Chương 178
Thiên Thương
22/03/2017
CHƯƠNG 177.
Thiên Tĩnh hoàng đế sắp kết hôn với Tây Kì quận chúa, tin tức này sau khi ở trên kim điện được chính miệng Minh Chu tuyên bố ra, giống như một nhát kích nặng nề dấy lên tầng tầng lớp sóng, khiến triều dân náo động.
Trong triều thần đương nhiên cũng không thiếu những người biết nhìn xa trông rộng, tán thưởng nước cờ cao minh này, hết sức ủng hộ. Nhưng các quốc gia xưa nay vốn khinh thường ngoại tộc thông hôn, hoàng thất lại càng chú trọng huyết thống, quyết định này của Minh Chu nhất thời làm cả ban nguyên lão triều thần chấn động đến mặt mày thất sắc, lẽo đẽo theo sau can gián, tấu chương liền như hoa tuyết bay đầy trên án thư trong ngự thư phòng.
Phản ứng này đã sớm nằm trong dự kiến của Lôi Hải Thành cùng phụ tử Lãnh Huyền. Minh Chu tại triều đường quẳng lại từng tấu chương một của chúng nhân, lại thêm một câu “Tây Kì đã thành quận của Thiên Tĩnh, sao có thể nói là ngoại tộc được?” chặn đứng họng những kẻ phản đối. Thiếu niên thiên tử nổi cơn thịnh nộ, lại nghiễm nhiên có vài phần khí phách nghiêm khắc của bậc cha anh, chúng nhân không dám thêm lời.
Minh Chu liền theo đó bỏ qua phong tục Thiên Tĩnh, sai đặc sứ đi Tây Kì đặt lễ với họ hàng thân sinh của Nguyên Từ Quân. Bên này lại quyết định ngày cưới vào ba tháng sau hiếu kì của Thái hoàng thái hậu.
Cuộc chiến phía đông cũng vì hôn sự này mà ước định ngưng chiến với liên minh năm nước. Kinh thành trên dưới, đều sắm sửa thu xếp cho đại hôn của hoàng đế.
Thời gian qua nhanh.
Lôi Hải Thành khẽ ngáp, đẩy cửa đi vào sân ngập đầy lá vàng khô héo.
Qua một tháng này, sẽ là đại hôn của Minh Chu.
Bắt đầu từ mấy ngày trước, Minh Chu bận rộn an bài một chuỗi những chuyện rườm rà liên quan đến nghi lễ kết hôn, không còn rảnh đến Khai Nguyên cung luyện công nữa. Lãnh Huyền cũng liên tiếp chạy đến ngự thư phòng, thường thường đến đêm mới mang khuôn mặt không dấu nổi vẻ mệt mỏi trở về cùng Lôi Hải Thành ăn cơm.
Lôi Hải Thành thấy khí sắc hắn ngày một kém, cũng khuyên nhủ Lãnh Huyền vài lần, không cần phải đích thân lo liệu, chuyện thu xếp hôn lễ như thế này chỉ cần quẳng lại cho Minh Chu cùng quan chủ trì là được rồi, Lãnh Huyền chỉ cười cười, rồi vẫn cứ siêng năng chạy đến chỗ Minh Chu như trước.
Lôi Hải Thành cũng chỉ đành lắc đầu, lại nghĩ nếu như chính bản thân lo liệu hôn sự cho nhi tử, nói không chừng lại còn khẩn trương hơn cả Lãnh Huyền, than thở câu đáng thương thay cho tấm lòng phụ mẫu khắp thiên hạ, ngược lại có điểm ghen tị với tiểu quỷ Minh Chu kia.
Chung quy lại tranh Lãnh Huyền với hắn. Mà mười phần thì đến tám chín, hắn là kẻ thua rồi.
Bất quá cũng có năm năm thôi. Sau này, chỉ còn là hắn cùng Lãnh Huyền tiêu diêu tự tại. . . . . .
