Chương 31: “Trầm Vĩnh Lan nhìn An Nhã Uẩn, vốn lúc đầu tâm trạng của nàng khá tốt nhưng liền ngay tức khắc lại thấy xấu đi”
Minh Dã
15/06/2017
Cuối cùng Trầm Vĩnh Lan vẫn mua rất nhiều quần áo, Trầm Lạc Phù nhìn
túi lớn túi nhỏ, cảm thấy cô cô của nàng thật sự rất hoang phí, Trầm Lạc Phù đối với hai bộ quần áo kia cũng muốn trả tiền riêng lại cho Trầm
Vĩnh Lan, nhưng Trầm Vĩnh Lan cá tính độc đoán từ nhỏ đến lớn vẫn không
hề thay đổi. Thế nhưng Trầm Lạc Phù vẫn rối rắm một vấn đề, nếu vì không mắc nợ ân tình của Trầm Vĩnh Lan nàng tựa hồ cũng muốn mua một chút gì
đó cho Trầm Vĩnh Lan, nhưng như vậy mà tặng có thể hay không quá thân
mật, đương nhiên nàng cũng có thể không gửi, cho dù Trầm Vĩnh Lan có lúc cũng ra dáng trưởng bối nhưng thực ra mối quan hệ của các nàng bề ngoài dường như vẫn tốt lắm…
Đi trung tâm mua sắm Trầm Vĩnh Lan dường như sinh lực rất dồi dào, nhưng khi về tới nhà liền than thở đến nổi không có tinh thần mà quấy rầy Trầm Lạc Phù liền nhanh chóng đi tắm rửa rồi leo lên giường ngủ.
Trầm Lạc Phù lúc này mới phát hiện điện thoại di dộng có mấy cuộc gọi nhỡ chưa xem, đều là của biểu tỷ An Nhã Uẩn, nàng liền ấn số gọi lại.
“Chị, có chuyện gì không?” Trầm Lạc Phù hỏi.
“Hôm tham dự sinh nhật của ông nội,chị có nhờ người theo yêu cầu của chị mà làm một bộ lễ phục dạ hội cho em, ngày mai em có rãnh không? Chị qua đón em đến đó mặc thử một chút xem có vừa không” An Nhã Uẩn ôn nhu hỏi, ông nội đã dự tính trong ngày sinh nhật sẽ công bố với mọi người Lạc Phù chính là nữ ngoại tôn, tuy rằng không phải An thị Đại tiểu thư nhưng cuối cùng ông nội chỉ có một cháu ngoại duy nhất có tư cách kế thừa Tập đoàn của Công ty Cổ phần An Thị, ông nội chính là ở An Thị đã an bài chức vị tốt.
“Vậy làm phiền chị rồi” An gia rốt cuộc với Trầm gia cũng khác nhau, lại là nhà giàu có gia thế, dù như thế nào cũng không được ăn mặc xều xòa, chị họ dù sao cũng biết rõ ràng nhất các nghi thức xã giao, nếu chị họ đã sắp xếp mọi thứ thì không thể nào tốt hơn.
“Được, quyết định như vậy đi” An Nhã Uẩn thấy Trầm Lạc Phù lần này không từ chối liền vui vẻ nở nụ cười.
“Chị à, nếu như không có chuyện gì nữa thì em đi tắm trước” Lúc này đã tương đối muộn, so sánh với bình thường thì hôm nay ngủ có điều trễ hơn, cho nên Trầm Lạc Phù liền nghĩ là muốn chạy nhanh đi tắm rửa rồi đi ngủ.
“Uhm, được!” Trên thực tế là An Nhã Uẩn còn muốn nói gì đó nhưng Trầm Lạc Phù đã nói vậy An Nhã Uẩn không đành lòng đành gác điện thoại.
“Cô quả thật là một người chị họ tốt” Hứa Duy Cảnh cười nói, nàng trong lòng đúng là chua xót nhưng ở mặt ngoài lại hoàn toàn nhìn không ra có điểm gì bất thường.
An Nhã Uẩn không đáp, nhưng liền uống một ngụm rượu, nếu Lạc Phù có thể chấp nhận đến An thị làm việc thì tốt rồi, đến lúc đó cơ hội gần nhau sẽ nhiều hơn, xem ra bản thân mình ở phương diện này cần phải bỏ thêm nhiều công sức mới được.
