Chương 206
Thiên Thương
22/03/2017
CHƯƠNG 205
Hắn xoay người, song Lãnh Huyền cũng xoay theo, quay lại vị trí phía trên, lần thứ hai chiếm lấy làn môi hắn. Một bên chân cũng chen vào giữa hai chân hắn, cách y phục khẽ cọ nơi đã bắt đầu cương lên của hắn.
Lôi Hải Thành hít một ngụm khí lạnh, ôm lấy cổ Lãnh Huyền, hôn nam nhân một cái thật sâu, nhìn quang diễm động tình trong con ngươi đen của Lãnh Huyền, cười khẽ: “Ngươi còn lộn xộn nữa, cẩn thận ngày mai không xuống nổi khỏi giường đâu.”
“Những lời này nên để ta nói mới đúng.” Làn môi mỏng của Lãnh Huyền cọ sát trên chóp mũi Lôi Hải Thành, thuận theo cằm đi xuống hầu kết, dùng răng khẽ cắn. Tay trái cũng thuần thục trượt vào trong y phục của Lôi Hải Thành, nhéo vào điểm hồng đã gồ lên ở trước ngực.
Thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước! Lôi Hải Thành kêu rên, giữ cổ tay Lãnh Huyền lại, nghiêm mặt nói: “Hôm nay để ta định đoạt.”
Lý trí nam nhân đã bị thế công song phương của cả men say cùng tình ái làm sụp đổ, căn bản không để ý tới lời tuyên bố tràn ngập ý cảnh cáo của Lôi Hải Thành, ngược lại mạnh mẽ kéo tuột đai lưng Lôi Hải Thành xuống.
“Lãnh Huyền!” Gân xanh thái dương Lôi Hải Thành chợt hiện, bỗng dưng cười hắc hắc, thuận tay tóm lấy đai lưng bị nam nhân gỡ ra, quấn hai ba cái quanh cổ tay trái Lãnh Huyền, bẻ quặt ra sau, đem cánh tay trái nam nhân trói ra sau lưng.
Cảm giác chuếnh choáng của Lãnh Huyền tức khắc tỉnh vài phần, trừng mắt nhìn Lôi Hải Thành. “Mau cởi bỏ cho ta!”
“Làm xong rồi, đương nhiên sẽ thả ngươi ra.” Lôi Hải Thành bình chân như vại nhún nhún vai, kéo mở vạt áo nam nhân, cúi đầu, cắn lên điểm anh đào trên ngực nam nhân, đổi lấy một tiếng gầm nhẹ kiềm nén của Lãnh Huyền──
“Lôi Hải Thành, nhẹ nhàng thôi.”
“Lúc trước khi ngươi cắn tai ta, sao không nghĩ tới việc nhẹ nhàng một chút chứ?” Lôi Hải Thành cắn đầu ngực cứng rắn của nam nhân, mơ hồ phản bác, không hề có ý đình chỉ.
Nếu không cho Lãnh Huyền biết chút lợi hại, nam nhân quả thực đã quá đắc ý rồi. Hừ! Lần này, hắn phải chấn chỉnh lại vị thế làm “Chồng” mới được.
Nghĩ đến buồn cười, chính hắn cũng nhịn không được phụt ra cười. Hai tay không ngừng sờ mó thắt lưng cơ thịt kéo căng của Lãnh Huyền, gỡ bỏ lớp che đậy cuối cùng trên thân nam nhân.
Căn nguyên căng cứng lập tức thoát khỏi trói buộc, kiêu ngạo dựng thẳng trước mắt hắn, hướng hắn phô trương hùng phong nam tính.
Hắn chỉ liếc nhìn một cái, liền đưa tay cầm lấy vật sống đang rung động kia, ngậm vào dừng sức mút, nghe tiếng thở gấp nhanh chóng trở nên cấp bách của nam nhân, Lôi Hải Thành ở nơi Lãnh Huyền nhìn không thấy lộ ra nụ cười mỉm xấu xa, thình lình hung hăng cắn lên phần đỉnh mềm mại mẫn cảm nhất của nam nhân ──
“A a a ” Tiếng rên phân không rõ là đau đớn hay sảng khoái không kiềm nén nổi tuôn ra từ miệng Lãnh Huyền. Phần hông nam nhân giống như mở rộng đến cực hạn, cong về phía trước.
Hương vị giống đực, tràn đầy mãn khoang miệng Lôi Hải Thành.
Hắn phủ lên ***g ngực vẫn còn run nhẹ của Lãnh Huyền, vuốt ve hàng mày nhíu chặt của nam nhân, đem nhiệt dịch đưa vào miệng nam nhân.
“Ngô ân. . . . . .” Lãnh Huyền lắc đầu, phát ra kháng nghị mơ hồ không rõ ràng, con ngươi đen che kín tình ái nồng đậm, lại lấp lóe vài phần bối rối cùng phiền muộn.”Lôi Hải Thành, đừng có quá phận như thế. Vừa rồi nếu bên ngoài có hạ nhân đi qua, nghe được, thì còn ra thể thống gì nữa?”
Lôi Hải Thành”phụt” một tiếng, cười nói: “Cái đó dễ thôi mà, ngươi nhẫn nại đừng có lên tiếng kêu, thì không phải là được rồi sao?” Hắn nhìn biểu tình như muốn thổ huyết của nam nhân, kích thích muốn trêu đùa Lãnh Huyền lại càng thêm tăng vọt.
Lại nói, đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy bộ dáng liều mạng kìm nén chịu đựng quyến rũ chết người khi hoan ái của Lãnh Huyền, thật khiến cho người ta nghĩ muốn hảo hảo thương yêu, rồi lại kìm lòng không nổi muốn xé rách nam nhân, xem nam nhân bộc lộ tình cảm chân thật nhất. . . . . .
Ở nơi sâu trong thân thể, giống như bị nhen lửa, thiêu đốt đến mức huyết lưu trào dâng quanh thân hắn, trong giây lát dường như sẽ phun trào qua từng lỗ chân lông.
Hắn thở ra hô hấp như sắp thiêu cháy, chấm lấy chút trọc dịch sền sệt còn sót lại bên môi, mở hai chân Lãnh Huyền ra, tiến vào chốn tư mật lâu ngày chưa đến thăm.
“A. . . . . .” Hậu quả của việc lâu ngày dễ dàng nhận thấy. Chỉ mới đẩy mạnh một đốt tay, thanh âm trong cổ họng Lãnh Huyền đã hơi thay đổi, xoay thắt lưng nỗ lực thoát khỏi ngón tay Lôi Hải Thành.
Lôi Hải Thành đã hưng phấn, sao chịu để cho Lãnh Huyền đơn giản trốn thoát. Nam nhân phản kháng càng kịch liệt, ngược lại càng gợi lên ham muốn chinh phục cùng khiêu khích hắn giấu sâu trong nội tâm lên đến đỉnh điểm ──
Với Lãnh Huyền trước kia luôn dè dặt cúi đầu nhẫn nhục trước mặt hắn, hắn cũng không nỡ biểu lộ quá mức, nhưng cũng không có nghĩa là hắn bằng lòng để cho Lãnh Huyền trèo lên đầu lên cổ hắn.
“Hôm nay ta tuyệt đối phải khiến ngươi cầu xin tha thứ mới thôi!” Hắn dán vào bên tai nam nhân hạ chiến thư, rồi lại thổi nhiệt khí vào bên tai Lãnh Huyền, thành công thu được sự run rẩy của nam nhân.
Thân thể của Lãnh Huyền, quả nhiên vẫn mẫn cảm như vậy. . . . . . Lôi Hải Thành đem đầu lưỡi luồn vào
xoay tròn trong lỗ tai nam nhân, cười nhìn Lãnh Huyền sợ ngứa mà co rụt cổ lại. Ngón tay vùi trong cơ thể nam nhân cũng cố chấp khuếch trương lãnh địa.
Chờ ngón tay vào đến tận gốc, hai người đều mệt đến đổ ra một thân mồ hôi.
Lãnh Huyền vẫn cố gắng vùng vẫy lần cuối cùng: “Lôi Hải Thành, đừng có náo loạn. Vạn nhất để cho Thọ hoàng thúc nhìn ra manh mối, ngươi bảo thể diện của thái thượng hoàng ta phải đem giấu đi đâu đây?”
A! Cư nhiên lấy thân phận thái thượng hoàng để áp chế hắn sao? Lôi Hải Thành không hài lòng hừ hai tiếng, đột ngột cắm thêm ngón nữa, chằm chằm nhìn đôi mắt bất chợt mở to của Lãnh Huyền nói: “Thì ta đây vốn là thái thượng hoàng phu chứ đâu!”
“Ngươi, ách. . . . . .” Lãnh Huyền ngửa cao cổ, còn muốn nói gì nữa, ra đến miệng toàn bộ lại hóa thành tiếng thở gấp ám ách.
Ngón tay mượn chút thể dịch bôi trơn, khuếch trương rút đẩy trong vách tường xiết chặt nóng bức, xoa
nhẹ lên niêm mạc mong manh. . . . . . Nhìn con ngươi đen của Lãnh Huyền dần dần tối lại, hiện lên ánh long lanh, Lôi Hải Thành không tự chủ được cúi đầu, hôn lên mí mắt nam nhân.
Ngón tay tàn sát bừa bãi rút ra, thay bằng vật cứng rắn lửa nóng, ôn lại tư vị tiêu hồn thực cốt.
Tiến nhập, rút ra, rồi lại xâm nhập, thở dốc, . . . . . . Hai người, dưới sự chuyển động bản năng nguyên thủy nhất, liều mạng dây dưa.
Hai chân bị treo lên đầu vai Lôi Hải Thành, ở nơi không cho phép xâm phạm trong thân thể xỏ xuyên ra
vào hết lần này đến lần khác, đau đớn biến thành tê liệt, chầm chậm dấy lên một cảm giác rã rời không nói lên lời, thuận theo cột sống lên sau não Lãnh Huyền. Dục vọng đã phóng thích một lần thức tỉnh lần thứ hai, di chuyển theo sự lay động kịch liệt của thân thẻ, nhỏ xuống hàng lệ trong suốt, khát khao âu yếm.
“Hải, Hải Thành. . . . . .” Hắn khó nén cong hông lên, thất thần gọi thấp: “Giúp ta gỡ, gỡ tay ra. . . . . .”
“Vẫn còn sớm!” Lôi Hải Thành lần này là quyết tâm giáo huấn cho nam nhân một trận, bất chợt dừng luật động lại, chôn sâu mình vào trong cơ thể Lãnh Huyền, mạnh mẽ chuyển động eo, nghiền lên vách tường đang nhúc nhích co rút của nam nhân. . . . . .
Tay phải nắm chặt lấy khí quan dâng trào nóng bỏng của nam nhân, không nhanh không chậm bắt đầu đùa nghịch.
Khoái cảm trùng điệp luân phiên tập kích, khóe mắt Lãnh Huyền đã muốn ửng đỏ một mảnh, cơ thịt ngực bụng kéo căng ra, hai chân gác trên đầu vai Lôi Hải Thành cũng vì hưng phấn mà không ngừng khẽ run, nghênh đón triều cường sắp kéo đến.
Lôi Hải Thành lại không tính toán nhượng bộ Lãnh Huyền qua ải dễ dàng như vậy, cố ý ngừng vuốt ve, “Dễ chịu không?”
Con ngươi đen của Lãnh Huyền đã dần mất đi tiêu cự, nghe vậy chỉ chuyển động một chút, hầu kết di
chuyển qua lại nhưng không hề ra tiếng.
Lôi Hải Thành ngược lại nở nụ cười, ôm lấy thắt lưng ướt mồ hôi của Lãnh Huyền nằm ngửa xuống, ngắm nam nhân đang ngồi khóa trên hông hắn, đẩy lên phía trên──
“Ân. . . . . .” Hàng mày ướt nước của Lãnh Huyền càng nhăn chặt lại, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng.
“Muốn ra được, thì tự mình động đi.” Hai tay Lôi Hải Thành sờ lên hai điểm đỏ sậm dựng đứng trước ngực nam nhân, dùng ngón tay vân vê vuốt nhẹ, song lại làm như không thấy phân thân gấp rút đợi phóng thích của Lãnh Huyền.
Mồ hôi Lãnh Huyền, theo thái dương ướt đẫm chảy xuống, lướt qua khuôn mặt tuấn lãng tập trung lại dưới cằm, từng giọt một, nhỏ xuống ngực Lôi Hải Thành. . . . . . Hắn trong lúc thở dốc liếc nhìn Lôi Hải Thành một cái, thấp giọng nói: “Hải Thành. . . . . .”
Nam nhân không nói thêm gì nữa, nhưng ý van nài không cần nói cũng hiểu.
Vốn dĩ định lại trêu đùa nam nhân một phen, thấy Lãnh Huyền đã chịu dịu ngọt, Lôi Hải Thành cười, kéo thấp nửa người trên của nam nhân, hôn lấy mồ hôi trên mặt Lãnh Huyền. Tay còn lại kéo màn xuống, ngăn lại cảnh xuân say lòng người trên giường.
Trận cuồng hoan này, nửa đêm mới ngừng lại.
Lôi Hải Thành vén màn lên, khoác áo vào, thắp nến, quay đầu cười nhìn nam nhân vẫn còn đang thở hổn hển trên giường.
Liên tiếp bốn lần, chưa cần nói đến người phải chịu đựng, ngay cả hắn cũng cảm thấy lưng eo đau nhức. Bất quá, có thể khiến cho Lãnh Huyền cuối cùng buông ra hết thảy câu nệ, chủ động bò lên hắn, trong
lòng Lôi Hải Thành tràn ngập cảm giác thành tựu.
Múc nước, tắm rửa, thay y phục đệm chăn, hết thảy dọn dẹp sạch sẽ, hắn chui vào ổ chăn, ôm lấy nam nhân, vùi trong hương tóc của Lãnh Huyền tiến vào mộng đẹp.
Trời vừa mới sáng, hai người tiêu hao thể lực quá độ vì đói mà tỉnh dậy, bước đi không vững tiến đến đại sảnh dùng bữa.
Lãnh Thọ hôm qua vì đón tiếp hai người Lãnh Huyền, không xử lý chính vụ Tây Kì, sáng sớm hôm nay đã liền đến nghị sự các.
Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền dùng xong chút cháo, phân phó tôi tớ đi gọi hai ngự y đi theo Lan vương
đến trụ tại Tây Kì tới.
Từ sau khi Lãnh Huyền đeo vòng tay đá vào, độc tính không còn lại phát tác nữa. Lôi Hải Thành lúc nhàn rỗi cũng kỹ càng xem xét vòng tay này, phát hiện có chứa chút từ tính nhỏ.
Hắn tin tưởng vòng tay này đích xác có công hiệu chữa trị thần kỳ, nhưng để chắc ăn, vẫn là muốn cho ngự y triệt để chẩn trị thân thể cho Lãnh Huyền.
◇◇◇
Hai ngự y nghe nói thái thượng hoàng đến quý phủ, sải hai ba bước chạy tới đại sảnh, bắt mạch tượng cho Lãnh Huyền, thấy hết thảy đều bình thường.
Được nhìn thấy vòng tay đá đen, lại nghe Lôi Hải Thành kể sơ bộ dị tượng Kim Hà Vu sư từ trẻ hóa già, hai người không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“Trong sách cổ quả thật từng có ghi lại, thần thạch từ thâm sơn, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mà sinh trưởng, trừ uế khí, tránh bách bệnh, kéo dài tuổi thọ. Liệt bệ hạ có được kì vật này, nhất định là nhờ thượng thần phù hộ Thiên Tĩnh ta. . . . . .”
“Được rồi được rồi.” Lôi Hải Thành có chút bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười ngắt lời hai ngự y kia.
Cái gì mà hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, thật quá mức khoa trương. Bất quá này vòng tay này xác thực có công dụng chữa bệnh trú nhan, có thể nói là sự thật không thể tranh cãi.
Chờ cho hai ngự y đi rồi, hắn rốt cục mới buông tảng đá lớn chất chứa đã lâu trong lòng xuống, ôm ngang bờ vai Lãnh Huyền nói: “Nha đầu Việt Tiêu kia tuy rằng chẳng hề có hảo tâm, lừa ngươi ta đi Chỉ Thiên Phong, nhưng lại thành đánh bừa mà trúng, mang đến chiếc vòng tay cứu mạng. Sau này, ngươi cũng không cần phải lo lắng độc tính tái phát nữa.”
Lãnh Huyền nhìn vòng tay đá, trầm ngâm một trận, ngẩng đầu nói: “Đã mang được hơn tháng rồi, ta thấy dư độc hẳn cũng đã bị hấp thụ hết. Vòng tay này, không mang nữa cũng được. Tháo ra cho ta đi.”
“Vì cái gì?” Lôi Hải Thành kinh ngạc nhướn mày, “Vật này ngoại trừ trừ độc, còn có thể trú nhan, ngươi ──”
“Vậy nên ta mới không cần tiếp tục mang nữa.” Lãnh Huyền nhàn nhạt cười: “Ta không muốn tương lai ngươi đã già đến bảy mươi tám mươi tóc trắng xóa rồi, ta vẫn cứ giống Kim Hà Vu sư kia, dung nhan không già.”
Lôi Hải Thành chăm chú nhìn thần sắc ôn nhu trong mục quang Lãnh Huyền, trăm vị giao tạp trong ***g ngực, cuối cùng nắm lấy bàn tay nam nhân, khẽ cười nói: “Vậy chờ đến khi ta ba mươi tuổi, ngươi hãy bỏ vòng tay ra. Ta với ngươi, cùng nhau biến già.”
Nắm chặt tay, cùng già đi bên nhau. Cuộc đời này, hắn không còn cầu gì hơn.
◇◇◇
Hai người sau hai ngày nấn ná lại phủ đệ của Lãnh Thọ, liền muốn từ biệt.
Thái hậu luyến tiếc “nhi tử” vừa đến đã lại vội đi, năn nỉ hai người ở lại thêm mấy ngày. Lãnh Thọ cũng ở một bên nói đỡ, Lôi Hải Thành cũng không nỡ không nể tình, đành tiếp tục lưu lại.
Lãnh Huyền vốn định sớm hồi cung gặp cùng Minh Chu, thấy tình hình này, không lưu lại thêm một hồi nữa thì chỉ e cũng không thoát đi nổi, vì vậy viết một phong thư, đem tin tức thân thể hắn an khang báo cho Minh Chu biết, sai thủ hạ Lan vương đưa về kinh thành Thiên Tĩnh, tránh làm bận lòng Minh Chu.
Tin dữ Kim Hà quốc gặp phải kiếp nạn, dòng sông vàng làm kế sinh nhai của lê dân bị hủy diệt trong phút chốc, sớm truyền khắp các nước xung quanh. Trong Kim Hà quốc có nhiều núi non trùng điệp, khó gieo trồng ngũ cốc, cũng không có đồng cỏ tươi tốt cùng nguồn nước để chăn thả, từ trước đến nay phải dựa vào kim sa cùng trao đổi hàng hóa với nước khác, chuyện vừa xong, tương đương với chặt đứt huyết mạch quốc gia.
“Ta thấy đây là một cơ hội tốt để ra tay, để cho Lan vương hạ lệnh tiếp tế lương thực dược thảo cho Kim Hà, bách tính Kim Hà nếu nguyện ý di dân, Tây Kì lại còn rất nhiều thảo nguyên hoang vắng không người ở, vừa vặn phân cho di dân Kim Hà chăn thả kinh doanh, khiến bọn họ an tâm định cư. Sau một thời gian, khắp chốn Kim Hà phải dựa vào Tây Kì, tự nhiên sẽ quy thuận.”
Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền đang ngồi trên ghế đá bên bờ ao nhỏ ở sau viện, tắm ánh dương quang nhạt nắng sau chiều. Hắn cầm thức ăn gia súc trong tay, nhẹ nhàng búng, rơi vào trong ao, tức khắc đã có một bầy cá bơi tới tranh ăn.
Lãnh Huyền gật đầu nói: “Khoáng thạch Kim Hà quốc phì nhiêu, nếu có thể thu nhập vào Thiên Tĩnh, xác thật rất có ích lợi với công nghiệp quân sự của Thiên Tĩnh. Ta sẽ tìm Lan vương thương nghị chi tiết. Hiện giờ cuộc chiến vương vị Hứa Xương, cũng là nhóm nhân mã do Chu nhi nâng đỡ chiếm thế thượng phong. Đợi lúc hai quốc đô Kim Hà Hứa Xương nghe lời Thiên Tĩnh, hai tiểu quốc còn lại có muốn không thần phục Thiên Tĩnh ta, cũng không có gan đâu.”
“Đúng vậy.” Lôi Hải Thành ném nốt miếng thính cuối cùng, nhìn phía Lan vương Lãnh Thọ đang bước nhanh đến gần trên đường mòn ở tiền phương, cười cười nhướn mi.
Thật sự là nhắc đến Tào, Tào liền đến.
Hắn nhanh chóng thấy rõ vẻ mặt Lãnh Thọ ngưng trọng, không khỏi sửng sốt, thu lại nụ cười.
“Thọ hoàng thúc, xảy ra chuyện gì vậy?” Mục quang Lãnh Huyền cũng đông lại.
Lãnh Thọ ngồi xuống ghế đá, nói: “Kinh thành mới vừa truyền tin tức lại, mười sáu tháng sau Chu nhi đích thân tới Vân Đồng Quan, cùng năm nước Tần Khương, Lương Duẫn kết đồng minh.”
Hắn giơ lên công văn trong tay, “Có không ít tướng lĩnh thiện chiến trong quân Tần Khương đều lần lượt bị trị tội, lòng quân tan ra, không địch lại nổi thế công của ta. Tần Khương vương sai sứ giả, nguyện cắt nhường một nửa diện tích Phong Lăng do Tần Khương trì cai trị để cầu hòa với Thiên Tĩnh. Địa điểm này, là do Chu nhi chọn lựa.”
Lãnh Huyền mỉm cười, hiểu con không ai bằng cha. Minh Chu chọn Vân Đồng Quan làm nơi kết đồng minh, cố nhiên bởi vì địa thế Vân Đồng Quan hiểm yếu dễ thủ khó công, chiếm cứ nơi hiểm yếu này, không sợ năm nước Tần Khương âm thầm phá rối. Mà trọng yếu nhất, là muốn ở nơi trước kia đã từng bị Phong Lăng bắt làm con tin, rửa sạch mối nhục khi trước.
