Chương 10
Bổn Điểu Tiên Phi
18/04/2022
[Chương thứ mười]
Xe chạy đến Mạc gia, mới vừa xuống xe, nữ công của Mạc gia đã đến gần: ”Nhị tiểu thư, công chúa đã gửi thiệp mời, thỉnh nhị tiểu thư liền cùng Cố tiểu thư tham gia cuộc gặp mặt của công chúa.”
Kết quả, Cố Tiểu Mãn cứ như vậy bị Mạc Thanh Hàn kéo đi.
“Vì cái gì còn kêu cả ta?” Thẳng đến trên xe, đứa nhỏ tò mò mới hỏi...
Mạc Thanh Hàn rõ ràng so với Cố Tiểu Mãn cũng không biết nhiều hơn, lắc đầu, không một chút thanh âm. Tựa hồ căn bản là không thèm để ý chuyện này.
Bữa tiệc không hoa lệ giống như trong tưởng tượng của Cố Tiểu Mãn, không có nhiều người lắm. Bất quá Cố Tiểu Mãn không nhiễu loạn, vẫn biết điều đi theo phía sau Mạc Thanh Hàn. Dùng hết sức để không gây chú ý.
“Hạ Mạt học tỷ ~~~ đáng ghét, như thế nào vừa nhìn thấy ta đã lặn mất tăm hơi ~~~~(≧▽≦)/~”
Đột nhiên nghe thấy âm thanh của Lâm Hiểu. Tiểu Mãn nhịn không được khóe mắt run rẩy, nàng... Còn đuổi theo học tỷ đến tận đây sao?
Cố Tiểu Mãn đi theo Mạc Thanh Hàn, cẩn thận quan sát chung quanh. Bất quá còn chưa kịp nhìn hết mọi người, ánh mắt Cố Tiểu Mãn liền bị hấp dẫn ở mỹ nhân đang cười hướng các nàng đi tới.
Mái tóc xõa dài phía sau lưng, mặc một cái váy dài, thấy Cố Tiểu Mãn nhìn mình, mỹ nhân nhìn Cố Tiểu Mãn ôn nhu cười.
“~~~” Cố Tiểu Mãn cảm thấy xương cốt mềm nhũn ra.
“Tiểu Hàn.” Mỹ nhân mở miệng, thanh âm giống như hoa anh đào, mềm mại, làm cho người ta chịu không nổi. Cố Tiểu Mãn lập tức cúi đầu.
“Công chúa.” Mạc Thanh Hàn nhìn mỹ nhân, ngữ khí tôn kính mở miệng.
Công chúa?! Đây là cái gì xưng hô? Bây giờ mà vẫn có người dùng kiểu xưng hô như thế sao? Cố Tiểu Mãn cẩn thận trộm liếc mắt nhìn mỹ nhân một cái.
Mỹ nhân kia cùng công chúa thật sự giống nhau.
Tang Linh nhìn người đang cúi đầu phía sau Mạc Thanh Hàn, ngẫu nhiên phát hiện ra Cố Tiểu Mãn nhìn lén mình vài lần, nàng nở nụ cười phi thường quỷ dị. Tuy rằng tươi cười như này trong mắt người khác lại rất xinh đẹp.
“Nếu đã tới, sao không đến trò chuyện cùng chúng ta?” Mỉm cười, mỉm cười ~.
“Ta mệt.”
Lời thụy mỹ nhân nói ra làm Cố Tiểu Mãn muốn té ngửa. Nàng có lúc nào thì không mệt không a?
“Nếu mệt.” Đi tới nhìn Cố Tiểu Mãn mỉm cười nói: ”Vậy, đi chào hỏi rồi lên lầu ngủ đi. Ít nhất cũng phải giới thiệu bạn của ngươi cho chúng ta biết a.”
Mạc Thanh Hàn đứng tại chỗ, tựa hồ đang nghĩ gì đó. Lúc lâu sau, nàng mới kéo Cố Tiểu Mãn Mãn đi, phun ra hai chữ “Không cần.”
