Chương 17: ở phòng khách mà như thế này cũng quá là hào phóng đi chứ…
Minh Dã
15/06/2017
Trầm Vĩnh Lan xuống xe, thấy Trầm Lạc Phù trên mặt đất đặt mấy chậu
hoa cũng không có ý muốn tiến lại hỗ trợ mang đi một hai chậu, nàng hai
tay khoanh trước ngực nhàn rỗi nhìn Trầm Lạc Phù một mình mang đi.
Đúng lúc Trầm Lạc Phù đang bê chậu măng tây lớn, thình lình lại xuất hiện một con có hoang, Trầm Lạc Phù vừa muốn nhấc chân lên thì liền kinh hãi tập trung tất cả trọng tâm hướng về phía trước. Giờ phút này Trầm Lạc Phù cùng Trầm Vĩnh Lan khoảng cách rất gần, cho nên Trầm Vĩnh Lan theo bản năng đưa tay ra để bắt lấy Trầm Lạc Phù, Trầm Lạc Phù kèm thêm cái chậu hoa kia cùng nhau đụng vào ngực Trầm Vĩnh Lan. Nếu chỉ có Trầm Lạc Phù thì tốt đằng này Trầm Lạc Phù lại còn ôm một chậu măng tây, cái chậu kia lại đụng vào khối thịt ở địa phương mềm mại kia, đau đến Trầm Vĩnh Lan kêu rên thành tiếng.
Trần Lạc Phù lại cảm thấy hôm nay Trầm Vĩnh Lan làm cho nàng rất ngạc nhiên, coi như nàng đối với Trầm Vĩnh Lan là hiểu rõ, nhưng Trầm Vĩnh Lan không chỉ không nên tiếp được mình mà đáng lý ra còn phải né đi mới đúng, vậy mà Trầm Vĩnh Lan lại chủ động tiếp được mình thật là làm cho nàng bất ngờ, Trầm Vĩnh Lan hôm nay lại phát ra quá nhiều ý tốt, tựa như bị trúng tà, tuy rằng Trầm Lạc Phù suy nghĩ như vậy nhưng ở thời điểm này thì cũng quá có lòng, dù sao nói như thế nào thì cô cô cũng là ân nhân cứu mạng của chậu măng tây, có thể xem xét là ân nhân của cả nàng, Trầm Lạc Phù tổng thể là rất biết ơn và bất ngờ.
Trầm Vĩnh Lan đem Trầm Lạc Phù không khách khí đẩy ra khỏi ngực mình, cảm giác đầu tiên là nàng muốn nội thương, nàng đặc biệt không hiểu mình tại sao tựu đưa tay đi đón Trầm Lạc Phù rồi, nàng không phải nên tránh khỏi Trầm Lạc Phù sao? Chuyện này không khoa học, cũng không hợp lý! Chẳng qua là trên ngực đau đớn nhắc nhở nàng, nàng đúng là đã làm chuyện không khoa học và không hợp lý ấy. Nhất định là nội thương, Trầm Vĩnh Lan nghĩ đến thế nào bộ ngực hoàn mỹ của nàng cũng bị thương rồi, nàng tâm tình tựa như không được tốt, ngược lại nếu không phải có chuyện xảy ra, nàng đã hoài nghi Trầm Lạc Phù là cố ý trả thù riêng,ngày hôm qua đã bị thương ở mặt, hôm nay liền bị thương ở ngực, cả hai đều là nơi mà nàng tự hào nhất, bây giờ đều bị nội thương như vậy, nàng như thế nào mà sống được đây?
“Cô út, người không sao chứ?” Trầm Lạc Phù thấy sắc mặt Trầm Vĩnh Lan không tốt lắm, liền quan tâm hỏi.
“Bị cái chậu hoa chết tiệt kia đụng vào ngực cô cho rằng không có việc gì sao?” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu không tốt hỏi ngược lại.
“Thật cám ơn cô!” Trầm Vĩnh Lan tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng Trầm Lạc Phù vẫn biểu đạt lòng biết ơn thành khẩn nhất.
