Thủy Tinh Đăng Chi Kim Tuế Đông Phong Vãn
Chương 8: Biến sinh thiết cận
Mộc Vũ Linh Âm
23/09/2020
“Kí vãng bất truy thân tương diệt, thuần bạch chi khí chí vi mật, thăng vu u quan tam khúc chiết, trung đan hoàng hoàng độc vô thất, lập chi mệnh môn hình bất tốt, uyên hồ diệu hĩ nan trí cật......”
(Dịch bậy: Quên đi chuyện cũ thân thanh thản, khí huyết thuần khiết ngưng tụ dần, lên đến tam quan ba khúc quanh, …, cuối cùng kết thúc ở mệnh môn, thâm sâu kì diệu khó nói hết......” (1)
Đàn Huyền Vọng yên lặng ghi nhớ tâm quyết, lại dựa theo tâm quyết, được chân khí của Tạ Khiếu Phong dẫn dắt, đã có thể tự vận hành chân khí của bản thân.
Đột nhiên, ngón tay đặt phía sau thu lại, một độn khí nóng rực đã đặt ngay trước u huyệt đang khép chặt kia. Hắn vô thức giãy dụa, muốn trốn chạy, bất chợt dừng lại.
Nếu không làm như thế...... Độc trên người mình sẽ không thể loại trừ hoàn toàn.
– Nếu độc phát tất phải chết, vậy hắn sẽ không còn cơ hội tranh tài cùng người kia nữa......
Cái người ngạo mạn tự cao, không đem bất cứ kẻ nào để vào trong mắt kia!
Lẽ ra phải sớm hiểu rõ, người kia tựa như áng mây phiêu diêu mờ ảo phía chân trời, cao xa không thể với tới, không nhiễm chút bụi trần; mà bản thân mình, chẳng qua chỉ là hạt bụi tầm thường lẫn trong vũng bùn lầy, chỉ biết ngẩng đầu mà ngưỡng mộ áng mây kia......
– Nhưng hắn không tin, trật tự trên thế gian này lại vĩnh viễn không thể thay đổi!
Hắn không tin, vận mệnh đã an bài từ trước của mỗi người, không ai có thể thay đổi!
Hắn không cam tâm!
Hắn muốn có thứ gì thì nhất định phải đoạt được thứ đó, hắn muốn làm chuyện gì cũng nhất định phải làm cho bằng được! Cho dù là mệnh trời đã định, hắn cũng muốn nghịch thiên cải mệnh, khiến cho kẻ khác phải giương mắt mà nhìn!
Tất cả những kẻ từng khinh thường Đàn Huyền Vọng hắn, đều phải trả giá đắt vì cái nhìn thiển cận của mình lúc trước!
– Để đạt được mục đích này, để có thể tiếp tục sống sót, vươn tới vị trí mình hằng ao ước, đứng trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ chúng sinh – Vì một ngày tươi sáng đang chờ phía trước, hắn không tiếc bất cứ điều gì! Cho dù phải chịu khuất nhục như thế...... Cũng nào có thấm vào đâu?
Muốn đạt được thứ gì, chung quy phải trả một cái giá tương xứng!
Đàn Huyền Vọng mặt ửng hồng, thân thể không đè nén được mà hơi hơi run rẩy, bất giác cắn chặt môi, cũng không giãy dụa nữa. Hai tay Tạ Khiếu Phong cũng run run, bàn tay vuốt ve phía trước vẫn không ngừng lại, tay kia đã giữ chặt eo lưng mềm mại của người kia. Nhìn thấy biểu hiện “nhu thuận” của Đàn Huyền Vọng, trong lòng hắn gợn lên một nỗi hân hoan không sao lí giải nổi, khiến cho tâm trí rối bời, đành phải tạm thời gạt bỏ sang một bên.
“...... Ta… sắp làm đây.” Hắn cúi đầu mà nói, không dám ngẩng cao, đẩy độn khí nóng rực sáp nhập vào trong cơ thể Đàn Huyền Vọng, lập tức được nội bích trơn nhẵn bên trong bao vây chặt chẽ. Hắn cắn chặt răng ma sát qua lại, điều hòa chân khí, cố gắng khống chế bản năng, tập trung tinh thần, giữ vững nguyên khí, cũng không xuất tinh.
(Nguyên văn: Bão nguyên thủ nhất, cố nguyên bồi nguyên. Thủ nhất chỉ tình huống một người thân tâm an tĩnh, đem ý niệm tập trung vào một bộ vị nào đó trên cơ thể)
Phòng trung thuật bản chất là bảo tinh thủ thần, huống chi hắn lại thay nghĩa đệ trừ độc, làm sao có thể để bản thân phóng túng, đắm chìm trong dâm nhạc?
Từng sợi chân khí mảnh như tơ chảy khắp thân thể, lại bị hắn chầm chậm hấp thu vào kỳ kinh bát mạch của mình, quy về tử phủ (tên gọi khác của đan điền) Từng giọt độc tố bị chân khí cuốn theo, cũng bắt đầu từ từ tụ hợp lại trong cơ thể hắn.
Đàn Huyền Vọng nhắm chặt hai mắt, bình sinh chưa từng trải qua chuyện gì khuất nhục đến thế, đành phải cố gắng quên đi nam nhân đang đè lên thân thể mình. Cho dù là vậy, bốn ngón tay vẫn bấm chặt vào lòng bàn tay, máu tươi chảy đầm đìa. Cũng may Thái Huyền chân khí tuy mới học, nhưng nhờ nội lực của đối phương dẫn dắt, đã có thể nhanh chóng tụ hợp lại, kéo theo chân khí trong cơ thể hắn, chầm chậm lưu động khắp tứ chi bách hài, khai thông từng mạch máu ứ tắc, khiến cho toàn thân ấm áp sinh lực dồi dào, vô cùng sảng khoái.
Đột nhiên, hai người đồng thời khẽ khàng “Di” một tiếng.
Một luồng hương khí trong trẻo thơm nồng đột nhiên lan tỏa mờ mịt khắp bốn phía, tiêu hồn thực cốt, hương diễm nồng nàn. Hai người đang hành công, ngửi được hương thơm vương vấn không dứt, đột nhiên trong lòng rung động, khó có thể kiềm chế.
– Yêu nữ tiêu hồn tán lẫn trong hỗn hợp mấy loại độc tố cuối cùng cũng bắt đầu phát tác.
Tạ Khiếu Phong thân thể run lên, thiếu chút nữa hỏng việc. Cũng may hắn nội lực thâm hậu, Yêu nữ tiêu hồn tán trên người Đàn Huyền Vọng phân lượng lại không nhiều, hắn định lực rất cao, có thể đem dục vọng dâm tà làm rối loạn tâm trí kia đè nén xuống.
Nhưng Đàn Huyền Vọng kịch độc công tâm, thương thế chưa lành, thân thể vốn suy yếu hơn so với bình thường. Lúc trước mấy loại độc tố hòa lẫn vào nhau, công hiệu của Yêu nữ tiêu hồn tán còn chưa rõ ràng, đến giờ mới bộc lộ ra khiến kẻ khác bất ngờ không kịp trở tay. Hai người hiện đang dùng phòng trung thuật để chữa thương, hắn lại không giống Tạ Khiếu Phong thân đồng tử định lực thâm hậu, mà là vương tôn công tử thông thạo chuyện nam nữ. Lại trùng hợp hít vào mị hương có thể khiến cho lòng người tan chảy kia, Đàn Huyền Vọng mặt mày ửng đỏ, đôi mắt hoa đào trong suốt dần dần nổi lên một tầng hơi nước mông lung. Dục niệm như thủy triều dưới trăng trào dâng mãnh liệt, không tự chủ được mà rên rỉ một tiếng.
Hắn ngày thường dù là nói chuyện đơn thuần cũng đã mềm mại ngọt ngào. Lúc này tuy vết thương chưa lành, vẫn còn đôi chút khản đặc, nhưng tiếng rên rỉ không nén nổi thêm vào một chút khàn khàn, lại trở nên vô cùng uyển chuyển dịu dàng, rung động lòng người. Tạ Khiếu Phong đầu óc tưởng như nổ tung, máu nóng toàn thân trong phút chốc dồn lên não, lý trí trong đầu bị thiêu rụi thành một mảng trống rỗng.
Cúi đầu, nhìn sâu vào đôi mắt hoa đào mông lung như sương, sắc nước trong suốt dần dần nhiễm lên một tầng tình dục mờ mịt, Tạ Khiếu Phong trong lòng run rẩy, tâm trí hắn dường như đều bị hút cả vào trong đó. Ngắm nghía người kia kĩ hơn, chỉ thấy hàng mi thanh thanh khép hờ khe khẽ lay động, khóe mắt thấp thoáng lệ quang trong suốt, nước mắt lặng lẽ rơi thấm ướt hai gò má thanh tú.
Cùng với tiếng rên rỉ đứt quãng mê người, có lẽ là do miệng khô lưỡi đắng, hắn đưa đầu lưỡi hồng phấn nhẹ nhàng liếm lên bờ môi đỏ thắm đang khe khẽ mấp máy, tình này cảnh này, đúng là phong tình vạn chủng, câu hồn nhiếp phách.
Tạ Khiếu Phong ngơ ngẩn ngắm nhìn, tâm trí lâng lâng như đi trên mây, nặng nề thở dài một tiếng, rốt cuộc không thể kiềm chế. Hai tay giữ chặt vòng eo mềm mại, hắn bắt đầu ra sức va đụng vào nụ hoa nóng ấm căng chặt của người kia.
