Chương 120
Bằng Y Úy Ngã
07/05/2021
Lúc Tần Thanh Miểu và Đường Vận vào thì phòng họp đã đầy người.
Tần Mộ nghiêm túc ngồi ở vị trí chủ tọa, thấy nàng tiến vào, hàng mi nhăn lại nới lỏng ra, mà Tần Thanh Dật ở bên cạnh vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, nhưng đôi mắt cũng vô cùng ngưng trọng.
Cùng Đường Vận ngồi xuống, Tần Thanh Miểu quét mắt qua từng người, ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong đó có vài tên cổ đông, lúc tiếp xúc với tầm mắt nàng thì lập tức chuyển đi, tựa hồ không dám đối mặt với nàng.
Đặt vẻ mặt của những người này vào mắt, Đường Vận cười khinh thường ở trong lòng, rồi có chút lo lắng nghiêng đầu nhìn về phía Tần Thanh Dật, không nghĩ tới nam nhân đang ngồi bên cạnh Tần Mộ đã nhìn nàng từ trước, tầm mắt hai người giao nhau, ánh mắt Đường Vận không khỏi bất ngờ, nhưng không hề né tránh mà đối diện với anh ta, thẳng đến khi nam nhân đó dời tầm mắt đi.
Thấy anh ta như thế, tâm Đường Vận lập tức lạnh đi vài phần, thở dài hai tiếng, rồi lại nhìn Tần Thanh Miểu ở bên cạnh, ngồi thẳng thân mình chờ cuộc họp bắt đầu.
"Mọi người đến đủ rồi chứ?'. Trong phòng họp luôn vang lên một ít thanh âm bàn luận vụn vặt, nhưng khi tất cả tập trung đông đủ thì không gian lập tức trở nên yên tĩnh, Tần Mộ quét mắt nhìn từng người, ngữ khí nặng trĩu, "Có ai giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra không?"
Nói xong, tầm mắt quét qua nữ nhân đang ôm ngực, vẻ mặt đông lạnh, nhưng Tần Thanh Miểu không thèm liếc ông ta một cái, tựa hồ cảm giác được tầm nhìn của ông ta nên mới hạ mắt xuống, khóe môi cong lên, có chút trào phúng.
"Chú Tần, cứ để cháu giải thích đi". Nam nhân luôn duy trì vẻ tự đắc từ đầu đến giờ đứng lên, khiến Tần Mộ có chút kinh ngạc, rồi lập tức giống như nghĩ đến cái gì, đồng tử co rút lại, nhìn về phía người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Vệ Minh Khiêm.
"Cuộc họp cổ đông, đương nhiên là để bàn bạc những việc quan trọng". Hai tay chống lên bàn họp, Vệ Minh Khiêm vừa nói vừa trưng ra nụ cười tao nhã, ánh mắt chăm chú vào Tần Thanh Miểu, "Hôm nay triệu tập mọi người, chủ yếu là thảo luận vấn đề chọn ra chủ tịch".
Sắc mặt khẽ biến, Tần Mộ vẫn nhìn hắn, nhưng ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Đối với ánh mắt gần như khiêu khích của Vệ Minh Khiếm, Tần Thanh Miểu không hề có ý tránh né, hai tay vẫn vòng trước ngực, duy trì tư thế lạnh lẽo, trong mắt không có một chút sợ hãi nào, nhìn không ra nửa điểm cảm xúc, đối diện với Vệ Minh Khiêm, trái lại làm cho nam nhân dương dương tự đắc kia tự động vòng tầm mắt qua phía Tần Mộ, "Chú tần, chắc chú không có ý kiến gì chứ?"
Trầm mặc một lát, đối với câu hỏi của Vệ Minh Khiêm, đương nhiên Tần Mộ không thể phản bác gì, chỉ gật gật đầu, nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ khó hiểu.
Đương nhiên không thể hiểu nổi, công ty cổ phần Tần thị, hiện giờ có 50% vốn điều lệ là thuộc về Tần gia, phần ra ba phần, 35% nằm trong tay Tần Mộ, mà 20% còn lại, thì lúc Tần Thanh Miểu và Tần Mộ tốt nghiệp đã giao cho hai anh em bọn họ, mỗi người một nửa. 50% vốn, hiển nhiên là ưu thế tuyệt đối.
Nhưng sau khi cuộc bỏ phiếu bắt đầu, sắc mặt Tần Mộ ngày càng trở nên khó coi.
Mấy cổ đông có quan hệ cực kì tốt ngày thường đột nhiên bỏ phiếu cho cha của Vệ Minh Khiêm, là nam nhân luôn cùng ông ta xưng anh gọi em, là nam nhân thiếu chút nữa đã kết giao thông gia với ông ta.
Tần Thanh Miểu vẫn luôn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ đã đoán trước được sự tình sẽ xảy ra, mà vẻ mặt này khi rơi vào mắt Vệ Minh Khiêm, liền bị gán cho vẻ hờ hững.
Thời gian dần trôi qua, rất nhanh đã đến lượt Tần Thanh Miểu bỏ phiếu, trực tiếp cầm 10% phiếu của mình ném vào thùng phiếu của Tần Mộ, đứng ở một bên nhìn ca ca của mình, lúc nhìn thấy anh ta bỏ phiếu của mình vào thùng phiếu bên kia, sắc mặt Tần Thanh Miểu rốt cục cũng có chút biến hóa, nhưng không phải kinh ngạc và phẫn nộ như Tần Mộ, mà chỉ mang theo một ít tiếc hận và bất đắc dĩ.
"Tần Thanh Dật!". Đại hội cổ đông lần này làm Tần Mộ bất mãn cực kì, cộng thêm vị anh em tốt kia phản bội mình, nhưng vẫn cố duy trì lí trí chờ công bố kết quả, vốn tưởng rằng cuộc họp cổ đông lần này cũng chỉ là một tiếc mục nhàm chán, lại chưa từng nghĩ đến con trai mình sẽ làm ra chuyện như thế, Tần Mộ nhìn không được vỗ bàn, trong mắt hừng hực lửa giận.
10% số phiếu đổi chỗ, tình thế lập tức xoay chuyển, số vốn trong tay Tần Thanh Miểu và Tần Mộ cộng lại bất quá chỉ có 45%, tính cả 3% trong tay Đường Vận, không đủ quá nửa.
Tần Thanh Dật trầm mặc, khuôn mặt không xuất hiện chút biểu cảm nào, Vệ Minh Khiêm từ tốn nhã nhặn liếc mắt với cha hắn, cùng lộ ra nụ cười tươi.
Đến khi gã cổ đông cuối cùng ném phiếu vào thùng phiếu của cha Vệ Minh Khiêm, cuộc bỏ phiếu tựa hồ sắp chấm dứt, 48% so với 49%, Đường Vận nhăn mi lại, quay đầu nhìn Tần Thanh Miểu, lại thấy bộ dáng thản nhiên của nữ nhân kia, hiển nhiên không hề để ý đến chuyện này.
"Nghe nói người cuối cùng quyết định đại cục chính là người nổi bật nhất, phải không, Tiểu Linh Lung~~". Lúc này cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, một thân chính trang nhưng cố tình lại trưng ra nụ cười quyến rũ, trong tay còn cầm một phần văn kiện, Lệnh Hồ Huyên vừa nói vừa tiến vào, Thương Linh Lung đi bên cạnh nàng, bởi vì những lời này mà liếc mắt một cái, cũng không quản tất cả mọi người trong phòng đang nhìn hai nàng.
Lắc đầu, Tần Thanh Miểu vốn đang đứng, nhưng khi thấy các nàng bước vào thì trực tiếp ngồi xuống, trong mắt xẹt qua một chút tiếu ý, Đường Vận cũng nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống theo.
"Lệnh Hồ luật sư?". Tần thị là tập đoàn hàng đầu, mọi người đương nhiên cũng biết đến Lệnh Hồ Huyên, nhưng giờ phút này nàng xuất hiện ở đây, lại khiến cho vài người trong phòng có chút bất an.
"3% cổ phần a, hắc....". Khóe môi vểnh lên trên, mị nhãn khẽ liếc Tần Thanh Miểu, Lệnh Hồ Huyên kiều mị nói, "Tổng giám đốc nói xem, nên ném vào cái thùng nào đây?"
Mày liễu nhăn lại, Tần Thanh Miểu nhìn nàng, từ chối cho ý kiến.
Không có được lời đáp, cũng không biểu hiện hành động tiếp theo, nhưng Thương Linh Lung lại âm thầm nhéo eo Lệnh Hồ Huyên, khiến cho sắc mặt nàng thay đổi ngay lập tức, ho khan một tiếng rồi bỏ 3% cổ phần kia vào thùng phiếu của Tần Mộ, "Nể mặt tiểu học muội, nên giúp cha vợ của tiểu học muội vậy".
Lời này vừa thốt ra, nữ nhân luôn bình tĩnh kia lập tức có thay đổi, khuôn mặt thoáng hiện lên nét đỏ ửng, ánh mắt cũng có chút mất tự nhiên.
Đặt phản ứng của bạn tốt vào mắt, Đường Vận khẽ cười, tiếp tục nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của những người khác trong phòng họp, cười có chút châm chọc.
Đến nỗi khuôn mặt từ tốn nhã nhặn của cha Vệ Minh Khiêm cũng lập tức trở nên khó coi như khỉ ăn ớt, càng làm cho nàng có cảm giác muốn cười rộ lên
Bất quá 3% này, vào thời khắc này, quả nhiên là có vai trò vô cùng quan trọng.
Ngay cả Tần Mộ cũng có chút kinh ngạc, làm cho nàng cảm thấy tuồng kịch này có vẻ rất vui, nhất là lúc Lệnh Hồ Huyên nói câu "Nể mặt tiểu học muội" cùng với "Cha vợ tiểu học muội", có thể làm cho Tần Thanh Miểu băng sơn không sợ gì kia lộ ra biểu tình mất tự nhiên, dĩ nhiên làm nàng cảm thấy không uổng công bỏ thời gian xem một vở kịch tuyệt vời như vậy.
Cuộc họp cổ đông cứ như vậy mà kết thúc với đủ loại vẻ mặt, từ kinh ngạc đến luống cuống. Chủ tịch vẫn là Tần Mộ, tổng giám đốc vẫn là Tần Thành Miểu, tựa như chẳng.... có gì thay đổi, nhưng có một thứ gì đó không giống với trước kia.
Vốn tưởng rằng nắm chắc phần thắng trong tay, không đoán được Lệnh Hồ Huyên lại xuất hiện vào phút cuối, khuôn mặt Vệ Minh Khiêm và cha của hắn đều xanh mét, không nói được câu nào mà bỏ đi, mà một đám cổ đổng kia cũng xấu hổ, vội vàng đi mất.
Phòng họp to như vậy, rất nhanh chỉ còn lại ba người Tần gia, với Đường Vận, Lệnh Hồ Huyên và Thương Linh Lung.
Sóng mắt lưu chuyển, cảm giác rõ không khí quái dị giữa ba người một nhà kia, Lệnh Hồ Huyên cười nhẹ, nắm tay Thương Linh Lung, "Xem ra các người phải xử lí việc nhà, tôi với Linh Lung không quấy rầy nữa".
"Cảm ơn". Tần Thanh Miểu nhẹ nói một câu, nhưng khuôn mặt lại lập tức xuất hiện một vệt hồng, hiển nhiên là nhớ lại câu nói lúc này của Lệnh Hồ Huyên.
"Giúp tôi hỏi thăm tiểu học muội". Lệnh Hồ Huyên nheo mắt, "Nếu gặp được ở phiên tòa, ngàn vạn lần nhớ thủ hạ lưu tình nha".
Mày liễu giương lên, Tần Thanh Miểu không chút khách khí, "Tôi sẽ bảo em ấy không được thủ hạ lưu tình".
Nữ nhân đi tới cửa chợt dừng bước, tiếp theo vang lên một tiếng cười dễ nghe, "Quả nhiên là một người vợ tốt".
Nghe đoạn đối thoại giữa hai người, Đường Vận không thể ngăn được nụ cười trên môi, đặc biệt là khi chứng kiên Tần Thanh Miểu cắn nhẹ môi, nhưng khi nhìn thấy Tần Thanh Dật, rất nhanh thu hồi nụ cười, thở dài chạm tay Tần Thanh Miểu, "Thanh Miểu, mình cũng ra ngoài trước, có chút chuyện cần phải xử lí"
"Ân".
Sau khi ba người rời khỏi, trong phòng họp không còn vang lên một chút thanh âm nào nữa, chỉ nghe được tiếng hít thở của Tần Mộ.
"Giải thích một chút đi". Hồi lâu sau, đối với chuyện xảy ra hôm nay, nam tử không thể chấp nhận hành động của con trai mình rốt cục mở miệng, ngồi vào ghế, dựa ra sau, ngửa đầu, nhắm nghiền hai mắt.
"Không có gì để giải thích". Đứng thẳng lưng, nam nhân luôn cung kính nghe lời khi ở trước mặt cha mình giờ phút này đã không còn, mày kiếm giương lên, "Thắng làm vua thua làm giặc, nếu không phải nhờ Thanh Miểu, hôm nay, ông nhất định sẽ thua".
"Tại sao?". mở mắt ra, đôi con người màu nâu sắc bén nhìn chằm chằm Tần Thanh Dật, tuy rằng Tần Mộ rất phẫn nộ, nhưng vẫn cố găng khắc chế tâm tình của mình, "Vệ gia cho anh cái gì, có thể khiến anh phản bội lại cha và em gái của mình?"
"Cha?". Khuôn mặt bình tĩnh của nam tử rốt cục cũng ánh lên nụ cười lạnh, "Ông thực sự coi mình là cha của tôi? Một khi đã như vậy, mẹ của tôi tính là cái gì?"
Tần Mộ nghiêm túc ngồi ở vị trí chủ tọa, thấy nàng tiến vào, hàng mi nhăn lại nới lỏng ra, mà Tần Thanh Dật ở bên cạnh vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, nhưng đôi mắt cũng vô cùng ngưng trọng.
Cùng Đường Vận ngồi xuống, Tần Thanh Miểu quét mắt qua từng người, ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong đó có vài tên cổ đông, lúc tiếp xúc với tầm mắt nàng thì lập tức chuyển đi, tựa hồ không dám đối mặt với nàng.
Đặt vẻ mặt của những người này vào mắt, Đường Vận cười khinh thường ở trong lòng, rồi có chút lo lắng nghiêng đầu nhìn về phía Tần Thanh Dật, không nghĩ tới nam nhân đang ngồi bên cạnh Tần Mộ đã nhìn nàng từ trước, tầm mắt hai người giao nhau, ánh mắt Đường Vận không khỏi bất ngờ, nhưng không hề né tránh mà đối diện với anh ta, thẳng đến khi nam nhân đó dời tầm mắt đi.
Thấy anh ta như thế, tâm Đường Vận lập tức lạnh đi vài phần, thở dài hai tiếng, rồi lại nhìn Tần Thanh Miểu ở bên cạnh, ngồi thẳng thân mình chờ cuộc họp bắt đầu.
"Mọi người đến đủ rồi chứ?'. Trong phòng họp luôn vang lên một ít thanh âm bàn luận vụn vặt, nhưng khi tất cả tập trung đông đủ thì không gian lập tức trở nên yên tĩnh, Tần Mộ quét mắt nhìn từng người, ngữ khí nặng trĩu, "Có ai giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra không?"
Nói xong, tầm mắt quét qua nữ nhân đang ôm ngực, vẻ mặt đông lạnh, nhưng Tần Thanh Miểu không thèm liếc ông ta một cái, tựa hồ cảm giác được tầm nhìn của ông ta nên mới hạ mắt xuống, khóe môi cong lên, có chút trào phúng.
"Chú Tần, cứ để cháu giải thích đi". Nam nhân luôn duy trì vẻ tự đắc từ đầu đến giờ đứng lên, khiến Tần Mộ có chút kinh ngạc, rồi lập tức giống như nghĩ đến cái gì, đồng tử co rút lại, nhìn về phía người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Vệ Minh Khiêm.
"Cuộc họp cổ đông, đương nhiên là để bàn bạc những việc quan trọng". Hai tay chống lên bàn họp, Vệ Minh Khiêm vừa nói vừa trưng ra nụ cười tao nhã, ánh mắt chăm chú vào Tần Thanh Miểu, "Hôm nay triệu tập mọi người, chủ yếu là thảo luận vấn đề chọn ra chủ tịch".
Sắc mặt khẽ biến, Tần Mộ vẫn nhìn hắn, nhưng ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Đối với ánh mắt gần như khiêu khích của Vệ Minh Khiếm, Tần Thanh Miểu không hề có ý tránh né, hai tay vẫn vòng trước ngực, duy trì tư thế lạnh lẽo, trong mắt không có một chút sợ hãi nào, nhìn không ra nửa điểm cảm xúc, đối diện với Vệ Minh Khiêm, trái lại làm cho nam nhân dương dương tự đắc kia tự động vòng tầm mắt qua phía Tần Mộ, "Chú tần, chắc chú không có ý kiến gì chứ?"
Trầm mặc một lát, đối với câu hỏi của Vệ Minh Khiêm, đương nhiên Tần Mộ không thể phản bác gì, chỉ gật gật đầu, nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ khó hiểu.
Đương nhiên không thể hiểu nổi, công ty cổ phần Tần thị, hiện giờ có 50% vốn điều lệ là thuộc về Tần gia, phần ra ba phần, 35% nằm trong tay Tần Mộ, mà 20% còn lại, thì lúc Tần Thanh Miểu và Tần Mộ tốt nghiệp đã giao cho hai anh em bọn họ, mỗi người một nửa. 50% vốn, hiển nhiên là ưu thế tuyệt đối.
Nhưng sau khi cuộc bỏ phiếu bắt đầu, sắc mặt Tần Mộ ngày càng trở nên khó coi.
Mấy cổ đông có quan hệ cực kì tốt ngày thường đột nhiên bỏ phiếu cho cha của Vệ Minh Khiêm, là nam nhân luôn cùng ông ta xưng anh gọi em, là nam nhân thiếu chút nữa đã kết giao thông gia với ông ta.
Tần Thanh Miểu vẫn luôn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ đã đoán trước được sự tình sẽ xảy ra, mà vẻ mặt này khi rơi vào mắt Vệ Minh Khiêm, liền bị gán cho vẻ hờ hững.
Thời gian dần trôi qua, rất nhanh đã đến lượt Tần Thanh Miểu bỏ phiếu, trực tiếp cầm 10% phiếu của mình ném vào thùng phiếu của Tần Mộ, đứng ở một bên nhìn ca ca của mình, lúc nhìn thấy anh ta bỏ phiếu của mình vào thùng phiếu bên kia, sắc mặt Tần Thanh Miểu rốt cục cũng có chút biến hóa, nhưng không phải kinh ngạc và phẫn nộ như Tần Mộ, mà chỉ mang theo một ít tiếc hận và bất đắc dĩ.
"Tần Thanh Dật!". Đại hội cổ đông lần này làm Tần Mộ bất mãn cực kì, cộng thêm vị anh em tốt kia phản bội mình, nhưng vẫn cố duy trì lí trí chờ công bố kết quả, vốn tưởng rằng cuộc họp cổ đông lần này cũng chỉ là một tiếc mục nhàm chán, lại chưa từng nghĩ đến con trai mình sẽ làm ra chuyện như thế, Tần Mộ nhìn không được vỗ bàn, trong mắt hừng hực lửa giận.
10% số phiếu đổi chỗ, tình thế lập tức xoay chuyển, số vốn trong tay Tần Thanh Miểu và Tần Mộ cộng lại bất quá chỉ có 45%, tính cả 3% trong tay Đường Vận, không đủ quá nửa.
Tần Thanh Dật trầm mặc, khuôn mặt không xuất hiện chút biểu cảm nào, Vệ Minh Khiêm từ tốn nhã nhặn liếc mắt với cha hắn, cùng lộ ra nụ cười tươi.
Đến khi gã cổ đông cuối cùng ném phiếu vào thùng phiếu của cha Vệ Minh Khiêm, cuộc bỏ phiếu tựa hồ sắp chấm dứt, 48% so với 49%, Đường Vận nhăn mi lại, quay đầu nhìn Tần Thanh Miểu, lại thấy bộ dáng thản nhiên của nữ nhân kia, hiển nhiên không hề để ý đến chuyện này.
"Nghe nói người cuối cùng quyết định đại cục chính là người nổi bật nhất, phải không, Tiểu Linh Lung~~". Lúc này cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, một thân chính trang nhưng cố tình lại trưng ra nụ cười quyến rũ, trong tay còn cầm một phần văn kiện, Lệnh Hồ Huyên vừa nói vừa tiến vào, Thương Linh Lung đi bên cạnh nàng, bởi vì những lời này mà liếc mắt một cái, cũng không quản tất cả mọi người trong phòng đang nhìn hai nàng.
Lắc đầu, Tần Thanh Miểu vốn đang đứng, nhưng khi thấy các nàng bước vào thì trực tiếp ngồi xuống, trong mắt xẹt qua một chút tiếu ý, Đường Vận cũng nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống theo.
"Lệnh Hồ luật sư?". Tần thị là tập đoàn hàng đầu, mọi người đương nhiên cũng biết đến Lệnh Hồ Huyên, nhưng giờ phút này nàng xuất hiện ở đây, lại khiến cho vài người trong phòng có chút bất an.
"3% cổ phần a, hắc....". Khóe môi vểnh lên trên, mị nhãn khẽ liếc Tần Thanh Miểu, Lệnh Hồ Huyên kiều mị nói, "Tổng giám đốc nói xem, nên ném vào cái thùng nào đây?"
Mày liễu nhăn lại, Tần Thanh Miểu nhìn nàng, từ chối cho ý kiến.
Không có được lời đáp, cũng không biểu hiện hành động tiếp theo, nhưng Thương Linh Lung lại âm thầm nhéo eo Lệnh Hồ Huyên, khiến cho sắc mặt nàng thay đổi ngay lập tức, ho khan một tiếng rồi bỏ 3% cổ phần kia vào thùng phiếu của Tần Mộ, "Nể mặt tiểu học muội, nên giúp cha vợ của tiểu học muội vậy".
Lời này vừa thốt ra, nữ nhân luôn bình tĩnh kia lập tức có thay đổi, khuôn mặt thoáng hiện lên nét đỏ ửng, ánh mắt cũng có chút mất tự nhiên.
Đặt phản ứng của bạn tốt vào mắt, Đường Vận khẽ cười, tiếp tục nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của những người khác trong phòng họp, cười có chút châm chọc.
Đến nỗi khuôn mặt từ tốn nhã nhặn của cha Vệ Minh Khiêm cũng lập tức trở nên khó coi như khỉ ăn ớt, càng làm cho nàng có cảm giác muốn cười rộ lên
Bất quá 3% này, vào thời khắc này, quả nhiên là có vai trò vô cùng quan trọng.
Ngay cả Tần Mộ cũng có chút kinh ngạc, làm cho nàng cảm thấy tuồng kịch này có vẻ rất vui, nhất là lúc Lệnh Hồ Huyên nói câu "Nể mặt tiểu học muội" cùng với "Cha vợ tiểu học muội", có thể làm cho Tần Thanh Miểu băng sơn không sợ gì kia lộ ra biểu tình mất tự nhiên, dĩ nhiên làm nàng cảm thấy không uổng công bỏ thời gian xem một vở kịch tuyệt vời như vậy.
Cuộc họp cổ đông cứ như vậy mà kết thúc với đủ loại vẻ mặt, từ kinh ngạc đến luống cuống. Chủ tịch vẫn là Tần Mộ, tổng giám đốc vẫn là Tần Thành Miểu, tựa như chẳng.... có gì thay đổi, nhưng có một thứ gì đó không giống với trước kia.
Vốn tưởng rằng nắm chắc phần thắng trong tay, không đoán được Lệnh Hồ Huyên lại xuất hiện vào phút cuối, khuôn mặt Vệ Minh Khiêm và cha của hắn đều xanh mét, không nói được câu nào mà bỏ đi, mà một đám cổ đổng kia cũng xấu hổ, vội vàng đi mất.
Phòng họp to như vậy, rất nhanh chỉ còn lại ba người Tần gia, với Đường Vận, Lệnh Hồ Huyên và Thương Linh Lung.
Sóng mắt lưu chuyển, cảm giác rõ không khí quái dị giữa ba người một nhà kia, Lệnh Hồ Huyên cười nhẹ, nắm tay Thương Linh Lung, "Xem ra các người phải xử lí việc nhà, tôi với Linh Lung không quấy rầy nữa".
"Cảm ơn". Tần Thanh Miểu nhẹ nói một câu, nhưng khuôn mặt lại lập tức xuất hiện một vệt hồng, hiển nhiên là nhớ lại câu nói lúc này của Lệnh Hồ Huyên.
"Giúp tôi hỏi thăm tiểu học muội". Lệnh Hồ Huyên nheo mắt, "Nếu gặp được ở phiên tòa, ngàn vạn lần nhớ thủ hạ lưu tình nha".
Mày liễu giương lên, Tần Thanh Miểu không chút khách khí, "Tôi sẽ bảo em ấy không được thủ hạ lưu tình".
Nữ nhân đi tới cửa chợt dừng bước, tiếp theo vang lên một tiếng cười dễ nghe, "Quả nhiên là một người vợ tốt".
Nghe đoạn đối thoại giữa hai người, Đường Vận không thể ngăn được nụ cười trên môi, đặc biệt là khi chứng kiên Tần Thanh Miểu cắn nhẹ môi, nhưng khi nhìn thấy Tần Thanh Dật, rất nhanh thu hồi nụ cười, thở dài chạm tay Tần Thanh Miểu, "Thanh Miểu, mình cũng ra ngoài trước, có chút chuyện cần phải xử lí"
"Ân".
Sau khi ba người rời khỏi, trong phòng họp không còn vang lên một chút thanh âm nào nữa, chỉ nghe được tiếng hít thở của Tần Mộ.
"Giải thích một chút đi". Hồi lâu sau, đối với chuyện xảy ra hôm nay, nam tử không thể chấp nhận hành động của con trai mình rốt cục mở miệng, ngồi vào ghế, dựa ra sau, ngửa đầu, nhắm nghiền hai mắt.
"Không có gì để giải thích". Đứng thẳng lưng, nam nhân luôn cung kính nghe lời khi ở trước mặt cha mình giờ phút này đã không còn, mày kiếm giương lên, "Thắng làm vua thua làm giặc, nếu không phải nhờ Thanh Miểu, hôm nay, ông nhất định sẽ thua".
"Tại sao?". mở mắt ra, đôi con người màu nâu sắc bén nhìn chằm chằm Tần Thanh Dật, tuy rằng Tần Mộ rất phẫn nộ, nhưng vẫn cố găng khắc chế tâm tình của mình, "Vệ gia cho anh cái gì, có thể khiến anh phản bội lại cha và em gái của mình?"
"Cha?". Khuôn mặt bình tĩnh của nam tử rốt cục cũng ánh lên nụ cười lạnh, "Ông thực sự coi mình là cha của tôi? Một khi đã như vậy, mẹ của tôi tính là cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.