Chương 119
Thiên Thương
22/03/2017
CHƯƠNG 118.
Vết thương của Lãnh Huyền chỉ là ngoài da, nên khép lại cũng rất nhanh. Tuy mất máu nhiều, nhưng tĩnh dưỡng mấy ngày, khuôn mặt tái nhợt cũng đã hồi phục huyết sắc.
Lôi Hải Thành trong khoảng thời gian này cũng cấp tốc điều dưỡng thân thể, dốc sức khôi phục thể năng, lại tự tay chuẩn bị trang bị cùng hành lý thiết yếu để đến Phong Lăng.
Lãnh Huyền thủy chung lo lắng Lôi Hải Thành còn chưa hết trúng độc, vẫn luôn âm thầm lưu ý quan sát. Vài ngày kế tiếp, vẫn cứ gió êm sóng lặng, không thấy Lôi Hải Thành có chút dấu hiệu tái phát độc tính, từ từ cũng yên lòng.
Đồ ăn của hai người, đều là do Lôi Hải Thành lấy từ ngự thiện phòng mang tới, không hề qua tay của Lục Lang.
Lục Lang làm hai bữa cơm liên tiếp, đều bị Lôi Hải Thành trả lại nguyên xi, không khỏi tức giận, một buổi sáng sớm thừa dịp Lôi Hải Thành lấy nước rửa mặt liền ngăn hắn lại ở sân, đè thấp thanh âm, hung hăng nói: “Ngươi hoài nghi ta hạ độc bên trong đồ ăn sao? Họ Lôi kia, ta đích xác là muốn giết ngươi thay chủ nhân báo thù, bất quá bệ hạ đã nói cho ta biết, chủ nhân là bị Tây Kì quốc quân Nguyên Cửu Trọng bức tử, ta cũng không phải là không biết phân tốt xấu mà tùy tiện giết người đâu.”
“Vậy cũng tốt!” Lôi Hải Thành nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Mối thù của chủ nhân ngươi, ta đương nhiên sẽ thay hắn báo. Còn đồ ăn, ngươi cũng không cần phải làm cho chúng ta nữa, vạn nhất ngươi không cẩn thận, để rơi nhện hay rết gì gì đó vào, a a. . . . . .”
Hắn không nói tiếp nữa, nhưng Lục Lang đã nghe hiểu ý tại ngôn ngoại của hắn, hung ác trừng hai mắt nhìn Lôi Hải Thành, nổi giận đùng đùng trở về căn phòng nhỏ của mình.
Lôi Hải Thành hơi nhếch khóe môi. Vô luận những lời Lục Lang nói lúc trước có phải là thật tâm hay không, hắn cũng sẽ không để tiểu quỷ này có bất cứ dịp nào để thừa cơ làm bậy.
Minh Chu sau ngày hôm đó, liền cả nửa tháng chưa hề lại đặt chân đến Khai Nguyên cung. Còn Lan vương Lãnh Thọ thì từ chỗ Minh Chu biết được mộng chập của Lôi Hải Thành đã giải hết, chiều tối liền đặc biệt lại đến thăm, thấy thần trí Lôi Hải Thành quả nhiên thanh tỉnh, thân thể cũng có thêm chút da thịt, không còn gầy trơ xương như trước kia nữa, hắn liền vô cùng nhẹ nhõm.
Nhắc đến chiến cuộc Phong Lăng, hàng mi của Lãnh Thọ lại thêm vài phần ưu sầu, lắc đầu.
Ban đầu khi mới tuyên chiến với Phong Lăng, liên quân quả thật thế như chẻ tre, liên tiếp phá được hơn chục tòa thành trì của Phong Lăng, song chiến báo mấy ngày nay truyền đến, lại không có chút lạc quan nào.
Phong Lăng tướng sĩ từ trước đến nay vốn có tiếng hung tàn khát máu. Liên quân càng ép đến gần giữa Phong Lăng, phản kích cũng lúc càng kịch liệt, lại thêm khinh địch, liên tiếp thua trận, còn bị Phong Lăng đoạt đi không ít lương thảo. Dù cho tử vong cũng không nghiêm trọng, nhưng sĩ khí dâng trào của liên quân đã suy yếu đi rất nhiều.
