Thủy Tiên Đã Cưỡi Cá Chép Vàng Đi
Chương 7
Trương Duyệt Nhiên
30/01/2017
Đêm đầu tiên ở nhà số 3 phố Đào Lý, đêm khuya vẫn không tài nào chợp mắt, Quỳnh nghĩ về vòng
tay ôm hôn của họ. Điều đó có ý nghĩa gì? Có nghĩa là từ nay, một người
đàn ông khôi ngô tuấn tú đã bước vào cuộc sống của cô, trong vai trò của người cha; có nghĩa là cậu bé xinh như thiên sứ đang vẫy đôi cánh thiên thần mời cô cùng chơi đùa các trò chơi với cậu. Quỳnh ngủ trong căn
phòng bên cạnh phòng của Trác, căn phòng dành cho khách , rất rộng.
Trong phòng chỉ có một chiếc bàn và một chiếc giường rộng. Quỳnh nằm
trên giường lăn đi trở lại, chẳng làm sao ngủ được. Cô mở mắt nhìn quanh khắp phòng, căn phòng quá rộng đối với cô, còn chiếc giường rộng sang
trọng này, lại có vẻ mềm mại quá đối với cô. Những điều đó làm cô cảm
thấy bất an. Cô bèn ngồi dậy, lần mò về phía cửa. Rồi cô mở cửa, bật
sáng đèn hành lang.
Quỳnh biết Dật Hán và Mạn ngủ trong căn phòng đầu tiên bên tay phải. Chẳng biết điều gì khiến cô cứ lần lần tiến lại gần cánh cửa đó. Có thể trong tiềm thức của cô cho biết ở phía đó có những điều cô muốn tìm hiểu. Cô nghe thấy bên trong có tiếng lăn lộn, có tiếng thở gấp rút hơn cả tiếng thuỷ triều. Cô không nhúc nhích, đứng nguyên một chỗ, mặt không biểu cảm, để mặc cho những âm thanh ấy rơi xuống như một trận tuyết lớn, rơi vào một vùng trống không của đầu óc mình. Lâu sau, cô cúi người nhìn vào bên trong qua lỗ khoá: cơ thể sáng trắng dưới ánh đèn nhạt màu vàng cnah tựa hồ như đang lấp lánh, tựa như những con cá lân tinh phát sáng đang nhào lộn, tựa như những đám mây trắng xốp đang dắt díu, quấn quýt. Tấm ga giường màu đỏ thẫm dường như biến thành một tấm lưới cực kỳ đàn hồi và hai con nhện đang dùng tơ của mình quấn lấy nhau.
Cô giật bắn mình, lùi lại mấy bước, muốn chạy xa khỏi cái lỗ khoá ma quỷ đáng sợ. Nhưng cô lại đứng đờ đẫn ở đó, tựa như bị mắc vào tơ nhện của họ, bị giữ chặt, không sao cử động được nữa. Cô dùng hai tay tự ôm lấy mình, hai vai run bần bật. Cô muốn htoát ra khỏi những sợi tơ dính, nhưng cổ họng cô khô khốc, không nói được, cũng không bỏ chạy được. Cô chỉ biết đứng nguyên tại chỗ, không ngừng run rẩy, mong muốn lập tức ném bay những thứ vừa thấy kia ra khỏi đầu mình.
Quỳnh cố gắng thở nhẹ, trong thâm tâm không ngừng tự nhắc nhở để mình bình tĩnh trở lại. Cuối cùng, cô mới thấy có thể nhúc nhắc tay chân bình thường, có thể thở hít tự do. Cô liếc nhìn mọt lần cuối cái màu vàng mê muội đầy dục vọng qua lỗ khoá rồi vội vàng chạy xuống tầng dưới. Cô ngồi bệt xuống đất dựa lưng vào bậc thang, thở hổn hển, cố bắt mình quên đi cái thế giới qua lỗ khoá, nó như một tia sét, đánh toang một góc khuất tối trong tâm hồn vốn chưa được đánh thức. Ánh sáng trắng làm Quỳnh nhức mắt.
Cô cứ ngồi như vậy, khá lâu. Dần dần Quỳnh mới trở lại bình tĩnh. Nhưng cô bỗng cảm thấy chưa bao giờ lo lắng và đói khát đến thế. Khi đói, cô thường nghĩ đến khuôn mặt bà nội. Dường như từ khi bà qua đời, cô chưa bao giờ được một bữa no. Bà như đang hỏi Quỳnh: Cháu dại khờ ơi, cháu đói bụng chưa? Đói bụng chưa? Chỉ có bà nội từng thực sự quan tâm điều đó. Điều mà chính bản thân Quỳnh hình như cũng không để ý đến lắm. Cô quên mất hỏi thăm chính mình, mình đói không? Mình khát không? Mình có thèm khóc một lúc không? Có thèm một vòng tay yêu thương che chở không?... Cô mù lòa, đã lâu rồi chỉ bước đi một cách máy móc, tất cả thần kinh như những sợi dây diện cũ, chỉ có hình dạng treo lên như vậy mà thôi. Còn sâu thẳm trong cô, không có một tín hiệu nào truyền tới. Nhưng trong cái đêm hoảng sợ này, Quỳnh bỗng tự hỏi mình, hết sức ân cần: Mình có đói không? Lâu nay cô lạnh nhạt với cả chính mình, không biết cách nói chuyện với chính mình. Chúng dường như gượng gạo tồn tại bên nhau bởi một sứ mệnh bắt buộc. Đây là lần đầu tiên Quỳnh ý thức rằng cần phải đối với mình thật tốt, bởi vì trên đời này, ngoài bản thân ra, không ai tốt với mình nữa cả. Tình yêu thật mỏng manh, cô cần phải cho cô bé này cảm nhận được. Bởi vậy cô hỏi mình, mình có đói không? Cô cố gắng gật gật đầu với mình. Mình đói lắm. Ừ. Cô tỏ ra nghe thấy âm thanh của mình, dùng tay xoa nhẹ dạ dày của mình. Trong đó tựa như một công trường trống vắng, trong đêm khuya, những máy móc đang chạy không tải, ầm ĩ, phát ra ánh sáng yếu ớt. Nó mệt mỏi đợi chờ buổi sáng tiếp theo sẽ đến.
Quỳnh quyết định giúp mình giải quyết cơn đói. Cô đứng dậy tìm xuống bếp, mở tủ lạnh. Đó la cái tủ lạnh đầy ắp nhất mà cô tưởng tượng được. Có biết bao nhiêu thức ăn, bao nhiêu là túi, bịch, gói đủ màu sắc đập vào mắt cô. Chúng tựa hồ như những quả bóng bay không ngừng phình to, bay vào tim cô với sự rạo rực tuyệt vời. Lúc này, cô thấy mình đang chào đón và cần chúng biết bao. Cô nhìn thấy những trái dâu tây to lớn, trái kiwi căng mọng, quả lê vàng ươm, bánh đậu xanh, trứng gà, xúc xích, nước trái cây, sữa chua... còn có những tảng sôcôla to và rất nhiều bánh kẹo và kem...
Đã nhiều năm qua, chưa bao giờ cô cảm thấy đầy đủ đến vậy. Cảm giác như vừa phát hiện ra một châu lục mới đầy của cải. Cô cảm thấy tất cả những đồ ăn kia đều thuộc về mình, toàn quyền xử lý. Cô nhận thấy trong lòng là một cảm giác uy quyền đang ngự trị.
Cô nhìn chúng, hơi lạnh trong tủ không ngừng phả vào mặt cô, nhưng không hề làm cô thấy lạnh. Lúc này Quỳnh thấy trong lòng mình nóng bỏng. Những đồ ăn này làm Quỳnh như đang sốt. Khi giơ tay ra chọn lựa, cô chợt thấy hết sức phân vân. Cô nghĩ mãi, cuối cùng lấy ra một li kem ốc quế.
Cô nhanh chóng bóc lớp vỏ vàng óng ánh, gỡ bỏ nắp giấy, ăn từng miếng lớn. Những miếng kem còn chưa kịp tan ra trong miệng đã bị cô nuốt chửng vào bụng. Cảm giác nóng hổi trong lòng dường như bị những khối kem lạnh hút sạch, cơ thể chợt cảm thấy nhẹ tênh, bồng bềnh. Chẳng rõ đã bao nhiêu lâu cô chưa được ăn kem. Khi bà nội còn sống, thỉnh thoảng có mua cho cô một ít bột mơ đem trộn với đường rồi để tủ lạnh cho cứng, ăn thay kem. Khối đá ngọt nhạt không đều vào có vị chua hơi hơi đắng ấy chính là kem của Quỳnh. Vì thế, li kem ốc quế này cso dư vị thật tuyệt vời mà cô bé chưa bao giờ trải qua. Mặc dù đã mau chóng nuốt chửng, nhưng cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, hồi tưởng kỹ càng hương vị của li kem. Vị tươi ngọt của sữa bò, vị béo ngậy của sôcôla, tất cả vẫn vương vấn nơi đầu lưỡi. Một lúc lâu sau, cô mới sực tỉnh, lại tự hỏi mình có đói nữa không. Khi cô bé tự hỏi mình, cô lại nhớ đến hình ảnh qua lỗ khoá, cô nhớ lại cơ thể trắng phau phau và tơ vương của tình ai. Cô cố gắng lắc đầu, tự bảo mình không tiếp tục nghĩ đến chúng, hãy chuyên tâm vào đống thức ăn, hãy hưởng thụ chúng. Lần này cô chọn bánh lòng đỏ trứng. Hương vị của thứ này thì bình thường cũng rất khó mường tượng ra. Bởi cô chỉ mới nhìn thấy chúng trên ti vi mà thôi. Chúng được bọc ngoài bằng núi nilon rất đẹp, cô không biết chính xác bên trong chúng như thế nào. Cô xé rách túi bao bóng màu đỏ bên ngoài, bên trong lộ ra một chiếc bánh tròn màu vàng mềm amị tựa như một chú gà con mới nở. Cô ngắm nghĩa, rồi dùng tay chạm nhẹ vào nó. Thực là mềm, một chút bột màu vàng rơi ra, mới nhìn cũng rất giống bánh ga tô hồi nhỏ bà nội mang ra đầu ngõ thuê gia công. Nhưng thứ này đắt tiền hơn bánh của bà nội rất nhiều. Chúng không bị dính những mảng đen cháy của đáy nồi, không lẫn chút vỏ trứng. Chúng thật tròn, thật mềm, thật mịn. Ở giữa còn có nhân bơ hơi trong suốt. Cô cầm chặt chiếc bánh, để cho ngón tay hằn sâu vào lớp bánh mềm mại, thả chiếc bánh vào mồm...