“???” Cố Tiểu Mãn tâm tình khó có thể hình dung.
Tang Linh cười càng tươi: “Vì sao không cần?”
Là cảm giác bị sai sao? Vì cái gì Cố Tiểu Mãn cảm thấy được, mỹ nhân hình như càng thêm khoái hoạt?
Lời nói của Tang Linh tựa hồ làm khó Mạc Thanh Hàn, nàng nghiêm túc tự hỏi. Bất quá có vẻ không có kết quả, nửa ngày sau nàng mới trả lời: ”Chính là không cần.”. Nói xong, còn đem Cố Tiểu Mãn đẩy ra phía sau.
“Tiểu Hàn, bạn của ngươi lần đầu tiên đến, nếu không giới thiệu sẽ làm nàng thực xấu hổ.” Tiếp tục mỉm cười. Ở trong mắt Diệp Nại, giờ phút này Tang Linh tươi cười giống như là đại hôi lang đang dụ dỗ tiểu bạch thỏ.
Mạc Thanh Hàn quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Mãn. ~_~’’
“..……..”
Không cần nhìn chằm chằm nàng như vậy a! Nàng cái gì cũng không biết >_<
“.……..” Rũ mắt, lôi kéo Cố Tiểu Mãn tiến lên.
“?” Người sau có chút kì quái, bị lôi kéo đi một đường phía trước.
“Tiểu Mãn? Ngươi cũng tới? ~(^v^≦)/~” Lâm Hiểu vừa thấy Mạc Thanh Hàn lôi Cố Tiểu Mãn đến, liền kích động bổ nhào tới. Bị Mạc Thanh Hàn chắn ở giữa.
“Tiểu Hàn thật đáng ghét ~~~ cho người ta ôm một cái cũng không được ~~~” Lâm Hiểu vừa ôm thất bại ai oán nói.
“Không cần.”
“Đáng ghét ~~”
“Đều đến làm quen một chút đi, về sau còn thường gặp mặt nhau.” Tang Linh vừa nói vừa đi đến bên cạnh Diệp Nại.
Nghe thế, từng người một tự giới thiệu, xem như làm quen.
“Hey. Đầu của ngươi đã khỏi chưa?” Hạ Mạt đứng trước mặt Cố Tiểu Mãn, trừng mắt, mở miệng hỏi.
“Cũng đã tốt hơn.” Bị người trừng mắt, lại nghe đối phương nói ra vẻ là quan tâm mình, loại cảm giác này quả nhiên thực ảo diệu.
“Oh!” Quay đầu.
“...”
“Ta mệt.” Mạc Thanh Hàn lôi Cố Tiểu Mãn đi.
Tang Linh liền tủm tỉm nở nụ cười: ”Vậy lên trên lầu ngủ đi, vẫn là giường cũ nha.”
“Ân.” Thụy mỹ nhân kéo Cố Tiểu Mãn lên lầu.
“Đúng rồi, ta còn chưa sắp xếp phòng cho Tiểu Mãn.” Tang Linh mỉm cười, mỉm cười.
“Không cần.” Thụy mỹ nhân đương nhiên nói: ”Tiểu Mãn ngủ cùng ta.”
“Oa aaa ~~~” Chung quanh có tiếng xuýt xoa nhẹ.
“Vậy, phải có nhiều chăn, mấy hôm nay trời lạnh, mà trong phòng chỉ có một cái chăn.” Tang Linh tiếp tục mỉm cười “Hảo tâm” nói.
“Ta dùng chung chăn với Tiểu Mãn.”
“Oa aaaaa Sss sss ~~” Tiếng xuýt xoa tăng lên.
“Mà, giường hình như quá nhỏ, ta sợ không tiện.”
“Không có vấn đề gì.”
“Chính là, nếu như vậy động tĩnh lại có thể quá lớn ~~~” Tang Linh một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.
“Sẽ không quá lớn... Ta sẽ cẩn thận.”
“Wowwwwwwww~~” Tiếng xuýt xoa ngày càng lớn.
“…………………” Cố Tiểu Mãn vẻ mặt chữ “囧”. Vì cái gì nàng cảm thấy được, xung quanh đây đầy bong bóng hồng mờ ám bay bay?
“Vậy, phải cẩn thận, nhớ đóng cửa cho kỹ.” Không gây sức ép chết người không bỏ qua, tiếp tục nói cho xong.
“Ân.”
“..…………….” Gì, vì cái gì đều nhìn các nàng như vậy?
Cố Tiểu Mãn vẻ mặt hắc tuyến bị Mạc Thanh Hàn lôi lên lầu. Chợt nghe Diệp Nại nói: ”Ai nha, quên hỏi các nàng có muốn ăn chút điểm tâm không, Tiểu Hàn cùng Tiểu Mãn đều chưa ăn gì.”
“Không sao đâu, Tiểu Nại, quấy rầy chuyện tốt của người khác, muốn bị báo ứng sao.” Thanh âm mờ ám.
Chuyện tốt? Cố Tiểu Mãn buồn bực.
Cái gì chuyện tốt?
“..………….” Đột nhiên nhớ tới...bong bóng màu hồng.
Sẽ không...
“Nha! Không đúng... Chúng ta...” Muốn giải thích vân vân và vân vân, liền đã bị thụy mỹ nhân mạnh mẽ đẩy vào phòng.
Chúng ta không có như các ngươi tưởng tượng ~~~ nàng nàng nàng...nàng bị oan!
...
Cố Tiểu Mãn vẻ mặt buồn bực ngồi trên giường, nàng đã tắm xong, quấn một cái khăn tắm, bởi vì chuyện lúc nãy nên đang không ngừng phiền não.
Mạc Thanh Hàn đang tắm, tiếng nước xả không ngừng truyền tới.
“Hảo!” Tiểu Mãn một lần nữa bừng tỉnh. Nàng ngày mai nhất định phải giải thích rõ với mọi người, tất cả đều chỉ là hiều lầm, là hiểu lầm a!
Nếu đã quyết định xong, Cố Tiểu Mãn liền ngưng mọi phiền não, đứng lên thay y phục.
“Thình thịch!” Khăn tắm vừa mới buông xuống, còn chưa kịp mặc xong quần áo, thậm chí ngay cả đồ lót đều không có cơ hội mặc vào, cánh cửa lớn phòng tắm đã bị người bên trong hung hăng mở ra.
Khí lực của Tiểu Hàn vẫn là trước sau như một rất mạnh a... Tuy biết rằng đối phương chỉ là vô tình, nhưng Cố Tiểu Mãn vẫn nhịn không được treo hắc tuyến -_-‘. Nên chú ý sức mạnh của mình chứ! Cửa này nếu như chất lượng kém, sợ rằng không chịu nổi a.
Mạc Thanh Hàn rốt cục trong phòng tắm bước ra, trên mặt như trước mang theo vẻ mệt mỏi.
“Oa a aaaa !!” Cố Tiểu Mãn vừa nhìn thấy Mạc Thanh Hàn, đã bị dọa!
Trời ạ! Không cần ở trước mặt nàng □ được không? Nàng chịu không nổi a ~~~.
Nhìn Mạc Thanh Hàn không mặc gì hướng tới gần mình, Cố Tiểu Mãn mới biết được, nguyên lai Mạc Thanh Hàn tắm xong có thói quen □.
“Tiểu Hàn! Mau mặc quần áo đi!” Cho dù không thay quần áo, tốt xấu cũng nên quấn khăn tắm đi!
Cố Tiểu Mãn quên rằng mình cũng đang khỏa thân, cầm lấy khăn tắm của mình trên giường, bước lên phía trước, muốn giúp Mạc Thanh Hàn quấn lại.
“Tiểu Mãn, ta muốn đi ngủ.” Vừa nói xong, Mạc Thanh Hàn đem khăn tắm ném đi, khiêng Cố Tiểu Mãn lên giường.
“Oa aaaaaa!” Đột nhiên bị khiêng lên, Cố Tiểu Mãn nhịn không được khẽ gọi: ”Tiểu Hàn, ngủ thì được rồi! Nhưng chúng ta mặc quần áo đã có được không? Ta không có thói quen ngủ khỏa thân... Oa a...”
Cố Tiểu Mãn còn chưa nói xong, Mạc Thanh Hàn đã đem nàng ném lên giường, kéo chăn ra, nhét Cố Tiểu Mãn vào. Chính mình chui vào nằm lên người Cố Tiểu Mãn gắt gao ôm, ngủ.
....
Thụy mỹ nhân rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ. Ngủ đến trời sập cũng không biết. Chỉ có Cố Tiểu Mãn đáng thương, mỹ nhân khỏa thân nằm trong lòng, vẻ mặt thống khổ. Nàng không có thói quen ngủ khỏa thân... Càng không có thói quen ngủ khỏa thân cùng người khác a ~~~
Cái dạng này, chỉ cần động đậy, nếu không phải mình đụng vào nơi nhạy cảm của Mạc Thanh Hàn thì nơi nhạy cảm của mình cũng bị Mạc Thanh Hàn đụng phải. Cố Tiểu Mãn giống như cương thi, nhất cử nhất động đều không dám...
Được rồi được rồi! Còn có một việc trọng yếu khác nàng cũng muốn làm.
Về sau nhất định phải cùng Tiểu Hàn lập ước pháp tam chương, mà chương quan trọng nhất sẽ là... Tuyệt đối! Tuyệt đối không ngủ khỏa thân! ~~~~(>_<)~~~~
Nhắm mắt lại. Nhanh ngủ đi nhanh ngủ đi ~~ Sức chịu đựng của nàng thật kém! Nếu còn như vậy, nàng sợ chính mình không chịu nổi, làm ra chuyện khiến bản thân hối hận, với Mạc Thanh Hàn sẽ lại càng là chuyện đáng hối hận hơn!
Xe chạy đến Mạc gia, mới vừa xuống xe, nữ công của Mạc gia đã đến gần: ”Nhị tiểu thư, công chúa đã gửi thiệp mời, thỉnh nhị tiểu thư liền cùng Cố tiểu thư tham gia cuộc gặp mặt của công chúa.”
Kết quả, Cố Tiểu Mãn cứ như vậy bị Mạc Thanh Hàn kéo đi.
“Vì cái gì còn kêu cả ta?” Thẳng đến trên xe, đứa nhỏ tò mò mới hỏi...
Mạc Thanh Hàn rõ ràng so với Cố Tiểu Mãn cũng không biết nhiều hơn, lắc đầu, không một chút thanh âm. Tựa hồ căn bản là không thèm để ý chuyện này.
Bữa tiệc không hoa lệ giống như trong tưởng tượng của Cố Tiểu Mãn, không có nhiều người lắm. Bất quá Cố Tiểu Mãn không nhiễu loạn, vẫn biết điều đi theo phía sau Mạc Thanh Hàn. Dùng hết sức để không gây chú ý.
“Hạ Mạt học tỷ ~~~ đáng ghét, như thế nào vừa nhìn thấy ta đã lặn mất tăm hơi ~~~~(≧▽≦)/~”
Đột nhiên nghe thấy âm thanh của Lâm Hiểu. Tiểu Mãn nhịn không được khóe mắt run rẩy, nàng... Còn đuổi theo học tỷ đến tận đây sao?
Cố Tiểu Mãn đi theo Mạc Thanh Hàn, cẩn thận quan sát chung quanh. Bất quá còn chưa kịp nhìn hết mọi người, ánh mắt Cố Tiểu Mãn liền bị hấp dẫn ở mỹ nhân đang cười hướng các nàng đi tới.
Mái tóc xõa dài phía sau lưng, mặc một cái váy dài, thấy Cố Tiểu Mãn nhìn mình, mỹ nhân nhìn Cố Tiểu Mãn ôn nhu cười.
