Chương 136
Thiên Thương
22/03/2017
CHƯƠNG 135.
Vào thời điểm sắc trời đã tối đen, ba người chọn một nơi khuất gió dựng lều trại qua đêm.
U Vô Thương đã báo được đại cừu, không còn một chút vướng bận nào, quyết ý trở về Lương Duẫn.
“Phù tặc đã chết, ta cũng muốn quay về trước mộ Già Tố báo cho nàng hay một tiếng, để cho nàng an tâm dưới suối vàng.” Hắn ngồi ở bên đống lửa, dùng tay áo dịu dàng lau chùi nhuyễn kiếm, hỏa quang hắt lên khuôn mặt hắn, hiện bóng mờ tịch mịch.
Lãnh Huyền nướng đồ trên lửa, lẳng lặng hỏi: “Vậy ngươi sau này, có dự định gì không?”
U Vô Thương im lặng không nói một hồi lâu, cuối cùng phun ra một hơi muộn phiền, duỗi thắt lưng, gảy nhuyễn kiếm sang sảng cười nói: “Ta trời sinh là một kẻ lười nhác, hiển nhiên vẫn là muốn làm nhàn vân dã hạc, lang thang tứ xứ. Già Tố khi còn sống cũng thích du ngoạn, chỉ hận quốc sự quấn thân, vô pháp đi cùng với ta. Bất quá từ nay về sau, ta có thể mang nàng đi khắp muôn sông nghìn núi rồi.”
Đôi mắt phượng liếc hướng Lãnh Huyền, “Huyền huynh, ngươi dù sao cũng đã truyền ngôi cho Chu nhi, đừng có cả ngày nặng lòng lo nghĩ nữa, dứt khoát buông tay, ngươi ta như năm đó kết bạn cùng đi du ngoạn, chẳng phải khoái hoạt hay sao?”
Khóe miệng Lãnh Huyền cong lên thành nụ cười mỉm nhàn nhạt, song không đáp lại.
U Vô Thương cũng biết nếu muốn trở lại năm tháng trẻ trung ngông cuồng, cũng giống như người si nói mộng, than nhẹ hai tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa, cầm lấy món thịt thú rừng nướng chín cùng ăn với Lãnh Huyền.
Hai người buôn chuyện trời nam biển bắc cho đến tận nửa đêm, đun chút nước tuyết để rửa mặt rồi mỗi người đều đi ngủ. U Vô Thương bọc mình trong tấm vải lông mỏng mang theo, không bao lâu liền truyền ra hơi thở.
Lãnh Huyền lại bỏ thêm chút cành cây vào đống lửa cháy cho ấm áp, một mình ở dưới bầu trời đêm vô biên lấp lánh muôn vàn ánh sao đứng một lúc lâu, rồi mới tiến vào căn lều nhỏ kia.
Lôi Hải Thành đêm nay đi ngủ rất sớm.
“Lôi Hải Thành. . . . . .” Hắn nằm bên cạnh túi ngủ khẽ gọi, song Lôi Hải Thành vẫn đưa lưng về phía hắn, không nhúc nhích, chỉ có tiếng hô hấp đều đều nhấp nhô.
Lãnh Huyền cười khổ, đưa tay vuốt mái tóc dài lộ ra ngoài túi ngủ của Lôi Hải Thành, thở dài: “Khỏi cần giả bộ ngủ, ta biết là ngươi đang sinh khí rồi.”
Hô hấp của Lôi Hải Thành trở nên dồn dập, cuối cùng đá văng túi ngủ ra, vọt ngồi dậy, hầm hầm nhìn Lãnh Huyền, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Biết sao?! Vậy mà ngươi vẫn một mình liều lĩnh à!”
Trải qua vô số hoàn cảnh hiểm ác, đêm qua khi phát hiện không thấy Lãnh Huyền đâu, chưa bao giờ hắn chìm ngập trong sự hoảng sợ khiến cho bản thân không thể thở nổi như vậy.
Nếu không phải cùng U Vô Thương kiểm tra tất cả đám lính Phong Lăng bị bọn họ giết chết khi lui binh, xác định trong đó không có thi thể của Lãnh Huyền, hắn nhất định sẽ phát điên.
Bị đôi mắt xinh đẹp lửa giận bắn tứ phía của thiếu niên trừng trừng nhìn, Lãnh Huyền thanh thanh yết hầu, bất đắc dĩ nói: “Sự tình diễn ra gấp gáp, Lục Lang lấy độc xà uy hiếp ta đi cùng hắn. Huống hồ khi đó các ngươi cách ta quá xa, ta cũng không có cách nào để thương lượng với các ngươi.”