Quỳnh không sao dừng lại được. Hễ dừng lại là không biết phải làm sao, đầu óc lại bị những mảng trắng xâm chiếm, và những sợi tơ nhện quấn lấy. Cô đành phải liên tục tự hỏi mình, mình có đói không. Đói. Lại tiếp tục với thức ăn, liên tục nhét vào mồm. Cô ăn ba trái kiwi, đó cũng là lần đầu tiên cô nếm thử loại trái cây này, những trái kiwi màu xanh bích đáng yêu. Cô ăn hết tất cả dâu tây. Cô còn nhớ đã từng viết bài làm văn rằng mình thích nhất dâu tây, bởi vì chúng có mùi thơm đặc biệt và đỏ mọng hấp dẫn. Nhưng trên thực tế, cô mới chỉ được ăn dâu tây tổng cộng hai lần, va chưa từng được ăn một lúc nhiều đến vậy. Cô uống cả sữa chua, mùi táo xanh và mùi chanh. Chúng tựa như tuyết trắng trộn đường, dính đầy mồm cô bé, lành lạnh. Rồi Quỳnh ăn bánh mỳ, bên trong có nhân nho khô. Cô nhét cả miếng to, rồi dùng răng đùa nghịch với chúng, lần tìm những miếng nho khô. Mỗi một miếng nho đều để lại trong miệng cảm giác ngọt ngào dai dẳng... Rồi, Quỳnh ăn sang bánh đậu xanh. Chúng được đẻ trong những túi nilông màu mè, mỗi một mẩu bánh đều được bọc một lớp áo hoa, không giản dị như thứ bánh của bà nội từng mua. Bánh cũng ngọt hơn, vị đậu xanh cũng đậm đà hơn. Quỳnh ăn hết cả một phong bánh. Cuối cùng Quỳnh ăn sôcôla. Thuở nhở Quỳnh cũng từng ăn sôcôla, đó là những miếng vụn nhỏ khô, ngấy, dễ chảy nước. Vừa cho vào mồm còn chưa kịp nhai thì đã tan biến ra rồi. Vì vậy lần này được coi là lần đầu tiên Quỳnh ăn sôcôla một cách nghiêm chỉnh. Những miếng sôcôla màu đen, điểm xuyết những mẩu hạnh nhân, tựa như những miếng vỏ sò khảm lên nền đất cát, lúc ẩn lúc hiện. Quỳnh để miếng sôcôla lên lòng bàn tay, cảm giác thật nặng, cô bé cảm nhận được sự an toàn ở trong đó. Cô bẻ một góc cho vào mồm, nó không hề tan ngay mà từ từ truyền vào đầu lưỡi cảm giác ngọt ngào và nồng đượm. Quỳnh sốt ruột bắt đầu nhai lóc cóc. Mấy hạt hạnh nhân trong sôcôla còn chưa bị nhai nát, Quỳnh đã nuốt chửng tuốt tuột... Quỳnh lại ăn lê. Những trái lê vàng rượi, nước quả bắn lên áo Quỳnh, thịt quả kích thích lên vòm họng đang gần như tê dại của Quỳnh.
Cô bé cứ thế ăn, cứ thế tự hỏi mình, Quỳnh, mình có đói không? Có đói không? Cô cứ thế sao cho mình không tiếp tục nghĩ về những hình ảnh từng hiện ra trước mắt, cứ thế, không sao dừng được. Trong một thời gian ngắn ngủi ấy, cô đã ăn gần hết các thứ có trong tủ lạnh, bụng cô đã căng lên như muốn vỡ, bên trong đang hết sức hỗn loạn. Cô bắt đầu thấy sợ. Cô đứng nguyên một chỗ, cảm thấy cử động khó khăn, vừa đứng vừa sờ mó cái bụng sắp vỡ của mình. Cô bé cảm thấy rất khó chịu, khắp người như một trái khinh khí cầu căng đầy khí nóng, sắp sửa bay lên được. Nhưng cô lại thấy rất nặng nề, cơ hồ có thể đè vỡ nền nhà, sụt xuống lòng đất. Quỳnh muốn nôn, nhưng nôn không ra. Cô mệt mỏi, ngồi xuống ngay bên cạnh tủ lạnh, tựa lưng vào tủ, hai chân duỗi ra, tay để lên bụng, trông như sợ mọi thứ trong bụng bỗng vỡ ra rồi bay mất. Quỳnh khóc vừa sợ vừa nôn nao. Cô cố ghìm tiếng khóc thật khẽ, sợ làm ảnh hưởng mọi người ở tầng hai. Cô bé như con chuột bị dồn vào góc tường đang kêu chút chít nho nhỏ. Không biết đến lúc trời sáng sẽ ra sao đây. Mẹ mà nhìn thấy nhất định sẽ gào lên, sẽ đánh cô. Lại còn người đàn ông đẹp trai và cậu bé nữa, liệu họ có đuổi cô ra khỏi nhà không. Cô không còn ba, không còn bà nội, cô biết đi đâu...
