Chương 94
Thiên Thương
22/03/2017
CHƯƠNG 93.
Giờ phút này, Lôi Hải Thành khiến cho triều dân Thiên Tĩnh chấn động đang ngồi ở trong nhà Thuỷ Tạ giữa hồ, cúi đầu vẽ sơ đồ phác thảo tàu lượn. Bên cạnh, là cả chồng giấy dày cộm, đều là kiểu dáng các chủng loại vũ khí. Sau khi qua tay Lôi Hải Thành chỉnh sửa thiết kế, có thể sử dụng kỹ thuật luyện kim hiện có ở dị thế mà rèn ra.
Vẽ xong nét cuối cùng, hắn gác bút, khẽ nhíu ấn đường.
Thái dương đã khuất nửa sau thanh sơn, hồ nước nhiễm một ánh hồng quang mỏng manh, có chút chói mắt.
“Hải Thành, ngươi quả nhiên là ở nơi này.” Minh Chu dưới sự tiền hô hậu ủng của thị vệ cung nữ, bưng theo một bát súp, men theo chín khúc hành lang cầu đi vào nhà Thuỷ Tạ.
Lôi Hải Thành sau cái ngày từ trong cơn ác mộng kinh hồn tỉnh lại cũng không có vô cớ hôn mê nữa, khiến cho hắn cùng Lãnh Thọ như thở hắt ra, nhưng chứng kiến Lôi Hải Thành lao lực bất kể ngày đêm mấy hôm nay, dưới hốc mắt lộ quầng thâm, sao không đau lòng cơ chứ?
Các ngự y đến giờ vẫn đối mộng chập bó tay không biện pháp. Minh Chu cùng Lãnh Thọ trong lòng đều hiểu mà không nỡ nói ra, Lôi Hải Thành cấp tốc thi hành chính sách mới, thậm chí không quản chém giết đại thần lập uy, chính là đang muốn giành giật chút thời gian với mộng chập.
Mỗi một ngày mới xuất hiện, Lôi Hải Thành sẽ lại đem trận mẫu binh pháp, luật pháp thương luận mà suốt cả đêm trước hắn thảo ra đưa đến tay hắn, rồi lại vì hắn mà giải thích kỹ càng.
Lúc này, Minh Chu chỉ hận bản thân ngộ tính không cao, để cho Lôi Hải Thành phải giảng giải nhiều lần, lại càng thêm mệt nhọc. Nhưng ở sâu trong nội tâm, lại có chút mừng thầm vì có thể ở cùng Lôi Hải Thành được nhiều thời gian hơn.
Hắn cuối cùng, có thể cùng một chỗ với Lôi Hải Thành, có thể mỗi ngày nhìn thấy dung nhan của Lôi Hải Thành, nghe được thanh âm của Lôi Hải Thành . . . . . .
May mắn phụ hoàng đã chết, may mắn. . . . . .
“Có tâm sự sao?” Uống xong bát súp, phát hiện sắc mặt Minh Chu hết sáng lại tối, Lôi Hải Thành kinh ngạc nhíu mày.
“A? Không có gì.” Minh Chu lập tức lấy lại tinh thần, kêu thị nữ thu hồi chén bát.”Uống được không? Hải Thành, muốn hay không thêm một chén nữa?”
Lôi Hải Thành mỉm cười nói: “Không cần, ta còn muốn vẽ thêm mấy bản mẫu.” Nhìn lướt qua đồ tang trên thân Minh Chu. “Ngày mai chính là đại lễ đăng cơ, ngươi nên sớm hồi tẩm cung thử y phục ngày mai đi, nếu có gì chưa vừa ý thì kêu ngự y sửa suốt đêm cho kịp.”
Minh Chu đầy lòng muốn nán lại cùng hắn lâu hơn, nghe Lôi Hải Thành nói như vậy cũng không phải không biết ngượng ngùng mà lưu lại, giả bộ vừa xem bản vẽ vừa chần chừ một lúc rồi cuối cùng được chúng nhân vây quanh đi khỏi.