Khóe miệng hắn ngậm nụ cười, đứng ở trong sân thất thần một trận, ráng chiều dần nhạt, trong gió đêm mang thêm tia hàn khí, cuốn lá khô tung bay.
Nổi gió rồi. Lôi Hải Thành nhớ tới Lãnh Huyền hôm nay khi xuất môn không mặc nhiều đồ lắm, hơn nữa ban đêm hai ngày nay nghe được vài tiếng ho thấp kiềm nén của Lãnh Huyền, có thể là do gần đây mệt nhọc quá độ, sức đề kháng giảm xuống dễ bị cảm mạo, hắn hồi điện lấy phi phong của Lãnh Huyền ra, đi về phía ngự thư phòng.
Dọc đường đi qua thái y viện, tâm hắn khẽ động, liền rẽ vào trong tìm Lục thái y đã từng chữa mắt cho hắn, muốn Lục thái y sắc chén thuốc trấn lạnh trị ho, muộn chút nữa mang đến Khai Nguyên cung.
“Là thị nữ nào trong cung bị nhiễm phong hàn sao?” Lục thái y thấy Lôi Hải Thành tinh thần sảng khoái, tuyệt không giống bệnh nhân, liền đoán là người khác.
“Là Liệt bệ hạ.”
Lục thái y sửng sốt, liền sau đó vâng vâng dạ dạ đáp lời, xoay người bắt tay sắc thuốc.
Lôi Hải Thành vì sự trì hoãn này, khi bước ra khỏi thái y viện thì trời đã gần tối đen, hắn nhanh bước tiến đến ngự thư phòng. Khi sắp đến, lại thấy trong rừng phong ở tiền phương lấp ló vài góc áo, có người thấp giọng giao đàm, hắn hơi ngưng thần, lập tức nghe ra đúng là giọng nói của phụ tử Lãnh Huyền.
Vừa định lên tiếng gọi, bất chợt một câu mơ hồ tiến vào trong lỗ tai, “. . . . . . Phụ hoàng, ngươi đến tột cùng định giấu giếm hắn đến thời điểm nào đây?”
Giấu “Hắn”? Hay là “Nàng”? Lôi Hải Thành cau mày, đem chữ “Huyền” đã đến đầu lưỡi nuốt trở về, nghe Lãnh Huyền nói vài câu, song thanh âm đè xuống cực thấp, nghe không rõ nội dung.
Vạt áo di chuyển, hai người bước ra khỏi rừng. Lôi Hải Thành cũng không muốn để hai phụ tử cho rằng hắn cố ý nghe lén hai người giao đàm, cười cười tiến lên nói: “Huyền, ta đang định đến thư phòng tìm ngươi.” Đem phi phong phủ lên đầu vai Lãnh Huyền.
Minh Chu nga một tiếng, nói với Lãnh Huyền: “Phụ hoàng, nếu Định Quốc vương đã đến rồi, hài nhi xin phép không tiễn.”
Lãnh Huyền gật đầu, cùng Lôi Hải Thành quay về Khai Nguyên cung.
Trên đường, Lãnh Huyền tựa hồ có điểm thất thần, Lôi Hải Thành nói vài câu, thấy Lãnh Huyền không tập trung, liền ngậm miệng lại.
Lãnh Huyền, nhất định có tâm sự.
Hai người sau khi hồi cung, thị nữ đã thu xếp bữa tối xong xuôi, hầu hạ hai người dùng. Không bao lâu, thái y viện dâng lọ sành chứa thuốc đến.
“Ta đã sai ngự y sắc thuốc, trị phong hàn ho khan.” Lôi Hải Thành nhìn thị đồng dâng thuốc cùng thị nữ trong cung theo đúng quy củ đều tự uống một chén nhỏ thuốc thử độc, một lát sau cũng không khác thường, lúc này mới vẫy lui người ngoài, chắt nước thuốc đưa cho Lãnh Huyền.
