Thủy Tiên Có Gai

Chương 41: “Đôi khi Trầm Lạc Phù rất ngưỡng mộ hoa thủy tiên bất khả chiến bại này”

Minh Dã

15/06/2017

Trầm Vĩnh Lan lập tức đem hình con rùa trên mặt rửa đi, sau khi rửa xong cũng nhanh chóng mặc áo ngủ vào rồi mới đi ra phòng khách. Lúc đi ra liền nhìn thấy khuôn mặt mĩm cười của Trầm Lạc Phù nên nàng cố tình trầm mặt xuống.

Trầm Lạc Phù thấy khuôn mặt của Trầm Vĩnh Lan trầm xuống thì mới thu liễm không cười vui vẻ nữa, nhưng trong lòng nàng vẫn coi thường Trầm Vĩnh Lan, đúng là nữ nhân hẹp hòi, tại sao lại không nghĩ là ai ra tay vẽ cái hình con rùa ấy trước đây?

“Cô út, ăn sáng!” Trầm Lạc Phù đem phần ăn sáng của Trầm Vĩnh Lan bài lên gọn gàng.

Trầm Vĩnh Lan ngồi xuống, không khách khí ăn lấy điểm tâm sáng do Trầm Lạc Phù chuẩn bị.

“Trầm Lạc Phù, cô tại sao lại vẽ hình con rùa lên mặt tôi?” Vừa ăn được một nữa Trầm Vĩnh Lan mới bắt đầu chất vấn Trầm Lạc Phù.

“Cái này không phải là học hỏi ở cô út sao?” Trầm Lạc Phù khẽ mĩm cười, người ta bắt quá có qua có lại mà thôi.

“Cô vẽ hình con rùa cũng được nhưng ít nhất cũng phải vẽ đẹp một chút chứ?” Trầm Vĩnh Lan thản nhiên nói.

Trầm Lạc Phù hơi sửng sốt một chút, tất nhiên lại không dự đoán được Trầm Vĩnh Lan sẽ nói như vậy, hóa ra Trầm Vĩnh Lan là vì nàng vẽ không được tốt nên mới như vậy, nhưng dù sao người ta cũng là lần đầu tiên vẽ mà, tay vẫn còn chưa quen lắm, chỉ cần cho tôi cơ hội đi tôi nhất định sẽ nhanh tiến bộ a.

“Nếu có lần sau, tôi nhất định sẽ chú ý mà vẽ con rùa đẹp hơn” Trầm Lạc Phù khiêm tốn nói.

“Còn có lần sau?” Trầm Vĩnh Lan nhìn Trầm Lạc Phù nhíu mày hỏi, Trầm Lạc Phù quả nhiên là to gan mà, còn dám muốn ở trên mặt mình mà vẽ tiếp, xem ra nếu tôi không ra uy nanh cọp thì cô coi ta chỉ có móng vuốt mèo.

“Nếu cô cô không vẽ con rùa trên mặt ta, tự nhiên ta sẽ không vẽ lên mặt của người” Trầm Lạc Phù thản nhiên nói.

Xem ra dạo thời gian này Trầm Lạc Phù không dễ bắt nạt như lúc trước, đúng là càng gặp cảnh áp bức càng biết cách đấu tranh mà. Nói chung đây cũng không phải là chuyện gì tốt.

“Vậy phải chăng sau này tôi làm cái gì thì tiểu Lạc Phù của ta cũng đều đáp lại?” Trầm Vĩnh Lan nhìn Trầm Lạc Phù hỏi khéo, ví như nếu thân với Trầm Lạc Phù một chút thì Trầm Lạc Phù cũng giống như vẽ bức tranh kia liền sẽ thân thiết với mình. Đúng vậy, nếu nói như thế cũng không biết rõ Trầm Lạc Phù có hiểu hay không ám chỉ trong câu nói này.

Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan hỏi câu hỏi kì lạ này thì ánh mắt có hơi ngạc nhiên một chút, nàng tuy rằng không nghĩ tới việc sẽ tiếp tục chịu sự ức hiếp của Trầm Vĩnh Lan nhưng so với cách nói chuyện thì nàng không dám tự nhận mình là đối thủ của Trầm Vĩnh Lan.

“Như thế nào? Cô út dù sao cũng là trưởng bối, Lạc Phù hiển nhiên sẽ làm theo cô út” Trầm Lạc Phù chịu thua, nàng ở mức độ nào cũng không có được trình độ giống như cái loại hoa thủy tiên này. Thật ra trong lòng Trầm Lạc Phù không thoải mái lắm, Trầm Vĩnh Lan cô có thể ra dáng trưởng bối một chút được không? Lần nào cô cũng chỉ biết ức hiếp hậu bối, làm hậu bối của cô tôi thật rất xấu hổ a! Còn gọi tôi bằng cái gì? Tiểu Lạc Phù, tôi nghe mà muốn buồn nôn đi mất!