Quên đi mục đích ban đầu là chữa thương trừ độc, Tạ Khiếu Phong biết, bản thân mình đã đắm chìm trong ngọn lửa sắc dục, không thể thoát ra.
Tâm đã rung động, tình đã khắc sâu.
Hắn từ lâu đã không còn lối thoát.
Không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết vì lẽ gì......
Hắn yêu mến quý công tử phong lưu ôn nhã như ngọc ấy, chỉ mong được ở bên hắn không muốn rời xa. Có lẽ là do nét kinh diễm thuở ban đầu, có lẽ là bởi sóng mắt giảo hoạt câu dẫn, nụ cười như có như không, có lẽ là vì bộ dạng ngây ngốc xúi quẩy vô cùng đáng yêu hắn thường xuyên bộc lộ ra......
Còn biết bao nhiêu “có lẽ”, Tạ Khiếu Phong cũng không thể nhất nhất nhìn ra cho rõ ràng. Nhưng hắn biết –
Trên đỉnh Kì Tú, ngay từ khi cùng hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng, không chút do dự, vận mệnh của hai người bọn họ cũng đã gắn chặt vào nhau, không thể dễ dàng gỡ bỏ.
Dưới đáy vực thẳm, vì bảo toàn tính mạng mà mạo nhận Hoàn Nhan Chỉ làm mẫu thân, mặt dày nhận lấy linh đan diệu dược lẫn tuyệt thế võ công người kia trao tặng. Đến giờ lại phản bội lời thề với Hoàn Nhan Chỉ, đem Thái Huyền chân khí truyền cho người khác; lại thêm bội đức nghịch luân, làm ra chuyện như thế với nghĩa đệ cùng là nam giới như mình, mặc dù mục đích ban đầu là trừ độc......
Ở bên hắn, Tạ Khiếu Phong đã làm ra rất nhiều chuyện vi phạm đạo lý làm người của chính mình.
Chỉ là......
Ta không nỡ nhìn ngươi bị thương.
Ta không thể.
– Cho dù hiểu rõ, từ đây con đường phía trước sẽ khúc khuỷu quanh co, quan hệ của hai chúng ta thế tục bất dung, ta cũng đã không thể quay đầu. Thậm chí, cho dù sau khi độc thương của ngươi khỏi hẳn, hai ta sẽ vì chuyện này mà huynh đệ bất hòa, đoạn tuyệt tình nghĩa, ta cũng không thể dừng tay.
Nhẹ nhàng đặt nụ hôn nóng bỏng lên đôi môi mỏng manh đỏ thắm, Tạ Khiếu Phong hiểu rõ –
Động tâm trước, cũng có nghĩa là thua trước một nước.
Đem chân tâm thuần túy của ta phơi bày trước mắt ngươi, nhị đệ, ngươi......
Rốt cuộc sẽ đối xử với ta như thế nào?
Lại nói Tiểu Vân theo lời Tạ Khiếu Phong rời khỏi phòng, nhưng vẫn lo lắng không yên cho thương thế của Đàn Huyền Vọng nên không vội quay về phòng mình mà cứ quanh quẩn ngoài cửa. Tiểu nha đầu nghĩ thầm, mình tuy không có võ công, nhưng vạn nhất có người lại gần cũng có thể kêu lên một tiếng để cảnh báo.
Đợi một lúc lâu, nàng bỗng mơ hồ cảm thấy trong phòng truyền ra tiếng động, tựa như tiếng rên rỉ khàn khàn trầm thấp lại mang theo mười phần xuân tình nồng nàn say đắm. Tiểu nha đầu lăn lộn nơi phố phường bao nhiêu năm trời, tuy rằng tuổi còn nhỏ, cũng là người thông minh lanh lợi, suy nghĩ một chút liền đoán ra được đó là tiếng gì.
Tiểu Vân kinh hãi, mặt tái đi. Trong phòng rõ ràng chỉ có hai người là đại ca với nhị ca...... Nàng cho dù ngu dốt cũng đoán được Tạ Khiếu Phong khi nãy đuổi nàng ra ngoài là để làm gì.
Tay đặt lên cảnh cửa đã khóa chặt, Tiểu Vân muốn bất chấp tất cả mà đẩy ra, chợt nhớ đến gương mặt xám xịt của Đàn Huyền Vọng khi mình rời đi. Đúng rồi, đại ca hắn làm như vậy...... Là để cứu mạng nhị ca......
Tuy mù tịt võ công lẫn đạo thuật, nàng vẫn một mực tin tưởng đại ca hàm hậu chính trực của mình.
...... Thế nhưng, hai nam tử......
Một lúc lâu sau, Tiểu Vân suy sụp buông tay, xoay người lại, dựa lưng vào ván cửa bằng gỗ lặng lẽ thở dài. Hồi lâu mới chầm chậm trượt dài theo ván cửa, ngồi bệt xuống đất.
– Thôi, không biết đây là phương pháp trừ độc gì, chung quy hãy cứ giúp bọn họ canh giữ đi.
Đó là hai người từng phát thệ “Chỉ nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm” với một tiểu khất cái tàn tật như ta, đại ca và nhị ca kết nghĩa kim lan nha......
Nàng hạ giọng thì thầm, nụ cười trên gương mặt đẹp đẽ sắc sảo với đôi lúm đồng tiền xinh xắn lần đầu tan biến đi, hai hàng nước mắt trong suốt lặng lẽ tuôn rơi.
Miệng lưỡi gắn chặt, vài sợi tóc chạm nhẹ vào vành tai, dây dưa triền miên không dứt, khóe miệng dính một sợi chỉ bạc mỏng manh dâm mỹ. Bên tai quanh quẩn những tiếng va chạm đầy ái muội xen lẫn với tiếng thở dốc trầm thấp sung sướng của nam nhân. Những nơi thân thể tiếp xúc, hai luồng chân khí ấm áp cuồn cuộn dâng trào, bắt đầu luân phiên trao đổi, huyệt đan điền dần dần tràn đầy, độc tố cũng dần dần bị rửa trôi đi từng chút từng chút một.
Bất chợt, từng đợt cảm giác ngọt ngào đến tê dại như triều dâng dưới trăng, trong nháy mắt khuếch tán khắp toàn thân. Đàn Huyền Vọng thân thể rung động, ý thức cũng theo đó mà trôi nổi, trước mắt một mảng trống rỗng, trong chốc lát đã lên đến đỉnh điểm. Gần như cùng một lúc nam nhân phía trên cũng đem dịch thể nóng bỏng phóng ra ở sâu trong thân thể hắn.
Vô số luồng chân khí nhỏ bé mà dầy đặc đồng thời khuếch tán khắp tứ chi bách hài, chạy dọc các kinh mạch. Luồng khí mỏng mảnh như tơ, miên man không dứt, thấm vào mọi nơi mọi chỗ, từ trên xuống dưới chảy qua ba mươi sáu đại chu thiên (2). Tam quan là Vĩ Lư, Giáp Tích, Ngọc Chẩm cũng đồng thời trở nên thông suốt. Nhâm, Đốc hai mạch đã thông!
Đàn Huyền Vọng chậm rãi mở hai mắt, cảm giác trong cơ thể chân khí dồi dào, Nhâm Đốc hai mạch khí lưu thông trôi chảy, toàn thân tràn đầy nội lực hùng hậu sung mãn, đúng là vừa mới luyện thành Thái Huyền chân khí mà hắn khao khát đã lâu!
Trong phòng lặng ngắt như tờ. Một hồi lâu sau, Tạ Khiếu Phong mới có thể động thân rời khỏi cơ thể hắn, tứ chi vô lực. Cho dù hắn có võ công cái thế, nhưng vừa rồi hấp thu toàn bộ độc tố trong cơ thể Đàn Huyền Vọng, lại giúp hắn đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, luyện thành Thái Huyền chân khí, cũng hao tổn không ít công lực.
Hắn ngồi dậy, nhìn xuống Đàn Huyền Vọng nằm dưới thân mình. Hắn vốn không giỏi ăn nói, giờ lại càng lúng túng không biết nên nói gì cho phải.
Thấy hắn đã trở dậy, Đàn Huyền Vọng bất giác nhắm chặt hai mắt, bờ mi dài khe khẽ rung động, như đôi cánh bướm.
Tạ Khiếu Phong đột nhiên cảm thấy đau xót.
Đúng rồi, hắn...... Nhị đệ hắn thân là nam tử, lại bị mình đối xử như thế, chỉ sợ......
Tất tất tả tả mặc y phục, hắn thử vận khí, phát hiện huyệt đan điền ứ tắc vô lực, độc tố tích tụ, âm ỷ đau đớn, phải nhanh chóng vận công tiêu trừ. Nhưng quay đầu nhìn lại chỉ thấy Đàn Huyền Vọng vẫn đang nằm yên trên giường, không hề nhúc nhích, trên khuôn mặt tú dật vẫn hơi hơi ửng hồng, rõ ràng dư âm của cơn hoan lạc còn chưa dứt hẳn. Chỉ là, cặp mắt hoa đào trong suốt luôn thấp thoáng ý cười kia lại nhắm nghiền, mày kiếm khẽ chau, thần tình dường như có chút đăm chiêu.
Tạ Khiếu Phong buồn bã, trong lòng cũng đã chuẩn bị trước mọi chuyện. Cho dù hắn với mình huynh đệ bất hòa, ân đoạn nghĩa tuyệt, mình cũng tuyệt đối không thể trách móc hắn.