“Đang suy nghĩ điều gì?” Hứa Duy Cảnh thấy An Nhã Uẩn bộ dáng như có điều gì suy nghĩ liền khẽ đẩy nhẹ An Nhã Uẩn thử.
An Nhã Uẩn nhìn về phía Hứa Duy Cảnh, một phụ nữ có gương mặt quyến rũ, nàng như thế nào liền đã quên Hứa Duy Cảnh khi theo đuổi một nữ nhân khác luôn luôn được thuận buồm xui gió, có lẽ nàng sẽ cung cấp cho mình một ít gợi ý.
“Cô đối với phụ nữ luôn rất thành thạo, cô nói xem tôi nên theo đuổi Lạc Phù như thế nào?” An Nhã Uẩn hiếm khi như vậy mà khiếm tốn xin chỉ bảo, nếu là ở những phương diện khác Hứa Duy Cảnh sẽ vui vẽ giải đáp nhưng chính là giờ phút này trong lòng Hứa Duy Cảnh đã có chút cảm giác không tốt. Dạy nữ nhân mà mình yêu thích đi theo đuổi nữ nhân khác, cái này nàng mới thấy không có hào phóng lớn như vậy nhưng ngược lại cũng không thể không trả lời.
“Cách ta theo đuổi một phụ nữ luôn luôn rất đơn giản, vẽ đẹp của tôi, tiền bạc và sự ân cần” Hứa Duy Cảnh đem kinh nghiệm của mình đánh giá cao và nói khá hợp lý, những điều này đối với An Nhã Uẩn cũng đều có đủ điều kiện, trong trường hợp này, theo đuổi một nữ nhân bình thường cũng đủ rồi.
An Nhã Uẩn cảm thấy Hứa Duy Cảnh có nói với chưa nói cũng như nhau, quên đi, Hứa Duy Cảnh quen qua bao nhiêu loại nữ nhân làm sao có thể so sánh với Lạc Phù mà quơ đũa cả nắm được?
Ngày hôm sau, Trầm Vĩnh Lan cũng trở về nhà rất sớm, trong lúc nàng vừa trở về cũng vừa đúng lúc An Nhã Uẩn đã tới đón Trầm Lạc Phù. Trầm Vĩnh Lan nhìn An Nhã Uẩn, vốn lúc đầu tâm trạng của nàng khá tốt nhưng liền ngay tức khắc lại thấy xấu đi, nàng thiếu chút là đã quên mất An Nhã Uẩn đối với Trầm Lạc Phù cũng giống như hổ đói rình mồi ngon.
“Trầm Lạc Phù, cô đi đâu?” Trầm Vĩnh Lan nhíu mày hỏi.
“Tôi cùng chị họ đi ra ngoài một chút” Trầm Lạc Phù không quá muốn để cho Trầm Vĩnh Lan biết về tiệc sinh nhật của ông ngoại, sợ Trầm Vĩnh Lan sẽ nói cho bà nội biết làm cho bà nội không vui.
“Uhm…” Người ta chị em họ cùng đi ra ngoài, làm cô cô như Trầm Vĩnh Lan thật sự không có lập trường phản đối, chỉ có thể nhìn Trầm Lạc Phù ngồi trên xe của An Nhã Uẩn , thế nhưng vừa nghĩ tới Trầm Lạc Phù đi cùng An Nhã Uẩn tim của nàng giống như có một tảng đá lớn đè nặng, thực sự cảm thấy rất khó chịu và bất an.
An Nhã Uẩn láy chiếc xe thể thao, rất nhanh liền rời khỏi tầm mắt Trầm Vĩnh Lan, Trầm Vĩnh Lan vội vàng ngay lập tức gọi điện thoại cho Hứa Duy Cảnh
“Chị có biết An Nhã Uẩn đón Trầm Lạc Phù đi đâu không?” Trầm Vĩnh Lan trực tiếp hỏi.
“Thật là trung hợp,chị biết rất rõ tối nay họ sẽ đi đâu, thứ bảy này là sinh nhật của An lão gia, Trầm Lạc Phù được mời đến vì vậy An Nhã Uẩn đến đón Trầm Lạc Phù đi thử lễ phục, em thấy lo lắng khi các nàng ở cùng một chỗ sao?” Hứa Duy Cảnh chọn mi hỏi, xem ra Trầm Vĩnh Lan quả thực là quan tâm đến tiểu chất nữ thôi.
“Chẳng lẽ chị không lo lắng?” Trầm Vĩnh Lan vừa nghĩ tới giờ phút này An Nhã Uẩn và Trầm Lạc Phù ở cùng nhau một mình, trong lòng của nàng liền giống như bị kiến cắn, rất là khó chịu.
Hứa Duy Cảnh quả thật không có như vẽ bề ngoài thoạt nhìn như vậy mà bình tĩnh, vừa nghĩ tới An khát vọng tình yêu với Trầm Lạc Phù nhiều như vậy lại trong tình thế ở cùng nhau một chỗ cũng khiến Hứa Duy Cảnh không ngừng suy nghĩ.
“Cho nên chúng ta cũng đi thử lễ phục đi, đến lúc đó chị sẽ giúp em có một cái thiệp mời” Hứa Duy Cảnh lập tức muốn đi làm kỳ đà, dự tính sẽ phá hỏng cơ hội của An Nhã Uẩn và Trầm Lạc Phù, dù sao cũng đã phá hư một lần có thêm một lần nữa cũng không sao.
“Được!” Trầm Vĩnh Lan liền đồng ý.
“Lễ phục thật vừa người” Trầm Lạc Phù từ phòng thay đồ bước ra, nàng nhớ rõ bản thân mình cho tới bây giờ chưa bao giờ nói kích cỡ cho biểu tỷ biết, thế nhưng quần áo được đặt làm lại cực kỳ vừa người.
“Vậy là tốt rồi, Lạc Phù rất đẹp, làm cho chị chỉ muốn ngắm nhìn mãi” An Nhã Uẩn chân thành khen ngợi, Lạc Phù căn bản vóc dáng đã rất tốt, hiện giờ mặc một chiếc váy lại làm cho người ta kinh diễm không thôi, An Nhã Uẩn đều có thể dự liệu được, ở tiệc rượu của ông nội nhất định Lạc Phù sẽ trở thành nữ nhân đẹp nhất trong buổi tiệc.
“Chị mới xinh đẹp!” Trầm Lạc Phù ngại ngùng nở một nụ cười e thẹn, biểu tỷ cùng cô cô của nàng đều rất giống nhau, đều thuộc loại cao gầy nhưng rất xinh đẹp, thế nhưng tính khí lại khác nhau, Trầm Vĩnh Lan lộ ra một loại khí chất như yêu nghiệt còn chị họ của nàng thì cao quý như một nữ hoàng.
“Ở trong lòng chị, Lạc Phù là đẹp nhất, so với cô cô năm đó còn muốn đẹp hơn rất nhiều!” Lạc Phù quả thật là có vẽ đẹp rất tinh tế, so với cô cô năm đó đều là một dạng nữ nhân thanh lịch tao nhã nhưng Lạc Phù còn muốn xuất chúng hơn, An Nhã Uẩn hướng tầm mắt vô cùng nóng ruột nhìn Trầm Lạc Phù, nàng đã đợi đóa hoa Phù Dung này nhiều năm như vậy, giờ phút này đóa hoa đã nở rộ so với bất cứ ai đều xinh đẹp hơn, làm cho An Nhã Uẩn thiếu chút nữa muốn khắc chế không được mà nội tâm trở nên rối loạn.
“Làm sao có thể so với thời điểm tuổi trẻ của mẹ được?” Ở trong lòng Trầm Lạc Phù, mẹ của nàng An Tuệ Tâm mới là nữ nhân đẹp nhất, Trầm Lạc Phù cũng không hề chú ý tới cặp mắt An Nhã Uẩn đều có điểm bất thường nhìn mình.
An Nhã Uẩn chỉ cười mà không nói, chẳng qua là đã sớm chuẩn bị một đôi giày cao gót bằng thủy tinh, nàng để trong hộp liền đem ra.
“Tiểu công chúa của tôi, hãy thử đôi giày này được không?” An Nhã Uẩn ngồi xổm xuống, nàng nghĩ muốn tự bản thân mình vì tiểu công chúa mà mang đôi giày cho nàng.
Trầm Lạc Phù lúc này mới cảm thấy có chút khác thường, biểu tỷ bề ngoài giống như một nữ hoàng thế nhưng lại hạ mình mang giày cho nàng, cái này thực sự không giống với tình cảm bình thường của biểu tỷ đối với biểu muội, nhưng mà An Nhã Uẩn cũng đã chuẩn bị giày xong, Trầm Lạc Phù không có thời gian suy nghĩ nhiều, nàng đành phải nâng chân lên để An Nhã Uẩn mang giày cho mình, trong lúc đó An Nhã Uẩn động tác lại cực kỳ ôn nhu.
Trầm Lạc Phù cảm thấy nếu có lần sau cũng không nên để biểu tỷ vì mình giúp nàng mang giày, cảm giác này thực sự rất kỳ quái, cũng không được quá tự nhiên.
Trầm Vĩnh Lan và Hứa Duy Cảnh vừa đến liền bắt gặp cảnh này, Trầm Vĩnh Lan sắc mặt trở nên nhợt nhạt, mà ngay cả người luôn luôn nở nụ cười như Hứa Duy Cảnh cũng không cười nổi.
Đi trung tâm mua sắm Trầm Vĩnh Lan dường như sinh lực rất dồi dào, nhưng khi về tới nhà liền than thở đến nổi không có tinh thần mà quấy rầy Trầm Lạc Phù liền nhanh chóng đi tắm rửa rồi leo lên giường ngủ.
Trầm Lạc Phù lúc này mới phát hiện điện thoại di dộng có mấy cuộc gọi nhỡ chưa xem, đều là của biểu tỷ An Nhã Uẩn, nàng liền ấn số gọi lại.
“Chị, có chuyện gì không?” Trầm Lạc Phù hỏi.
“Hôm tham dự sinh nhật của ông nội,chị có nhờ người theo yêu cầu của chị mà làm một bộ lễ phục dạ hội cho em, ngày mai em có rãnh không? Chị qua đón em đến đó mặc thử một chút xem có vừa không” An Nhã Uẩn ôn nhu hỏi, ông nội đã dự tính trong ngày sinh nhật sẽ công bố với mọi người Lạc Phù chính là nữ ngoại tôn, tuy rằng không phải An thị Đại tiểu thư nhưng cuối cùng ông nội chỉ có một cháu ngoại duy nhất có tư cách kế thừa Tập đoàn của Công ty Cổ phần An Thị, ông nội chính là ở An Thị đã an bài chức vị tốt.
“Vậy làm phiền chị rồi” An gia rốt cuộc với Trầm gia cũng khác nhau, lại là nhà giàu có gia thế, dù như thế nào cũng không được ăn mặc xều xòa, chị họ dù sao cũng biết rõ ràng nhất các nghi thức xã giao, nếu chị họ đã sắp xếp mọi thứ thì không thể nào tốt hơn.
“Được, quyết định như vậy đi” An Nhã Uẩn thấy Trầm Lạc Phù lần này không từ chối liền vui vẻ nở nụ cười.
“Chị à, nếu như không có chuyện gì nữa thì em đi tắm trước” Lúc này đã tương đối muộn, so sánh với bình thường thì hôm nay ngủ có điều trễ hơn, cho nên Trầm Lạc Phù liền nghĩ là muốn chạy nhanh đi tắm rửa rồi đi ngủ.
“Uhm, được!” Trên thực tế là An Nhã Uẩn còn muốn nói gì đó nhưng Trầm Lạc Phù đã nói vậy An Nhã Uẩn không đành lòng đành gác điện thoại.
“Cô quả thật là một người chị họ tốt” Hứa Duy Cảnh cười nói, nàng trong lòng đúng là chua xót nhưng ở mặt ngoài lại hoàn toàn nhìn không ra có điểm gì bất thường.
An Nhã Uẩn không đáp, nhưng liền uống một ngụm rượu, nếu Lạc Phù có thể chấp nhận đến An thị làm việc thì tốt rồi, đến lúc đó cơ hội gần nhau sẽ nhiều hơn, xem ra bản thân mình ở phương diện này cần phải bỏ thêm nhiều công sức mới được.
“Đang suy nghĩ điều gì?” Hứa Duy Cảnh thấy An Nhã Uẩn bộ dáng như có điều gì suy nghĩ liền khẽ đẩy nhẹ An Nhã Uẩn thử.
An Nhã Uẩn nhìn về phía Hứa Duy Cảnh, một phụ nữ có gương mặt quyến rũ, nàng như thế nào liền đã quên Hứa Duy Cảnh khi theo đuổi một nữ nhân khác luôn luôn được thuận buồm xui gió, có lẽ nàng sẽ cung cấp cho mình một ít gợi ý.
“Cô đối với phụ nữ luôn rất thành thạo, cô nói xem tôi nên theo đuổi Lạc Phù như thế nào?” An Nhã Uẩn hiếm khi như vậy mà khiếm tốn xin chỉ bảo, nếu là ở những phương diện khác Hứa Duy Cảnh sẽ vui vẽ giải đáp nhưng chính là giờ phút này trong lòng Hứa Duy Cảnh đã có chút cảm giác không tốt. Dạy nữ nhân mà mình yêu thích đi theo đuổi nữ nhân khác, cái này nàng mới thấy không có hào phóng lớn như vậy nhưng ngược lại cũng không thể không trả lời.
“Cách ta theo đuổi một phụ nữ luôn luôn rất đơn giản, vẽ đẹp của tôi, tiền bạc và sự ân cần” Hứa Duy Cảnh đem kinh nghiệm của mình đánh giá cao và nói khá hợp lý, những điều này đối với An Nhã Uẩn cũng đều có đủ điều kiện, trong trường hợp này, theo đuổi một nữ nhân bình thường cũng đủ rồi.
An Nhã Uẩn cảm thấy Hứa Duy Cảnh có nói với chưa nói cũng như nhau, quên đi, Hứa Duy Cảnh quen qua bao nhiêu loại nữ nhân làm sao có thể so sánh với Lạc Phù mà quơ đũa cả nắm được?
Ngày hôm sau, Trầm Vĩnh Lan cũng trở về nhà rất sớm, trong lúc nàng vừa trở về cũng vừa đúng lúc An Nhã Uẩn đã tới đón Trầm Lạc Phù. Trầm Vĩnh Lan nhìn An Nhã Uẩn, vốn lúc đầu tâm trạng của nàng khá tốt nhưng liền ngay tức khắc lại thấy xấu đi, nàng thiếu chút là đã quên mất An Nhã Uẩn đối với Trầm Lạc Phù cũng giống như hổ đói rình mồi ngon.
“Trầm Lạc Phù, cô đi đâu?” Trầm Vĩnh Lan nhíu mày hỏi.
“Tôi cùng chị họ đi ra ngoài một chút” Trầm Lạc Phù không quá muốn để cho Trầm Vĩnh Lan biết về tiệc sinh nhật của ông ngoại, sợ Trầm Vĩnh Lan sẽ nói cho bà nội biết làm cho bà nội không vui.
“Uhm…” Người ta chị em họ cùng đi ra ngoài, làm cô cô như Trầm Vĩnh Lan thật sự không có lập trường phản đối, chỉ có thể nhìn Trầm Lạc Phù ngồi trên xe của An Nhã Uẩn , thế nhưng vừa nghĩ tới Trầm Lạc Phù đi cùng An Nhã Uẩn tim của nàng giống như có một tảng đá lớn đè nặng, thực sự cảm thấy rất khó chịu và bất an.
An Nhã Uẩn láy chiếc xe thể thao, rất nhanh liền rời khỏi tầm mắt Trầm Vĩnh Lan, Trầm Vĩnh Lan vội vàng ngay lập tức gọi điện thoại cho Hứa Duy Cảnh
“Chị có biết An Nhã Uẩn đón Trầm Lạc Phù đi đâu không?” Trầm Vĩnh Lan trực tiếp hỏi.
“Thật là trung hợp,chị biết rất rõ tối nay họ sẽ đi đâu, thứ bảy này là sinh nhật của An lão gia, Trầm Lạc Phù được mời đến vì vậy An Nhã Uẩn đến đón Trầm Lạc Phù đi thử lễ phục, em thấy lo lắng khi các nàng ở cùng một chỗ sao?” Hứa Duy Cảnh chọn mi hỏi, xem ra Trầm Vĩnh Lan quả thực là quan tâm đến tiểu chất nữ thôi.
“Chẳng lẽ chị không lo lắng?” Trầm Vĩnh Lan vừa nghĩ tới giờ phút này An Nhã Uẩn và Trầm Lạc Phù ở cùng nhau một mình, trong lòng của nàng liền giống như bị kiến cắn, rất là khó chịu.
Hứa Duy Cảnh quả thật không có như vẽ bề ngoài thoạt nhìn như vậy mà bình tĩnh, vừa nghĩ tới An khát vọng tình yêu với Trầm Lạc Phù nhiều như vậy lại trong tình thế ở cùng nhau một chỗ cũng khiến Hứa Duy Cảnh không ngừng suy nghĩ.
“Cho nên chúng ta cũng đi thử lễ phục đi, đến lúc đó chị sẽ giúp em có một cái thiệp mời” Hứa Duy Cảnh lập tức muốn đi làm kỳ đà, dự tính sẽ phá hỏng cơ hội của An Nhã Uẩn và Trầm Lạc Phù, dù sao cũng đã phá hư một lần có thêm một lần nữa cũng không sao.
“Được!” Trầm Vĩnh Lan liền đồng ý.
“Lễ phục thật vừa người” Trầm Lạc Phù từ phòng thay đồ bước ra, nàng nhớ rõ bản thân mình cho tới bây giờ chưa bao giờ nói kích cỡ cho biểu tỷ biết, thế nhưng quần áo được đặt làm lại cực kỳ vừa người.
“Vậy là tốt rồi, Lạc Phù rất đẹp, làm cho chị chỉ muốn ngắm nhìn mãi” An Nhã Uẩn chân thành khen ngợi, Lạc Phù căn bản vóc dáng đã rất tốt, hiện giờ mặc một chiếc váy lại làm cho người ta kinh diễm không thôi, An Nhã Uẩn đều có thể dự liệu được, ở tiệc rượu của ông nội nhất định Lạc Phù sẽ trở thành nữ nhân đẹp nhất trong buổi tiệc.
“Chị mới xinh đẹp!” Trầm Lạc Phù ngại ngùng nở một nụ cười e thẹn, biểu tỷ cùng cô cô của nàng đều rất giống nhau, đều thuộc loại cao gầy nhưng rất xinh đẹp, thế nhưng tính khí lại khác nhau, Trầm Vĩnh Lan lộ ra một loại khí chất như yêu nghiệt còn chị họ của nàng thì cao quý như một nữ hoàng.
“Ở trong lòng chị, Lạc Phù là đẹp nhất, so với cô cô năm đó còn muốn đẹp hơn rất nhiều!” Lạc Phù quả thật là có vẽ đẹp rất tinh tế, so với cô cô năm đó đều là một dạng nữ nhân thanh lịch tao nhã nhưng Lạc Phù còn muốn xuất chúng hơn, An Nhã Uẩn hướng tầm mắt vô cùng nóng ruột nhìn Trầm Lạc Phù, nàng đã đợi đóa hoa Phù Dung này nhiều năm như vậy, giờ phút này đóa hoa đã nở rộ so với bất cứ ai đều xinh đẹp hơn, làm cho An Nhã Uẩn thiếu chút nữa muốn khắc chế không được mà nội tâm trở nên rối loạn.
“Làm sao có thể so với thời điểm tuổi trẻ của mẹ được?” Ở trong lòng Trầm Lạc Phù, mẹ của nàng An Tuệ Tâm mới là nữ nhân đẹp nhất, Trầm Lạc Phù cũng không hề chú ý tới cặp mắt An Nhã Uẩn đều có điểm bất thường nhìn mình.
An Nhã Uẩn chỉ cười mà không nói, chẳng qua là đã sớm chuẩn bị một đôi giày cao gót bằng thủy tinh, nàng để trong hộp liền đem ra.
“Tiểu công chúa của tôi, hãy thử đôi giày này được không?” An Nhã Uẩn ngồi xổm xuống, nàng nghĩ muốn tự bản thân mình vì tiểu công chúa mà mang đôi giày cho nàng.
Trầm Lạc Phù lúc này mới cảm thấy có chút khác thường, biểu tỷ bề ngoài giống như một nữ hoàng thế nhưng lại hạ mình mang giày cho nàng, cái này thực sự không giống với tình cảm bình thường của biểu tỷ đối với biểu muội, nhưng mà An Nhã Uẩn cũng đã chuẩn bị giày xong, Trầm Lạc Phù không có thời gian suy nghĩ nhiều, nàng đành phải nâng chân lên để An Nhã Uẩn mang giày cho mình, trong lúc đó An Nhã Uẩn động tác lại cực kỳ ôn nhu.
Trầm Lạc Phù cảm thấy nếu có lần sau cũng không nên để biểu tỷ vì mình giúp nàng mang giày, cảm giác này thực sự rất kỳ quái, cũng không được quá tự nhiên.
Trầm Vĩnh Lan và Hứa Duy Cảnh vừa đến liền bắt gặp cảnh này, Trầm Vĩnh Lan sắc mặt trở nên nhợt nhạt, mà ngay cả người luôn luôn nở nụ cười như Hứa Duy Cảnh cũng không cười nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.