Tất nhiên Trầm Vĩnh Lan trong lời nói cũng không thấy xấu hổ, nếu xấu hổ thì hai mươi mấy năm trước đã xấu hổ rồi, vì vậy Trầm Lạc Phù nói chuyện không lại mà nhận thua thì Trầm Vĩnh Lan cũng cảm thấy không có gì không ổn, thậm chí làm cho Trầm Vĩnh Lan trong lòng cực kỳ vui vẻ.

“Lạc Phù đúng là rất ngoan, bởi vậy khó trách Lạc Phù là người hiểu rõ Lão thái thái nhất” Trầm Vĩnh Lan hướng đến Trầm Lạc Phù nở nụ cười vô cùng nịnh nọt, tựa như cũng rất muốn quyến rũ người khác.



Trầm Lạc Phù trong lòng hừ lạnh, cười lẳng lơ như vậy làm cái gì, ta mới không có bị ngươi mê hoặc.

Nhắc đến Lưu lão thái thái, Trầm Vĩnh Lan và Trầm Lạc Phù mới nhớ hôm nay là sinh nhật của Lão thái thái, vì vậy các nàng phải cùng nhau về nhà chúc mừng sinh nhật người.

“Khi nào ăn xong, chúng ta cùng nhau trở về” Trầm Vĩnh Lan nói với Trầm Lạc Phù.

“Uhm!” Trầm Lạc Phù gật đầu

Hai người ăn xong, Trầm Vĩnh Lan liền trở về phòng chuẩn bị thay ra một bộ quần áo xinh đẹp động lòng người, còn Trầm Lạc Phù thì phải rửa chén, giặt quần áo, tưới hoa… mọi thứ làm xong hết thì mới trở về phòng thay đồ.

Trầm Lạc Phù thay đồ xong đi ra liền trông thấy cô cô nàng từ đầu đến cuối như một con bướm hoa xinh đẹp, nàng khẽ lắc đầu, mặc như thế này về nhà, rõ ràng bộ dáng giống như chuẩn bị đi dự đại hội.

Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù chỉ trang điểm nhẹ, bộ dáng giống như tiểu cô nương. Nàng cũng thực sự không hiểu Trầm Lạc Phù, rõ ràng có sắc đẹp trời phú như vậy, tại sao lại không biết mà tận dụng cơ chứ?

“Trầm Lạc Phù, cô có nhan sắc thật là lãng phí” Trầm Vĩnh Lan nghiêm túc nói Trầm Lạc Phù.

“Hoa hồng cũng cần có lá cây làm nền, tôi như vậy mới có thể làm nổi bật được sắc đẹp của cô út” Trầm Lạc Phù cười nói, đây không phải là nói đúng tâm ý của Trầm Vĩnh Lan sao?

“Eo, cho dù cô có ăn mặc xinh đẹp cũng không đe dọa được tôi đâu” Nếu là trước kia thì Trầm Vĩnh Lan rất thích Trầm Lạc Phù thức thời như vậy, nhưng là hiện tại Trầm Vĩnh Lan đã có chút thay đổi vì nàng cảm thấy nhan sắc của Trầm Lạc Phù đang là lúc nở rộ, bản thân nàng nhìn cũng cảm thấy khoan khoái huống hồ người khác.

“Được rồi, cô út chúng ta nên xuất phát” Trầm Lạc Phù nhắc nhở, nàng thực sự không muốn cùng Trầm Vĩnh Lan thảo luận đến vấn đề nhan sắc này, nàng vừa rồi cũng không nghĩ Trầm Vĩnh Lan tự kỷ như vậy. Đôi lúc nàng suy nghĩ, nếu Trầm Vĩnh Lan không có khuôn mặt xinh đẹp thế này thì tính tự kỷ có thể bớt được một chút không nhỉ?

“Được, đi thôi!” Láy xe về lúc này, họ sẽ về kịp giờ ăn trưa.

Chạy xe hơn hai tiếng, Trầm Vĩnh Lan và Trầm Lạc Phù rốt cuộc cũng về đến dưới chung cư. Trong lúc hai nàng tiến đến thang máy, Trầm Vĩnh Lan liền gặp lại một người mà cả đời này nàng cũng không muốn gặp lại là Lý Trọng Tuấn!