Suy nghĩ một chút, trước tiên hắn buông màn trướng che kín giường, lại cố gắng đề khởi chân khí, nhấc đôi chân tê dại bước tới cửa, gọi điếm tiểu nhị mang nước ấm vào để tắm rửa. Khi hắn đẩy cửa, hình như có một thân ảnh nhỏ bé thấp thoáng đâu đó, hắn còn tưởng mình hoa mắt, cũng không để ý đến.
Tia nắng ban mai xanh nhàn nhạt hắt vào cửa sổ, in lên song cửa bóng dáng mờ mờ của dàn hoa khiên ngưu mọc bên ngoài (dây bìm bìm =.= để vậy cho nó đỡ quê). Gió vừa thổi, dàn dây leo mềm mại nhẹ nhàng lay động, những bông hoa nhỏ mọc đầu cành cũng rung rinh theo gió, trông vô cùng đáng yêu.
Chỉ chốc lát sau, chủ quán mang đến một bồn nước tắm lớn, hắn thử độ ấm rồi quay người bước đến trước giường, do dự hồi lâu mới nói: “...... Ngươi dậy tắm gội đi, ta, ta sang phòng bên cạnh chờ ngươi. Cho dù ngươi muốn xử trí ta như thế nào, ta cũng tuyệt không phản đối.”
Khoảng thời gian chờ đợi tưởng như dài đến vô tận, lại tưởng như chỉ trôi qua trong nháy mắt.
Tạ Khiếu Phong ngồi xếp bằng trên giường, hiểu rõ kịch độc đã khuếch tán toàn thân, phải tranh thủ thời gian tập, trung tinh thần vận công trừ độc. Vậy mà tâm trí lại rối bời, có chút ngẩn ngơ.
Căn phòng bên cạnh truyền ra tiếng nước mơ hồ. Phảng phất như ảo giác, hương thơm ngào ngạt miên man khi nãy cũng lan tỏa mờ mịt bốn phía trong không trung, trước mắt hắn cứ lặp đi lặp lại hình ảnh giọt thanh lệ rịn ra nơi khóe mắt Đàn Huyền Vọng.
Lãnh liệt, trong veo, mặn chát......
Bỗng “cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra. Hắn ngoảnh đầu lại, thấy Đàn Huyền Vọng đã thay một bộ quyên y thanh sắc sạch sẽ.
Mái tóc đen dài vừa được gội sạch vẫn còn vương hơi nước mông lung, chưa kịp vấn lên, cứ thế tùy tùy tiện tiện buông hờ sau lưng. Sắc mặt hắn tái nhợt, thần tình lãnh đạm.
Tạ Khiếu Phong tâm tư dần dần nặng trĩu xuống.
– Quả nhiên là tới cát bào đoạn nghĩa với ta, phải không?
Hắn gượng cười, cười nhạo bản thân si tâm vọng tưởng.
Còn có thể trông chờ điều chi nữa? Hai người bọn hắn đều là nam tử, làm sao có thể ở bên nhau cho đến bạc đầu? Hơn nữa mình lại vừa làm chuyện có lỗi với hắn......
Hắn kiêu hãnh nhường nào, cao ngạo nhường nào, làm sao chịu nổi khuất nhục đến thế?
Bị chân khí kéo theo, độc tố vốn đang bị áp chế xung quanh đan điền lập tức phát tác. Toàn thân đau đến gần như tê liệt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn. Thái Huyền chân khí và Thái Thanh chân khí dù sao cũng không phải là linh đan vạn năng, huống chi hắn căn bản còn chưa bắt đầu trừ độc......
“Đại ca......”
Tiếng gọi khe khẽ truyền vào tai, Tạ Khiếu Phong lập tức ngẩng đầu, cơ hồ không thể tin vào tai mình nữa.
Hắn...... Vẫn coi mình là đại ca?
Không biết từ khi nào, lệ đã tràn khóe mắt Tạ Khiếu Phong.
...... Đủ rồi, chỉ cần một câu “Đại ca” này của hắn cũng là quá đủ!
Cho dù mất đi sinh mạng vì hắn, thì đã sao?
Cho dù hắn...... không thể đáp lại thứ tình cảm dị thường của mình, thì đã sao?
Chỉ cần có thể ngày ngày nhìn thấy hắn, cùng hắn trò chuyện, nghe hắn gọi một tiếng đại ca, đời này –
Còn mong gì hơn thế?
“Đại ca.” Hắn lại gọi một tiếng, chầm chậm cất bước, lại gần Tạ Khiếu Phong.
Tạ Khiếu Phong cơ hồ có thể ngửi thấy thủy hương mát lành trên người hắn.
Đàn Huyền Vọng khép hờ hai mắt, đôi môi đỏ thắm theo thói quen hơi hơi nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, so với ngày thường lại mang thêm nét phiền muộn mơ hồ.
“Ta......” Tạ Khiếu Phong muốn nói lại thôi, không biết nên nói gì cho phải.
Nhìn chăm chú vào Đàn Huyền Vọng ngồi phía đối diện, cúi đầu không nói, Tạ Khiếu Phong bất chợt cảm thấy có điểm khác thường. Nghiêng đầu hồi tưởng mới nhớ ra vừa rồi khi Đàn Huyền Vọng đẩy cửa vào cũng dùng tay trái, cánh tay phải yếu ớt buông xuống một bên, kém phần linh hoạt.
Tạ Khiếu Phong lập tức đứng bật dậy, nhìn kĩ cánh tay phải buông thõng bên người Đàn Huyền Vọng, mặt dần dần biến sắc.
“...... Nhị đệ, ngươi, cánh tay phải của ngươi làm sao vậy?”
Đàn Huyền Vọng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Tạ Khiếu Phong gần như đã có thể chắc chắn, liền bất chấp hắn có thực sự chán ghét mình hay không, vội vàng bước lại gần, đặt ngón tay lên uyển mạch trên tay phải hắn. Đàn Huyền Vọng sửng sốt, vô thức muốn rút tay lại, cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Tạ Khiếu Phong vận khí vào đầu ngón tay, thăm dò uyển mạch của hắn một lát, quả nhiên phát hiện Thủ thái âm phế kinh (3) trên cánh tay phải của hắn, từ huyệt đầu là Trung Phủ đến huyệt cuối là Thiếu Thương, chân khí tan rã hỗn loạn, tụ lại thành từng khối, cũng có những sợi chân khí mảnh như tơ phân tán ra khắp bốn phía. Như vậy xem ra, không chỉ có Thủ thái âm phế kinh mà toàn bộ kỳ kinh bát mạch cũng liên đới theo, có chân khí thoát ra, có thể dẫn tới tẩu hỏa nhập ma!
Tạ Khiếu Phong kinh hãi, mặt không còn chút huyết sắc. Hắn chỉ nghĩ đơn giản nếu mình vận Thái Huyền chân khí, lại bất chấp tất cả mà dùng phòng trung thuật thay nhị đệ chữa thương thì có thể trừ hết độc tố. Chẳng ngờ độc đã trừ xong, lại thành ra cánh tay phải gần như bị phế. Mà mình hiện giờ thân còn khó giữ nổi, độc tố tích tụ, phải làm sao mới cứu được hắn đây!
Đàn Huyền Vọng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy nét lo lắng hiện rõ trên mặt, đột nhiên hỏi: “...... Đại ca, ngươi......” Hắn chau đôi mày kiếm, vài phần bối rối, vài phần ngạc nhiên.
“Ngươi làm thế nào mà nhìn ra được?”
Tạ Khiếu Phong lòng nóng như lửa đốt, chỉ nói: “Giờ chưa phải lúc nói chuyện này...... Ai, cánh tay này của ngươi, cánh tay này...... Chỉ sợ là do trúng độc đã lâu, làm thế nào bây giờ?”
Hắn gấp gáp như thế, nhưng Đàn Huyền Vọng lại trấn tĩnh hơn rất nhiều. Hắn cúi đầu trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: “Ta bị kịch độc ngấm vào người đã lâu, giữ được mạng đã là điều may mắn. Giờ chỉ cần rút kiếm chém bay cánh tay này, có lẽ cũng không đến nỗi mất mạng”.
“Chuyện này tuyệt đối không được!” Tạ Khiếu Phong gấp đến độ hai bàn tay không ngừng xoa vào nhau.
Đàn Huyền Vọng cười nhạt, đôi đồng tử chuyển màu băng lãnh: “Mất đi một cánh tay, lại luyện thành Thái Huyền chân khí, nói thế nào vẫn là có lời, không phải sao? Đại ca!”
Tạ Khiếu Phong ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn thần tình lãnh đạm, nói không nên lời. Ánh mắt chuyển xuống dưới, dừng lại trên ống tay áo rộng thùng thình trông phiêu dật như tiên, nghĩ thầm không được, tuyệt đối không được, ta tuyệt không muốn thấy hắn mất đi cánh tay phải......
Đàn Huyền Vọng lại lựa đúng lúc này mà hỏi: “Đại ca...... Vừa rồi ngươi làm vậy...... là vì lí do gì?”
Tạ Khiếu Phong ngạc nhiên, nhất thời đỏ mặt tía tai, biết hắn nhắc lại chuyện khi nãy, mình thay hắn trừ độc đã sắp xong, thế mà thấy sắc lại nảy lòng tham, thừa nước đục thả câu. Hắn vốn là người thật thà, đã tính nhận lỗi. Dừng trong chốc lát, cố lấy hết dũng khí mà nói: “Nhị đệ, ta...... Ta đối với ngươi......”
“...... Ta nói thật lòng, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy rất quái dị, nhưng ta......”
Nói năng lộn xộn một hồi, Tạ Khiếu Phong cứng họng, tìm không nổi một cái lí do. Đưa mắt dò xét người kia, chỉ thấy vẻ mặt Đàn Huyền Vọng lãnh đạm như sương tuyết, không vui cũng không buồn, thậm chí nửa điểm huyết sắc cũng không có. Không hề hưởng ứng mấy câu nói năng lộn xộn của hắn, chỉ ngưng thần trầm tư.
Hắn trong lòng rung động, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, lập tức đứng bật dậy, nói: “A, nhị đệ, ta còn một cách có thể chữa trị cánh tay phải của ngươi!”
Đàn Huyền Vọng thần tình lãnh đạm cuối cùng cũng động dung: “Sao? Là cách gì?”
Tạ Khiếu Phong vui mừng reo lên: “Vừa rồi ta hơi kích động, nhất thời lại không nghĩ ra, cánh tay ngươi hoàn toàn có thể chữa khỏi! Lại nói, ngươi sở dĩ có biểu hiện tẩu hỏa nhập ma, nghĩ tới nghĩ lui chẳng qua là vì hôm nay luyện công trừ độc, để trừ sạch sẽ dư độc tích tụ nhiều ngày trong kinh mạch, ta đã hướng dẫn ngươi tự mình luyện thành Thái Huyền chân khí, lại dùng ngoại lực của ta thay ngươi đả thông hai mạch Nhâm, Đốc. Luyện công tiến bộ quá nhanh, nóng vội quá mức. Ai, đúng ra cũng không việc gì, nhưng có lẽ Hoàn Nhan tiền bối nói đúng, có thể do ngươi căn cơ không vững.”
Hắn dừng một chút, lại tiếp lời:”Khi ta tu luyện Thái Huyền chân khí cũng có chuyện công phu tiến bộ quá nhanh, nhưng không có gì đáng ngại. Hoàn Nhan tiền bối đã nói qua, đó là bởi vì Thái Thanh chân khí ta luyện tập từ nhỏ và Thái Huyền chân khí kỳ thật là là nhất thể lưỡng diện (hai mặt của một chỉnh thể), là hai thứ nội công có chung một nguồn gốc. Hiện giờ nội lực của ta hao tổn quá lớn, không thể dùng Thái Thanh chân khí thay ngươi đả thông kinh mạch thêm một lần nữa, nhưng có thể chép lại công quyết của Thái Thanh chân khí cho ngươi. Hiện giờ trên người ngươi có Thái Huyền chân khí làm nền, cứ theo cách đó mà luyện tập, nhất định có thể tự mình quán thông chân khí, đả thông Thủ thái âm phế kinh bị tắc nghẽn.”
Ánh mắt Đàn Huyền Vọng lộ ra một tia phấn chấn.
Tạ Khiếu Phong lo lắng cho thương thế của hắn, lập tức gọi chủ quán mang bút mực, chọn lọc và viết ra những điểm chính yếu trong công quyết Thái Thanh chân khí. Độc thương trong người hắn vẫn chưa lành, ngực tức tối khó chịu, nhưng vẫn nhịn đau không nói, chỉ liên tục ho ra từng ngụm máu tươi tím thẫm. Đàn Huyền Vọng khuyên nhủ: “Đại ca, ngươi hãy trị thương cho mình trước đi.”
Tạ Khiếu Phong lắc đầu, tiếp tục múa bút thành văn.
Đàn Huyền Vọng không biết làm gì, đành phải đứng bên cạnh làm cảnh. Ước chừng là chờ lâu chán muốn chết, hắn nhìn phải nhìn trái, bỗng nhiên nghi hoặc nói: “Nha đầu Tiểu Vân kia đâu rồi? Chẳng phải ngươi đã tìm được nó rồi sao?”
Nghe hắn nói thế, Tạ Khiếu Phong cũng cảm thấy kỳ lạ. Lúc này trời đã hửng sáng, Tiểu Vân lại thông minh lanh lợi hiểu biết, hiện giờ tình thế hỗn loạn, chắc chắn sẽ không chạy lung tung. Sao không thấy nàng đâu?
“À, chắc là vẫn chưa tỉnh. Dù sao đêm qua là đăng hội, nó cũng quá nửa đêm không ngủ, còn giúp ta chăm sóc ngươi.” Tạ Khiếu Phong viết xong công quyết, đem bút lông thấm đầy mực thổi khô đi, đặt qua một bên.
“Ngươi thuê cho nó một gian phòng riêng ư?” Đàn Huyền Vọng nhíu mày nói. Hừ, hai tên này đều ăn uống bằng tiền của hắn, thế mà tiêu tiền cứ tự nhiên như ruồi.
Tạ Khiếu Phong cười nói: “Ừ, nó ở phòng đầu tiên, chính là gian phòng đối diện, mở cửa là thấy.”
Đàn Huyền Vọng nói: “Chúng ta hãy cùng đi đánh thức tiểu nha đầu lười nhác kia được không?”
Tạ Khiếu Phong gật đầu: “Được rồi. Đây, ngươi cầm lấy đi”, đưa công quyết cho Đàn Huyền Vọng. Hắn nhìn lướt qua một cái, thận trọng nhét vào trong ngực.
Tạ Khiếu Phong lúc này cảm thấy tâm tình thập phần sảng khoái. Chân khí chạy trong kinh mạch ở cánh tay phải của nhị đệ vẫn còn hỗn loạn, nhưng nhờ tu luyện Thái Thanh chân khí đã không còn gì đáng ngại, tam muội thông minh tinh quái cũng đã tìm được về. Hơn nữa, xem tình hình trước mắt thì thấy nhị đệ tuy không nói sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng hình như cũng đã bớt giận. Nhờ Tiểu Vân từ từ khuyên giải, nói không chừng......
Nghĩ đến đây, mặt bất giác ửng hồng. Ai, con người ta đúng là lòng tham không đáy. Vốn chỉ mong có thể tiếp tục làm huynh đệ là tốt rồi, vậy mà được voi đòi tiên (4), giờ hắn lại mong quan hệ giữa hai người có thể tiến thêm một bước......
Nghĩ lại thì, ba người huynh muội kết nghĩa kim lan bọn họ ngày nhân nhật đó phân ly, cuối cùng lại tụ hợp về cùng một chỗ. Chỉ mong về sau ba người có thể vĩnh viễn cứ như thế này, khoái khoái hoạt hoạt sống cùng nhau, giống như Tiểu Vân đã nói, “Có cơm cùng ăn, có rượu cùng uống, gặp địch cùng đánh, có nạn cùng chịu”!
Hắn hướng về phía cửa, tay đã đặt lên cánh cửa định mở, bỗng nhiên cảm thấy trên ngực lành lạnh.
Toàn bộ suy nghĩ trong đầu đột nhiên ngắt quãng, dường như thời gian cũng đã ngừng trôi.
Hắn chầm chậm cúi đầu, thấy trên ngực trái lộ ra một mũi kiếm sáng như tuyết. Thân kiếm mỏng nhẹ lại lạnh lẽo, đâm vào hậu tâm, cảm giác lạnh buốt xuyên qua thân thể ngấm vào ngực, vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn xác, tưởng như đau đớn cũng khó lòng cảm nhận được.
Mũi kiếm vấy máu, vẫn là nhuyễn kiếm trong suốt, mỏng như cánh ve, chém sắt như chém bùn.
Hắn cẩn thận ngắm nhìn kĩ càng mũi kiếm, cảm thấy hình dạng của nó vô cùng quen thuộc. Trên Kì Tú phong, nhị đệ đã từng đích thân đem thanh kiếm này giao vào tận tay hắn, để hắn lấy kiếm cự địch......
Dần dần, hắn mở to hai mắt, đôi đồng tử đen thẫm tràn đầy kinh ngạc, hoảng hốt, bi ai xen lẫn với hoài nghi.
Hắn nặng nhọc quay đầu, liếc nhìn cái người đang cầm kiếm phía sau.
Khóe môi cong cong quen thuộc, sóng mắt lưu chuyển, không giấu nổi nét châm biếm lẫn giảo hoạt.
Cánh tay phải “tàn phế” kia, đang nắm chặt lấy chuôi kiếm, vững như bàn thạch, không chút lung lay.
Đàn Huyền Vọng mở miệng, ngữ điệu còn có chút khàn khàn trầm thấp nhưng không át nổi nét mềm mại ngọt ngào, vẫn văn nhã hữu lễ như xưa.
“Đại ca ngốc, là ta lừa gạt ngươi......”
Hắn cười, trong đôi mắt hoa đào loan loan bỗng lóe lên một đạo hàn quang sắc lạnh, âm sát ngoan lệ (âm hiểm tàn ác)
Dùng sức rút mạnh trường kiếm, dòng máu tanh nồng đỏ tươi bắn tung tóe giữa không trung như mưa bay đầy trời. Mái tóc đen dài cũng xõa tung như thác đổ.
Hắn cứ thế cười nhạt, nhìn thi thể Tạ Khiếu Phong chầm chậm đổ gục trên mặt đất.
Đôi đồng tử đen thẫm kia lại vẫn mở trừng trừng, trống rỗng như vực thẳm sâu không thấy đáy, không sao nhắm lại được.
Đàn Huyền Vọng hừ lạnh một tiếng, đá thi thể của hắn sang một bên, rút kiếm hướng thẳng đến phòng đầu tiên dãy đối diện.
Phải, hắn đã nói ngay từ đầu.
Tất cả những kẻ từng khinh thường Đàn Huyền Vọng hắn, đều phải trả giá đắt vì cái nhìn thiển cận của mình lúc trước!
