Thủy Tiên Có Gai

Chương 54: Tràn đầy tình yêu! :”>

Minh Dã

15/06/2017

“Trầm Lạc Phù cô thật lạnh lùng, tôi là cô út cô, cô không quan tâm đến tôi một chút sao?” Trầm Vĩnh Lan oán giận nói, Trầm Lạc Phù nội tâm thật là lãnh cảm, nói như thế nào nàng và Trầm Lạc Phù cũng là quan hệ huyết thống, ít nhất đã là thân nhân thì cũng phải quan tâm một chút chứ.

Trầm Vĩnh Lan, cô còn nói với tôi như vậy sao? Hơn hai mươi mấy năm nay, cô có bao giờ nghĩ tới tôi là người thân của cô đâu? Cô có quan tâm tới tôi sao? Không hề có, bắt nạt tôi thì cô rất vui vẻ, tới lúc có ý nghĩ loạn luân cô cũng không hề xem tôi là cháu của cô đâu?

“Tôi đã biết cô đã trở về, hiện cũng không cần lo lắng, tôi có thể an tâm ngủ” Trầm Lạc Phù nói với Trầm Vĩnh Lan, dù sao nếu so với Trầm Vĩnh Lan thì nàng cũng có lương tâm hơn.

“Trầm Lạc Phù, tôi dường như uống hơi nhiều, đầu có chút đau, cô giúp tôi tắm có được không?” Trầm Vĩnh Lan hỏi.

“Không được!!” Trầm Lạc Phù không hề nghĩ liền cự tuyệt, tuy rằng trên người Trầm Vĩnh Lan nồng đậm mùi rượu nhưng nếu nói đến trình độ uống rượu của Trầm Vĩnh Lan đã biết tự về tới nhà thì cũng không hẳn là say. Trầm Vĩnh Lan rõ ràng là có đối với mình có ý đồ đen tối, mình mới không ngốc mà mắc mưu đâu! ( Em nó đã có quá nhiều kinh nhiệm ha ha :)) )

“Thật là lòng dạ khô khan!” Trầm Vĩnh Lan cũng dự đoán được Trầm Lạc Phù sẽ từ chối, nàng cũng không dây dưa mà trở về phòng mình.

Trầm Lạc Phù lại trở về giường của mình, nhưng kỳ quái là, nàng không ngủ liền được.

Trầm Vĩnh Lan quả thật là không có say, nhưng rốt cuộc là cũng uống không ít rượu, vì vậy trong lúc đi tắm nàng cũng rất mệt, vì vậy nằm trong bồn tắm hồi lâu lại ngủ quên lúc nào không hay.

Cũng không biết bao lâu, Trầm Vĩnh Lan bị lạnh liền tỉnh dậy, nàng đứng lên, cảm giác đầu có chút choáng, nàng cũng không quá để ý liền vội lấy khăn lau qua loa rồi leo lên giường, nàng cảm thấy có chút nặng nề cũng liền ngủ đi.

Trầm Lạc Phù ăn xong bữa sáng cũng chuẩn bị đi mà vẫn không thấy Trầm Vĩnh Lan thức dậy. Trầm Lạc Phù sợ Trầm Vĩnh Lan ngủ quên sẽ trễ giờ đi làm, nàng do dự một chút liền đẩy cửa phòng Trầm Vĩnh Lan, phát hiện Trầm Vĩnh Lan quả nhiên là còn ngủ, cô gái này vẫn như trước khỏa thân ngủ, hào phóng hơn là cả quần lót cũng không mặc, chẳng qua hôm nay nằm sấp xuống ngủ, lộ ra cặp mông tròn trịa với đường con vô cùng duyên dáng, Trầm Lạc Phù lại cảm thán, đem cô cô nàng bán đi thì đúng là rất tốt. Nhưng ngực to như vậy, nắp úp xuống đè ép ngực như vậy không thấy khó chịu sao? Trầm Lạc Phù ác ý nghĩ đến.

“Cô út, nên thức dậy, bằng không đi làm muộn mất” Kỳ thật Trầm Lạc Phù muốn đánh vào mông của Trầm Vĩnh Lan vài cái, có như thế mới gọi người mê ngủ như vậy thức dậy. Tuy nhiên Trầm Lạc Phù là người rất có kỷ luật, cũng không tự nhiên mà làm như vậy, nàng chỉ là khẽ đẩy ở lưng nhằm đánh thức Trầm Vĩnh Lan, thế nhưng khi tay nàng chạm vào lưng Trầm Vĩnh Lan thì nàng phát hiện cơ thể Trầm Vĩnh Lan rất nóng.

Đừng nói là đang phát sốt chứ? Trầm Lạc Phù sờ lên trán Trầm Vĩnh Lan, đúng là rất nóng.

“Cô út, tỉnh dậy đi…” Trầm Lạc Phù lay nhẹ Trầm Vĩnh Lan, nàng không thể nào vì Trầm Vĩnh Lan phát sốt mà bỏ mặc được.

Trầm Vĩnh Lan mơ mơ màng màng mở to mắt, nàng cảm thấy đầu mình rất nặng nề, cảm giác rất khó chịu.

“Trầm Lạc Phù, tôi thấy khó chịu…” Trầm Vĩnh Lan giọng nói mềm nhũn, giống như đang làm nũng, Trầm Vĩnh Lan từ nhỏ cơ bản là rất khỏe mạnh, rất ít sinh bệnh, nhưng mỗi lần sinh bệnh thì lại rất ỷ lại vào người khác, cũng giống như là làm nũng, đặc biệt lại rất ngoan ngoãn. Bà nội nàng từng nói, từ nhỏ đến lớn, Trầm Vinh Lan đáng yêu nhất chính là lúc bị bệnh, Trầm Lạc Phù cũng tán thành cách nói này, bởi vì khi Trầm Vĩnh Lan bệnh lại giống như con mèo vậy, không những dịu dàng lại không có tấn công người khác. Nhớ trước đây, Trầm Lạc Phù thường xuyên mong Trầm Vĩnh Lan bị bệnh nhiều một chút, đúng vậy, Trầm Lạc Phù cũng thừa nhận bản thân nàng trước đây cũng rất có nhiều tâm ý xấu đối với Trầm Vĩnh Lan.

“Cô khó chịu là vì cô bị sốt, ngồi dậy uống thuốc hạ sốt đã” Trầm Lạc Phù chuẩn bị đứng dậy đi lấy thuốc hạ sốt cho Trầm Vĩnh Lan.

“Trầm Lạc Phù, đừng đi!” Trầm Vĩnh Lan nắm lấy cánh tay Trầm Lạc Phù, không cho Trầm Lạc Phù rời đi, nàng lúc này rất khó chịu, nàng không muốn một mình, nàng muốn có người ở bên cạnh.



“Tôi đi lấy thuốc hạ sốt, sẽ trở lại liền” Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan nắm chặt bàn tay mình nên cũng nhẹ giọng nói, Trầm Vĩnh Lan quả nhiên là trở nên rất hiền dịu.

“Không cần đi có được không?” Trầm Vĩnh Lan ánh mắt cầu xin nhìn Trầm Lạc Phù, thoạt nhìn giống như là con mèo nhỏ sợ bị vứt bỏ.

“Ngoan, tôi đi tìm thuốc sẽ quay trở lại” Trầm Lạc Phù không thể không dùng tới giọng điệu dỗ dành như dỗ tiểu hài tử đối với Trầm Vĩnh Lan.

“Uhmmm..” Trầm Vĩnh Lan nói, ngữ khí cũng kéo dài, nàng có chút không tình nguyện buông tay Trầm Lạc Phù ra, bộ dáng lưu luyến này lại làm cho Trầm Lạc Phù rất muốn cười, rõ ràng là đã hai mươi chín tuổi đầu rồi, nhưng lúc này lại giống như là đứa trẻ chín tuổi.

“Trước tiên phải mặc áo ngủ vào” Trầm Lạc Phù đến tủ quần áo của Trầm Vĩnh Lan lấy ra một bộ áo ngủ rồi mặc vào người nàng, phát sốt phải chú ý đến việc giữ ấm mới được.

“Uh!” Trầm Vĩnh Lan ngoan ngoãn mặc áo ngủ vào, sau đó không thoải mái tựa vào đầu giường chờ Trầm Lạc Phù.

Trầm Lạc Phù trở về phòng của nàng tìm thuốc hạ sốt, sau đó bưng một ly nước ấm rồi trở lại phòng Trầm Vĩnh Lan.

“Đi lâu…” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu mềm nhũn nhưng cũng trách móc.

Làm gì mà lâu, còn không tới năm phút!

“Uống thuốc đi!” Trầm Lạc Phù đem thuốc đưa cho Trầm Vĩnh Lan.

“Không uống, thật khó uống” Trầm Vĩnh Lan bốc đồng nói.

“Nếu cô không uống thuốc, tôi sẽ đi làm” Trầm Lạc Phù uy hiếp nói.

“Cô đừng đi, tôi sẽ uống” Trầm Vĩnh Lan tiếp nhận thuốc hạ sốt uống, nàng liền đem thuốc để vào miệng.

Trầm Lạc Phù đưa nước cho Trầm Vĩnh Lan, Trầm Vĩnh Lan vội vàng nhận lấy rồi uống một hơi, sau đó đem viên thuốc nuốt vào dạ dày.

“Cô ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, khi nào tỉnh dậy sẽ thấy tốt hơn” Trầm Lạc Phù vỗ nhẹ bả vai Trầm Vĩnh Lan nói.

“Vậy còn cô?” Trầm Vĩnh Lan hỏi, nàng chỉ muốn Trầm Lạc Phù ở bên cạnh mình.

“Tôi có tiết đào tạo” Trưa hôm nay nàng còn có chương trình học, đào tạo xong nàng sẽ liền trở về, đến chiều nếu Trầm Vĩnh Lan vẫn không hạ sốt thì sẽ đưa nàng đi bệnh viện.

“Không đi có được không?” Trầm Vĩnh Lan ánh mắt lóe lên điểm đáng thương hoang mang, Trầm Lạc Phù nhìn cũng có chút mềm lòng, cũng không để ý bản thân nàng đang ôm chặt lấy Trầm Vĩnh Lan.



“Giữa trưa sẽ trở về, khoảng hai hay ba giờ gì đó, sẽ qua nhanh thôi” Trầm Lạc Phù nhẫn nại nói.

“Người ta đang bị bệnh, cô lại bỏ mặc tôi…” Trầm Vĩnh Lan biểu tình rất là đáng thương, ngữ khí vô cùng ai oán, nếu Trầm Lạc Phù bỏ đi thì đúng là… tội ác tày trời a!

“Trầm Vĩnh Lan đừng làm nũng, ngoan ngoãn chờ tôi trở về!” Trầm Lạc Phù tiếp tục nhẫn nại nói, người nào đó khi bệnh thật giống như là con nít.

“Trầm Lạc Phù, nếu ngươi bỏ đi, tôi… tôi sẽ không bao giờ… không bao giờ khỏe lên nữa!” Trầm Vĩnh Lan uy hiếp nói.

“Phốc…” Trầm Lạc Phù không khỏi nở nụ cười, Trầm Vĩnh Lan cho nàng là hài tử ba tuổi sao? Bất quá làm nàng nhớ lại khi còn nhỏ, lúc đó nàng bảy tuổi, Trầm Vĩnh Lan bị bệnh, bà nội và mẹ đều không ở nhà, Trầm Vĩnh Lan chỉ dính lấy nàng, không như bình thường cũng đem đồ chơi của nàng cho mình chơi, bình thường thì rất khinh thường nhưng bị bệnh thì lại tốt đến kỳ lạ, chính là ngày đó coi như khắp thiên hạ chỉ tốt với một mình nàng, làm cho người ta tưởng là chị em sinh đôi, không nỡ luyến tiếc tách ra. Thế nhưng đến khi mẹ nàng trở về, thì liền đem nàng đá một bên, Trầm Lạc Phù chỉ biết đó Trầm Vĩnh Lan mà đối tốt với ai cũng thật là ngắn ngủi, nghĩ đến đây Trầm Lạc Phù hiện tại cũng cảm thấy Trầm Vĩnh Lan đúng là người rất vô tâm.

