Chương 85
Thiên Thương
22/03/2017
CHƯƠNG 84.
Công tử Tuyết hét lớn một tiếng, không cùng Phù Thanh Phượng đấu võ mồm nữa, mạnh mẽ đẩy ra gánh nặng trong tay, hai tay nhấc lên một cây cọc gỗ thô dài trước mặt dùng sức ném ra.
Một đầu cọc gỗ cân bằng vững vàng giữ lấy đầu mút mộc trụ của Lôi Hải Thành. Một cước tiếp sau của Công tử Tuyết nặng tựa ngàn cân, đem đầu còn lại của cọc gỗ đóng thẳng xuống đất, ngăn lại thế nghiêng đổ của mộc trụ[147].
Một người một trụ cứ nghiêng nghiêng như vậy vắt ngang tại ba trượng trên không. Dưới thân Lôi Hải Thành, lưỡi lửa đã thiêu đốt khiến những mũi đao dần dần chuyển hồng.
Bả vai Công tử Tuyết khẽ lách, muốn lướt lên phía trước thay Lôi Hải Thành cởi bỏ dây trói.
Bên tai kình phong lướt nhẹ, hàn khí khiến da thịt sau gáy nổi lên vô số da gà, hắn đột nhiên dừng lại thân hình đang vút bay, vọt sang bên cạnh hai bước nhẹ như chim nhạn, tránh được chiết phiến kim loại Phù Thanh Phượng đánh về phía hắn.
“Hắn là vật cản Tây Kì ta thôn tính Thiên Tĩnh nhất thống thiên hạ, không thể không diệt trừ.”
Phù Thanh Phượng “Soạt” mở ra chiết phiến, ngăn ở giữa Lôi Hải Thành cùng Công tử Tuyết, hơi hơi nheo lại đôi mắt hoa đào, sát khí theo nụ cười lạnh tỏa tứ phía.”Muốn cứu hắn, thì phải vượt qua ta trước đã. Nguyên Thiên Tuyết, ngươi muốn vì hắn mà ngăn cản quốc quân sao?”
Khóe mắt Công tử Tuyết giật lên hai lần, không nói thêm gì nữa. Hỏa quang ánh lên gương mặt thanh tú của hắn, tối sáng biến ảo, quỷ dị như yêu ma.
Phù Thanh Phượng chiếm được thượng phong, cười đắc ý, đối Đồng Khí Thiên mới đứng vững lại quát: “Ngươi còn không mau động thủ giết Lôi Hải Thành?”
Một tiếng mang theo uy nghi vô thượng, Đồng Khí Thiên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, theo tiếng mà giơ đao hướng đầu Lôi Hải Thành bổ tới.
Đao quang lóa mắt từ trên trời giáng xuống. Lôi Hải Thành từ trong ***g ngực thở dài, nhưng lại đối Đồng Khí Thiên cười mỉa.
Chết đã đến nơi mà còn cười được sao? Đồng Khí Thiên ngẩn ra, thanh đao trong tay cũng ngừng một nhịp.
Chính là trong khoảnh khắc như bạch câu quá khích[148] ấy, lại là thời cơ chớp nhoáng mà Lôi Hải Thành chờ đợi đã lâu.
Tay phải bị trói ngược ra sau mộc trụ tìm tòi bên trong dây thừng, lấy ra một lưỡi dao đầu nhọn hoắt mỏng như tờ giấy kẹp giữa hai ngón tay, trong con ngươi kinh ngạc hoảng sợ của Đồng Khí Thiên nhanh chóng phóng đại ──
Ngay cả mấy ngày liền chịu tác dụng của thuốc mê, Lôi Hải Thành sao vẫn còn khí lực để ra tay? Lại vào thời điểm nào mà cắt đứt được dây thừng? . . . . . . Dòng máu tươi từ động mạch chủ trên cổ tuôn trào giữa không trung, tất cả nghi vấn của Đồng Khí Thiên cũng mới chỉ đến đó là ngừng lại.