Trầm Lạc Phù vội vàng đem mấy chậu hoa để vào phía sau xe, sau đó cũng leo lên ngồi ở vị trí cạnh người láy
“Cô út có thể láy xe không?” Bởi vì bị quần áo che mất, nên Trầm Lạc Phù không biết được Trầm Vĩnh Lan bị thương đến mức độ nào, nhưng Trầm Vĩnh Lan vừa rồi sắc mặt luôn luôn đồng nhất, cũng đoán được đại khái bị thương không nhẹ cho nên nàng mới ân cần hỏi có thực sự tự mình láy xe được không.
Trầm Vĩnh Lan không trả lời, chính là nặng nề đạp chân ga, xe bắt đầu khởi động tựa như Trầm Vĩnh Lan tâm tình của nàng cũng cùng một loại. Nặng nề vô cùng.
Trong lúc này sắc mặt của Trầm Vĩnh Lan cũng không tốt hơn, một câu cũng không nói lời nào,nhưng bản thân Trầm Lạc Phù lại có một chút nghi vấn, nàng như thế nào vẫn không nghĩ ra Trầm Vĩnh Lan tại sao liền đưa tay ra đón mình cơ chứ?
“Cô út ngươi tại sao lại không tránh đi?” Đây không phải là tác phong của Trầm Vĩnh Lan, tiếp được mình thực sự có điểm dị thường.
Đừng nói Trầm Lạc Phù không nghĩ ra, Trầm Vĩnh Lan còn không nghĩ ra được điểm nào thông suốt, nàng cũng liền không nghĩ ra, tay như thế nào lại kiềm lòng không được mà vươn ra đón lấy Trầm Lạc Phù.
“Chẳng lẽ nhìn cô bị ngã xuống đất, ngộ nhỡ cô bị ngã chậu hoa kia bị vỡ, cô bị hủy hoại nhan sắc thì làm sao bây giờ?” Trầm Vĩnh Lan chọn mi hỏi ngược lại, đúng vậy, đúng là như vậy, bản thân mình rất thiện lương…
Đáp án này đối với Trầm Lạc Phù có chút bất ngờ, nàng là vì sợ mình bị hủy dung nhan sao? Hay đây chỉ là câu trả lời cao hứng của Trầm Vĩnh Lan, nàng bình thường còn ra vẽ ghen tị với dung mạo của mình… Khi còn nhỏ thời điểm lúc ngủ trưa, Trầm Vĩnh Lan thường xuyên lấy cây bút màu hướng đến mặt mình mà vẽ hình con rùa xấu xí, đáng hận nhất chính là cây cọ màu đó không phải dễ dàng rửa đi, vì sao bất cứ một việc nào cũng Trầm Vĩnh Lan làm bây giờ đều liên tưởng đến Trầm Vĩnh Lan hồi còn bé với mấy hành động xấu xa cơ chứ?
“Cảm ơn cô út!” Trầm Lạc Phù vẫn là thực sự thành khẩn nói lời cảm ơn và cũng cảm thấy mình đối với Trầm Vĩnh Lan cũng có phương hướng suy nghĩ không tốt thật có chút áy náy, dù sao Trầm Vĩnh Lan đôi khi cũng không phải là quá tệ
“Cảm ơn, hai từ này xưa nay vốn không đáng giá một tiền!” Trầm Vĩnh Lan hừ lạnh nói, câu cảm ơn có thể so được với bộ ngực quý giá của nàng sao?
Trầm Lạc Phù không thể làm gì hơn im lặng, dù sao Trầm Vĩnh Lan cũng không hướng đến nàng mà khách khí, nàng nghĩ muốn bồi thường cái gì thì đến lúc đó tự nhiên sẽ mở miệng.
Sau khi trở về, Trầm Vĩnh Lan vào nhà chuyện đầu tiên làm đó là vào xem xét vết thương ở ngực của nàng, vì thế khi ở trong phòng khách Trầm Vĩnh Lan đã đem quần áo cởi đi hết nhân tiện ngay cả nội y cũng đồng loạt cởi xuống.
Trầm Lạc Phù ôm hết tất cả chậu hoa đặt ở ban công phía sau, vừa đi ra đã hiện lên cảnh tượng *màu sắc sinh hương*, Trầm Vĩnh Lan bộ ngực đầy đặn liền bại lộ ra ngoài, trên ghế salon còn ném cái áo lót màu đen khêu gợi, áo sơ mi thì cởi đến thắt lưng, nói ra thì có bao nhiêu điều không hài hòa, còn có sự bất hòa hơn đó chính là cho dù có xem xét vết thương thì cũng nên trở về phòng mà kiểm tra đi, ở phòng khách mà như thế này cũng quá là hào phóng đi chứ…
Trầm Lạc Phù không được tự nhiên liền đem tầm mắt ở ngực Trầm Vĩnh Lan dời đi.
Trầm Vĩnh Lan nhìn ngực của mình, chẳng những đỏ mà còn mang theo vết máu động, nàng chính là nhìn ngực mình mà không khỏi đau lòng muốn chết, đều do Trầm Lạc Phù không tốt, rãnh rỗi làm chi lại đi mua mấy cái loại hoa cỏ dại, bản thân nàng lại hoàn toàn quên đó là chính mình cũng không nên đi theo.
“Trầm Lạc Phù cô mau đi lấy rượu thuốc giúp tôi xoa bóp!” Trầm Vĩnh Lan không khách khí ra lệnh, theo ý kiến của bản thân nàng Trầm Lạc Phù đối với vết thương của mình cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
Trầm Lạc Phù biết chắc chắn Trầm Vĩnh Lan không hướng mình mà khách khí, bắt quá Trầm Vĩnh Lan thương tổn ở ngực cùng có liên quan đến nàng, cho nên lần này Trầm Lạc Phù không có việc gì oán hận mà đi đến phòng của mình tìm chai rượu thuốc.
Trầm Lạc Phù cầm rượu thuốc ngồi đối diện Trầm Vĩnh Lan, Trầm Vĩnh Lan hai cái khỏa thịt đầy đặn kia hiện rõ mồn một trước mắt Trầm Lạc Phù, Trầm Lạc Phù không phải không thừa nhận, Trầm Vĩnh Lan đúng là phát triển so với chính mình tốt hơn nhiều và hai khỏa tròn mềm mại kia bộ dạng còn rất tốt. Trầm Lạc Phù hâm mộ một lúc, lúc sau mới chú ý tới bên trái của Trầm Vĩnh Lan quả thật có chút hồng và còn có một số vết bầm tím, có vẽ như thực sự bị tổn thương.
“Chính cô tự xoa đi chứ..” Trầm Lạc Phù chuẩn bị đem rượu thuốc đưa cho Trầm Vĩnh Lan, nói thật ra nếu như không biết Trầm Vĩnh Lan thích nữ nhân, bản thân mình cũng sẽ không quá để ý nhưng đã biết Trầm Vĩnh Lan thích nữ nhân rồi Trầm Lạc Phù cảm thấy được nên tế nhị một chút.
“Cô thật không có lương tâm a, nếu không phải vì cô thì tôi sẽ bị thương sao?” Trầm Vĩnh Lan không nhận, khẳng định Trầm Lạc Phù phải vì mình mà nhu thuận thoa vết bầm tím, hừ, đó là tất cả trách nhiệm của Trầm Lạc Phù.
Trầm Vĩnh Lan làm một bộ chờ người khác chăm sóc, Trầm Lạc Phù không thể làm gì khác hơn đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay, chuẩn bị vì Trầm VĨnh Lan xoa bóp ở ngực, nếu Trầm Vĩnh Lan đã không để ý thì mình cần gì phải đế ý cơ chứ?
Thiên địa chứng giám, mặc dù Trầm Vĩnh Lan không có khuynh hướng suy nghĩ xấu xa nhưng cũng không phải là không có tâm tư, chẳng qua là khi lòng bàn tay của Trầm Lạc Phù chạm đến bộ ngực đầy đặn của mình thì nàng một chút nhận thấy có điều đó không ổn, nàng cảm thấy rất lúng túng và xấu hổ. Nhưng khi nhìn thấy vẽ mặt trong sáng vô tư của Trầm Lạc Phù, nàng liền cảm thấy được bẩn thân mình không thể không thấy xấu hổ cùng ngượng ngùng.
Đúng lúc Trầm Lạc Phù đang bê chậu măng tây lớn, thình lình lại xuất hiện một con có hoang, Trầm Lạc Phù vừa muốn nhấc chân lên thì liền kinh hãi tập trung tất cả trọng tâm hướng về phía trước. Giờ phút này Trầm Lạc Phù cùng Trầm Vĩnh Lan khoảng cách rất gần, cho nên Trầm Vĩnh Lan theo bản năng đưa tay ra để bắt lấy Trầm Lạc Phù, Trầm Lạc Phù kèm thêm cái chậu hoa kia cùng nhau đụng vào ngực Trầm Vĩnh Lan. Nếu chỉ có Trầm Lạc Phù thì tốt đằng này Trầm Lạc Phù lại còn ôm một chậu măng tây, cái chậu kia lại đụng vào khối thịt ở địa phương mềm mại kia, đau đến Trầm Vĩnh Lan kêu rên thành tiếng.
Trần Lạc Phù lại cảm thấy hôm nay Trầm Vĩnh Lan làm cho nàng rất ngạc nhiên, coi như nàng đối với Trầm Vĩnh Lan là hiểu rõ, nhưng Trầm Vĩnh Lan không chỉ không nên tiếp được mình mà đáng lý ra còn phải né đi mới đúng, vậy mà Trầm Vĩnh Lan lại chủ động tiếp được mình thật là làm cho nàng bất ngờ, Trầm Vĩnh Lan hôm nay lại phát ra quá nhiều ý tốt, tựa như bị trúng tà, tuy rằng Trầm Lạc Phù suy nghĩ như vậy nhưng ở thời điểm này thì cũng quá có lòng, dù sao nói như thế nào thì cô cô cũng là ân nhân cứu mạng của chậu măng tây, có thể xem xét là ân nhân của cả nàng, Trầm Lạc Phù tổng thể là rất biết ơn và bất ngờ.
Trầm Vĩnh Lan đem Trầm Lạc Phù không khách khí đẩy ra khỏi ngực mình, cảm giác đầu tiên là nàng muốn nội thương, nàng đặc biệt không hiểu mình tại sao tựu đưa tay đi đón Trầm Lạc Phù rồi, nàng không phải nên tránh khỏi Trầm Lạc Phù sao? Chuyện này không khoa học, cũng không hợp lý! Chẳng qua là trên ngực đau đớn nhắc nhở nàng, nàng đúng là đã làm chuyện không khoa học và không hợp lý ấy. Nhất định là nội thương, Trầm Vĩnh Lan nghĩ đến thế nào bộ ngực hoàn mỹ của nàng cũng bị thương rồi, nàng tâm tình tựa như không được tốt, ngược lại nếu không phải có chuyện xảy ra, nàng đã hoài nghi Trầm Lạc Phù là cố ý trả thù riêng,ngày hôm qua đã bị thương ở mặt, hôm nay liền bị thương ở ngực, cả hai đều là nơi mà nàng tự hào nhất, bây giờ đều bị nội thương như vậy, nàng như thế nào mà sống được đây?
“Cô út, người không sao chứ?” Trầm Lạc Phù thấy sắc mặt Trầm Vĩnh Lan không tốt lắm, liền quan tâm hỏi.
“Bị cái chậu hoa chết tiệt kia đụng vào ngực cô cho rằng không có việc gì sao?” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu không tốt hỏi ngược lại.
“Thật cám ơn cô!” Trầm Vĩnh Lan tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng Trầm Lạc Phù vẫn biểu đạt lòng biết ơn thành khẩn nhất.
Trầm Lạc Phù vội vàng đem mấy chậu hoa để vào phía sau xe, sau đó cũng leo lên ngồi ở vị trí cạnh người láy
“Cô út có thể láy xe không?” Bởi vì bị quần áo che mất, nên Trầm Lạc Phù không biết được Trầm Vĩnh Lan bị thương đến mức độ nào, nhưng Trầm Vĩnh Lan vừa rồi sắc mặt luôn luôn đồng nhất, cũng đoán được đại khái bị thương không nhẹ cho nên nàng mới ân cần hỏi có thực sự tự mình láy xe được không.
Trầm Vĩnh Lan không trả lời, chính là nặng nề đạp chân ga, xe bắt đầu khởi động tựa như Trầm Vĩnh Lan tâm tình của nàng cũng cùng một loại. Nặng nề vô cùng.
Trong lúc này sắc mặt của Trầm Vĩnh Lan cũng không tốt hơn, một câu cũng không nói lời nào,nhưng bản thân Trầm Lạc Phù lại có một chút nghi vấn, nàng như thế nào vẫn không nghĩ ra Trầm Vĩnh Lan tại sao liền đưa tay ra đón mình cơ chứ?
“Cô út ngươi tại sao lại không tránh đi?” Đây không phải là tác phong của Trầm Vĩnh Lan, tiếp được mình thực sự có điểm dị thường.
Đừng nói Trầm Lạc Phù không nghĩ ra, Trầm Vĩnh Lan còn không nghĩ ra được điểm nào thông suốt, nàng cũng liền không nghĩ ra, tay như thế nào lại kiềm lòng không được mà vươn ra đón lấy Trầm Lạc Phù.
“Chẳng lẽ nhìn cô bị ngã xuống đất, ngộ nhỡ cô bị ngã chậu hoa kia bị vỡ, cô bị hủy hoại nhan sắc thì làm sao bây giờ?” Trầm Vĩnh Lan chọn mi hỏi ngược lại, đúng vậy, đúng là như vậy, bản thân mình rất thiện lương…
Đáp án này đối với Trầm Lạc Phù có chút bất ngờ, nàng là vì sợ mình bị hủy dung nhan sao? Hay đây chỉ là câu trả lời cao hứng của Trầm Vĩnh Lan, nàng bình thường còn ra vẽ ghen tị với dung mạo của mình… Khi còn nhỏ thời điểm lúc ngủ trưa, Trầm Vĩnh Lan thường xuyên lấy cây bút màu hướng đến mặt mình mà vẽ hình con rùa xấu xí, đáng hận nhất chính là cây cọ màu đó không phải dễ dàng rửa đi, vì sao bất cứ một việc nào cũng Trầm Vĩnh Lan làm bây giờ đều liên tưởng đến Trầm Vĩnh Lan hồi còn bé với mấy hành động xấu xa cơ chứ?
“Cảm ơn cô út!” Trầm Lạc Phù vẫn là thực sự thành khẩn nói lời cảm ơn và cũng cảm thấy mình đối với Trầm Vĩnh Lan cũng có phương hướng suy nghĩ không tốt thật có chút áy náy, dù sao Trầm Vĩnh Lan đôi khi cũng không phải là quá tệ
“Cảm ơn, hai từ này xưa nay vốn không đáng giá một tiền!” Trầm Vĩnh Lan hừ lạnh nói, câu cảm ơn có thể so được với bộ ngực quý giá của nàng sao?
Trầm Lạc Phù không thể làm gì hơn im lặng, dù sao Trầm Vĩnh Lan cũng không hướng đến nàng mà khách khí, nàng nghĩ muốn bồi thường cái gì thì đến lúc đó tự nhiên sẽ mở miệng.
Sau khi trở về, Trầm Vĩnh Lan vào nhà chuyện đầu tiên làm đó là vào xem xét vết thương ở ngực của nàng, vì thế khi ở trong phòng khách Trầm Vĩnh Lan đã đem quần áo cởi đi hết nhân tiện ngay cả nội y cũng đồng loạt cởi xuống.
Trầm Lạc Phù ôm hết tất cả chậu hoa đặt ở ban công phía sau, vừa đi ra đã hiện lên cảnh tượng *màu sắc sinh hương*, Trầm Vĩnh Lan bộ ngực đầy đặn liền bại lộ ra ngoài, trên ghế salon còn ném cái áo lót màu đen khêu gợi, áo sơ mi thì cởi đến thắt lưng, nói ra thì có bao nhiêu điều không hài hòa, còn có sự bất hòa hơn đó chính là cho dù có xem xét vết thương thì cũng nên trở về phòng mà kiểm tra đi, ở phòng khách mà như thế này cũng quá là hào phóng đi chứ…
Trầm Lạc Phù không được tự nhiên liền đem tầm mắt ở ngực Trầm Vĩnh Lan dời đi.
Trầm Vĩnh Lan nhìn ngực của mình, chẳng những đỏ mà còn mang theo vết máu động, nàng chính là nhìn ngực mình mà không khỏi đau lòng muốn chết, đều do Trầm Lạc Phù không tốt, rãnh rỗi làm chi lại đi mua mấy cái loại hoa cỏ dại, bản thân nàng lại hoàn toàn quên đó là chính mình cũng không nên đi theo.
“Trầm Lạc Phù cô mau đi lấy rượu thuốc giúp tôi xoa bóp!” Trầm Vĩnh Lan không khách khí ra lệnh, theo ý kiến của bản thân nàng Trầm Lạc Phù đối với vết thương của mình cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
Trầm Lạc Phù biết chắc chắn Trầm Vĩnh Lan không hướng mình mà khách khí, bắt quá Trầm Vĩnh Lan thương tổn ở ngực cùng có liên quan đến nàng, cho nên lần này Trầm Lạc Phù không có việc gì oán hận mà đi đến phòng của mình tìm chai rượu thuốc.
Trầm Lạc Phù cầm rượu thuốc ngồi đối diện Trầm Vĩnh Lan, Trầm Vĩnh Lan hai cái khỏa thịt đầy đặn kia hiện rõ mồn một trước mắt Trầm Lạc Phù, Trầm Lạc Phù không phải không thừa nhận, Trầm Vĩnh Lan đúng là phát triển so với chính mình tốt hơn nhiều và hai khỏa tròn mềm mại kia bộ dạng còn rất tốt. Trầm Lạc Phù hâm mộ một lúc, lúc sau mới chú ý tới bên trái của Trầm Vĩnh Lan quả thật có chút hồng và còn có một số vết bầm tím, có vẽ như thực sự bị tổn thương.
“Chính cô tự xoa đi chứ..” Trầm Lạc Phù chuẩn bị đem rượu thuốc đưa cho Trầm Vĩnh Lan, nói thật ra nếu như không biết Trầm Vĩnh Lan thích nữ nhân, bản thân mình cũng sẽ không quá để ý nhưng đã biết Trầm Vĩnh Lan thích nữ nhân rồi Trầm Lạc Phù cảm thấy được nên tế nhị một chút.
“Cô thật không có lương tâm a, nếu không phải vì cô thì tôi sẽ bị thương sao?” Trầm Vĩnh Lan không nhận, khẳng định Trầm Lạc Phù phải vì mình mà nhu thuận thoa vết bầm tím, hừ, đó là tất cả trách nhiệm của Trầm Lạc Phù.
Trầm Vĩnh Lan làm một bộ chờ người khác chăm sóc, Trầm Lạc Phù không thể làm gì khác hơn đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay, chuẩn bị vì Trầm VĨnh Lan xoa bóp ở ngực, nếu Trầm Vĩnh Lan đã không để ý thì mình cần gì phải đế ý cơ chứ?
Thiên địa chứng giám, mặc dù Trầm Vĩnh Lan không có khuynh hướng suy nghĩ xấu xa nhưng cũng không phải là không có tâm tư, chẳng qua là khi lòng bàn tay của Trầm Lạc Phù chạm đến bộ ngực đầy đặn của mình thì nàng một chút nhận thấy có điều đó không ổn, nàng cảm thấy rất lúng túng và xấu hổ. Nhưng khi nhìn thấy vẽ mặt trong sáng vô tư của Trầm Lạc Phù, nàng liền cảm thấy được bẩn thân mình không thể không thấy xấu hổ cùng ngượng ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.