Chương 19: Trầm Lạc Phù hoàn toàn không biết cô cô nàng như vậy là đang có tư tưởng tối tăm…
Minh Dã
15/06/2017
“Cô ở đây chỉ nữa năm, sau khi cô trở về mấy cái cây và hoa kia phải
làm như thế nào đây?” Ăn cơm xong, không có việc gì làm, Trầm Vĩnh Lan
đi ra ban công mới phát hiện ban công của mình nghiễm nhiên trở thành
một cái hoa viên nhỏ.
“Đến lúc đó tôi sẽ cùng mang về” Trầm Lạc Phù không cảm thấy có vấn đề gì, dù sau sân sau nhà cũng đủ lớn, nàng cảm thấy mỗi ngày được nhìn thấy màu xanh biếc của cây cối sẽ làm cho mình tâm tình tốt hơn.
“Cô rất thích hoa thủy tinh sao?” Trầm Vĩnh Lan phát hiện so với lần trước, lại vừa gia tăng thêm mấy chậu thủy tiên.
“Không, tôi rất ghét thủy tiên!” Trầm Lạc Phù chán ghét thực sự không phải là hoa thủy tiên, mà chính là cây hoa thủy tiên sau lưng mình.
“Vậy tại sao cô còn trồng nhiều loại như vậy?” Ngoài ra còn đặt khắp mọi nơi, không chỉ ở ban công, mà trên bàn cũng có, cường điệu hơn là trên bàn trang điểm của chính mình cũng bài biện một cái như nhau. Trầm Vĩnh Lan đến hiện tại cũng không biết, chính mình bị Trầm Lạc Phù bí mật gọi tên là thủy tiên rất nhiều năm…
” Điều này sẽ luôn nhắc nhở tôi, dù trình độ có như thế thế nào cũng có thể khiến tôi chán ghét!” Trầm Lạc Phù nói xong liền cười, nụ cười với hoa gần như giống nhau, nàng cảm thấy thủy tiên được nàng trồng trọt đặc biệt có hỉ cảm, nàng cũng cảm thấy rất may mắn vì Trầm Vĩnh Lan hiện tại không tàn phá hoa cỏ của mình, bằng không nàng sẽ không dám ở nhà Trầm Vĩnh Lan mà trọng trọt này nọ…
“Cô lần trước còn nói hoa thủy tiên thanh lịch tao nhã” Trầm Vĩnh Lan tổng cảm thấy được Trầm Lạc Phù cười rất có điều gì đó lạ lùng, Trầm Lạc Phù không phải rất thích thực vật sao? Nàng nhớ rõ khi còn nhỏ, nàng ngâm nước cây xương rồng của Trầm Lạc Phù khiến chúng chết đi, Trầm Lạc Phù liền khóc nhè, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm mình, nhìn giống như mình là một nhân vật phản diện xấu xa.
Trầm Lạc Phù khóe miệng khẽ giơ lên không đáp.
“Cô vì sao lại ưa thích mấy cái loại phiền phức này cơ chứ?” Trầm Vĩnh Lan cảm thấy mấy loại cây cỏ này cùng với thú nuôi phải thường xuyên tưới nước, thay thế đất, cắt tỉa và đủ bao nhiêu vấn điều phiền phức muốn chết.
“Tôi cảm thấy được mỗi một một thứ đều có sinh mệnh cùng tình cảm yêu mến cả, mỗi một cái cây đều có linh hồn riêng…” Trầm Lạc Phù ngược lại rất nghiêm túc trả lời.
“Trẻ con!” Trầm Vĩnh Lan di mũi hừ lạnh
Trầm Lạc Phù không cho là đúng liền bĩu môi, nàng chỉ biết Trầm Vĩnh Lan loại này không yêu nữ nhân chắc là không biết bối rối.
“Cô sẽ không kỳ vọng mỗi một loại hoa trong đó đều có tinh linh chạy đến, sau đó cùng cô giống nhau mà phổ một đoạn nhạc tình yêu xưa cũ vui buồn lẫn lộn đi!” Trầm Vĩnh Lan châm chọc khiêu khích nói
“Cô út người thực có sức tưởng tượng phong phú!” Trầm Lạc Phù cảm thấy Trầm Vĩnh Lan không đi viết tiểu thuyết thật đáng tiếc, loại này thô tục chỉ có Trầm Vĩnh Lan nghĩ ra…
“Bằng không cô làm gì cả ngày với mấy thứ này, cũng không thấy cô nói chuyện yêu thương!” Trầm Vĩnh Lan hiện tại rất rãnh rỗi, miệng cũng rất chi là nhàn rỗi.
“Tôi không nói chuyện yêu đương mắc mớ gì tới cô?” Trầm Lạc Phù chung quy cảm thấy được Trầm Vĩnh Lan vẫn thích lấy chuyện tình cảm của mình ra làm đề tài nói chuyện.
“Tôi là cô út của cô, quan tâm cô một chút cũng là điều nên làm, ngộ nhỡ cô trở thành lão xử nữ, chị dâu và lão thái thái thực sự rất là khổ sở a…” Điều quan trọng nhất là Trầm Lạc Phù còn trẻ, cơ thể đẹp như vậy, nếu không được sử dụng thì quả là một điều lãng phí, đáng tiếc a… vì thế Trầm Vĩnh Lan không khỏi lại nhớ tới cảnh tượng bị Trầm Lạc Phù nhu ngực, lại nhìn biểu hiện gương mặt Trầm Lạc Phù như một đóa hoa phù dung, đột nhiên cảm thấy Trầm Lạc Phù rất ngon miệng a…
Dừng lại! Trầm Vĩnh Lan cả kinh, xong đời, nàng như thế nào lại cảm thấy Trầm Lạc Phù ngon miệng, chẳng lẽ bản thân nàng thật sự có khuynh hướng biến thái? Đây là ảo giác, ngày mai nhất định phải tìm Hứa Duy Cảnh lên giường, ngày mai sẽ không còn ý tưởng biến thái này nữa…
“Cám ơn cô út đã quan tâm~~~!” Trầm Lạc Phù đem bốn chữ lời cảm ơn này kéo thật dài, nàng không tin Trầm Vĩnh Lan tự giác mà nhận bản thân mình là trưởng bối.
“Mặc kệ cô, tôi đi ngủ trưa đây!” Trầm Vĩnh Lan vội vàng chấm dứt đề tài, có chút chạy trối chết.
Trầm Lạc Phù vẫn cảm thấy Trầm Vĩnh Lan có điểm là lạ, nhưng bất quá Trầm Vĩnh Lan hôm nay quả thật rất kỳ quái, vừa chủ động lái xe đưa mình đi mua hoa, còn đưa tay ra đỡ để mình không bị ngã xuống và hiện tại còn lộ ra bộ dáng trưởng bối.
Trầm Vĩnh Lan trốn vào phòng của mình, chẳng lẽ nàng thực sự có ham muốn, cái này không khoa học và không hề hợp lý. Trầm Vĩnh Lan đem quần áo trên người cởi hết, nằm ở trên giường, tay liền hướng đến ngực mình mà sờ nhằm giải quyết ham muốn cá nhân, nhưng chạm vào hai cái nụ hoa kia cũng không thấy có cảm giác gì đặc biệt, nhàm chán, là phải để người khác giúp nàng, nàng không bận tâm giải quyết nhu cầu của bản thân nữa vì thế vừa trở mình liền ngủ thật sâu.
Trầm Vĩnh Lan này ngủ chỉnh là ngủ cả một buổi chiều, Trầm Lạc Phù buổi cơm chiều cũng đã nấu xong màT rầm Vĩnh Lan còn chưa chịu ra, Trầm Lạc Phù đành phải vào phòng để gọi Trầm Vĩnh Lan dậy. Nếu không Trầm Vĩnh Lan thức dậy mà đói bụng như thế nào cũng bảo mình làm cho nàng một phần, chẳng thà thực hiện một lần đỡ phiền toái đến lần thứ hai…
Nhưng sau khi vào phòng liền thấy Trầm Vĩnh Lan thân thể trần truồng, dáng người nằm thẳng, bộ dáng không nói nên lời có vài phần gợi cảm và vô cùng quyến rũ. Trầm Lạc Phù thầm nghĩ, nếu chụp vài tấm hình mà đăng lên mạng, khẳng định sẽ đỗ máu… Tất nhiên, nàng liền chuyển đi ý nghĩ đen tối ấy, nàng muốn để lộ thân thể của Trầm Vĩnh Lan đơn thuần là không có, cái cảnh thịt sống như thế này nàng vốn đã sống chung bản thân vì vậy cũng đã nhìn thấy qua nhiều lần, nhưng mai mắn thay nàng là một người phụ nữ bằng không làm sao kiềm chế được cảnh sắc sống động này cơ chứ. Trầm Lạc Phù vội vàng không để ý cảnh tượng trước mắt, nàng tiến lên khẽ đẩy cánh tay Trầm Vĩnh Lan.
“Cô út, dậy ăn cơm chiều thôi!” Trầm Lạc Phù nhẹ nhàng gọi…
Trầm Vĩnh Lan chậm rãi mở mắt và nhìn thấy khuôn mặt Trầm Lạc Phù mở rộng đôi mắt nhìn mình, như thế nào trong mộng cũng đều mơ thấy nàng, Trầm Vĩnh Lan không hề nghĩ ngợi liền đưa tay ôm lấy Trầm Lạc Phù, dù sao nàng đang ở trong mộng, ôm một chút chắc cũng không có việc gì a….
Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan đột nhiên ôm lấy vào lòng, trong lòng hơi hoảng sợ, nhưng nhìn bộ dáng Trầm Vĩnh Lan mơ mơ màng màng, cũng biết nữ nhân này tám phần còn chưa tỉnh ngủ, nàng lập tức nghĩ đến chỉ muốn đẩy Trầm Vĩnh Lan ra, nhưng Trầm Vĩnh Lan trần truồng lỏa thể, ôm cơ thể mình quá mơ hồ, hơn nữa da thịt dán trên ngực mình không khỏi quá trơn trợt, không đúng, cái này có trơn hay không cũng không có quan hệ, cái tư thế này vốn là không đàng hoàng.
“Trầm Lạc Phù, tôi rất chán ghét cô…” Trầm Vĩnh Lan có chút mơ hồ nói không rõ ràng.
“Tôi biết!” Ngay cả ngủ cũng không quên chán ghét mình, Trầm Vĩnh Lan rốt cuộc có bao nhiêu điều còn chán ghét mình a, bất quá dù sao nàng chán ghét mình cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, chính mình cũng sớm biết rõ…
“Chính là hiện tại tôi lại cảm thấy cô thực sự không quá đáng ghét như vậy…” Trầm Vĩnh Lan không cho Trầm Lạc Phù đẩy mình ra, nàng cảm thấy được ở trong lòng ôm ngực nữ nhân so với ôm cái gối còn tốt hơn, vừa mềm vừa có hương thơm, nàng còn kề sát vào cổ Trầm Lạc Phù nhẹ nhàng ngửi một chút, còn có vài sợi tóc rơi vào trên cổ Trầm Lạc Phù.
Việc này trái ngược lại làm cho Trầm Lạc Phù bất ngờ ngoài ý muốn, nữ nhân này coi mình như kẻ thù suốt hơn hai mươi năm, chẳng lẽ đối với mình liền thay đổi sao? Có thể hay không thật là làm cho người ta được sủng ái mà lo sợ đâu?
Không, Không, sẽ không được thương yêu đi, điều này làm nàng kinh ngạc thực sự. Ngoài ra,Trầm Vĩnh Lan cứ như con chó nhõ mà giống nhau tự nhiên ngửi lấy cái cổ mình làm gì? Cổ thực ngứa không chịu được!
Mặc dù ngay cả bản thân là nữ nhân mình cũng cảm thấy được Trầm Vĩnh Lan giờ phút này vừa đáng yêu lại vừa lẳng lơ, phải chăng mình có hay không giống như Trầm Vĩnh Lan đặc biệt ưa thích nữ nhân đây, hơn nữa cho dù có thích nữ nhân, bản thân mình cũng không chọn loại hoa thủy tiên này mà thích, vì vậy Trầm Lạc Phù không khách khí đẩy người Trầm Vĩnh Lan ra.
“Cô út, đứng dậy!” Trầm Lạc Phù đề cao âm lượng, nàng tuy rằng vóc dáng so với Trầm Vĩnh Lan nhỏ hơn, nhưng mà khí lực thì không hề nhỏ, dù sao trước đây nàng từng luyện qua Taekwondo vì vậy động tác đẩy ra hơi có vẽ thô bạo.
Trầm Vĩnh Lan bị đẩy ra thô bạo như vậy nên trong vô thức khó khăn lắm mới mở to mắt ra, ánh mắt rõ ràng hơn, hóa ra không phải nằm mơ a, nàng còn muốn nếu là nằm mơ thì nàng còn có thể làm một số điều biến thái khác, dù sao, nếu nàng không nói là nàng nằm mơ thì cũng không ai biết… :”>
Trầm Lạc Phù hoàn toàn không biết cô cô nàng như vậy là đang có tư tưởng tối tăm…
“Đến lúc đó tôi sẽ cùng mang về” Trầm Lạc Phù không cảm thấy có vấn đề gì, dù sau sân sau nhà cũng đủ lớn, nàng cảm thấy mỗi ngày được nhìn thấy màu xanh biếc của cây cối sẽ làm cho mình tâm tình tốt hơn.
“Cô rất thích hoa thủy tinh sao?” Trầm Vĩnh Lan phát hiện so với lần trước, lại vừa gia tăng thêm mấy chậu thủy tiên.
“Không, tôi rất ghét thủy tiên!” Trầm Lạc Phù chán ghét thực sự không phải là hoa thủy tiên, mà chính là cây hoa thủy tiên sau lưng mình.
“Vậy tại sao cô còn trồng nhiều loại như vậy?” Ngoài ra còn đặt khắp mọi nơi, không chỉ ở ban công, mà trên bàn cũng có, cường điệu hơn là trên bàn trang điểm của chính mình cũng bài biện một cái như nhau. Trầm Vĩnh Lan đến hiện tại cũng không biết, chính mình bị Trầm Lạc Phù bí mật gọi tên là thủy tiên rất nhiều năm…
” Điều này sẽ luôn nhắc nhở tôi, dù trình độ có như thế thế nào cũng có thể khiến tôi chán ghét!” Trầm Lạc Phù nói xong liền cười, nụ cười với hoa gần như giống nhau, nàng cảm thấy thủy tiên được nàng trồng trọt đặc biệt có hỉ cảm, nàng cũng cảm thấy rất may mắn vì Trầm Vĩnh Lan hiện tại không tàn phá hoa cỏ của mình, bằng không nàng sẽ không dám ở nhà Trầm Vĩnh Lan mà trọng trọt này nọ…
“Cô lần trước còn nói hoa thủy tiên thanh lịch tao nhã” Trầm Vĩnh Lan tổng cảm thấy được Trầm Lạc Phù cười rất có điều gì đó lạ lùng, Trầm Lạc Phù không phải rất thích thực vật sao? Nàng nhớ rõ khi còn nhỏ, nàng ngâm nước cây xương rồng của Trầm Lạc Phù khiến chúng chết đi, Trầm Lạc Phù liền khóc nhè, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm mình, nhìn giống như mình là một nhân vật phản diện xấu xa.
Trầm Lạc Phù khóe miệng khẽ giơ lên không đáp.
“Cô vì sao lại ưa thích mấy cái loại phiền phức này cơ chứ?” Trầm Vĩnh Lan cảm thấy mấy loại cây cỏ này cùng với thú nuôi phải thường xuyên tưới nước, thay thế đất, cắt tỉa và đủ bao nhiêu vấn điều phiền phức muốn chết.
“Tôi cảm thấy được mỗi một một thứ đều có sinh mệnh cùng tình cảm yêu mến cả, mỗi một cái cây đều có linh hồn riêng…” Trầm Lạc Phù ngược lại rất nghiêm túc trả lời.
“Trẻ con!” Trầm Vĩnh Lan di mũi hừ lạnh
Trầm Lạc Phù không cho là đúng liền bĩu môi, nàng chỉ biết Trầm Vĩnh Lan loại này không yêu nữ nhân chắc là không biết bối rối.
“Cô sẽ không kỳ vọng mỗi một loại hoa trong đó đều có tinh linh chạy đến, sau đó cùng cô giống nhau mà phổ một đoạn nhạc tình yêu xưa cũ vui buồn lẫn lộn đi!” Trầm Vĩnh Lan châm chọc khiêu khích nói
“Cô út người thực có sức tưởng tượng phong phú!” Trầm Lạc Phù cảm thấy Trầm Vĩnh Lan không đi viết tiểu thuyết thật đáng tiếc, loại này thô tục chỉ có Trầm Vĩnh Lan nghĩ ra…
“Bằng không cô làm gì cả ngày với mấy thứ này, cũng không thấy cô nói chuyện yêu thương!” Trầm Vĩnh Lan hiện tại rất rãnh rỗi, miệng cũng rất chi là nhàn rỗi.
“Tôi không nói chuyện yêu đương mắc mớ gì tới cô?” Trầm Lạc Phù chung quy cảm thấy được Trầm Vĩnh Lan vẫn thích lấy chuyện tình cảm của mình ra làm đề tài nói chuyện.
“Tôi là cô út của cô, quan tâm cô một chút cũng là điều nên làm, ngộ nhỡ cô trở thành lão xử nữ, chị dâu và lão thái thái thực sự rất là khổ sở a…” Điều quan trọng nhất là Trầm Lạc Phù còn trẻ, cơ thể đẹp như vậy, nếu không được sử dụng thì quả là một điều lãng phí, đáng tiếc a… vì thế Trầm Vĩnh Lan không khỏi lại nhớ tới cảnh tượng bị Trầm Lạc Phù nhu ngực, lại nhìn biểu hiện gương mặt Trầm Lạc Phù như một đóa hoa phù dung, đột nhiên cảm thấy Trầm Lạc Phù rất ngon miệng a…
Dừng lại! Trầm Vĩnh Lan cả kinh, xong đời, nàng như thế nào lại cảm thấy Trầm Lạc Phù ngon miệng, chẳng lẽ bản thân nàng thật sự có khuynh hướng biến thái? Đây là ảo giác, ngày mai nhất định phải tìm Hứa Duy Cảnh lên giường, ngày mai sẽ không còn ý tưởng biến thái này nữa…
“Cám ơn cô út đã quan tâm~~~!” Trầm Lạc Phù đem bốn chữ lời cảm ơn này kéo thật dài, nàng không tin Trầm Vĩnh Lan tự giác mà nhận bản thân mình là trưởng bối.
“Mặc kệ cô, tôi đi ngủ trưa đây!” Trầm Vĩnh Lan vội vàng chấm dứt đề tài, có chút chạy trối chết.
Trầm Lạc Phù vẫn cảm thấy Trầm Vĩnh Lan có điểm là lạ, nhưng bất quá Trầm Vĩnh Lan hôm nay quả thật rất kỳ quái, vừa chủ động lái xe đưa mình đi mua hoa, còn đưa tay ra đỡ để mình không bị ngã xuống và hiện tại còn lộ ra bộ dáng trưởng bối.
Trầm Vĩnh Lan trốn vào phòng của mình, chẳng lẽ nàng thực sự có ham muốn, cái này không khoa học và không hề hợp lý. Trầm Vĩnh Lan đem quần áo trên người cởi hết, nằm ở trên giường, tay liền hướng đến ngực mình mà sờ nhằm giải quyết ham muốn cá nhân, nhưng chạm vào hai cái nụ hoa kia cũng không thấy có cảm giác gì đặc biệt, nhàm chán, là phải để người khác giúp nàng, nàng không bận tâm giải quyết nhu cầu của bản thân nữa vì thế vừa trở mình liền ngủ thật sâu.
Trầm Vĩnh Lan này ngủ chỉnh là ngủ cả một buổi chiều, Trầm Lạc Phù buổi cơm chiều cũng đã nấu xong màT rầm Vĩnh Lan còn chưa chịu ra, Trầm Lạc Phù đành phải vào phòng để gọi Trầm Vĩnh Lan dậy. Nếu không Trầm Vĩnh Lan thức dậy mà đói bụng như thế nào cũng bảo mình làm cho nàng một phần, chẳng thà thực hiện một lần đỡ phiền toái đến lần thứ hai…
Nhưng sau khi vào phòng liền thấy Trầm Vĩnh Lan thân thể trần truồng, dáng người nằm thẳng, bộ dáng không nói nên lời có vài phần gợi cảm và vô cùng quyến rũ. Trầm Lạc Phù thầm nghĩ, nếu chụp vài tấm hình mà đăng lên mạng, khẳng định sẽ đỗ máu… Tất nhiên, nàng liền chuyển đi ý nghĩ đen tối ấy, nàng muốn để lộ thân thể của Trầm Vĩnh Lan đơn thuần là không có, cái cảnh thịt sống như thế này nàng vốn đã sống chung bản thân vì vậy cũng đã nhìn thấy qua nhiều lần, nhưng mai mắn thay nàng là một người phụ nữ bằng không làm sao kiềm chế được cảnh sắc sống động này cơ chứ. Trầm Lạc Phù vội vàng không để ý cảnh tượng trước mắt, nàng tiến lên khẽ đẩy cánh tay Trầm Vĩnh Lan.
“Cô út, dậy ăn cơm chiều thôi!” Trầm Lạc Phù nhẹ nhàng gọi…
Trầm Vĩnh Lan chậm rãi mở mắt và nhìn thấy khuôn mặt Trầm Lạc Phù mở rộng đôi mắt nhìn mình, như thế nào trong mộng cũng đều mơ thấy nàng, Trầm Vĩnh Lan không hề nghĩ ngợi liền đưa tay ôm lấy Trầm Lạc Phù, dù sao nàng đang ở trong mộng, ôm một chút chắc cũng không có việc gì a….
Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan đột nhiên ôm lấy vào lòng, trong lòng hơi hoảng sợ, nhưng nhìn bộ dáng Trầm Vĩnh Lan mơ mơ màng màng, cũng biết nữ nhân này tám phần còn chưa tỉnh ngủ, nàng lập tức nghĩ đến chỉ muốn đẩy Trầm Vĩnh Lan ra, nhưng Trầm Vĩnh Lan trần truồng lỏa thể, ôm cơ thể mình quá mơ hồ, hơn nữa da thịt dán trên ngực mình không khỏi quá trơn trợt, không đúng, cái này có trơn hay không cũng không có quan hệ, cái tư thế này vốn là không đàng hoàng.
“Trầm Lạc Phù, tôi rất chán ghét cô…” Trầm Vĩnh Lan có chút mơ hồ nói không rõ ràng.
“Tôi biết!” Ngay cả ngủ cũng không quên chán ghét mình, Trầm Vĩnh Lan rốt cuộc có bao nhiêu điều còn chán ghét mình a, bất quá dù sao nàng chán ghét mình cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, chính mình cũng sớm biết rõ…
“Chính là hiện tại tôi lại cảm thấy cô thực sự không quá đáng ghét như vậy…” Trầm Vĩnh Lan không cho Trầm Lạc Phù đẩy mình ra, nàng cảm thấy được ở trong lòng ôm ngực nữ nhân so với ôm cái gối còn tốt hơn, vừa mềm vừa có hương thơm, nàng còn kề sát vào cổ Trầm Lạc Phù nhẹ nhàng ngửi một chút, còn có vài sợi tóc rơi vào trên cổ Trầm Lạc Phù.
Việc này trái ngược lại làm cho Trầm Lạc Phù bất ngờ ngoài ý muốn, nữ nhân này coi mình như kẻ thù suốt hơn hai mươi năm, chẳng lẽ đối với mình liền thay đổi sao? Có thể hay không thật là làm cho người ta được sủng ái mà lo sợ đâu?
Không, Không, sẽ không được thương yêu đi, điều này làm nàng kinh ngạc thực sự. Ngoài ra,Trầm Vĩnh Lan cứ như con chó nhõ mà giống nhau tự nhiên ngửi lấy cái cổ mình làm gì? Cổ thực ngứa không chịu được!
Mặc dù ngay cả bản thân là nữ nhân mình cũng cảm thấy được Trầm Vĩnh Lan giờ phút này vừa đáng yêu lại vừa lẳng lơ, phải chăng mình có hay không giống như Trầm Vĩnh Lan đặc biệt ưa thích nữ nhân đây, hơn nữa cho dù có thích nữ nhân, bản thân mình cũng không chọn loại hoa thủy tiên này mà thích, vì vậy Trầm Lạc Phù không khách khí đẩy người Trầm Vĩnh Lan ra.
“Cô út, đứng dậy!” Trầm Lạc Phù đề cao âm lượng, nàng tuy rằng vóc dáng so với Trầm Vĩnh Lan nhỏ hơn, nhưng mà khí lực thì không hề nhỏ, dù sao trước đây nàng từng luyện qua Taekwondo vì vậy động tác đẩy ra hơi có vẽ thô bạo.
Trầm Vĩnh Lan bị đẩy ra thô bạo như vậy nên trong vô thức khó khăn lắm mới mở to mắt ra, ánh mắt rõ ràng hơn, hóa ra không phải nằm mơ a, nàng còn muốn nếu là nằm mơ thì nàng còn có thể làm một số điều biến thái khác, dù sao, nếu nàng không nói là nàng nằm mơ thì cũng không ai biết… :”>
Trầm Lạc Phù hoàn toàn không biết cô cô nàng như vậy là đang có tư tưởng tối tăm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.