Nam nhân lại không tiếp lấy, chằm chằm nhìn chén thuốc, hàng mày đen nhánh nhăn thành một đống.
Lôi Hải Thành hiếm khi thấy được biểu tình bất đắc dĩ đến mức này của Lãnh Huyền, bất giác mỉm cười, “Ngươi không phải là sợ uống thuốc đấy chứ?”
“Là không thích lắm thôi.” Lãnh Huyền cười khổ, thở dài, tiếp nhận uống một ngụm hết sạch sẽ.
Đặt bát xuống, hắn chăm chú nhìn thân ảnh bận rộn đi vào đi ra chuẩn bị nước nóng tắm rửa của Lôi Hải Thành, đột nhiên gọi một tiếng Lôi Hải Thành.
“Chuyện gì vậy?” Lôi Hải Thành buông khăn, đi đến bên người Lãnh Huyền.
Vỗ vỗ tay vịn chiếc ghế dựa bên cạnh, ý bảo Lôi Hải Thành cũng ngồi xuống, Lãnh Huyền theo ánh nến trong điện, nhìn rõ hai mắt Lôi Hải Thành, thấp giọng nói: “Những lời lúc trước ta cùng Chu nhi nói chuyện trong rừng, ngươi đã nghe được rồi phải không?”
Quả nhiên, Lãnh Huyền vẫn một mực nghĩ đến chuyện này. Lôi Hải Thành sáng tỏ mỉm cười, “Ta chỉ nghe được Chu nhi của ngươi hỏi ngươi đến tột cùng là muốn giấu giếm ‘hắn’ đến thời điểm nào, những cái khác thì đều không nghe được.”
“Ngươi không hỏi ta ư?” Mục quang Lãnh Huyền hơi lộ vẻ thâm trầm.
Lôi Hải Thành cười lắc lắc đầu, “Nếu ngươi muốn cho ta biết, tự nhiên sẽ nói cho ta, có phải hay không? Ngươi nếu cảm thấy rằng ta không nên biết, thì ta hà cớ gì phải ép ngươi nói chứ?”
Một lần trong gió tuyết bức bách nam nhân kể rõ những chuyện đã qua, là đã quá đủ rồi. Hắn không muốn lại đào khoét vết thương cũ của Lãnh Huyền nữa.
Thần sắc Lãnh Huyền phức tạp, cuối cùng nắm lấy tay Lôi Hải Thành, thở dài: “Hải Thành, điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của ta, có lẽ chính là có thể gặp được ngươi, chỉ tiếc rằng, ngươi ta quen biết đã quá muộn . . . . . .”
“Dù sao tháng ngày tương lai vẫn còn dài mà!”
Lôi Hải Thành giễu cợt Lãnh Huyền, “Ngươi không phải là thấy nhi tử sắp sửa kết hôn, liền cảm thấy bản thân già đi đấy chứ? Nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có bế bồng cháu trai cháu gái, ngươi cũng vẫn là chỉ lớn hơn ta có hai tuổi mà thôi.”
Thấy Lôi Hải Thành vẫn cứ nhớ mãi không quên nhắc nhở hắn nhớ kỹ tuổi tác của hắn, Lãnh Huyền dù có u sầu, cũng liền giảm bớt, cười nhẹ hai tiếng.
Lôi Hải Thành đắm đuối nhìn nụ cười của Lãnh Huyền, nâng tay sờ lên thái dương Lãnh Huyền.
Lớp tóc bên ngoài vẫn đen nhánh, nhưng vén ra nhìn kỹ, phần hoa râm liền hiện ra rõ hơn. Bởi rằng sau ngày đó, hắn không còn thay nam nhân nhổ tóc bạc nữa.
Ngự y Thiên Tĩnh, khẳng định là biết cách điều phối ra chất lỏng dùng để nhuộm tóc đen giống loại của Công tử Tuyết, Lôi Hải Thành cũng chẳng cần phải làm chuyện thừa thãi nữa.
