Chương 12: Cô hai mươi mấy năm nay là vì điều gì đối với tôi mà lạnh lùng? Hiện tại cô lại muốn làm nũng là muốn nói điều gì?
Minh Dã
15/06/2017
“Cặn bã!” Trầm Lạc Phù hướng đến bóng lưng Trầm Vĩnh Lan căm tức nói.
Sau khi Trầm Vĩnh Lan rời khỏi phòng, nàng cảm thấy khó có thể bình phục tâm tình của mình, thậm chí đem hai mươi mấy năm thâm tình đối với Trầm Vĩnh Lan mà bất mãn, đều áp dụng ở hai chữ trên. Phải hiểu được rằng Trầm Lạc Phù hai mươi lăm năm qua luôn luôn được giáo dục rất tốt, trong miệng cho tới bây giờ chưa bao giờ phun ra những câu chữ thô tục, đại khái hiện giờ Trầm Lạc Phù đã lớn cũng có chừng mực, tuy rằng hai chữ đó cho là bình thường nhưng lại bao hàm mãnh liệt hết sắc thái trong lòng nàng, cũng có thể thấy được Trầm Lạc Phù đối với Trầm Vĩnh Lan là phẫn nỗ như thế nào.
Trầm Vĩnh Lan vuốt mặt đi ra, nàng cảm thấy mặt mình nóng rát thực rất là đau, nàng còn cảm thấy bản thân đã bị Trầm Lạc Phù hủy dung nhan rồi, nghĩa đến đây lại giống như con mèo một chút áy náy hổ thẹn trong nháy mắt liền xem như không có… Quả nhiên là chó chưa bao giờ cắn người, đến khi cắn lại rất dọa người, ít nhất Trầm Vĩnh Lan cảm thấy bàn tay này đánh thực sự quá độc ác, một chút cũng đều không có thủ hạ lưu tình, nhìn không ra Trầm Lạc Phù thoạt nhìn mảnh mai lại có thể ra tay mạnh đến như vậy, không nghĩ tới nàng cũng đã gần ba mươi tuổi rồi sao? Quên đi, một cái tát đổi lấy nụ hôn đầu tiên của tiểu trinh nữ Trầm Lạc Phù xem ra cũng có qua có lại vậy Trầm Vĩnh Lan cơ hồ vẫn thấy thua thiệt, suy cho cùng ngay cả lưỡi cũng chưa chạm đến vì vậy vẫn xem như không tính, hôn một cái cũng không mất khối thịt nào, không hiểu tại sao Trầm Lạc Phù cứ như vậy mà để ý làm gì? Đó là đương nhiên, Trầm Lạc Phù với nàng đơn thuần căn bản là không ở cùng một trình độ.Nhưng nàng cũng không rõ sai lầm ở chỗ nào, tại sao chính mình lại cảm thấy cùng Trầm Lạc Phù hôn môi cảm giác cũng tốt lắm đấy chứ? Uhmm… nhất định là ảo giác rồi.
Trầm Lạc Phù tuy rằng mắng ra hai chữ “Cặn bã!” nhưng là vẫn như trước không thể bình ổn cảm xúc ở trong lòng mình, nàng ở trong phòng đi tới đi lui, nàng vừa nghĩ tới mình và Trầm Vĩnh Lan loại này ở cùng nhau dưới một mái nhà trong lòng cơn giận lại xông ra, lần này đánh mất nụ hôn đầu tiên, lần sau ai biết được Trầm Vĩnh Lan lại muốn làm ra chuyện gì quá giới hạn nữa…
Trầm Lạc Phù nghĩ vậy, liền bực tức đi ra khỏi phòng mình, sau đó hướng đến phòng Trầm Vĩnh Lan đẩy cửa ra.
Trầm Vĩnh Lan đang sờ mó mặt mình, tâm tình bởi vì bị hủy nhan sắc mà u buồn, liền nhìn thấy Trầm Lạc Phù hung hăng đẩy cửa phòng mình ra.
