Chương 86: Xem kịch(1)
Kim Linh Hoàng
20/06/2021
"Hai con vào cung nhớ cẩn
thận một chút nhé, tốt nhất nên tránh xa mấy con người
tâm địa ác độc ra!". Đại phu nhân cùng nhị phu nhân cẩn
thận dặn dò hai đứa con gái.
Tâm địa độc ác? Lãnh Nguyệt cười lạnh, đây là chỉ mình chứ còn chỉ ai nữa a? Thôi thì cũng không cần để tâm đến đâu, hai người mẹ kế xâu xa này rất nhiều thủ đoạn!
"Ngươi cũng thế, vào cung thì đừng có trưng cái bộ mặt như hổ như cọp ra, mất công làm mất mặt Lý phủ chúng ta! Lý Tần Phát ta không rảnh để giúp ngươi đâu!". Lý Tần Phát thấy Lãnh Nguyệt đứng ở trước xe ngựa chờ Cao Khánh cùng Hợp Nhĩ, bèn tranh thủ nói vài câu.
"Biết rồi, không phiền phụ thân nhắc nhở". Lãnh Nguyệt nghe thì nghe nhưng rồi cũng để ngoài tai, gật đầu cho có rồi xoay người bước vào xe ngựa.
"Được rồi, các con cũng lên xe ngựa đi!". Lý Tần Phát quay sang nói với Cao Khánh, Hợp Nhĩ.
"Dạ, tụi con sẽ cẩn thận!". Cao Khánh dạ vâng một câu rồi lên xe ngựa đằng sau.
Vốn dĩ rằng là ba chị em muốn ngồi xe ngựa cùng nhau, nhưng do phân vị của mỗi người nên có hạn chế, một phần cũng là do sự phản đối của đại di nương cùng nhị di nương nên đành phải chia xe ngựa ra ngồi.
Xe ngựa của Cao Khánh ở ngay đầu tiên, theo sau là Hợp Nhĩ và cuối cùng là Lãnh Nguyệt. Hợp Nhĩ ngồi ở giữa hai xe cũng thấy chán, bèn lò đầu ra khỏi màn nói với Cao Khánh ngồi ở xe trước.
"Đại tỷ!!".
"Sao thế? Muội cần gì à?". Cao Khánh nghe thấy tiếng gọi cũng ló đầu ra, thấy Hợp Nhĩ đang gọi thì hỏi.
"Tỷ có thấy dạo này Tam muội có chút thâm trầm không?Từ sau việc muội ấy xích mích với phụ thân là gần như thay đổi luôn á!". Hợp Nhĩ khổ sở rướn người lên đằng trước, không muốn để cho Lãnh Nguyệt ngồi phía sau nghe được.
"....Cái này ai mà chẳng nhìn ra cơ chứ? Muội cũng đừng hỏi nó điều gì cả, mất công lại gây hoài nghi thì khổ". Cao Khánh gật gật đầu.
"Muội biết rồi". Hợp Nhĩ đáp lại rồi quay đầu vào trong xe.
Lãnh Nguyệt đang ngồi đọc kinh thư ở bên trong, nghe thấy hai người kia ở đằng trước thì thầm to nhỏ cũng mặc kệ. Tính cách của nàng làm phiền đến họ sao? Không phải họ tự chạm vào nỗi tức giận của mình à?
"Các vị tiểu thư, đằng trước hình như có tai nạn gì đó ạ, xe không thể đi qua được!". Xe phu ở bên ngoài lên tiếng.
"Đợi một lúc xem!". Cao Khánh cũng không vội.
Ở phái trên kia thật là có tai nạn, xe kiệu của Phương Yên Liên cùng Hòa An phu nhân không may đụng phải một bà lão già nua, xong không xin lỗi còn cứ gây sự. Bá tánh bách tính xung quanh thấy ồn ào cũng đóng thành một bãi để nghe ngóng tin tức, đâm ra mới hết đường để xe ngụa Lý phủ đi qua.
"Rõ ràng là ngươi không nhìn đường trước! Còn trách bổn tiểu thư?". Phương Yên Liên mặt mày nhăn nhó, lớn tiếng quát tháo.
"Thôi thôi, đưa bà già ấy bạc rồi chúng ta đi! Không lại vào cung trễ đấy!". Hòa An Ngữ ở một bên thấy nhiều người nhìn lại liền thấy không ổn, tìm cách đưa đứa con gái này đi.
Phương Yên Liên nghe vậy không đồng ý, định lên tiếng lần nữa nhưng cảm giác được ánh mắt của mẫu thân Hòa An Ngữ, bèn ngậm lại lời nói định thốt ra.
Bá tánh xung quanh đang bàn tán sôi nổi thì bị hạ nhân xung quanh xe ngựa của Phương phủ đuổi đi, bà lão già nua nằm dưới đất kia hẳn là bị mù, hai tròng mắt bà tuy là màu nâu nhưng lại có pha chút mờ ảo. Mấy người bán trái cây ở gần thấy vậy liền đỡ bà dậy.
'' Phương phủ kia đúng là mắng người vô cớ!!''.
'' Bà có sao không ạ?''.
'' Không sao không sao..''.
---------------
''...Liên nhi à, con không nên gây chuyện ở nhưng nơi như này!''. Hoà An Ngữ lau qua tay bằng khăn thơm, cẩn thận nói.
'' Con biết chứ ạ! Nhưng do bà già đó cản đường chúng ta vào cung mà!''. Phương Yên Liên làm vẻ khó chịu.
'' Như vậy thì con cũng không nên quát tháo người ta ở giữ đường phố hiểu không? Vào cung lại bị người ta khinh, đâu ra mặt mũi nữa?''. Hoà An Ngữ thở dài.
'' Dạ con biết rồi, mẫu thân yên tâm!''. Phương Yên Liên làm vẻ hiểu chuyện.
---------------------
Mẫu Đơn cung.
Nơi đây tấp nập mấy tràng cười của mấy vị tiểu thư, xem như ai cũng muốn lấy lòng nhau nên tụ thành cặp thành nhóm đứng ngồi nói chuyện. Phương Yên Liên và Thu Xuân Nhĩ gần như làm quen được với rất nhiều vị tiểu thư khuê các, gặp ai cũng vờ như mình hoà đồng. Riêng Lãnh Nguyệt là ngồi im lặng ở chỗ được sắp đặt sắn của mình.
Cao Khánh cùng Hợp Nhĩ làm quen được với số ít người, nhìn thấy em gái mình ngồi bơ phờ một mình cũng thấy tội.
'' Các vị hãy về chỗ ngồi, hoàng hậu sắp đến!''. Một lão ma ma cất tiếng khàn khàn của một người chừng hơn tuổi 40.
'' Đa tạ ma ma đã nhắc nhở!''. Phương Yên Liên cười cho thấy muốn làm quen lấy lòng.
'' Không có gì, Phương nhị tiểu thư về chỗ đi''. Lão ma ma xem như không để ý đến, nghiêm nghị nói.
Hừ, đúng là một con người giả tạo! Lão ma ma nghĩ thầm, song đứng ra cửa chờ lệnh.
'' Hoàng hậu đến..!!''. Thái giám bên ngoài cất giọng lớn làm chấn động tới bên trong.
Cửa điện màu đỏ bằng gỗ lim được mở ra, hoàng hậu một thân mẫu đơn phục, trên búi tóc vẩn cao đặt kim quan bằng vàng sang trọng. Theo sau là hai cung tì theo hầu.
'' Chúng dân nữ tham kiến hoàng hậu nương nương!!''. Bên dưới một câu hô lớn vang vọng khắp căn phòng lớn.
'' Miễn lễ, an toạ đi''. Hoàng hậu ngồi xuống phượng ỷ, phất tay cho mọi người ngồi xuống.
Phương Yên Liên nhìn Lãnh Nguyệt đang ngồi lủi thủi một mình, trong đầu khinh thường không thôi. Nhìn xem bây giờ không chịu đi bắt chuyện đi, lần sau mà có chuyện gì cũng không ai thèm giúp ngươi đâu!!
Tâm địa độc ác? Lãnh Nguyệt cười lạnh, đây là chỉ mình chứ còn chỉ ai nữa a? Thôi thì cũng không cần để tâm đến đâu, hai người mẹ kế xâu xa này rất nhiều thủ đoạn!
"Ngươi cũng thế, vào cung thì đừng có trưng cái bộ mặt như hổ như cọp ra, mất công làm mất mặt Lý phủ chúng ta! Lý Tần Phát ta không rảnh để giúp ngươi đâu!". Lý Tần Phát thấy Lãnh Nguyệt đứng ở trước xe ngựa chờ Cao Khánh cùng Hợp Nhĩ, bèn tranh thủ nói vài câu.
"Biết rồi, không phiền phụ thân nhắc nhở". Lãnh Nguyệt nghe thì nghe nhưng rồi cũng để ngoài tai, gật đầu cho có rồi xoay người bước vào xe ngựa.
"Được rồi, các con cũng lên xe ngựa đi!". Lý Tần Phát quay sang nói với Cao Khánh, Hợp Nhĩ.
"Dạ, tụi con sẽ cẩn thận!". Cao Khánh dạ vâng một câu rồi lên xe ngựa đằng sau.
Vốn dĩ rằng là ba chị em muốn ngồi xe ngựa cùng nhau, nhưng do phân vị của mỗi người nên có hạn chế, một phần cũng là do sự phản đối của đại di nương cùng nhị di nương nên đành phải chia xe ngựa ra ngồi.
Xe ngựa của Cao Khánh ở ngay đầu tiên, theo sau là Hợp Nhĩ và cuối cùng là Lãnh Nguyệt. Hợp Nhĩ ngồi ở giữa hai xe cũng thấy chán, bèn lò đầu ra khỏi màn nói với Cao Khánh ngồi ở xe trước.
"Đại tỷ!!".
"Sao thế? Muội cần gì à?". Cao Khánh nghe thấy tiếng gọi cũng ló đầu ra, thấy Hợp Nhĩ đang gọi thì hỏi.
"Tỷ có thấy dạo này Tam muội có chút thâm trầm không?Từ sau việc muội ấy xích mích với phụ thân là gần như thay đổi luôn á!". Hợp Nhĩ khổ sở rướn người lên đằng trước, không muốn để cho Lãnh Nguyệt ngồi phía sau nghe được.
"....Cái này ai mà chẳng nhìn ra cơ chứ? Muội cũng đừng hỏi nó điều gì cả, mất công lại gây hoài nghi thì khổ". Cao Khánh gật gật đầu.
"Muội biết rồi". Hợp Nhĩ đáp lại rồi quay đầu vào trong xe.
Lãnh Nguyệt đang ngồi đọc kinh thư ở bên trong, nghe thấy hai người kia ở đằng trước thì thầm to nhỏ cũng mặc kệ. Tính cách của nàng làm phiền đến họ sao? Không phải họ tự chạm vào nỗi tức giận của mình à?
"Các vị tiểu thư, đằng trước hình như có tai nạn gì đó ạ, xe không thể đi qua được!". Xe phu ở bên ngoài lên tiếng.
"Đợi một lúc xem!". Cao Khánh cũng không vội.
Ở phái trên kia thật là có tai nạn, xe kiệu của Phương Yên Liên cùng Hòa An phu nhân không may đụng phải một bà lão già nua, xong không xin lỗi còn cứ gây sự. Bá tánh bách tính xung quanh thấy ồn ào cũng đóng thành một bãi để nghe ngóng tin tức, đâm ra mới hết đường để xe ngụa Lý phủ đi qua.
"Rõ ràng là ngươi không nhìn đường trước! Còn trách bổn tiểu thư?". Phương Yên Liên mặt mày nhăn nhó, lớn tiếng quát tháo.