Cùng lắm là đợi khi toàn bộ tóc nam nhân bạc trắng, hắn cũng nhuộm tóc mình thành trắng là được rồi, tránh cho nam nhân lại sinh lòng suy nghĩ. Nghĩ đến thuốc nhuộm tại dị thế này hẳn đều là lấy từ thực vật thiên nhiên, so với thứ thuốc chứa toàn hóa học ở thời đại của hắn thì an toàn hơn nhiều, tha hồ mà thay đổi tạo hình.
Tưởng tượng đến tức cười, Lôi Hải Thành không khỏi bật thành tiếng, kéo Lãnh Huyền nói: “Tắm rửa đi! Nước sắp lạnh rồi.”
Đêm đó Lãnh Huyền tựa hồ mơ thấy điều gì, tay chân rung động vài cái, sau khi bị Lôi Hải Thành lay tỉnh một lần, Lãnh Huyền liền yên ổn ngủ thẳng đại hừng đông, mấy tiếng ho khan vốn có cũng đã biến mất.
Chén thuốc của ngự y, quả thật không tồi. Lôi Hải Thành liên tiếp hai ngày đều giám sát Lãnh Huyền uống thuốc đúng hạn, phong hàn nhanh chóng khỏi hẳn, khí sắc nam nhân cũng chuyển biến tốt hơn nhiều, thần thái được khôi phục.
Chuyện sắp xếp hôn sự cũng đã bàn bạc cùng Minh Chu được tám chín phần mười, Lãnh Huyền sẽ còn phải hàng ngày đến ngự thư phòng nữa. Buổi trưa hôm đó, Minh Chu đến Khai Nguyên cung trước thời gian luyện công.
Hắn không thay đổi trang phục luyện công, trong tay, cầm danh sách chư quốc đến dự lễ mới vừa nhận được lúc lâm triều. Đăng bởi: admin
Thiên Tĩnh hoàng đế sắp kết hôn với Tây Kì quận chúa, tin tức này sau khi ở trên kim điện được chính miệng Minh Chu tuyên bố ra, giống như một nhát kích nặng nề dấy lên tầng tầng lớp sóng, khiến triều dân náo động.
Trong triều thần đương nhiên cũng không thiếu những người biết nhìn xa trông rộng, tán thưởng nước cờ cao minh này, hết sức ủng hộ. Nhưng các quốc gia xưa nay vốn khinh thường ngoại tộc thông hôn, hoàng thất lại càng chú trọng huyết thống, quyết định này của Minh Chu nhất thời làm cả ban nguyên lão triều thần chấn động đến mặt mày thất sắc, lẽo đẽo theo sau can gián, tấu chương liền như hoa tuyết bay đầy trên án thư trong ngự thư phòng.
Phản ứng này đã sớm nằm trong dự kiến của Lôi Hải Thành cùng phụ tử Lãnh Huyền. Minh Chu tại triều đường quẳng lại từng tấu chương một của chúng nhân, lại thêm một câu “Tây Kì đã thành quận của Thiên Tĩnh, sao có thể nói là ngoại tộc được?” chặn đứng họng những kẻ phản đối. Thiếu niên thiên tử nổi cơn thịnh nộ, lại nghiễm nhiên có vài phần khí phách nghiêm khắc của bậc cha anh, chúng nhân không dám thêm lời.
Minh Chu liền theo đó bỏ qua phong tục Thiên Tĩnh, sai đặc sứ đi Tây Kì đặt lễ với họ hàng thân sinh của Nguyên Từ Quân. Bên này lại quyết định ngày cưới vào ba tháng sau hiếu kì của Thái hoàng thái hậu.
Cuộc chiến phía đông cũng vì hôn sự này mà ước định ngưng chiến với liên minh năm nước. Kinh thành trên dưới, đều sắm sửa thu xếp cho đại hôn của hoàng đế.