“Cô muốn làm gì?” Trầm Vĩnh Lan rất muốn hiện ra một cái bộ dáng tươi cười, nhưng thực ra ở khóe miệng lại có chút đau, vì thế liền từ bỏ, nàng thực sự không hiểu được Trầm Lạc Phù giờ phút này chạy đến gian phòng của mình để làm cái gì, chẳng lẽ vẫn chưa hết giận hay sao, hay còn muốn cho mình thêm một cái tát, cái này không thể được, một cái tát là bản thân mình đã kiềm chế có giới hạn lắm rồi.
“Tôi tới nói cho cô biết một tiếng, ngày mai tôi sẽ dọn đi, về phần bà nội tôi sẽ nói rõ ràng…” Trầm Lạc Phù ngữ khí lạnh như băng nói, kia giống như là đóa phù dung băng lãnh, khuôn mặt tựa như khối băng bên trong lẫn bên ngoài đều giống nhau một loại.
Trầm Vĩnh Lan nghe vậy, thầm nghĩ không ổn, chuyện lớn a, Trầm Lạc Phù nếu như hướng đến mẹ mình mà tố cáo,còn nói mình là yêu thích nữ nhân một lần thì coi như xong, nhưng còn chuyện mình cưỡng hôn đến cháu ruột nữ, nghĩ đến tính cách của Lưu lão thái thái phỏng chừng sẽ lột da mình mất. Trầm Vĩnh Lan nghĩ đến việc này mới hậu tri hậu giác ý thức được mình mới vừa rồi là cưỡng hôn cháu ruột, đột nhiên mới hiểu được tầm quan trọng, cảm thấy thực ra bản thân cũng rất biến thái. ( ~~ quá biến thái luôn :)) ) Suy cho cùng cũng không thể trách nàng, trước khi nàng đối với Trầm Lạc Phù tình cảm không hề tốt, trong trí nhớ của nàng cũng không hề chú ý Trầm Lạc Phù có phải là cháu ruột nàng hay không? Trầm Vĩnh Lan không hổ danh là hoa thủy tiên, không lúc nào mà không vì mình mà chối bỏ trách nhiêm.
” Tôi thấy cô ở đây rất tốt, tại sao lại muốn bỏ đi?” Trầm Vĩnh Lan cười làm lành nói, tuy rằng lúc trước nàng không hy vọng Trầm Lạc Phù vào ở, thế nhưng hiện tại nàng một chút cũng không hy vọng Trầm Lạc Phù rời đi, cho dù Trầm Lạc Phù không đi cáo trạng, cũng có nhiều nguyên nhân ích kỷ khiến Trầm Vĩnh Lan không muốn Lạc Phù rời đi. Trầm Lạc Phù ở nơi này nàng rõ ràng cảm thấy thoải mái hơn, quần áo có người giặt, giặt lại rất sạch rất thơm mát a, không những phơi nắng khô ráo mà đồng thời cũng gấp lại đàng hoàng và đặt gọn gàng trong tủ quần áo, phòng cũng có người quét dọn, sáng sớm lại còn làm giúp người ta ly nước mật ong ngọt ngào, ngay cả nàng cũng cảm thấy vừa lòng thỏa mãn, thời gian vừa qua đều không có ai phục vụ nàng tốt như vậy. Lúc này nàng hoàn toàn không ý thức được, Trầm Lạc Phù đối tốt với nàng như vậy, nàng còn làm ra chuyện cặn bã như vậy, thật đúng là vô sỉ mà!
Trầm Vĩnh Lan tuyệt đối là một người phụ nữ không biết xấu hổ là gì, vẫn hoàn toàn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, cái gì gọi là đột nhiên, rõ ràng Trầm Vĩnh Lan đã làm chuyện quá trớn, còn có mặt mũi nào mà bản thân nàng lại còn hỏi như vậy, Trầm Lạc Phù cảm thấy Trầm Vĩnh Lan đúng là càng ngày càng đáng ghét!
Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù gương mặt lạnh lùng không nói lời nào, thiệt tình cảm thấy tiểu xử nữ vẫn còn ghét cái chuyện vừa rồi, chỉ là nụ hôn đầu tiên thôi mà, cũng đâu phải thất thân, ngươi đã tán ta một bạt tay còn không đáng giá sao, đối với ngươi nụ hôn đầu tiên đáng giá chẳng lẽ gương mặt ta không đáng giá sao? Trầm Vĩnh Lan trong lòng âm thầm thấy bất bình nghĩ tới, nhưng hoàn toàn quên đi bản thân mình là tự làm tự chịu.
Vì muốn lưu lại Trầm Lạc Phù, Trầm Vĩnh Lan quyết định hạ thấp thái độ,chung quy nàng vẫn có chút sợ hãi mẹ nàng, nói chung tối trọng yếu vẫn là vì lợi ích bản thân mình, nàng vẫn muốn tiếp tục thoải mái thêm vài ngày, vì lợi ích Trầm Vĩnh Lan vẫn có thể không tiếc giá nào.
“Tôi nói với cô… Lạc Phù, đừng để trong lòng, cô út cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa” Trầm Vĩnh Lan ngữ khí mềm giọng hướng Trầm Lạc Phù nhận lỗi, kỳ thực nàng cũng không phải thực tâm mà xin lỗi, nàng ở trong lòng cũng không có một chút áy náy nào, bất quá là vì muốn tạm thời lưu giữ Trầm Lạc Phù nên mới nói như vậy.
Trầm Lạc Phù hiển nhiên là có chút kinh ngạc, Trầm Vĩnh Lan hướng mình nhận lỗi, Trầm Vĩnh Lan này hai mươi mấy năm qua đối với mình làm những chuyện xấu xa, sự tình cũng không hề ít, nhưng chưa bao giờ thấy qua lại hướng nàng nhận lỗi, thật là có loại sự tình ngạc nhiên rất ít xảy ra như vậy
“Cô đừng đi có được không?” Trầm Vĩnh Lan liền đưa tay bắt lấy tay Trầm Lạc Phù, điệu bộ làm như chúng ta đều là người một nhà có quan hệ thân thiết, rất khoa trương, nàng giờ phút này giọng nói như là đang làm nũng.
Ý thức được Trầm Vĩnh Lan đang hướng về phía nàng mà làm nũng khiến Trầm Lạc Phù như muốn nổi da gà, thực sự là nổi da gà mà, đều nổi rất rõ ràng, Trầm Lạc Phù ớn lạnh đến độ muốn chịu không nổi. Đây là lần thứ hai Trầm Vĩnh Lan hướng đến nàng làm nũng, hay là cô dưới tình huống này liền ý thức được? Cô hai mươi mấy năm nay là vì điều gì đối với tôi mà lạnh lùng? Hiện tại cô lại muốn làm nũng là muốn nói điều gì? Cô còn không biết như thế nào mà biểu hiện rõ một chút sao? Kỳ thật Trầm Lạc Phù rất muốn hướng Trầm Vĩnh Lan như vậy mà rống lên hết bức xúc trong lòng. Sự thật có thể chứng minh, Trầm Vĩnh Lan quả thực có khả năng càng không biết biểu hiện…
Trầm Vĩnh Lan tựa hồ không biết Trầm Lạc Phù đối với mình dường như rất muốn buồn nôn, lại cố ý dán càng lúc càng gần hơn, càng quái đản mà diễn xuất.
“Cô cũng đã tát tôi một cái, cô xem mặt của tôi đều sưng lên rồi, nếu cô chưa hết giận tôi vậy được rồi,bên mặt còn lại tôi cho cô tát thêm một cái nữa, cô đừng rời đi được không?” Trầm Vĩnh Lan đem gương mặt sưng đỏ hướng đến Trầm Lạc Phù, nàng đương nhiên không phải vì muốn Trầm Lạc Phù bổ sung thêm một cái tát, mà là làm cho Trầm Lạc Phù thấy rõ rằng chính bản thân mình cũng là người bị hại, bị ngươi đánh cho xém điều có phần nghiêm trọng muốn hủy dung nhan không đúng hay sao? Có phải hay không xem như là hều đi chứ…
Trầm Lạc Phù nhìn đến gương mặt Trầm Vĩnh Lan vẫn còn hiện rõ năm ngón tay của mình, trên gương mặt hơi hơi sưng đỏ, nàng đương nhiên cũng biết vừa rồi mình có bao nhiêu sức lực đều dùng đến, nhưng vẫn cảm thấy rằng chính là người đó đáng nhận được vì thế bản thân nàng cũng sẽ không cảm thấy áy náy, Trầm Lạc Phù trong lòng rất muốn hừ lạnh, nhưng sau đó liền thay đổi ý nghĩ, Trầm Vĩnh Lan kia rất xem trọng khuôn mặt mình, cũng coi như có chút hả giận. Nàng đương nhiên sẽ không ngây ngốc cho rằng Trầm Vĩnh Lan thực sự là hướng mình có sự chân thành, đương nhiên cơ hội hiếm có vô cùng coi như mình tận dụng cơ hội vậy. Lúc này Trầm Lạc Phù liền hy vọng mình là Trầm Vĩnh Lan, tại sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy, cái kia như thế nào lại không thấu tình đạt lý mà hiểu chuyện, nhưng chung quy nàng là Trầm Lạc Phù không phải Trầm Vĩnh Lan, nhất định nàng sẽ không làm ra sự việc như vậy.
“Cô út cứ yên tâm, tôi sẽ không nói cho bà nội biết chuyện này nhưng tôi vẫn sẽ dọn đi” Trầm Vĩnh Lan tuy rằng nhận lỗi ít nhiều cũng khiến Trầm Lạc Phù hơi một chút hết giận, nhưng Trầm Lạc Phù vẫn nghĩ tới mình và Trầm Vĩnh Lan nữ nhân loại này lại không biết giữ ý tứ cơ hồi vẫn thấy nên rời đi là sáng suốt nhất.
“Cô út cam đoan sẽ không bao giờ… không bao giờ làm chuyện xấu xa này nữa, cũng sẽ không đưa nữ nhân về nhà qua đêm, nhất định cho ngươi cảm giác thoải mái ở nơi này, ngươi thấy như thế nào?” Trầm Vĩnh Lan nghiêm trang nói không có một chút đùa giỡn, cho dù Trầm Lạc Phù không tố cáo nhưng việc nàng rời đi cũng sẽ khiến Lưu lão thái thái như thường mà suy nghĩ cho rằng mình xua đuổi nàng đi, đến lúc đó không phải là một dạng mà khó bề giao phó.
Sau khi Trầm Vĩnh Lan rời khỏi phòng, nàng cảm thấy khó có thể bình phục tâm tình của mình, thậm chí đem hai mươi mấy năm thâm tình đối với Trầm Vĩnh Lan mà bất mãn, đều áp dụng ở hai chữ trên. Phải hiểu được rằng Trầm Lạc Phù hai mươi lăm năm qua luôn luôn được giáo dục rất tốt, trong miệng cho tới bây giờ chưa bao giờ phun ra những câu chữ thô tục, đại khái hiện giờ Trầm Lạc Phù đã lớn cũng có chừng mực, tuy rằng hai chữ đó cho là bình thường nhưng lại bao hàm mãnh liệt hết sắc thái trong lòng nàng, cũng có thể thấy được Trầm Lạc Phù đối với Trầm Vĩnh Lan là phẫn nỗ như thế nào.
Trầm Vĩnh Lan vuốt mặt đi ra, nàng cảm thấy mặt mình nóng rát thực rất là đau, nàng còn cảm thấy bản thân đã bị Trầm Lạc Phù hủy dung nhan rồi, nghĩa đến đây lại giống như con mèo một chút áy náy hổ thẹn trong nháy mắt liền xem như không có… Quả nhiên là chó chưa bao giờ cắn người, đến khi cắn lại rất dọa người, ít nhất Trầm Vĩnh Lan cảm thấy bàn tay này đánh thực sự quá độc ác, một chút cũng đều không có thủ hạ lưu tình, nhìn không ra Trầm Lạc Phù thoạt nhìn mảnh mai lại có thể ra tay mạnh đến như vậy, không nghĩ tới nàng cũng đã gần ba mươi tuổi rồi sao? Quên đi, một cái tát đổi lấy nụ hôn đầu tiên của tiểu trinh nữ Trầm Lạc Phù xem ra cũng có qua có lại vậy Trầm Vĩnh Lan cơ hồ vẫn thấy thua thiệt, suy cho cùng ngay cả lưỡi cũng chưa chạm đến vì vậy vẫn xem như không tính, hôn một cái cũng không mất khối thịt nào, không hiểu tại sao Trầm Lạc Phù cứ như vậy mà để ý làm gì? Đó là đương nhiên, Trầm Lạc Phù với nàng đơn thuần căn bản là không ở cùng một trình độ.Nhưng nàng cũng không rõ sai lầm ở chỗ nào, tại sao chính mình lại cảm thấy cùng Trầm Lạc Phù hôn môi cảm giác cũng tốt lắm đấy chứ? Uhmm… nhất định là ảo giác rồi.
Trầm Lạc Phù tuy rằng mắng ra hai chữ “Cặn bã!” nhưng là vẫn như trước không thể bình ổn cảm xúc ở trong lòng mình, nàng ở trong phòng đi tới đi lui, nàng vừa nghĩ tới mình và Trầm Vĩnh Lan loại này ở cùng nhau dưới một mái nhà trong lòng cơn giận lại xông ra, lần này đánh mất nụ hôn đầu tiên, lần sau ai biết được Trầm Vĩnh Lan lại muốn làm ra chuyện gì quá giới hạn nữa…
Trầm Lạc Phù nghĩ vậy, liền bực tức đi ra khỏi phòng mình, sau đó hướng đến phòng Trầm Vĩnh Lan đẩy cửa ra.
Trầm Vĩnh Lan đang sờ mó mặt mình, tâm tình bởi vì bị hủy nhan sắc mà u buồn, liền nhìn thấy Trầm Lạc Phù hung hăng đẩy cửa phòng mình ra.
“Cô muốn làm gì?” Trầm Vĩnh Lan rất muốn hiện ra một cái bộ dáng tươi cười, nhưng thực ra ở khóe miệng lại có chút đau, vì thế liền từ bỏ, nàng thực sự không hiểu được Trầm Lạc Phù giờ phút này chạy đến gian phòng của mình để làm cái gì, chẳng lẽ vẫn chưa hết giận hay sao, hay còn muốn cho mình thêm một cái tát, cái này không thể được, một cái tát là bản thân mình đã kiềm chế có giới hạn lắm rồi.
“Tôi tới nói cho cô biết một tiếng, ngày mai tôi sẽ dọn đi, về phần bà nội tôi sẽ nói rõ ràng…” Trầm Lạc Phù ngữ khí lạnh như băng nói, kia giống như là đóa phù dung băng lãnh, khuôn mặt tựa như khối băng bên trong lẫn bên ngoài đều giống nhau một loại.
Trầm Vĩnh Lan nghe vậy, thầm nghĩ không ổn, chuyện lớn a, Trầm Lạc Phù nếu như hướng đến mẹ mình mà tố cáo,còn nói mình là yêu thích nữ nhân một lần thì coi như xong, nhưng còn chuyện mình cưỡng hôn đến cháu ruột nữ, nghĩ đến tính cách của Lưu lão thái thái phỏng chừng sẽ lột da mình mất. Trầm Vĩnh Lan nghĩ đến việc này mới hậu tri hậu giác ý thức được mình mới vừa rồi là cưỡng hôn cháu ruột, đột nhiên mới hiểu được tầm quan trọng, cảm thấy thực ra bản thân cũng rất biến thái. ( ~~ quá biến thái luôn :)) ) Suy cho cùng cũng không thể trách nàng, trước khi nàng đối với Trầm Lạc Phù tình cảm không hề tốt, trong trí nhớ của nàng cũng không hề chú ý Trầm Lạc Phù có phải là cháu ruột nàng hay không? Trầm Vĩnh Lan không hổ danh là hoa thủy tiên, không lúc nào mà không vì mình mà chối bỏ trách nhiêm.