“~~~” Cố Tiểu Mãn cảm thấy xương cốt mềm nhũn ra.
“Tiểu Hàn.” Mỹ nhân mở miệng, thanh âm giống như hoa anh đào, mềm mại, làm cho người ta chịu không nổi. Cố Tiểu Mãn lập tức cúi đầu.
“Công chúa.” Mạc Thanh Hàn nhìn mỹ nhân, ngữ khí tôn kính mở miệng.
Công chúa?! Đây là cái gì xưng hô? Bây giờ mà vẫn có người dùng kiểu xưng hô như thế sao? Cố Tiểu Mãn cẩn thận trộm liếc mắt nhìn mỹ nhân một cái.
Mỹ nhân kia cùng công chúa thật sự giống nhau.
Tang Linh nhìn người đang cúi đầu phía sau Mạc Thanh Hàn, ngẫu nhiên phát hiện ra Cố Tiểu Mãn nhìn lén mình vài lần, nàng nở nụ cười phi thường quỷ dị. Tuy rằng tươi cười như này trong mắt người khác lại rất xinh đẹp.
“Nếu đã tới, sao không đến trò chuyện cùng chúng ta?” Mỉm cười, mỉm cười ~.
“Ta mệt.”
Lời thụy mỹ nhân nói ra làm Cố Tiểu Mãn muốn té ngửa. Nàng có lúc nào thì không mệt không a?
“Nếu mệt.” Đi tới nhìn Cố Tiểu Mãn mỉm cười nói: ”Vậy, đi chào hỏi rồi lên lầu ngủ đi. Ít nhất cũng phải giới thiệu bạn của ngươi cho chúng ta biết a.”
Mạc Thanh Hàn đứng tại chỗ, tựa hồ đang nghĩ gì đó. Lúc lâu sau, nàng mới kéo Cố Tiểu Mãn Mãn đi, phun ra hai chữ “Không cần.”
“???” Cố Tiểu Mãn tâm tình khó có thể hình dung.
Tang Linh cười càng tươi: “Vì sao không cần?”
Là cảm giác bị sai sao? Vì cái gì Cố Tiểu Mãn cảm thấy được, mỹ nhân hình như càng thêm khoái hoạt?
Lời nói của Tang Linh tựa hồ làm khó Mạc Thanh Hàn, nàng nghiêm túc tự hỏi. Bất quá có vẻ không có kết quả, nửa ngày sau nàng mới trả lời: ”Chính là không cần.”. Nói xong, còn đem Cố Tiểu Mãn đẩy ra phía sau.
“Tiểu Hàn, bạn của ngươi lần đầu tiên đến, nếu không giới thiệu sẽ làm nàng thực xấu hổ.” Tiếp tục mỉm cười. Ở trong mắt Diệp Nại, giờ phút này Tang Linh tươi cười giống như là đại hôi lang đang dụ dỗ tiểu bạch thỏ.
Mạc Thanh Hàn quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Mãn. ~_~’’
“..……..”
Không cần nhìn chằm chằm nàng như vậy a! Nàng cái gì cũng không biết >_<
“.……..” Rũ mắt, lôi kéo Cố Tiểu Mãn tiến lên.
“?” Người sau có chút kì quái, bị lôi kéo đi một đường phía trước.
“Tiểu Mãn? Ngươi cũng tới? ~(^v^≦)/~” Lâm Hiểu vừa thấy Mạc Thanh Hàn lôi Cố Tiểu Mãn đến, liền kích động bổ nhào tới. Bị Mạc Thanh Hàn chắn ở giữa.
“Tiểu Hàn thật đáng ghét ~~~ cho người ta ôm một cái cũng không được ~~~” Lâm Hiểu vừa ôm thất bại ai oán nói.
“Không cần.”
“Đáng ghét ~~”
“Đều đến làm quen một chút đi, về sau còn thường gặp mặt nhau.” Tang Linh vừa nói vừa đi đến bên cạnh Diệp Nại.
Nghe thế, từng người một tự giới thiệu, xem như làm quen.
“Hey. Đầu của ngươi đã khỏi chưa?” Hạ Mạt đứng trước mặt Cố Tiểu Mãn, trừng mắt, mở miệng hỏi.
“Cũng đã tốt hơn.” Bị người trừng mắt, lại nghe đối phương nói ra vẻ là quan tâm mình, loại cảm giác này quả nhiên thực ảo diệu.
“Oh!” Quay đầu.
“...”
“Ta mệt.” Mạc Thanh Hàn lôi Cố Tiểu Mãn đi.
Tang Linh liền tủm tỉm nở nụ cười: ”Vậy lên trên lầu ngủ đi, vẫn là giường cũ nha.”
“Ân.” Thụy mỹ nhân kéo Cố Tiểu Mãn lên lầu.
“Đúng rồi, ta còn chưa sắp xếp phòng cho Tiểu Mãn.” Tang Linh mỉm cười, mỉm cười.
“Không cần.” Thụy mỹ nhân đương nhiên nói: ”Tiểu Mãn ngủ cùng ta.”
“Oa aaa ~~~” Chung quanh có tiếng xuýt xoa nhẹ.
“Vậy, phải có nhiều chăn, mấy hôm nay trời lạnh, mà trong phòng chỉ có một cái chăn.” Tang Linh tiếp tục mỉm cười “Hảo tâm” nói.
“Ta dùng chung chăn với Tiểu Mãn.”
“Oa aaaaa Sss sss ~~” Tiếng xuýt xoa tăng lên.
“Mà, giường hình như quá nhỏ, ta sợ không tiện.”
“Không có vấn đề gì.”
“Chính là, nếu như vậy động tĩnh lại có thể quá lớn ~~~” Tang Linh một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.
“Sẽ không quá lớn... Ta sẽ cẩn thận.”
“Wowwwwwwww~~” Tiếng xuýt xoa ngày càng lớn.
“…………………” Cố Tiểu Mãn vẻ mặt chữ “囧”. Vì cái gì nàng cảm thấy được, xung quanh đây đầy bong bóng hồng mờ ám bay bay?
“Vậy, phải cẩn thận, nhớ đóng cửa cho kỹ.” Không gây sức ép chết người không bỏ qua, tiếp tục nói cho xong.
“Ân.”
“..…………….” Gì, vì cái gì đều nhìn các nàng như vậy?
Cố Tiểu Mãn vẻ mặt hắc tuyến bị Mạc Thanh Hàn lôi lên lầu. Chợt nghe Diệp Nại nói: ”Ai nha, quên hỏi các nàng có muốn ăn chút điểm tâm không, Tiểu Hàn cùng Tiểu Mãn đều chưa ăn gì.”
“Không sao đâu, Tiểu Nại, quấy rầy chuyện tốt của người khác, muốn bị báo ứng sao.” Thanh âm mờ ám.
Chuyện tốt? Cố Tiểu Mãn buồn bực.
Cái gì chuyện tốt?
“..………….” Đột nhiên nhớ tới...bong bóng màu hồng.
Sẽ không...
“Nha! Không đúng... Chúng ta...” Muốn giải thích vân vân và vân vân, liền đã bị thụy mỹ nhân mạnh mẽ đẩy vào phòng.
Chúng ta không có như các ngươi tưởng tượng ~~~ nàng nàng nàng...nàng bị oan!
...
Cố Tiểu Mãn vẻ mặt buồn bực ngồi trên giường, nàng đã tắm xong, quấn một cái khăn tắm, bởi vì chuyện lúc nãy nên đang không ngừng phiền não.
Mạc Thanh Hàn đang tắm, tiếng nước xả không ngừng truyền tới.
“Hảo!” Tiểu Mãn một lần nữa bừng tỉnh. Nàng ngày mai nhất định phải giải thích rõ với mọi người, tất cả đều chỉ là hiều lầm, là hiểu lầm a!
Nếu đã quyết định xong, Cố Tiểu Mãn liền ngưng mọi phiền não, đứng lên thay y phục.
“Thình thịch!” Khăn tắm vừa mới buông xuống, còn chưa kịp mặc xong quần áo, thậm chí ngay cả đồ lót đều không có cơ hội mặc vào, cánh cửa lớn phòng tắm đã bị người bên trong hung hăng mở ra.
Khí lực của Tiểu Hàn vẫn là trước sau như một rất mạnh a... Tuy biết rằng đối phương chỉ là vô tình, nhưng Cố Tiểu Mãn vẫn nhịn không được treo hắc tuyến -_-‘. Nên chú ý sức mạnh của mình chứ! Cửa này nếu như chất lượng kém, sợ rằng không chịu nổi a.
Mạc Thanh Hàn rốt cục trong phòng tắm bước ra, trên mặt như trước mang theo vẻ mệt mỏi.
“Oa a aaaa !!” Cố Tiểu Mãn vừa nhìn thấy Mạc Thanh Hàn, đã bị dọa!
Trời ạ! Không cần ở trước mặt nàng □ được không? Nàng chịu không nổi a ~~~.
Nhìn Mạc Thanh Hàn không mặc gì hướng tới gần mình, Cố Tiểu Mãn mới biết được, nguyên lai Mạc Thanh Hàn tắm xong có thói quen □.
“Tiểu Hàn! Mau mặc quần áo đi!” Cho dù không thay quần áo, tốt xấu cũng nên quấn khăn tắm đi!
Cố Tiểu Mãn quên rằng mình cũng đang khỏa thân, cầm lấy khăn tắm của mình trên giường, bước lên phía trước, muốn giúp Mạc Thanh Hàn quấn lại.
“Tiểu Mãn, ta muốn đi ngủ.” Vừa nói xong, Mạc Thanh Hàn đem khăn tắm ném đi, khiêng Cố Tiểu Mãn lên giường.
“Oa aaaaaa!” Đột nhiên bị khiêng lên, Cố Tiểu Mãn nhịn không được khẽ gọi: ”Tiểu Hàn, ngủ thì được rồi! Nhưng chúng ta mặc quần áo đã có được không? Ta không có thói quen ngủ khỏa thân... Oa a...”
Cố Tiểu Mãn còn chưa nói xong, Mạc Thanh Hàn đã đem nàng ném lên giường, kéo chăn ra, nhét Cố Tiểu Mãn vào. Chính mình chui vào nằm lên người Cố Tiểu Mãn gắt gao ôm, ngủ.
....
Thụy mỹ nhân rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ. Ngủ đến trời sập cũng không biết. Chỉ có Cố Tiểu Mãn đáng thương, mỹ nhân khỏa thân nằm trong lòng, vẻ mặt thống khổ. Nàng không có thói quen ngủ khỏa thân... Càng không có thói quen ngủ khỏa thân cùng người khác a ~~~
Cái dạng này, chỉ cần động đậy, nếu không phải mình đụng vào nơi nhạy cảm của Mạc Thanh Hàn thì nơi nhạy cảm của mình cũng bị Mạc Thanh Hàn đụng phải. Cố Tiểu Mãn giống như cương thi, nhất cử nhất động đều không dám...
Được rồi được rồi! Còn có một việc trọng yếu khác nàng cũng muốn làm.
Về sau nhất định phải cùng Tiểu Hàn lập ước pháp tam chương, mà chương quan trọng nhất sẽ là... Tuyệt đối! Tuyệt đối không ngủ khỏa thân! ~~~~(>_<)~~~~
Nhắm mắt lại. Nhanh ngủ đi nhanh ngủ đi ~~ Sức chịu đựng của nàng thật kém! Nếu còn như vậy, nàng sợ chính mình không chịu nổi, làm ra chuyện khiến bản thân hối hận, với Mạc Thanh Hàn sẽ lại càng là chuyện đáng hối hận hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.