Cánh tay hắn vẫn duy trì tư thế giơ cao bội đao, hai mắt trợn tròn, tựa hồ cho đến chết cũng không phục bản thân mình lại mất mạng ở trong tay một tên tù binh vốn chẳng hề có chút uy hiếp nào.
Lưỡi dao nhiễm huyết theo kẽ ngón tay rơi xuống, Lôi Hải Thành buông tay phải, lòng bàn tay huyết nhục mơ hồ.
“Có đôi khi, đau đớn cũng có thể kích thích tiềm năng của một người.” Hắn hướng thi thể của Đồng Khí Thiên, chậm rãi nói.
Chấp hành tuyệt mật nhiệm vụ, chẳng ai dám cam đoan tuyệt đối sẽ không thất thủ. Vậy nên trong những ngày ở doanh trại huấn luyện đặc chủng, Lôi Hải Thành cùng đồng bạn cùng học cũng có một khoảng thời gian tiếp nhận dược vật huấn luyện, bồi dưỡng sức miễn dịch đối với các loại mê huyễn dược tề, bảo đảm vạn nhất nhiệm vụ thất bại bị giam giữ, cũng sẽ không ở dưới tác dụng dược vật của địch nhân mà tiết lộ bí mật.
Lần đầu tiên khi Lôi Hải Thành bị tiêm dược vật, huấn luyện viên có nói, phương pháp tốt nhất khiến cho thần trí bảo trì minh mẫn chính là đau đớn.
Cho dù thân thể hiện giờ này còn như tiền thế được tích lũy sẵn tính kháng dược, Lôi Hải Thành vẫn nhớ rõ phải làm sao để kháng cự được với sự xâm nhập của dược vật.
Hắn nên cảm tạ sự tự tin thái quá của Đồng Khí Thiên, sau hai ngày liên tiếp ép hắn dùng thuốc mê liền cho rằng hắn đã không còn năng lực phản kháng, đêm nay liền không tiếp tục hạ dược hắn nữa.
Trên đài cao, hắn vẫn luôn nắm chặt lưỡi dao giấu trong lòng bàn tay, dựa vào sự đau đớn thấu tim gan kích thích thần kinh, lặng lẽ tích tụ được vài tia khí lực mỏng manh.
Lúc bình thường, chút khí lực chẳng dễ dàng có được ấy e rằng ngay cả đến hài đồng hắn cũng không đánh nổi, nhưng dùng để đối phó một đối thủ hoàn toàn không đem hắn để vào mắt, thì cũng đủ rồi.
Từ lúc Đồng Khí Thiên ra tay cho đến khi khí tuyệt, kỳ thật nhanh như ánh điện xẹt giữa đá lửa.
Thi thể chưa đổ, Công tử Tuyết đã như quỷ mỵ lướt lại gần, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ nhìn đến vết thương trí mệnh nhỏ bé giữa cổ Đồng Khí Thiên, thế công mười ngón không ngừng lại, vẫn cắm phập vào ***g ngực Đồng Khí Thiên, đầu ngón tay ngoắc lại, cuối cùng đem trái tim vẫn đang khẽ đập móc ra ngoài.
Máu từ trong vết thương lớn như miệng bát tuôn ra, thi thể Đồng Khí Thiên ngã xuống khỏi đài cao, xuyên lại ở trên trận đao bên dưới.
Lôi Hải Thành thấy thủ đoạn hắn ngoan độc như vậy, không khỏi khiếp đảm.
Sắc mặt Phù Thanh Phượng lại càng xanh mét, “Nguyên Thiên Tuyết, ngươi là quyết ý muốn đối nghịch với ta?”
“Ta sẽ không giết ngươi.” Công tử tuyết ném quả tim xuống, vén vạt áo lên lau huyết tích trên hai tay, huyết khí nơi đáy mắt càng thêm dày đặc, tựa như một tầng huyết vụ tối tăm không nhìn thấu.”Trừ phi ngươi muốn bức ta soán vị.”