Quỳnh dựa vào tủ lạnh, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ, cô thấy tủ lạnh biến thành một đồ chơi bằng gỗ nhỏ bé. Quỳnh ôm lấy nó. Chẳng ai ôm cô, nên cô chỉ có thể ôm ấp kẻ đáng thương hơn cả mình, để thấy sự thoả mãn vì được thương yêu của nó.
Hôm sau, sự việc đúng như Quỳnh đã lo sợ. Cô bị Mạn đánh cho tỉnh lại. Mạn dùng chổi vụt lên người cô. Quỳnh hốt hoảng mở bừng mắt nhìn, thấy Mạn đang nhìn mình giận dữ, Lục Dật Hán đang đứng phía sau không xa. Bên cạnh ông là bé Trác. Giờ phút này đã đến, giờ phút nhục nhã ê chề. Cô đã bị tóm gáy, bị lột trần bộ mặt ra hứng chịu sự phán xét của họ. Quỳnh muốn gượng dậy, nhưng cơ thể dường như bất lực, bụng vẫn chướng, mặt sưng húp. Cô chỉ chống người lên được một chút, nhìn mẹ, rồi lại nhìn người đàn ông kia. Ngay lập tức, cô lại tưởng tượng đến hình ảnh tối qua, những thứ khiến cô bàng hoàng qua lỗ khóa. Dường như trong tích tắc, cô có thể nhìn xuyên qua người họ, nhìn thấy trần trụi, mặc dù Mạn đang mặc chiếc áo len lông thỏ mới tinh và chiếc váy loe màu vàng cam, còn Dật Hán mặc áo kẻ sợi mềm mại và quần sọc nhung. Cô nhìn xuyên qua họ, chẳng khó khăn gì hết. Quỳnh rùng mình.
Chẳng để cho Quỳnh kịp nghĩ ngợi gì, Mạn đã dùng chổi vụt thật mạnh vào bụng Quỳnh. Mạn la mắng:
- Sao mày hèn thế? Chưa được ăn bao giờ hay sao thế? Ăn hết cả một cái tủ lạnh, mày soi gương xem cái bộ dạng của mày cô, có chút nào giống con gái hay không? Mất mặt tao quá đi! Mạn nói rồi lại vung roi lên. Dật Hán chặn cô ta lại:
- Đừng đánh nữa, nó chỉ là một đứa trẻ. Chắc là cháu nó đói lắm. Cứ để cháu ăn! Dật Hán đang giải nguy cho Quỳnh. Tiếp đó ông ta bước tới, nhẹ nhàng dưa tay ra với Quỳnh, đỡ cô dậy:
- Cháu đi tắm nước nóng đi. Ăn một lúc nhiều như thế chắc khó chịu lắm. Sau này cháu cứ từ từ mà ăn, lúc nào cũng sẵn, không lo. Cháu thích ăn gì thì nói cho chú và mẹ cháu hay. Ông ta dùng tay vỗ về đầu Quỳnh.
Quỳnh ngẩng đầu nhìn Dật Hán, khuôn mặt ông ta sạch sẽ, không gợn vết, tựa hồ không liên quan gì tới cái cơ thể điên cuồng, dồn dập đêm qua trong lỗ khoá. Có lẽ nào khuôn mặt khôi ngô này lại là một trò lừa bịp? Cô bé Quỳnh hoàn toàn bối rối. Tại sao cái khung cảnh ấy lại bị cô nhìn thấy mới được chứ? Nó làm tan vỡ hình ảnh đẹp đẽ của ông ta trong đầu mình. Còn lúc này, ông ta vẫn đang dành cho mình sự quan tâm. Ông ta là người thứ hai sau bà nội, dành cho cô sự quan tâm. Giọng nói êm dịu của ông ta tựa như tiếng chim hót trên mây, xoay vòng trong đầu cô.
Quỳnh rơi lệ.
Lúc này cô thật khó xử. Cô rất muốn ông ta có ấn tượng đẹp về mình, kiểu một cô bé lịch sự đáng yêu, nhưng thực tế cô đang hết sức điêu đứng. Cô như một con lợn ngu đần, bị tóm cổ sau khi ăn uống thục mạng.
Dật Hán quay sang bảo bé Trác:
- Trác à, con dắt chị lên lầu tắm đi!
Trác gật gật đầu, tiến lên phía trước, nắm lấy cánh tay mệt mỏi buông trên nền nhà của Quỳnh. Dật Hán đỡ cho Quỳnh đứng dậy. Trác kéo tay Quỳnh đi qua dưới ánh mắt giận dữ của Mạn. Trác dẫn Quỳnh vào phòng tắm. Cậu nhìn cô chứ không đi ra ngay. Quỳnh mở vòi sen, để cho nước phun vào khuôn mặt sưng húp của mình. Tiếng nước phun rất to, nhưng cô vẫn nghe rõ Trác đứng sau lưng hỏi cô:
- Chị bé, chị đói lắm hả? Em còn bánh quy này!
Quỳnh quay đầu nhìn Trác, nước trên mặt rơi xuống đất tí tách. Phải. Trác à, tôi đói lắm. Nhưng cái "đói" này không thứ đồ ăn nào giải quyết được. Tựa hồ trong người luôn có một cái hố không thể lấp đầy, gió lộng vào, tiếng gió làm tôi hoang mang sợ hãi. Tôi nghĩ Trác sẽ không bao giờ hiểu được cái "đói" ấy đâu. Quỳnh nói với Trác, nhưng chỉ là những thì thầm trong đầu.
Quỳnh biết Dật Hán và Mạn ngủ trong căn phòng đầu tiên bên tay phải. Chẳng biết điều gì khiến cô cứ lần lần tiến lại gần cánh cửa đó. Có thể trong tiềm thức của cô cho biết ở phía đó có những điều cô muốn tìm hiểu. Cô nghe thấy bên trong có tiếng lăn lộn, có tiếng thở gấp rút hơn cả tiếng thuỷ triều. Cô không nhúc nhích, đứng nguyên một chỗ, mặt không biểu cảm, để mặc cho những âm thanh ấy rơi xuống như một trận tuyết lớn, rơi vào một vùng trống không của đầu óc mình. Lâu sau, cô cúi người nhìn vào bên trong qua lỗ khoá: cơ thể sáng trắng dưới ánh đèn nhạt màu vàng cnah tựa hồ như đang lấp lánh, tựa như những con cá lân tinh phát sáng đang nhào lộn, tựa như những đám mây trắng xốp đang dắt díu, quấn quýt. Tấm ga giường màu đỏ thẫm dường như biến thành một tấm lưới cực kỳ đàn hồi và hai con nhện đang dùng tơ của mình quấn lấy nhau.
Cô giật bắn mình, lùi lại mấy bước, muốn chạy xa khỏi cái lỗ khoá ma quỷ đáng sợ. Nhưng cô lại đứng đờ đẫn ở đó, tựa như bị mắc vào tơ nhện của họ, bị giữ chặt, không sao cử động được nữa. Cô dùng hai tay tự ôm lấy mình, hai vai run bần bật. Cô muốn htoát ra khỏi những sợi tơ dính, nhưng cổ họng cô khô khốc, không nói được, cũng không bỏ chạy được. Cô chỉ biết đứng nguyên tại chỗ, không ngừng run rẩy, mong muốn lập tức ném bay những thứ vừa thấy kia ra khỏi đầu mình.
Quỳnh cố gắng thở nhẹ, trong thâm tâm không ngừng tự nhắc nhở để mình bình tĩnh trở lại. Cuối cùng, cô mới thấy có thể nhúc nhắc tay chân bình thường, có thể thở hít tự do. Cô liếc nhìn mọt lần cuối cái màu vàng mê muội đầy dục vọng qua lỗ khoá rồi vội vàng chạy xuống tầng dưới. Cô ngồi bệt xuống đất dựa lưng vào bậc thang, thở hổn hển, cố bắt mình quên đi cái thế giới qua lỗ khoá, nó như một tia sét, đánh toang một góc khuất tối trong tâm hồn vốn chưa được đánh thức. Ánh sáng trắng làm Quỳnh nhức mắt.
Cô cứ ngồi như vậy, khá lâu. Dần dần Quỳnh mới trở lại bình tĩnh. Nhưng cô bỗng cảm thấy chưa bao giờ lo lắng và đói khát đến thế. Khi đói, cô thường nghĩ đến khuôn mặt bà nội. Dường như từ khi bà qua đời, cô chưa bao giờ được một bữa no. Bà như đang hỏi Quỳnh: Cháu dại khờ ơi, cháu đói bụng chưa? Đói bụng chưa? Chỉ có bà nội từng thực sự quan tâm điều đó. Điều mà chính bản thân Quỳnh hình như cũng không để ý đến lắm. Cô quên mất hỏi thăm chính mình, mình đói không? Mình khát không? Mình có thèm khóc một lúc không? Có thèm một vòng tay yêu thương che chở không?... Cô mù lòa, đã lâu rồi chỉ bước đi một cách máy móc, tất cả thần kinh như những sợi dây diện cũ, chỉ có hình dạng treo lên như vậy mà thôi. Còn sâu thẳm trong cô, không có một tín hiệu nào truyền tới. Nhưng trong cái đêm hoảng sợ này, Quỳnh bỗng tự hỏi mình, hết sức ân cần: Mình có đói không? Lâu nay cô lạnh nhạt với cả chính mình, không biết cách nói chuyện với chính mình. Chúng dường như gượng gạo tồn tại bên nhau bởi một sứ mệnh bắt buộc. Đây là lần đầu tiên Quỳnh ý thức rằng cần phải đối với mình thật tốt, bởi vì trên đời này, ngoài bản thân ra, không ai tốt với mình nữa cả. Tình yêu thật mỏng manh, cô cần phải cho cô bé này cảm nhận được. Bởi vậy cô hỏi mình, mình có đói không? Cô cố gắng gật gật đầu với mình. Mình đói lắm. Ừ. Cô tỏ ra nghe thấy âm thanh của mình, dùng tay xoa nhẹ dạ dày của mình. Trong đó tựa như một công trường trống vắng, trong đêm khuya, những máy móc đang chạy không tải, ầm ĩ, phát ra ánh sáng yếu ớt. Nó mệt mỏi đợi chờ buổi sáng tiếp theo sẽ đến.
