Chương 61: Đại nhân vật!
Minh Dã
04/07/2017
“Tôi cam đoan Cô Cô của tôi không phải là Tiểu Tam của chồng cô” Trầm Lạc Phù nói với Tôn Dĩnh một cách quả quyết, ánh mắt cũng lóe lên sự
kiên định quả quyết.
“Đúng vậy, không phải chắc chắn là không phải, lão nương chưa bao giờ biết nói dối, lão nương có thiếu gì đàn ông không tìm lại cần đi tìm chồng của người khác sao? Lão nương cơ bản chưa bao giờ dính lấy đàn ông đã có vợ…” Trầm Vĩnh Lan lúc này khí thế liền tăng cao, giống như anh hùng xuất trận, tả một câu lão nương, hữu một câu lão nương, nàng rất ít khi nào nói chuyện thô lỗ như vậy, có thể thấy lần này bạt tay của Tôn Dĩnh gây ra không hề nhỏ.
Trầm Lạc Phù cũng có chút kinh ngạc nhìn lên Trầm Vĩnh Lan, không ngờ người phụ nữ này lại có bộ mặt khác thô lỗ như vậy, quả nhiên nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo bên ngoài.
Tôn Dĩnh tất nhiên đối với thái độ của Trầm Vĩnh Lan cũng có chút bất đồng, nàng vừa nhìn Trầm Vĩnh Lan vừa nghĩ đến cách nói chuyện thẳng thắng chứ không phải dạng thích làm nũng, Tôn Dĩnh bản thân cũng tính tình ngay thẳng nên bình thường không thích nhất là loại phụ nữ tính cách giả tạo, nàng cũng thích những người phụ nữ ngay thẳng như thế này.
“Vậy các người muốn như thế nào?” Tôn Dĩnh hỏi ngược lại, coi như Trầm Vĩnh Lan không phải là hồ ly tinh nhưng đánh thì cũng đã đánh, chỉ cần bồi thường thỏa đáng thì cũng không cần quá lo lắng suy nghĩ.
“Rất đơn giản, cô cho tôi đánh lại một cái!” Trầm Vĩnh Lan chính là chờ Tôn Dĩnh nói lời này.
Tôn Dĩnh nghe vậy, sắc mặt liền có chút khó coi.
“Các người nói giá đi, chuyện tôi cho cô đánh lại là chuyện không bao giờ xảy ra!” Tôn Dĩnh lớn như vậy cũng chưa từng bị ai đánh qua, coi như Tôn Dĩnh đối với hành vi lỗ mãng của mình lúc trước cũng có chút áy náy, nhưng tuyệt đối nàng sẽ không để cho Trầm Vĩnh Lan thừa cơ hội đánh trả lại.
“Người của Trầm gia chúng tôi không cần tiền, Tôn tiểu thư thua cũng nên nhận thức được mình thua phải chịu, nếu Tôn tiểu thư không chấp nhận thì coi như chúng tôi gặp xui xẻo, coi như gặp ma quỷ mà xúi quẩy vậy!” Trầm Lạc Phù hơi hơi giương lên khóe miệng, dường như đang châm biếm Tôn Dĩnh, sau đó lôi kéo Trầm Vĩnh Lan chuẩn bị rời đi.
Trầm Vĩnh Lan tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn bị Trầm Lạc Phù mạnh mẽ kéo đi.
Tôn Dĩnh tất nhiên bị Trầm Lạc Phù châm biến mà tức giận.
“Đợi một chút!” Tôn Dĩnh hướng đến Trầm Lạc Phù kêu một tiếng.
“Tôn tiểu thư, quả nhiên là người dám làm dám chịu, tôi quả nhiên không nhìn lầm người!” Trầm Lạc Phù vẫn mỉm cười, không quên đề cao tâng bốc Tôn Dĩnh.
Tôn Dĩnh tuyệt đối không phải là người chịu nhẫn nhịn nhưng lại càng không chấp nhận được việc bị người khác cười nhạo mình, tuy rằng cái giá cho một bạt tay này có hơi đắt… Tôn Dĩnh lúc này vẻ mặt như đưa đám gọi lại Trầm Lạc Phù và Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Vĩnh Lan khuôn mặt u ám liền như nở ra, giống như thời tiết nhiệt đới vào mùa mưa đột nhiên trở nên tươi cười, cười đến chói cả mắt.
Tôn Dĩnh nhìn thấy Trầm Vĩnh Lan hung hăng kia tươi cười chói lọi như vậy thì nàng liền cảm thấy trước đây đánh Trầm Vĩnh Lan một bạt tay như vậy cũng không có gì mà áy náy cả, coi như Trầm Vĩnh Lan không phải là hồ ly tinh phá hoại nhà nàng nhưng lại cùng với loài hồ ly giống nhau đến độ chán ghét.
” Tôi chịu thua, muốn gì thì làm đi!” Tôn Dĩnh lạnh lùng nói.
Trầm Lạc Phù thấy Tôn Dĩnh bộ dạng chịu thua như vậy thì đột nhiên không cảm thấy Tôn Dĩnh đáng ghét nữa, chỉ là làm việc có chút không lịch sự…
“Bị người khác đánh cũng không vui vẻ gì, Tôn tiểu thư từ nhỏ vốn được cưng chiều có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng bị người khác đánh qua, nếu so sánh thì Cô Cô tôi cũng bị người khác vô cớ đánh như vậy, bây giờ cảm giác của Tôn tiểu thư cũng chính là cảm giác của Cô Cô tôi…” Làm người phải biết đổi lại suy nghĩ của mình mà cảm nhận mới được.
“Bớt nói nhãm đi, ra tay nhanh đi!” Tôn Dĩnh hận không thể lập tức chấm dứt loại cảm giác làm cho người ta khó chịu này.
Trầm Vĩnh Lan nóng lòng muốn thử liền giơ tay lên, rốt cục cũng có thể đem chuyện uất khí mà trút giận.
Tôn Dĩnh nhắm hai mắt lại, thế nhưng mãi một lúc lâu cũng không thấy được cảm giác đau đớn, nàng lại mở mắt ra, thấy tay của Trầm Vĩnh Lan bị Trầm Lạc Phù bắt được.
Trầm Vĩnh Lan cảm thấy khó hiểu không cam lòng nhìn lên Trầm Lạc Phù, Trầm Vĩnh Lan giờ phút này thoạt nhìn có chút ủy khuất.
“Được rồi, sự tình lúc này đã kết thúc, coi như chúng ta không còn thiếu nợ nhau…” Trầm Lạc Phù đối với Tôn Dĩnh nói xong liền lôi kéo Trầm Vĩnh Lan không tình nguyện rời đi.
“Tại sao?” Trầm Vĩnh Lan bất mãn hỏi Trầm Lạc Phù, rõ ràng vừa rồi có thể đánh trả lại, tại sao lại còn ngăn tôi lại?
Đây cũng là câu hỏi mà Tôn Dĩnh muốn hỏi, thế nhưng lúc này Trầm Lạc Phù cũng không trả lời Trầm Vĩnh Lan, dù bất luận như thế nào Tôn Dĩnh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ai cũng không hy vọng bị người khác in năm dấu tay tên mặt a.
“Được rồi, coi như tôi thiếu riêng cá nhân cô một chuyện!” Tôn Dĩnh hướng đến bóng lưng Trầm Lạc Phù nói, nàng cảm giác được Trầm Lạc Phù là một người có ý tứ.
Trầm Lạc Phù hơi dừng lại cước bộ, liền lôi kéo Trầm Vinh Lan đang bước đi phía trước.
Trầm Vĩnh Lan vẫn đang rất bất mãn thất vọng.
“Trầm Vĩnh Lan, cô đủ rồi, vừa rồi tôi nói đánh nàng thì cô liền muốn đánh thật, cô đúng là lòng dạ hẹp hòi, bất cứ việc gì cũng làm cho người khác ghét bỏ, thà có bằng hữu còn hơn không, dù không đông nhưng so với có nhiều bạn bè cũng tốt hơn!” Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan ai oán cảm thấy phiền vô cùng.
“Cô thì tốt lắm, làm người tốt đi, tôi là người lòng dạ hẹp hòi thì sao… tôi còn chưa hết giận nữa đây! Tôi sẽ trở về nhà nói cho chị dâu biết tôi bị người khác chèn ép mà cô còn giúp người bên ngoài ức hiếp tôi, không giúp tôi…” Trầm Vĩnh Lan liền trở nên bốc đồng.
“Nếu cô có bản lĩnh thì cô cứ đi, động một chút là tìm người khác giúp đỡ, chỉ biết về nhà đâm thọc là giỏi thôi!” Cho dù Trầm Vĩnh Lan có về nói với mẹ nàng thì mẹ cũng sẽ hỏi lại mình để giải quyết, chỉ là Trầm Vĩnh Lan thực sự là một người rất xấu tính.
” Người ta là nữ nhân yếu đuối, tất nhiên cần phải được che chở” Trầm Vĩnh Lan ngược lại còn làm giống như bộ dạng của Lâm Đại Ngọc khiến cho Trầm Lạc Phù cảm thấy ghê tởm muốn buồn nôn, hình tượng Trầm Vĩnh Lan ở trong lòng Trầm Lạc Phù liền thay đổi.
Trầm Vĩnh Lan, cô chắc chắn chỉ có thể là Đắc Kỷ, muốn làm Lâm Đại Ngọc thật không chấp nhận được a!
Kỳ thật Trầm Lạc Phù có thể giúp đỡ đến mức độ này cũng coi như là chuyện hy hữu đối với Trầm Vĩnh Lan, mặc dù Trầm Vĩnh Lan không được trút hết cơn giận trong lòng, bước cuối cùng cũng không hoàn thành tốt, tuy còn nhiều điều tiếc nuối nhưng tuyệt đối không có buồn bực Trầm Lạc Phù, vì Trầm Lạc Phù cũng đã giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ trút giận rồi.
Phải hiểu rõ một điều là Trầm Lạc Phù chính là đang mở ngân phiếu khống cho nàng, để sau này Trầm Lạc Phù muốn mình làm gì thì mình cũng phải làm…
Trong lòng Trầm Vĩnh Lan lúc này đang suy nghĩ gì Trầm Lạc Phù không phải không đoán được, chỉ là nàng không muốn vạch trần mà thôi. Trầm Vinh Lan đối với nàng mà nói là một người quá vô liêm sỉ rồi, nói đúng hơn là người không có tim gan, nếu không phải là người một nhà với nàng thì đối với nàng mà nói cuộc đời này quá hoàn mỹ rồi.
Trầm Lạc Phù không muốn cùng Trầm Vĩnh Lan dây dưa chuyện vừa rồi nên liền bước nhanh đi ra ngoài, Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù vội vàng bước đi thì liền đuổi theo bám chặt.
“Lạc Phù!” Đúng lúc này, có người gọi Trầm Lạc Phù.
Trầm Lạc Phù xoay người nhìn thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp và cao quý, nàng là chị họ của Tần Vãn Hạ, cũng là Đại tiểu thư của Tần gia được Tần gia lão công cưng chìu nhất.
Trầm Lạc Phù lúc này mới phát hiện bên cạnh Tần Vẫn Thư còn một cô gái, cô gái trẻ tuổi đang thân mật ôm gọn cánh tay Tần Vãn Thư, thoạt nhìn tựa hồ còn thân thiết hơn tình cảm chị em bình thường một chút.
“Tần tỷ tỷ!” Trầm Lạc Phù nhẹ giọng kêu lên. Kỳ thật Trầm Lạc Phù chỉ gặp Tần đại tiểu thư được hai lần, mỗi lần đều gặp cùng thời điểm với Tần Vãn Hạ, lần đầu tiên là do Tần Vãn Hạ mời qua Tần gia, lần thứ hai là sinh nhật của Tần Vãn Hạ,. Tuy chỉ gặp nhau được hai lần, nhưng Trầm Lạc Phù đối với người trước mắt mình lúc này một chút cũng không thấy xa lạ bởi vì Tần Vãn Hạ rất thường xuyên nhắc tới nàng. Đối với người có tính cách như ngượng ngùng nhát gan như Tần Vãn Hạ thì mỗi lần nhắc đến vị Đường tỷ này là luôn nhắc đến sự hoàn mỹ. Trầm Lạc Phù cũng hai lần tiếp xúc qua nên cũng có cùng quan điểm đối với Tần Vãn Hạ.
Tần tỷ tỷ là người có giọng nói vô cùng tình cảm, Trầm Vĩnh Lan có chút ganh tị nghĩ đến, lại không nghĩ được Trầm Lạc Phù lại có thể quen biết một người ưu tú như vậy, ngay cả Trầm Vĩnh Lan từ trước tới giờ đều luôn nghĩ rằng mình là người xinh đẹp nhất cũng không thể không thừa nhận Tần đại tiểu thư là một đại nhân vật.
“Đúng vậy, không phải chắc chắn là không phải, lão nương chưa bao giờ biết nói dối, lão nương có thiếu gì đàn ông không tìm lại cần đi tìm chồng của người khác sao? Lão nương cơ bản chưa bao giờ dính lấy đàn ông đã có vợ…” Trầm Vĩnh Lan lúc này khí thế liền tăng cao, giống như anh hùng xuất trận, tả một câu lão nương, hữu một câu lão nương, nàng rất ít khi nào nói chuyện thô lỗ như vậy, có thể thấy lần này bạt tay của Tôn Dĩnh gây ra không hề nhỏ.
Trầm Lạc Phù cũng có chút kinh ngạc nhìn lên Trầm Vĩnh Lan, không ngờ người phụ nữ này lại có bộ mặt khác thô lỗ như vậy, quả nhiên nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo bên ngoài.
Tôn Dĩnh tất nhiên đối với thái độ của Trầm Vĩnh Lan cũng có chút bất đồng, nàng vừa nhìn Trầm Vĩnh Lan vừa nghĩ đến cách nói chuyện thẳng thắng chứ không phải dạng thích làm nũng, Tôn Dĩnh bản thân cũng tính tình ngay thẳng nên bình thường không thích nhất là loại phụ nữ tính cách giả tạo, nàng cũng thích những người phụ nữ ngay thẳng như thế này.
“Vậy các người muốn như thế nào?” Tôn Dĩnh hỏi ngược lại, coi như Trầm Vĩnh Lan không phải là hồ ly tinh nhưng đánh thì cũng đã đánh, chỉ cần bồi thường thỏa đáng thì cũng không cần quá lo lắng suy nghĩ.
“Rất đơn giản, cô cho tôi đánh lại một cái!” Trầm Vĩnh Lan chính là chờ Tôn Dĩnh nói lời này.
Tôn Dĩnh nghe vậy, sắc mặt liền có chút khó coi.
“Các người nói giá đi, chuyện tôi cho cô đánh lại là chuyện không bao giờ xảy ra!” Tôn Dĩnh lớn như vậy cũng chưa từng bị ai đánh qua, coi như Tôn Dĩnh đối với hành vi lỗ mãng của mình lúc trước cũng có chút áy náy, nhưng tuyệt đối nàng sẽ không để cho Trầm Vĩnh Lan thừa cơ hội đánh trả lại.
“Người của Trầm gia chúng tôi không cần tiền, Tôn tiểu thư thua cũng nên nhận thức được mình thua phải chịu, nếu Tôn tiểu thư không chấp nhận thì coi như chúng tôi gặp xui xẻo, coi như gặp ma quỷ mà xúi quẩy vậy!” Trầm Lạc Phù hơi hơi giương lên khóe miệng, dường như đang châm biếm Tôn Dĩnh, sau đó lôi kéo Trầm Vĩnh Lan chuẩn bị rời đi.
Trầm Vĩnh Lan tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn bị Trầm Lạc Phù mạnh mẽ kéo đi.
Tôn Dĩnh tất nhiên bị Trầm Lạc Phù châm biến mà tức giận.
“Đợi một chút!” Tôn Dĩnh hướng đến Trầm Lạc Phù kêu một tiếng.
“Tôn tiểu thư, quả nhiên là người dám làm dám chịu, tôi quả nhiên không nhìn lầm người!” Trầm Lạc Phù vẫn mỉm cười, không quên đề cao tâng bốc Tôn Dĩnh.
Tôn Dĩnh tuyệt đối không phải là người chịu nhẫn nhịn nhưng lại càng không chấp nhận được việc bị người khác cười nhạo mình, tuy rằng cái giá cho một bạt tay này có hơi đắt… Tôn Dĩnh lúc này vẻ mặt như đưa đám gọi lại Trầm Lạc Phù và Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Vĩnh Lan khuôn mặt u ám liền như nở ra, giống như thời tiết nhiệt đới vào mùa mưa đột nhiên trở nên tươi cười, cười đến chói cả mắt.
Tôn Dĩnh nhìn thấy Trầm Vĩnh Lan hung hăng kia tươi cười chói lọi như vậy thì nàng liền cảm thấy trước đây đánh Trầm Vĩnh Lan một bạt tay như vậy cũng không có gì mà áy náy cả, coi như Trầm Vĩnh Lan không phải là hồ ly tinh phá hoại nhà nàng nhưng lại cùng với loài hồ ly giống nhau đến độ chán ghét.
” Tôi chịu thua, muốn gì thì làm đi!” Tôn Dĩnh lạnh lùng nói.
Trầm Lạc Phù thấy Tôn Dĩnh bộ dạng chịu thua như vậy thì đột nhiên không cảm thấy Tôn Dĩnh đáng ghét nữa, chỉ là làm việc có chút không lịch sự…
“Bị người khác đánh cũng không vui vẻ gì, Tôn tiểu thư từ nhỏ vốn được cưng chiều có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng bị người khác đánh qua, nếu so sánh thì Cô Cô tôi cũng bị người khác vô cớ đánh như vậy, bây giờ cảm giác của Tôn tiểu thư cũng chính là cảm giác của Cô Cô tôi…” Làm người phải biết đổi lại suy nghĩ của mình mà cảm nhận mới được.
“Bớt nói nhãm đi, ra tay nhanh đi!” Tôn Dĩnh hận không thể lập tức chấm dứt loại cảm giác làm cho người ta khó chịu này.
Trầm Vĩnh Lan nóng lòng muốn thử liền giơ tay lên, rốt cục cũng có thể đem chuyện uất khí mà trút giận.
Tôn Dĩnh nhắm hai mắt lại, thế nhưng mãi một lúc lâu cũng không thấy được cảm giác đau đớn, nàng lại mở mắt ra, thấy tay của Trầm Vĩnh Lan bị Trầm Lạc Phù bắt được.
Trầm Vĩnh Lan cảm thấy khó hiểu không cam lòng nhìn lên Trầm Lạc Phù, Trầm Vĩnh Lan giờ phút này thoạt nhìn có chút ủy khuất.
“Được rồi, sự tình lúc này đã kết thúc, coi như chúng ta không còn thiếu nợ nhau…” Trầm Lạc Phù đối với Tôn Dĩnh nói xong liền lôi kéo Trầm Vĩnh Lan không tình nguyện rời đi.
“Tại sao?” Trầm Vĩnh Lan bất mãn hỏi Trầm Lạc Phù, rõ ràng vừa rồi có thể đánh trả lại, tại sao lại còn ngăn tôi lại?
Đây cũng là câu hỏi mà Tôn Dĩnh muốn hỏi, thế nhưng lúc này Trầm Lạc Phù cũng không trả lời Trầm Vĩnh Lan, dù bất luận như thế nào Tôn Dĩnh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ai cũng không hy vọng bị người khác in năm dấu tay tên mặt a.
“Được rồi, coi như tôi thiếu riêng cá nhân cô một chuyện!” Tôn Dĩnh hướng đến bóng lưng Trầm Lạc Phù nói, nàng cảm giác được Trầm Lạc Phù là một người có ý tứ.
Trầm Lạc Phù hơi dừng lại cước bộ, liền lôi kéo Trầm Vinh Lan đang bước đi phía trước.
Trầm Vĩnh Lan vẫn đang rất bất mãn thất vọng.
“Trầm Vĩnh Lan, cô đủ rồi, vừa rồi tôi nói đánh nàng thì cô liền muốn đánh thật, cô đúng là lòng dạ hẹp hòi, bất cứ việc gì cũng làm cho người khác ghét bỏ, thà có bằng hữu còn hơn không, dù không đông nhưng so với có nhiều bạn bè cũng tốt hơn!” Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan ai oán cảm thấy phiền vô cùng.
“Cô thì tốt lắm, làm người tốt đi, tôi là người lòng dạ hẹp hòi thì sao… tôi còn chưa hết giận nữa đây! Tôi sẽ trở về nhà nói cho chị dâu biết tôi bị người khác chèn ép mà cô còn giúp người bên ngoài ức hiếp tôi, không giúp tôi…” Trầm Vĩnh Lan liền trở nên bốc đồng.
“Nếu cô có bản lĩnh thì cô cứ đi, động một chút là tìm người khác giúp đỡ, chỉ biết về nhà đâm thọc là giỏi thôi!” Cho dù Trầm Vĩnh Lan có về nói với mẹ nàng thì mẹ cũng sẽ hỏi lại mình để giải quyết, chỉ là Trầm Vĩnh Lan thực sự là một người rất xấu tính.
” Người ta là nữ nhân yếu đuối, tất nhiên cần phải được che chở” Trầm Vĩnh Lan ngược lại còn làm giống như bộ dạng của Lâm Đại Ngọc khiến cho Trầm Lạc Phù cảm thấy ghê tởm muốn buồn nôn, hình tượng Trầm Vĩnh Lan ở trong lòng Trầm Lạc Phù liền thay đổi.
Trầm Vĩnh Lan, cô chắc chắn chỉ có thể là Đắc Kỷ, muốn làm Lâm Đại Ngọc thật không chấp nhận được a!
Kỳ thật Trầm Lạc Phù có thể giúp đỡ đến mức độ này cũng coi như là chuyện hy hữu đối với Trầm Vĩnh Lan, mặc dù Trầm Vĩnh Lan không được trút hết cơn giận trong lòng, bước cuối cùng cũng không hoàn thành tốt, tuy còn nhiều điều tiếc nuối nhưng tuyệt đối không có buồn bực Trầm Lạc Phù, vì Trầm Lạc Phù cũng đã giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ trút giận rồi.
Phải hiểu rõ một điều là Trầm Lạc Phù chính là đang mở ngân phiếu khống cho nàng, để sau này Trầm Lạc Phù muốn mình làm gì thì mình cũng phải làm…
Trong lòng Trầm Vĩnh Lan lúc này đang suy nghĩ gì Trầm Lạc Phù không phải không đoán được, chỉ là nàng không muốn vạch trần mà thôi. Trầm Vinh Lan đối với nàng mà nói là một người quá vô liêm sỉ rồi, nói đúng hơn là người không có tim gan, nếu không phải là người một nhà với nàng thì đối với nàng mà nói cuộc đời này quá hoàn mỹ rồi.
Trầm Lạc Phù không muốn cùng Trầm Vĩnh Lan dây dưa chuyện vừa rồi nên liền bước nhanh đi ra ngoài, Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù vội vàng bước đi thì liền đuổi theo bám chặt.
“Lạc Phù!” Đúng lúc này, có người gọi Trầm Lạc Phù.
Trầm Lạc Phù xoay người nhìn thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp và cao quý, nàng là chị họ của Tần Vãn Hạ, cũng là Đại tiểu thư của Tần gia được Tần gia lão công cưng chìu nhất.
Trầm Lạc Phù lúc này mới phát hiện bên cạnh Tần Vẫn Thư còn một cô gái, cô gái trẻ tuổi đang thân mật ôm gọn cánh tay Tần Vãn Thư, thoạt nhìn tựa hồ còn thân thiết hơn tình cảm chị em bình thường một chút.
“Tần tỷ tỷ!” Trầm Lạc Phù nhẹ giọng kêu lên. Kỳ thật Trầm Lạc Phù chỉ gặp Tần đại tiểu thư được hai lần, mỗi lần đều gặp cùng thời điểm với Tần Vãn Hạ, lần đầu tiên là do Tần Vãn Hạ mời qua Tần gia, lần thứ hai là sinh nhật của Tần Vãn Hạ,. Tuy chỉ gặp nhau được hai lần, nhưng Trầm Lạc Phù đối với người trước mắt mình lúc này một chút cũng không thấy xa lạ bởi vì Tần Vãn Hạ rất thường xuyên nhắc tới nàng. Đối với người có tính cách như ngượng ngùng nhát gan như Tần Vãn Hạ thì mỗi lần nhắc đến vị Đường tỷ này là luôn nhắc đến sự hoàn mỹ. Trầm Lạc Phù cũng hai lần tiếp xúc qua nên cũng có cùng quan điểm đối với Tần Vãn Hạ.
Tần tỷ tỷ là người có giọng nói vô cùng tình cảm, Trầm Vĩnh Lan có chút ganh tị nghĩ đến, lại không nghĩ được Trầm Lạc Phù lại có thể quen biết một người ưu tú như vậy, ngay cả Trầm Vĩnh Lan từ trước tới giờ đều luôn nghĩ rằng mình là người xinh đẹp nhất cũng không thể không thừa nhận Tần đại tiểu thư là một đại nhân vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.