"Thôi thôi, đưa bà già ấy bạc rồi chúng ta đi! Không lại vào cung trễ đấy!". Hòa An Ngữ ở một bên thấy nhiều người nhìn lại liền thấy không ổn, tìm cách đưa đứa con gái này đi.
Phương Yên Liên nghe vậy không đồng ý, định lên tiếng lần nữa nhưng cảm giác được ánh mắt của mẫu thân Hòa An Ngữ, bèn ngậm lại lời nói định thốt ra.
Bá tánh xung quanh đang bàn tán sôi nổi thì bị hạ nhân xung quanh xe ngựa của Phương phủ đuổi đi, bà lão già nua nằm dưới đất kia hẳn là bị mù, hai tròng mắt bà tuy là màu nâu nhưng lại có pha chút mờ ảo. Mấy người bán trái cây ở gần thấy vậy liền đỡ bà dậy.
'' Phương phủ kia đúng là mắng người vô cớ!!''.
'' Bà có sao không ạ?''.
'' Không sao không sao..''.
---------------
''...Liên nhi à, con không nên gây chuyện ở nhưng nơi như này!''. Hoà An Ngữ lau qua tay bằng khăn thơm, cẩn thận nói.
'' Con biết chứ ạ! Nhưng do bà già đó cản đường chúng ta vào cung mà!''. Phương Yên Liên làm vẻ khó chịu.
'' Như vậy thì con cũng không nên quát tháo người ta ở giữ đường phố hiểu không? Vào cung lại bị người ta khinh, đâu ra mặt mũi nữa?''. Hoà An Ngữ thở dài.
'' Dạ con biết rồi, mẫu thân yên tâm!''. Phương Yên Liên làm vẻ hiểu chuyện.
---------------------
Mẫu Đơn cung.
Nơi đây tấp nập mấy tràng cười của mấy vị tiểu thư, xem như ai cũng muốn lấy lòng nhau nên tụ thành cặp thành nhóm đứng ngồi nói chuyện. Phương Yên Liên và Thu Xuân Nhĩ gần như làm quen được với rất nhiều vị tiểu thư khuê các, gặp ai cũng vờ như mình hoà đồng. Riêng Lãnh Nguyệt là ngồi im lặng ở chỗ được sắp đặt sắn của mình.
Cao Khánh cùng Hợp Nhĩ làm quen được với số ít người, nhìn thấy em gái mình ngồi bơ phờ một mình cũng thấy tội.
'' Các vị hãy về chỗ ngồi, hoàng hậu sắp đến!''. Một lão ma ma cất tiếng khàn khàn của một người chừng hơn tuổi 40.
'' Đa tạ ma ma đã nhắc nhở!''. Phương Yên Liên cười cho thấy muốn làm quen lấy lòng.
'' Không có gì, Phương nhị tiểu thư về chỗ đi''. Lão ma ma xem như không để ý đến, nghiêm nghị nói.
Hừ, đúng là một con người giả tạo! Lão ma ma nghĩ thầm, song đứng ra cửa chờ lệnh.
'' Hoàng hậu đến..!!''. Thái giám bên ngoài cất giọng lớn làm chấn động tới bên trong.
Cửa điện màu đỏ bằng gỗ lim được mở ra, hoàng hậu một thân mẫu đơn phục, trên búi tóc vẩn cao đặt kim quan bằng vàng sang trọng. Theo sau là hai cung tì theo hầu.
'' Chúng dân nữ tham kiến hoàng hậu nương nương!!''. Bên dưới một câu hô lớn vang vọng khắp căn phòng lớn.
'' Miễn lễ, an toạ đi''. Hoàng hậu ngồi xuống phượng ỷ, phất tay cho mọi người ngồi xuống.
Phương Yên Liên nhìn Lãnh Nguyệt đang ngồi lủi thủi một mình, trong đầu khinh thường không thôi. Nhìn xem bây giờ không chịu đi bắt chuyện đi, lần sau mà có chuyện gì cũng không ai thèm giúp ngươi đâu!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.