Tiểu quỷ này! Lôi Hải Thành chờ đám người Minh Chu đi khỏi tầm mắt, mới bất đắc dĩ lắc đầu. Vẫn nghĩ rằng Minh Chu trên vai mang nặng trọng trách, cũng sẽ phải biết cân nhắc nặng nhẹ, sẽ không giống trước kia quyến luyến hắn như vậy. Ai ngờ lực bám dính của Minh Chu đối với hắn càng lúc càng gia tăng.
Thông minh như hắn, sao lại nhìn không ra ánh mắt Minh Chu nhìn hắn ngày càng nồng nhiệt.
“A, quỷ tâm của nhi tử ngươi càng ngày càng thấy nhiều a. . . . .” Hắn vô ý thức cười, khuôn mặt tái nhợt không chút máu của Lãnh Huyền đột ngột hiện lên trong đầu, tiếng cười của hắn từ từ thấp xuống.
Gió đêm lật lên từng trang giấy, tiếng sột soạt khẽ vang lên.
Tim Lôi Hải Thành đập loạn chăm chú nhìn đống lớn bản vẽ trên bàn, đã không còn ý muốn động bút nữa. Thư giãn ngồi một hồi lâu, tà dương hoàn toàn biến mất, vầng lưỡi liềm mới mọc, hắn thở dài đứng dậy, cầm bản vẽ đi khỏi nhà Thuỷ Tạ.
Chín khúc hành lang cầu, thật quá dài.
Hồ nước dưới sự săn sóc của vầng trăng bạc nhàn nhạt, sóng nước liễm diễm. Vào lúc đặt chân lên bờ, Lôi Hải Thành đột nhiên nhớ tới, Minh Chu lúc trước chính là tại vị trí này mà rơi xuống nước.
Nếu hắn lúc ấy không có cứu Minh Chu, có lẽ sẽ có thể chạy thoát khỏi hoàng cung, có lẽ hết thảy sự tình sau đó cũng sẽ trở nên bất đồng với hiện tại.
Lãnh Huyền, có lẽ cũng sẽ không phải chết. . . . . .
Mục quang sâu thẳm không thấy rõ, hắn tựa như bị sợi dây thừng vô hình dắt chân, đi từng bước đến gần bờ hồ.
Hai chân đã dầm vào trong nước. Sóng nước trên mặt hồ bập bềnh, bỗng chốc hiện ra khuôn mặt Lãnh Huyền, hung ác tàn bạo.
“Tiện nhân, dám câu dẫn nhi tử của bổn hoàng, bổn hoàng muốn ngươi phải sống không bằng chết.”
“Ta không có!” Sống lưng như có con sâu róm bò lên, ghê rợn thấu xương. Lôi Hải Thành vội vàng thối lui hai bước, khua tập bản vẽ nghĩ muốn xua đuổi đi thanh âm vang vọng ở bên tai. Lại quay đầu nhìn mặt hồ, nào có bất cứ nhân ảnh gì.
Ảo giác! Lại là ảo giác!
Hắn lại nhìn kỹ tứ phía, trong màn đêm bóng cây lay động, cành lá vờn theo gió, trong hoảng hốt đều biến thành hình thị vệ, giương nanh múa vuốt hướng hắn vây lại.
Không khí bên người cũng tràn ngập hương vị máu tươi cùng khiến hắn ngạt thở buồn nôn. Lôi Hải Thành hét to một tiếng, trở tay rút ra đoản đao hàn quang lấp lánh.
Vén cao ống tay áo bên trái, hung hăng một đao, quét qua cánh tay trái của chính mình.
Huyết tích tí tách nhỏ đầy trên lùm cỏ, hắn cuối cùng cũng nhờ đau buốt mà tìm lại được thần trí, nhanh chóng chạy khỏi bờ hồ.
Lôi Hải Thành không muốn để cho người trong cung thấy bộ dạng máu chảy đầm đìa của hắn, một đường chạy như điên, hướng về con đường nhỏ tĩnh mịch hẻo lánh không người. Càng chạy càng hoang vắng, dần dần một tòa cung vũ tăm tối xuất hiện trước mắt.