———————————-
(1) Đây là một đoạn trong“Bão phác tử” nội thiên, nói về việc luyện đan, được Cát Hồng gọi là “Chân nhân thủ thân luyện hình chi thuật” *Cái dấu ba trấm là câu đó mình chịu không dịch được, mong cao nhân chỉ giáo:((*
Tam quan: Một luồng khí chạy dọc mạch Đốc từ dưới lên trên phải trải qua ba vị trí gấp khúc khó thông tức Vĩ Lư quan, Lộc Lô quan (Giáp Tích quan), Ngọc Chẩm quan.
Vĩ Lư quan nằm ở đốt xương thứ ba trên mông, Giáp Tích quan là 24 đốt sống trên lưng. Ngọc chẩm quan là một lỗ hổng nhỏ nằm sau xương sọ, còn có tên khác là Phong Trì, hay thiết bích (tường sắt) đây cũng và vị trí khó khai thông nhất.
(2) Chu thiên: Thuật ngữ dùng trong khí công, đại loại cứ hiểu nó là vòng tuần toàn của khí huyết, gồm tiểu chu thiên và đại chu thiên.
Tiểu chu thiên chủ yếu để chỉ vòng tuần hoàn hình thành từ hai mạch Nhâm, Đốc. Đại chu thiên chia ra làm hai loại, trong cơ thể và ngoài cơ thể. Đại chu thiên trong cơ thể là chỉ vòng tuần hoàn lớn của kinh lạc chạy khắp toàn thân.
(3)Thủ thái âm phế kinh: Là một trong mười hai kinh mạch, xuất phát từ trung tiêu (đoạn giữa dạ dày), chạy xuống dưới nối với đại tràng (ruột già) lại quay về dọc theo mép trên của dạ dày xuyên qua màng cơ, nhập vào phổi, theo phế hệ ( khí quản, yết hầu) đi dọc theo phía trên ngoài bờ ngực, chảy xuống dưới nách, men theo sườn ngoài của cánh tay, tới giữa khuỷu tay lại đi dọc cẳng tay về tới thốn khẩu ( nơi động mạch cổ tay đập đều), theo mép bàn tay ra tới bờ ngoài đầu ngón cái. Lại có một nhánh kinh mạch chạy theo phía sau xương cổ tay, đến phía trên thì phân ra, qua gan bàn tay đi tới bờ ngoài đầu ngón trỏ. Mạch khí bởi vậy tiếp xúc với Thủ dương minh đại tràng kinh.
*…Có ai hiểu gì hem @@*
Minh họa:
Nhân tiện nói thêm chút, huyệt Trung Phủ là huyệt đầu tiên của kinh Phế, nằm trên ngực. Huyệt Thiếu Thương là huyệt thứ 11 của kinh Phế, nằm trên ngón tay cái.
(4) Nguyên văn: đắc Lũng vọng Thục, tức là được đất Lũng lại nhòm ngó đất Thục. Xem thêm về điển cố này ở đây
(Dịch bậy: Quên đi chuyện cũ thân thanh thản, khí huyết thuần khiết ngưng tụ dần, lên đến tam quan ba khúc quanh, …, cuối cùng kết thúc ở mệnh môn, thâm sâu kì diệu khó nói hết......” (1)
Đàn Huyền Vọng yên lặng ghi nhớ tâm quyết, lại dựa theo tâm quyết, được chân khí của Tạ Khiếu Phong dẫn dắt, đã có thể tự vận hành chân khí của bản thân.
Đột nhiên, ngón tay đặt phía sau thu lại, một độn khí nóng rực đã đặt ngay trước u huyệt đang khép chặt kia. Hắn vô thức giãy dụa, muốn trốn chạy, bất chợt dừng lại.
Nếu không làm như thế...... Độc trên người mình sẽ không thể loại trừ hoàn toàn.
– Nếu độc phát tất phải chết, vậy hắn sẽ không còn cơ hội tranh tài cùng người kia nữa......
Cái người ngạo mạn tự cao, không đem bất cứ kẻ nào để vào trong mắt kia!
Lẽ ra phải sớm hiểu rõ, người kia tựa như áng mây phiêu diêu mờ ảo phía chân trời, cao xa không thể với tới, không nhiễm chút bụi trần; mà bản thân mình, chẳng qua chỉ là hạt bụi tầm thường lẫn trong vũng bùn lầy, chỉ biết ngẩng đầu mà ngưỡng mộ áng mây kia......
– Nhưng hắn không tin, trật tự trên thế gian này lại vĩnh viễn không thể thay đổi!
Hắn không tin, vận mệnh đã an bài từ trước của mỗi người, không ai có thể thay đổi!
Hắn không cam tâm!
Hắn muốn có thứ gì thì nhất định phải đoạt được thứ đó, hắn muốn làm chuyện gì cũng nhất định phải làm cho bằng được! Cho dù là mệnh trời đã định, hắn cũng muốn nghịch thiên cải mệnh, khiến cho kẻ khác phải giương mắt mà nhìn!
Tất cả những kẻ từng khinh thường Đàn Huyền Vọng hắn, đều phải trả giá đắt vì cái nhìn thiển cận của mình lúc trước!
– Để đạt được mục đích này, để có thể tiếp tục sống sót, vươn tới vị trí mình hằng ao ước, đứng trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ chúng sinh – Vì một ngày tươi sáng đang chờ phía trước, hắn không tiếc bất cứ điều gì! Cho dù phải chịu khuất nhục như thế...... Cũng nào có thấm vào đâu?
Muốn đạt được thứ gì, chung quy phải trả một cái giá tương xứng!
Đàn Huyền Vọng mặt ửng hồng, thân thể không đè nén được mà hơi hơi run rẩy, bất giác cắn chặt môi, cũng không giãy dụa nữa. Hai tay Tạ Khiếu Phong cũng run run, bàn tay vuốt ve phía trước vẫn không ngừng lại, tay kia đã giữ chặt eo lưng mềm mại của người kia. Nhìn thấy biểu hiện “nhu thuận” của Đàn Huyền Vọng, trong lòng hắn gợn lên một nỗi hân hoan không sao lí giải nổi, khiến cho tâm trí rối bời, đành phải tạm thời gạt bỏ sang một bên.
“...... Ta… sắp làm đây.” Hắn cúi đầu mà nói, không dám ngẩng cao, đẩy độn khí nóng rực sáp nhập vào trong cơ thể Đàn Huyền Vọng, lập tức được nội bích trơn nhẵn bên trong bao vây chặt chẽ. Hắn cắn chặt răng ma sát qua lại, điều hòa chân khí, cố gắng khống chế bản năng, tập trung tinh thần, giữ vững nguyên khí, cũng không xuất tinh.
(Nguyên văn: Bão nguyên thủ nhất, cố nguyên bồi nguyên. Thủ nhất chỉ tình huống một người thân tâm an tĩnh, đem ý niệm tập trung vào một bộ vị nào đó trên cơ thể)
Phòng trung thuật bản chất là bảo tinh thủ thần, huống chi hắn lại thay nghĩa đệ trừ độc, làm sao có thể để bản thân phóng túng, đắm chìm trong dâm nhạc?
Từng sợi chân khí mảnh như tơ chảy khắp thân thể, lại bị hắn chầm chậm hấp thu vào kỳ kinh bát mạch của mình, quy về tử phủ (tên gọi khác của đan điền) Từng giọt độc tố bị chân khí cuốn theo, cũng bắt đầu từ từ tụ hợp lại trong cơ thể hắn.
Đàn Huyền Vọng nhắm chặt hai mắt, bình sinh chưa từng trải qua chuyện gì khuất nhục đến thế, đành phải cố gắng quên đi nam nhân đang đè lên thân thể mình. Cho dù là vậy, bốn ngón tay vẫn bấm chặt vào lòng bàn tay, máu tươi chảy đầm đìa. Cũng may Thái Huyền chân khí tuy mới học, nhưng nhờ nội lực của đối phương dẫn dắt, đã có thể nhanh chóng tụ hợp lại, kéo theo chân khí trong cơ thể hắn, chầm chậm lưu động khắp tứ chi bách hài, khai thông từng mạch máu ứ tắc, khiến cho toàn thân ấm áp sinh lực dồi dào, vô cùng sảng khoái.
Đột nhiên, hai người đồng thời khẽ khàng “Di” một tiếng.
Một luồng hương khí trong trẻo thơm nồng đột nhiên lan tỏa mờ mịt khắp bốn phía, tiêu hồn thực cốt, hương diễm nồng nàn. Hai người đang hành công, ngửi được hương thơm vương vấn không dứt, đột nhiên trong lòng rung động, khó có thể kiềm chế.
– Yêu nữ tiêu hồn tán lẫn trong hỗn hợp mấy loại độc tố cuối cùng cũng bắt đầu phát tác.
Tạ Khiếu Phong thân thể run lên, thiếu chút nữa hỏng việc. Cũng may hắn nội lực thâm hậu, Yêu nữ tiêu hồn tán trên người Đàn Huyền Vọng phân lượng lại không nhiều, hắn định lực rất cao, có thể đem dục vọng dâm tà làm rối loạn tâm trí kia đè nén xuống.
Nhưng Đàn Huyền Vọng kịch độc công tâm, thương thế chưa lành, thân thể vốn suy yếu hơn so với bình thường. Lúc trước mấy loại độc tố hòa lẫn vào nhau, công hiệu của Yêu nữ tiêu hồn tán còn chưa rõ ràng, đến giờ mới bộc lộ ra khiến kẻ khác bất ngờ không kịp trở tay. Hai người hiện đang dùng phòng trung thuật để chữa thương, hắn lại không giống Tạ Khiếu Phong thân đồng tử định lực thâm hậu, mà là vương tôn công tử thông thạo chuyện nam nữ. Lại trùng hợp hít vào mị hương có thể khiến cho lòng người tan chảy kia, Đàn Huyền Vọng mặt mày ửng đỏ, đôi mắt hoa đào trong suốt dần dần nổi lên một tầng hơi nước mông lung. Dục niệm như thủy triều dưới trăng trào dâng mãnh liệt, không tự chủ được mà rên rỉ một tiếng.