Phù Thanh Phượng hắc một tiếng, cười lạnh nói: “Nguyên Thiên Tuyết, đây mới là lời nói thật lòng của ngươi. Ta đã biết ngươi ──”
Lời nói bỗng chốc dừng lại. Bởi đài cao không còn chịu nổi bị liệt diễm thiêu đốt, phát ra tiếng vang của cành cây bị mục nát, hoàn toàn sụp đổ.
Công tử Tuyết tung chưởng như đao, cắt đứt dây trói trên người Lôi Hải Thành, hét lên một tiếng, tóm lấy Lôi Hải Thành phi thân nhảy lên, mũi chân đạp lên mộc trụ mượn lực, lăng không ra đến mấy trượng, tránh được phiến đao nhọn bên dưới.
Phía sau có tiếng người thê thảm kêu to. Lôi Hải Thành quay đầu lại, chứng kiến Phù Thanh Phượng giẫm lên thân thể Lương Ngũ vượt qua đao trận hỏa hải.
“Chân của ngươi, lại bị kẻ nào gây thương tích vậy?” Công tử tuyết hạ xuống đất, liền phát hiện tay chân Lôi Hải Thành mềm nhũn vô lực, nhìn đến trên ống quần Lôi Hải Thành bắt đầu có máu rỉ ra, thanh âm hắn lạnh lẽo tới cực điểm.
“Là Đồng Khí Thiên.” Lôi Hải Thành vội vàng hồi đáp, không muốn lại nói về chủ đề lãng phí thời gian. Sóng nhiệt phía sau lưng càng lúc càng khó chịu đựng nhắc nhở hắn phải mau chóng thoát đi, bằng không sẽ phải cùng Khảm Ly thành hóa thành tro bụi.
Đại hỏa cơ hồ đã thiêu hết thảy đồ vật mà nó chạm đến, cả tòa thành trì đều bị khói đặc bao phủ, phân không rõ phương hướng.
Lôi Hải Thành biết, có một nơi nhất định có thể sống sót.
Hắn xé y phục che lấy mũi miệng, kéo theo Công tử Tuyết loạng choạng chạy về hướng phủ trấn đang hừng hực lửa cháy.
Đồng Khí Thiên hỏa thiêu Thiên Tĩnh đại quân, hẳn sẽ không tự đưa mình vào chốn tử địa. Đem đài cao dựng trước cổng phủ trấn, như vậy bí đạo trong phòng Trạm Phi Dương chính là lối thoát gần nhất.
Đón lấy sương khói lao vào trong phòng, hắn ra hiệu cho Công tử Tuyết đẩy ra giá sách nặng nề bắt đầu bắt lửa, chạy vào địa đạo, đem khói đặc cùng nhiệt độ quẳng lại phía sau.
Trong địa đạo vẫn ẩm ướt như trước, nước đọng dưới bước chân hai người bắn tung bọt nước. Trong tiếng cước bộ buồn bã, Công tử Tuyết từ tốn mở miệng, thanh âm không lớn, vang vọng trong địa đạo sâu thẳm, lại đặc biệt rõ ràng.
“Lôi Hải Thành, ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?”
“Ngươi muốn ta hỏi gì đây? Nguyên Thiên Tuyết. . . . . .” Cảm giác được đầu ngón tay công tử tuyết vịn lên bờ vai hắn gia tăng lực đạo, Lôi Hải Thành cười khổ.
Hắn lúc trước nghe không sót một lời trong cuộc đối thoại của Công tử Tuyết cùng Phù Thanh Phượng, nói không kinh hãi thì chính là nói dối. Làm sao có thể đoán ra nổi Đại công tử Lạc Thủy quốc, một trong Phong Lăng tứ tướng, thế nhưng cũng lại là người trong hoàng thất Tây Kì.
Vì bá nghiệp thôn tính thiên hạ, Tây Kì hoàng tộc hiển nhiên đã phải hao tổn tâm huyết, sắp đặt mưu đồ này nhiều năm.
Một Phù Thanh Phượng, chỉ cười nói phong lưu mà đã đem Phong Lăng chiếm được vào trong túi, giờ lại còn có Công tử Tuyết, Thiên Tĩnh liệu có thể chống đỡ được bao lâu dưới cái nhìn thèm thuồng của hai huynh đệ lòng dạ thâm trầm này đây? . . . . . .
Từ đầu vai mạnh mẽ truyền đến một trận đau nhói, kéo hắn về từ trong trầm tư.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt Công tử Tuyết ở trong bóng tối rực sáng dị thường.
Vô luận là kiếp trước hay kiếp nầy, trong tình trạng đối mặt với đối thủ khủng bố hiểm ác, Lôi Hải Thành cũng chưa từng sợ hãi mà lui bước. Nhưng hiện giờ với Công tử Tuyết trước mắt, lại khiến hắn khẽ phát run.
Mục quang Công tử Tuyết điên cuồng, tựa như muốn dùng ánh mắt đem tim hắn moi ra ngoài.
“Lôi Hải Thành, ngươi nghĩ sao cũng không quan hệ, ta chỉ muốn ngươi minh bạch, ta sẽ không lại để cho bất luận kẻ nào động đến một sợi tóc của ngươi.”
Lôi Hải Thành há hốc miệng, thật sự không biết phải nói gì nữa. Trong địa đạo lại đột ngột có thanh âm trong trẻo cười lạnh nói: “Hắn đã sớm bị ngươi hành hạ đến sống không bằng chết, suýt nữa đem mạng chôn trong cung Thiên Tĩnh . Ngươi còn giả mù sa mưa làm cái gì nữa?”
Phù Thanh Phượng cũng trốn vào địa đạo sao? ! Lôi Hải Thành khẽ run, chợt nghe Công tử Tuyết tuôn ra tiếng rống giận.
“Ngươi câm miệng, Nguyên Cửu Trọng!” Năm ngón tay như lưỡi câu trảo móc vào một khối đá trên thạch bích, ném về phía phát ra tiếng cười lạnh. Đăng bởi: admin
Công tử Tuyết hét lớn một tiếng, không cùng Phù Thanh Phượng đấu võ mồm nữa, mạnh mẽ đẩy ra gánh nặng trong tay, hai tay nhấc lên một cây cọc gỗ thô dài trước mặt dùng sức ném ra.
Một đầu cọc gỗ cân bằng vững vàng giữ lấy đầu mút mộc trụ của Lôi Hải Thành. Một cước tiếp sau của Công tử Tuyết nặng tựa ngàn cân, đem đầu còn lại của cọc gỗ đóng thẳng xuống đất, ngăn lại thế nghiêng đổ của mộc trụ[147].
Một người một trụ cứ nghiêng nghiêng như vậy vắt ngang tại ba trượng trên không. Dưới thân Lôi Hải Thành, lưỡi lửa đã thiêu đốt khiến những mũi đao dần dần chuyển hồng.
Bả vai Công tử Tuyết khẽ lách, muốn lướt lên phía trước thay Lôi Hải Thành cởi bỏ dây trói.
Bên tai kình phong lướt nhẹ, hàn khí khiến da thịt sau gáy nổi lên vô số da gà, hắn đột nhiên dừng lại thân hình đang vút bay, vọt sang bên cạnh hai bước nhẹ như chim nhạn, tránh được chiết phiến kim loại Phù Thanh Phượng đánh về phía hắn.
“Hắn là vật cản Tây Kì ta thôn tính Thiên Tĩnh nhất thống thiên hạ, không thể không diệt trừ.”
Phù Thanh Phượng “Soạt” mở ra chiết phiến, ngăn ở giữa Lôi Hải Thành cùng Công tử Tuyết, hơi hơi nheo lại đôi mắt hoa đào, sát khí theo nụ cười lạnh tỏa tứ phía.”Muốn cứu hắn, thì phải vượt qua ta trước đã. Nguyên Thiên Tuyết, ngươi muốn vì hắn mà ngăn cản quốc quân sao?”
Khóe mắt Công tử Tuyết giật lên hai lần, không nói thêm gì nữa. Hỏa quang ánh lên gương mặt thanh tú của hắn, tối sáng biến ảo, quỷ dị như yêu ma.
Phù Thanh Phượng chiếm được thượng phong, cười đắc ý, đối Đồng Khí Thiên mới đứng vững lại quát: “Ngươi còn không mau động thủ giết Lôi Hải Thành?”
Một tiếng mang theo uy nghi vô thượng, Đồng Khí Thiên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, theo tiếng mà giơ đao hướng đầu Lôi Hải Thành bổ tới.
Đao quang lóa mắt từ trên trời giáng xuống. Lôi Hải Thành từ trong ***g ngực thở dài, nhưng lại đối Đồng Khí Thiên cười mỉa.
Chết đã đến nơi mà còn cười được sao? Đồng Khí Thiên ngẩn ra, thanh đao trong tay cũng ngừng một nhịp.
Chính là trong khoảnh khắc như bạch câu quá khích[148] ấy, lại là thời cơ chớp nhoáng mà Lôi Hải Thành chờ đợi đã lâu.
Tay phải bị trói ngược ra sau mộc trụ tìm tòi bên trong dây thừng, lấy ra một lưỡi dao đầu nhọn hoắt mỏng như tờ giấy kẹp giữa hai ngón tay, trong con ngươi kinh ngạc hoảng sợ của Đồng Khí Thiên nhanh chóng phóng đại ──
Ngay cả mấy ngày liền chịu tác dụng của thuốc mê, Lôi Hải Thành sao vẫn còn khí lực để ra tay? Lại vào thời điểm nào mà cắt đứt được dây thừng? . . . . . . Dòng máu tươi từ động mạch chủ trên cổ tuôn trào giữa không trung, tất cả nghi vấn của Đồng Khí Thiên cũng mới chỉ đến đó là ngừng lại.
Cánh tay hắn vẫn duy trì tư thế giơ cao bội đao, hai mắt trợn tròn, tựa hồ cho đến chết cũng không phục bản thân mình lại mất mạng ở trong tay một tên tù binh vốn chẳng hề có chút uy hiếp nào.
Lưỡi dao nhiễm huyết theo kẽ ngón tay rơi xuống, Lôi Hải Thành buông tay phải, lòng bàn tay huyết nhục mơ hồ.
“Có đôi khi, đau đớn cũng có thể kích thích tiềm năng của một người.” Hắn hướng thi thể của Đồng Khí Thiên, chậm rãi nói.
Chấp hành tuyệt mật nhiệm vụ, chẳng ai dám cam đoan tuyệt đối sẽ không thất thủ. Vậy nên trong những ngày ở doanh trại huấn luyện đặc chủng, Lôi Hải Thành cùng đồng bạn cùng học cũng có một khoảng thời gian tiếp nhận dược vật huấn luyện, bồi dưỡng sức miễn dịch đối với các loại mê huyễn dược tề, bảo đảm vạn nhất nhiệm vụ thất bại bị giam giữ, cũng sẽ không ở dưới tác dụng dược vật của địch nhân mà tiết lộ bí mật.
Lần đầu tiên khi Lôi Hải Thành bị tiêm dược vật, huấn luyện viên có nói, phương pháp tốt nhất khiến cho thần trí bảo trì minh mẫn chính là đau đớn.
Cho dù thân thể hiện giờ này còn như tiền thế được tích lũy sẵn tính kháng dược, Lôi Hải Thành vẫn nhớ rõ phải làm sao để kháng cự được với sự xâm nhập của dược vật.
Hắn nên cảm tạ sự tự tin thái quá của Đồng Khí Thiên, sau hai ngày liên tiếp ép hắn dùng thuốc mê liền cho rằng hắn đã không còn năng lực phản kháng, đêm nay liền không tiếp tục hạ dược hắn nữa.