Quỳnh quyết định giúp mình giải quyết cơn đói. Cô đứng dậy tìm xuống bếp, mở tủ lạnh. Đó la cái tủ lạnh đầy ắp nhất mà cô tưởng tượng được. Có biết bao nhiêu thức ăn, bao nhiêu là túi, bịch, gói đủ màu sắc đập vào mắt cô. Chúng tựa hồ như những quả bóng bay không ngừng phình to, bay vào tim cô với sự rạo rực tuyệt vời. Lúc này, cô thấy mình đang chào đón và cần chúng biết bao. Cô nhìn thấy những trái dâu tây to lớn, trái kiwi căng mọng, quả lê vàng ươm, bánh đậu xanh, trứng gà, xúc xích, nước trái cây, sữa chua... còn có những tảng sôcôla to và rất nhiều bánh kẹo và kem...
Đã nhiều năm qua, chưa bao giờ cô cảm thấy đầy đủ đến vậy. Cảm giác như vừa phát hiện ra một châu lục mới đầy của cải. Cô cảm thấy tất cả những đồ ăn kia đều thuộc về mình, toàn quyền xử lý. Cô nhận thấy trong lòng là một cảm giác uy quyền đang ngự trị.
Cô nhìn chúng, hơi lạnh trong tủ không ngừng phả vào mặt cô, nhưng không hề làm cô thấy lạnh. Lúc này Quỳnh thấy trong lòng mình nóng bỏng. Những đồ ăn này làm Quỳnh như đang sốt. Khi giơ tay ra chọn lựa, cô chợt thấy hết sức phân vân. Cô nghĩ mãi, cuối cùng lấy ra một li kem ốc quế.
Cô nhanh chóng bóc lớp vỏ vàng óng ánh, gỡ bỏ nắp giấy, ăn từng miếng lớn. Những miếng kem còn chưa kịp tan ra trong miệng đã bị cô nuốt chửng vào bụng. Cảm giác nóng hổi trong lòng dường như bị những khối kem lạnh hút sạch, cơ thể chợt cảm thấy nhẹ tênh, bồng bềnh. Chẳng rõ đã bao nhiêu lâu cô chưa được ăn kem. Khi bà nội còn sống, thỉnh thoảng có mua cho cô một ít bột mơ đem trộn với đường rồi để tủ lạnh cho cứng, ăn thay kem. Khối đá ngọt nhạt không đều vào có vị chua hơi hơi đắng ấy chính là kem của Quỳnh. Vì thế, li kem ốc quế này cso dư vị thật tuyệt vời mà cô bé chưa bao giờ trải qua. Mặc dù đã mau chóng nuốt chửng, nhưng cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, hồi tưởng kỹ càng hương vị của li kem. Vị tươi ngọt của sữa bò, vị béo ngậy của sôcôla, tất cả vẫn vương vấn nơi đầu lưỡi. Một lúc lâu sau, cô mới sực tỉnh, lại tự hỏi mình có đói nữa không. Khi cô bé tự hỏi mình, cô lại nhớ đến hình ảnh qua lỗ khoá, cô nhớ lại cơ thể trắng phau phau và tơ vương của tình ai. Cô cố gắng lắc đầu, tự bảo mình không tiếp tục nghĩ đến chúng, hãy chuyên tâm vào đống thức ăn, hãy hưởng thụ chúng. Lần này cô chọn bánh lòng đỏ trứng. Hương vị của thứ này thì bình thường cũng rất khó mường tượng ra. Bởi cô chỉ mới nhìn thấy chúng trên ti vi mà thôi. Chúng được bọc ngoài bằng núi nilon rất đẹp, cô không biết chính xác bên trong chúng như thế nào. Cô xé rách túi bao bóng màu đỏ bên ngoài, bên trong lộ ra một chiếc bánh tròn màu vàng mềm amị tựa như một chú gà con mới nở. Cô ngắm nghĩa, rồi dùng tay chạm nhẹ vào nó. Thực là mềm, một chút bột màu vàng rơi ra, mới nhìn cũng rất giống bánh ga tô hồi nhỏ bà nội mang ra đầu ngõ thuê gia công. Nhưng thứ này đắt tiền hơn bánh của bà nội rất nhiều. Chúng không bị dính những mảng đen cháy của đáy nồi, không lẫn chút vỏ trứng. Chúng thật tròn, thật mềm, thật mịn. Ở giữa còn có nhân bơ hơi trong suốt. Cô cầm chặt chiếc bánh, để cho ngón tay hằn sâu vào lớp bánh mềm mại, thả chiếc bánh vào mồm...