Lôi Hải Thành hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cùng Lục Lang không phải đã sớm cấu kết tốt rồi sao? Ta thấy hơn phân nửa vào thời điểm ở Khai Nguyên cung, các ngươi đã nghĩ xong cái mưu ma chước quỷ này, thế mà vẫn giấu giếm ta.”
Uổng công hắn còn hết lần này đến lần khác nhắc nhở Lãnh Huyền chú ý Lục Lang, kỳ thật nam nhân này đã sớm có dự tính, không chừng còn ngầm đem sự căng thẳng của hắn coi như là truyện tiếu lâm. . . . . . Lôi Hải Thành càng nghĩ càng giận── trong cảm nhận của Lãnh Huyền, đến tột cùng coi hắn là cái gì chứ?
“Ngươi không cần phải nghĩ nhiều đâu.” Ngửi được mùi thuốc súng tràn đầy quanh thân Lôi Hải Thành, Lãnh Huyền cảm thấy nếu không khai nhận, chỉ e cả căn lều sẽ bị sự tức giận Lôi Hải Thành làm nổ tung.
Hắn cầm tay Lôi Hải Thành xoa xoa, tỏ ý vỗ về.”Trận chiến Khảm ly kịch liệt vô cùng, Lục Lang là một thiếu niên nhỏ bé, có thể từ trong đại hỏa cùng loạn quân bình an chạy thoát thân đã là chuyện không bình thường, rồi sau lại đến nương tựa Thiên Tĩnh, lại càng thêm không hợp tình lý. Hắn lúc trước luôn miệng nói muốn ta thả hắn tự do, chẳng lẽ không sợ sau khi về Thiên Tĩnh lại bị ép làm nội ứng sao? Nếu thật lòng muốn tự do, hẳn phải nhân cơ hội này cao chạy xa bay mới đúng.”
“Cho nên ngươi cố ý lưu hắn ở Khai Nguyên cung, là muốn xem hắn đang giở mánh khóe gì sao?” Lôi Hải Thành đổi nét mặt, tuy rằng vẫn đang trong cơn giận dữ, nhưng tay bị nam nhân lấy lòng nắm lấy, cũng ngại ngùng đến mất hết phong độ.
Lãnh Huyền lãnh đạm cười nói: “Ý niệm tràn đầy trong lòng hài tử kia, chính là thay chủ nhân báo thù, bị ta thăm dò hai lần liền để lộ ngọn nguồn.”
Lôi Hải Thành quả thật cũng không ngạc nhiên, nghĩ thầm, với tính cách thật thà bộc trực của Lục Lang, vốn là không thích hợp lắm để làm nội ứng. Phù Thanh Phượng tám phần cũng tự cho là hiểu rõ tính nết Lục Lang, cho nên mới không nghĩ rằng Lục Lang cũng sẽ lật lọng, dễn đến việc lật thuyền trong mương[49].
Bất quá nghĩ đến Lãnh Huyền sớm đã biết ý đồ của Lục Lang, lại giữ kín như bưng với hắn, Lôi Hải Thành vẫn là căm phẫn bất bình.”Vậy ngươi vì cái gì muốn giấu ta để một mình hành động?”
“Ta tuy rằng nói cho hài tử kia, chủ nhân của hắn là bị Tây Kỳ quốc quân Nguyên Cửu Trọng bức tử, nhưng hắn lúc ấy chính là bán tín bán nghi. Mãi đến đêm qua sau khi gặp gỡ ta, hắn mới hạ quyết tâm, cầu xin ta giúp hắn hành sự. Quân cờ ta bố trí ngày đó, cuối cùng cũng không uổng phí.”
Nhìn đến Lôi Hải Thành há miệng, mục quang Lãnh Huyền lóe lên, đã đoán được Lôi Hải Thành muốn oán trách điều gì, xiết chặt bàn tay, thấp giọng nói: “Ta tin tưởng ngươi có bản lĩnh giết được Phù Thanh Phượng. Chính là ta thủy chung lo lắng độc mộng chập mãi chưa hết, sẽ ảnh hưởng ngươi ta hành động, quá nhiều mối lo, chi bằng cứ được ăn cả ngã về không.”
Lôi Hải Thành á khẩu không trả lời được. Lo lắng của Lãnh Huyền quả thật không phải không có lý, khiến hắn không thể nào phản bác, song những lời ưu phiền chất đống trong lòng, không nói ra thì chịu không được.”Ngươi nghĩ vậy cũng không hề sai, nhưng vạn nhất Phù Thanh Phượng vừa thấy ngươi đã hạ sát thủ. . . . . .” Nghĩ đến hậu quả, hắn cuối cùng lại không nói ra được.
