Chương 67: (H)
Bằng Y Úy Ngã
07/05/2021
Mình biết cảm giác chờ đợi đau khổ thế nào, nên sẽ không làm thế với các bạn! Có vẻ như mọi người đã đoán đúng, đúng là thấy H như mèo thấy mỡ. Haizzz!!!
"Cô...". Bị ôm gắt gao đến nỗi tránh như thế nào cũng tránh không ra, Tần Thanh Miểu ảo não, cuối cùng không giãy giụa nữa mà nhắm mắt lại, "Tôi muốn uống rượu".
"Không được". Không chút do dự cự tuyệt, Cố Úc Diễm nghiêm túc, "Đêm nay chị đã uống quá nhiều rồi".
"Cô cho là cô có thể quản được tôi sao?". Lại mở mắt ra lạnh lùng nhìn nàng, Tần Thanh Miểu cắn môi, "Hoặc là đưa rượu cho tôi, hoặc là cút đi".
Bộ dạng rối rắm cau mày của nàng giờ phút này giống như mấy tiểu cô nương tùy hứng, Cố Úc Diễm lắc đầu, kéo cái chăn ở bên cạnh qua đắp lên người mình và Tần Thanh Miểu, ôn nhu nói, "Ngủ đi, đừng náo loạn".
"Cô...ai náo loạn....Cô mau buông ra cho tôi...". Hai tay nắm thành quyền đánh vào bả vai nàng, Tần Thanh Miểu lại tức giận, "Tôi nói cô mau buông ra!".
"Không buông". Thực bình tĩnh nói xong, một cái hôn dừng ở trán nàng, tiếp theo là chịu đựng đau đớn cúi đầu cười với nàng, "Bằng không em cho chị cắn em, thế nào?".
"....". Cắn môi, Tần Thanh Miểu lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm, một bộ dạng hận không thể dùng ánh mắt giết chết nàng, cuối cùng tầm mắt dừng ở phiến môi của Cố Úc Diễm, quỷ dị cười, "Tốt".
"Ngô?". Không dự đoán được nàng sẽ nói như vậy, Cố Úc Diễm ngẩn người, ngay sau đó liền cảm giác được mình bỗng dưng bị đặt lên giường, mà nữ nhân vừa mới bị nàng ôm giờ đây đã leo lên người nàng, trực tiếp hôn lên môi nàng, sau đó ở thời điểm nàng ngây người thì dùng sức cắn nát môi nàng.
Mùi máu tươi lan tràn đầy trong khoang miệng, Cố Úc Diễm cực bất đắc dĩ, giơ mi lên nhìn người đang ở trên, cười cười, ôm nàng qua, ngậm hai phiến hoa mê người, dùng sức mút vào, mãi cho đến khi Tần Thanh Miểu cau mày kêu nhỏ một tiếng thì mới thừa dịp nàng há mồm đưa lưỡi đi vào do xét.
Nước bọt được trao đổi liên tục, độ ấm trong phòng cũng tăng cao, lúc Cố Úc Diễm hồi phục tinh thần, thì nữ nhân ở dưới thân đã sớm bị hôn nhắm mắt lại, mặt lộ vẻ kiều diễm, mà tay mình không biết từ khi nào đã mỡ tung hết nút áo sơ mi của Tần Thanh Miểu.
Cúi đầu nhìn chằm chằm nội y màu đen bao trọn lấy hai phiến tuyết trắng đầy đặn, theo bản năng nuốt nước miếng, thanh âm này làm cho Tần Thanh Miểu mở mắt trừng nàng một cái, rồi nhắm mắt lại lần nữa, Có Úc Diễm kinh ngạc nhìn nàng cắn môi quay đầu sang một bên, nửa ngày không có thêm động tác gì.
Miểu Miểu đây là...không phản kháng sao?
Nghĩ như vậy, tâm liền bị một cảm giác kỳ dị đánh chiếm, yên lặng nhìn thân thể mềm mại ở trên giường đang bày ra trước mặt mình, giờ khắc này cảm giác kích động lại càng tăng thêm, Cố Úc Diễm phủ xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên trán Tần Thanh Miểu, lông mi, ánh mắt, chóp mũi, môi, vàng tai....Một cái rồi lại một cái hôn nhẹ nhàng hạ xuống, Cố Úc Diễm có thể cảm giác thân mình Tần Thanh Miểu đều rung động theo sau, tay bất tri bất giác đã đặt lên khối đầy đặn bên ngoài nội y khẽ vuốt loạn, cho dù hai năm qua chưa từng tiếp xúc nhưng cảm giác vẫn rất quen thuộc.
"Miểu Miểu...chị thật sự...không phản kháng sao?". Lưỡi khẽ liếm vành tai mềm mại, thanh âm khàn khàn lửa nóng tại vàng tai nho nhỏ nói, nói là nói như vậy, nhưng động tác trên tay vẫn không có ý dừng lại, thậm chí tay kia đã sớm chạy đến quần tây ở phía dưới mà cởi ra nút thắt.
"Hừ!". Vẫn không nhìn nàng, Tần Thanh Miểu hừ một tiếng, nhưng không còn cảm giác lạnh băng nữa, thật ra còn hàm chứa vài phần hờn dỗi, làm cho lửa nóng trong lòng Cố Úc Diễm tăng thêm, môi từ cái cổ bóng loáng nhẵn nhụi đi xuống, đến xương quai xanh thì khẽ liếm lộng, thẳng đến khi Tần Thanh Miểu nhịn không được từ mũi phát ra một tiếng yêu kiều, lại rất nhanh không chịu phát ra âm thanh gì nữa.
Tay nãy giờ cách một lớp nội y chơi đùa khối đầy đặn có vẻ như không còn thỏa mãn, tìm được nút thắt nội y ở trên lưng bóng loáng rồi cởi ra, rồi quay trở lại trước ngực trực tiếp cầm lấy khối thịt mềm mại giờ đây đã không còn gì che chắn nữa.
"Em...ách...tôi...". Hai tay ôm chặt lấy cái đầu đang tàn sát bừa bãi ngực mình, Tần Thanh Miểu thở hào hển, mị nhãn mê ly, "Cho tôi...ách...".
"Ngô?'. Dừng lại động tác bú mút, Cố Úc Diễm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó nhịn của nữ nhân kia, vài giây sau gật gật đầu, "Hảo, em cho chị".
Tiếng thở nặng nhọc không ngừng trào ra, eo nhỏ nhẹ nhàng vặn vẹo, hai chân muốn giãy ra nhưng vì động tác của Cố Úc Diễm mà không thể khép lại, hai tay đã sớm vòng qua cổ Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu mở mắt ra nhìn tên kia đã sớm mất lí trí si mê nhìn mình, thanh âm mang theo một chút quyến rũ, "Hôn tôi..."
"Hảo...". Nghe lời ngẩng đầu hôn lên môi Tần Thanh Miểu, đầu lưỡi nhiệt tình làm loạn ở bên trong, một tay tiếp tục xoa nắn loạn lên khối đầy đặn mềm mại, một tay kia đè lại tiểu hạch ở chỗ tư mật, mỗi một lần đều có thể cảm giác được Tần Thanh Miểu run lên.
"Em...ách....". Miễn cưỡng mở mắt ra, mặc dù xấu hổ ngàn vạn lần, Tần Thanh Miểu chỉ có thể bất đắc dĩ nắm quần áo nàng, "Làm cái gì....sao...nhanh lên...".
"Miểu Miểu....", Tiếng nói có chút trầm thấp, Cố Úc Diễm nhìn chằm chằm cái gối đầu, ngón tay rục rịch tại địa phương nóng như lửa kia, nhưng lại cố gắng khắc chế lại, "Gọi tên em".
"Em....em...".
"Gọi tên em, em sẽ đi vào". Hàm trụ tại vàng tai nàng mà nhẹ nhàng liếm, đầu ngón tay lại tiếp tục động đậy dẫn tới một trận rung động, Cố Úc Diễm dụ hoặc nói, "Gọi em, mau, nói em là ai..."
"Tiểu Diễm...". Cố Úc Diễm vừa nói xong, Tần Thanh Miểu giống như khóc gọi tên nàng, "Tiểu Diễm..."
"Ân...". Thấp giọng trả lời, động tác ngón tay cũng nhanh hơn, Cố Úc Diễm hôn má nàng, nhưng lại chưa chịu buông tha, "Tên đầy đủ..."
"Em...ách....Ân...Cố....". Ngón tay ở trong cơ thể mạnh mẽ đè lại vị trí tối mẫn cảm, thân mình Tần Thanh Miểu cực căng thẳng, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt mê ly đầy vẻ mê người, môi khẽ nhếch, eo nhỏ nhẹ nhàng vặn vẹo.
Người mới vừa rồi còn so đo rốt cục hoàn toàn nhịn không được nữa, đầu ngón tay một chút cũng không ngừng ra vào nơi mẫn cảm không ngừng run rẩy kia.
"Không....ách...không cần...", thân mình cứng đờ khi đạt tới đỉnh cao nhất, nhưng ngón tay trong cơ thể vẫn chưa có ý định dừng lại, Tần Thanh Miểu cố gắng lui thân mình muốn né tránh Cố Úc Diễm đang bá đạo giữ lấy, nhưng cả người đều bị ôm chặt gắt gao, chỉ có thể một lần rồi lại một lần co rút run rẩy.
Cho dù ở thời điểm trước khi tách ra Cố Úc Diễm vẫn chưa từng ép buộc thân thể của nàng như thế, vốn bởi vì say rượu mà toàn thân đã vô lực, giờ phút này bị biến thành ngay cả thanh âm yêu kiều cũng không cách nào khắc chế nổi, "Không cần..."
"Miểu Miểu, chị vẫn chưa gọi tên đầy đủ của em...". Cúi đầu nhìn nữ nhân bởi vì mình mà lâm vào trạng thái mê loạn, động tác trên tay Cố Úc Diễm lại càng nhanh hơn nữa, liều lĩnh thầm nghĩ cho Tần Thanh Miểu càng nhiều khoái cảm, nỉ non nói, "Mau, gọi tên em...".
"Cố...Cố Úc...Diễm...A...". Lại bị một trận khoái cảm nữa kịch liệt đánh úp, hai tay vừa mới nắm chặt quần áo Cố Úc Diễm buông thả lên giường, Tần Thanh Miểu vô lực xụi lơ, từ từ nhắm hai mắt thở gấp. toàn thân phiếm hồng.
Rút tay ra, nằm xuống ôm lấy Tần Thanh Miểu, hôn hôn hai má nàng, kéo cái chăn ở bên cạnh qua đắp lên thân thể nàng để khỏi cảm lạnh.
Ánh mắt Cố Úc Diễm cực ôn nhu, "Miểu Miểu Miểu Miểu....".
Trợn măt, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ mệt mỏi làm cho người ta chẳng đoán được cảm xúc, Tần Thanh Miểu nâng tay khẽ vuốt hai má Cố Úc Diễm, một chút một chút, đầu ngón tay theo khóe mắt nàng đi xuống, thẳng đến chỗ cánh hoa thì dừng lại, rồi lại đi xuống, cuối cùng tay vòng qua qáy nàng, mặt chôn chặt ở hõm cổ nàng, không hề có hành động gì nữa.
Lúc này thân mình Cố Úc Diễm đã sớm cứng lại rồi.
Một chút ẩm ướt, đọng lại nơi cổ nàng, nặng nề đánh một cái vào lòng nàng.
"Miểu Miểu..."
Mình edit được cỡ 10 chương rồi, nhưng cái bạn beta của mìn thì biến mất không dấu vết, mà mình thì làm biếng đọc lại. Vậy nếu có bạn nào muốn đọc nhanh, thì làm ơn làm phước nhận lời beta giùm mình mấy chương này đi, mình gửi bản word cho, còn nếu không thì phải chờ mấy ngày nữa. Thật sự xin lỗi!
Mình xin nhá hàng thêm cho mấy chương sau: hết đoạn ngược thì sẽ có một chuỗi những ngày tháng ngọt đến tiểu đường của hai nhân vật chính luôn. Ai tò mò thì mại zô mại zô!
"Cô...". Bị ôm gắt gao đến nỗi tránh như thế nào cũng tránh không ra, Tần Thanh Miểu ảo não, cuối cùng không giãy giụa nữa mà nhắm mắt lại, "Tôi muốn uống rượu".
"Không được". Không chút do dự cự tuyệt, Cố Úc Diễm nghiêm túc, "Đêm nay chị đã uống quá nhiều rồi".
"Cô cho là cô có thể quản được tôi sao?". Lại mở mắt ra lạnh lùng nhìn nàng, Tần Thanh Miểu cắn môi, "Hoặc là đưa rượu cho tôi, hoặc là cút đi".
Bộ dạng rối rắm cau mày của nàng giờ phút này giống như mấy tiểu cô nương tùy hứng, Cố Úc Diễm lắc đầu, kéo cái chăn ở bên cạnh qua đắp lên người mình và Tần Thanh Miểu, ôn nhu nói, "Ngủ đi, đừng náo loạn".
"Cô...ai náo loạn....Cô mau buông ra cho tôi...". Hai tay nắm thành quyền đánh vào bả vai nàng, Tần Thanh Miểu lại tức giận, "Tôi nói cô mau buông ra!".
"Không buông". Thực bình tĩnh nói xong, một cái hôn dừng ở trán nàng, tiếp theo là chịu đựng đau đớn cúi đầu cười với nàng, "Bằng không em cho chị cắn em, thế nào?".
"....". Cắn môi, Tần Thanh Miểu lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm, một bộ dạng hận không thể dùng ánh mắt giết chết nàng, cuối cùng tầm mắt dừng ở phiến môi của Cố Úc Diễm, quỷ dị cười, "Tốt".
"Ngô?". Không dự đoán được nàng sẽ nói như vậy, Cố Úc Diễm ngẩn người, ngay sau đó liền cảm giác được mình bỗng dưng bị đặt lên giường, mà nữ nhân vừa mới bị nàng ôm giờ đây đã leo lên người nàng, trực tiếp hôn lên môi nàng, sau đó ở thời điểm nàng ngây người thì dùng sức cắn nát môi nàng.
Mùi máu tươi lan tràn đầy trong khoang miệng, Cố Úc Diễm cực bất đắc dĩ, giơ mi lên nhìn người đang ở trên, cười cười, ôm nàng qua, ngậm hai phiến hoa mê người, dùng sức mút vào, mãi cho đến khi Tần Thanh Miểu cau mày kêu nhỏ một tiếng thì mới thừa dịp nàng há mồm đưa lưỡi đi vào do xét.
Nước bọt được trao đổi liên tục, độ ấm trong phòng cũng tăng cao, lúc Cố Úc Diễm hồi phục tinh thần, thì nữ nhân ở dưới thân đã sớm bị hôn nhắm mắt lại, mặt lộ vẻ kiều diễm, mà tay mình không biết từ khi nào đã mỡ tung hết nút áo sơ mi của Tần Thanh Miểu.
Cúi đầu nhìn chằm chằm nội y màu đen bao trọn lấy hai phiến tuyết trắng đầy đặn, theo bản năng nuốt nước miếng, thanh âm này làm cho Tần Thanh Miểu mở mắt trừng nàng một cái, rồi nhắm mắt lại lần nữa, Có Úc Diễm kinh ngạc nhìn nàng cắn môi quay đầu sang một bên, nửa ngày không có thêm động tác gì.
Miểu Miểu đây là...không phản kháng sao?
Nghĩ như vậy, tâm liền bị một cảm giác kỳ dị đánh chiếm, yên lặng nhìn thân thể mềm mại ở trên giường đang bày ra trước mặt mình, giờ khắc này cảm giác kích động lại càng tăng thêm, Cố Úc Diễm phủ xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên trán Tần Thanh Miểu, lông mi, ánh mắt, chóp mũi, môi, vàng tai....Một cái rồi lại một cái hôn nhẹ nhàng hạ xuống, Cố Úc Diễm có thể cảm giác thân mình Tần Thanh Miểu đều rung động theo sau, tay bất tri bất giác đã đặt lên khối đầy đặn bên ngoài nội y khẽ vuốt loạn, cho dù hai năm qua chưa từng tiếp xúc nhưng cảm giác vẫn rất quen thuộc.
"Miểu Miểu...chị thật sự...không phản kháng sao?". Lưỡi khẽ liếm vành tai mềm mại, thanh âm khàn khàn lửa nóng tại vàng tai nho nhỏ nói, nói là nói như vậy, nhưng động tác trên tay vẫn không có ý dừng lại, thậm chí tay kia đã sớm chạy đến quần tây ở phía dưới mà cởi ra nút thắt.
"Hừ!". Vẫn không nhìn nàng, Tần Thanh Miểu hừ một tiếng, nhưng không còn cảm giác lạnh băng nữa, thật ra còn hàm chứa vài phần hờn dỗi, làm cho lửa nóng trong lòng Cố Úc Diễm tăng thêm, môi từ cái cổ bóng loáng nhẵn nhụi đi xuống, đến xương quai xanh thì khẽ liếm lộng, thẳng đến khi Tần Thanh Miểu nhịn không được từ mũi phát ra một tiếng yêu kiều, lại rất nhanh không chịu phát ra âm thanh gì nữa.
Tay nãy giờ cách một lớp nội y chơi đùa khối đầy đặn có vẻ như không còn thỏa mãn, tìm được nút thắt nội y ở trên lưng bóng loáng rồi cởi ra, rồi quay trở lại trước ngực trực tiếp cầm lấy khối thịt mềm mại giờ đây đã không còn gì che chắn nữa.
"Em...ách...tôi...". Hai tay ôm chặt lấy cái đầu đang tàn sát bừa bãi ngực mình, Tần Thanh Miểu thở hào hển, mị nhãn mê ly, "Cho tôi...ách...".
"Ngô?'. Dừng lại động tác bú mút, Cố Úc Diễm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó nhịn của nữ nhân kia, vài giây sau gật gật đầu, "Hảo, em cho chị".
Tiếng thở nặng nhọc không ngừng trào ra, eo nhỏ nhẹ nhàng vặn vẹo, hai chân muốn giãy ra nhưng vì động tác của Cố Úc Diễm mà không thể khép lại, hai tay đã sớm vòng qua cổ Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu mở mắt ra nhìn tên kia đã sớm mất lí trí si mê nhìn mình, thanh âm mang theo một chút quyến rũ, "Hôn tôi..."
"Hảo...". Nghe lời ngẩng đầu hôn lên môi Tần Thanh Miểu, đầu lưỡi nhiệt tình làm loạn ở bên trong, một tay tiếp tục xoa nắn loạn lên khối đầy đặn mềm mại, một tay kia đè lại tiểu hạch ở chỗ tư mật, mỗi một lần đều có thể cảm giác được Tần Thanh Miểu run lên.
"Em...ách....". Miễn cưỡng mở mắt ra, mặc dù xấu hổ ngàn vạn lần, Tần Thanh Miểu chỉ có thể bất đắc dĩ nắm quần áo nàng, "Làm cái gì....sao...nhanh lên...".
"Miểu Miểu....", Tiếng nói có chút trầm thấp, Cố Úc Diễm nhìn chằm chằm cái gối đầu, ngón tay rục rịch tại địa phương nóng như lửa kia, nhưng lại cố gắng khắc chế lại, "Gọi tên em".
"Em....em...".
"Gọi tên em, em sẽ đi vào". Hàm trụ tại vàng tai nàng mà nhẹ nhàng liếm, đầu ngón tay lại tiếp tục động đậy dẫn tới một trận rung động, Cố Úc Diễm dụ hoặc nói, "Gọi em, mau, nói em là ai..."
"Tiểu Diễm...". Cố Úc Diễm vừa nói xong, Tần Thanh Miểu giống như khóc gọi tên nàng, "Tiểu Diễm..."
"Ân...". Thấp giọng trả lời, động tác ngón tay cũng nhanh hơn, Cố Úc Diễm hôn má nàng, nhưng lại chưa chịu buông tha, "Tên đầy đủ..."
"Em...ách....Ân...Cố....". Ngón tay ở trong cơ thể mạnh mẽ đè lại vị trí tối mẫn cảm, thân mình Tần Thanh Miểu cực căng thẳng, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt mê ly đầy vẻ mê người, môi khẽ nhếch, eo nhỏ nhẹ nhàng vặn vẹo.
Người mới vừa rồi còn so đo rốt cục hoàn toàn nhịn không được nữa, đầu ngón tay một chút cũng không ngừng ra vào nơi mẫn cảm không ngừng run rẩy kia.
"Không....ách...không cần...", thân mình cứng đờ khi đạt tới đỉnh cao nhất, nhưng ngón tay trong cơ thể vẫn chưa có ý định dừng lại, Tần Thanh Miểu cố gắng lui thân mình muốn né tránh Cố Úc Diễm đang bá đạo giữ lấy, nhưng cả người đều bị ôm chặt gắt gao, chỉ có thể một lần rồi lại một lần co rút run rẩy.
Cho dù ở thời điểm trước khi tách ra Cố Úc Diễm vẫn chưa từng ép buộc thân thể của nàng như thế, vốn bởi vì say rượu mà toàn thân đã vô lực, giờ phút này bị biến thành ngay cả thanh âm yêu kiều cũng không cách nào khắc chế nổi, "Không cần..."
"Miểu Miểu, chị vẫn chưa gọi tên đầy đủ của em...". Cúi đầu nhìn nữ nhân bởi vì mình mà lâm vào trạng thái mê loạn, động tác trên tay Cố Úc Diễm lại càng nhanh hơn nữa, liều lĩnh thầm nghĩ cho Tần Thanh Miểu càng nhiều khoái cảm, nỉ non nói, "Mau, gọi tên em...".
"Cố...Cố Úc...Diễm...A...". Lại bị một trận khoái cảm nữa kịch liệt đánh úp, hai tay vừa mới nắm chặt quần áo Cố Úc Diễm buông thả lên giường, Tần Thanh Miểu vô lực xụi lơ, từ từ nhắm hai mắt thở gấp. toàn thân phiếm hồng.
Rút tay ra, nằm xuống ôm lấy Tần Thanh Miểu, hôn hôn hai má nàng, kéo cái chăn ở bên cạnh qua đắp lên thân thể nàng để khỏi cảm lạnh.
Ánh mắt Cố Úc Diễm cực ôn nhu, "Miểu Miểu Miểu Miểu....".
Trợn măt, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ mệt mỏi làm cho người ta chẳng đoán được cảm xúc, Tần Thanh Miểu nâng tay khẽ vuốt hai má Cố Úc Diễm, một chút một chút, đầu ngón tay theo khóe mắt nàng đi xuống, thẳng đến chỗ cánh hoa thì dừng lại, rồi lại đi xuống, cuối cùng tay vòng qua qáy nàng, mặt chôn chặt ở hõm cổ nàng, không hề có hành động gì nữa.
Lúc này thân mình Cố Úc Diễm đã sớm cứng lại rồi.
Một chút ẩm ướt, đọng lại nơi cổ nàng, nặng nề đánh một cái vào lòng nàng.
"Miểu Miểu..."
Mình edit được cỡ 10 chương rồi, nhưng cái bạn beta của mìn thì biến mất không dấu vết, mà mình thì làm biếng đọc lại. Vậy nếu có bạn nào muốn đọc nhanh, thì làm ơn làm phước nhận lời beta giùm mình mấy chương này đi, mình gửi bản word cho, còn nếu không thì phải chờ mấy ngày nữa. Thật sự xin lỗi!
Mình xin nhá hàng thêm cho mấy chương sau: hết đoạn ngược thì sẽ có một chuỗi những ngày tháng ngọt đến tiểu đường của hai nhân vật chính luôn. Ai tò mò thì mại zô mại zô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.