Quỳnh không sao dừng lại được. Hễ dừng lại là không biết phải làm sao, đầu óc lại bị những mảng trắng xâm chiếm, và những sợi tơ nhện quấn lấy. Cô đành phải liên tục tự hỏi mình, mình có đói không. Đói. Lại tiếp tục với thức ăn, liên tục nhét vào mồm. Cô ăn ba trái kiwi, đó cũng là lần đầu tiên cô nếm thử loại trái cây này, những trái kiwi màu xanh bích đáng yêu. Cô ăn hết tất cả dâu tây. Cô còn nhớ đã từng viết bài làm văn rằng mình thích nhất dâu tây, bởi vì chúng có mùi thơm đặc biệt và đỏ mọng hấp dẫn. Nhưng trên thực tế, cô mới chỉ được ăn dâu tây tổng cộng hai lần, va chưa từng được ăn một lúc nhiều đến vậy. Cô uống cả sữa chua, mùi táo xanh và mùi chanh. Chúng tựa như tuyết trắng trộn đường, dính đầy mồm cô bé, lành lạnh. Rồi Quỳnh ăn bánh mỳ, bên trong có nhân nho khô. Cô nhét cả miếng to, rồi dùng răng đùa nghịch với chúng, lần tìm những miếng nho khô. Mỗi một miếng nho đều để lại trong miệng cảm giác ngọt ngào dai dẳng... Rồi, Quỳnh ăn sang bánh đậu xanh. Chúng được đẻ trong những túi nilông màu mè, mỗi một mẩu bánh đều được bọc một lớp áo hoa, không giản dị như thứ bánh của bà nội từng mua. Bánh cũng ngọt hơn, vị đậu xanh cũng đậm đà hơn. Quỳnh ăn hết cả một phong bánh. Cuối cùng Quỳnh ăn sôcôla. Thuở nhở Quỳnh cũng từng ăn sôcôla, đó là những miếng vụn nhỏ khô, ngấy, dễ chảy nước. Vừa cho vào mồm còn chưa kịp nhai thì đã tan biến ra rồi. Vì vậy lần này được coi là lần đầu tiên Quỳnh ăn sôcôla một cách nghiêm chỉnh. Những miếng sôcôla màu đen, điểm xuyết những mẩu hạnh nhân, tựa như những miếng vỏ sò khảm lên nền đất cát, lúc ẩn lúc hiện. Quỳnh để miếng sôcôla lên lòng bàn tay, cảm giác thật nặng, cô bé cảm nhận được sự an toàn ở trong đó. Cô bẻ một góc cho vào mồm, nó không hề tan ngay mà từ từ truyền vào đầu lưỡi cảm giác ngọt ngào và nồng đượm. Quỳnh sốt ruột bắt đầu nhai lóc cóc. Mấy hạt hạnh nhân trong sôcôla còn chưa bị nhai nát, Quỳnh đã nuốt chửng tuốt tuột... Quỳnh lại ăn lê. Những trái lê vàng rượi, nước quả bắn lên áo Quỳnh, thịt quả kích thích lên vòm họng đang gần như tê dại của Quỳnh.
Cô bé cứ thế ăn, cứ thế tự hỏi mình, Quỳnh, mình có đói không? Có đói không? Cô cứ thế sao cho mình không tiếp tục nghĩ về những hình ảnh từng hiện ra trước mắt, cứ thế, không sao dừng được. Trong một thời gian ngắn ngủi ấy, cô đã ăn gần hết các thứ có trong tủ lạnh, bụng cô đã căng lên như muốn vỡ, bên trong đang hết sức hỗn loạn. Cô bắt đầu thấy sợ. Cô đứng nguyên một chỗ, cảm thấy cử động khó khăn, vừa đứng vừa sờ mó cái bụng sắp vỡ của mình. Cô bé cảm thấy rất khó chịu, khắp người như một trái khinh khí cầu căng đầy khí nóng, sắp sửa bay lên được. Nhưng cô lại thấy rất nặng nề, cơ hồ có thể đè vỡ nền nhà, sụt xuống lòng đất. Quỳnh muốn nôn, nhưng nôn không ra. Cô mệt mỏi, ngồi xuống ngay bên cạnh tủ lạnh, tựa lưng vào tủ, hai chân duỗi ra, tay để lên bụng, trông như sợ mọi thứ trong bụng bỗng vỡ ra rồi bay mất. Quỳnh khóc vừa sợ vừa nôn nao. Cô cố ghìm tiếng khóc thật khẽ, sợ làm ảnh hưởng mọi người ở tầng hai. Cô bé như con chuột bị dồn vào góc tường đang kêu chút chít nho nhỏ. Không biết đến lúc trời sáng sẽ ra sao đây. Mẹ mà nhìn thấy nhất định sẽ gào lên, sẽ đánh cô. Lại còn người đàn ông đẹp trai và cậu bé nữa, liệu họ có đuổi cô ra khỏi nhà không. Cô không còn ba, không còn bà nội, cô biết đi đâu...
Quỳnh dựa vào tủ lạnh, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ, cô thấy tủ lạnh biến thành một đồ chơi bằng gỗ nhỏ bé. Quỳnh ôm lấy nó. Chẳng ai ôm cô, nên cô chỉ có thể ôm ấp kẻ đáng thương hơn cả mình, để thấy sự thoả mãn vì được thương yêu của nó.
Hôm sau, sự việc đúng như Quỳnh đã lo sợ. Cô bị Mạn đánh cho tỉnh lại. Mạn dùng chổi vụt lên người cô. Quỳnh hốt hoảng mở bừng mắt nhìn, thấy Mạn đang nhìn mình giận dữ, Lục Dật Hán đang đứng phía sau không xa. Bên cạnh ông là bé Trác. Giờ phút này đã đến, giờ phút nhục nhã ê chề. Cô đã bị tóm gáy, bị lột trần bộ mặt ra hứng chịu sự phán xét của họ. Quỳnh muốn gượng dậy, nhưng cơ thể dường như bất lực, bụng vẫn chướng, mặt sưng húp. Cô chỉ chống người lên được một chút, nhìn mẹ, rồi lại nhìn người đàn ông kia. Ngay lập tức, cô lại tưởng tượng đến hình ảnh tối qua, những thứ khiến cô bàng hoàng qua lỗ khóa. Dường như trong tích tắc, cô có thể nhìn xuyên qua người họ, nhìn thấy trần trụi, mặc dù Mạn đang mặc chiếc áo len lông thỏ mới tinh và chiếc váy loe màu vàng cam, còn Dật Hán mặc áo kẻ sợi mềm mại và quần sọc nhung. Cô nhìn xuyên qua họ, chẳng khó khăn gì hết. Quỳnh rùng mình.
Chẳng để cho Quỳnh kịp nghĩ ngợi gì, Mạn đã dùng chổi vụt thật mạnh vào bụng Quỳnh. Mạn la mắng:
- Sao mày hèn thế? Chưa được ăn bao giờ hay sao thế? Ăn hết cả một cái tủ lạnh, mày soi gương xem cái bộ dạng của mày cô, có chút nào giống con gái hay không? Mất mặt tao quá đi! Mạn nói rồi lại vung roi lên. Dật Hán chặn cô ta lại:
- Đừng đánh nữa, nó chỉ là một đứa trẻ. Chắc là cháu nó đói lắm. Cứ để cháu ăn! Dật Hán đang giải nguy cho Quỳnh. Tiếp đó ông ta bước tới, nhẹ nhàng dưa tay ra với Quỳnh, đỡ cô dậy:
- Cháu đi tắm nước nóng đi. Ăn một lúc nhiều như thế chắc khó chịu lắm. Sau này cháu cứ từ từ mà ăn, lúc nào cũng sẵn, không lo. Cháu thích ăn gì thì nói cho chú và mẹ cháu hay. Ông ta dùng tay vỗ về đầu Quỳnh.
Quỳnh ngẩng đầu nhìn Dật Hán, khuôn mặt ông ta sạch sẽ, không gợn vết, tựa hồ không liên quan gì tới cái cơ thể điên cuồng, dồn dập đêm qua trong lỗ khoá. Có lẽ nào khuôn mặt khôi ngô này lại là một trò lừa bịp? Cô bé Quỳnh hoàn toàn bối rối. Tại sao cái khung cảnh ấy lại bị cô nhìn thấy mới được chứ? Nó làm tan vỡ hình ảnh đẹp đẽ của ông ta trong đầu mình. Còn lúc này, ông ta vẫn đang dành cho mình sự quan tâm. Ông ta là người thứ hai sau bà nội, dành cho cô sự quan tâm. Giọng nói êm dịu của ông ta tựa như tiếng chim hót trên mây, xoay vòng trong đầu cô.
Quỳnh rơi lệ.
Lúc này cô thật khó xử. Cô rất muốn ông ta có ấn tượng đẹp về mình, kiểu một cô bé lịch sự đáng yêu, nhưng thực tế cô đang hết sức điêu đứng. Cô như một con lợn ngu đần, bị tóm cổ sau khi ăn uống thục mạng.
Dật Hán quay sang bảo bé Trác:
- Trác à, con dắt chị lên lầu tắm đi!
Trác gật gật đầu, tiến lên phía trước, nắm lấy cánh tay mệt mỏi buông trên nền nhà của Quỳnh. Dật Hán đỡ cho Quỳnh đứng dậy. Trác kéo tay Quỳnh đi qua dưới ánh mắt giận dữ của Mạn. Trác dẫn Quỳnh vào phòng tắm. Cậu nhìn cô chứ không đi ra ngay. Quỳnh mở vòi sen, để cho nước phun vào khuôn mặt sưng húp của mình. Tiếng nước phun rất to, nhưng cô vẫn nghe rõ Trác đứng sau lưng hỏi cô:
- Chị bé, chị đói lắm hả? Em còn bánh quy này!
Quỳnh quay đầu nhìn Trác, nước trên mặt rơi xuống đất tí tách. Phải. Trác à, tôi đói lắm. Nhưng cái "đói" này không thứ đồ ăn nào giải quyết được. Tựa hồ trong người luôn có một cái hố không thể lấp đầy, gió lộng vào, tiếng gió làm tôi hoang mang sợ hãi. Tôi nghĩ Trác sẽ không bao giờ hiểu được cái "đói" ấy đâu. Quỳnh nói với Trác, nhưng chỉ là những thì thầm trong đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.