Lãnh Huyền ngồi thẳng trong ghế, tay trái cầm chén chè xanh, chậm rãi uống xuống, bất động thanh sắc. Giờ phút này mới ngẩng đầu, mục quang sắc bén sáng rõ. “Phù Thanh Phượng là kẻ xảo trá đa mưu, vốn là không phải kẻ có thể dễ dàng đối phó.” Dừng một chút, chậm rãi nói: “Thiên Tĩnh hiện giờ thi hành tân chính, những kẻ bị phế thì đợi phục hưng, hai phái thần tử ủng hộ cùng phản đối tân chính thì đang đấu đá nhau ầm ĩ. Còn chưa an bang, thì sao định quốc được? Chu nhi tuổi trẻ bồng bột, hành sự cẩu thả, cần phải để cho hắn chịu chút giáo huấn đi.”
Hắn tuy rằng đang bàn về Minh Chu, nhưng Lãnh Thọ sao lại không nghe ra Lãnh Huyền là đang ngấm ngầm chỉ trích hắn o bế cho Minh Chu tùy tiện làm bậy, da mặt liền đỏ lên.
“Tân chính, đến tột cùng là tiến hành đến thế nào rồi? . . . . . .” Lôi Hải Thành nghe thấy, nhịn không được liền hỏi. Thấy vẻ mặt hai người thập phần ngưng trọng, tâm tình hắn cũng trọng theo.
Hắn biết rõ bất cứ cuộc cải cách nào cũng tuyệt không thể một sớm một chiều mà có thế thành công, trong dòng lịch sử dài, đám người Vương Mãng, Vương An Thạch cách tân chính trị, mới đầu cũng đều là oanh oanh liệt liệt, kết cục cũng vẫn chuốc lấy thất bại.
Trước khi ban bố những chính sách này, Lôi Hải Thành cũng đã từng do dự, nhưng cân nhắc nhiều lần, liền quyết theo ý cũ mà xúc tiến.
Hắn khi đó, có mộng chập quấn thân, căn bản không biết bản thân khi nào sẽ bị độc phát thình lình mà phát điên, nên chẳng thể nào mà nhìn trước ngẫm sau được suy nghĩ nhiều, chỉ biết là phải nhanh, nhanh! Nhanh! ! !
Nhân lúc bản thân còn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí, đem hết thảy những khả năng của mình lưu lại cho Thiên Tĩnh mà nam nhân kia nhớ mãi không quên.
Giết mấy trọng thần kinh thành phản đối ghê gớm nhất, tạm thời trấn an được cục diện. Nhưng nghe khẩu khí của Lãnh Huyền , thì những phiền toái tân chính gặp phải còn nghiêm trọng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn . . . . . .
“Lôi Hải Thành, ngươi không cần phải tự trách.” Thanh âm thấp trầm êm tai của nam nhân cắt ngang sự trầm tư của hắn. Lôi Hải Thành ngước lên, đối diện với ánh mắt an ủi của Lãnh Huyền.
“Ngươi sau khi ly khai Thiên Tĩnh, ta bã bảo Chu nhi đối ngoại tuyên bố ngươi rời kinh đi du ngoạn. Đám thần tử bất mãn với tân chính vốn coi như an phận, sau thấy ngươi không lộ diện, liền có kẻ bắt đầu gây khó dễ cho Chu nhi, nghi ngờ tân chính, bất quá cũng không thành chuyện lớn. Chính là ──”
Lãnh Huyền nói tới đây, hơi ngừng một chút, mặt hiện vẻ khó xử, giống như đang cân nhắc từ ngữ. Trầm ngâm mấy lần mới nghiêm mặt nói với Lôi Hải Thành : “Ý tưởng thiết lập trường học, y viện của ngươi cố nhiên là rất tốt, chính là Thiên Tĩnh trước mắt chinh chiến không ngừng, hơn phân nửa ngân lượng trong quốc khố đều hao phí ở trên sa trường, thời điểm này thật sự không thích hợp để tùy tiện dựng lên cả ngàn khu trường học, y viện. Cho nên, hai hạng mục tân chính này, ta đã để cho Chu nhi hạ lệnh hoãn thực hiện.”
“Bất quá chỉ là là tạm hoãn thi hành mà thôi, chờ Thiên Tĩnh có đủ quốc lực tài lực, tự nhiên có thể thiết lập.” Lãnh Thọ lo lắng Lôi Hải Thành không vui, ở bên cạnh hoà giải.
Lôi Hải Thành nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lãnh Thọ, không khỏi buồn cười lắc lắc đầu.”Lợi hại trong đó, ta hiểu rõ. Nói cho cùng thì cũng là do ta lúc trước đã quá nôn nóng.”
Lãnh Huyền thấy hắn không sinh khí, biểu tình tức khắc thoải mái không ít. Khẽ nhấp một ngụm nước trà, nhàn nhạt cười nói: “Bản thương luận chế độ thuế, binh thư luật pháp ngươi viết cho Chu nhi thì vẫn là có rất nhiều ích lợi với Thiên Tĩnh, chính là không thể quá cấp bách, tránh cho mấy kẻ cổ hủ bảo thủ trong triều lại náo loạn không ngớt.”
Biết rõ kẻ nghiệp dư về mặt chính trị như mình ở trước mặt bậc đế vương chân chính đầy rẫy thủ đoạn như Lãnh Huyền chẳng khác nào gặp được sư phụ, Lôi Hải Thành chỉ có gật đầu, quả thật cũng không quá lo lắng. Đã có Lãnh Huyền âm thầm cân nhắc lợi hại, xem xét thực thi tân chính, sửa chữa sai lầm, nhất định sẽ không để cho đám phản đối gây nguy hại cho cục diện chính trị của Thiên Tĩnh.
Lãnh Thọ ngược lại không cười, “Nói đến lão gia khỏa ấy, quả thực khiến ta đau đầu. Hôm nay lâm triều vẫn còn dài dòng, ép Chu nhi phải đình chỉ tuyển nhân tài làm quan, nói là thu nhặt cái đám người bình dân, nghèo nàn hủ nho, sẽ làm tổn hại uy nghi triều đình.”
“Lại là Phác thái sư dẫn đầu thượng tấu sao?” Lãnh Huyền thu nụ cười, thấy Lãnh Thọ gật đầu, hắn hừ lạnh một tiếng: “Chiêu nạp trong thiên hạ, giữ được lòng dân, tuyệt đối không thể bãi bỏ. Phác thái sư kia mấy lần chống đối với Chu nhi, ta niệm tình cũ, mới lệnh cho Chu nhi không tính toán với hắn, nhưng nếu hắn vẫn như cũ không biết thức thời, thì cũng không thể trách ta được.”
“Ngươi sẽ đối phó Phác thái sư?” Lãnh Thọ có chút hoảng hốt, ngập ngừng nói: “Hắn dù sao cũng là phụ thân của Phác phi. Ba mẹ con Phác phi bị chết thảm, giờ lại giáng tội hắn, chỉ e. . . . . .”
Lôi Hải Thành bỗng nhiên minh bạch, Phác phi trong lời nói của Lãnh Thọ kia hẳn chính là phi tử bị Phong Lăng binh sĩ chém đầu ở trước Vân Đồng quan.
Thần sắc Lãnh Huyền liền u ám lại, hiển nhiên là bị Lãnh Thọ nhắc ra, nhớ tới thảm trạng khi chết của tiểu nhi nữa. Im lặng một trận, mới bình tĩnh bằng lặng nói: “Cho dù hắn là phụ thân của Phác phi, nhưng nếu cản trở đại cục Thiên Tĩnh, thì cũng không thể lưu lại được. Thọ hoàng thúc, sau khi ta rời cung, nếu Phác thái sư lại làm mưa làm gió, thì tùy ý ngươi xử trí.”
Lãnh Thọ bất ngờ.”Ngươi muốn ly khai kinh thành?”
“Đúng!” Lôi Hải Thành thay Lãnh Huyền hồi đáp, khóe mắt thoáng nhìn thấy một góc áo lướt qua trong khe hở của cửa điện, trong lòng cười lạnh, cố ý nâng cao tiếng. “Chúng ta qua vài ngày nữa liền lên đường đến Phong Lăng hội hợp cùng liên quân.”
Lãnh Thọ sửng sốt, hỏi Lãnh Huyền nói: “Ngươi thật sự quyết định buông tay để cho Chu nhi tự mình chấp chính sao?”
“Không buông tay, thì thế nào chứ? Hài tử kia, hiện giờ đã không còn cần ta nữa . . . . . .” Lãnh Huyền khẽ mỉm cười, chăm chú nhìn trà khí tỏa ra từ trong chén, ngữ khí tuy rằng thực nhẹ nhàng, chung quy vẫn dấu không được sự mất mác.
Lãnh Thọ im lặng, cũng không nói nổi lời gì để an ủi, bất giác thở dài nói: “Chu nhi hắn, thật sự rất không hiểu chuyện. Ai, uổng ngươi từ trước đến nay vì hắn mà chịu bao khổ sở như vậy.”
Hai hàng lông mày đen nhánh thẳng tắp của Lãnh Huyền bất chợt dựng thẳng lên, khuôn mặt tuấn tú trầm lại, tỏa ra hơi lạnh.”Thọ hoàng thúc, chuyện quá khứ, nhắc đến để làm cái gì?”
Lãnh Thọ nhất thời vô tâm nói lỡ, lời ra khỏi miệng, trong bụng đã liền kêu hỏng bét, bị lệ khí nơi đáy mắt của Lãnh Huyền làm cho rùng mình mấy cái, không dám nhiều lời nữa, nói chuyện phiếm lung tung mấy câu rồi liền vội vàng đứng dậy cáo từ.
Lãnh Huyền vẫn nắm chặt chén trà, sắc mặt hung hãn, ngay cả lời khách sáo tiễn khách cũng đều không nói.
Lôi Hải Thành ở bên thấy hết thảy, liền đưa Lãnh Thọ ra khỏi Khai Nguyên cung. Đăng bởi: admin
Vết thương của Lãnh Huyền chỉ là ngoài da, nên khép lại cũng rất nhanh. Tuy mất máu nhiều, nhưng tĩnh dưỡng mấy ngày, khuôn mặt tái nhợt cũng đã hồi phục huyết sắc.
Lôi Hải Thành trong khoảng thời gian này cũng cấp tốc điều dưỡng thân thể, dốc sức khôi phục thể năng, lại tự tay chuẩn bị trang bị cùng hành lý thiết yếu để đến Phong Lăng.
Lãnh Huyền thủy chung lo lắng Lôi Hải Thành còn chưa hết trúng độc, vẫn luôn âm thầm lưu ý quan sát. Vài ngày kế tiếp, vẫn cứ gió êm sóng lặng, không thấy Lôi Hải Thành có chút dấu hiệu tái phát độc tính, từ từ cũng yên lòng.
Đồ ăn của hai người, đều là do Lôi Hải Thành lấy từ ngự thiện phòng mang tới, không hề qua tay của Lục Lang.
Lục Lang làm hai bữa cơm liên tiếp, đều bị Lôi Hải Thành trả lại nguyên xi, không khỏi tức giận, một buổi sáng sớm thừa dịp Lôi Hải Thành lấy nước rửa mặt liền ngăn hắn lại ở sân, đè thấp thanh âm, hung hăng nói: “Ngươi hoài nghi ta hạ độc bên trong đồ ăn sao? Họ Lôi kia, ta đích xác là muốn giết ngươi thay chủ nhân báo thù, bất quá bệ hạ đã nói cho ta biết, chủ nhân là bị Tây Kì quốc quân Nguyên Cửu Trọng bức tử, ta cũng không phải là không biết phân tốt xấu mà tùy tiện giết người đâu.”
“Vậy cũng tốt!” Lôi Hải Thành nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Mối thù của chủ nhân ngươi, ta đương nhiên sẽ thay hắn báo. Còn đồ ăn, ngươi cũng không cần phải làm cho chúng ta nữa, vạn nhất ngươi không cẩn thận, để rơi nhện hay rết gì gì đó vào, a a. . . . . .”
Hắn không nói tiếp nữa, nhưng Lục Lang đã nghe hiểu ý tại ngôn ngoại của hắn, hung ác trừng hai mắt nhìn Lôi Hải Thành, nổi giận đùng đùng trở về căn phòng nhỏ của mình.
Lôi Hải Thành hơi nhếch khóe môi. Vô luận những lời Lục Lang nói lúc trước có phải là thật tâm hay không, hắn cũng sẽ không để tiểu quỷ này có bất cứ dịp nào để thừa cơ làm bậy.
Minh Chu sau ngày hôm đó, liền cả nửa tháng chưa hề lại đặt chân đến Khai Nguyên cung. Còn Lan vương Lãnh Thọ thì từ chỗ Minh Chu biết được mộng chập của Lôi Hải Thành đã giải hết, chiều tối liền đặc biệt lại đến thăm, thấy thần trí Lôi Hải Thành quả nhiên thanh tỉnh, thân thể cũng có thêm chút da thịt, không còn gầy trơ xương như trước kia nữa, hắn liền vô cùng nhẹ nhõm.
Nhắc đến chiến cuộc Phong Lăng, hàng mi của Lãnh Thọ lại thêm vài phần ưu sầu, lắc đầu.
Ban đầu khi mới tuyên chiến với Phong Lăng, liên quân quả thật thế như chẻ tre, liên tiếp phá được hơn chục tòa thành trì của Phong Lăng, song chiến báo mấy ngày nay truyền đến, lại không có chút lạc quan nào.
Phong Lăng tướng sĩ từ trước đến nay vốn có tiếng hung tàn khát máu. Liên quân càng ép đến gần giữa Phong Lăng, phản kích cũng lúc càng kịch liệt, lại thêm khinh địch, liên tiếp thua trận, còn bị Phong Lăng đoạt đi không ít lương thảo. Dù cho tử vong cũng không nghiêm trọng, nhưng sĩ khí dâng trào của liên quân đã suy yếu đi rất nhiều.
Lãnh Huyền ngồi thẳng trong ghế, tay trái cầm chén chè xanh, chậm rãi uống xuống, bất động thanh sắc. Giờ phút này mới ngẩng đầu, mục quang sắc bén sáng rõ. “Phù Thanh Phượng là kẻ xảo trá đa mưu, vốn là không phải kẻ có thể dễ dàng đối phó.” Dừng một chút, chậm rãi nói: “Thiên Tĩnh hiện giờ thi hành tân chính, những kẻ bị phế thì đợi phục hưng, hai phái thần tử ủng hộ cùng phản đối tân chính thì đang đấu đá nhau ầm ĩ. Còn chưa an bang, thì sao định quốc được? Chu nhi tuổi trẻ bồng bột, hành sự cẩu thả, cần phải để cho hắn chịu chút giáo huấn đi.”
Hắn tuy rằng đang bàn về Minh Chu, nhưng Lãnh Thọ sao lại không nghe ra Lãnh Huyền là đang ngấm ngầm chỉ trích hắn o bế cho Minh Chu tùy tiện làm bậy, da mặt liền đỏ lên.
“Tân chính, đến tột cùng là tiến hành đến thế nào rồi? . . . . . .” Lôi Hải Thành nghe thấy, nhịn không được liền hỏi. Thấy vẻ mặt hai người thập phần ngưng trọng, tâm tình hắn cũng trọng theo.
Hắn biết rõ bất cứ cuộc cải cách nào cũng tuyệt không thể một sớm một chiều mà có thế thành công, trong dòng lịch sử dài, đám người Vương Mãng, Vương An Thạch cách tân chính trị, mới đầu cũng đều là oanh oanh liệt liệt, kết cục cũng vẫn chuốc lấy thất bại.
Trước khi ban bố những chính sách này, Lôi Hải Thành cũng đã từng do dự, nhưng cân nhắc nhiều lần, liền quyết theo ý cũ mà xúc tiến.
Hắn khi đó, có mộng chập quấn thân, căn bản không biết bản thân khi nào sẽ bị độc phát thình lình mà phát điên, nên chẳng thể nào mà nhìn trước ngẫm sau được suy nghĩ nhiều, chỉ biết là phải nhanh, nhanh! Nhanh! ! !
Nhân lúc bản thân còn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí, đem hết thảy những khả năng của mình lưu lại cho Thiên Tĩnh mà nam nhân kia nhớ mãi không quên.
Giết mấy trọng thần kinh thành phản đối ghê gớm nhất, tạm thời trấn an được cục diện. Nhưng nghe khẩu khí của Lãnh Huyền , thì những phiền toái tân chính gặp phải còn nghiêm trọng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn . . . . . .
“Lôi Hải Thành, ngươi không cần phải tự trách.” Thanh âm thấp trầm êm tai của nam nhân cắt ngang sự trầm tư của hắn. Lôi Hải Thành ngước lên, đối diện với ánh mắt an ủi của Lãnh Huyền.
“Ngươi sau khi ly khai Thiên Tĩnh, ta bã bảo Chu nhi đối ngoại tuyên bố ngươi rời kinh đi du ngoạn. Đám thần tử bất mãn với tân chính vốn coi như an phận, sau thấy ngươi không lộ diện, liền có kẻ bắt đầu gây khó dễ cho Chu nhi, nghi ngờ tân chính, bất quá cũng không thành chuyện lớn. Chính là ──”
Lãnh Huyền nói tới đây, hơi ngừng một chút, mặt hiện vẻ khó xử, giống như đang cân nhắc từ ngữ. Trầm ngâm mấy lần mới nghiêm mặt nói với Lôi Hải Thành : “Ý tưởng thiết lập trường học, y viện của ngươi cố nhiên là rất tốt, chính là Thiên Tĩnh trước mắt chinh chiến không ngừng, hơn phân nửa ngân lượng trong quốc khố đều hao phí ở trên sa trường, thời điểm này thật sự không thích hợp để tùy tiện dựng lên cả ngàn khu trường học, y viện. Cho nên, hai hạng mục tân chính này, ta đã để cho Chu nhi hạ lệnh hoãn thực hiện.”
“Bất quá chỉ là là tạm hoãn thi hành mà thôi, chờ Thiên Tĩnh có đủ quốc lực tài lực, tự nhiên có thể thiết lập.” Lãnh Thọ lo lắng Lôi Hải Thành không vui, ở bên cạnh hoà giải.
Lôi Hải Thành nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lãnh Thọ, không khỏi buồn cười lắc lắc đầu.”Lợi hại trong đó, ta hiểu rõ. Nói cho cùng thì cũng là do ta lúc trước đã quá nôn nóng.”
Lãnh Huyền thấy hắn không sinh khí, biểu tình tức khắc thoải mái không ít. Khẽ nhấp một ngụm nước trà, nhàn nhạt cười nói: “Bản thương luận chế độ thuế, binh thư luật pháp ngươi viết cho Chu nhi thì vẫn là có rất nhiều ích lợi với Thiên Tĩnh, chính là không thể quá cấp bách, tránh cho mấy kẻ cổ hủ bảo thủ trong triều lại náo loạn không ngớt.”
Biết rõ kẻ nghiệp dư về mặt chính trị như mình ở trước mặt bậc đế vương chân chính đầy rẫy thủ đoạn như Lãnh Huyền chẳng khác nào gặp được sư phụ, Lôi Hải Thành chỉ có gật đầu, quả thật cũng không quá lo lắng. Đã có Lãnh Huyền âm thầm cân nhắc lợi hại, xem xét thực thi tân chính, sửa chữa sai lầm, nhất định sẽ không để cho đám phản đối gây nguy hại cho cục diện chính trị của Thiên Tĩnh.
Lãnh Thọ ngược lại không cười, “Nói đến lão gia khỏa ấy, quả thực khiến ta đau đầu. Hôm nay lâm triều vẫn còn dài dòng, ép Chu nhi phải đình chỉ tuyển nhân tài làm quan, nói là thu nhặt cái đám người bình dân, nghèo nàn hủ nho, sẽ làm tổn hại uy nghi triều đình.”
“Lại là Phác thái sư dẫn đầu thượng tấu sao?” Lãnh Huyền thu nụ cười, thấy Lãnh Thọ gật đầu, hắn hừ lạnh một tiếng: “Chiêu nạp trong thiên hạ, giữ được lòng dân, tuyệt đối không thể bãi bỏ. Phác thái sư kia mấy lần chống đối với Chu nhi, ta niệm tình cũ, mới lệnh cho Chu nhi không tính toán với hắn, nhưng nếu hắn vẫn như cũ không biết thức thời, thì cũng không thể trách ta được.”
“Ngươi sẽ đối phó Phác thái sư?” Lãnh Thọ có chút hoảng hốt, ngập ngừng nói: “Hắn dù sao cũng là phụ thân của Phác phi. Ba mẹ con Phác phi bị chết thảm, giờ lại giáng tội hắn, chỉ e. . . . . .”
Lôi Hải Thành bỗng nhiên minh bạch, Phác phi trong lời nói của Lãnh Thọ kia hẳn chính là phi tử bị Phong Lăng binh sĩ chém đầu ở trước Vân Đồng quan.
Thần sắc Lãnh Huyền liền u ám lại, hiển nhiên là bị Lãnh Thọ nhắc ra, nhớ tới thảm trạng khi chết của tiểu nhi nữa. Im lặng một trận, mới bình tĩnh bằng lặng nói: “Cho dù hắn là phụ thân của Phác phi, nhưng nếu cản trở đại cục Thiên Tĩnh, thì cũng không thể lưu lại được. Thọ hoàng thúc, sau khi ta rời cung, nếu Phác thái sư lại làm mưa làm gió, thì tùy ý ngươi xử trí.”
Lãnh Thọ bất ngờ.”Ngươi muốn ly khai kinh thành?”
“Đúng!” Lôi Hải Thành thay Lãnh Huyền hồi đáp, khóe mắt thoáng nhìn thấy một góc áo lướt qua trong khe hở của cửa điện, trong lòng cười lạnh, cố ý nâng cao tiếng. “Chúng ta qua vài ngày nữa liền lên đường đến Phong Lăng hội hợp cùng liên quân.”
Lãnh Thọ sửng sốt, hỏi Lãnh Huyền nói: “Ngươi thật sự quyết định buông tay để cho Chu nhi tự mình chấp chính sao?”
“Không buông tay, thì thế nào chứ? Hài tử kia, hiện giờ đã không còn cần ta nữa . . . . . .” Lãnh Huyền khẽ mỉm cười, chăm chú nhìn trà khí tỏa ra từ trong chén, ngữ khí tuy rằng thực nhẹ nhàng, chung quy vẫn dấu không được sự mất mác.
Lãnh Thọ im lặng, cũng không nói nổi lời gì để an ủi, bất giác thở dài nói: “Chu nhi hắn, thật sự rất không hiểu chuyện. Ai, uổng ngươi từ trước đến nay vì hắn mà chịu bao khổ sở như vậy.”
Hai hàng lông mày đen nhánh thẳng tắp của Lãnh Huyền bất chợt dựng thẳng lên, khuôn mặt tuấn tú trầm lại, tỏa ra hơi lạnh.”Thọ hoàng thúc, chuyện quá khứ, nhắc đến để làm cái gì?”
Lãnh Thọ nhất thời vô tâm nói lỡ, lời ra khỏi miệng, trong bụng đã liền kêu hỏng bét, bị lệ khí nơi đáy mắt của Lãnh Huyền làm cho rùng mình mấy cái, không dám nhiều lời nữa, nói chuyện phiếm lung tung mấy câu rồi liền vội vàng đứng dậy cáo từ.
Lãnh Huyền vẫn nắm chặt chén trà, sắc mặt hung hãn, ngay cả lời khách sáo tiễn khách cũng đều không nói.
Lôi Hải Thành ở bên thấy hết thảy, liền đưa Lãnh Thọ ra khỏi Khai Nguyên cung. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.