tập. Nhưng hôm nay sau khi thấy được sự lợi hại của Chính Nhất, hắn hoàn toàn tin theo lời chỉ dạy của lão đạo sĩ, tất nhiên hắn luyện tập cũng là vì mong muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Nói một cách tổng thể thì Đạo Dẫn Tổng Quyết này cũng không có gì là khó hiểu, Lý Nam vốn là người thông minh, hơn nữa cũng có nhận thức đại khái về phương diện kinh mạch cốt cách, trong sách miêu tả rõ ràng và còn có hình ảnh miêu tả, thế nên Lý Nam đọc qua và không cảm thấy quá khó hiểu. Chỉ là trong sách có vài phần không dễ thấu hiểu, chủ yếu là do cách hành văn của quyển sách này không dễ hiểu như thời bây giờ.
Lão đạo sĩ trả lời từng câu hỏi của Lý Nam, đồng thời hắn cũng rất thỏa mãn với sự thông minh và ngộ tính của Lý Nam, hắn không nhịn được nói:
- Lý Nam, thật ra cậu cũng không cần đi làm quan, cậu chỉ cân chú ý luyện võ, tương lai cũng không kém ai đâu.
Lý Nam nào chịu bỏ qua lý tưởng của mình, hắn hỏi ngược lại:
- Như vậy sẽ có thành tựu ra sao? Có thể bạch nhật phi thăng, lập địa thành phật sao? Có ai thành công như vậy chưa? Hoặc là trở thành người đệ nhất thiên hạ thì có thể dùng tay không đỡ đạn, có thể dùng tay không cản tên lửa, đạn đạo hay không...
Lão đạo sĩ nghe những câu nói của Lý Nam mà ngây cả người, sau đó hắn vội vàng khoát tay:
- Thôi bỏ đi, cậu cứ đi mà làm quan, nhưng cậu đừng nên vứt bỏ Tiên Thiên Ngũ Hình, cần phải kiên trì rèn luyện, nó sẽ có lợi mà vô hại với cậu.
Lý Nam gật đầu nói:
- Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không vứt bỏ, hơn nữa còn cố gắng rèn luyện để trở thành thói quen, sau này cho dù muốn vứt bỏ cũng không dễ dàng.
Lão đạo sĩ cười nói:
- Đây là ưu thế của Tiên Thiên Ngũ Hình, cũng xem như cậu may mắn, nhờ uống xuân dược mà vượt qua cửa ải đầu tiên, sau này nếu có người thích hợp thì cậu nên tiến hành truyền dạy, tóm lại không nên để cho Tiên Thiên Ngũ Hình mất đi tính truyền thừa. Võ đạo đã không còn thịnh hành trong xã hội hiện đại, nhưng vòng lặp của nó vẫn đang còn tồn tại, ví dụ như ở thủ đô cũng có vài cao thủ, biết đâu sau này cậu có thể tiếp xúc với bọn họ, cũng không làm mất mặt uy đanh Tiên Thiên Ngũ Hình.
Lý Nam chợt hiếu kỳ:
- Ngài đang ở địa phận tỉnh Giang Thiên, sao ngài biết thủ đô có cao thủ?
- Điều này cậu cũng không cần phải lo lắng, tôi hy vọng cậu có thể làm tốt, nếu như muốn làm quan thì phải làm quan lớn. Thành phố Vũ Dương chỉ là một địa phương nhỏ, tỉnh Giang Thiên cũng không là gì, tôi thật sự muốn cậu tiến về thủ đô.
Lúc này lão đạo sĩ giống như hóa thân thành một vị đại tướng quân nắm hùng binh trăm vạn trong tay, ánh mắt nhìn về phương xa, khí thế mạnh mẽ như cầu vồng:
- Có câu vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ(Vương hầu tướng tướng há cứ phải là con dòng cháu giống), cậu nên cố gắng tiến lên, tôi có lòng tin với cậu.
- Chẳng lẽ nhịn ba năm cũng không được sao?
- Cũng không phải là như vậy.
Lý Nam đỏ mặt giải thích, hắn cười hì hì nói:
- Chỉ là đôi khi thật sự là thân bất do kỷ, nếu như súng muốn phát hỏa thì ai mà nhịn được?
Tuy Lý Nam có ước hẹn ba năm với Giang Mộng Thu, nhưng hắn muốn thông qua cố gắng của mình để nhanh chóng được điều động đến thành phố Thiên Đô, sau đó hai người sẽ ở bên nhau. Nhưng trong khoảng thời gian này không phải hai người không gặp mặt nhau, cũng không phải gặp mặt thì thành hai người xa lạ, ngược lại hai người bọn họ vì có giao ước này mà vứt bỏ khúc mắc trước đó, tình cảm lại được khôi phục, thậm chí còn hơn chứ không kém trước kia. Ngày đó ở trên ghế trong vườn hoa của nhà trường, hắn thiếu chút nữa đã ăn sạch Giang Mộng Thu. Sau này hắn sẽ thường xuyên đến thành phố Thiên Đô thăm Giang Mộng Thu, nếu như hai người ở bên cạnh nhau, biết đâu có thể đột phá mấu chốt cuối cùng, như vậy sẽ hủy đi công phu hiện tại của hắn.