Hắn ngày thường dù là nói chuyện đơn thuần cũng đã mềm mại ngọt ngào. Lúc này tuy vết thương chưa lành, vẫn còn đôi chút khản đặc, nhưng tiếng rên rỉ không nén nổi thêm vào một chút khàn khàn, lại trở nên vô cùng uyển chuyển dịu dàng, rung động lòng người. Tạ Khiếu Phong đầu óc tưởng như nổ tung, máu nóng toàn thân trong phút chốc dồn lên não, lý trí trong đầu bị thiêu rụi thành một mảng trống rỗng.
Cúi đầu, nhìn sâu vào đôi mắt hoa đào mông lung như sương, sắc nước trong suốt dần dần nhiễm lên một tầng tình dục mờ mịt, Tạ Khiếu Phong trong lòng run rẩy, tâm trí hắn dường như đều bị hút cả vào trong đó. Ngắm nghía người kia kĩ hơn, chỉ thấy hàng mi thanh thanh khép hờ khe khẽ lay động, khóe mắt thấp thoáng lệ quang trong suốt, nước mắt lặng lẽ rơi thấm ướt hai gò má thanh tú.
Cùng với tiếng rên rỉ đứt quãng mê người, có lẽ là do miệng khô lưỡi đắng, hắn đưa đầu lưỡi hồng phấn nhẹ nhàng liếm lên bờ môi đỏ thắm đang khe khẽ mấp máy, tình này cảnh này, đúng là phong tình vạn chủng, câu hồn nhiếp phách.
Tạ Khiếu Phong ngơ ngẩn ngắm nhìn, tâm trí lâng lâng như đi trên mây, nặng nề thở dài một tiếng, rốt cuộc không thể kiềm chế. Hai tay giữ chặt vòng eo mềm mại, hắn bắt đầu ra sức va đụng vào nụ hoa nóng ấm căng chặt của người kia.
Quên đi mục đích ban đầu là chữa thương trừ độc, Tạ Khiếu Phong biết, bản thân mình đã đắm chìm trong ngọn lửa sắc dục, không thể thoát ra.
Tâm đã rung động, tình đã khắc sâu.
Hắn từ lâu đã không còn lối thoát.
Không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết vì lẽ gì......
Hắn yêu mến quý công tử phong lưu ôn nhã như ngọc ấy, chỉ mong được ở bên hắn không muốn rời xa. Có lẽ là do nét kinh diễm thuở ban đầu, có lẽ là bởi sóng mắt giảo hoạt câu dẫn, nụ cười như có như không, có lẽ là vì bộ dạng ngây ngốc xúi quẩy vô cùng đáng yêu hắn thường xuyên bộc lộ ra......
Còn biết bao nhiêu “có lẽ”, Tạ Khiếu Phong cũng không thể nhất nhất nhìn ra cho rõ ràng. Nhưng hắn biết –
Trên đỉnh Kì Tú, ngay từ khi cùng hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng, không chút do dự, vận mệnh của hai người bọn họ cũng đã gắn chặt vào nhau, không thể dễ dàng gỡ bỏ.
Dưới đáy vực thẳm, vì bảo toàn tính mạng mà mạo nhận Hoàn Nhan Chỉ làm mẫu thân, mặt dày nhận lấy linh đan diệu dược lẫn tuyệt thế võ công người kia trao tặng. Đến giờ lại phản bội lời thề với Hoàn Nhan Chỉ, đem Thái Huyền chân khí truyền cho người khác; lại thêm bội đức nghịch luân, làm ra chuyện như thế với nghĩa đệ cùng là nam giới như mình, mặc dù mục đích ban đầu là trừ độc......
Ở bên hắn, Tạ Khiếu Phong đã làm ra rất nhiều chuyện vi phạm đạo lý làm người của chính mình.
Chỉ là......
Ta không nỡ nhìn ngươi bị thương.
Ta không thể.
– Cho dù hiểu rõ, từ đây con đường phía trước sẽ khúc khuỷu quanh co, quan hệ của hai chúng ta thế tục bất dung, ta cũng đã không thể quay đầu. Thậm chí, cho dù sau khi độc thương của ngươi khỏi hẳn, hai ta sẽ vì chuyện này mà huynh đệ bất hòa, đoạn tuyệt tình nghĩa, ta cũng không thể dừng tay.
Nhẹ nhàng đặt nụ hôn nóng bỏng lên đôi môi mỏng manh đỏ thắm, Tạ Khiếu Phong hiểu rõ –
Động tâm trước, cũng có nghĩa là thua trước một nước.
Đem chân tâm thuần túy của ta phơi bày trước mắt ngươi, nhị đệ, ngươi......
Rốt cuộc sẽ đối xử với ta như thế nào?
Lại nói Tiểu Vân theo lời Tạ Khiếu Phong rời khỏi phòng, nhưng vẫn lo lắng không yên cho thương thế của Đàn Huyền Vọng nên không vội quay về phòng mình mà cứ quanh quẩn ngoài cửa. Tiểu nha đầu nghĩ thầm, mình tuy không có võ công, nhưng vạn nhất có người lại gần cũng có thể kêu lên một tiếng để cảnh báo.
Đợi một lúc lâu, nàng bỗng mơ hồ cảm thấy trong phòng truyền ra tiếng động, tựa như tiếng rên rỉ khàn khàn trầm thấp lại mang theo mười phần xuân tình nồng nàn say đắm. Tiểu nha đầu lăn lộn nơi phố phường bao nhiêu năm trời, tuy rằng tuổi còn nhỏ, cũng là người thông minh lanh lợi, suy nghĩ một chút liền đoán ra được đó là tiếng gì.
Tiểu Vân kinh hãi, mặt tái đi. Trong phòng rõ ràng chỉ có hai người là đại ca với nhị ca...... Nàng cho dù ngu dốt cũng đoán được Tạ Khiếu Phong khi nãy đuổi nàng ra ngoài là để làm gì.
Tay đặt lên cảnh cửa đã khóa chặt, Tiểu Vân muốn bất chấp tất cả mà đẩy ra, chợt nhớ đến gương mặt xám xịt của Đàn Huyền Vọng khi mình rời đi. Đúng rồi, đại ca hắn làm như vậy...... Là để cứu mạng nhị ca......
Tuy mù tịt võ công lẫn đạo thuật, nàng vẫn một mực tin tưởng đại ca hàm hậu chính trực của mình.
...... Thế nhưng, hai nam tử......
Một lúc lâu sau, Tiểu Vân suy sụp buông tay, xoay người lại, dựa lưng vào ván cửa bằng gỗ lặng lẽ thở dài. Hồi lâu mới chầm chậm trượt dài theo ván cửa, ngồi bệt xuống đất.
– Thôi, không biết đây là phương pháp trừ độc gì, chung quy hãy cứ giúp bọn họ canh giữ đi.
Đó là hai người từng phát thệ “Chỉ nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm” với một tiểu khất cái tàn tật như ta, đại ca và nhị ca kết nghĩa kim lan nha......
Nàng hạ giọng thì thầm, nụ cười trên gương mặt đẹp đẽ sắc sảo với đôi lúm đồng tiền xinh xắn lần đầu tan biến đi, hai hàng nước mắt trong suốt lặng lẽ tuôn rơi.
Miệng lưỡi gắn chặt, vài sợi tóc chạm nhẹ vào vành tai, dây dưa triền miên không dứt, khóe miệng dính một sợi chỉ bạc mỏng manh dâm mỹ. Bên tai quanh quẩn những tiếng va chạm đầy ái muội xen lẫn với tiếng thở dốc trầm thấp sung sướng của nam nhân. Những nơi thân thể tiếp xúc, hai luồng chân khí ấm áp cuồn cuộn dâng trào, bắt đầu luân phiên trao đổi, huyệt đan điền dần dần tràn đầy, độc tố cũng dần dần bị rửa trôi đi từng chút từng chút một.
Bất chợt, từng đợt cảm giác ngọt ngào đến tê dại như triều dâng dưới trăng, trong nháy mắt khuếch tán khắp toàn thân. Đàn Huyền Vọng thân thể rung động, ý thức cũng theo đó mà trôi nổi, trước mắt một mảng trống rỗng, trong chốc lát đã lên đến đỉnh điểm. Gần như cùng một lúc nam nhân phía trên cũng đem dịch thể nóng bỏng phóng ra ở sâu trong thân thể hắn.
Vô số luồng chân khí nhỏ bé mà dầy đặc đồng thời khuếch tán khắp tứ chi bách hài, chạy dọc các kinh mạch. Luồng khí mỏng mảnh như tơ, miên man không dứt, thấm vào mọi nơi mọi chỗ, từ trên xuống dưới chảy qua ba mươi sáu đại chu thiên (2). Tam quan là Vĩ Lư, Giáp Tích, Ngọc Chẩm cũng đồng thời trở nên thông suốt. Nhâm, Đốc hai mạch đã thông!
Đàn Huyền Vọng chậm rãi mở hai mắt, cảm giác trong cơ thể chân khí dồi dào, Nhâm Đốc hai mạch khí lưu thông trôi chảy, toàn thân tràn đầy nội lực hùng hậu sung mãn, đúng là vừa mới luyện thành Thái Huyền chân khí mà hắn khao khát đã lâu!