Hai chữ “Khai Nguyên” trên tấm biển đã bị bụi bặm che lấp cơ hồ vô pháp phân biệt, xung quanh tường cung cỏ dại cao đến gối, hai ngọn đèn ***g dưới mái hiên cũng phủ đầy bụi, hiển nhiên là lãnh cung không người cư trú.
Lôi Hải Thành chậm cước bộ lại. Dưới ánh trăng, bất chợt đi tới một thiếu niên toàn thân đồ tang, tay xách giỏ mây. Khi thiếu niên đi đến lùm cỏ bên ngoài tường, liền như chìm vào trong bùn đất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lôi Hải Thành nhịn không được thất kinh. Thiếu niên có nước da tuyết trắng, hai con ngươi xanh biếc kia, chính là Lục Lang.
Nhưng Lục Lang đang ở xa tại Khảm Ly, sao lại xuất hiện trong cung Thiên Tĩnh chứ? Ảo giác của hắn, vẫn chưa có tiêu biến sao?
Một mảnh hỗn loạn trong đầu rốt cuộc không tự hỏi được bất luận điều gì nữa, hắn rống giận đem xấp giấy vẽ vứt tung đầy đất, lại dùng một đao cắm vào tay trái.
Dưới nguyệt quang xanh trắng lạnh lẽo, những vết thương cũ mới trên cánh tay hắn đan xen, huyết nhục nứt toác.
Độc tính mộng chập quá mạnh, vượt xa dự liệu của Lôi Hải Thành.
Trong khoảng thời gian này, ảo giác kỳ thật đã rất nhiều lần hiện lên trước mặt hắn. Vì không muốn bị ảo giác khống chế, rơi vào hôn mê, Lôi Hải Thành mỗi lần hơi cảm thấy khác thường, đều ngay trên cánh tay trái mình rạch mấy đao, dựa vào cảm giác đau đớn để duy trì thanh tỉnh.
Nhưng hiện tại, phương pháp duy nhất này dường như cũng không còn tác dụng nữa. . . . . .
Đoản đao “leng keng” rơi xuống đất, Lôi Hải Thành suy sụp nằm úp sấp trên mặt đất.
Cảm giác váng vất vì thiếu máu khiến thị lực hắn dần dần mơ hồ. Trong mục quang mông lung, cư nhiên nhìn thấy Lãnh Huyền đứng lặng trước cửa cung, thanh sam theo gió, tay áo bên phải trống rỗng thắt vào trong đai lưng, lại càng thêm gầy gò.
Ánh mắt nam nhân, dừng ở vết thương trên cánh tay trái của Lôi Hải Thành, thương xót vô hạn. . . . . .
Lôi Hải Thành nở nụ cười, thật hiếm khi trong ảo giác mà Lãnh Huyền lại không hề kinh khủng như vừa nãy. Thấy biểu tình của nam nhân tựa hồ càng lúc càng bi thương, hắn an ủi ngược lại Lãnh Huyền.
“Tay của ta chỉ là vạch có mấy đao, còn hơn ngươi bị chặt đứt một cánh tay, căn bản không đáng tính toán. Đau một chút, ta mới không hôn mê mà nằm mơ ác mộng.”
Nam nhân cái gì cũng chưa nói, chính là chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên người Lôi Hải Thành, dùng tay trái đem thân trên Lôi Hải Thành kéo ôm vào trong lòng.
Nguyên lai mộng chập cũng không phải là chỉ khiến người mơ ác mộng. . . . . .
Khóe miệng Lôi Hải Thành mỉm cười, chậm rãi ở trong lòng Lãnh Huyền khép mi lại.
Hắn rất muốn vươn tay chạm vào Lãnh Huyền, nhưng sợ bàn tay sẽ lại giống như trong giấc mộng lúc trước, xuyên qua bóng dáng hư ảo. Vậy nên, cứ để nguyên như vậy.
Nếu như cơn mê man có thể đem khoảnh khắc này lưu giữ lại, hắn cũng không muốn tìm hiểu, giờ khắc này, đến tột cùng là mộng cảnh, hay là sự thật. Đăng bởi: admin
Giờ phút này, Lôi Hải Thành khiến cho triều dân Thiên Tĩnh chấn động đang ngồi ở trong nhà Thuỷ Tạ giữa hồ, cúi đầu vẽ sơ đồ phác thảo tàu lượn. Bên cạnh, là cả chồng giấy dày cộm, đều là kiểu dáng các chủng loại vũ khí. Sau khi qua tay Lôi Hải Thành chỉnh sửa thiết kế, có thể sử dụng kỹ thuật luyện kim hiện có ở dị thế mà rèn ra.
Vẽ xong nét cuối cùng, hắn gác bút, khẽ nhíu ấn đường.
Thái dương đã khuất nửa sau thanh sơn, hồ nước nhiễm một ánh hồng quang mỏng manh, có chút chói mắt.
“Hải Thành, ngươi quả nhiên là ở nơi này.” Minh Chu dưới sự tiền hô hậu ủng của thị vệ cung nữ, bưng theo một bát súp, men theo chín khúc hành lang cầu đi vào nhà Thuỷ Tạ.
Lôi Hải Thành sau cái ngày từ trong cơn ác mộng kinh hồn tỉnh lại cũng không có vô cớ hôn mê nữa, khiến cho hắn cùng Lãnh Thọ như thở hắt ra, nhưng chứng kiến Lôi Hải Thành lao lực bất kể ngày đêm mấy hôm nay, dưới hốc mắt lộ quầng thâm, sao không đau lòng cơ chứ?
Các ngự y đến giờ vẫn đối mộng chập bó tay không biện pháp. Minh Chu cùng Lãnh Thọ trong lòng đều hiểu mà không nỡ nói ra, Lôi Hải Thành cấp tốc thi hành chính sách mới, thậm chí không quản chém giết đại thần lập uy, chính là đang muốn giành giật chút thời gian với mộng chập.
Mỗi một ngày mới xuất hiện, Lôi Hải Thành sẽ lại đem trận mẫu binh pháp, luật pháp thương luận mà suốt cả đêm trước hắn thảo ra đưa đến tay hắn, rồi lại vì hắn mà giải thích kỹ càng.
Lúc này, Minh Chu chỉ hận bản thân ngộ tính không cao, để cho Lôi Hải Thành phải giảng giải nhiều lần, lại càng thêm mệt nhọc. Nhưng ở sâu trong nội tâm, lại có chút mừng thầm vì có thể ở cùng Lôi Hải Thành được nhiều thời gian hơn.
Hắn cuối cùng, có thể cùng một chỗ với Lôi Hải Thành, có thể mỗi ngày nhìn thấy dung nhan của Lôi Hải Thành, nghe được thanh âm của Lôi Hải Thành . . . . . .
May mắn phụ hoàng đã chết, may mắn. . . . . .
“Có tâm sự sao?” Uống xong bát súp, phát hiện sắc mặt Minh Chu hết sáng lại tối, Lôi Hải Thành kinh ngạc nhíu mày.
“A? Không có gì.” Minh Chu lập tức lấy lại tinh thần, kêu thị nữ thu hồi chén bát.”Uống được không? Hải Thành, muốn hay không thêm một chén nữa?”
Lôi Hải Thành mỉm cười nói: “Không cần, ta còn muốn vẽ thêm mấy bản mẫu.” Nhìn lướt qua đồ tang trên thân Minh Chu. “Ngày mai chính là đại lễ đăng cơ, ngươi nên sớm hồi tẩm cung thử y phục ngày mai đi, nếu có gì chưa vừa ý thì kêu ngự y sửa suốt đêm cho kịp.”
Minh Chu đầy lòng muốn nán lại cùng hắn lâu hơn, nghe Lôi Hải Thành nói như vậy cũng không phải không biết ngượng ngùng mà lưu lại, giả bộ vừa xem bản vẽ vừa chần chừ một lúc rồi cuối cùng được chúng nhân vây quanh đi khỏi.
Tiểu quỷ này! Lôi Hải Thành chờ đám người Minh Chu đi khỏi tầm mắt, mới bất đắc dĩ lắc đầu. Vẫn nghĩ rằng Minh Chu trên vai mang nặng trọng trách, cũng sẽ phải biết cân nhắc nặng nhẹ, sẽ không giống trước kia quyến luyến hắn như vậy. Ai ngờ lực bám dính của Minh Chu đối với hắn càng lúc càng gia tăng.
Thông minh như hắn, sao lại nhìn không ra ánh mắt Minh Chu nhìn hắn ngày càng nồng nhiệt.
“A, quỷ tâm của nhi tử ngươi càng ngày càng thấy nhiều a. . . . .” Hắn vô ý thức cười, khuôn mặt tái nhợt không chút máu của Lãnh Huyền đột ngột hiện lên trong đầu, tiếng cười của hắn từ từ thấp xuống.
Gió đêm lật lên từng trang giấy, tiếng sột soạt khẽ vang lên.
Tim Lôi Hải Thành đập loạn chăm chú nhìn đống lớn bản vẽ trên bàn, đã không còn ý muốn động bút nữa. Thư giãn ngồi một hồi lâu, tà dương hoàn toàn biến mất, vầng lưỡi liềm mới mọc, hắn thở dài đứng dậy, cầm bản vẽ đi khỏi nhà Thuỷ Tạ.
Chín khúc hành lang cầu, thật quá dài.
Hồ nước dưới sự săn sóc của vầng trăng bạc nhàn nhạt, sóng nước liễm diễm. Vào lúc đặt chân lên bờ, Lôi Hải Thành đột nhiên nhớ tới, Minh Chu lúc trước chính là tại vị trí này mà rơi xuống nước.
Nếu hắn lúc ấy không có cứu Minh Chu, có lẽ sẽ có thể chạy thoát khỏi hoàng cung, có lẽ hết thảy sự tình sau đó cũng sẽ trở nên bất đồng với hiện tại.
Lãnh Huyền, có lẽ cũng sẽ không phải chết. . . . . .
Mục quang sâu thẳm không thấy rõ, hắn tựa như bị sợi dây thừng vô hình dắt chân, đi từng bước đến gần bờ hồ.
Hai chân đã dầm vào trong nước. Sóng nước trên mặt hồ bập bềnh, bỗng chốc hiện ra khuôn mặt Lãnh Huyền, hung ác tàn bạo.
“Tiện nhân, dám câu dẫn nhi tử của bổn hoàng, bổn hoàng muốn ngươi phải sống không bằng chết.”
“Ta không có!” Sống lưng như có con sâu róm bò lên, ghê rợn thấu xương. Lôi Hải Thành vội vàng thối lui hai bước, khua tập bản vẽ nghĩ muốn xua đuổi đi thanh âm vang vọng ở bên tai. Lại quay đầu nhìn mặt hồ, nào có bất cứ nhân ảnh gì.
Ảo giác! Lại là ảo giác!
Hắn lại nhìn kỹ tứ phía, trong màn đêm bóng cây lay động, cành lá vờn theo gió, trong hoảng hốt đều biến thành hình thị vệ, giương nanh múa vuốt hướng hắn vây lại.
Không khí bên người cũng tràn ngập hương vị máu tươi cùng khiến hắn ngạt thở buồn nôn. Lôi Hải Thành hét to một tiếng, trở tay rút ra đoản đao hàn quang lấp lánh.
Vén cao ống tay áo bên trái, hung hăng một đao, quét qua cánh tay trái của chính mình.
Huyết tích tí tách nhỏ đầy trên lùm cỏ, hắn cuối cùng cũng nhờ đau buốt mà tìm lại được thần trí, nhanh chóng chạy khỏi bờ hồ.
Lôi Hải Thành không muốn để cho người trong cung thấy bộ dạng máu chảy đầm đìa của hắn, một đường chạy như điên, hướng về con đường nhỏ tĩnh mịch hẻo lánh không người. Càng chạy càng hoang vắng, dần dần một tòa cung vũ tăm tối xuất hiện trước mắt.
Hai chữ “Khai Nguyên” trên tấm biển đã bị bụi bặm che lấp cơ hồ vô pháp phân biệt, xung quanh tường cung cỏ dại cao đến gối, hai ngọn đèn ***g dưới mái hiên cũng phủ đầy bụi, hiển nhiên là lãnh cung không người cư trú.
Lôi Hải Thành chậm cước bộ lại. Dưới ánh trăng, bất chợt đi tới một thiếu niên toàn thân đồ tang, tay xách giỏ mây. Khi thiếu niên đi đến lùm cỏ bên ngoài tường, liền như chìm vào trong bùn đất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lôi Hải Thành nhịn không được thất kinh. Thiếu niên có nước da tuyết trắng, hai con ngươi xanh biếc kia, chính là Lục Lang.
Nhưng Lục Lang đang ở xa tại Khảm Ly, sao lại xuất hiện trong cung Thiên Tĩnh chứ? Ảo giác của hắn, vẫn chưa có tiêu biến sao?
Một mảnh hỗn loạn trong đầu rốt cuộc không tự hỏi được bất luận điều gì nữa, hắn rống giận đem xấp giấy vẽ vứt tung đầy đất, lại dùng một đao cắm vào tay trái.
Dưới nguyệt quang xanh trắng lạnh lẽo, những vết thương cũ mới trên cánh tay hắn đan xen, huyết nhục nứt toác.
Độc tính mộng chập quá mạnh, vượt xa dự liệu của Lôi Hải Thành.
Trong khoảng thời gian này, ảo giác kỳ thật đã rất nhiều lần hiện lên trước mặt hắn. Vì không muốn bị ảo giác khống chế, rơi vào hôn mê, Lôi Hải Thành mỗi lần hơi cảm thấy khác thường, đều ngay trên cánh tay trái mình rạch mấy đao, dựa vào cảm giác đau đớn để duy trì thanh tỉnh.
Nhưng hiện tại, phương pháp duy nhất này dường như cũng không còn tác dụng nữa. . . . . .
Đoản đao “leng keng” rơi xuống đất, Lôi Hải Thành suy sụp nằm úp sấp trên mặt đất.
Cảm giác váng vất vì thiếu máu khiến thị lực hắn dần dần mơ hồ. Trong mục quang mông lung, cư nhiên nhìn thấy Lãnh Huyền đứng lặng trước cửa cung, thanh sam theo gió, tay áo bên phải trống rỗng thắt vào trong đai lưng, lại càng thêm gầy gò.
Ánh mắt nam nhân, dừng ở vết thương trên cánh tay trái của Lôi Hải Thành, thương xót vô hạn. . . . . .
Lôi Hải Thành nở nụ cười, thật hiếm khi trong ảo giác mà Lãnh Huyền lại không hề kinh khủng như vừa nãy. Thấy biểu tình của nam nhân tựa hồ càng lúc càng bi thương, hắn an ủi ngược lại Lãnh Huyền.
“Tay của ta chỉ là vạch có mấy đao, còn hơn ngươi bị chặt đứt một cánh tay, căn bản không đáng tính toán. Đau một chút, ta mới không hôn mê mà nằm mơ ác mộng.”
Nam nhân cái gì cũng chưa nói, chính là chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên người Lôi Hải Thành, dùng tay trái đem thân trên Lôi Hải Thành kéo ôm vào trong lòng.
Nguyên lai mộng chập cũng không phải là chỉ khiến người mơ ác mộng. . . . . .
Khóe miệng Lôi Hải Thành mỉm cười, chậm rãi ở trong lòng Lãnh Huyền khép mi lại.
Hắn rất muốn vươn tay chạm vào Lãnh Huyền, nhưng sợ bàn tay sẽ lại giống như trong giấc mộng lúc trước, xuyên qua bóng dáng hư ảo. Vậy nên, cứ để nguyên như vậy.
Nếu như cơn mê man có thể đem khoảnh khắc này lưu giữ lại, hắn cũng không muốn tìm hiểu, giờ khắc này, đến tột cùng là mộng cảnh, hay là sự thật. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.