“Hôm nay sẽ lên đường, hẳn vẫn có thể bắt kịp.” Lôi Hải Thành chỉ cần nhìn biểu tình của Lãnh Huyền, liền biết nam nhân ngoài miệng chưa nói gì, tâm tư đã muốn bay đến bên người Minh Chu.
Nói thật, hắn cũng không yên tâm cái tên kia Phượng Ly Quân thần thần bí bí kia.
Giáng tội quân sĩ, cắt đất cầu hòa, có lẽ đều chính là khổ nhục kế Tần Khương vương cùng Phượng Ly Quân diễn trò, lấy lui để tiến, dụ dỗ cho Thiên Tĩnh khinh suất.
Không tận mắt kiểm chứng, vô luận là hắn hay là Lãnh Huyền, đều vô pháp chân chính yên tâm.
Trong kinh thành, đào hồng liễu xanh, xuân sắc rực rỡ. Mưa bụi bay liên miên, rơi trên mặt hồ, tạo thành từng vòng gợn sóng.
Một người lẳng lặng đứng yên bên bờ, mặc cho mưa gió bay nghiêng, làm ướt tóc đen cẩm phục của hắn.
Mấy nữ tử trẻ tuổi phục sức lộng lẫy che ô, nhẹ giọng đàm tiếu, đang từ cách đó không xa bước tới, nhìn thấy người bên bờ, kinh ngạc nói: “Hoàng Thượng sao lại một mình đứng dầm mưa thế kia?”
Mấy người này, đều là mỹ nhân được Minh Chu thu nạp khi lên làm thái tử. Lập tức đi đến bên hồ, nghĩ muốn che dù cho Minh Chu, lại bị thị vệ phụ cận ngăn trở, nói là Hoàng Thượng chỉ muốn thanh tịnh một mình.
Mấy nữ tử bất đắc dĩ, đành phải hậm hực bỏ đi.
Minh Chu nghe được động tĩnh phía sau, cũng không quay đầu lại, vẫn ngóng nhìn bích hồ trước mắt.
Cảnh vật vẫn như ngày hôm qua, nhưng người kia, có lẽ vĩnh viễn cũng không quay trở lại nữa. . . . . .
Năm trước sau khi tiễn bước nhóm người phụ hoàng cùng Lôi Hải Thành, nguyên tưởng rằng từ nay về sau thiên nhân vĩnh viễn xa cách. Nghe xong bẩm báo của đám thị vệ Liễu Nhận từ Mạc Bắc trở về, biết được phụ hoàng vẫn đang còn sống, hắn trong vui mừng khôn xiết thì tâm cũng sinh phiền muộn.
Từ chỗ đường cùng tìm lại đường sống, phụ hoàng cùng Hải Thành, cũng giống như tái sinh một lần nữa. Trong trần thế đã không còn gì lưu luyến, kể cả hắn, có lẽ rốt cuộc cũng không giữ lại nổi hai người kia. . . . . .
Nguyên bản, nam tử ý chí quật cường tiêu sái ngang ngạnh kia, không phải là người mà hắn có thể theo đuổi được.
Hắn nhắm mắt, cảm thụ gió lạnh mưa phùn phất trên khuôn mặt. Thật lâu sau, mới quay đầu lại trong tiếng cước bộ quen tai từ xa tiến lại, tiếp nhận ô trúc Nguyên Từ Quân đưa cho, mỉm cười nói: “Vân nhi đang ngủ sao? Ngươi cả ngày dỗ nàng cũng thật sự mệt mỏi, ta đưa ngươi trở về nghỉ ngơi. Bên ngoài vừa mưa vừa gió, tránh cho hơi lạnh làm hại thân mình.”
“Ta không lạnh, ngược lại ngươi đứng ở chỗ này dầm mưa cả nửa ngày, trở về nhất định phải uống hết một bát canh gừng tránh lạnh mới được.” Nguyên Từ Quân nhỏ giọng oán trách, đem áo khoác trong khuỷu tay phủ thêm cho Minh Chu.”Tiếp qua vài ngày, ngươi sẽ rời kinh đến Vân Đồng Quan kết đồng minh, ngàn vạn lần đừng có ngã bệnh trong thời điểm này.”
Khóe miệng Minh Chu hơi nhếch, ghé vào bên tai Nguyên Từ Quân thấp giọng nói: “Ngươi cũng quá xem xem nhẹ phu quân nhà ngươi đấy. Cơ thể của ta có đủ cường tráng hay không, ngươi hẳn là rõ ràng nhất, a. . . . . .”
Nguyên Từ Quân thẹn đỏ mặt, đưa tay khẽ đánh lên mặt Minh Chu, “Không biết xấu hổ.”
Giống như vừa hờn vừa vui, lưu chuyển trong sóng mắt nàng.
Minh Chu ha ha cười, ôm bả vai Nguyên Từ Quân, mở ô, hai người vừa nói vừa cười, ly khai bích hồ.
◇◇◇
Tỏa Vân Sơn, đồ sộ đứng thẳng tại biên giới phía đông Thiên Tĩnh, kiêu ngạo đứng nhìn non sông Phong Lăng bị chia cắt.
Từng trận kèn hùng tráng, từ sáng sớm bắt đầu, đã thổi tan mây đen trên bầu trời, vang vọng cả dãy núi.
Vô số binh sĩ tinh tráng tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, mặc đủ bộ giáp trụ, cưỡi chiến mã, tay cầm kiếm kích, nghiêm nghị bày trận dưới Vân Đồng Quan, dù rằng có đến hàng vạn hàng nghìn người, cũng không nghe thấy chút tạp thanh.
Thiết giáp chiếu sáng, cờ quạt bay trong gió. Đại quân trang nghiêm nhìn thẳng, lưng dựa núi cao hiểm trở, vững chắc kiên cố.
Minh Chu thân khoác áo bào thiên tử kim long tung bay, dưới cờ trướng ngũ sắc bảo hộ trên đầu, nhịp bước vững vàng như núi cao, lướt qua thiên quân vạn mã, chậm rãi bước lên đài cao trăm thước dựng trước Vân Đồng Quan.
Phía tây đài cao, song song đặt năm chiếc bàn dài sơn kim. Sứ thần bốn nước Lương Duẫn, Cảnh Quốc đã lần lượt vào chỗ.
Sau chiếc bàn dài ở trung gian của Tần Khương, vẫn trống không.
Minh Chu xuyên qua kẽ hở của màn châu đế miện, lạnh lùng liếc mắt nhìn chiếc bàn trống, bất động thanh sắc đi về phía long ỷ thật lớn ở phía đông đài cao.
Ngay khi hắn ngồi vào long ỷ, đại quân Thiên Tĩnh liền đồng loạt giơ cao binh khí, vung tay hô to, chỉnh tề lưu loát, vang vọng tận trời mây, rung động hồi âm trong ngọn núi không dứt.
Sứ thần bốn nước thấy thanh thế quân dung Thiên Tĩnh mức này, đều cùng sợ hãi, trộm nhìn quanh phía sau ——
Hôm nay là ngày chính ước định kết minh. Sứ thần bốn nước sớm đã từ trưa ngày hôm qua lần lượt đến Vân Đồng Quan. Trước mắt, Thiên Tĩnh hoàng đế cũng đã xuất hiện, vậy mà một nhân vật chủ chốt khác là Tần Khương vương lại chậm chạp chưa lộ diện. . . . . .
Một trận tiếng vó ngựa từ hướng tây dồn dập đến gần, mấy con tuấn mã nhảy vào tầm mắt chúng nhân. Ngựa chưa đến gần đài cao đã chống đỡ hết nổi, miệng sùi bọt mép ngã quỵ xuống đất.
Kỵ sĩ liền nhảy khỏi lưng ngựa, dìu một lão nhân mặc quan phục thân hình gầy gò bước nhanh đến, liền bị thương mâu của thị vệ gác dưới đài cao ngăn lại.
Thần tình lão nhân kia vô cùng nôn nóng, nhìn lên đài cao khàn giọng nói: “Lãnh bệ hạ, hạ quan là theo Tần Khương quốc chủ đến kết minh. Quốc chủ ta hai ngày trước đột nhiên mất tăm mất tích trong trại, tìm mãi không thấy. Hạ quan nói lời thiên chân vạn xác, khẩn cầu Lãnh bệ hạ minh giám, cho phép hạ quan phái người tìm kiếm quốc chủ, hạ quan ——”
Sứ thần bốn nước nghe được biến cố bất ngờ ấy, không khỏi châu đầu ghé tai, thì thầm nói nhỏ.
Đối lập với sự hoảng loạn của lão nhân, người trên long ỷ vẫn bình tĩnh như thường, ngược lại cười vang. Thanh âm trẻ trung xuôi theo gió truyền khắp dãy nũi.
“Tần Khương vương hôm qua đã đến Vân Đồng Quan, bổn hoàng đương nhiên sẽ không trách tội Tần Khương.”
“A?” Lão nhân kinh ngạc vạn phần.
Lúc này tiếng kèn trong quân lần thứ hai thổi lên, một người mặc bào xanh sậm, tóc buộc kim quan, đi ra khỏi đại quân Thiên Tĩnh, bước trên đài cao.
Lão nhân nhận ra đây đúng là phục sức của quốc chủ mình, mới vừa kích động muốn mở miệng, nheo mắt lại nhìn lần nữa, giận dữ biến sắc.
Nam nhân mặc y quan của Tần Khương vương, cư nhiên lại là Phượng Ly Quân mất tích đồng thời cùng với Tần Khương vương.
Dấu hiệu chẳng lành tức khắc nổi lên trong lòng lão nhân cùng kỵ sĩ bên người, nhìn đến trên hai tay Phượng Ly Quân còn bưng một khay bạc phủ vải đỏ, lão nhân mặt xám như tro tàn.
Vải đỏ mở ra, phía dưới rõ ràng là thủ cấp của một thiếu niên.
Sứ thần bốn nước cùng kêu lên sợ hãi.
Lão nhân hô to một tiếng, giận dữ công tâm, hàng râu bạc run rẩy.”Phượng Ly, quốc chủ nhiều năm qua đối với ngươi ân sủng có thừa, khi lâm chung đã phó thác ngươi hết lòng phụ tá ấu chủ, ngươi thế nhưng vong ân phụ nghĩa, phản bội quốc chủ!”
Phượng Ly Quân cúi đầu nhìn thấy thủ cấp trên tay mình, trầm mặc một lát, lại cười cười, đem thủ cấp quẳng khỏi đài cao. Nhắm mắt làm ngơ tiếng lão nhân quát giận dưới đài, không chậm không nhanh tiêu sái đến sau chiếc bàn trống, ung dung ngồi xuống.
Minh Chu vung tay lên, ra hiệu cho thị vệ dưới đài lôi lão nhân cùng kỵ sĩ tùy tùng đi, cười dài nói: “Thiên hạ phải thuộc về người tài cán. Phượng Ly tiên sinh tài trí hơn người, há có thể dưới người mãi được? Chỗ của Tần Khương vương, chẳng thể của ai khác ngoài Phượng Ly tiên sinh.”
“Lãnh bệ hạ quá khen.” Phượng Ly Quân ở sau bàn dài hơi cúi thấp người, vẫn mang ngữ điệu chậm rãi như trước, nhưng chúng nhân trên đài cao, đều nghe ra sự thoả thuê mãn nguyện trong lời nói của hắn.
Trên mặt hắn, lộ vẻ hãnh diện, nâng chén vàng trên bàn kính mời Minh Chu.”Phượng Ly có được ngày hôm nay, toàn bộ là nhờ cậy Lãnh bệ hạ cất nhắc. Tần Khương ngày sau, còn muốn nương nhờ vào sự dẫn dắt của Thiên Tĩnh.”
“Tần Khương vương nói quá lời.” Làn môi Minh Chu thoáng mang một tia cười mỉm chế giễu, mục quang lướt qua sứ thần bốn nước.
Chúng nhân vẫn đang lâm vào chấn động cực độ, nghe được Minh Chu nói câu Tần Khương vương, tim đập nhộn nhạo.
Trong bọn họ không ai biết, Phượng Ly Quân này đến tột cùng là vào thời điểm nào đã liên thủ cùng Thiên Tĩnh hoàng đế, đem Tần Khương bắt vào trong túi. Song mục quang lạnh giá Minh Chu quăng cho mọi người, đã rõ rành rành nói cho sứ thần bốn nước, giả như có ai có chút dị nghị về chuyện đổi thay vương vị này, kết cục tuyệt đối sẽ không tốt đẹp.
Chúng nhân miễn cưỡng nở nụ cười, đều cùng tới tấp nâng chén.
◇◇◇
Giữa sườn núi, Lôi Hải Thành chậm rãi buông ống kính trong tay, mỉm cười nhìn nam nhân cưỡi tuấn mã bên người, “Dã tâm của Phượng Ly thực không nhỏ, thế nhưng lại dám đạp Tần Khương vương khỏi đài.”
Lãnh Huyền cũng buông viễn vọng kính trong tay trái xuống, lãnh đạm cười: “Tần Khương vương dù có coi trọng Phượng Ly đến mấy, cũng không thể để cho Phượng Ly lên làm Tần Khương quốc chủ. Chu nhi đi nước cờ này quả thật không tồi. Lúc trước Phong Lăng cũng là xúi giục Lô Trường Nghĩa, muốn khiến cho Thiên Tĩnh lục đục nội bộ, giờ Chu nhi đã học tập lại.”
“Chỉ e thứ Phượng Ly muốn, không đơn giản chỉ dừng lại ở vị trí của Tần Khương vương.” Lôi Hải Thành nheo mắt.
Lòng người, chưa từng có chừng mực. Trên thế gian, nào có mấy người, có thể chân chính thoát khỏi sự trói buộc của tham lam, mê muội, ghen ghét đây?
Lãnh Huyền ngưng mắt, nhìn thân ảnh Minh Chu xa trên đài cao, thành thực quay đầu: “Đi thôi.”
Lôi Hải Thành ngạc nhiên, “Ngươi không đến gặp nhi tử bảo bối ư?”
“Hồi Thiên Tĩnh, cũng chỉ là muốn nhìn Chu nhi một lần, hiện tại đã được thấy rồi. Còn về con đường tương lai, hắn chung quy vẫn phải tự mình đi tiếp.”
Lãnh Huyền nhấc dây cương, cười nhìn Lôi Hải Thành: “Ngươi không muốn cùng ta đi khắp danh sơn đại xuyên, xem hết thiên hạ hay sao? Vậy thì đi thôi.”
Tất cả suy nghĩ, đều ngừng lại trong ánh sáng ở nơi sâu trong con ngươi đen của nam nhân, cùng với nụ cười mỉm bên làn môi mỏng nam nhân, khóa lại trong khoảnh khắc.
Lôi Hải Thành đắm đuối nhìn hồi lâu, cuối cùng cùng cười với Lãnh Huyền, đón gió giơ roi, sóng vai rong ruổi, chạy như bay về chân trời.
Giang sơn như bức họa, cũng không bì được với một nụ cười mỉm của ngươi.
Nắm tay cưỡi ngựa, cùng nhau tiêu dao thiên hạ.
Phía sau, muôn vàn tướng sĩ Thiên Tĩnh Vân Đồng Quan hô to vì Minh Chu “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!” Tiếng kêu như kim thạch, hùng hồn vang khắp phong vân tứ phương.
Thiết giáp tinh kì cửu châu hàn
Kiếm khí túng hoành tứ hải chiến
Tiếu ẩm phong lôi trục lang yên
Huyết nhiễm lăng sa tế trường thiên
Dược mã huề thủ quần phong điên
Đàm tiếu cước hạ thương hải tang điền
Khí chuyển kiền khôn thôn hà sơn
Kim qua thiết mã phá hùng quan
Nhất triêu sinh tử tham thiên niên
Tam xích tình tư trảm bất đoạn
Không vũ tắc thượng phong vân loạn
Vọng đoạn thiên nhai lạc nhật diễm
Hồng trần tiêu diêu sơn trường thủy viễn
Từ trạm đương ca phong lưu vân tán
Hoàng đồ bá nghiệp đạn chỉ nhất tiếu gian
Phồn hoa lạc tẫn tuế nguyệt vô biên
Đào hoa lưu thủy từ tà dương
Nhất thốn tương tư lưỡng nan vong
Thần binh bất phát khí trường thương
Mạc tiếu ngã si tâm vô xử bình
Thiên kỵ quan sơn vạn lí phi sương
Xuy giác tắc thu cô đăng kim trướng
Nghĩa trọng tình thâm ân oán nhất hồ tàng
Lưu huyết huy lệ vi thùy xướng
Thanh trủng chích mai anh hùng cốt
Bạch phát tư quân vô quy lộ
Vấn thế gian tình vi hà vật
Khán thiên hạ thùy chủ trầm phù
Nhân lang trượng kiếm tiêu sái tứ phương
Bão nguyệt thính phong dữ quân thương
Bích tuyết đan tâm họa thiên đích thương mãng
Đạn nhất khúc đào giang sơn lãng
Cử kim tôn lãnh nhãn hoàng tuyền
Từ lí tầm mộng phù sinh thâu hoan
Ẩm nhất biều nhược thủy tam thiên
Phiên vân phúc vũ tiếu ngã triền miên
Vấn thế gian tình vi hà vật
Khán thiên hạ thùy chủ trầm phù
hoàn
Phần cảm nghĩ này, đáng lý là viết sau kết cục tại sa mạc. Các bằng hữu xem bản online đều biết, bản đó, là lấy việc Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền vĩnh viễn lưu tại biển cát Mạc Bắc làm kết thúc.
Thùy Chủ được khai bút bắt đầu từ tháng 4 năm ngoái, không liên tục viết ấy thế mà cũng đã hơn năm. Cốt chuyện lấy thời đại chư quốc hỗn chiến làm bối cảnh, muốn kể rõ, cũng chẳng qua là thế sự biến ảo vô thường. Ân cùng oán, đúng cùng sai, thắng hoặc thua, cũng không có tuyệt đối. Muôn vàn chúng sinh, chính là những diễn viên sắm vai của chính bản thân mình diễn trên sân khấu cuộc đời mỗi người, làm ra những chuyện mà bản thân cho rằng nên làm. Chẳng sợ kết cục sẽ thế nào, quyền thế như mây khói, vạn sự cũng sẽ thành hư không.
Nếu như nói hết thảy tranh quyền đoạt lợi đều là một hồi mộng dài phồn hoa, như vậy một phần tình cảm trải qua loạn thế kiếp nạn, năm tháng qua đi vẫn không thay đổi lại càng chân thật.
Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền, ở trong lòng trong tim tôi, không phải đơn thuần chỉ là những danh xưng, mà chính là những nhân vật mang máu thịt mang hỉ nộ ái ố. Chính vì vậy, tôi hy vọng bọn họ có được một phần ái tình thuần túy vĩnh hằng. Có thể kết cục trên sa mạc của bản online không phải là kết thúc mà nhiều bằng hữu mong muốn, nhưng lại là kết thúc khiến lòng tôi xúc động nhất.
Tôi thủy chung cảm thấy, định nghĩa về hạnh phúc, không phải là có thể sống lâu sống mãi, mà là vào thời điểm còn sống, có thể có được điều mình muốn. Có lẽ quan điểm của tôi đối với tình yêu quá mức lý tưởng hóa. Sự thật trong cuộc sống, hoàn mỹ như Charles Diana, ái tình như trong cổ tích giữa những người xinh đẹp lịch thiệp như thế cũng không thoát được khỏi kết cục bi kịch. Rất nhiều cặp tình nhân tình nồng ý thắm vì vô vàn nguyên nhân mà thay lòng đổi dạ chia tay.
Yêu đương say đắm rồi lại phũ phàng, với tôi mà nói, mới là bi kịch chân chính.
Giả như hô hấp cùng tim đập đều cùng đình chỉ thì mới là vĩnh viễn, như vậy Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền, cũng là chân chính yêu nhau đến tận vĩnh viễn. Bên cạnh đã gặp qua không ít cụ già tóc bạc trắng, sau khi người bầu bạn kết tóc với mình nhiều năm chết bệnh, không bao lâu đã lại tìm được tình yêu mới. Đối với tôi mà nói, một phân ái tình thuần túy, thật sự sẽ không cho phép bất luận người người nào khác gia nhập vào. Tương lai sẽ như thế nào, không ai có thể đoán trước. Điều tôi có thể làm, cũng chỉ có khiến cho Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền đem yêu thương dừng lại trong thời gian vĩnh hằng.
Bất luận kết cục thế nào cũng không thể làm tất cả mọi người vừa lòng. Tôi cũng tuyệt đối không có ý định thay đổi quan điểm đối với nhân sinh của từng người. Điều người viết nên làm, chẳng qua cơ bản là đem những điều mình muốn biểu đạt vào từng con chữ, mang đến cho người đọc những tưởng tượng của mình, chứ không phải sách giáo khoa giảng đạo. Mỗi người, xuất phát từ tuổi tác, thói quen sở thích, hoàn cảnh cuộc sống, trải qua xã hội khác nhau, đương nhiên đối với cùng một câu chuyện, cùng một nhân vật mà hình thành nhận xét cùng đánh giá bất đồng thậm chí hoàn toàn tương phản. Nếu lời văn của tôi có thể khiến cho độc giả cảm động, dù cho chỉ là trong tích tắc, cũng đều là sự cổ vũ tuyệt vời nhất đối với tôi.
Kết thúc HE tiếp theo, cũng hy vọng có thể mang đến một giấc mộng cho những bằng hữu yêu thích kết cục đoàn viên.
Từ lúc viết Thùy Chủ tới nay, thích thú nhất chính là quen biết được rất nhiều bằng hữu. Chứng kiến những độc giả chưa từng quen vì bài văn mà viết lời bình, vì nhân vật mà vẽ tranh minh họa, viết ca từ, tôi chỉ có thể dùng từ cảm động để mô tả tâm tình của mình. Những việc làm không vì bất cứ mục đích lợi nhuận gì, thuần túy chỉ vì tình cảm yêu mến, dù cho là ở xã hội thực, hay là trên internet, đều quý báu vô cùng.
Vậy nên, dù tôi biết có điểm hơi tầm thường, cười, nhưng vẫn muốn ở trong này cám ơn Phương Thảo, Dạ Ưng, LIUREN, Minh Nguyệt, Đông Hùng, FNFN, Tiểu Trư. . . . . . vv, cám ơn đã vì Thùy Chủ bảo bảo mà vẽ trang bìa, tranh minh họa của Mễ Tửu, Sơ Phong, Ba La, Nghi Vân, Hoa Tiểu Bạch, Không Kiếp…v.v Còn có nhiều lắm, không thể kể ra hết từng người một, tóm lại, cảm tạ sự ủng hộ của mọi người. Đăng bởi: admin
Hắn xoay người, song Lãnh Huyền cũng xoay theo, quay lại vị trí phía trên, lần thứ hai chiếm lấy làn môi hắn. Một bên chân cũng chen vào giữa hai chân hắn, cách y phục khẽ cọ nơi đã bắt đầu cương lên của hắn.
Lôi Hải Thành hít một ngụm khí lạnh, ôm lấy cổ Lãnh Huyền, hôn nam nhân một cái thật sâu, nhìn quang diễm động tình trong con ngươi đen của Lãnh Huyền, cười khẽ: “Ngươi còn lộn xộn nữa, cẩn thận ngày mai không xuống nổi khỏi giường đâu.”
“Những lời này nên để ta nói mới đúng.” Làn môi mỏng của Lãnh Huyền cọ sát trên chóp mũi Lôi Hải Thành, thuận theo cằm đi xuống hầu kết, dùng răng khẽ cắn. Tay trái cũng thuần thục trượt vào trong y phục của Lôi Hải Thành, nhéo vào điểm hồng đã gồ lên ở trước ngực.
Thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước! Lôi Hải Thành kêu rên, giữ cổ tay Lãnh Huyền lại, nghiêm mặt nói: “Hôm nay để ta định đoạt.”
Lý trí nam nhân đã bị thế công song phương của cả men say cùng tình ái làm sụp đổ, căn bản không để ý tới lời tuyên bố tràn ngập ý cảnh cáo của Lôi Hải Thành, ngược lại mạnh mẽ kéo tuột đai lưng Lôi Hải Thành xuống.
“Lãnh Huyền!” Gân xanh thái dương Lôi Hải Thành chợt hiện, bỗng dưng cười hắc hắc, thuận tay tóm lấy đai lưng bị nam nhân gỡ ra, quấn hai ba cái quanh cổ tay trái Lãnh Huyền, bẻ quặt ra sau, đem cánh tay trái nam nhân trói ra sau lưng.
Cảm giác chuếnh choáng của Lãnh Huyền tức khắc tỉnh vài phần, trừng mắt nhìn Lôi Hải Thành. “Mau cởi bỏ cho ta!”
“Làm xong rồi, đương nhiên sẽ thả ngươi ra.” Lôi Hải Thành bình chân như vại nhún nhún vai, kéo mở vạt áo nam nhân, cúi đầu, cắn lên điểm anh đào trên ngực nam nhân, đổi lấy một tiếng gầm nhẹ kiềm nén của Lãnh Huyền──
“Lôi Hải Thành, nhẹ nhàng thôi.”
“Lúc trước khi ngươi cắn tai ta, sao không nghĩ tới việc nhẹ nhàng một chút chứ?” Lôi Hải Thành cắn đầu ngực cứng rắn của nam nhân, mơ hồ phản bác, không hề có ý đình chỉ.
Nếu không cho Lãnh Huyền biết chút lợi hại, nam nhân quả thực đã quá đắc ý rồi. Hừ! Lần này, hắn phải chấn chỉnh lại vị thế làm “Chồng” mới được.
Nghĩ đến buồn cười, chính hắn cũng nhịn không được phụt ra cười. Hai tay không ngừng sờ mó thắt lưng cơ thịt kéo căng của Lãnh Huyền, gỡ bỏ lớp che đậy cuối cùng trên thân nam nhân.
Căn nguyên căng cứng lập tức thoát khỏi trói buộc, kiêu ngạo dựng thẳng trước mắt hắn, hướng hắn phô trương hùng phong nam tính.
Hắn chỉ liếc nhìn một cái, liền đưa tay cầm lấy vật sống đang rung động kia, ngậm vào dừng sức mút, nghe tiếng thở gấp nhanh chóng trở nên cấp bách của nam nhân, Lôi Hải Thành ở nơi Lãnh Huyền nhìn không thấy lộ ra nụ cười mỉm xấu xa, thình lình hung hăng cắn lên phần đỉnh mềm mại mẫn cảm nhất của nam nhân ──
“A a a ” Tiếng rên phân không rõ là đau đớn hay sảng khoái không kiềm nén nổi tuôn ra từ miệng Lãnh Huyền. Phần hông nam nhân giống như mở rộng đến cực hạn, cong về phía trước.
Hương vị giống đực, tràn đầy mãn khoang miệng Lôi Hải Thành.
Hắn phủ lên ***g ngực vẫn còn run nhẹ của Lãnh Huyền, vuốt ve hàng mày nhíu chặt của nam nhân, đem nhiệt dịch đưa vào miệng nam nhân.
“Ngô ân. . . . . .” Lãnh Huyền lắc đầu, phát ra kháng nghị mơ hồ không rõ ràng, con ngươi đen che kín tình ái nồng đậm, lại lấp lóe vài phần bối rối cùng phiền muộn.”Lôi Hải Thành, đừng có quá phận như thế. Vừa rồi nếu bên ngoài có hạ nhân đi qua, nghe được, thì còn ra thể thống gì nữa?”
Lôi Hải Thành”phụt” một tiếng, cười nói: “Cái đó dễ thôi mà, ngươi nhẫn nại đừng có lên tiếng kêu, thì không phải là được rồi sao?” Hắn nhìn biểu tình như muốn thổ huyết của nam nhân, kích thích muốn trêu đùa Lãnh Huyền lại càng thêm tăng vọt.
Lại nói, đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy bộ dáng liều mạng kìm nén chịu đựng quyến rũ chết người khi hoan ái của Lãnh Huyền, thật khiến cho người ta nghĩ muốn hảo hảo thương yêu, rồi lại kìm lòng không nổi muốn xé rách nam nhân, xem nam nhân bộc lộ tình cảm chân thật nhất. . . . . .
Ở nơi sâu trong thân thể, giống như bị nhen lửa, thiêu đốt đến mức huyết lưu trào dâng quanh thân hắn, trong giây lát dường như sẽ phun trào qua từng lỗ chân lông.
Hắn thở ra hô hấp như sắp thiêu cháy, chấm lấy chút trọc dịch sền sệt còn sót lại bên môi, mở hai chân Lãnh Huyền ra, tiến vào chốn tư mật lâu ngày chưa đến thăm.
“A. . . . . .” Hậu quả của việc lâu ngày dễ dàng nhận thấy. Chỉ mới đẩy mạnh một đốt tay, thanh âm trong cổ họng Lãnh Huyền đã hơi thay đổi, xoay thắt lưng nỗ lực thoát khỏi ngón tay Lôi Hải Thành.
Lôi Hải Thành đã hưng phấn, sao chịu để cho Lãnh Huyền đơn giản trốn thoát. Nam nhân phản kháng càng kịch liệt, ngược lại càng gợi lên ham muốn chinh phục cùng khiêu khích hắn giấu sâu trong nội tâm lên đến đỉnh điểm ──
Với Lãnh Huyền trước kia luôn dè dặt cúi đầu nhẫn nhục trước mặt hắn, hắn cũng không nỡ biểu lộ quá mức, nhưng cũng không có nghĩa là hắn bằng lòng để cho Lãnh Huyền trèo lên đầu lên cổ hắn.
“Hôm nay ta tuyệt đối phải khiến ngươi cầu xin tha thứ mới thôi!” Hắn dán vào bên tai nam nhân hạ chiến thư, rồi lại thổi nhiệt khí vào bên tai Lãnh Huyền, thành công thu được sự run rẩy của nam nhân.
Thân thể của Lãnh Huyền, quả nhiên vẫn mẫn cảm như vậy. . . . . . Lôi Hải Thành đem đầu lưỡi luồn vào
xoay tròn trong lỗ tai nam nhân, cười nhìn Lãnh Huyền sợ ngứa mà co rụt cổ lại. Ngón tay vùi trong cơ thể nam nhân cũng cố chấp khuếch trương lãnh địa.
Chờ ngón tay vào đến tận gốc, hai người đều mệt đến đổ ra một thân mồ hôi.
Lãnh Huyền vẫn cố gắng vùng vẫy lần cuối cùng: “Lôi Hải Thành, đừng có náo loạn. Vạn nhất để cho Thọ hoàng thúc nhìn ra manh mối, ngươi bảo thể diện của thái thượng hoàng ta phải đem giấu đi đâu đây?”
A! Cư nhiên lấy thân phận thái thượng hoàng để áp chế hắn sao? Lôi Hải Thành không hài lòng hừ hai tiếng, đột ngột cắm thêm ngón nữa, chằm chằm nhìn đôi mắt bất chợt mở to của Lãnh Huyền nói: “Thì ta đây vốn là thái thượng hoàng phu chứ đâu!”
“Ngươi, ách. . . . . .” Lãnh Huyền ngửa cao cổ, còn muốn nói gì nữa, ra đến miệng toàn bộ lại hóa thành tiếng thở gấp ám ách.
Ngón tay mượn chút thể dịch bôi trơn, khuếch trương rút đẩy trong vách tường xiết chặt nóng bức, xoa
nhẹ lên niêm mạc mong manh. . . . . . Nhìn con ngươi đen của Lãnh Huyền dần dần tối lại, hiện lên ánh long lanh, Lôi Hải Thành không tự chủ được cúi đầu, hôn lên mí mắt nam nhân.
Ngón tay tàn sát bừa bãi rút ra, thay bằng vật cứng rắn lửa nóng, ôn lại tư vị tiêu hồn thực cốt.
Tiến nhập, rút ra, rồi lại xâm nhập, thở dốc, . . . . . . Hai người, dưới sự chuyển động bản năng nguyên thủy nhất, liều mạng dây dưa.
Hai chân bị treo lên đầu vai Lôi Hải Thành, ở nơi không cho phép xâm phạm trong thân thể xỏ xuyên ra
vào hết lần này đến lần khác, đau đớn biến thành tê liệt, chầm chậm dấy lên một cảm giác rã rời không nói lên lời, thuận theo cột sống lên sau não Lãnh Huyền. Dục vọng đã phóng thích một lần thức tỉnh lần thứ hai, di chuyển theo sự lay động kịch liệt của thân thẻ, nhỏ xuống hàng lệ trong suốt, khát khao âu yếm.
“Hải, Hải Thành. . . . . .” Hắn khó nén cong hông lên, thất thần gọi thấp: “Giúp ta gỡ, gỡ tay ra. . . . . .”
“Vẫn còn sớm!” Lôi Hải Thành lần này là quyết tâm giáo huấn cho nam nhân một trận, bất chợt dừng luật động lại, chôn sâu mình vào trong cơ thể Lãnh Huyền, mạnh mẽ chuyển động eo, nghiền lên vách tường đang nhúc nhích co rút của nam nhân. . . . . .
Tay phải nắm chặt lấy khí quan dâng trào nóng bỏng của nam nhân, không nhanh không chậm bắt đầu đùa nghịch.
Khoái cảm trùng điệp luân phiên tập kích, khóe mắt Lãnh Huyền đã muốn ửng đỏ một mảnh, cơ thịt ngực bụng kéo căng ra, hai chân gác trên đầu vai Lôi Hải Thành cũng vì hưng phấn mà không ngừng khẽ run, nghênh đón triều cường sắp kéo đến.
Lôi Hải Thành lại không tính toán nhượng bộ Lãnh Huyền qua ải dễ dàng như vậy, cố ý ngừng vuốt ve, “Dễ chịu không?”