Trên đài cao, hắn vẫn luôn nắm chặt lưỡi dao giấu trong lòng bàn tay, dựa vào sự đau đớn thấu tim gan kích thích thần kinh, lặng lẽ tích tụ được vài tia khí lực mỏng manh.
Lúc bình thường, chút khí lực chẳng dễ dàng có được ấy e rằng ngay cả đến hài đồng hắn cũng không đánh nổi, nhưng dùng để đối phó một đối thủ hoàn toàn không đem hắn để vào mắt, thì cũng đủ rồi.
Từ lúc Đồng Khí Thiên ra tay cho đến khi khí tuyệt, kỳ thật nhanh như ánh điện xẹt giữa đá lửa.
Thi thể chưa đổ, Công tử Tuyết đã như quỷ mỵ lướt lại gần, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ nhìn đến vết thương trí mệnh nhỏ bé giữa cổ Đồng Khí Thiên, thế công mười ngón không ngừng lại, vẫn cắm phập vào ***g ngực Đồng Khí Thiên, đầu ngón tay ngoắc lại, cuối cùng đem trái tim vẫn đang khẽ đập móc ra ngoài.
Máu từ trong vết thương lớn như miệng bát tuôn ra, thi thể Đồng Khí Thiên ngã xuống khỏi đài cao, xuyên lại ở trên trận đao bên dưới.
Lôi Hải Thành thấy thủ đoạn hắn ngoan độc như vậy, không khỏi khiếp đảm.
Sắc mặt Phù Thanh Phượng lại càng xanh mét, “Nguyên Thiên Tuyết, ngươi là quyết ý muốn đối nghịch với ta?”
“Ta sẽ không giết ngươi.” Công tử tuyết ném quả tim xuống, vén vạt áo lên lau huyết tích trên hai tay, huyết khí nơi đáy mắt càng thêm dày đặc, tựa như một tầng huyết vụ tối tăm không nhìn thấu.”Trừ phi ngươi muốn bức ta soán vị.”
Phù Thanh Phượng hắc một tiếng, cười lạnh nói: “Nguyên Thiên Tuyết, đây mới là lời nói thật lòng của ngươi. Ta đã biết ngươi ──”
Lời nói bỗng chốc dừng lại. Bởi đài cao không còn chịu nổi bị liệt diễm thiêu đốt, phát ra tiếng vang của cành cây bị mục nát, hoàn toàn sụp đổ.
Công tử Tuyết tung chưởng như đao, cắt đứt dây trói trên người Lôi Hải Thành, hét lên một tiếng, tóm lấy Lôi Hải Thành phi thân nhảy lên, mũi chân đạp lên mộc trụ mượn lực, lăng không ra đến mấy trượng, tránh được phiến đao nhọn bên dưới.
Phía sau có tiếng người thê thảm kêu to. Lôi Hải Thành quay đầu lại, chứng kiến Phù Thanh Phượng giẫm lên thân thể Lương Ngũ vượt qua đao trận hỏa hải.
“Chân của ngươi, lại bị kẻ nào gây thương tích vậy?” Công tử tuyết hạ xuống đất, liền phát hiện tay chân Lôi Hải Thành mềm nhũn vô lực, nhìn đến trên ống quần Lôi Hải Thành bắt đầu có máu rỉ ra, thanh âm hắn lạnh lẽo tới cực điểm.
“Là Đồng Khí Thiên.” Lôi Hải Thành vội vàng hồi đáp, không muốn lại nói về chủ đề lãng phí thời gian. Sóng nhiệt phía sau lưng càng lúc càng khó chịu đựng nhắc nhở hắn phải mau chóng thoát đi, bằng không sẽ phải cùng Khảm Ly thành hóa thành tro bụi.
Đại hỏa cơ hồ đã thiêu hết thảy đồ vật mà nó chạm đến, cả tòa thành trì đều bị khói đặc bao phủ, phân không rõ phương hướng.
Lôi Hải Thành biết, có một nơi nhất định có thể sống sót.
Hắn xé y phục che lấy mũi miệng, kéo theo Công tử Tuyết loạng choạng chạy về hướng phủ trấn đang hừng hực lửa cháy.
Đồng Khí Thiên hỏa thiêu Thiên Tĩnh đại quân, hẳn sẽ không tự đưa mình vào chốn tử địa. Đem đài cao dựng trước cổng phủ trấn, như vậy bí đạo trong phòng Trạm Phi Dương chính là lối thoát gần nhất.
Đón lấy sương khói lao vào trong phòng, hắn ra hiệu cho Công tử Tuyết đẩy ra giá sách nặng nề bắt đầu bắt lửa, chạy vào địa đạo, đem khói đặc cùng nhiệt độ quẳng lại phía sau.
Trong địa đạo vẫn ẩm ướt như trước, nước đọng dưới bước chân hai người bắn tung bọt nước. Trong tiếng cước bộ buồn bã, Công tử Tuyết từ tốn mở miệng, thanh âm không lớn, vang vọng trong địa đạo sâu thẳm, lại đặc biệt rõ ràng.
“Lôi Hải Thành, ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?”
“Ngươi muốn ta hỏi gì đây? Nguyên Thiên Tuyết. . . . . .” Cảm giác được đầu ngón tay công tử tuyết vịn lên bờ vai hắn gia tăng lực đạo, Lôi Hải Thành cười khổ.
Hắn lúc trước nghe không sót một lời trong cuộc đối thoại của Công tử Tuyết cùng Phù Thanh Phượng, nói không kinh hãi thì chính là nói dối. Làm sao có thể đoán ra nổi Đại công tử Lạc Thủy quốc, một trong Phong Lăng tứ tướng, thế nhưng cũng lại là người trong hoàng thất Tây Kì.
Vì bá nghiệp thôn tính thiên hạ, Tây Kì hoàng tộc hiển nhiên đã phải hao tổn tâm huyết, sắp đặt mưu đồ này nhiều năm.
Một Phù Thanh Phượng, chỉ cười nói phong lưu mà đã đem Phong Lăng chiếm được vào trong túi, giờ lại còn có Công tử Tuyết, Thiên Tĩnh liệu có thể chống đỡ được bao lâu dưới cái nhìn thèm thuồng của hai huynh đệ lòng dạ thâm trầm này đây? . . . . . .
Từ đầu vai mạnh mẽ truyền đến một trận đau nhói, kéo hắn về từ trong trầm tư.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt Công tử Tuyết ở trong bóng tối rực sáng dị thường.
Vô luận là kiếp trước hay kiếp nầy, trong tình trạng đối mặt với đối thủ khủng bố hiểm ác, Lôi Hải Thành cũng chưa từng sợ hãi mà lui bước. Nhưng hiện giờ với Công tử Tuyết trước mắt, lại khiến hắn khẽ phát run.
Mục quang Công tử Tuyết điên cuồng, tựa như muốn dùng ánh mắt đem tim hắn moi ra ngoài.
“Lôi Hải Thành, ngươi nghĩ sao cũng không quan hệ, ta chỉ muốn ngươi minh bạch, ta sẽ không lại để cho bất luận kẻ nào động đến một sợi tóc của ngươi.”
Lôi Hải Thành há hốc miệng, thật sự không biết phải nói gì nữa. Trong địa đạo lại đột ngột có thanh âm trong trẻo cười lạnh nói: “Hắn đã sớm bị ngươi hành hạ đến sống không bằng chết, suýt nữa đem mạng chôn trong cung Thiên Tĩnh . Ngươi còn giả mù sa mưa làm cái gì nữa?”
Phù Thanh Phượng cũng trốn vào địa đạo sao? ! Lôi Hải Thành khẽ run, chợt nghe Công tử Tuyết tuôn ra tiếng rống giận.
“Ngươi câm miệng, Nguyên Cửu Trọng!” Năm ngón tay như lưỡi câu trảo móc vào một khối đá trên thạch bích, ném về phía phát ra tiếng cười lạnh. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.