Lãnh Huyền cười, “Lưu lại ta để uy hiếp Thiên Tĩnh, so với trực tiếp lấy tính mạng ta có ích hơn nhiều lắm. Điểm ấy thì ta nắm chắc. Còn nữa ──”
Tay trái chậm rãi chuyển lên đầu Lôi Hải Thành, dịu dàng xoa đỉnh đầu, trong con ngươi đen dần dần hiện lên sự đau thương.”Ta bày ra ván cờ này, cũng là muốn cho Phù Thanh Phượng tưởng là bản thân thật sự đã chiếm được di thần thảo, đại cục nắm chắc trong tầm tay. Thừa dịp hắn đắc ý vênh váo, ta có lẽ sẽ moi ra được giải dược mộng chập, song nguyên lai ngay cả hắn cũng không có biện pháp.”
Giọng nói của hắn hạ dần xuống cuối cùng không thể nghe thấy nữa, trong lòng Lôi Hải Thành trăm mối đan xen, cuối cùng thở hắt một hơi, nói: “Tóm lại, loại chuyện liều lĩnh thế này, sau này tuyệt đối không cho phép một mình ngươi làm nữa.”
Dùng sức ôm lấy Lãnh Huyền, cằm kề lên trên xương quai xanh của Lãnh Huyền, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn mà mạnh mẽ trong ***g ngực của nam nhân. Bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, thứ Lục Lang lấy chính là di thần thảo giả, vậy đồ thật ở đâu?”
Hắn mặc dù đã vung tay quăng thứ cỏ quỷ quái kia vào trong hầm ngầm, nhưng hiển nhiên là Lãnh Huyền căn bản không tin mộng chập đã giải, sau đó nhất định là đã thu hồi nó lại.
Lãnh Huyền rút tay trái từ trong vòng tay ôm như vòng sắt của Lôi Hải Thành, nhổ kim trâm cài tóc kích thước bằng ngón út xuống. Mái tóc dài đen nhánh phủ đầy trên vai, như suối mực cuồn cuộn chảy.
Cẩn thận xoay mở mối nối ở giữa kim trâm, bên trong quả nhiên rỗng ruột, im lặng nằm giữa chính là gốc di thần thảo nho nhỏ. Đăng bởi: admin
Vào thời điểm sắc trời đã tối đen, ba người chọn một nơi khuất gió dựng lều trại qua đêm.
U Vô Thương đã báo được đại cừu, không còn một chút vướng bận nào, quyết ý trở về Lương Duẫn.
“Phù tặc đã chết, ta cũng muốn quay về trước mộ Già Tố báo cho nàng hay một tiếng, để cho nàng an tâm dưới suối vàng.” Hắn ngồi ở bên đống lửa, dùng tay áo dịu dàng lau chùi nhuyễn kiếm, hỏa quang hắt lên khuôn mặt hắn, hiện bóng mờ tịch mịch.
Lãnh Huyền nướng đồ trên lửa, lẳng lặng hỏi: “Vậy ngươi sau này, có dự định gì không?”
U Vô Thương im lặng không nói một hồi lâu, cuối cùng phun ra một hơi muộn phiền, duỗi thắt lưng, gảy nhuyễn kiếm sang sảng cười nói: “Ta trời sinh là một kẻ lười nhác, hiển nhiên vẫn là muốn làm nhàn vân dã hạc, lang thang tứ xứ. Già Tố khi còn sống cũng thích du ngoạn, chỉ hận quốc sự quấn thân, vô pháp đi cùng với ta. Bất quá từ nay về sau, ta có thể mang nàng đi khắp muôn sông nghìn núi rồi.”
Đôi mắt phượng liếc hướng Lãnh Huyền, “Huyền huynh, ngươi dù sao cũng đã truyền ngôi cho Chu nhi, đừng có cả ngày nặng lòng lo nghĩ nữa, dứt khoát buông tay, ngươi ta như năm đó kết bạn cùng đi du ngoạn, chẳng phải khoái hoạt hay sao?”
Khóe miệng Lãnh Huyền cong lên thành nụ cười mỉm nhàn nhạt, song không đáp lại.
U Vô Thương cũng biết nếu muốn trở lại năm tháng trẻ trung ngông cuồng, cũng giống như người si nói mộng, than nhẹ hai tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa, cầm lấy món thịt thú rừng nướng chín cùng ăn với Lãnh Huyền.
Hai người buôn chuyện trời nam biển bắc cho đến tận nửa đêm, đun chút nước tuyết để rửa mặt rồi mỗi người đều đi ngủ. U Vô Thương bọc mình trong tấm vải lông mỏng mang theo, không bao lâu liền truyền ra hơi thở.
Lãnh Huyền lại bỏ thêm chút cành cây vào đống lửa cháy cho ấm áp, một mình ở dưới bầu trời đêm vô biên lấp lánh muôn vàn ánh sao đứng một lúc lâu, rồi mới tiến vào căn lều nhỏ kia.
Lôi Hải Thành đêm nay đi ngủ rất sớm.
“Lôi Hải Thành. . . . . .” Hắn nằm bên cạnh túi ngủ khẽ gọi, song Lôi Hải Thành vẫn đưa lưng về phía hắn, không nhúc nhích, chỉ có tiếng hô hấp đều đều nhấp nhô.
Lãnh Huyền cười khổ, đưa tay vuốt mái tóc dài lộ ra ngoài túi ngủ của Lôi Hải Thành, thở dài: “Khỏi cần giả bộ ngủ, ta biết là ngươi đang sinh khí rồi.”
Hô hấp của Lôi Hải Thành trở nên dồn dập, cuối cùng đá văng túi ngủ ra, vọt ngồi dậy, hầm hầm nhìn Lãnh Huyền, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Biết sao?! Vậy mà ngươi vẫn một mình liều lĩnh à!”
Trải qua vô số hoàn cảnh hiểm ác, đêm qua khi phát hiện không thấy Lãnh Huyền đâu, chưa bao giờ hắn chìm ngập trong sự hoảng sợ khiến cho bản thân không thể thở nổi như vậy.
Nếu không phải cùng U Vô Thương kiểm tra tất cả đám lính Phong Lăng bị bọn họ giết chết khi lui binh, xác định trong đó không có thi thể của Lãnh Huyền, hắn nhất định sẽ phát điên.
Bị đôi mắt xinh đẹp lửa giận bắn tứ phía của thiếu niên trừng trừng nhìn, Lãnh Huyền thanh thanh yết hầu, bất đắc dĩ nói: “Sự tình diễn ra gấp gáp, Lục Lang lấy độc xà uy hiếp ta đi cùng hắn. Huống hồ khi đó các ngươi cách ta quá xa, ta cũng không có cách nào để thương lượng với các ngươi.”
Lôi Hải Thành hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cùng Lục Lang không phải đã sớm cấu kết tốt rồi sao? Ta thấy hơn phân nửa vào thời điểm ở Khai Nguyên cung, các ngươi đã nghĩ xong cái mưu ma chước quỷ này, thế mà vẫn giấu giếm ta.”
Uổng công hắn còn hết lần này đến lần khác nhắc nhở Lãnh Huyền chú ý Lục Lang, kỳ thật nam nhân này đã sớm có dự tính, không chừng còn ngầm đem sự căng thẳng của hắn coi như là truyện tiếu lâm. . . . . . Lôi Hải Thành càng nghĩ càng giận── trong cảm nhận của Lãnh Huyền, đến tột cùng coi hắn là cái gì chứ?
“Ngươi không cần phải nghĩ nhiều đâu.” Ngửi được mùi thuốc súng tràn đầy quanh thân Lôi Hải Thành, Lãnh Huyền cảm thấy nếu không khai nhận, chỉ e cả căn lều sẽ bị sự tức giận Lôi Hải Thành làm nổ tung.
Hắn cầm tay Lôi Hải Thành xoa xoa, tỏ ý vỗ về.”Trận chiến Khảm ly kịch liệt vô cùng, Lục Lang là một thiếu niên nhỏ bé, có thể từ trong đại hỏa cùng loạn quân bình an chạy thoát thân đã là chuyện không bình thường, rồi sau lại đến nương tựa Thiên Tĩnh, lại càng thêm không hợp tình lý. Hắn lúc trước luôn miệng nói muốn ta thả hắn tự do, chẳng lẽ không sợ sau khi về Thiên Tĩnh lại bị ép làm nội ứng sao? Nếu thật lòng muốn tự do, hẳn phải nhân cơ hội này cao chạy xa bay mới đúng.”
“Cho nên ngươi cố ý lưu hắn ở Khai Nguyên cung, là muốn xem hắn đang giở mánh khóe gì sao?” Lôi Hải Thành đổi nét mặt, tuy rằng vẫn đang trong cơn giận dữ, nhưng tay bị nam nhân lấy lòng nắm lấy, cũng ngại ngùng đến mất hết phong độ.
Lãnh Huyền lãnh đạm cười nói: “Ý niệm tràn đầy trong lòng hài tử kia, chính là thay chủ nhân báo thù, bị ta thăm dò hai lần liền để lộ ngọn nguồn.”
Lôi Hải Thành quả thật cũng không ngạc nhiên, nghĩ thầm, với tính cách thật thà bộc trực của Lục Lang, vốn là không thích hợp lắm để làm nội ứng. Phù Thanh Phượng tám phần cũng tự cho là hiểu rõ tính nết Lục Lang, cho nên mới không nghĩ rằng Lục Lang cũng sẽ lật lọng, dễn đến việc lật thuyền trong mương[49].
Bất quá nghĩ đến Lãnh Huyền sớm đã biết ý đồ của Lục Lang, lại giữ kín như bưng với hắn, Lôi Hải Thành vẫn là căm phẫn bất bình.”Vậy ngươi vì cái gì muốn giấu ta để một mình hành động?”
“Ta tuy rằng nói cho hài tử kia, chủ nhân của hắn là bị Tây Kỳ quốc quân Nguyên Cửu Trọng bức tử, nhưng hắn lúc ấy chính là bán tín bán nghi. Mãi đến đêm qua sau khi gặp gỡ ta, hắn mới hạ quyết tâm, cầu xin ta giúp hắn hành sự. Quân cờ ta bố trí ngày đó, cuối cùng cũng không uổng phí.”
Nhìn đến Lôi Hải Thành há miệng, mục quang Lãnh Huyền lóe lên, đã đoán được Lôi Hải Thành muốn oán trách điều gì, xiết chặt bàn tay, thấp giọng nói: “Ta tin tưởng ngươi có bản lĩnh giết được Phù Thanh Phượng. Chính là ta thủy chung lo lắng độc mộng chập mãi chưa hết, sẽ ảnh hưởng ngươi ta hành động, quá nhiều mối lo, chi bằng cứ được ăn cả ngã về không.”
Lôi Hải Thành á khẩu không trả lời được. Lo lắng của Lãnh Huyền quả thật không phải không có lý, khiến hắn không thể nào phản bác, song những lời ưu phiền chất đống trong lòng, không nói ra thì chịu không được.”Ngươi nghĩ vậy cũng không hề sai, nhưng vạn nhất Phù Thanh Phượng vừa thấy ngươi đã hạ sát thủ. . . . . .” Nghĩ đến hậu quả, hắn cuối cùng lại không nói ra được.
Lãnh Huyền cười, “Lưu lại ta để uy hiếp Thiên Tĩnh, so với trực tiếp lấy tính mạng ta có ích hơn nhiều lắm. Điểm ấy thì ta nắm chắc. Còn nữa ──”
Tay trái chậm rãi chuyển lên đầu Lôi Hải Thành, dịu dàng xoa đỉnh đầu, trong con ngươi đen dần dần hiện lên sự đau thương.”Ta bày ra ván cờ này, cũng là muốn cho Phù Thanh Phượng tưởng là bản thân thật sự đã chiếm được di thần thảo, đại cục nắm chắc trong tầm tay. Thừa dịp hắn đắc ý vênh váo, ta có lẽ sẽ moi ra được giải dược mộng chập, song nguyên lai ngay cả hắn cũng không có biện pháp.”
Giọng nói của hắn hạ dần xuống cuối cùng không thể nghe thấy nữa, trong lòng Lôi Hải Thành trăm mối đan xen, cuối cùng thở hắt một hơi, nói: “Tóm lại, loại chuyện liều lĩnh thế này, sau này tuyệt đối không cho phép một mình ngươi làm nữa.”
Dùng sức ôm lấy Lãnh Huyền, cằm kề lên trên xương quai xanh của Lãnh Huyền, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn mà mạnh mẽ trong ***g ngực của nam nhân. Bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, thứ Lục Lang lấy chính là di thần thảo giả, vậy đồ thật ở đâu?”
Hắn mặc dù đã vung tay quăng thứ cỏ quỷ quái kia vào trong hầm ngầm, nhưng hiển nhiên là Lãnh Huyền căn bản không tin mộng chập đã giải, sau đó nhất định là đã thu hồi nó lại.
Lãnh Huyền rút tay trái từ trong vòng tay ôm như vòng sắt của Lôi Hải Thành, nhổ kim trâm cài tóc kích thước bằng ngón út xuống. Mái tóc dài đen nhánh phủ đầy trên vai, như suối mực cuồn cuộn chảy.
Cẩn thận xoay mở mối nối ở giữa kim trâm, bên trong quả nhiên rỗng ruột, im lặng nằm giữa chính là gốc di thần thảo nho nhỏ. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.