Lúc Trầm Vĩnh Lan vào đại học anh ta đã là sinh viên năm cuối, có thể nói Trầm Vĩnh Lan cũng đã ngắm Lý Trọng Tuấn trở thành bạn trai mình nhưng cuối cùng tên đàn ông này lại liền thích Trầm Lạc Phù.

Lý Trọng Tuấn diện mạo rất đẹp trai, những bạn trai của Trầm Vĩnh Lan có thể nói không ai là không đẹp trai, Lý Trọng Tuấn có ba phần giống Vương Lực Hoành, ba phần giống Cổ Thiên Lạc, tóm lại là rất tốt, điển hình là rất cao ráo, đối với Trầm Vĩnh Lan bạn trai ngoài mặt phải biết dịu dàng chăm sóc, phải yêu thích nàng thì cũng phải có mã ngoài dễ nhìn. Lý Trọng Tuấn quả thật là đạt được đến những điều kiện của Trầm Vĩnh Lan, thế nhưng người đàn ông này trong lúc cưa cẳm Trầm Vĩnh Lan hắn lại nói người hắn thực sự yêu là Trầm Lạc Phù. Trầm Vĩnh Lan chưa bao giờ để ý đến người đàn ông bên cạnh mình, nhưng chuyện xảy ra lúc đó đối với nàng rất nghiêm trọng, Trầm Vĩnh Lan cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị bẽ mặt như vậy, vì thế năm đó nàng đem Lý Trọng Tuấn cùng Trầm Lạc Phù hận đến không thể nào nói nên lời.

“Vĩnh Lan, Lạc Phù!” Lý Trọng Tuấn nhìn thấy Trầm Vĩnh Lan và Trầm Lạc Phù tất nhiên là rất cao hứng.

Trầm Vĩnh Lan hiển nhiên là sẽ không hướng sắc mặc hòa nhã đối với Lý Trọng Tuấn, mà cả Trầm Lạc Phù cũng chỉ là lịch sự mĩm cười có lệ mà đáp lại.



Trầm Lạc Phù kỳ thật cũng không thích gặp Lý Trọng Tuấn, năm đó Trầm Vĩnh Lan đối với mình hận thù như vậy cũng là vì Lý Trọng Tuấn, tuy gần đây rõ ràng cảm thấy được cô cô đối với nàng hận thù không còn nhiều nhưng nàng cũng không muốn bởi vì một tên đàn ông tùy tiện thay lòng đổi dạ như vậy mà tạo nên hiềm khích giữa cô cháu nàng.

“Ngươi tại sao lại ở nơi đây?” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu không tốt hỏi, hiện giờ Lý Trọng Tuấn xuất hiện làm cho nàng càng cảm thấy chướng mắt, bởi vì Lý Trọng Tuấn rõ ràng là đối với với Trầm Lạc Phù có tâm ý. Hiện tại Trầm Lạc Phù đối với nàng là trên hết, và nàng sẽ coi tất cả những người khác là tình địch, đặc biệt là tên Lý Trọng Tuấn này, nghĩ đến cũng muốn chấm mút tiểu chất nữ của nàng đây.

“À, ta muốn đến gặp Trầm giáo sư bàn công việc” Thật ra Lý Trọng Tuấn đã ba mươi lăm tuổi, lâu nay thỉnh thoảng vẫn hay đến Trầm gia thảo luận các giáo trình trong trường đại học của giáo sư Trầm Đào, tất nhiên trọng yếu hơn vẫn là muốn vô tình thấy Trầm Lạc Phù. Nhưng lúc trước có nghe Trầm Đào nói Trầm Lạc Phù đi Thành phố X để đào tạo, hôm nay đến là cũng chỉ thử vận khí, thật đúng là mai mắn hắn có thể được gặp. Kỳ thật là Lý Trọng Tuấn nếu lúc trước không có sự việc kia xảy ra thì hắn có thể được cho là một người đàn ông tốt, ít nhất là đối với Trầm Lạc Phù cũng khá xứng đôi.

Trước khi Trầm Lạc Phù cảm thấy bản thân mình quá nhỏ, không thích hợp để nói chuyện yêu đương nên liền cự tuyệt hắn. Lúc đó Trầm Lạc Phù cũng đã mười tám tuổi. Có thể nói Lý Trọng Tuấn và An Nhã Uẩn cũng cùng một dạng, đó chính là tạm thời làm huynh trưởng tốt, rồi tính toán chờ ngày Trầm Lạc Phù lớn lên.

Bây giờ, Trầm Lạc Phù đã lớn nhưng Lý Trọng Tuấn phát hiện bản thân hắn muốn gặp Trầm Lạc Phù cũng rất khó, vì Trầm Lạc Phù dường như đều tìm cơ hội tránh mặt hắn.