“Cô đi cứ việc đi, tôi không quan tâm, tôi về sau cũng không bao giờ… thích cô nữa!” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù chẳng những không đồng cảm việc nàng bị bệnh mà còn muốn giễu cợt nàng, làm cho nàng có chút bực mình, nàng cảm thấy đầu nàng có chút nặng nề.

Trầm Lạc Phù suy nghĩ có lẽ Trầm Vĩnh Lan nghĩ mình thích nàng, được nàng thích là điều đáng vinh hạnh vậy, đúng là thủy tiên có suy nghĩ tự kỷ.

“Tôi lại không thích cô!” Trầm Lạc Phù lãnh đạm nói.

Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù lãnh đạm như vậy, chẳng những cơ thể khó chịu, ngay cả trong lòng cũng khó chịu, nàng quyết định sẽ không thích Trầm Lạc Phù nữa, về sau cũng không bao giờ để ý Trầm Lạc Phù nữa…, nàng liền đắp chăn lên kín cả đầu, nhằm không chú ý đến Trầm Lạc Phù.

Trầm Lạc Phù tinh nghịch nhìn Trầm Vĩnh Lan, nghĩ thầm, cô nàng này từ trước đến giờ luôn không biết giới hạn của mình ở đâu, tốt nhất là không nên để ý đến sự sống chết của nàng.

Trầm Vĩnh Lan tuy vùi mặt vào trong chăn, nhưng lổ tai nàng vẫn dựng thẳng để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nàng thực sự không nghĩ Trầm Lạc Phù sẽ bỏ nàng đi, nàng chỉ cố ý làm dáng trước mặt Trầm Lạc Phù, thế nhưng hiện tại nghe thấy Trầm Lạc Phù rời khỏi phòng mình, trong đầu nàng càng thấy khó chịu, thậm chí có cảm giác muốn khóc.

Trầm Vĩnh Lan lê đầu ra không khí, một chút buồn ngủ cũng không thấy, nàng cảm thấy bản thân mình bị bỏ rơi, trước kia lúc nàng bị bệnh mẹ và chị dâu đều chăm sóc nàng, Trầm Lạc Phù đúng là xấu tính, về sau tuyệt đối sẽ không thích nàng nữa, Trầm Vĩnh Lan tức giận nghĩ thầm, thế nhưng ngay tức khắc liền có chuyển biến, bởi vì qua khép cửa đóng hờ, nàng nghe được âm thanh Trầm Lạc Phù truyền đến, nàng nghe được Trầm Lạc Phù đang ở ngoài gọi điện thoại, giống như là đang đem chuyện đào tạo của mình nói với người ở đầu dây bên kia.

Trầm Vĩnh Lan tâm tình lập tức liền thay đổi, quả thật Trầm Lạc Phù vẫn là tốt nhất, Trầm Vĩnh Lan ngây ngô nở nụ cười.

Trầm Lạc Phù nói chuyện điện thoại xong, khẽ thở dài một cái, rõ ràng nàng cũng không muốn quan tâm đến sự sống chết của nữ nhân kia, nhưng bản thân nàng lại rất thiện lương. Trầm Lạc Phù một lần nữa trở lại phòng ngủ của Trầm Vĩnh Lan, thấy Trầm Vĩnh Lan đã đem đầu ra ngoài chăn, còn cười vô cùng chướng mắt.

“Tốt rồi, tôi không đi, cô ngủ một giấc đi” Trầm Lạc Phù thản nhiên nói.

“Cô ngủ cùng tôi một chút đi” Trầm Vĩnh Lan đưa tay ôm Trầm Lạc Phù vào lòng mình, làm nũng nói, mới vừa uống thuốc hạ sốt không lâu, nàng đúng là có chút mệt, nhưng nàng cũng không muốn Trầm Lạc Phù rời đi nàng nữa bước.

Được, coi như tôi có lòng thương người đang bệnh! Trầm Lạc Phù nghĩ như vậy liền thỏa hiệp, dù sao tối qua nàng cũng ngủ không được nhiều lắm, coi như là bổ sung lại giấc ngủ cho mình cũng tốt lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thủy Tiên Có Gai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook