Chương 36: Hồi ức kiếp trước(5)
Kim Linh Hoàng
20/06/2021
Xích Nguy vẫn là đi về phía phòng của Tiểu Linh Lung, trong đầu hắn
đang không ngừng nghĩ ra kế sách. Lần đầu tiên một hộ vệ cấp cao như hắn phải đi suy nghĩ những việc như thế này, tuy A Nguyệt không phải máu mủ ruột thịt quan hệ anh em với hắn. Nhưng tất cả mọi người ở đây cũng là
như vậy, chẳng ai trong Phái Lân Môn này có chung một một cha một mẹ cả. Tuy rằng Tiểu Linh Lung mới sống ở đây chưa được bao lâu, nhưng dù sao
cũng đã coi như là một đứa em gái út trong một đại gia đình hơn 3000
người này. Ai cũng phải được đối xử công bằng, có tình yêu thương từ
những người thân, nhưng tất cả Tiểu Linh Lung đều không có.
Nặng nề bước đôi chân nặng trĩu đến trước cửa điện, đẩy một cái miễn cưỡng qua. ''Két''......
Căn phòng bóng loáng, yên tĩnh không một ai ngờ tới. Nhưng cung chủ chàng cũng rất nhanh phát giác ra, khí tức của A Nguyệt đã tan đi trong hơn 1 ngày trước khi hắn trở về.
“Xích Nguy, từ trước đến giờ ta chưa từng dạy ngươi cách nói dối người khác! Từ lúc tiế vào khu thi đấu ta đã thấy lạ rồi, rốt cuộc các ngươi là đang dấu giếm chuyện gì?!” Giọng y mang theo chút khó chịu, cả người toát ra luồng khí lamhj không tưởng.
Xích Nguy nghe vậy cũng rùng mình, thật ra hắn không muốn giấu y, nhưng đây là tâm nguyện của Tiểu Linh Lung. A Nguyệt nói rằng, nếu có một ngày em chết, đừng cho ngài ấy biết, chỉ cần đưa ngài ấy bức thư muội để trong hộp dưới tấm ga giường là được.
“......Cung chủ, ta nói dối ngài cũng là có mục đích cả! Đây là tâm nguyện của muội ấy, ta không làm trái được. Cung chủ cũng biết từ trước đến nay muội ấy không thích nói dối, cũng chưa bao giờ nói dối. Nhưng hiện tại, ngay hoàn cảnh này thì nhất định phải là như vậy!” Nói xong, Xích Nguy để lại con hồ điệp ảo rồi lặng lẽ rời đi, cũng không quên đóng cửa.
Y cũng không muốn nói gì, dường như đã lường trước được chuyện không hay. Đi theo chỉ dẫn của con hồ điệp trắng ảo, lật tấm ga giường lên. Ở bên góc giường có một lỗ hổng hình chữ nhật, đủ để chứa một cái hộp gỗ.
Y lấy chiếc hộp gỗ từ dưới lên, hộp gỗ tuy đã có chút bụi bẩn nhưng vẫn toát lên vẻ lạ lùng khiến cho người khác tò mò. Không do dự mở ra, trong hộp gỗ tử đang chỉ có hai thứ: bức thư được bọc lại sạch sẽ và một cái túi thơm.
Cầm bức thư lên, y đọc nó rất lâu. Không biết trong đó viết những gì mà khiến cho y phải thâm trầm như vậy? Tính cách của y ai cũng biết rõ, xét phạt quyết đoán đường hoàng, không thiên vị bất cứ một ai. Nhưng giờ đây y lại không thể quyết định được một cái bức thư nhỏ con như vậy.
———————————————
Y ở trong căn phòng đó hơn nửa ngày rồi mới bước ra khỏi. Xích Nguy và mọi hộ vệ đều không biết cung chủ đã làm gì trong phòng của A Nguyệt, chỉ biết y đang suy nghĩ về một chuyện gì đó, chắc chắn quan hệ đến Tiểu Linh Lung.
Cung chủ- hay gọi với biệt danh là Tiêu Lãnh, đứng ra chủ trì đám tang của A Nguyệt. Đám tang được tổ chức không quá long trọng, không quá gây hứng thú với một vài người.
Đám tang kết thúc đúng hai ngày một đêm, mọi người lập mộ cho A Nguyệt: Tiểu Linh Lung chi mộ!
Thi nhau tiến lên thắp nhang cho nàng rồi lặng lẽ trở về Phái Lân Môn.
Tiêu Lãnh đứng im lặng trên nhà thuỷ, một tay để ra sau lưng, tay kia thì cầm một chiếc túi thơm nhỏ màu xanh ngọc.
Túi thơm tuy không tinh xảo quý giá gì, nhưng đối với chàng đây là một thứ đồ rất quan trọng. Túi thơm thêu hoạ tiết con chim hạc trắng và mấy cành hoa đào lẻ loi. Y thật thích hoa đào, còn con hạc trắng ấy là do A Nguyệt bảo nó tượng trưng cho y. Lạnh lẽo nhưng lại mang đến sự an tâm, ấm áp.
Lại là hồi tưởng đến A Nguyệt, hình ảnh đáng thương của cô bé gái khi sống sót thoát ra khỏi căn nhà đầy bí hiểm kia, cũng là cô bé nhưng bây giờ đã hi sinh một cách rất cao cả. Dùng cả mạng sống để xây dựng kết giới bảo toàn cho Phái Lân Môn.
Nặng nề bước đôi chân nặng trĩu đến trước cửa điện, đẩy một cái miễn cưỡng qua. ''Két''......
Căn phòng bóng loáng, yên tĩnh không một ai ngờ tới. Nhưng cung chủ chàng cũng rất nhanh phát giác ra, khí tức của A Nguyệt đã tan đi trong hơn 1 ngày trước khi hắn trở về.
“Xích Nguy, từ trước đến giờ ta chưa từng dạy ngươi cách nói dối người khác! Từ lúc tiế vào khu thi đấu ta đã thấy lạ rồi, rốt cuộc các ngươi là đang dấu giếm chuyện gì?!” Giọng y mang theo chút khó chịu, cả người toát ra luồng khí lamhj không tưởng.
Xích Nguy nghe vậy cũng rùng mình, thật ra hắn không muốn giấu y, nhưng đây là tâm nguyện của Tiểu Linh Lung. A Nguyệt nói rằng, nếu có một ngày em chết, đừng cho ngài ấy biết, chỉ cần đưa ngài ấy bức thư muội để trong hộp dưới tấm ga giường là được.
“......Cung chủ, ta nói dối ngài cũng là có mục đích cả! Đây là tâm nguyện của muội ấy, ta không làm trái được. Cung chủ cũng biết từ trước đến nay muội ấy không thích nói dối, cũng chưa bao giờ nói dối. Nhưng hiện tại, ngay hoàn cảnh này thì nhất định phải là như vậy!” Nói xong, Xích Nguy để lại con hồ điệp ảo rồi lặng lẽ rời đi, cũng không quên đóng cửa.
Y cũng không muốn nói gì, dường như đã lường trước được chuyện không hay. Đi theo chỉ dẫn của con hồ điệp trắng ảo, lật tấm ga giường lên. Ở bên góc giường có một lỗ hổng hình chữ nhật, đủ để chứa một cái hộp gỗ.
Y lấy chiếc hộp gỗ từ dưới lên, hộp gỗ tuy đã có chút bụi bẩn nhưng vẫn toát lên vẻ lạ lùng khiến cho người khác tò mò. Không do dự mở ra, trong hộp gỗ tử đang chỉ có hai thứ: bức thư được bọc lại sạch sẽ và một cái túi thơm.
Cầm bức thư lên, y đọc nó rất lâu. Không biết trong đó viết những gì mà khiến cho y phải thâm trầm như vậy? Tính cách của y ai cũng biết rõ, xét phạt quyết đoán đường hoàng, không thiên vị bất cứ một ai. Nhưng giờ đây y lại không thể quyết định được một cái bức thư nhỏ con như vậy.
———————————————
Y ở trong căn phòng đó hơn nửa ngày rồi mới bước ra khỏi. Xích Nguy và mọi hộ vệ đều không biết cung chủ đã làm gì trong phòng của A Nguyệt, chỉ biết y đang suy nghĩ về một chuyện gì đó, chắc chắn quan hệ đến Tiểu Linh Lung.
Cung chủ- hay gọi với biệt danh là Tiêu Lãnh, đứng ra chủ trì đám tang của A Nguyệt. Đám tang được tổ chức không quá long trọng, không quá gây hứng thú với một vài người.
Đám tang kết thúc đúng hai ngày một đêm, mọi người lập mộ cho A Nguyệt: Tiểu Linh Lung chi mộ!
Thi nhau tiến lên thắp nhang cho nàng rồi lặng lẽ trở về Phái Lân Môn.
Tiêu Lãnh đứng im lặng trên nhà thuỷ, một tay để ra sau lưng, tay kia thì cầm một chiếc túi thơm nhỏ màu xanh ngọc.
Túi thơm tuy không tinh xảo quý giá gì, nhưng đối với chàng đây là một thứ đồ rất quan trọng. Túi thơm thêu hoạ tiết con chim hạc trắng và mấy cành hoa đào lẻ loi. Y thật thích hoa đào, còn con hạc trắng ấy là do A Nguyệt bảo nó tượng trưng cho y. Lạnh lẽo nhưng lại mang đến sự an tâm, ấm áp.
Lại là hồi tưởng đến A Nguyệt, hình ảnh đáng thương của cô bé gái khi sống sót thoát ra khỏi căn nhà đầy bí hiểm kia, cũng là cô bé nhưng bây giờ đã hi sinh một cách rất cao cả. Dùng cả mạng sống để xây dựng kết giới bảo toàn cho Phái Lân Môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.