Chương 71: Ngươi tiếp tục kể đi.
Nhất Độ Quân Hoa
02/08/2013
Đường Đại xử lý xong công việc ở Công Khai Đình, lại
đi đến Lan Nhược Tự…
Cửa chùa vẫn sứt mẻ như cũ, ai có thể tưởng tượng những văn tự hào hùng mỹ lệ này, những câu chuyện thiên mã hành không, vậy mà lại xuất phát từ nới hoang dã rách nát điêu tàn này?
Đường Đại mang theo rượu và đồ nhắm, đẩy cửa đi vào thì Bồ Lưu Tiên không ở đó. Đem mấy vật linh tinh để lên bàn, bên trong rất ngăn nắp sạch sẽ, nhàn rỗi không có việc gì làm, vẫn là cầm mấy bản thảo ở trên án lật xem , cho đến lúc nhìn thấy thiên bản thảo kia, tên gọi vậy mà thật sự là Nhiếp Tiểu Thiến.
Lúc đó Đại Huỳnh không có câu chuyện kể về Thiến Nữ U Hồn, cái tên này bịa ra chỉ là một trò đùa vui, không ngờ hắn thật sự viết ra. Đường Đại đang cầm trang sách, đây rõ ràng là một bộ ngắn, nhưng xem mãi đến sắc trời gần tối. Nội dung câu chuyện vẫn là một thư sinh cùng một ma quỷ mến nhau, quả là bước chân lịch sử thì sẽ không ngăn cản được sao?
Xem đi xem lại nhiều lần câu nói của Nhiếp Tiểu Thiến nói với Ninh Thái Thần —— Thiếp rơi xuống biển sâu, tìm không thấy bờ. Lang quân nghĩa khí can vân, nhất định có thể bạt sinh cứu khổ. Nếu đồng ý xin mang hủ cốt của thiếp, quy táng an trạch, khác nào tái tạo.
Thiếp rơi xuống biển sâu, tìm không thấy bờ… Nếu đồng ý xin mang hủ cốt của thiếp, quy táng an trạch, khác nào tái tạo.
Bồ Lưu Tiên khi trở về liền thấy nàng ngồi ở trước án, trong tay cầm vài tờ bản thảo. Mặt hắn đỏ lên, vội vàng đi đến đoạt lại mấy trang bản thảo, thuận tay gác qua trên án, dùng cái đồ chặn giấy dằn lên: “Một chút tác phẩm vui đùa, không thể gặp người.”
Đường Đại nghiêng đầu qua: “Nhìn thấy để đây cứ nghĩ là tác phẩm chính, khụ, đương nhiên trước đây cũng có một bài, không nói tới cũng được. Làm thành tập ngắn có được hay không?”
Bồ Lưu Tiên vẫn ẩn giấu bản thảo kia, hắn không thể khẳng định Đường Đại đã xem được bao nhiêu: “Không cần, mấy bài này không ra.”
Nói như thế, bầu không khí tẻ ngắt có chút quỷ dị, hắn vội hỏi: “Mang theo nhiều đồ ăn như vậy? Đi đâu chơi vậy mà lại đi hết nửa năm?”
Đường Đại lại cao hứng trở lại: “Đi Trường Bạch sơn a, vốn là ban đầu muốn mang về chút đặc sản, thế nhưng động vật bắt không được, thực vật nhìn không ra, muốn mang chút bùn đất về, ai ngờ khắp nơi đều là tuyết, sẽ bị tan hết.”
Dáng tươi cười của Bồ Lưu Tiên liền trong sáng hơn rất nhiều: “Cứ tiếp tục kể đi.”
Đường Đại lại từ trong lòng móc ra hai quyển sách, nói là sách nhưng không phải là từ thư cục xuất bản ra, chỉ là hai bản du ký tự mình viết lại những điều mắt thấy tai nghe: “Đây vốn là du ký, ghi lại chút phong cảnh sơn thủy, những thứ nhìn thấy nghe được, những chuyện tình thú vị của con người văn hóa, chuẩn bị tốt đã lâu mới đóng thành sách, tặng cho nè!”
Bồ Lưu Tiên đem hai tay lau sạch trên quần áo rồi mới tiếp nhận lấy hai quyển sách, chỉ mới lật xem hai trang liền khen ngợi: “Hành văn không tệ nha, nếu viết tiểu thuyết, không chừng có thể vượt qua cả Đại Sắc Yên Thanh!”
Đường Đại ôm bụng cười: “ Vượt qua chẳng phải càng trở thành hạng người lừa đời lấy tiếng sao?”
Bồ Lưu Tiên cầm quyển sách gõ vào đầu một phát, nửa năm không gặp, hai người dường như chưa từng xa lạ. Hắn đem củi gỗ bên ngoài ôm vào, Đường Đại mới giựt mình phát hiện thì ra hắn vừa rồi mới đi đốn củi.
Hắn vốn là thư sinh, tay trói gà không chặt, một hồi giày vò này, để lại không ít dấu vết trên tay.
Đường Đại có một chút tiếc hận, hai tay này, nếu chủ nhân nguyện ý, thực sự không cần làm lụng vất vả như vậy: “Lưu Tiên, hay là ký ước cùng các thư cục đi?” cũng không biết là lần thứ mấy khuyên bảo: “Đâu có thù oán gì với tiền bạc, dù sao cũng cần kiếm tiền, tiếp nhận chút có gì không thể?”
Bồ Lưu Tiên bắc nồi lên, bắt đầu hâm thức ăn Đường Đại mang đến, nghe vậy vẫn mỉm cười như cũ: “Tiểu Thiến cô nương, người đều có chí. Ở trong mắt Bồ mỗ, đốn củi cũng là lạc thú trong cuộc sống. Bồ mỗ thực sự mê luyến sự nghèo khó nơi đây.”
Đường Đại theo thói quen tìm đôi đũa mộc, đưa qua cho hắn: “Vậy ở phố Tây thành Trường An có một tòa tiểu lâu, mặc dù nơi đó đơn sơ, nhưng tốt xấu cũng có thể che gió tránh mưa…”
Nói chưa xong đã bị Bồ Lưu Tiên cắt ngang: “Tiểu Thiến cô nương, Bồ mỗ ở chỗ này rất khá, không cần thông cảm…”
Đường Đại liền không tiện nhiều lời nữa, Bồ Thạch Đầu tính tình có bao nhiêu cố chấp? Người như vậy quả nhiên là chín con trâu cũng kéo không lại.
Hai người mãi cho tới đêm khuya, Bồ Lưu Tiên tự nhiên sẽ không ở lúc ban đêm thả người trở lại, đành phải mặc cho ngủ. Đêm ở núi hoang, ánh trăng non nhàn nhạt đọng ở chân trời…
Hai người ở trước cửa nhóm lửa ngồi đối diện nhau, cũng không thấy mệt nhọc. Các tay viết đa số là động vật ngày ngủ đêm làm việc. Hơn nửa năm không gặp, hai người đều có nhiều chuyện thú vị để kể, đương nhiên trò chuyện với nhau thật vui, hoàn toàn không phát giác ra đêm dài đằng đẵng.
Sau khi đến hừng đông, Đường Đại lúc gần đi nhõng nhẽo ngang ngạnh quấn quít muốn lấy bản thảo <> của Bồ
Lưu Tiên. Bồ Lưu Tiên bị quấn đến vô pháp, chỉ đành sao chép cho một phần.Đoản
văn này ngắn không đủ ba ngàn từ, hắn lại chép đến hơn một canh giờ.
Khi đến phút cuối cùng, Bồ Lưu Tiên móc ra con ấn riêng nho nhỏ, nhẹ thở một hơi, ở trang cuối của bản thảo hạ ấn một dấu màu đỏ.
Đường Đại vẫn nán lại ở Lan Nhược Tự mãi đến giờ Thìn, cũng không quay về Phù Vân tiểu trúc , trực tiếp đi Công Khai Đình, Hình Viễn quả thật triệt hồi ám vệ, lúc này đây đúng là tự do vùng lên.
Khi đó Công Khai Đình đã mở cửa từ lâu, Đường Đại ở trong đó đi loạn vài vòng phát hiện bên diễn đàn tin tức nhân khí rất thấp, nhìn kỹ nửa ngày, phát hiện cái mấy mục trong này thật “Không đáng xem”. Truy cứu nguyên nhân, e là bên trong nội dung quá mức trống rỗng vô vị, đại thể là trâu của người nào đó lạc đường, người nào đó bị rớt túi tiền, người nào đó ở phố Tây bị người ta lừa, các loại nội dung được tuyên bố ở chỗ này người tuyên bố cũng không có năng lực tổ chức ngôn ngữ, cái diễn đàn này đã mất đi ý nghĩa ban đầu.
Đường Đại suy tính một trận, quyết định tuyển dụng 50 ký giả ở Công Khai Đình, phân tán ở các nơi của Đại Huỳnh, chuyên môn thu thập các việc thú vị mắt thấy tai nghe. Đưa ra yêu cầu với Thẩm Dụ ,có thể dùng những người này chèn vào các trạm quảng cáo, sử dụng con đường truyền tin của các trạm quảng cáo, giảm bớt phần lớn tin tức chuyển giao cùng giá thành.
Vì vậy khối diễn đàn tin tức, từ từ cũng trở nên hưng thịnh.
Buổi chiều ngày hôm đó, Đường Đại được các biên tập đề cử bản thảo sách mới, tên gọi là <>, viết về đề tài
trộm mộ. Tác giả hành văn hết sức không tệ, thế nhưng ở Đại Huỳnh vương triều ,
trộm mộ là một việc phạm pháp. Đường Đại suy nghĩ trái phải một chút, cuối cùng
ngăn lại bản thảo này…
Ngày kế, từ ban biên tập tìm ra tác giả, dĩ nhiên là cái vị đã mạo dùng <> trước đó, Cỗ Máy Thời Gian.
Tư thái của hắn có thể coi là bướng bỉnh: “Sớm đoán được sẽ không thông qua, tuyệt cũng không muốn ký ước cùng Công Khai Đình, viết bộ tiểu thuyết này chỉ muốn nhìn lại, cũng không phải là muốn lấy trộm đồ vật của người khác.”
Dứt lời, hắn bước đi ra ngoài, rất có phong độ của “Bối khởi thị hồng bao nhân”.
Bối khởi thị hồng bao nhân : cụm từ miêu tả tâm lý tự phụ, biểu hiện cho hình tượng thỏa thuê mãn nguyện của nhà thơ, thi sĩ
Đường Đại liền vui vẻ: “Hiện giờ ngươi đang làm gì?”
Cỗ Máy Thời Gian cũng không quay đầu lại: “Ở Phúc Viễn tửu lâu bưng rượu.”
“Đợi ra tác phẩm mới thì liên hệ sau,” người vô lý Đường Đại đã nhiều năm không gặp, tình nhân của giám quốc đại nhận Thẩm Dụ, ai dám tự dưng đắc tội? Lúc này đây ngẫu nhiên xuất hiện một cái, thấy cũng không tệ lắm.
Mà Cỗ Máy Thời Gian vẫn đang giận lẩy: “Cũng không hề dự định ký ước.”
Đường Đại mỉm cười: “Toàn bộ thành Trường An nơi có thể đăng VIP nhiều kỳ chỉ có Công Khai Đình đây. Hơn nửa chỗ này còn liên quan đến cơ quan xuất bản thực thể lớn nhất thành Trường An, Vạn Tượng thư cục. Là cùng Công Khai Đình ký ước cũng không phải là cùng. Có cần phải vì một cá nhân, mà mất đi cơ hội phát triển tốt như vậy?”
Cỗ Máy Thời Gian cuối cùng ký ước với Công Khai Đình, viên biên tập vẫn rất tiếc nuối bộ <> kia, Đường Đại
có ý vô tình cười hắn: “Đề tài trộm mộ, triều đình khẳng định sẽ cấm, nếu thật
muốn ra sách, nói tác giả đổi thành mấy loại đề tài âm dương phong thủy đi.”
Vì vậy ít ngày sau, Đường Đại nhận được<<<> bản thay đổi, tên gọi là —— <>, Đường Đại lật bàn: “Xem, không có chút tiền đồ!!”
Tuyệt bút vung lên, đem bản thảo đổi tên thành<>.
Các viên quản lý vẻ mặt hắc tuyến, nhưng bản sách này trải qua thẩm tra cuối cùng, ở Công Khai Đình tiến hành đăng VIP dài kỳ thì phản ứng không ngờ rất tốt, rất nhanh sau Vạn Tượng thư cục cũng thông qua bản thảo, quyết định cuối năm sẽ phát hành ra thị trường.
Đường Đại tận hết sức lực tuyên truyền tạo thanh thế, lúc đó tác giả nổi danh ở Công Khai Đình đã rất nhiều, thậm chí các thí sinh trong khoa cử, tuyệt đại bộ phận đều có ký ước với Công Khai Đình. Có vài người thật sự cũng không viết ra tác phẩm gì, thế nhưng vẫn trăm phương nghìn kế lộ vẻ phải cùng Công Khai Đình ký ước như vậy mới là tác giả hàng đầu.
Đường Đại cũng thường xuyên thu được chút lễ vật không hiểu ra làm sao, chẳng bao giờ trước mặt bất kỳ ai tiết lộ ngày sinh nhật, cũng không ai biết là ngày gì, thế nhưng những người này luôn luôn đủ loại lý do để đưa tới lễ vật.
Thí dụ như ngày kỷ niệm khai trương Công Khai Đình, như là tiết Nguyên tiêu, như là Trung thu, Trùng dương… thậm chí còn có cả tiết Thanh minh…
Kỳ thật đối với quan đồ của bọn chúng không có bất luận quan hệ gì, nhưng bọn họ vẫn như cũ tặng quà đến kinh khủng dễ sợ. Đường Đại liền đều nhận hết, đến một cửa hàng quen biết đổi thành hiện kim, từ đầu đến hết năm cho các tay viết ở Công Khai Đình làm tiền trà nước.
Cỗ Máy Thời Gian ban đầu thật không thích Đường Đại, hắn là một người đàn ông, mạo dùng tác phẩm người khác bị một phụ nữ vạch trần, hắn thẹn quá thành giận, tự nhiên cũng hận Đường Đại nói mấy lời ác độc…
Hắn bắt đầu tốt với Đường Đại, là sau khi hắn nhân khí thịnh vượng.
Thật ra con người đa số đều như vậy, khi không có thứ gì thì hắn có thể ngông nghênh cứng rắn, mà khi hắn có chút của cải thì ngược lại biến thành cẩn thận từng li từng tí, cũng không phải là bợ đỡ gì, chỉ là đắn đo hơn mà thôi.
Cỗ Máy Thời Gian xuyên đến Đại Huỳnh thời gian cũng không ngắn, Đại Sắc Yên Thanh là cái thân phận gì, trong lòng hắn tự nhiên là biết. Thật sự hắn cũng không muốn đắc tội Đường Đại, hắn phải sống sót sinh tồn ở Đại Huỳnh, mà nhiều người ở đây, hắn thực sự không thể động vào…
Huống hồ sau khi hắn ký ước với Công Khai Đình, cũng xem như là được Công Khai Đình coi trọng, có thể thấy được Đường Đại với sự vô lễ của hắn trước đây cũng không canh cánh trong lòng, nên lúc này hắn đối đãi với Đường Đại cũng tự tiêu tan giới cách.
Thỉnh thoảng có tác phẩm mới, tình tiết cấu tứ có chỗ nào còn nghi hoặc, thường xuyên tìm Đường Đại thỉnh giáo.
Đó là một tay viết xuyên không cũng không giảm đi cuồng ngạo, hắn thường xuyên nói, trong vòng ba năm, Cỗ Máy Thời Gian tất vượt qua Bắc Vực Hồ Lang, bước người lên trước danh bài Ngũ đương gia ở Công Khai Đình, sau năm năm, sẽ vượt qua Hàn Phong, trở thành đại thần thật sự ở Công Khai Đình.
Khi đó Đường Đại luôn cười hắn: “Cái gì là đại thần hả?”
Cỗ Máy Thời Gian liền do dự, sau đó nhanh chóng khẳng định mà trả lời: “Đại thần thật sự, là sách viết ra tất nóng, viết nhất định phải ra, viết tất thành tác phẩm kinh điển. Xếp hạng trên bảng thì là bậc cao nhất, tiếu ngạo trời xanh.”
Lúc này Đường Đại lại nhớ tới Bồ Lưu Tiên ở Lan Nhược Tự, nhớ tới câu chuyện kỳ quái dưới ngòi bút của hắn, không nổi gió, không mị tục, giữa những hàng chữ, thoải mái đạm bạc, đơn sơ vô dục vô cầu.
Nhân khí của Cỗ Máy Thời Gian quả thật bay nhanh lên cao, đứng trên bảng Thập Cường Tác Giả ở Công Khai Đình, đương nhiên cũng có một chỗ ở tiệc tụ hội, vì thế các loại hâm mộ, đố kị, hận cũng đều như ong bay đến…
Bình luận phía dưới tác phẩm cũng trở nên thập phần quỷ dị, Cỗ Máy Thời Gian không ngừng cùng đọc giả phát sinh va chạm, mà trên thực tế hắn rất khó tranh cãi thắng được bọn họ, bởi vì bôi đen vĩnh viễn dễ dàng hơn so với tẩy trắng…
Rốt cục sau khi xảy ra một trận đại chiến, hắn phát biểu với Đường Đại muốn xin ra một văn kiện: Cấm tuyệt bất luận đọc giả nào bình luận chấm điểm cấp bậc vân vân… tác phẩm của ông đây. Bởi vì đa số người gọi là cho điểm bình luận căn bản không có đầy đủ năng lực xét duyệt tác phẩm, bọn họ kỳ thực là một đọc giả phổ thông, có người thậm chí không thể tính là đọc giả, chỉ dựa vào đánh giá tác phẩm trước đó chia thành 1 sao, 2 sao, 3 sao, 4 sao, 5 sao mà phân biệt tác phẩm có đáng đọc hay không.
Mà trên thực tế những người tính là đọc giả này chỉ là vui thích của chính bọn họ, bọn họ hiểu được yếu tố của bộ tác phẩm hay là cái gì? Bọn họ biết cái gì là đắp nặn nhân vật, cái gì là kết cấu nội dung, cái gì là manh mối đầu bút?
Mỗi khi như vậy Đường Đại liền cười hắn: “Nếu muốn triệt để ngăn chặn những đọc giả này, thật ra có một biện pháp —— đem toàn bộ tác phẩm gỡ xuống, vứt vào thư phòng tự mình xem đi.”
Cỗ Máy Thời Gian chán nản, Đường Đại như cũ mỉm cười: “Mỗi một tác phẩm từ thời khắc quyết định tuyên bố nó ra, nhất định phải có chuẩn bị tâm lý, tiếp thu lấy tán dương hoặc phê bình. Cũng là xuyên không đến, câu nói này chắc là nhớ rõ “Vô tắc gia miễn, hữu tắc sửa chi.” Tầm mắt vì sao chỉ chú ý những lời phê bình mà quên đi những kiến nghị có thể làm cho mình tiến bộ?
Cỗ Máy Thời Gian tự nhiên là không phục, kỳ thực có rất nhiều việc nói ra thì dễ hơn làm: “Chính là đứng nói thì không biết đau, tự mình thử xem sẽ như thế nào?”
Đường Đại liền không thể nói, thực ra từng quá trình trưởng thành của một tay viết đều là tàn khốc.
Ban đầu viết văn chỉ là chia sẻ với người khác, tuy rằng từng tay viết đều muốn, nhưng không phải mỗi người mới đều có cơ hội được nổ pháo là thành công, đại đa số cần phải trải qua đoạn thời gian tịch mịch dài dằng dặc. Qua khỏi tịch mịch, nếu tiếp tục kiên trì, sẽ chậm rãi thu thập nhân khí, từ tiểu thấu minh trước kia biến thành phấn hồng. Lúc này tất cả mọi thứ nghe được đều là khen ngợi, bởi vì không quyền không thế, bình luận lưu lại thực sự đều là xuất phát từ chân tâm.
Lúc này có thể sẽ lâng lâng, nhưng ít ra sẽ tụ được chút tự tin.
Đến sau này nhân khí ngày càng cao, đọc giả ngày càng nhiều, bình luận tiêu cực cũng theo nhau mà đến. Những phương diện hâm mộ, đố kị, hận dĩ nhiên là có, nhưng là làm dâu trăm họ, có người thích, có người không thích, đành phải như vậy mà thôi.
Khi người lạc vào cảnh giới này chưa hẳn có thể bình tĩnh, lúc này góc cạnh rõ ràng, trong mắt chứa không được một hạt cát vì vậy những giải thích, tranh chấp, phiền muộn, phẫn nộ, sau cùng rơi vào cái danh lòng dạ hẹp hòi, nhân phẩm thấp kém. (Edit toát mồ hôi, mấy bạn đọc có hiểu được không vậy? Tóm ý lại là “càng giàu thì càng chảnh” đúng không???)
Đợi một thời gian lâu, góc cạnh chậm rãi bị mài mòn, nếu gặp phải bình luận tiêu cực cho dù là vô lễ vô lý, cũng không hề nhấc chân tranh chấp. Ít nhiều sẽ có phiền muộn, nhưng những phần nhuệ khí muốn bộc lộ rõ tài năng này cuối cùng sẽ mờ nhạt đi.
Vì vậy văn kiện Cỗ Máy Thời Gian xin bị bác bỏ, trên mặt thư phúc đáp Đường Đại phê vào: “Tôn chỉ Công Khai Đình: Một, đọc giả vĩnh viễn đúng. Hai, nếu đọc giả sai, xin đối chiếu điều một. Cho nên ngoài xin bác bỏ ra có một biện pháp có thể giải quyết việc này ——Khi có 100 đọc giả, khả năng 98 người thật thích tác phẩm, trong đó có 2 người không thích. Mà khi có 1 vạn đọc giả thì có 9800 đọc giả thích, như vậy có 200 là không thích. Mỗi ngày đi tính toán số đọc giả không thích này, lại tính toán nhuận bút thu được, sẽ cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.”
Cỗ Máy Thời Gian bị loại tinh thần AQ này làm cho tức giận đến nổi trận lôi đình, hắn nhảy dựng lên, giơ cước bay lên đá vào tượng thần thú trấn cửa Công Khai Đình, sau đó ngón chân hắn cùng thần thú tiếp xúc 0,0 giây, hắn mới nhớ tới đây là từ đồng thau đúc ra.
“Đệch!” Hắn cúi người ôm chân, nhảy ếch tại chỗ năm mươi cái, vừa nhảy vừa phối âm: A, a, a, a…
Cửa chùa vẫn sứt mẻ như cũ, ai có thể tưởng tượng những văn tự hào hùng mỹ lệ này, những câu chuyện thiên mã hành không, vậy mà lại xuất phát từ nới hoang dã rách nát điêu tàn này?
Đường Đại mang theo rượu và đồ nhắm, đẩy cửa đi vào thì Bồ Lưu Tiên không ở đó. Đem mấy vật linh tinh để lên bàn, bên trong rất ngăn nắp sạch sẽ, nhàn rỗi không có việc gì làm, vẫn là cầm mấy bản thảo ở trên án lật xem , cho đến lúc nhìn thấy thiên bản thảo kia, tên gọi vậy mà thật sự là Nhiếp Tiểu Thiến.
Lúc đó Đại Huỳnh không có câu chuyện kể về Thiến Nữ U Hồn, cái tên này bịa ra chỉ là một trò đùa vui, không ngờ hắn thật sự viết ra. Đường Đại đang cầm trang sách, đây rõ ràng là một bộ ngắn, nhưng xem mãi đến sắc trời gần tối. Nội dung câu chuyện vẫn là một thư sinh cùng một ma quỷ mến nhau, quả là bước chân lịch sử thì sẽ không ngăn cản được sao?
Xem đi xem lại nhiều lần câu nói của Nhiếp Tiểu Thiến nói với Ninh Thái Thần —— Thiếp rơi xuống biển sâu, tìm không thấy bờ. Lang quân nghĩa khí can vân, nhất định có thể bạt sinh cứu khổ. Nếu đồng ý xin mang hủ cốt của thiếp, quy táng an trạch, khác nào tái tạo.
Thiếp rơi xuống biển sâu, tìm không thấy bờ… Nếu đồng ý xin mang hủ cốt của thiếp, quy táng an trạch, khác nào tái tạo.
Bồ Lưu Tiên khi trở về liền thấy nàng ngồi ở trước án, trong tay cầm vài tờ bản thảo. Mặt hắn đỏ lên, vội vàng đi đến đoạt lại mấy trang bản thảo, thuận tay gác qua trên án, dùng cái đồ chặn giấy dằn lên: “Một chút tác phẩm vui đùa, không thể gặp người.”
Đường Đại nghiêng đầu qua: “Nhìn thấy để đây cứ nghĩ là tác phẩm chính, khụ, đương nhiên trước đây cũng có một bài, không nói tới cũng được. Làm thành tập ngắn có được hay không?”
Bồ Lưu Tiên vẫn ẩn giấu bản thảo kia, hắn không thể khẳng định Đường Đại đã xem được bao nhiêu: “Không cần, mấy bài này không ra.”
Nói như thế, bầu không khí tẻ ngắt có chút quỷ dị, hắn vội hỏi: “Mang theo nhiều đồ ăn như vậy? Đi đâu chơi vậy mà lại đi hết nửa năm?”
Đường Đại lại cao hứng trở lại: “Đi Trường Bạch sơn a, vốn là ban đầu muốn mang về chút đặc sản, thế nhưng động vật bắt không được, thực vật nhìn không ra, muốn mang chút bùn đất về, ai ngờ khắp nơi đều là tuyết, sẽ bị tan hết.”
Dáng tươi cười của Bồ Lưu Tiên liền trong sáng hơn rất nhiều: “Cứ tiếp tục kể đi.”
Đường Đại lại từ trong lòng móc ra hai quyển sách, nói là sách nhưng không phải là từ thư cục xuất bản ra, chỉ là hai bản du ký tự mình viết lại những điều mắt thấy tai nghe: “Đây vốn là du ký, ghi lại chút phong cảnh sơn thủy, những thứ nhìn thấy nghe được, những chuyện tình thú vị của con người văn hóa, chuẩn bị tốt đã lâu mới đóng thành sách, tặng cho nè!”
Bồ Lưu Tiên đem hai tay lau sạch trên quần áo rồi mới tiếp nhận lấy hai quyển sách, chỉ mới lật xem hai trang liền khen ngợi: “Hành văn không tệ nha, nếu viết tiểu thuyết, không chừng có thể vượt qua cả Đại Sắc Yên Thanh!”
Đường Đại ôm bụng cười: “ Vượt qua chẳng phải càng trở thành hạng người lừa đời lấy tiếng sao?”
Bồ Lưu Tiên cầm quyển sách gõ vào đầu một phát, nửa năm không gặp, hai người dường như chưa từng xa lạ. Hắn đem củi gỗ bên ngoài ôm vào, Đường Đại mới giựt mình phát hiện thì ra hắn vừa rồi mới đi đốn củi.
Hắn vốn là thư sinh, tay trói gà không chặt, một hồi giày vò này, để lại không ít dấu vết trên tay.
Đường Đại có một chút tiếc hận, hai tay này, nếu chủ nhân nguyện ý, thực sự không cần làm lụng vất vả như vậy: “Lưu Tiên, hay là ký ước cùng các thư cục đi?” cũng không biết là lần thứ mấy khuyên bảo: “Đâu có thù oán gì với tiền bạc, dù sao cũng cần kiếm tiền, tiếp nhận chút có gì không thể?”
Bồ Lưu Tiên bắc nồi lên, bắt đầu hâm thức ăn Đường Đại mang đến, nghe vậy vẫn mỉm cười như cũ: “Tiểu Thiến cô nương, người đều có chí. Ở trong mắt Bồ mỗ, đốn củi cũng là lạc thú trong cuộc sống. Bồ mỗ thực sự mê luyến sự nghèo khó nơi đây.”
Đường Đại theo thói quen tìm đôi đũa mộc, đưa qua cho hắn: “Vậy ở phố Tây thành Trường An có một tòa tiểu lâu, mặc dù nơi đó đơn sơ, nhưng tốt xấu cũng có thể che gió tránh mưa…”
Nói chưa xong đã bị Bồ Lưu Tiên cắt ngang: “Tiểu Thiến cô nương, Bồ mỗ ở chỗ này rất khá, không cần thông cảm…”
Đường Đại liền không tiện nhiều lời nữa, Bồ Thạch Đầu tính tình có bao nhiêu cố chấp? Người như vậy quả nhiên là chín con trâu cũng kéo không lại.
Hai người mãi cho tới đêm khuya, Bồ Lưu Tiên tự nhiên sẽ không ở lúc ban đêm thả người trở lại, đành phải mặc cho ngủ. Đêm ở núi hoang, ánh trăng non nhàn nhạt đọng ở chân trời…
Hai người ở trước cửa nhóm lửa ngồi đối diện nhau, cũng không thấy mệt nhọc. Các tay viết đa số là động vật ngày ngủ đêm làm việc. Hơn nửa năm không gặp, hai người đều có nhiều chuyện thú vị để kể, đương nhiên trò chuyện với nhau thật vui, hoàn toàn không phát giác ra đêm dài đằng đẵng.
Sau khi đến hừng đông, Đường Đại lúc gần đi nhõng nhẽo ngang ngạnh quấn quít muốn lấy bản thảo <
Khi đến phút cuối cùng, Bồ Lưu Tiên móc ra con ấn riêng nho nhỏ, nhẹ thở một hơi, ở trang cuối của bản thảo hạ ấn một dấu màu đỏ.
Đường Đại vẫn nán lại ở Lan Nhược Tự mãi đến giờ Thìn, cũng không quay về Phù Vân tiểu trúc , trực tiếp đi Công Khai Đình, Hình Viễn quả thật triệt hồi ám vệ, lúc này đây đúng là tự do vùng lên.
Khi đó Công Khai Đình đã mở cửa từ lâu, Đường Đại ở trong đó đi loạn vài vòng phát hiện bên diễn đàn tin tức nhân khí rất thấp, nhìn kỹ nửa ngày, phát hiện cái mấy mục trong này thật “Không đáng xem”. Truy cứu nguyên nhân, e là bên trong nội dung quá mức trống rỗng vô vị, đại thể là trâu của người nào đó lạc đường, người nào đó bị rớt túi tiền, người nào đó ở phố Tây bị người ta lừa, các loại nội dung được tuyên bố ở chỗ này người tuyên bố cũng không có năng lực tổ chức ngôn ngữ, cái diễn đàn này đã mất đi ý nghĩa ban đầu.
Đường Đại suy tính một trận, quyết định tuyển dụng 50 ký giả ở Công Khai Đình, phân tán ở các nơi của Đại Huỳnh, chuyên môn thu thập các việc thú vị mắt thấy tai nghe. Đưa ra yêu cầu với Thẩm Dụ ,có thể dùng những người này chèn vào các trạm quảng cáo, sử dụng con đường truyền tin của các trạm quảng cáo, giảm bớt phần lớn tin tức chuyển giao cùng giá thành.
Vì vậy khối diễn đàn tin tức, từ từ cũng trở nên hưng thịnh.
Buổi chiều ngày hôm đó, Đường Đại được các biên tập đề cử bản thảo sách mới, tên gọi là <
Ngày kế, từ ban biên tập tìm ra tác giả, dĩ nhiên là cái vị đã mạo dùng <
Tư thái của hắn có thể coi là bướng bỉnh: “Sớm đoán được sẽ không thông qua, tuyệt cũng không muốn ký ước cùng Công Khai Đình, viết bộ tiểu thuyết này chỉ muốn nhìn lại, cũng không phải là muốn lấy trộm đồ vật của người khác.”
Dứt lời, hắn bước đi ra ngoài, rất có phong độ của “Bối khởi thị hồng bao nhân”.
Bối khởi thị hồng bao nhân : cụm từ miêu tả tâm lý tự phụ, biểu hiện cho hình tượng thỏa thuê mãn nguyện của nhà thơ, thi sĩ
Đường Đại liền vui vẻ: “Hiện giờ ngươi đang làm gì?”
Cỗ Máy Thời Gian cũng không quay đầu lại: “Ở Phúc Viễn tửu lâu bưng rượu.”
“Đợi ra tác phẩm mới thì liên hệ sau,” người vô lý Đường Đại đã nhiều năm không gặp, tình nhân của giám quốc đại nhận Thẩm Dụ, ai dám tự dưng đắc tội? Lúc này đây ngẫu nhiên xuất hiện một cái, thấy cũng không tệ lắm.
Mà Cỗ Máy Thời Gian vẫn đang giận lẩy: “Cũng không hề dự định ký ước.”
Đường Đại mỉm cười: “Toàn bộ thành Trường An nơi có thể đăng VIP nhiều kỳ chỉ có Công Khai Đình đây. Hơn nửa chỗ này còn liên quan đến cơ quan xuất bản thực thể lớn nhất thành Trường An, Vạn Tượng thư cục. Là cùng Công Khai Đình ký ước cũng không phải là cùng. Có cần phải vì một cá nhân, mà mất đi cơ hội phát triển tốt như vậy?”
Cỗ Máy Thời Gian cuối cùng ký ước với Công Khai Đình, viên biên tập vẫn rất tiếc nuối bộ <
Vì vậy ít ngày sau, Đường Đại nhận được<<<
Tuyệt bút vung lên, đem bản thảo đổi tên thành<
Các viên quản lý vẻ mặt hắc tuyến, nhưng bản sách này trải qua thẩm tra cuối cùng, ở Công Khai Đình tiến hành đăng VIP dài kỳ thì phản ứng không ngờ rất tốt, rất nhanh sau Vạn Tượng thư cục cũng thông qua bản thảo, quyết định cuối năm sẽ phát hành ra thị trường.
Đường Đại tận hết sức lực tuyên truyền tạo thanh thế, lúc đó tác giả nổi danh ở Công Khai Đình đã rất nhiều, thậm chí các thí sinh trong khoa cử, tuyệt đại bộ phận đều có ký ước với Công Khai Đình. Có vài người thật sự cũng không viết ra tác phẩm gì, thế nhưng vẫn trăm phương nghìn kế lộ vẻ phải cùng Công Khai Đình ký ước như vậy mới là tác giả hàng đầu.
Đường Đại cũng thường xuyên thu được chút lễ vật không hiểu ra làm sao, chẳng bao giờ trước mặt bất kỳ ai tiết lộ ngày sinh nhật, cũng không ai biết là ngày gì, thế nhưng những người này luôn luôn đủ loại lý do để đưa tới lễ vật.
Thí dụ như ngày kỷ niệm khai trương Công Khai Đình, như là tiết Nguyên tiêu, như là Trung thu, Trùng dương… thậm chí còn có cả tiết Thanh minh…
Kỳ thật đối với quan đồ của bọn chúng không có bất luận quan hệ gì, nhưng bọn họ vẫn như cũ tặng quà đến kinh khủng dễ sợ. Đường Đại liền đều nhận hết, đến một cửa hàng quen biết đổi thành hiện kim, từ đầu đến hết năm cho các tay viết ở Công Khai Đình làm tiền trà nước.
Cỗ Máy Thời Gian ban đầu thật không thích Đường Đại, hắn là một người đàn ông, mạo dùng tác phẩm người khác bị một phụ nữ vạch trần, hắn thẹn quá thành giận, tự nhiên cũng hận Đường Đại nói mấy lời ác độc…
Hắn bắt đầu tốt với Đường Đại, là sau khi hắn nhân khí thịnh vượng.
Thật ra con người đa số đều như vậy, khi không có thứ gì thì hắn có thể ngông nghênh cứng rắn, mà khi hắn có chút của cải thì ngược lại biến thành cẩn thận từng li từng tí, cũng không phải là bợ đỡ gì, chỉ là đắn đo hơn mà thôi.
Cỗ Máy Thời Gian xuyên đến Đại Huỳnh thời gian cũng không ngắn, Đại Sắc Yên Thanh là cái thân phận gì, trong lòng hắn tự nhiên là biết. Thật sự hắn cũng không muốn đắc tội Đường Đại, hắn phải sống sót sinh tồn ở Đại Huỳnh, mà nhiều người ở đây, hắn thực sự không thể động vào…
Huống hồ sau khi hắn ký ước với Công Khai Đình, cũng xem như là được Công Khai Đình coi trọng, có thể thấy được Đường Đại với sự vô lễ của hắn trước đây cũng không canh cánh trong lòng, nên lúc này hắn đối đãi với Đường Đại cũng tự tiêu tan giới cách.
Thỉnh thoảng có tác phẩm mới, tình tiết cấu tứ có chỗ nào còn nghi hoặc, thường xuyên tìm Đường Đại thỉnh giáo.
Đó là một tay viết xuyên không cũng không giảm đi cuồng ngạo, hắn thường xuyên nói, trong vòng ba năm, Cỗ Máy Thời Gian tất vượt qua Bắc Vực Hồ Lang, bước người lên trước danh bài Ngũ đương gia ở Công Khai Đình, sau năm năm, sẽ vượt qua Hàn Phong, trở thành đại thần thật sự ở Công Khai Đình.
Khi đó Đường Đại luôn cười hắn: “Cái gì là đại thần hả?”
Cỗ Máy Thời Gian liền do dự, sau đó nhanh chóng khẳng định mà trả lời: “Đại thần thật sự, là sách viết ra tất nóng, viết nhất định phải ra, viết tất thành tác phẩm kinh điển. Xếp hạng trên bảng thì là bậc cao nhất, tiếu ngạo trời xanh.”
Lúc này Đường Đại lại nhớ tới Bồ Lưu Tiên ở Lan Nhược Tự, nhớ tới câu chuyện kỳ quái dưới ngòi bút của hắn, không nổi gió, không mị tục, giữa những hàng chữ, thoải mái đạm bạc, đơn sơ vô dục vô cầu.
Nhân khí của Cỗ Máy Thời Gian quả thật bay nhanh lên cao, đứng trên bảng Thập Cường Tác Giả ở Công Khai Đình, đương nhiên cũng có một chỗ ở tiệc tụ hội, vì thế các loại hâm mộ, đố kị, hận cũng đều như ong bay đến…
Bình luận phía dưới tác phẩm cũng trở nên thập phần quỷ dị, Cỗ Máy Thời Gian không ngừng cùng đọc giả phát sinh va chạm, mà trên thực tế hắn rất khó tranh cãi thắng được bọn họ, bởi vì bôi đen vĩnh viễn dễ dàng hơn so với tẩy trắng…
Rốt cục sau khi xảy ra một trận đại chiến, hắn phát biểu với Đường Đại muốn xin ra một văn kiện: Cấm tuyệt bất luận đọc giả nào bình luận chấm điểm cấp bậc vân vân… tác phẩm của ông đây. Bởi vì đa số người gọi là cho điểm bình luận căn bản không có đầy đủ năng lực xét duyệt tác phẩm, bọn họ kỳ thực là một đọc giả phổ thông, có người thậm chí không thể tính là đọc giả, chỉ dựa vào đánh giá tác phẩm trước đó chia thành 1 sao, 2 sao, 3 sao, 4 sao, 5 sao mà phân biệt tác phẩm có đáng đọc hay không.
Mà trên thực tế những người tính là đọc giả này chỉ là vui thích của chính bọn họ, bọn họ hiểu được yếu tố của bộ tác phẩm hay là cái gì? Bọn họ biết cái gì là đắp nặn nhân vật, cái gì là kết cấu nội dung, cái gì là manh mối đầu bút?
Mỗi khi như vậy Đường Đại liền cười hắn: “Nếu muốn triệt để ngăn chặn những đọc giả này, thật ra có một biện pháp —— đem toàn bộ tác phẩm gỡ xuống, vứt vào thư phòng tự mình xem đi.”
Cỗ Máy Thời Gian chán nản, Đường Đại như cũ mỉm cười: “Mỗi một tác phẩm từ thời khắc quyết định tuyên bố nó ra, nhất định phải có chuẩn bị tâm lý, tiếp thu lấy tán dương hoặc phê bình. Cũng là xuyên không đến, câu nói này chắc là nhớ rõ “Vô tắc gia miễn, hữu tắc sửa chi.” Tầm mắt vì sao chỉ chú ý những lời phê bình mà quên đi những kiến nghị có thể làm cho mình tiến bộ?
Cỗ Máy Thời Gian tự nhiên là không phục, kỳ thực có rất nhiều việc nói ra thì dễ hơn làm: “Chính là đứng nói thì không biết đau, tự mình thử xem sẽ như thế nào?”
Đường Đại liền không thể nói, thực ra từng quá trình trưởng thành của một tay viết đều là tàn khốc.
Ban đầu viết văn chỉ là chia sẻ với người khác, tuy rằng từng tay viết đều muốn, nhưng không phải mỗi người mới đều có cơ hội được nổ pháo là thành công, đại đa số cần phải trải qua đoạn thời gian tịch mịch dài dằng dặc. Qua khỏi tịch mịch, nếu tiếp tục kiên trì, sẽ chậm rãi thu thập nhân khí, từ tiểu thấu minh trước kia biến thành phấn hồng. Lúc này tất cả mọi thứ nghe được đều là khen ngợi, bởi vì không quyền không thế, bình luận lưu lại thực sự đều là xuất phát từ chân tâm.
Lúc này có thể sẽ lâng lâng, nhưng ít ra sẽ tụ được chút tự tin.
Đến sau này nhân khí ngày càng cao, đọc giả ngày càng nhiều, bình luận tiêu cực cũng theo nhau mà đến. Những phương diện hâm mộ, đố kị, hận dĩ nhiên là có, nhưng là làm dâu trăm họ, có người thích, có người không thích, đành phải như vậy mà thôi.
Khi người lạc vào cảnh giới này chưa hẳn có thể bình tĩnh, lúc này góc cạnh rõ ràng, trong mắt chứa không được một hạt cát vì vậy những giải thích, tranh chấp, phiền muộn, phẫn nộ, sau cùng rơi vào cái danh lòng dạ hẹp hòi, nhân phẩm thấp kém. (Edit toát mồ hôi, mấy bạn đọc có hiểu được không vậy? Tóm ý lại là “càng giàu thì càng chảnh” đúng không???)
Đợi một thời gian lâu, góc cạnh chậm rãi bị mài mòn, nếu gặp phải bình luận tiêu cực cho dù là vô lễ vô lý, cũng không hề nhấc chân tranh chấp. Ít nhiều sẽ có phiền muộn, nhưng những phần nhuệ khí muốn bộc lộ rõ tài năng này cuối cùng sẽ mờ nhạt đi.
Vì vậy văn kiện Cỗ Máy Thời Gian xin bị bác bỏ, trên mặt thư phúc đáp Đường Đại phê vào: “Tôn chỉ Công Khai Đình: Một, đọc giả vĩnh viễn đúng. Hai, nếu đọc giả sai, xin đối chiếu điều một. Cho nên ngoài xin bác bỏ ra có một biện pháp có thể giải quyết việc này ——Khi có 100 đọc giả, khả năng 98 người thật thích tác phẩm, trong đó có 2 người không thích. Mà khi có 1 vạn đọc giả thì có 9800 đọc giả thích, như vậy có 200 là không thích. Mỗi ngày đi tính toán số đọc giả không thích này, lại tính toán nhuận bút thu được, sẽ cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.”
Cỗ Máy Thời Gian bị loại tinh thần AQ này làm cho tức giận đến nổi trận lôi đình, hắn nhảy dựng lên, giơ cước bay lên đá vào tượng thần thú trấn cửa Công Khai Đình, sau đó ngón chân hắn cùng thần thú tiếp xúc 0,0 giây, hắn mới nhớ tới đây là từ đồng thau đúc ra.
“Đệch!” Hắn cúi người ôm chân, nhảy ếch tại chỗ năm mươi cái, vừa nhảy vừa phối âm: A, a, a, a…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.