Thời gian qua nhanh.
Lôi Hải Thành khẽ ngáp, đẩy cửa đi vào sân ngập đầy lá vàng khô héo.
Qua một tháng này, sẽ là đại hôn của Minh Chu.
Bắt đầu từ mấy ngày trước, Minh Chu bận rộn an bài một chuỗi những chuyện rườm rà liên quan đến nghi lễ kết hôn, không còn rảnh đến Khai Nguyên cung luyện công nữa. Lãnh Huyền cũng liên tiếp chạy đến ngự thư phòng, thường thường đến đêm mới mang khuôn mặt không dấu nổi vẻ mệt mỏi trở về cùng Lôi Hải Thành ăn cơm.
Lôi Hải Thành thấy khí sắc hắn ngày một kém, cũng khuyên nhủ Lãnh Huyền vài lần, không cần phải đích thân lo liệu, chuyện thu xếp hôn lễ như thế này chỉ cần quẳng lại cho Minh Chu cùng quan chủ trì là được rồi, Lãnh Huyền chỉ cười cười, rồi vẫn cứ siêng năng chạy đến chỗ Minh Chu như trước.
Lôi Hải Thành cũng chỉ đành lắc đầu, lại nghĩ nếu như chính bản thân lo liệu hôn sự cho nhi tử, nói không chừng lại còn khẩn trương hơn cả Lãnh Huyền, than thở câu đáng thương thay cho tấm lòng phụ mẫu khắp thiên hạ, ngược lại có điểm ghen tị với tiểu quỷ Minh Chu kia.
Chung quy lại tranh Lãnh Huyền với hắn. Mà mười phần thì đến tám chín, hắn là kẻ thua rồi.
Bất quá cũng có năm năm thôi. Sau này, chỉ còn là hắn cùng Lãnh Huyền tiêu diêu tự tại. . . . . .
Khóe miệng hắn ngậm nụ cười, đứng ở trong sân thất thần một trận, ráng chiều dần nhạt, trong gió đêm mang thêm tia hàn khí, cuốn lá khô tung bay.
Nổi gió rồi. Lôi Hải Thành nhớ tới Lãnh Huyền hôm nay khi xuất môn không mặc nhiều đồ lắm, hơn nữa ban đêm hai ngày nay nghe được vài tiếng ho thấp kiềm nén của Lãnh Huyền, có thể là do gần đây mệt nhọc quá độ, sức đề kháng giảm xuống dễ bị cảm mạo, hắn hồi điện lấy phi phong của Lãnh Huyền ra, đi về phía ngự thư phòng.
Dọc đường đi qua thái y viện, tâm hắn khẽ động, liền rẽ vào trong tìm Lục thái y đã từng chữa mắt cho hắn, muốn Lục thái y sắc chén thuốc trấn lạnh trị ho, muộn chút nữa mang đến Khai Nguyên cung.
“Là thị nữ nào trong cung bị nhiễm phong hàn sao?” Lục thái y thấy Lôi Hải Thành tinh thần sảng khoái, tuyệt không giống bệnh nhân, liền đoán là người khác.
“Là Liệt bệ hạ.”
Lục thái y sửng sốt, liền sau đó vâng vâng dạ dạ đáp lời, xoay người bắt tay sắc thuốc.
Lôi Hải Thành vì sự trì hoãn này, khi bước ra khỏi thái y viện thì trời đã gần tối đen, hắn nhanh bước tiến đến ngự thư phòng. Khi sắp đến, lại thấy trong rừng phong ở tiền phương lấp ló vài góc áo, có người thấp giọng giao đàm, hắn hơi ngưng thần, lập tức nghe ra đúng là giọng nói của phụ tử Lãnh Huyền.
Vừa định lên tiếng gọi, bất chợt một câu mơ hồ tiến vào trong lỗ tai, “. . . . . . Phụ hoàng, ngươi đến tột cùng định giấu giếm hắn đến thời điểm nào đây?”
Giấu “Hắn”? Hay là “Nàng”? Lôi Hải Thành cau mày, đem chữ “Huyền” đã đến đầu lưỡi nuốt trở về, nghe Lãnh Huyền nói vài câu, song thanh âm đè xuống cực thấp, nghe không rõ nội dung.
Vạt áo di chuyển, hai người bước ra khỏi rừng. Lôi Hải Thành cũng không muốn để hai phụ tử cho rằng hắn cố ý nghe lén hai người giao đàm, cười cười tiến lên nói: “Huyền, ta đang định đến thư phòng tìm ngươi.” Đem phi phong phủ lên đầu vai Lãnh Huyền.
Minh Chu nga một tiếng, nói với Lãnh Huyền: “Phụ hoàng, nếu Định Quốc vương đã đến rồi, hài nhi xin phép không tiễn.”
Lãnh Huyền gật đầu, cùng Lôi Hải Thành quay về Khai Nguyên cung.
Trên đường, Lãnh Huyền tựa hồ có điểm thất thần, Lôi Hải Thành nói vài câu, thấy Lãnh Huyền không tập trung, liền ngậm miệng lại.
Lãnh Huyền, nhất định có tâm sự.
Hai người sau khi hồi cung, thị nữ đã thu xếp bữa tối xong xuôi, hầu hạ hai người dùng. Không bao lâu, thái y viện dâng lọ sành chứa thuốc đến.
“Ta đã sai ngự y sắc thuốc, trị phong hàn ho khan.” Lôi Hải Thành nhìn thị đồng dâng thuốc cùng thị nữ trong cung theo đúng quy củ đều tự uống một chén nhỏ thuốc thử độc, một lát sau cũng không khác thường, lúc này mới vẫy lui người ngoài, chắt nước thuốc đưa cho Lãnh Huyền.
Nam nhân lại không tiếp lấy, chằm chằm nhìn chén thuốc, hàng mày đen nhánh nhăn thành một đống.
Lôi Hải Thành hiếm khi thấy được biểu tình bất đắc dĩ đến mức này của Lãnh Huyền, bất giác mỉm cười, “Ngươi không phải là sợ uống thuốc đấy chứ?”
“Là không thích lắm thôi.” Lãnh Huyền cười khổ, thở dài, tiếp nhận uống một ngụm hết sạch sẽ.
Đặt bát xuống, hắn chăm chú nhìn thân ảnh bận rộn đi vào đi ra chuẩn bị nước nóng tắm rửa của Lôi Hải Thành, đột nhiên gọi một tiếng Lôi Hải Thành.
“Chuyện gì vậy?” Lôi Hải Thành buông khăn, đi đến bên người Lãnh Huyền.
Vỗ vỗ tay vịn chiếc ghế dựa bên cạnh, ý bảo Lôi Hải Thành cũng ngồi xuống, Lãnh Huyền theo ánh nến trong điện, nhìn rõ hai mắt Lôi Hải Thành, thấp giọng nói: “Những lời lúc trước ta cùng Chu nhi nói chuyện trong rừng, ngươi đã nghe được rồi phải không?”
Quả nhiên, Lãnh Huyền vẫn một mực nghĩ đến chuyện này. Lôi Hải Thành sáng tỏ mỉm cười, “Ta chỉ nghe được Chu nhi của ngươi hỏi ngươi đến tột cùng là muốn giấu giếm ‘hắn’ đến thời điểm nào, những cái khác thì đều không nghe được.”
“Ngươi không hỏi ta ư?” Mục quang Lãnh Huyền hơi lộ vẻ thâm trầm.