Lão đạo sĩ đề xuất Lý Nam giữ thân đồng tử trong thời gian ba năm, yêu cầu này thật sự là gông cùm xiềng xích đối với một người đàn ông trẻ tuổi đang ở vào độ tuổi dễ dàng xao động như Lý Nam. Mặc dù hắn bây giờ vẫn còn là đồng tử, thế nhưng hắn cũng không muốn tình hình này tiếp diễn, ba năm cũng không phải quá ngắn, huống hồ trong thời gian ba năm sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.
Sau khi nghe xong lời giải thích của Lý Nam thì lão đạo sĩ bày ra gương mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép, sau đó nói:
- Tôi nói thế nào cho tốt bây giờ nhỉ? Có một số người vì muốn trở thành cao thủ mà cả đời không gần nữ sắc, chỉ muốn thông qua khổ luyện đồng tử công để trở thành cao thủ, nhưng cậu thì quá tốt rồi, ba năm giữ gìn cũng không quá lâu, cậu cho rằng dễ dàng trở thành cao thủ như vậy sao? Tuy cậu sắp tới sẽ làm quan, nhưng có thể trở thành cao thủ hay không sẽ có thêm nhiều lợi ích, thế nên cậu không nhịn được ba năm sao? Chỉ cần sau ba năm thì cậu sẽ luyện tốt Tiên Thiên Đạo Dẫn Tổng Quyết, sau đó sẽ không còn cấm kỵ gì nữa.
- Nếu như vậy thì tôi sẽ liều mạng.
Lý Nam cười nói.
Thật ra không cần lão đạo sĩ khuyên bảo nhiệt tình thì Lý Nam cũng hiểu rõ đạo lý này, ba năm có thể trở thành cao thủ, như vậy thật sự quá tốt rồi. Hắn và Giang Mộng Thu ước hẹn những năm năm, chỉ cần trong ba năm này chịu khó khắc chế bản thân thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Dù sao Giang Mộng Thu cũng khá dè dặt, không thể nào tự chủ động dâng hiến, thế cho nên chuyện này cũng không quá khó đối với hắn.
Lão đạo sĩ khẽ mỉm cười, hắn vuốt ve chùm râu rồi nói:
- Như vậy mới tốt! Được rồi, cậu nên nghiên cứu cho tốt, tranh thủ thời gian nắm giữ tổng quyết, sau này cậu sẽ đi tham gia công tác ở thành phố Vũ Dương, cũng không tiện đến đây.
Lý Nam gật đầu nói:
- Tôi sẽ cố gắng xem xét thật kỹ càng, nhưng sau này tôi dù đang công tác ở Vũ Dương vẫn sẽ thường xuyên quay về, khi đó cần ngài chỉ dạy thêm.
Bây giờ cách nhìn của Lý Nam với lão đạo sĩ đã khác biệt so với trước kia. Trước kia hắn cảm thấy lão đạo sĩ này khá thú vị, đôi khi mở miệng cằn nhằn nhưng tổng thể vẫn là một ông lão bình thường, hắn cho rằng những lời nói mơ hồ của lão đạo sĩ chỉ là khoác lác mà thôi. Nhưng bây giờ thì ngược lại, trước đó lão đạo sĩ vì thử chính mình mà biểu hiện ra thân thủ rất tốt, tuy không phải là khác biệt quá lớn nhưng với độ tuổi như vậy thì thật sự khó tin tưởng được. Hơn nữa Chính Nhất là người được lão đạo sĩ nuôi nấng từ nhỏ, Chính Nhất có thể trở thành cao thủ liên quan đến sự chỉ dạy của lão đạo sĩ, thế cho nên lão đạo sĩ cũng không phải dạng vừa.
- Không thể ngờ lão đạo sĩ này thật sự có nhiều trò như vậy.
Lý Nam thầm nghĩ:
- Xem ra đạo quan này cũng có vài phần đạo hạnh, cũng không phải những chuyện được kể ra bên ngoài đều là khoác lác.
Lý Nam thầm cảm thán vài câu và thấy tinh thần phấn chấn, hắn mở Đạo Dẫn Tổng Quyết ra xem. Đây là một quyển sách cũ, nó có chất liệu mà trước nay Lý Nam chưa từng được thấy, có lẽ cũng có thâm niên lâu năm. Hơn nữa trong sách dược viết bằng bút lông, là loại chữ Khải, hình ảnh bên trong cũng được vẽ bằng bút lông. Tổng quyết này cũng không phải là bí quyết như Lý Nam tưởng tượng, phần đầu chủ yếu dạy người ta nên hít thở như thế nào, vận khí ra sao, cảm nhận sự tuần hoàn của khí trong cơ thể, thải bỏ khí dơ bẩn ra ngoài, dẫn những luồng khí tươi mát vào trầm tích trong cơ thể. Sau đó làm cho người ta cảm nhận được những luồng khí này được tích lũy, vận chuyển trong cơ thể, cũng thông qua việc vận dụng những luồng khí này để đạt đến hiệu quả đề cao thể chất và tăng cường hiệu quả công kích.
- Thứ này giống như nội lực ngày xưa, và khí công bây giờ.
Lý Nam thầm nghĩ như vậy, nếu là trước kia thì hắn sẽ không tin, càng không thèm luyện tập. Nhưng hôm nay sau khi thấy được sự lợi hại của Chính Nhất, hắn hoàn toàn tin theo lời chỉ dạy của lão đạo sĩ, tất nhiên hắn luyện tập cũng là vì mong muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Nói một cách tổng thể thì Đạo Dẫn Tổng Quyết này cũng không có gì là khó hiểu, Lý Nam vốn là người thông minh, hơn nữa cũng có nhận thức đại khái về phương diện kinh mạch cốt cách, trong sách miêu tả rõ ràng và còn có hình ảnh miêu tả, thế nên Lý Nam đọc qua và không cảm thấy quá khó hiểu. Chỉ là trong sách có vài phần không dễ thấu hiểu, chủ yếu là do cách hành văn của quyển sách này không dễ hiểu như thời bây giờ.
Lão đạo sĩ trả lời từng câu hỏi của Lý Nam, đồng thời hắn cũng rất thỏa mãn với sự thông minh và ngộ tính của Lý Nam, hắn không nhịn được nói:
- Lý Nam, thật ra cậu cũng không cần đi làm quan, cậu chỉ cân chú ý luyện võ, tương lai cũng không kém ai đâu.
Lý Nam nào chịu bỏ qua lý tưởng của mình, hắn hỏi ngược lại:
- Như vậy sẽ có thành tựu ra sao? Có thể bạch nhật phi thăng, lập địa thành phật sao? Có ai thành công như vậy chưa? Hoặc là trở thành người đệ nhất thiên hạ thì có thể dùng tay không đỡ đạn, có thể dùng tay không cản tên lửa, đạn đạo hay không...
Lão đạo sĩ nghe những câu nói của Lý Nam mà ngây cả người, sau đó hắn vội vàng khoát tay:
- Thôi bỏ đi, cậu cứ đi mà làm quan, nhưng cậu đừng nên vứt bỏ Tiên Thiên Ngũ Hình, cần phải kiên trì rèn luyện, nó sẽ có lợi mà vô hại với cậu.
Lý Nam gật đầu nói:
- Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không vứt bỏ, hơn nữa còn cố gắng rèn luyện để trở thành thói quen, sau này cho dù muốn vứt bỏ cũng không dễ dàng.
Lão đạo sĩ cười nói:
- Đây là ưu thế của Tiên Thiên Ngũ Hình, cũng xem như cậu may mắn, nhờ uống xuân dược mà vượt qua cửa ải đầu tiên, sau này nếu có người thích hợp thì cậu nên tiến hành truyền dạy, tóm lại không nên để cho Tiên Thiên Ngũ Hình mất đi tính truyền thừa. Võ đạo đã không còn thịnh hành trong xã hội hiện đại, nhưng vòng lặp của nó vẫn đang còn tồn tại, ví dụ như ở thủ đô cũng có vài cao thủ, biết đâu sau này cậu có thể tiếp xúc với bọn họ, cũng không làm mất mặt uy đanh Tiên Thiên Ngũ Hình.
Lý Nam chợt hiếu kỳ:
- Ngài đang ở địa phận tỉnh Giang Thiên, sao ngài biết thủ đô có cao thủ?
- Điều này cậu cũng không cần phải lo lắng, tôi hy vọng cậu có thể làm tốt, nếu như muốn làm quan thì phải làm quan lớn. Thành phố Vũ Dương chỉ là một địa phương nhỏ, tỉnh Giang Thiên cũng không là gì, tôi thật sự muốn cậu tiến về thủ đô.
Lúc này lão đạo sĩ giống như hóa thân thành một vị đại tướng quân nắm hùng binh trăm vạn trong tay, ánh mắt nhìn về phương xa, khí thế mạnh mẽ như cầu vồng:
- Có câu vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ(Vương hầu tướng tướng há cứ phải là con dòng cháu giống), cậu nên cố gắng tiến lên, tôi có lòng tin với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.