Trong phòng lặng ngắt như tờ. Một hồi lâu sau, Tạ Khiếu Phong mới có thể động thân rời khỏi cơ thể hắn, tứ chi vô lực. Cho dù hắn có võ công cái thế, nhưng vừa rồi hấp thu toàn bộ độc tố trong cơ thể Đàn Huyền Vọng, lại giúp hắn đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, luyện thành Thái Huyền chân khí, cũng hao tổn không ít công lực.
Hắn ngồi dậy, nhìn xuống Đàn Huyền Vọng nằm dưới thân mình. Hắn vốn không giỏi ăn nói, giờ lại càng lúng túng không biết nên nói gì cho phải.
Thấy hắn đã trở dậy, Đàn Huyền Vọng bất giác nhắm chặt hai mắt, bờ mi dài khe khẽ rung động, như đôi cánh bướm.
Tạ Khiếu Phong đột nhiên cảm thấy đau xót.
Đúng rồi, hắn...... Nhị đệ hắn thân là nam tử, lại bị mình đối xử như thế, chỉ sợ......
Tất tất tả tả mặc y phục, hắn thử vận khí, phát hiện huyệt đan điền ứ tắc vô lực, độc tố tích tụ, âm ỷ đau đớn, phải nhanh chóng vận công tiêu trừ. Nhưng quay đầu nhìn lại chỉ thấy Đàn Huyền Vọng vẫn đang nằm yên trên giường, không hề nhúc nhích, trên khuôn mặt tú dật vẫn hơi hơi ửng hồng, rõ ràng dư âm của cơn hoan lạc còn chưa dứt hẳn. Chỉ là, cặp mắt hoa đào trong suốt luôn thấp thoáng ý cười kia lại nhắm nghiền, mày kiếm khẽ chau, thần tình dường như có chút đăm chiêu.
Tạ Khiếu Phong buồn bã, trong lòng cũng đã chuẩn bị trước mọi chuyện. Cho dù hắn với mình huynh đệ bất hòa, ân đoạn nghĩa tuyệt, mình cũng tuyệt đối không thể trách móc hắn.
Suy nghĩ một chút, trước tiên hắn buông màn trướng che kín giường, lại cố gắng đề khởi chân khí, nhấc đôi chân tê dại bước tới cửa, gọi điếm tiểu nhị mang nước ấm vào để tắm rửa. Khi hắn đẩy cửa, hình như có một thân ảnh nhỏ bé thấp thoáng đâu đó, hắn còn tưởng mình hoa mắt, cũng không để ý đến.
Tia nắng ban mai xanh nhàn nhạt hắt vào cửa sổ, in lên song cửa bóng dáng mờ mờ của dàn hoa khiên ngưu mọc bên ngoài (dây bìm bìm =.= để vậy cho nó đỡ quê). Gió vừa thổi, dàn dây leo mềm mại nhẹ nhàng lay động, những bông hoa nhỏ mọc đầu cành cũng rung rinh theo gió, trông vô cùng đáng yêu.
Chỉ chốc lát sau, chủ quán mang đến một bồn nước tắm lớn, hắn thử độ ấm rồi quay người bước đến trước giường, do dự hồi lâu mới nói: “...... Ngươi dậy tắm gội đi, ta, ta sang phòng bên cạnh chờ ngươi. Cho dù ngươi muốn xử trí ta như thế nào, ta cũng tuyệt không phản đối.”
Khoảng thời gian chờ đợi tưởng như dài đến vô tận, lại tưởng như chỉ trôi qua trong nháy mắt.
Tạ Khiếu Phong ngồi xếp bằng trên giường, hiểu rõ kịch độc đã khuếch tán toàn thân, phải tranh thủ thời gian tập, trung tinh thần vận công trừ độc. Vậy mà tâm trí lại rối bời, có chút ngẩn ngơ.
Căn phòng bên cạnh truyền ra tiếng nước mơ hồ. Phảng phất như ảo giác, hương thơm ngào ngạt miên man khi nãy cũng lan tỏa mờ mịt bốn phía trong không trung, trước mắt hắn cứ lặp đi lặp lại hình ảnh giọt thanh lệ rịn ra nơi khóe mắt Đàn Huyền Vọng.
Lãnh liệt, trong veo, mặn chát......
Bỗng “cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra. Hắn ngoảnh đầu lại, thấy Đàn Huyền Vọng đã thay một bộ quyên y thanh sắc sạch sẽ.
Mái tóc đen dài vừa được gội sạch vẫn còn vương hơi nước mông lung, chưa kịp vấn lên, cứ thế tùy tùy tiện tiện buông hờ sau lưng. Sắc mặt hắn tái nhợt, thần tình lãnh đạm.
Tạ Khiếu Phong tâm tư dần dần nặng trĩu xuống.
– Quả nhiên là tới cát bào đoạn nghĩa với ta, phải không?
Hắn gượng cười, cười nhạo bản thân si tâm vọng tưởng.
Còn có thể trông chờ điều chi nữa? Hai người bọn hắn đều là nam tử, làm sao có thể ở bên nhau cho đến bạc đầu? Hơn nữa mình lại vừa làm chuyện có lỗi với hắn......
Hắn kiêu hãnh nhường nào, cao ngạo nhường nào, làm sao chịu nổi khuất nhục đến thế?
Bị chân khí kéo theo, độc tố vốn đang bị áp chế xung quanh đan điền lập tức phát tác. Toàn thân đau đến gần như tê liệt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn. Thái Huyền chân khí và Thái Thanh chân khí dù sao cũng không phải là linh đan vạn năng, huống chi hắn căn bản còn chưa bắt đầu trừ độc......
“Đại ca......”
Tiếng gọi khe khẽ truyền vào tai, Tạ Khiếu Phong lập tức ngẩng đầu, cơ hồ không thể tin vào tai mình nữa.
Hắn...... Vẫn coi mình là đại ca?
Không biết từ khi nào, lệ đã tràn khóe mắt Tạ Khiếu Phong.
...... Đủ rồi, chỉ cần một câu “Đại ca” này của hắn cũng là quá đủ!
Cho dù mất đi sinh mạng vì hắn, thì đã sao?
Cho dù hắn...... không thể đáp lại thứ tình cảm dị thường của mình, thì đã sao?
Chỉ cần có thể ngày ngày nhìn thấy hắn, cùng hắn trò chuyện, nghe hắn gọi một tiếng đại ca, đời này –
Còn mong gì hơn thế?
“Đại ca.” Hắn lại gọi một tiếng, chầm chậm cất bước, lại gần Tạ Khiếu Phong.
Tạ Khiếu Phong cơ hồ có thể ngửi thấy thủy hương mát lành trên người hắn.
Đàn Huyền Vọng khép hờ hai mắt, đôi môi đỏ thắm theo thói quen hơi hơi nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, so với ngày thường lại mang thêm nét phiền muộn mơ hồ.
“Ta......” Tạ Khiếu Phong muốn nói lại thôi, không biết nên nói gì cho phải.
Nhìn chăm chú vào Đàn Huyền Vọng ngồi phía đối diện, cúi đầu không nói, Tạ Khiếu Phong bất chợt cảm thấy có điểm khác thường. Nghiêng đầu hồi tưởng mới nhớ ra vừa rồi khi Đàn Huyền Vọng đẩy cửa vào cũng dùng tay trái, cánh tay phải yếu ớt buông xuống một bên, kém phần linh hoạt.
Tạ Khiếu Phong lập tức đứng bật dậy, nhìn kĩ cánh tay phải buông thõng bên người Đàn Huyền Vọng, mặt dần dần biến sắc.
“...... Nhị đệ, ngươi, cánh tay phải của ngươi làm sao vậy?”
Đàn Huyền Vọng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Tạ Khiếu Phong gần như đã có thể chắc chắn, liền bất chấp hắn có thực sự chán ghét mình hay không, vội vàng bước lại gần, đặt ngón tay lên uyển mạch trên tay phải hắn. Đàn Huyền Vọng sửng sốt, vô thức muốn rút tay lại, cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Tạ Khiếu Phong vận khí vào đầu ngón tay, thăm dò uyển mạch của hắn một lát, quả nhiên phát hiện Thủ thái âm phế kinh (3) trên cánh tay phải của hắn, từ huyệt đầu là Trung Phủ đến huyệt cuối là Thiếu Thương, chân khí tan rã hỗn loạn, tụ lại thành từng khối, cũng có những sợi chân khí mảnh như tơ phân tán ra khắp bốn phía. Như vậy xem ra, không chỉ có Thủ thái âm phế kinh mà toàn bộ kỳ kinh bát mạch cũng liên đới theo, có chân khí thoát ra, có thể dẫn tới tẩu hỏa nhập ma!
Tạ Khiếu Phong kinh hãi, mặt không còn chút huyết sắc. Hắn chỉ nghĩ đơn giản nếu mình vận Thái Huyền chân khí, lại bất chấp tất cả mà dùng phòng trung thuật thay nhị đệ chữa thương thì có thể trừ hết độc tố. Chẳng ngờ độc đã trừ xong, lại thành ra cánh tay phải gần như bị phế. Mà mình hiện giờ thân còn khó giữ nổi, độc tố tích tụ, phải làm sao mới cứu được hắn đây!
Đàn Huyền Vọng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy nét lo lắng hiện rõ trên mặt, đột nhiên hỏi: “...... Đại ca, ngươi......” Hắn chau đôi mày kiếm, vài phần bối rối, vài phần ngạc nhiên.