“Hôm nay là sinh nhật mẹ ta, cũng chỉ có người trong nhà, ngươi là người ngoài thật không thích hợp lắm! Lạc Phù, cô thấy có đúng không?” Trầm Vĩnh Lan tất nhiên không hy vọng Lý Trọng Tuấn bước vào cánh cửa nhà mình.

“Hay hôm khác Lý học trưởng đến gặp ba của ta vậy!” So với Trầm Vĩnh Lan không chút lịch sự thì Trầm Lạc Phù ngược lại lịch sự hơn rất nhiều, tuy nhiên ý tứ trong lời nói của nàng cũng nhất trí với quan điểm của Trầm Vĩnh Lan.

Hai người đều tỏ vẽ không chào đón mình, mặc dù Lý Trọng Tuấn vô cùng muốn bước qua cửa Trầm gia nhưng rốt cuộc da mặt của hắn cũng không có dày như vậy, không thể đánh chết lại không đi.

“Vậy được rồi, lần sau ta tới diện kiến giáo sư vậy” Lý Trọng Tuấn giọng điệu không thể không cảm thấy mất mát.

Trầm Vĩnh Lan bấm nút tầng thang máy kế tiếp, cửa thang máy nữa đường liền mở ra, nhằm hàm ý bảo Lý Trọng Tuấn đi ra ngoài.

Lý Trọng Tuấn thấy Trầm Vĩnh Lan không muốn nhìn thấy mình, cũng đành đi ra ngoài.

“Tôi không cho phép cô thích hắn, không có việc gì cũng không cần gặp hắn, cách hắn càng xa càng tốt!” Sau khi Lý Trọng Tuấn đi ra ngoài, Trầm Vĩnh Lan nhìn Trầm Lạc Phù biểu tình vô cùng nghiêm túc, giọng điệu cũng trở nên bá đạo nói.

“Oh, được thôi!” Trầm Lạc Phù gật đầu, điều đó là tất nhiên rồi, cô cô nàng đối với Lý Trọng Tuấn hận thù như vậy nàng vẫn còn sợ sẽ bị vạ lây đến bản thân mình, hơn nữa, Trầm Vĩnh Lan đã quen qua bao nhiêu nam nhân, Trầm Lạc Phù ngay cả nghĩ cũng không hiểu lắm tại sao Trầm Vĩnh Lan vẫn chưa quên được chuyện này. Thế nhưng Trầm Lạc Phù không phát hiện ra nàng đối với Trầm Vĩnh Lan là thuận theo thói quen bằng không có thể cố ý vì chuyện này mà chọc tức Trầm Vĩnh Lan, nhất định sẽ khiến Trầm Vĩnh Lan tức đến hộc máu.

Vừa rồi Trầm Vĩnh Lan bị Lý Trọng Tuấn làm cho tâm tình không tốt nhưng khi thấy Trầm Lạc Phù ngoan ngoãn gật đầu thì lúc này nàng mới thấy tốt hơn được một chút. Có thể nói Lý Trọng Tuấn và An Nhã Uẩn hiện tại đối với Trầm Vĩnh Lan đều là tình địch, hai người này thực lực đều không yếu, hơn nữa cũng nhắc nhở Trầm Vĩnh Lan một chuyện đó là bọn họ so với nàng đều rất tinh mắt, sớm như vậy đã nhìn thấy được Trầm Lạc Phù là kho báu rồi! Hừ, cũng không có vấn đề gì, cái sau vẫn vượt cái trước, Trầm Lạc Phù cuối cùng cũng là của mình… Trầm Vĩnh Lan nâng cằm cao ngạo mà nghĩ đến.

Trầm Lạc Phù không khỏi thấy có chút ngạc nhiên, cô cô nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Sắc mặt đổi tới đổi lui, dường như đều muốn vượt qua loại Kịch thay đổi sắc mặt, cuối cùng dừng lại ở sắc mặt cao ngạo như vậy, lúc này làm cho Trầm Lạc Phù liền tin tưởng Trầm Vĩnh Lan đúng là loại thủy tiên bất bại… Quả thật có đôi khi Trầm Lạc Phù rất là bội phục tính cách hoa thủy tiên này của Trầm Vĩnh Lan.

“Còn cả An Nhã Uẩn nữa, cô cũng không được dính lấy nàng” Trầm Vĩnh Lan liền dặn dò, giọng điệu giống như ra dáng một trưởng bối.

“Oh!” Trầm Lạc Phù đáp, nàng thực sự không hiểu Trầm Vĩnh Lan đột nhiên tại sao lại kéo cả chị họ nàng vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thủy Tiên Có Gai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook