Chương 113
Bằng Y Úy Ngã
07/05/2021
".... Giải tán!". Tiếng nói uy nghiêm vang lên trong tòa pháp việc, nương theo sau đó là tiếng "cộp" của mộc chùy gỡ lên bàn, mọi người đứng dậy, nhân viên công tố bước xuống, Cố Úc Diễm cố nén xúc động muốn chạy, con ngươi trong treo lộ ra tia quang mang hưng phấn.
"Chậc chậc...". Người bổ trợ ở bên cạnh nhìn bộ dáng này của Cố Úc Diễm nhịn không được lắc đầu, âm thầm thở dài ở trong lòng rằng cấp dưới này quả nhiên không có tiền đồ.
Thờ ơ nhìn dòng người lục tục rời khỏi tòa án, cố Úc Diễm nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của người nọ vẫn như trước ngạo nghễ cũng đang rời đi, rốt cục thì cũng không thể nhịn được, quay đầu nhìn Thương Mặc: "Tổ trưởng.... Em có thể...."
"Đi đi". Nâng tay sờ sờ mũi, Thương Mặc cười thản nhiên, "Dù sao cũng đã mười một giờ rưỡi, đến giờ tan tầm rồi"
Ánh sáng trong mắt lại càng lóe ra mạnh hơn, Cố Úc Diễm nháy mắt nhìn Thương Mặc, tròng mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, "Có thể chứ?"
"Có thể, đi đi". Thấy nàng như thế, Thương Mặc buồn cười môt trận, giơ giơ cằm về phía cửa tòa án, "Nhanh đi, nếu như cô ấy không biết em có thể rời đi trước thì thật không hay nha...."
"Dạ". Dùng sức gật đầu hai cái, vung tay vẫy chào Thương Mặc rồi chạy đi, vội vàng chạy một đường ra ngoài thì vừa thấy chiếc Porche trắng đang ra khỏi bãi đỗ xa, Cố Úc Diễm vội vàng chạy qua, thái dương chảy xuống từng giọt mồ hôi cũng không màng.
Xe ngừng lại, sau đó cửa ghế phụ bị mở ra, người đang đứng đó vội vã chui vào, sau khi đóng cửa thì mới nâng tay lau mồ hôi, ngốc hồ hồ nhìn nữ nhân vẫn còn đang nắm tay lái, cười toe toét, "Miểu Miểu...."
Nghiêng đầu chăm chú nhìn nàng một lát, đưa tay rút tờ khăn giấy, tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán và thái dương của nàng, Tần Thanh Miểu thản nhiên mở miệng, " Còn mặc đồng phục đó, dạng này còn ra thể thống gì".
"Hắc hắc....". Vẫn cười ngây ngốc, mặc nàng lau mồ hôi cho mình, đợi đến lúc nàng muốn thu tay về, Cố Úc Diễm liền lập tức cầm tay nàng, kéo đến bên môi mình hôn một hơi.
Trắng mắt liếc nàng một cái rồi rụt tay về, Tần Thanh Miểu khởi động xe, chợt dừng động tác quay đầu nhìn Cố Úc Diễm, mày nhíu lại, "Cài dây an toàn".
"Hảo". Nhu thuận đáp lời, đưa tay kéo dây an toàn lại, sau đó vẫn không quên cười lấy lòng Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm nhìn nàng lái xe ra khỏi pháp viện, không hề nháy mắt cái nào, đầu vẫn duy trì tư thế xoay nghiêng, nhìn nàng rất chuyên chú.
Mắt nhìn phía trước nghiêm túc lái xe, tựa hồ không phát hiện được bộ dạng mê gái của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu vẫn duy trì tư thái lãnh đạm như cũ, nhưng đến khi xe đi được một đoạn, cuối cùng nhịn không được mà nhíu mi, " Nhìn cái gì, quay chỗ khác".
"Không muốn đâu...". Biết rõ nữ nhân ngạo kiều này có chút không được tự nhiên khi bị mình nhìn như thế, Cố Úc Diễm lộ ra nụ cười xán lạn, "Thích nhìn Miểu Miểu".
Mấp máy môi, vẫn còn duy trì bộ dáng thực sự lái xe, nhịn không được liếc nàng một cái rồi nhanh chóng nhìn thẳng phía trước, Tần Thanh Miểu khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa. Nhưng Cố Úc Diễm lại bắt đầu líu ríu.
"Miểu Miểu Miểu Miểu, tại sao chị lại đến pháp viện, lúc vừa mới thấy chị em còn hoảng hốt một lúc...."
"Tiện đường". Lạnh lùng phun ra hai chữ, không thèm để ý đến cách nói này có bao nhiêu miễn cưỡng, vẻ mặt Tần Thanh Miểu bình tĩnh, động tác lái xe thuần thục, rẽ tay lái vào một khúc cua.
"Tiện đường....". Chớp chớp mắt, lặp lại hai chữ này, trong lòng Cố Úc Diễm có chút buồn cười, rồi lại cảm thấy Tần Thanh Miểu như thế này thực sự là đáng yêu đến mức làm cho người ta nhịn không được muốn ôm nàng cắn một ngụm, lo lắng nàng còn đang lái xe, hơn nữa nữ nhân cẩn thận này đối với mấy vấn đề loại này đều cực kì nghiêm túc, huống chi hai người cũng không thể lấy sự an toàn ra đùa giỡn, chung quy chỉ nhìn nàng ngây ngô cười, " Dù sao thấy được Miểu Miểu em rất vui, hơn nữa vốn đang cực kì khẩn trương, thấy Miểu Miu rồi thì không còn khẩn trương nữa".
"Thật vậy sao?'. Đèn đỏ ở ngã tư đèn sáng lên, Tần Thanh Miểu dừng xe, nâng tay vuốt vuốt sợi tóc, vẫn không thèm liếc mắt nhìn Cố Úc Diễm một cái, "Không phải em cắn trúng đầu lưỡi sao?'
"A?'. Hai má nóng lên, cố Úc Diễm lập tức cà lăm, "Chị.... Làm sao chị biết được?"
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng đứng ở phiên tòa với thân phận công tố viên, đã dành vài ngày để chuẩn bị, phiên tòa này kể ra thì cũng không có gì khó khăn, hơn nữa lần này cũng Thương Mặc ở bên cạnh giúp đỡ,nhưng khi mộc chùy của quan tòa vang lên, cái loại cảm giác trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, vẫn phải có.
Mà khi nàng nhìn xuống hàng ghế dự thính lại không thấy được nữ nhân một thân giỏi giang sơ mi trắng quần tây, nhưng vẫn mơ hồ có cảm giác luôn có một tầm mắt đặt trên người mình.
Lúc phiên tòa đang diễn ra, thừa dịp thư kí đọc bản án thì nhìn xuống, trong nháy mắt thấy được Tần Thanh Miểu, tâm tựa như bị một thứ gì đó lấp đầy.
Tầm mắt hai người vừa tiếp xúc, rõ rằng thấy được trong tròng mắt trong suốt như nước kia hàm chứa cổ vũ và ôn nhu, trái tim đang đập điên cuồng liền khôi phục tần suất ổn định, nhưng đến lúc nhân viên công tố phát biểu, vẫn chưa kịp điều tiết xong cảm xúc, lại nghĩ đến nhất định không thể để cho Miểu Miểu thất vọng, miệng vừa hé ra liền cắn phải đầu lưỡi.
Thiếu chút nữa kêu ra tiếng thì kịp tời gắt gao nhịn xuống, nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc rồi bắt đầu đọc đơn khởi tố đã sửa đi sửa lại rất nhiều lần trong tay, Cố Úc Diễm vốn cho rằng mình đã phản ứng rất nhanh trong một khắc kia, ít nhất ngoài Thương Mặc, nghĩ rằng không ai có thể phát hiện nữa, nhưng không ngờ...
Tần Thanh Miểu nhìn nàng từ một khoảng cách khá xa, lại có thể nhìn thấy sao?
Một lần nữa khởi động xe, đến bến đỗ cuối cùng, Tần Thanh Miễu lái xe vào bãi đỗ, sau khi dừng xe thì mới mở miệng, "Là do em quá ngốc".
Tức giận trắng mắt liếc nàng một cái, Tần Thanh Miểu duỗi ngón tay điểm lên trán nàng, lúc xoay người rời khỏi bãi đỗ xe thì lại vươn tay ra nắm chặt lấy tay nàng.
Cảm giác được bàn tay hơi lạnh lẽo kia đang giao khấu với mười ngón tay của mình, Cố Úc Diễm cúi đầu nhìn hai bàn tay đang giao với nhau, khóe môi vểnh lên, nắm lại bàn tay kia thật chặt, đuổi theo bước chân nàng cùng nhau ra khỏi bãi đỗ xe, rồi lập tức ý thức được cái gì, nhìn nhà hàng cách vài bước chân, ý cười trong mắt càng thêm đậm.
Nhà hàng này a..... Đã lâu không có tới a.
Lúc trước khi lấy được bằng lái xe, Tần Thanh Miểu đã đưa nàng đến đây dùng cơm, rồi lúc lấy thành tích cuối kì là nữ nhân này đưa nàng đến đây.
Nếu không phải tách ra hơn hai năm, không chừng lúc trước khi ra trường, rồi còn lúc có kết quả kì thi công vụ, nữ nhân khẩu thị tâm phi ắt hẳn cũng nhất định đưa nàng đến nơi này.
Hai người vừa bước vào nhà hàng, nhìn thấy vẫn là cách bố trí tao nhã ấm áp như trước, Cố Úc Diễm nhịn không được cúi đầu nhìn trang phục của mình, Tần Thanh Miểu ở bên cạnh thấy động tác của nàng, nhất thời nở nụ cười.
Nghe được thanh âm cười khẽ, nghiêng đầu, chống lại cặp con người đen kia, Cố Úc Diễm trừng mắt, hiểu được nàng đang nghĩ đến cái gì, trong lòng ấm áp, ánh mắt theo đó cũng tràn ngập tình ý.
Tiếng đàn violon du dương bay bổng trong không gian nhà hàng, Cố Úc Diễm vẫn giống như lúc trước cười hì hì kéo ghế cho Tần Thanh Miểu ngồi xuống, đợi đến khi các nàng đều ngồi xuống, lập tức duỗi tay phủ lên bàn tay của nàng đặt trên bàn cơm, cười ngây ngô.
"Đồ ngốc". Tần Thanh Miểu nhẹ giọng mắng một câu, thấy người phục vụ cầm thực đơn tiến lại nhưng cũng không lấy tay ra, mặc cho nàng nắm, không nhìn thực đơn mà trực tiếp kêu tên vài món, chờ đến lúc người phục vụ rời đi thì mới rút tay lại, sau đó nhẹ nhàng gõ đầu Cố Úc Diễm, "Ở nơi công cộng, thu liễm một chút đi".
Quơ đầu, biết nàng nói có lí, Cố Úc Diễm cúi đầu, lại nghĩ tới vừa rồi Tần Thanh Miểu không có lập tức rút tay ra, còn thêm việc nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, lập tức nở nụ cười.
Thẳng đến khi nhân viên phục vụ đem thức ăn ra, rót rượu đỏ xa xỉ vào li hai người, cái loại không khí ấm áp ngọt ngào đến cực hạn này bao quanh hai người tràn ngập ra làm cho Cố Úc Diễm muốn ôm Tần Thanh Miểu hảo hảo trìu mến một phen, đang lúc nàng muốn nói cái gì đó để bày tỏ cảm xúc, lại nghe được thanh âm chán ghét nhất vang lên.
"Thật là lãng mạn a...."
Cái thanh âm này từ cách đây hai năm cho tới bây giờ tính ra nghe được cũng chỉ vài lần, nhưng lưu lại trong đầu nàng ấn tượng cực kì kinh khủng, Cố Úc Diễm không cần quay đầu cũng biết thanh âm trào phúng làm cho người ta chán ghét kia là do tên Vệ Minh Khiêm phun ra, âm thầm mắng vài câu ở trong lòng, vừa tính quay đầu lại, đã thấy Tần Thanh Miểu liếc mắt về hướng kia một cái, rồi tiếp tục cắt thức ăn trong đĩa, suy nghĩ một chút, cũng bắt chước động tác của nàng, không chú ý đến Vệ Minh Khiêm.
Trong... Không khí đầy lãng mạn này thấy được hai người thì đã có chút khó thở, khi khiêu khích thì lại bị làm ngơ, Vệ Minh Khiêm càng thêm tức giận, không có cách nào phá đám hai người, nhìn hai người vừa ăn cơm vừa ngẫu nhiên tán gẫu vài câu với nhau, đứng yên một lát, sắc mặt xám xịt, bỏ lại một câu rồi rời đi, "Tần Thanh Miểu, cô chờ đấy".
Đợi đến lúc Vệ Minh Khiêm rời khỏi, trong lòng Cố Úc Diễm bất an nhăn mi lại, "Miểu Miểu...."
Đang định nói tiếp, người đối diện đã lấy nĩa ăn sáng bóng xiên một khối thịt đưa đến bên miệng nàng, "Há mồm"
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cũng không nhìn đó là cái gì, trực tiếp há miệng ngậm lấy nhai, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, Cố Úc Diễm đau khổ nhìn nữ nhân đối diện đang chống cằm hứng trí dào dạt nhìn mình, " Miểu Miểu.... Là hành tây...."
"Kén chọn không tốt". Khóe môi câu lên, Tần Thanh Miểu cười thản nhiên, đôi mắt xoay chuyển, "Ngoan".
"Oanh" một tiếng, khuôn mặt trắng nõn của Cố Úc Diễm xem ra đã đỏ hoàn toàn, lòng nhảy lên, giờ phút này chỉ biết ngơ ngác nhìn nữ nhân cười đến dễ thương, cái gì cũng không thể nghĩ nữa.
"Chậc chậc...". Người bổ trợ ở bên cạnh nhìn bộ dáng này của Cố Úc Diễm nhịn không được lắc đầu, âm thầm thở dài ở trong lòng rằng cấp dưới này quả nhiên không có tiền đồ.
Thờ ơ nhìn dòng người lục tục rời khỏi tòa án, cố Úc Diễm nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của người nọ vẫn như trước ngạo nghễ cũng đang rời đi, rốt cục thì cũng không thể nhịn được, quay đầu nhìn Thương Mặc: "Tổ trưởng.... Em có thể...."
"Đi đi". Nâng tay sờ sờ mũi, Thương Mặc cười thản nhiên, "Dù sao cũng đã mười một giờ rưỡi, đến giờ tan tầm rồi"
Ánh sáng trong mắt lại càng lóe ra mạnh hơn, Cố Úc Diễm nháy mắt nhìn Thương Mặc, tròng mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, "Có thể chứ?"
"Có thể, đi đi". Thấy nàng như thế, Thương Mặc buồn cười môt trận, giơ giơ cằm về phía cửa tòa án, "Nhanh đi, nếu như cô ấy không biết em có thể rời đi trước thì thật không hay nha...."
"Dạ". Dùng sức gật đầu hai cái, vung tay vẫy chào Thương Mặc rồi chạy đi, vội vàng chạy một đường ra ngoài thì vừa thấy chiếc Porche trắng đang ra khỏi bãi đỗ xa, Cố Úc Diễm vội vàng chạy qua, thái dương chảy xuống từng giọt mồ hôi cũng không màng.
Xe ngừng lại, sau đó cửa ghế phụ bị mở ra, người đang đứng đó vội vã chui vào, sau khi đóng cửa thì mới nâng tay lau mồ hôi, ngốc hồ hồ nhìn nữ nhân vẫn còn đang nắm tay lái, cười toe toét, "Miểu Miểu...."
Nghiêng đầu chăm chú nhìn nàng một lát, đưa tay rút tờ khăn giấy, tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán và thái dương của nàng, Tần Thanh Miểu thản nhiên mở miệng, " Còn mặc đồng phục đó, dạng này còn ra thể thống gì".
"Hắc hắc....". Vẫn cười ngây ngốc, mặc nàng lau mồ hôi cho mình, đợi đến lúc nàng muốn thu tay về, Cố Úc Diễm liền lập tức cầm tay nàng, kéo đến bên môi mình hôn một hơi.
Trắng mắt liếc nàng một cái rồi rụt tay về, Tần Thanh Miểu khởi động xe, chợt dừng động tác quay đầu nhìn Cố Úc Diễm, mày nhíu lại, "Cài dây an toàn".
"Hảo". Nhu thuận đáp lời, đưa tay kéo dây an toàn lại, sau đó vẫn không quên cười lấy lòng Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm nhìn nàng lái xe ra khỏi pháp viện, không hề nháy mắt cái nào, đầu vẫn duy trì tư thế xoay nghiêng, nhìn nàng rất chuyên chú.
Mắt nhìn phía trước nghiêm túc lái xe, tựa hồ không phát hiện được bộ dạng mê gái của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu vẫn duy trì tư thái lãnh đạm như cũ, nhưng đến khi xe đi được một đoạn, cuối cùng nhịn không được mà nhíu mi, " Nhìn cái gì, quay chỗ khác".
"Không muốn đâu...". Biết rõ nữ nhân ngạo kiều này có chút không được tự nhiên khi bị mình nhìn như thế, Cố Úc Diễm lộ ra nụ cười xán lạn, "Thích nhìn Miểu Miểu".
Mấp máy môi, vẫn còn duy trì bộ dáng thực sự lái xe, nhịn không được liếc nàng một cái rồi nhanh chóng nhìn thẳng phía trước, Tần Thanh Miểu khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa. Nhưng Cố Úc Diễm lại bắt đầu líu ríu.
"Miểu Miểu Miểu Miểu, tại sao chị lại đến pháp viện, lúc vừa mới thấy chị em còn hoảng hốt một lúc...."
"Tiện đường". Lạnh lùng phun ra hai chữ, không thèm để ý đến cách nói này có bao nhiêu miễn cưỡng, vẻ mặt Tần Thanh Miểu bình tĩnh, động tác lái xe thuần thục, rẽ tay lái vào một khúc cua.
"Tiện đường....". Chớp chớp mắt, lặp lại hai chữ này, trong lòng Cố Úc Diễm có chút buồn cười, rồi lại cảm thấy Tần Thanh Miểu như thế này thực sự là đáng yêu đến mức làm cho người ta nhịn không được muốn ôm nàng cắn một ngụm, lo lắng nàng còn đang lái xe, hơn nữa nữ nhân cẩn thận này đối với mấy vấn đề loại này đều cực kì nghiêm túc, huống chi hai người cũng không thể lấy sự an toàn ra đùa giỡn, chung quy chỉ nhìn nàng ngây ngô cười, " Dù sao thấy được Miểu Miểu em rất vui, hơn nữa vốn đang cực kì khẩn trương, thấy Miểu Miu rồi thì không còn khẩn trương nữa".
"Thật vậy sao?'. Đèn đỏ ở ngã tư đèn sáng lên, Tần Thanh Miểu dừng xe, nâng tay vuốt vuốt sợi tóc, vẫn không thèm liếc mắt nhìn Cố Úc Diễm một cái, "Không phải em cắn trúng đầu lưỡi sao?'
"A?'. Hai má nóng lên, cố Úc Diễm lập tức cà lăm, "Chị.... Làm sao chị biết được?"
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng đứng ở phiên tòa với thân phận công tố viên, đã dành vài ngày để chuẩn bị, phiên tòa này kể ra thì cũng không có gì khó khăn, hơn nữa lần này cũng Thương Mặc ở bên cạnh giúp đỡ,nhưng khi mộc chùy của quan tòa vang lên, cái loại cảm giác trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, vẫn phải có.
Mà khi nàng nhìn xuống hàng ghế dự thính lại không thấy được nữ nhân một thân giỏi giang sơ mi trắng quần tây, nhưng vẫn mơ hồ có cảm giác luôn có một tầm mắt đặt trên người mình.
Lúc phiên tòa đang diễn ra, thừa dịp thư kí đọc bản án thì nhìn xuống, trong nháy mắt thấy được Tần Thanh Miểu, tâm tựa như bị một thứ gì đó lấp đầy.
Tầm mắt hai người vừa tiếp xúc, rõ rằng thấy được trong tròng mắt trong suốt như nước kia hàm chứa cổ vũ và ôn nhu, trái tim đang đập điên cuồng liền khôi phục tần suất ổn định, nhưng đến lúc nhân viên công tố phát biểu, vẫn chưa kịp điều tiết xong cảm xúc, lại nghĩ đến nhất định không thể để cho Miểu Miểu thất vọng, miệng vừa hé ra liền cắn phải đầu lưỡi.
Thiếu chút nữa kêu ra tiếng thì kịp tời gắt gao nhịn xuống, nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc rồi bắt đầu đọc đơn khởi tố đã sửa đi sửa lại rất nhiều lần trong tay, Cố Úc Diễm vốn cho rằng mình đã phản ứng rất nhanh trong một khắc kia, ít nhất ngoài Thương Mặc, nghĩ rằng không ai có thể phát hiện nữa, nhưng không ngờ...
Tần Thanh Miểu nhìn nàng từ một khoảng cách khá xa, lại có thể nhìn thấy sao?
Một lần nữa khởi động xe, đến bến đỗ cuối cùng, Tần Thanh Miễu lái xe vào bãi đỗ, sau khi dừng xe thì mới mở miệng, "Là do em quá ngốc".
Tức giận trắng mắt liếc nàng một cái, Tần Thanh Miểu duỗi ngón tay điểm lên trán nàng, lúc xoay người rời khỏi bãi đỗ xe thì lại vươn tay ra nắm chặt lấy tay nàng.
Cảm giác được bàn tay hơi lạnh lẽo kia đang giao khấu với mười ngón tay của mình, Cố Úc Diễm cúi đầu nhìn hai bàn tay đang giao với nhau, khóe môi vểnh lên, nắm lại bàn tay kia thật chặt, đuổi theo bước chân nàng cùng nhau ra khỏi bãi đỗ xe, rồi lập tức ý thức được cái gì, nhìn nhà hàng cách vài bước chân, ý cười trong mắt càng thêm đậm.
Nhà hàng này a..... Đã lâu không có tới a.
Lúc trước khi lấy được bằng lái xe, Tần Thanh Miểu đã đưa nàng đến đây dùng cơm, rồi lúc lấy thành tích cuối kì là nữ nhân này đưa nàng đến đây.
Nếu không phải tách ra hơn hai năm, không chừng lúc trước khi ra trường, rồi còn lúc có kết quả kì thi công vụ, nữ nhân khẩu thị tâm phi ắt hẳn cũng nhất định đưa nàng đến nơi này.
Hai người vừa bước vào nhà hàng, nhìn thấy vẫn là cách bố trí tao nhã ấm áp như trước, Cố Úc Diễm nhịn không được cúi đầu nhìn trang phục của mình, Tần Thanh Miểu ở bên cạnh thấy động tác của nàng, nhất thời nở nụ cười.
Nghe được thanh âm cười khẽ, nghiêng đầu, chống lại cặp con người đen kia, Cố Úc Diễm trừng mắt, hiểu được nàng đang nghĩ đến cái gì, trong lòng ấm áp, ánh mắt theo đó cũng tràn ngập tình ý.
Tiếng đàn violon du dương bay bổng trong không gian nhà hàng, Cố Úc Diễm vẫn giống như lúc trước cười hì hì kéo ghế cho Tần Thanh Miểu ngồi xuống, đợi đến khi các nàng đều ngồi xuống, lập tức duỗi tay phủ lên bàn tay của nàng đặt trên bàn cơm, cười ngây ngô.
"Đồ ngốc". Tần Thanh Miểu nhẹ giọng mắng một câu, thấy người phục vụ cầm thực đơn tiến lại nhưng cũng không lấy tay ra, mặc cho nàng nắm, không nhìn thực đơn mà trực tiếp kêu tên vài món, chờ đến lúc người phục vụ rời đi thì mới rút tay lại, sau đó nhẹ nhàng gõ đầu Cố Úc Diễm, "Ở nơi công cộng, thu liễm một chút đi".
Quơ đầu, biết nàng nói có lí, Cố Úc Diễm cúi đầu, lại nghĩ tới vừa rồi Tần Thanh Miểu không có lập tức rút tay ra, còn thêm việc nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, lập tức nở nụ cười.
Thẳng đến khi nhân viên phục vụ đem thức ăn ra, rót rượu đỏ xa xỉ vào li hai người, cái loại không khí ấm áp ngọt ngào đến cực hạn này bao quanh hai người tràn ngập ra làm cho Cố Úc Diễm muốn ôm Tần Thanh Miểu hảo hảo trìu mến một phen, đang lúc nàng muốn nói cái gì đó để bày tỏ cảm xúc, lại nghe được thanh âm chán ghét nhất vang lên.
"Thật là lãng mạn a...."
Cái thanh âm này từ cách đây hai năm cho tới bây giờ tính ra nghe được cũng chỉ vài lần, nhưng lưu lại trong đầu nàng ấn tượng cực kì kinh khủng, Cố Úc Diễm không cần quay đầu cũng biết thanh âm trào phúng làm cho người ta chán ghét kia là do tên Vệ Minh Khiêm phun ra, âm thầm mắng vài câu ở trong lòng, vừa tính quay đầu lại, đã thấy Tần Thanh Miểu liếc mắt về hướng kia một cái, rồi tiếp tục cắt thức ăn trong đĩa, suy nghĩ một chút, cũng bắt chước động tác của nàng, không chú ý đến Vệ Minh Khiêm.
Trong... Không khí đầy lãng mạn này thấy được hai người thì đã có chút khó thở, khi khiêu khích thì lại bị làm ngơ, Vệ Minh Khiêm càng thêm tức giận, không có cách nào phá đám hai người, nhìn hai người vừa ăn cơm vừa ngẫu nhiên tán gẫu vài câu với nhau, đứng yên một lát, sắc mặt xám xịt, bỏ lại một câu rồi rời đi, "Tần Thanh Miểu, cô chờ đấy".
Đợi đến lúc Vệ Minh Khiêm rời khỏi, trong lòng Cố Úc Diễm bất an nhăn mi lại, "Miểu Miểu...."
Đang định nói tiếp, người đối diện đã lấy nĩa ăn sáng bóng xiên một khối thịt đưa đến bên miệng nàng, "Há mồm"
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cũng không nhìn đó là cái gì, trực tiếp há miệng ngậm lấy nhai, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, Cố Úc Diễm đau khổ nhìn nữ nhân đối diện đang chống cằm hứng trí dào dạt nhìn mình, " Miểu Miểu.... Là hành tây...."
"Kén chọn không tốt". Khóe môi câu lên, Tần Thanh Miểu cười thản nhiên, đôi mắt xoay chuyển, "Ngoan".
"Oanh" một tiếng, khuôn mặt trắng nõn của Cố Úc Diễm xem ra đã đỏ hoàn toàn, lòng nhảy lên, giờ phút này chỉ biết ngơ ngác nhìn nữ nhân cười đến dễ thương, cái gì cũng không thể nghĩ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.