“Ngươi làm thế nào mà nhìn ra được?”
Tạ Khiếu Phong lòng nóng như lửa đốt, chỉ nói: “Giờ chưa phải lúc nói chuyện này...... Ai, cánh tay này của ngươi, cánh tay này...... Chỉ sợ là do trúng độc đã lâu, làm thế nào bây giờ?”
Hắn gấp gáp như thế, nhưng Đàn Huyền Vọng lại trấn tĩnh hơn rất nhiều. Hắn cúi đầu trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: “Ta bị kịch độc ngấm vào người đã lâu, giữ được mạng đã là điều may mắn. Giờ chỉ cần rút kiếm chém bay cánh tay này, có lẽ cũng không đến nỗi mất mạng”.
“Chuyện này tuyệt đối không được!” Tạ Khiếu Phong gấp đến độ hai bàn tay không ngừng xoa vào nhau.
Đàn Huyền Vọng cười nhạt, đôi đồng tử chuyển màu băng lãnh: “Mất đi một cánh tay, lại luyện thành Thái Huyền chân khí, nói thế nào vẫn là có lời, không phải sao? Đại ca!”
Tạ Khiếu Phong ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn thần tình lãnh đạm, nói không nên lời. Ánh mắt chuyển xuống dưới, dừng lại trên ống tay áo rộng thùng thình trông phiêu dật như tiên, nghĩ thầm không được, tuyệt đối không được, ta tuyệt không muốn thấy hắn mất đi cánh tay phải......
Đàn Huyền Vọng lại lựa đúng lúc này mà hỏi: “Đại ca...... Vừa rồi ngươi làm vậy...... là vì lí do gì?”
Tạ Khiếu Phong ngạc nhiên, nhất thời đỏ mặt tía tai, biết hắn nhắc lại chuyện khi nãy, mình thay hắn trừ độc đã sắp xong, thế mà thấy sắc lại nảy lòng tham, thừa nước đục thả câu. Hắn vốn là người thật thà, đã tính nhận lỗi. Dừng trong chốc lát, cố lấy hết dũng khí mà nói: “Nhị đệ, ta...... Ta đối với ngươi......”
“...... Ta nói thật lòng, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy rất quái dị, nhưng ta......”
Nói năng lộn xộn một hồi, Tạ Khiếu Phong cứng họng, tìm không nổi một cái lí do. Đưa mắt dò xét người kia, chỉ thấy vẻ mặt Đàn Huyền Vọng lãnh đạm như sương tuyết, không vui cũng không buồn, thậm chí nửa điểm huyết sắc cũng không có. Không hề hưởng ứng mấy câu nói năng lộn xộn của hắn, chỉ ngưng thần trầm tư.
Hắn trong lòng rung động, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, lập tức đứng bật dậy, nói: “A, nhị đệ, ta còn một cách có thể chữa trị cánh tay phải của ngươi!”
Đàn Huyền Vọng thần tình lãnh đạm cuối cùng cũng động dung: “Sao? Là cách gì?”
Tạ Khiếu Phong vui mừng reo lên: “Vừa rồi ta hơi kích động, nhất thời lại không nghĩ ra, cánh tay ngươi hoàn toàn có thể chữa khỏi! Lại nói, ngươi sở dĩ có biểu hiện tẩu hỏa nhập ma, nghĩ tới nghĩ lui chẳng qua là vì hôm nay luyện công trừ độc, để trừ sạch sẽ dư độc tích tụ nhiều ngày trong kinh mạch, ta đã hướng dẫn ngươi tự mình luyện thành Thái Huyền chân khí, lại dùng ngoại lực của ta thay ngươi đả thông hai mạch Nhâm, Đốc. Luyện công tiến bộ quá nhanh, nóng vội quá mức. Ai, đúng ra cũng không việc gì, nhưng có lẽ Hoàn Nhan tiền bối nói đúng, có thể do ngươi căn cơ không vững.”
Hắn dừng một chút, lại tiếp lời:”Khi ta tu luyện Thái Huyền chân khí cũng có chuyện công phu tiến bộ quá nhanh, nhưng không có gì đáng ngại. Hoàn Nhan tiền bối đã nói qua, đó là bởi vì Thái Thanh chân khí ta luyện tập từ nhỏ và Thái Huyền chân khí kỳ thật là là nhất thể lưỡng diện (hai mặt của một chỉnh thể), là hai thứ nội công có chung một nguồn gốc. Hiện giờ nội lực của ta hao tổn quá lớn, không thể dùng Thái Thanh chân khí thay ngươi đả thông kinh mạch thêm một lần nữa, nhưng có thể chép lại công quyết của Thái Thanh chân khí cho ngươi. Hiện giờ trên người ngươi có Thái Huyền chân khí làm nền, cứ theo cách đó mà luyện tập, nhất định có thể tự mình quán thông chân khí, đả thông Thủ thái âm phế kinh bị tắc nghẽn.”
Ánh mắt Đàn Huyền Vọng lộ ra một tia phấn chấn.
Tạ Khiếu Phong lo lắng cho thương thế của hắn, lập tức gọi chủ quán mang bút mực, chọn lọc và viết ra những điểm chính yếu trong công quyết Thái Thanh chân khí. Độc thương trong người hắn vẫn chưa lành, ngực tức tối khó chịu, nhưng vẫn nhịn đau không nói, chỉ liên tục ho ra từng ngụm máu tươi tím thẫm. Đàn Huyền Vọng khuyên nhủ: “Đại ca, ngươi hãy trị thương cho mình trước đi.”
Tạ Khiếu Phong lắc đầu, tiếp tục múa bút thành văn.
Đàn Huyền Vọng không biết làm gì, đành phải đứng bên cạnh làm cảnh. Ước chừng là chờ lâu chán muốn chết, hắn nhìn phải nhìn trái, bỗng nhiên nghi hoặc nói: “Nha đầu Tiểu Vân kia đâu rồi? Chẳng phải ngươi đã tìm được nó rồi sao?”
Nghe hắn nói thế, Tạ Khiếu Phong cũng cảm thấy kỳ lạ. Lúc này trời đã hửng sáng, Tiểu Vân lại thông minh lanh lợi hiểu biết, hiện giờ tình thế hỗn loạn, chắc chắn sẽ không chạy lung tung. Sao không thấy nàng đâu?
“À, chắc là vẫn chưa tỉnh. Dù sao đêm qua là đăng hội, nó cũng quá nửa đêm không ngủ, còn giúp ta chăm sóc ngươi.” Tạ Khiếu Phong viết xong công quyết, đem bút lông thấm đầy mực thổi khô đi, đặt qua một bên.
“Ngươi thuê cho nó một gian phòng riêng ư?” Đàn Huyền Vọng nhíu mày nói. Hừ, hai tên này đều ăn uống bằng tiền của hắn, thế mà tiêu tiền cứ tự nhiên như ruồi.
Tạ Khiếu Phong cười nói: “Ừ, nó ở phòng đầu tiên, chính là gian phòng đối diện, mở cửa là thấy.”
Đàn Huyền Vọng nói: “Chúng ta hãy cùng đi đánh thức tiểu nha đầu lười nhác kia được không?”
Tạ Khiếu Phong gật đầu: “Được rồi. Đây, ngươi cầm lấy đi”, đưa công quyết cho Đàn Huyền Vọng. Hắn nhìn lướt qua một cái, thận trọng nhét vào trong ngực.
Tạ Khiếu Phong lúc này cảm thấy tâm tình thập phần sảng khoái. Chân khí chạy trong kinh mạch ở cánh tay phải của nhị đệ vẫn còn hỗn loạn, nhưng nhờ tu luyện Thái Thanh chân khí đã không còn gì đáng ngại, tam muội thông minh tinh quái cũng đã tìm được về. Hơn nữa, xem tình hình trước mắt thì thấy nhị đệ tuy không nói sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng hình như cũng đã bớt giận. Nhờ Tiểu Vân từ từ khuyên giải, nói không chừng......
Nghĩ đến đây, mặt bất giác ửng hồng. Ai, con người ta đúng là lòng tham không đáy. Vốn chỉ mong có thể tiếp tục làm huynh đệ là tốt rồi, vậy mà được voi đòi tiên (4), giờ hắn lại mong quan hệ giữa hai người có thể tiến thêm một bước......
Nghĩ lại thì, ba người huynh muội kết nghĩa kim lan bọn họ ngày nhân nhật đó phân ly, cuối cùng lại tụ hợp về cùng một chỗ. Chỉ mong về sau ba người có thể vĩnh viễn cứ như thế này, khoái khoái hoạt hoạt sống cùng nhau, giống như Tiểu Vân đã nói, “Có cơm cùng ăn, có rượu cùng uống, gặp địch cùng đánh, có nạn cùng chịu”!
Hắn hướng về phía cửa, tay đã đặt lên cánh cửa định mở, bỗng nhiên cảm thấy trên ngực lành lạnh.
Toàn bộ suy nghĩ trong đầu đột nhiên ngắt quãng, dường như thời gian cũng đã ngừng trôi.
Hắn chầm chậm cúi đầu, thấy trên ngực trái lộ ra một mũi kiếm sáng như tuyết. Thân kiếm mỏng nhẹ lại lạnh lẽo, đâm vào hậu tâm, cảm giác lạnh buốt xuyên qua thân thể ngấm vào ngực, vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn xác, tưởng như đau đớn cũng khó lòng cảm nhận được.
Mũi kiếm vấy máu, vẫn là nhuyễn kiếm trong suốt, mỏng như cánh ve, chém sắt như chém bùn.
Hắn cẩn thận ngắm nhìn kