Chương 61
Bằng Y Úy Ngã
07/05/2021
Editor: nhatientri
Beta: Lam
"Hôm nay phỏng vấn như thế nào?". Mục Hề Liên vừa hỏi vừa gắp rau vào bát Cố Úc Diễm. .
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
"Ngô, không biết". Thành thật trả lời, nhớ lại mấy vị giám khảo, Cố Úc Diễm nhíu mày, "Em cũng không biết rõ lắm".
"Ân....nhất định sẽ đậu". Tay sờ sờ sườn mặt Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên nhẹ giọng nói, "Tiểu Diễm nhà chúng ta rất lợi hại a".
"Phốc....". Nguyễn Minh Kỳ đang ăn canh ở một bên nhịn không được cười phì cười, nhìn hảo bằng hữu đang trợn trắng mắt trừng mình, "Đúng vậy, tiểu bằng hữu Tiểu Diễm là lợi hại nhất".
"Ăn cơm của cậu đi!". Gắp một miếng thịt trực tiếp nhét vào miệng nàng, trên mặt Cố Úc Diễm đầy vẻ tức giận, nhưng trong lòng lại một trận ảm đạm.
Tiểu bằng hữu a....
Cúi đầu gắp một miếng cơm bỏ vào miệng, trong tiềm thức chợt lóe lên hình ảnh Đường Vận gọi mình là tiểu bằng hữu, mà Tần Thanh Miểu ở một bên cười như không cười, không khỏi thở dài, nuốt xong miếng cơm thì lại ngậm tiếp một ngụm khác thật to, bộ dáng kia làm cho Mục Hề Liên có chút lo lắng, "Em ăn chậm một chút, còn nhiều lắm".
"Hảo". Gật gật đầu, Cố Úc Diễm nhếch miệng cười, " Đậu hay không đậu, hẳn là hai ngày nữa sẽ biết".
"Ân". Múc thêm cho nàng một bát, Mục Hề Liên ôn nhu cười, "Vậy hai ngày nay hảo hảo nghỉ ngơi đi".
"Hảo".
Ban đêm, Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ cũng không có trở về trường học. Mục Hề Liên trở lại làm việc cũng đã hơn một năm, làm quản lí ở bộ phận tiêu thụ, có tiền lương và được hưởng phần trăm hoa hồng, nên tiền kiếm được ngày càng nhiều, lo lắng đến chuyện sau này Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ sẽ ở đây làm việc, nên đổi sang thuê một căn nhà cho ba người cùng ở.
Sau khi tắm rửa xong, trở về phòng lấy máy sấy đứng trước gương thổi tóc, nhìn chính mình trong gương sau khi để tóc dài, Cố Úc Diễm nhất thời có chút hoảng hốt.
Để tóc dài....không rõ là vì cái gì.
Bởi vì không muốn giống ca ca nữa chăng? Hay là bởi vì sau khi bị Tần Thanh Miểu đối đãi lạnh lùng như vầy thì không muốn để tóc như vậy nữa? Hay là.....để đến lúc nhìn chính mình trong gương cũng không thấy đau lòng vạn phần?
Nhưng mà nay nhìn vào, vì cái gì vẫn cảm thấy lòng rầu rĩ đây?
"Tương lai....rốt cuộc có khả năng không?". Yên lặng nhìn mình trong gương, Cố Úc Diễm không thèm để ý tiếng "vù vù" của máy sấy, cúi đầu lẩm bẩm hai tiếng, "Miểu Miểu...."
Mất nửa giờ làm khô tóc. Đứng thẳng dậy thở dài một trận, Cố Úc Diễm bỏ máy sấy xuống rồi trực tiếp ngã ngửa xuống giường, hai tay gối đầu, có chút hoảng hốt nghĩ đến chuyện đã trải qua một năm nay.
Tết âm lịch năm ấy, cùngcái tin nhắn kia, quả thật như một gáo nước lạnh nhẫn tâm dập tắt tất cả niềm hi vọng của nàng. Trong nháy mắt nhìn đến một câu như vậy, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh lùng và phiền chán đến cỡ nào của Tần Thanh Miểu, rõ ràng đã tự nhắc mình một lần rồi lại một lần là không thể khóc, nhưng vẫn không kiềm nén được áp lực mà trốn trong phòng khóc hồi lâu.
Sau đó, nàng và Tần Thanh Miểu cũng không gặp nhau nữa, cũng chưa từng liên hệ với Đường Vận thêm một lần nào....Tết âm lịch năm sau, cũng không viết câu đối xuân rồi lén lút đến tiểu khu nhờ bảo an đưa cho nàng nữa.
Nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ lời của Đường Vận, muốn mình quên Tần Thanh Miểu, nhưng trong lời nói lại lộ vẻ níu kéo. Cuộc sống vẫn tiếp tục, tưởng niệm bị che giấu, nhưng cũng chưa từng mất đi.
"Thuận theo tự nhiện, thật sự đúng không?". Ngửa đầu nhìn trần nhà, tầm mắt dần mơ hồ, Cố Úc Diễm lê cái thân lại chỗ gối đầu, "Cứ như vậy đi".
Đã là sinh viên tốt nghiệp, nàng sớm đã không còn là đưa nhỏ tỉnh tỉnh mê mê. Cho dù không phải vì Tần Thanh Miểu, nàng cũng sẽ ở đây làm việc, lúc trước ca ca vốn định sau khi ở trong này làm việc thì sẽ mua phòng rồi đón ông bà ngoại lên đây dưỡng lão, đến bây giờ nàng vẫn còn giữ ý định này.
Cho nên cứ thuận theo tự nhiên, cố gắng đọc sách, ở chỗ này làm việc, chẳng phải là rất có lợi cho mình sao, không phải sao?
Về phần Tần Thanh Miểu, nếu như thật sự có thể, nàng chắc chắc sẽ không ngu đần như trước kia nữa, nhưng nếu không được, tự hồ cũng không có gì bất thường đi?
Nghĩ như thế, nhưng cái mũi vẫn có chút ê ẩm. Cố gắng đi về phía trước, cho dù nói là vì chính mình, nhưng nghĩ đến sẽ không được người ta đáp lại, đúng là rất khổ sở.
Mò di động đặt ở đầu giường, mở di động ra nhìn bức ảnh thừa dịp Tần Thanh Miểu ngủ say mà vụng trộm chụp được, Cố Úc Diễm lộ ra cái đầu từ trong chăn, có chút xuất thần nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót, "Miểu Miểu, có phải là chị vẫn giống như trước, không tin cảm tình của em, cũng không tin em sẽ không lừa chị?"
Nói xong, di động cũng đặt lại di lên giường, Cố Úc Diễm nằm úp sấp xuống, lấy chăn che đầu lại, trong phòng không có một tiếng động.
Bầu trời mùa hạ vào ban đêm, trên bầu trời đầy sao, cái lạnh làm cho người ta sảng khoái. Đường Vận đang dựa vào vách tường ở ban công không khỏi một trận thích ý, tầm mắt đảo đến con mèo trắng muốt so với mình lại càng thêm thích thú cọ cọ chân Tần Thanh Miểu, lập tức hết chỗ nói.
"Thanh Miểu, hình như nó lại béo ra thì phải?". Bắt chước Tần Thanh Miểu ngồi xuống, Đường Vận nhìn con mèo còn đang ăn khuya kia, rất buồn bực, "Mình nhớ là cuối tuần trước nó cũng chưa béo đến vậy a".
"Hình như là thế". Vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, ngữ khí lãnh đạm, Tần Thanh Miểu thấy con mèo nhỏ...a không, đại miêu tựa hồ đã ăn no, tay ôm nó đi vào phòng khách, Đường Vận cũng vào theo, "Con mèo này một ngày ăn bốn bữa cơm, ăn nhiều như vậy, trong cuộc đời của mình, cũng chưa từng ăn nhiều như nó a".
"Cho nên cậu không phải là Đạm Đạm". Ngồi trên sô pha, nhìn con mèo Ba Tư lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc mới được mang về, ánh mắt Tần Thanh Miểu nhu hòa vài phần, tùy ý nó kêu "meo meo meo meo" với mình.
Bất đắc dĩ ngồi xuống, Đường Vận nhìn chủ nhân rất chiều chuộng đại miêu của mình, im lặng một lát, nói, "Mình hôm nay hỏi mấy người có liên quan, cái tên kia...thật đúng là không thể khinh thường a".
Nguyên bản đang khẽ vuốt Đạm Đạm, nhìn nó đang rất hưởng thụ cọ cọ lên tay Tần Thanh Miểu, nhưng không nói gì.
"Thi viết đứng thứ hai, ngày đó phỏng vấn cũng gây ấn tượng với giám khảo". Thấy vẻ mặt Tần Thanh Miểu vẫn lãnh đạm, Đường Vận vẫn nói cho xong, "Phỏng chừng hai ngày nữa sẽ biết được kết quả kiểm tra sức khỏe".
Tần Thanh Miểu vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào Đạm Đạm, thẳng đến khi Đạm Đạm bởi vì động tác của nàng dừng lại mà có chút bất mãn "meo meo" vài tiếng, thế này mới tiếp tục khẽ vuốt lên người nó, "Vậy sao?"
"Đúng vậy....". Gật gật đầu, Đường Vận trộm nhìn vẻ mặt Tần Thanh Miểu, "Nghe nói tất cả các giám khảo đều làm việc rất công tâm".
"Ân". Vuốt Đạm Đạm thêm hai cái nữa, Tần Thanh Miểu để nó sang một bên, đứng dậy trực tiếp trở về phòng, "Mình đi tắm rồi ngủ, cậu cũng trở về sớm một chút đi".
Ném một cái xem thường, đối với người không khách khí đuổi mình như vậy. Đường Vận thấy nàng không hề có ý định dừng bước, lắc đầu, quay đầu lại nhịn con mèo dáng người xấu xí ở trên sô pha nhảy phốc xuống sàn phát ra âm thanh, nâng tay sờ nó một cái, "Cái tên Đạm Đạm này là vì sao có a...thực sự là một chút cũng không hợp...".
Tần Thanh Miểu nghe như vậy thì lập tức kiềm hãm cước bộ, lông mi run rẩy,rời lại đi lên phía trước hai bước, trực tiếp đóng cửa phòng.
Hơn một tháng sau, trên một bàn tiệc tại nhà hàng nổi tiếng tại X thị. Cố Úc Diễm, Nguyễn Minh Kỳ cùng với ông bà ngoại và Nguyễn cha, Nguyễn mẹ từ nông thôn đến, bên cạnh còn hai chỗ trống.
"Ai nha, vẫn là Tiểu Diễm lợi hại nha, khi nào thì bắt đầu đi làm?". Nguyễn mẹ uống trà, tươi cười nhìn Cố Úc Diễm, "Về sau con chính là kiểm sát trưởng nha".
"Giữa tháng tám". Gãi đầu cười cười, Cố Úc Diễm có chút ngượng ngùng trả lời, thấy Nguyễn mẹ đã uống hết trà, vội vàng rót đầy vào, lại nhìn nhìn mấy người ở xung quanh, rót thêm cho bà ngoại một ít, "Không phải là kiểm sát trưởng a, hiện tại chỉ là một nhân viên a..."
"Giống nhau cả thôi, đều là làm việc ở viện kiểm sát cả". Nguyễn mẹ cười nheo mắt, nói xong thì vỗ vỗ đầu Nguyễn Minh Kỳ ở bên cạnh, "Con hãy mau học tập Tiểu Diễm, cố gắng nhiều hơn!"
"Mẹ...". Ném cái xem thường, Nguyễn Minh Kỳ hữu khí vô lực, "Mẹ lúc nào cũng thích đả kích con, không biết là ai biết con được vào làm việc ở luật sở mà cao hứng đến nỗi một đêm không ngủ".
"Nha đầu chết tiệt kia, làm chi phải nói mẹ như vậy a". Lại vỗ vỗ đầu con gái, Nguyễn mẹ hết cười nữa....nhưng kỳ thật trên mặt mấy vị trưởng bối đều tươi cười, có cả ông ngoại luôn luôn nghiêm túc của Cố Úc Diễm.
"Thật có lỗi, con đến muộn....". Một lát sau, người đang chờ đợi cũng đã đến, Cố Úc Diễm đưa hai chén trà đến trước mặt hai người, "Liên tỷ tỷ, Mục a di, uống miếng trà đi".
Cười cười với Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên xoa bóp cái mũi Cố Úc Diễm, "Cảm ơn".
"Hắc hắc...vậy chúng ta gọi thức ăn đi".
Bữa cơm hôm nay là chủ yếu muốn chúc mừng Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ tốt nghiệp đại học rồi tự tìm được một công việc tốt, mấy vị trưởng bối ở nông thôn đều đến đây, Mục Hề Liên liền quyết định đến khách sạn hảo hảo ăn một bữa.
Nhưng ngay lúc mọi người đang cùng nhau vui vẻ, bà ngoại Cố Úc Diễm bỗng nhiên nhíu mi nhìn cách đó không xa, một lát sau, tay nhẹ nhàng huých cánh tay cháu ngoại, đè thấp thanh âm, "Nha đầu, người bên kia, có phải Tần tiểu thư không?"
Trong lòng run lên, Cố Úc Diễm vội vàng nhìn theo tầm mắt của bà ngoại, ngay lập tức thấy được khuôn mặt luôn quanh quẩn trong giấc mộng của mình, trên mặt vẫn không có gì thay đổi, mà ánh mắt....thì vẫn lạnh lùng như thế.
Beta: Lam
"Hôm nay phỏng vấn như thế nào?". Mục Hề Liên vừa hỏi vừa gắp rau vào bát Cố Úc Diễm. .
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
"Ngô, không biết". Thành thật trả lời, nhớ lại mấy vị giám khảo, Cố Úc Diễm nhíu mày, "Em cũng không biết rõ lắm".
"Ân....nhất định sẽ đậu". Tay sờ sờ sườn mặt Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên nhẹ giọng nói, "Tiểu Diễm nhà chúng ta rất lợi hại a".
"Phốc....". Nguyễn Minh Kỳ đang ăn canh ở một bên nhịn không được cười phì cười, nhìn hảo bằng hữu đang trợn trắng mắt trừng mình, "Đúng vậy, tiểu bằng hữu Tiểu Diễm là lợi hại nhất".
"Ăn cơm của cậu đi!". Gắp một miếng thịt trực tiếp nhét vào miệng nàng, trên mặt Cố Úc Diễm đầy vẻ tức giận, nhưng trong lòng lại một trận ảm đạm.
Tiểu bằng hữu a....
Cúi đầu gắp một miếng cơm bỏ vào miệng, trong tiềm thức chợt lóe lên hình ảnh Đường Vận gọi mình là tiểu bằng hữu, mà Tần Thanh Miểu ở một bên cười như không cười, không khỏi thở dài, nuốt xong miếng cơm thì lại ngậm tiếp một ngụm khác thật to, bộ dáng kia làm cho Mục Hề Liên có chút lo lắng, "Em ăn chậm một chút, còn nhiều lắm".
"Hảo". Gật gật đầu, Cố Úc Diễm nhếch miệng cười, " Đậu hay không đậu, hẳn là hai ngày nữa sẽ biết".
"Ân". Múc thêm cho nàng một bát, Mục Hề Liên ôn nhu cười, "Vậy hai ngày nay hảo hảo nghỉ ngơi đi".
"Hảo".
Ban đêm, Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ cũng không có trở về trường học. Mục Hề Liên trở lại làm việc cũng đã hơn một năm, làm quản lí ở bộ phận tiêu thụ, có tiền lương và được hưởng phần trăm hoa hồng, nên tiền kiếm được ngày càng nhiều, lo lắng đến chuyện sau này Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ sẽ ở đây làm việc, nên đổi sang thuê một căn nhà cho ba người cùng ở.
Sau khi tắm rửa xong, trở về phòng lấy máy sấy đứng trước gương thổi tóc, nhìn chính mình trong gương sau khi để tóc dài, Cố Úc Diễm nhất thời có chút hoảng hốt.
Để tóc dài....không rõ là vì cái gì.
Bởi vì không muốn giống ca ca nữa chăng? Hay là bởi vì sau khi bị Tần Thanh Miểu đối đãi lạnh lùng như vầy thì không muốn để tóc như vậy nữa? Hay là.....để đến lúc nhìn chính mình trong gương cũng không thấy đau lòng vạn phần?
Nhưng mà nay nhìn vào, vì cái gì vẫn cảm thấy lòng rầu rĩ đây?
"Tương lai....rốt cuộc có khả năng không?". Yên lặng nhìn mình trong gương, Cố Úc Diễm không thèm để ý tiếng "vù vù" của máy sấy, cúi đầu lẩm bẩm hai tiếng, "Miểu Miểu...."
Mất nửa giờ làm khô tóc. Đứng thẳng dậy thở dài một trận, Cố Úc Diễm bỏ máy sấy xuống rồi trực tiếp ngã ngửa xuống giường, hai tay gối đầu, có chút hoảng hốt nghĩ đến chuyện đã trải qua một năm nay.
Tết âm lịch năm ấy, cùngcái tin nhắn kia, quả thật như một gáo nước lạnh nhẫn tâm dập tắt tất cả niềm hi vọng của nàng. Trong nháy mắt nhìn đến một câu như vậy, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh lùng và phiền chán đến cỡ nào của Tần Thanh Miểu, rõ ràng đã tự nhắc mình một lần rồi lại một lần là không thể khóc, nhưng vẫn không kiềm nén được áp lực mà trốn trong phòng khóc hồi lâu.
Sau đó, nàng và Tần Thanh Miểu cũng không gặp nhau nữa, cũng chưa từng liên hệ với Đường Vận thêm một lần nào....Tết âm lịch năm sau, cũng không viết câu đối xuân rồi lén lút đến tiểu khu nhờ bảo an đưa cho nàng nữa.
Nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ lời của Đường Vận, muốn mình quên Tần Thanh Miểu, nhưng trong lời nói lại lộ vẻ níu kéo. Cuộc sống vẫn tiếp tục, tưởng niệm bị che giấu, nhưng cũng chưa từng mất đi.
"Thuận theo tự nhiện, thật sự đúng không?". Ngửa đầu nhìn trần nhà, tầm mắt dần mơ hồ, Cố Úc Diễm lê cái thân lại chỗ gối đầu, "Cứ như vậy đi".
Đã là sinh viên tốt nghiệp, nàng sớm đã không còn là đưa nhỏ tỉnh tỉnh mê mê. Cho dù không phải vì Tần Thanh Miểu, nàng cũng sẽ ở đây làm việc, lúc trước ca ca vốn định sau khi ở trong này làm việc thì sẽ mua phòng rồi đón ông bà ngoại lên đây dưỡng lão, đến bây giờ nàng vẫn còn giữ ý định này.
Cho nên cứ thuận theo tự nhiên, cố gắng đọc sách, ở chỗ này làm việc, chẳng phải là rất có lợi cho mình sao, không phải sao?
Về phần Tần Thanh Miểu, nếu như thật sự có thể, nàng chắc chắc sẽ không ngu đần như trước kia nữa, nhưng nếu không được, tự hồ cũng không có gì bất thường đi?
Nghĩ như thế, nhưng cái mũi vẫn có chút ê ẩm. Cố gắng đi về phía trước, cho dù nói là vì chính mình, nhưng nghĩ đến sẽ không được người ta đáp lại, đúng là rất khổ sở.
Mò di động đặt ở đầu giường, mở di động ra nhìn bức ảnh thừa dịp Tần Thanh Miểu ngủ say mà vụng trộm chụp được, Cố Úc Diễm lộ ra cái đầu từ trong chăn, có chút xuất thần nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót, "Miểu Miểu, có phải là chị vẫn giống như trước, không tin cảm tình của em, cũng không tin em sẽ không lừa chị?"
Nói xong, di động cũng đặt lại di lên giường, Cố Úc Diễm nằm úp sấp xuống, lấy chăn che đầu lại, trong phòng không có một tiếng động.
Bầu trời mùa hạ vào ban đêm, trên bầu trời đầy sao, cái lạnh làm cho người ta sảng khoái. Đường Vận đang dựa vào vách tường ở ban công không khỏi một trận thích ý, tầm mắt đảo đến con mèo trắng muốt so với mình lại càng thêm thích thú cọ cọ chân Tần Thanh Miểu, lập tức hết chỗ nói.
"Thanh Miểu, hình như nó lại béo ra thì phải?". Bắt chước Tần Thanh Miểu ngồi xuống, Đường Vận nhìn con mèo còn đang ăn khuya kia, rất buồn bực, "Mình nhớ là cuối tuần trước nó cũng chưa béo đến vậy a".
"Hình như là thế". Vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, ngữ khí lãnh đạm, Tần Thanh Miểu thấy con mèo nhỏ...a không, đại miêu tựa hồ đã ăn no, tay ôm nó đi vào phòng khách, Đường Vận cũng vào theo, "Con mèo này một ngày ăn bốn bữa cơm, ăn nhiều như vậy, trong cuộc đời của mình, cũng chưa từng ăn nhiều như nó a".
"Cho nên cậu không phải là Đạm Đạm". Ngồi trên sô pha, nhìn con mèo Ba Tư lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc mới được mang về, ánh mắt Tần Thanh Miểu nhu hòa vài phần, tùy ý nó kêu "meo meo meo meo" với mình.
Bất đắc dĩ ngồi xuống, Đường Vận nhìn chủ nhân rất chiều chuộng đại miêu của mình, im lặng một lát, nói, "Mình hôm nay hỏi mấy người có liên quan, cái tên kia...thật đúng là không thể khinh thường a".
Nguyên bản đang khẽ vuốt Đạm Đạm, nhìn nó đang rất hưởng thụ cọ cọ lên tay Tần Thanh Miểu, nhưng không nói gì.
"Thi viết đứng thứ hai, ngày đó phỏng vấn cũng gây ấn tượng với giám khảo". Thấy vẻ mặt Tần Thanh Miểu vẫn lãnh đạm, Đường Vận vẫn nói cho xong, "Phỏng chừng hai ngày nữa sẽ biết được kết quả kiểm tra sức khỏe".
Tần Thanh Miểu vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào Đạm Đạm, thẳng đến khi Đạm Đạm bởi vì động tác của nàng dừng lại mà có chút bất mãn "meo meo" vài tiếng, thế này mới tiếp tục khẽ vuốt lên người nó, "Vậy sao?"
"Đúng vậy....". Gật gật đầu, Đường Vận trộm nhìn vẻ mặt Tần Thanh Miểu, "Nghe nói tất cả các giám khảo đều làm việc rất công tâm".
"Ân". Vuốt Đạm Đạm thêm hai cái nữa, Tần Thanh Miểu để nó sang một bên, đứng dậy trực tiếp trở về phòng, "Mình đi tắm rồi ngủ, cậu cũng trở về sớm một chút đi".
Ném một cái xem thường, đối với người không khách khí đuổi mình như vậy. Đường Vận thấy nàng không hề có ý định dừng bước, lắc đầu, quay đầu lại nhịn con mèo dáng người xấu xí ở trên sô pha nhảy phốc xuống sàn phát ra âm thanh, nâng tay sờ nó một cái, "Cái tên Đạm Đạm này là vì sao có a...thực sự là một chút cũng không hợp...".
Tần Thanh Miểu nghe như vậy thì lập tức kiềm hãm cước bộ, lông mi run rẩy,rời lại đi lên phía trước hai bước, trực tiếp đóng cửa phòng.
Hơn một tháng sau, trên một bàn tiệc tại nhà hàng nổi tiếng tại X thị. Cố Úc Diễm, Nguyễn Minh Kỳ cùng với ông bà ngoại và Nguyễn cha, Nguyễn mẹ từ nông thôn đến, bên cạnh còn hai chỗ trống.
"Ai nha, vẫn là Tiểu Diễm lợi hại nha, khi nào thì bắt đầu đi làm?". Nguyễn mẹ uống trà, tươi cười nhìn Cố Úc Diễm, "Về sau con chính là kiểm sát trưởng nha".
"Giữa tháng tám". Gãi đầu cười cười, Cố Úc Diễm có chút ngượng ngùng trả lời, thấy Nguyễn mẹ đã uống hết trà, vội vàng rót đầy vào, lại nhìn nhìn mấy người ở xung quanh, rót thêm cho bà ngoại một ít, "Không phải là kiểm sát trưởng a, hiện tại chỉ là một nhân viên a..."
"Giống nhau cả thôi, đều là làm việc ở viện kiểm sát cả". Nguyễn mẹ cười nheo mắt, nói xong thì vỗ vỗ đầu Nguyễn Minh Kỳ ở bên cạnh, "Con hãy mau học tập Tiểu Diễm, cố gắng nhiều hơn!"
"Mẹ...". Ném cái xem thường, Nguyễn Minh Kỳ hữu khí vô lực, "Mẹ lúc nào cũng thích đả kích con, không biết là ai biết con được vào làm việc ở luật sở mà cao hứng đến nỗi một đêm không ngủ".
"Nha đầu chết tiệt kia, làm chi phải nói mẹ như vậy a". Lại vỗ vỗ đầu con gái, Nguyễn mẹ hết cười nữa....nhưng kỳ thật trên mặt mấy vị trưởng bối đều tươi cười, có cả ông ngoại luôn luôn nghiêm túc của Cố Úc Diễm.
"Thật có lỗi, con đến muộn....". Một lát sau, người đang chờ đợi cũng đã đến, Cố Úc Diễm đưa hai chén trà đến trước mặt hai người, "Liên tỷ tỷ, Mục a di, uống miếng trà đi".
Cười cười với Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên xoa bóp cái mũi Cố Úc Diễm, "Cảm ơn".
"Hắc hắc...vậy chúng ta gọi thức ăn đi".
Bữa cơm hôm nay là chủ yếu muốn chúc mừng Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ tốt nghiệp đại học rồi tự tìm được một công việc tốt, mấy vị trưởng bối ở nông thôn đều đến đây, Mục Hề Liên liền quyết định đến khách sạn hảo hảo ăn một bữa.
Nhưng ngay lúc mọi người đang cùng nhau vui vẻ, bà ngoại Cố Úc Diễm bỗng nhiên nhíu mi nhìn cách đó không xa, một lát sau, tay nhẹ nhàng huých cánh tay cháu ngoại, đè thấp thanh âm, "Nha đầu, người bên kia, có phải Tần tiểu thư không?"
Trong lòng run lên, Cố Úc Diễm vội vàng nhìn theo tầm mắt của bà ngoại, ngay lập tức thấy được khuôn mặt luôn quanh quẩn trong giấc mộng của mình, trên mặt vẫn không có gì thay đổi, mà ánh mắt....thì vẫn lạnh lùng như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.