Con ngươi đen của Lãnh Huyền đã dần mất đi tiêu cự, nghe vậy chỉ chuyển động một chút, hầu kết di
chuyển qua lại nhưng không hề ra tiếng.
Lôi Hải Thành ngược lại nở nụ cười, ôm lấy thắt lưng ướt mồ hôi của Lãnh Huyền nằm ngửa xuống, ngắm nam nhân đang ngồi khóa trên hông hắn, đẩy lên phía trên──
“Ân. . . . . .” Hàng mày ướt nước của Lãnh Huyền càng nhăn chặt lại, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng.
“Muốn ra được, thì tự mình động đi.” Hai tay Lôi Hải Thành sờ lên hai điểm đỏ sậm dựng đứng trước ngực nam nhân, dùng ngón tay vân vê vuốt nhẹ, song lại làm như không thấy phân thân gấp rút đợi phóng thích của Lãnh Huyền.
Mồ hôi Lãnh Huyền, theo thái dương ướt đẫm chảy xuống, lướt qua khuôn mặt tuấn lãng tập trung lại dưới cằm, từng giọt một, nhỏ xuống ngực Lôi Hải Thành. . . . . . Hắn trong lúc thở dốc liếc nhìn Lôi Hải Thành một cái, thấp giọng nói: “Hải Thành. . . . . .”
Nam nhân không nói thêm gì nữa, nhưng ý van nài không cần nói cũng hiểu.
Vốn dĩ định lại trêu đùa nam nhân một phen, thấy Lãnh Huyền đã chịu dịu ngọt, Lôi Hải Thành cười, kéo thấp nửa người trên của nam nhân, hôn lấy mồ hôi trên mặt Lãnh Huyền. Tay còn lại kéo màn xuống, ngăn lại cảnh xuân say lòng người trên giường.
Trận cuồng hoan này, nửa đêm mới ngừng lại.
Lôi Hải Thành vén màn lên, khoác áo vào, thắp nến, quay đầu cười nhìn nam nhân vẫn còn đang thở hổn hển trên giường.
Liên tiếp bốn lần, chưa cần nói đến người phải chịu đựng, ngay cả hắn cũng cảm thấy lưng eo đau nhức. Bất quá, có thể khiến cho Lãnh Huyền cuối cùng buông ra hết thảy câu nệ, chủ động bò lên hắn, trong
lòng Lôi Hải Thành tràn ngập cảm giác thành tựu.
Múc nước, tắm rửa, thay y phục đệm chăn, hết thảy dọn dẹp sạch sẽ, hắn chui vào ổ chăn, ôm lấy nam nhân, vùi trong hương tóc của Lãnh Huyền tiến vào mộng đẹp.
Trời vừa mới sáng, hai người tiêu hao thể lực quá độ vì đói mà tỉnh dậy, bước đi không vững tiến đến đại sảnh dùng bữa.
Lãnh Thọ hôm qua vì đón tiếp hai người Lãnh Huyền, không xử lý chính vụ Tây Kì, sáng sớm hôm nay đã liền đến nghị sự các.
Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền dùng xong chút cháo, phân phó tôi tớ đi gọi hai ngự y đi theo Lan vương
đến trụ tại Tây Kì tới.
Từ sau khi Lãnh Huyền đeo vòng tay đá vào, độc tính không còn lại phát tác nữa. Lôi Hải Thành lúc nhàn rỗi cũng kỹ càng xem xét vòng tay này, phát hiện có chứa chút từ tính nhỏ.
Hắn tin tưởng vòng tay này đích xác có công hiệu chữa trị thần kỳ, nhưng để chắc ăn, vẫn là muốn cho ngự y triệt để chẩn trị thân thể cho Lãnh Huyền.
◇◇◇
Hai ngự y nghe nói thái thượng hoàng đến quý phủ, sải hai ba bước chạy tới đại sảnh, bắt mạch tượng cho Lãnh Huyền, thấy hết thảy đều bình thường.
Được nhìn thấy vòng tay đá đen, lại nghe Lôi Hải Thành kể sơ bộ dị tượng Kim Hà Vu sư từ trẻ hóa già, hai người không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“Trong sách cổ quả thật từng có ghi lại, thần thạch từ thâm sơn, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mà sinh trưởng, trừ uế khí, tránh bách bệnh, kéo dài tuổi thọ. Liệt bệ hạ có được kì vật này, nhất định là nhờ thượng thần phù hộ Thiên Tĩnh ta. . . . . .”
“Được rồi được rồi.” Lôi Hải Thành có chút bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười ngắt lời hai ngự y kia.
Cái gì mà hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, thật quá mức khoa trương. Bất quá này vòng tay này xác thực có công dụng chữa bệnh trú nhan, có thể nói là sự thật không thể tranh cãi.
Chờ cho hai ngự y đi rồi, hắn rốt cục mới buông tảng đá lớn chất chứa đã lâu trong lòng xuống, ôm ngang bờ vai Lãnh Huyền nói: “Nha đầu Việt Tiêu kia tuy rằng chẳng hề có hảo tâm, lừa ngươi ta đi Chỉ Thiên Phong, nhưng lại thành đánh bừa mà trúng, mang đến chiếc vòng tay cứu mạng. Sau này, ngươi cũng không cần phải lo lắng độc tính tái phát nữa.”
Lãnh Huyền nhìn vòng tay đá, trầm ngâm một trận, ngẩng đầu nói: “Đã mang được hơn tháng rồi, ta thấy dư độc hẳn cũng đã bị hấp thụ hết. Vòng tay này, không mang nữa cũng được. Tháo ra cho ta đi.”
“Vì cái gì?” Lôi Hải Thành kinh ngạc nhướn mày, “Vật này ngoại trừ trừ độc, còn có thể trú nhan, ngươi ──”
“Vậy nên ta mới không cần tiếp tục mang nữa.” Lãnh Huyền nhàn nhạt cười: “Ta không muốn tương lai ngươi đã già đến bảy mươi tám mươi tóc trắng xóa rồi, ta vẫn cứ giống Kim Hà Vu sư kia, dung nhan không già.”
Lôi Hải Thành chăm chú nhìn thần sắc ôn nhu trong mục quang Lãnh Huyền, trăm vị giao tạp trong ***g ngực, cuối cùng nắm lấy bàn tay nam nhân, khẽ cười nói: “Vậy chờ đến khi ta ba mươi tuổi, ngươi hãy bỏ vòng tay ra. Ta với ngươi, cùng nhau biến già.”
Nắm chặt tay, cùng già đi bên nhau. Cuộc đời này, hắn không còn cầu gì hơn.
◇◇◇
Hai người sau hai ngày nấn ná lại phủ đệ của Lãnh Thọ, liền muốn từ biệt.
Thái hậu luyến tiếc “nhi tử” vừa đến đã lại vội đi, năn nỉ hai người ở lại thêm mấy ngày. Lãnh Thọ cũng ở một bên nói đỡ, Lôi Hải Thành cũng không nỡ không nể tình, đành tiếp tục lưu lại.
Lãnh Huyền vốn định sớm hồi cung gặp cùng Minh Chu, thấy tình hình này, không lưu lại thêm một hồi nữa thì chỉ e cũng không thoát đi nổi, vì vậy viết một phong thư, đem tin tức thân thể hắn an khang báo cho Minh Chu biết, sai thủ hạ Lan vương đưa về kinh thành Thiên Tĩnh, tránh làm bận lòng Minh Chu.
Tin dữ Kim Hà quốc gặp phải kiếp nạn, dòng sông vàng làm kế sinh nhai của lê dân bị hủy diệt trong phút chốc, sớm truyền khắp các nước xung quanh. Trong Kim Hà quốc có nhiều núi non trùng điệp, khó gieo trồng ngũ cốc, cũng không có đồng cỏ tươi tốt cùng nguồn nước để chăn thả, từ trước đến nay phải dựa vào kim sa cùng trao đổi hàng hóa với nước khác, chuyện vừa xong, tương đương với chặt đứt huyết mạch quốc gia.
“Ta thấy đây là một cơ hội tốt để ra tay, để cho Lan vương hạ lệnh tiếp tế lương thực dược thảo cho Kim Hà, bách tính Kim Hà nếu nguyện ý di dân, Tây Kì lại còn rất nhiều thảo nguyên hoang vắng không người ở, vừa vặn phân cho di dân Kim Hà chăn thả kinh doanh, khiến bọn họ an tâm định cư. Sau một thời gian, khắp chốn Kim Hà phải dựa vào Tây Kì, tự nhiên sẽ quy thuận.”
Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền đang ngồi trên ghế đá bên bờ ao nhỏ ở sau viện, tắm ánh dương quang nhạt nắng sau chiều. Hắn cầm thức ăn gia súc trong tay, nhẹ nhàng búng, rơi vào trong ao, tức khắc đã có một bầy cá bơi tới tranh ăn.
Lãnh Huyền gật đầu nói: “Khoáng thạch Kim Hà quốc phì nhiêu, nếu có thể thu nhập vào Thiên Tĩnh, xác thật rất có ích lợi với công nghiệp quân sự của Thiên Tĩnh. Ta sẽ tìm Lan vương thương nghị chi tiết. Hiện giờ cuộc chiến vương vị Hứa Xương, cũng là nhóm nhân mã do Chu nhi nâng đỡ chiếm thế thượng phong. Đợi lúc hai quốc đô Kim Hà Hứa Xương nghe lời Thiên Tĩnh, hai tiểu quốc còn lại có muốn không thần phục Thiên Tĩnh ta, cũng không có gan đâu.”
“Đúng vậy.” Lôi Hải Thành ném nốt miếng thính cuối cùng, nhìn phía Lan vương Lãnh Thọ đang bước nhanh đến gần trên đường mòn ở tiền phương, cười cười nhướn mi.
Thật sự là nhắc đến Tào, Tào liền đến.
Hắn nhanh chóng thấy rõ vẻ mặt Lãnh Thọ ngưng trọng, không khỏi sửng sốt, thu lại nụ cười.
“Thọ hoàng thúc, xảy ra chuyện gì vậy?” Mục quang Lãnh Huyền cũng đông lại.
Lãnh Thọ ngồi xuống ghế đá, nói: “Kinh thành mới vừa truyền tin tức lại, mười sáu tháng sau Chu nhi đích thân tới Vân Đồng Quan, cùng năm nước Tần Khương, Lương Duẫn kết đồng minh.”
Hắn giơ lên công văn trong tay, “Có không ít tướng lĩnh thiện chiến trong quân Tần Khương đều lần lượt bị trị tội, lòng quân tan ra, không địch lại nổi thế công của ta. Tần Khương vương sai sứ giả, nguyện cắt nhường một nửa diện tích Phong Lăng do Tần Khương trì cai trị để cầu hòa với Thiên Tĩnh. Địa điểm này, là do Chu nhi chọn lựa.”
Lãnh Huyền mỉm cười, hiểu con không ai bằng cha. Minh Chu chọn Vân Đồng Quan làm nơi kết đồng minh, cố nhiên bởi vì địa thế Vân Đồng Quan hiểm yếu dễ thủ khó công, chiếm cứ nơi hiểm yếu này, không sợ năm nước Tần Khương âm thầm phá rối. Mà trọng yếu nhất, là muốn ở nơi trước kia đã từng bị Phong Lăng bắt làm con tin, rửa sạch mối nhục khi trước.
“Hôm nay sẽ lên đường, hẳn vẫn có thể bắt kịp.” Lôi Hải Thành chỉ cần nhìn biểu tình của Lãnh Huyền, liền biết nam nhân ngoài miệng chưa nói gì, tâm tư đã muốn bay đến bên người Minh Chu.
Nói thật, hắn cũng không yên tâm cái tên kia Phượng Ly Quân thần thần bí bí kia.
Giáng tội quân sĩ, cắt đất cầu hòa, có lẽ đều chính là khổ nhục kế Tần Khương vương cùng Phượng Ly Quân diễn trò, lấy lui để tiến, dụ dỗ cho Thiên Tĩnh khinh suất.
Không tận mắt kiểm chứng, vô luận là hắn hay là Lãnh Huyền, đều vô pháp chân chính yên tâm.
Trong kinh thành, đào hồng liễu xanh, xuân sắc rực rỡ. Mưa bụi bay liên miên, rơi trên mặt hồ, tạo thành từng vòng gợn sóng.
Một người lẳng lặng đứng yên bên bờ, mặc cho mưa gió bay nghiêng, làm ướt tóc đen cẩm phục của hắn.
Mấy nữ tử trẻ tuổi phục sức lộng lẫy che ô, nhẹ giọng đàm tiếu, đang từ cách đó không xa bước tới, nhìn thấy người bên bờ, kinh ngạc nói: “Hoàng Thượng sao lại một mình đứng dầm mưa thế kia?”
Mấy người này, đều là mỹ nhân được Minh Chu thu nạp khi lên làm thái tử. Lập tức đi đến bên hồ, nghĩ muốn che dù cho Minh Chu, lại bị thị vệ phụ cận ngăn trở, nói là Hoàng Thượng chỉ muốn thanh tịnh một mình.
Mấy nữ tử bất đắc dĩ, đành phải hậm hực bỏ đi.
Minh Chu nghe được động tĩnh phía sau, cũng không quay đầu lại, vẫn ngóng nhìn bích hồ trước mắt.
Cảnh vật vẫn như ngày hôm qua, nhưng người kia, có lẽ vĩnh viễn cũng không quay trở lại nữa. . . . . .
Năm trước sau khi tiễn bước nhóm người phụ hoàng cùng Lôi Hải Thành, nguyên tưởng rằng từ nay về sau thiên nhân vĩnh viễn xa cách. Nghe xong bẩm báo của đám thị vệ Liễu Nhận từ Mạc Bắc trở về, biết được phụ hoàng vẫn đang còn sống, hắn trong vui mừng khôn xiết thì tâm cũng sinh phiền muộn.
Từ chỗ đường cùng tìm lại đường sống, phụ hoàng cùng Hải Thành, cũng giống như tái sinh một lần nữa. Trong trần thế đã không còn gì lưu luyến, kể cả hắn, có lẽ rốt cuộc cũng không giữ lại nổi hai người kia. . . . . .
Nguyên bản, nam tử ý chí quật cường tiêu sái ngang ngạnh kia, không phải là người mà hắn có thể theo đuổi được.
Hắn nhắm mắt, cảm thụ gió lạnh mưa phùn phất trên khuôn mặt. Thật lâu sau, mới quay đầu lại trong tiếng cước bộ quen tai từ xa tiến lại, tiếp nhận ô trúc Nguyên Từ Quân đưa cho, mỉm cười nói: “Vân nhi đang ngủ sao? Ngươi cả ngày dỗ nàng cũng thật sự mệt mỏi, ta đưa ngươi trở về nghỉ ngơi. Bên ngoài vừa mưa vừa gió, tránh cho hơi lạnh làm hại thân mình.”
“Ta không lạnh, ngược lại ngươi đứng ở chỗ này dầm mưa cả nửa ngày, trở về nhất định phải uống hết một bát canh gừng tránh lạnh mới được.” Nguyên Từ Quân nhỏ giọng oán trách, đem áo khoác trong khuỷu tay phủ thêm cho Minh Chu.”Tiếp qua vài ngày, ngươi sẽ rời kinh đến Vân Đồng Quan kết đồng minh, ngàn vạn lần đừng có ngã bệnh trong thời điểm này.”
Khóe miệng Minh Chu hơi nhếch, ghé vào bên tai Nguyên Từ Quân thấp giọng nói: “Ngươi cũng quá xem xem nhẹ phu quân nhà ngươi đấy. Cơ thể của ta có đủ cường tráng hay không, ngươi hẳn là rõ ràng nhất, a. . . . . .”
Nguyên Từ Quân thẹn đỏ mặt, đưa tay khẽ đánh lên mặt Minh Chu, “Không biết xấu hổ.”
Giống như vừa hờn vừa vui, lưu chuyển trong sóng mắt nàng.
Minh Chu ha ha cười, ôm bả vai Nguyên Từ Quân, mở ô, hai người vừa nói vừa cười, ly khai bích hồ.
◇◇◇
Tỏa Vân Sơn, đồ sộ đứng thẳng tại biên giới phía đông Thiên Tĩnh, kiêu ngạo đứng nhìn non sông Phong Lăng bị chia cắt.
Từng trận kèn hùng tráng, từ sáng sớm bắt đầu, đã thổi tan mây đen trên bầu trời, vang vọng cả dãy núi.
Vô số binh sĩ tinh tráng tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, mặc đủ bộ giáp trụ, cưỡi chiến mã, tay cầm kiếm kích, nghiêm nghị bày trận dưới Vân Đồng Quan, dù rằng có đến hàng vạn hàng nghìn người, cũng không nghe thấy chút tạp thanh.
Thiết giáp chiếu sáng, cờ quạt bay trong gió. Đại quân trang nghiêm nhìn thẳng, lưng dựa núi cao hiểm trở, vững chắc kiên cố.
Minh Chu thân khoác áo bào thiên tử kim long tung bay, dưới cờ trướng ngũ sắc bảo hộ trên đầu, nhịp bước vững vàng như núi cao, lướt qua thiên quân vạn mã, chậm rãi bước lên đài cao trăm thước dựng trước Vân Đồng Quan.
Phía tây đài cao, song song đặt năm chiếc bàn dài sơn kim. Sứ thần bốn nước Lương Duẫn, Cảnh Quốc đã lần lượt vào chỗ.
Sau chiếc bàn dài ở trung gian của Tần Khương, vẫn trống không.
Minh Chu xuyên qua kẽ hở của màn châu đế miện, lạnh lùng liếc mắt nhìn chiếc bàn trống, bất động thanh sắc đi về phía long ỷ thật lớn ở phía đông đài cao.
Ngay khi hắn ngồi vào long ỷ, đại quân Thiên Tĩnh liền đồng loạt giơ cao binh khí, vung tay hô to, chỉnh tề lưu loát, vang vọng tận trời mây, rung động hồi âm trong ngọn núi không dứt.
Sứ thần bốn nước thấy thanh thế quân dung Thiên Tĩnh mức này, đều cùng sợ hãi, trộm nhìn quanh phía sau ——
Hôm nay là ngày chính ước định kết minh. Sứ thần bốn nước sớm đã từ trưa ngày hôm qua lần lượt đến Vân Đồng Quan. Trước mắt, Thiên Tĩnh hoàng đế cũng đã xuất hiện, vậy mà một nhân vật chủ chốt khác là Tần Khương vương lại chậm chạp chưa lộ diện. . . . . .
Một trận tiếng vó ngựa từ hướng tây dồn dập đến gần, mấy con tuấn mã nhảy vào tầm mắt chúng nhân. Ngựa chưa đến gần đài cao đã chống đỡ hết nổi, miệng sùi bọt mép ngã quỵ xuống đất.
Kỵ sĩ liền nhảy khỏi lưng ngựa, dìu một lão nhân mặc quan phục thân hình gầy gò bước nhanh đến, liền bị thương mâu của thị vệ gác dưới đài cao ngăn lại.
Thần tình lão nhân kia vô cùng nôn nóng, nhìn lên đài cao khàn giọng nói: “Lãnh bệ hạ, hạ quan là theo Tần Khương quốc chủ đến kết minh. Quốc chủ ta hai ngày trước đột nhiên mất tăm mất tích trong trại, tìm mãi không thấy. Hạ quan nói lời thiên chân vạn xác, khẩn cầu Lãnh bệ hạ minh giám, cho phép hạ quan phái người tìm kiếm quốc chủ, hạ quan ——”
Sứ thần bốn nước nghe được biến cố bất ngờ ấy, không khỏi châu đầu ghé tai, thì thầm nói nhỏ.
Đối lập với sự hoảng loạn của lão nhân, người trên long ỷ vẫn bình tĩnh như thường, ngược lại cười vang. Thanh âm trẻ trung xuôi theo gió truyền khắp dãy nũi.
“Tần Khương vương hôm qua đã đến Vân Đồng Quan, bổn hoàng đương nhiên sẽ không trách tội Tần Khương.”
“A?” Lão nhân kinh ngạc vạn phần.
Lúc này tiếng kèn trong quân lần thứ hai thổi lên, một người mặc bào xanh sậm, tóc buộc kim quan, đi ra khỏi đại quân Thiên Tĩnh, bước trên đài cao.
Lão nhân nhận ra đây đúng là phục sức của quốc chủ mình, mới vừa kích động muốn mở miệng, nheo mắt lại nhìn lần nữa, giận dữ biến sắc.
Nam nhân mặc y quan của Tần Khương vương, cư nhiên lại là Phượng Ly Quân mất tích đồng thời cùng với Tần Khương vương.
Dấu hiệu chẳng lành tức khắc nổi lên trong lòng lão nhân cùng kỵ sĩ bên người, nhìn đến trên hai tay Phượng Ly Quân còn bưng một khay bạc phủ vải đỏ, lão nhân mặt xám như tro tàn.
Vải đỏ mở ra, phía dưới rõ ràng là thủ cấp của một thiếu niên.
Sứ thần bốn nước cùng kêu lên sợ hãi.
Lão nhân hô to một tiếng, giận dữ công tâm, hàng râu bạc run rẩy.”Phượng Ly, quốc chủ nhiều năm qua đối với ngươi ân sủng có thừa, khi lâm chung đã phó thác ngươi hết lòng phụ tá ấu chủ, ngươi thế nhưng vong ân phụ nghĩa, phản bội quốc chủ!”
Phượng Ly Quân cúi đầu nhìn thấy thủ cấp trên tay mình, trầm mặc một lát, lại cười cười, đem thủ cấp quẳng khỏi đài cao. Nhắm mắt làm ngơ tiếng lão nhân quát giận dưới đài, không chậm không nhanh tiêu sái đến sau chiếc bàn trống, ung dung ngồi xuống.
Minh Chu vung tay lên, ra hiệu cho thị vệ dưới đài lôi lão nhân cùng kỵ sĩ tùy tùng đi, cười dài nói: “Thiên hạ phải thuộc về người tài cán. Phượng Ly tiên sinh tài trí hơn người, há có thể dưới người mãi được? Chỗ của Tần Khương vương, chẳng thể của ai khác ngoài Phượng Ly tiên sinh.”
“Lãnh bệ hạ quá khen.” Phượng Ly Quân ở sau bàn dài hơi cúi thấp người, vẫn mang ngữ điệu chậm rãi như trước, nhưng chúng nhân trên đài cao, đều nghe ra sự thoả thuê mãn nguyện trong lời nói của hắn.
Trên mặt hắn, lộ vẻ hãnh diện, nâng chén vàng trên bàn kính mời Minh Chu.”Phượng Ly có được ngày hôm nay, toàn bộ là nhờ cậy Lãnh bệ hạ cất nhắc. Tần Khương ngày sau, còn muốn nương nhờ vào sự dẫn dắt của Thiên Tĩnh.”
“Tần Khương vương nói quá lời.” Làn môi Minh Chu thoáng mang một tia cười mỉm chế giễu, mục quang lướt qua sứ thần bốn nước.
Chúng nhân vẫn đang lâm vào chấn động cực độ, nghe được Minh Chu nói câu Tần Khương vương, tim đập nhộn nhạo.
Trong bọn họ không ai biết, Phượng Ly Quân này đến tột cùng là vào thời điểm nào đã liên thủ cùng Thiên Tĩnh hoàng đế, đem Tần Khương bắt vào trong túi. Song mục quang lạnh giá Minh Chu quăng cho mọi người, đã rõ rành rành nói cho sứ thần bốn nước, giả như có ai có chút dị nghị về chuyện đổi thay vương vị này, kết cục tuyệt đối sẽ không tốt đẹp.
Chúng nhân miễn cưỡng nở nụ cười, đều cùng tới tấp nâng chén.
◇◇◇
Giữa sườn núi, Lôi Hải Thành chậm rãi buông ống kính trong tay, mỉm cười nhìn nam nhân cưỡi tuấn mã bên người, “Dã tâm của Phượng Ly thực không nhỏ, thế nhưng lại dám đạp Tần Khương vương khỏi đài.”
Lãnh Huyền cũng buông viễn vọng kính trong tay trái xuống, lãnh đạm cười: “Tần Khương vương dù có coi trọng Phượng Ly đến mấy, cũng không thể để cho Phượng Ly lên làm Tần Khương quốc chủ. Chu nhi đi nước cờ này quả thật không tồi. Lúc trước Phong Lăng cũng là xúi giục Lô Trường Nghĩa, muốn khiến cho Thiên Tĩnh lục đục nội bộ, giờ Chu nhi đã học tập lại.”
“Chỉ e thứ Phượng Ly muốn, không đơn giản chỉ dừng lại ở vị trí của Tần Khương vương.” Lôi Hải Thành nheo mắt.
Lòng người, chưa từng có chừng mực. Trên thế gian, nào có mấy người, có thể chân chính thoát khỏi sự trói buộc của tham lam, mê muội, ghen ghét đây?
Lãnh Huyền ngưng mắt, nhìn thân ảnh Minh Chu xa trên đài cao, thành thực quay đầu: “Đi thôi.”
Lôi Hải Thành ngạc nhiên, “Ngươi không đến gặp nhi tử bảo bối ư?”
“Hồi Thiên Tĩnh, cũng chỉ là muốn nhìn Chu nhi một lần, hiện tại đã được thấy rồi. Còn về con đường tương lai, hắn chung quy vẫn phải tự mình đi tiếp.”
Lãnh Huyền nhấc dây cương, cười nhìn Lôi Hải Thành: “Ngươi không muốn cùng ta đi khắp danh sơn đại xuyên, xem hết thiên hạ hay sao? Vậy thì đi thôi.”
Tất cả suy nghĩ, đều ngừng lại trong ánh sáng ở nơi sâu trong con ngươi đen của nam nhân, cùng với nụ cười mỉm bên làn môi mỏng nam nhân, khóa lại trong khoảnh khắc.
Lôi Hải Thành đắm đuối nhìn hồi lâu, cuối cùng cùng cười với Lãnh Huyền, đón gió giơ roi, sóng vai rong ruổi, chạy như bay về chân trời.
Giang sơn như bức họa, cũng không bì được với một nụ cười mỉm của ngươi.
Nắm tay cưỡi ngựa, cùng nhau tiêu dao thiên hạ.
Phía sau, muôn vàn tướng sĩ Thiên Tĩnh Vân Đồng Quan hô to vì Minh Chu “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!” Tiếng kêu như kim thạch, hùng hồn vang khắp phong vân tứ phương.
Thiết giáp tinh kì cửu châu hàn
Kiếm khí túng hoành tứ hải chiến
Tiếu ẩm phong lôi trục lang yên
Huyết nhiễm lăng sa tế trường thiên
Dược mã huề thủ quần phong điên
Đàm tiếu cước hạ thương hải tang điền
Khí chuyển kiền khôn thôn hà sơn
Kim qua thiết mã phá hùng quan
Nhất triêu sinh tử tham thiên niên
Tam xích tình tư trảm bất đoạn
Không vũ tắc thượng phong vân loạn
Vọng đoạn thiên nhai lạc nhật diễm
Hồng trần tiêu diêu sơn trường thủy viễn
Từ trạm đương ca phong lưu vân tán
Hoàng đồ bá nghiệp đạn chỉ nhất tiếu gian
Phồn hoa lạc tẫn tuế nguyệt vô biên
Đào hoa lưu thủy từ tà dương
Nhất thốn tương tư lưỡng nan vong
Thần binh bất phát khí trường thương
Mạc tiếu ngã si tâm vô xử bình
Thiên kỵ quan sơn vạn lí phi sương
Xuy giác tắc thu cô đăng kim trướng
Nghĩa trọng tình thâm ân oán nhất hồ tàng
Lưu huyết huy lệ vi thùy xướng
Thanh trủng chích mai anh hùng cốt
Bạch phát tư quân vô quy lộ
Vấn thế gian tình vi hà vật
Khán thiên hạ thùy chủ trầm phù
Nhân lang trượng kiếm tiêu sái tứ phương
Bão nguyệt thính phong dữ quân thương
Bích tuyết đan tâm họa thiên đích thương mãng
Đạn nhất khúc đào giang sơn lãng
Cử kim tôn lãnh nhãn hoàng tuyền
Từ lí tầm mộng phù sinh thâu hoan
Ẩm nhất biều nhược thủy tam thiên
Phiên vân phúc vũ tiếu ngã triền miên
Vấn thế gian tình vi hà vật
Khán thiên hạ thùy chủ trầm phù
hoàn
Phần cảm nghĩ này, đáng lý là viết sau kết cục tại sa mạc. Các bằng hữu xem bản online đều biết, bản đó, là lấy việc Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền vĩnh viễn lưu tại biển cát Mạc Bắc làm kết thúc.
Thùy Chủ được khai bút bắt đầu từ tháng 4 năm ngoái, không liên tục viết ấy thế mà cũng đã hơn năm. Cốt chuyện lấy thời đại chư quốc hỗn chiến làm bối cảnh, muốn kể rõ, cũng chẳng qua là thế sự biến ảo vô thường. Ân cùng oán, đúng cùng sai, thắng hoặc thua, cũng không có tuyệt đối. Muôn vàn chúng sinh, chính là những diễn viên sắm vai của chính bản thân mình diễn trên sân khấu cuộc đời mỗi người, làm ra những chuyện mà bản thân cho rằng nên làm. Chẳng sợ kết cục sẽ thế nào, quyền thế như mây khói, vạn sự cũng sẽ thành hư không.
Nếu như nói hết thảy tranh quyền đoạt lợi đều là một hồi mộng dài phồn hoa, như vậy một phần tình cảm trải qua loạn thế kiếp nạn, năm tháng qua đi vẫn không thay đổi lại càng chân thật.
Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền, ở trong lòng trong tim tôi, không phải đơn thuần chỉ là những danh xưng, mà chính là những nhân vật mang máu thịt mang hỉ nộ ái ố. Chính vì vậy, tôi hy vọng bọn họ có được một phần ái tình thuần túy vĩnh hằng. Có thể kết cục trên sa mạc của bản online không phải là kết thúc mà nhiều bằng hữu mong muốn, nhưng lại là kết thúc khiến lòng tôi xúc động nhất.
Tôi thủy chung cảm thấy, định nghĩa về hạnh phúc, không phải là có thể sống lâu sống mãi, mà là vào thời điểm còn sống, có thể có được điều mình muốn. Có lẽ quan điểm của tôi đối với tình yêu quá mức lý tưởng hóa. Sự thật trong cuộc sống, hoàn mỹ như Charles Diana, ái tình như trong cổ tích giữa những người xinh đẹp lịch thiệp như thế cũng không thoát được khỏi kết cục bi kịch. Rất nhiều cặp tình nhân tình nồng ý thắm vì vô vàn nguyên nhân mà thay lòng đổi dạ chia tay.
Yêu đương say đắm rồi lại phũ phàng, với tôi mà nói, mới là bi kịch chân chính.
Giả như hô hấp cùng tim đập đều cùng đình chỉ thì mới là vĩnh viễn, như vậy Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền, cũng là chân chính yêu nhau đến tận vĩnh viễn. Bên cạnh đã gặp qua không ít cụ già tóc bạc trắng, sau khi người bầu bạn kết tóc với mình nhiều năm chết bệnh, không bao lâu đã lại tìm được tình yêu mới. Đối với tôi mà nói, một phân ái tình thuần túy, thật sự sẽ không cho phép bất luận người người nào khác gia nhập vào. Tương lai sẽ như thế nào, không ai có thể đoán trước. Điều tôi có thể làm, cũng chỉ có khiến cho Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền đem yêu thương dừng lại trong thời gian vĩnh hằng.
Bất luận kết cục thế nào cũng không thể làm tất cả mọi người vừa lòng. Tôi cũng tuyệt đối không có ý định thay đổi quan điểm đối với nhân sinh của từng người. Điều người viết nên làm, chẳng qua cơ bản là đem những điều mình muốn biểu đạt vào từng con chữ, mang đến cho người đọc những tưởng tượng của mình, chứ không phải sách giáo khoa giảng đạo. Mỗi người, xuất phát từ tuổi tác, thói quen sở thích, hoàn cảnh cuộc sống, trải qua xã hội khác nhau, đương nhiên đối với cùng một câu chuyện, cùng một nhân vật mà hình thành nhận xét cùng đánh giá bất đồng thậm chí hoàn toàn tương phản. Nếu lời văn của tôi có thể khiến cho độc giả cảm động, dù cho chỉ là trong tích tắc, cũng đều là sự cổ vũ tuyệt vời nhất đối với tôi.
Kết thúc HE tiếp theo, cũng hy vọng có thể mang đến một giấc mộng cho những bằng hữu yêu thích kết cục đoàn viên.
Từ lúc viết Thùy Chủ tới nay, thích thú nhất chính là quen biết được rất nhiều bằng hữu. Chứng kiến những độc giả chưa từng quen vì bài văn mà viết lời bình, vì nhân vật mà vẽ tranh minh họa, viết ca từ, tôi chỉ có thể dùng từ cảm động để mô tả tâm tình của mình. Những việc làm không vì bất cứ mục đích lợi nhuận gì, thuần túy chỉ vì tình cảm yêu mến, dù cho là ở xã hội thực, hay là trên internet, đều quý báu vô cùng.
Vậy nên, dù tôi biết có điểm hơi tầm thường, cười, nhưng vẫn muốn ở trong này cám ơn Phương Thảo, Dạ Ưng, LIUREN, Minh Nguyệt, Đông Hùng, FNFN, Tiểu Trư. . . . . . vv, cám ơn đã vì Thùy Chủ bảo bảo mà vẽ trang bìa, tranh minh họa của Mễ Tửu, Sơ Phong, Ba La, Nghi Vân, Hoa Tiểu Bạch, Không Kiếp…v.v Còn có nhiều lắm, không thể kể ra hết từng người một, tóm lại, cảm tạ sự ủng hộ của mọi người. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.