Lôi Hải Thành cười lắc lắc đầu, “Nếu ngươi muốn cho ta biết, tự nhiên sẽ nói cho ta, có phải hay không? Ngươi nếu cảm thấy rằng ta không nên biết, thì ta hà cớ gì phải ép ngươi nói chứ?”
Một lần trong gió tuyết bức bách nam nhân kể rõ những chuyện đã qua, là đã quá đủ rồi. Hắn không muốn lại đào khoét vết thương cũ của Lãnh Huyền nữa.
Thần sắc Lãnh Huyền phức tạp, cuối cùng nắm lấy tay Lôi Hải Thành, thở dài: “Hải Thành, điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của ta, có lẽ chính là có thể gặp được ngươi, chỉ tiếc rằng, ngươi ta quen biết đã quá muộn . . . . . .”
“Dù sao tháng ngày tương lai vẫn còn dài mà!”
Lôi Hải Thành giễu cợt Lãnh Huyền, “Ngươi không phải là thấy nhi tử sắp sửa kết hôn, liền cảm thấy bản thân già đi đấy chứ? Nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có bế bồng cháu trai cháu gái, ngươi cũng vẫn là chỉ lớn hơn ta có hai tuổi mà thôi.”
Thấy Lôi Hải Thành vẫn cứ nhớ mãi không quên nhắc nhở hắn nhớ kỹ tuổi tác của hắn, Lãnh Huyền dù có u sầu, cũng liền giảm bớt, cười nhẹ hai tiếng.
Lôi Hải Thành đắm đuối nhìn nụ cười của Lãnh Huyền, nâng tay sờ lên thái dương Lãnh Huyền.
Lớp tóc bên ngoài vẫn đen nhánh, nhưng vén ra nhìn kỹ, phần hoa râm liền hiện ra rõ hơn. Bởi rằng sau ngày đó, hắn không còn thay nam nhân nhổ tóc bạc nữa.
Ngự y Thiên Tĩnh, khẳng định là biết cách điều phối ra chất lỏng dùng để nhuộm tóc đen giống loại của Công tử Tuyết, Lôi Hải Thành cũng chẳng cần phải làm chuyện thừa thãi nữa.
Cùng lắm là đợi khi toàn bộ tóc nam nhân bạc trắng, hắn cũng nhuộm tóc mình thành trắng là được rồi, tránh cho nam nhân lại sinh lòng suy nghĩ. Nghĩ đến thuốc nhuộm tại dị thế này hẳn đều là lấy từ thực vật thiên nhiên, so với thứ thuốc chứa toàn hóa học ở thời đại của hắn thì an toàn hơn nhiều, tha hồ mà thay đổi tạo hình.
Tưởng tượng đến tức cười, Lôi Hải Thành không khỏi bật thành tiếng, kéo Lãnh Huyền nói: “Tắm rửa đi! Nước sắp lạnh rồi.”
Đêm đó Lãnh Huyền tựa hồ mơ thấy điều gì, tay chân rung động vài cái, sau khi bị Lôi Hải Thành lay tỉnh một lần, Lãnh Huyền liền yên ổn ngủ thẳng đại hừng đông, mấy tiếng ho khan vốn có cũng đã biến mất.
Chén thuốc của ngự y, quả thật không tồi. Lôi Hải Thành liên tiếp hai ngày đều giám sát Lãnh Huyền uống thuốc đúng hạn, phong hàn nhanh chóng khỏi hẳn, khí sắc nam nhân cũng chuyển biến tốt hơn nhiều, thần thái được khôi phục.
Chuyện sắp xếp hôn sự cũng đã bàn bạc cùng Minh Chu được tám chín phần mười, Lãnh Huyền sẽ còn phải hàng ngày đến ngự thư phòng nữa. Buổi trưa hôm đó, Minh Chu đến Khai Nguyên cung trước thời gian luyện công.
Hắn không thay đổi trang phục luyện công, trong tay, cầm danh sách chư quốc đến dự lễ mới vừa nhận được lúc lâm triều. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.