” Tôi thấy cô ở đây rất tốt, tại sao lại muốn bỏ đi?” Trầm Vĩnh Lan cười làm lành nói, tuy rằng lúc trước nàng không hy vọng Trầm Lạc Phù vào ở, thế nhưng hiện tại nàng một chút cũng không hy vọng Trầm Lạc Phù rời đi, cho dù Trầm Lạc Phù không đi cáo trạng, cũng có nhiều nguyên nhân ích kỷ khiến Trầm Vĩnh Lan không muốn Lạc Phù rời đi. Trầm Lạc Phù ở nơi này nàng rõ ràng cảm thấy thoải mái hơn, quần áo có người giặt, giặt lại rất sạch rất thơm mát a, không những phơi nắng khô ráo mà đồng thời cũng gấp lại đàng hoàng và đặt gọn gàng trong tủ quần áo, phòng cũng có người quét dọn, sáng sớm lại còn làm giúp người ta ly nước mật ong ngọt ngào, ngay cả nàng cũng cảm thấy vừa lòng thỏa mãn, thời gian vừa qua đều không có ai phục vụ nàng tốt như vậy. Lúc này nàng hoàn toàn không ý thức được, Trầm Lạc Phù đối tốt với nàng như vậy, nàng còn làm ra chuyện cặn bã như vậy, thật đúng là vô sỉ mà!
Trầm Vĩnh Lan tuyệt đối là một người phụ nữ không biết xấu hổ là gì, vẫn hoàn toàn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, cái gì gọi là đột nhiên, rõ ràng Trầm Vĩnh Lan đã làm chuyện quá trớn, còn có mặt mũi nào mà bản thân nàng lại còn hỏi như vậy, Trầm Lạc Phù cảm thấy Trầm Vĩnh Lan đúng là càng ngày càng đáng ghét!
Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù gương mặt lạnh lùng không nói lời nào, thiệt tình cảm thấy tiểu xử nữ vẫn còn ghét cái chuyện vừa rồi, chỉ là nụ hôn đầu tiên thôi mà, cũng đâu phải thất thân, ngươi đã tán ta một bạt tay còn không đáng giá sao, đối với ngươi nụ hôn đầu tiên đáng giá chẳng lẽ gương mặt ta không đáng giá sao? Trầm Vĩnh Lan trong lòng âm thầm thấy bất bình nghĩ tới, nhưng hoàn toàn quên đi bản thân mình là tự làm tự chịu.
Vì muốn lưu lại Trầm Lạc Phù, Trầm Vĩnh Lan quyết định hạ thấp thái độ,chung quy nàng vẫn có chút sợ hãi mẹ nàng, nói chung tối trọng yếu vẫn là vì lợi ích bản thân mình, nàng vẫn muốn tiếp tục thoải mái thêm vài ngày, vì lợi ích Trầm Vĩnh Lan vẫn có thể không tiếc giá nào.
“Tôi nói với cô… Lạc Phù, đừng để trong lòng, cô út cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa” Trầm Vĩnh Lan ngữ khí mềm giọng hướng Trầm Lạc Phù nhận lỗi, kỳ thực nàng cũng không phải thực tâm mà xin lỗi, nàng ở trong lòng cũng không có một chút áy náy nào, bất quá là vì muốn tạm thời lưu giữ Trầm Lạc Phù nên mới nói như vậy.
Trầm Lạc Phù hiển nhiên là có chút kinh ngạc, Trầm Vĩnh Lan hướng mình nhận lỗi, Trầm Vĩnh Lan này hai mươi mấy năm qua đối với mình làm những chuyện xấu xa, sự tình cũng không hề ít, nhưng chưa bao giờ thấy qua lại hướng nàng nhận lỗi, thật là có loại sự tình ngạc nhiên rất ít xảy ra như vậy
“Cô đừng đi có được không?” Trầm Vĩnh Lan liền đưa tay bắt lấy tay Trầm Lạc Phù, điệu bộ làm như chúng ta đều là người một nhà có quan hệ thân thiết, rất khoa trương, nàng giờ phút này giọng nói như là đang làm nũng.
Ý thức được Trầm Vĩnh Lan đang hướng về phía nàng mà làm nũng khiến Trầm Lạc Phù như muốn nổi da gà, thực sự là nổi da gà mà, đều nổi rất rõ ràng, Trầm Lạc Phù ớn lạnh đến độ muốn chịu không nổi. Đây là lần thứ hai Trầm Vĩnh Lan hướng đến nàng làm nũng, hay là cô dưới tình huống này liền ý thức được? Cô hai mươi mấy năm nay là vì điều gì đối với tôi mà lạnh lùng? Hiện tại cô lại muốn làm nũng là muốn nói điều gì? Cô còn không biết như thế nào mà biểu hiện rõ một chút sao? Kỳ thật Trầm Lạc Phù rất muốn hướng Trầm Vĩnh Lan như vậy mà rống lên hết bức xúc trong lòng. Sự thật có thể chứng minh, Trầm Vĩnh Lan quả thực có khả năng càng không biết biểu hiện…
Trầm Vĩnh Lan tựa hồ không biết Trầm Lạc Phù đối với mình dường như rất muốn buồn nôn, lại cố ý dán càng lúc càng gần hơn, càng quái đản mà diễn xuất.
“Cô cũng đã tát tôi một cái, cô xem mặt của tôi đều sưng lên rồi, nếu cô chưa hết giận tôi vậy được rồi,bên mặt còn lại tôi cho cô tát thêm một cái nữa, cô đừng rời đi được không?” Trầm Vĩnh Lan đem gương mặt sưng đỏ hướng đến Trầm Lạc Phù, nàng đương nhiên không phải vì muốn Trầm Lạc Phù bổ sung thêm một cái tát, mà là làm cho Trầm Lạc Phù thấy rõ rằng chính bản thân mình cũng là người bị hại, bị ngươi đánh cho xém điều có phần nghiêm trọng muốn hủy dung nhan không đúng hay sao? Có phải hay không xem như là hều đi chứ…
Trầm Lạc Phù nhìn đến gương mặt Trầm Vĩnh Lan vẫn còn hiện rõ năm ngón tay của mình, trên gương mặt hơi hơi sưng đỏ, nàng đương nhiên cũng biết vừa rồi mình có bao nhiêu sức lực đều dùng đến, nhưng vẫn cảm thấy rằng chính là người đó đáng nhận được vì thế bản thân nàng cũng sẽ không cảm thấy áy náy, Trầm Lạc Phù trong lòng rất muốn hừ lạnh, nhưng sau đó liền thay đổi ý nghĩ, Trầm Vĩnh Lan kia rất xem trọng khuôn mặt mình, cũng coi như có chút hả giận. Nàng đương nhiên sẽ không ngây ngốc cho rằng Trầm Vĩnh Lan thực sự là hướng mình có sự chân thành, đương nhiên cơ hội hiếm có vô cùng coi như mình tận dụng cơ hội vậy. Lúc này Trầm Lạc Phù liền hy vọng mình là Trầm Vĩnh Lan, tại sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy, cái kia như thế nào lại không thấu tình đạt lý mà hiểu chuyện, nhưng chung quy nàng là Trầm Lạc Phù không phải Trầm Vĩnh Lan, nhất định nàng sẽ không làm ra sự việc như vậy.
“Cô út cứ yên tâm, tôi sẽ không nói cho bà nội biết chuyện này nhưng tôi vẫn sẽ dọn đi” Trầm Vĩnh Lan tuy rằng nhận lỗi ít nhiều cũng khiến Trầm Lạc Phù hơi một chút hết giận, nhưng Trầm Lạc Phù vẫn nghĩ tới mình và Trầm Vĩnh Lan nữ nhân loại này lại không biết giữ ý tứ cơ hồi vẫn thấy nên rời đi là sáng suốt nhất.
“Cô út cam đoan sẽ không bao giờ… không bao giờ làm chuyện xấu xa này nữa, cũng sẽ không đưa nữ nhân về nhà qua đêm, nhất định cho ngươi cảm giác thoải mái ở nơi này, ngươi thấy như thế nào?” Trầm Vĩnh Lan nghiêm trang nói không có một chút đùa giỡn, cho dù Trầm Lạc Phù không tố cáo nhưng việc nàng rời đi cũng sẽ khiến Lưu lão thái thái như thường mà suy nghĩ cho rằng mình xua đuổi nàng đi, đến lúc đó không phải là một dạng mà khó bề giao phó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.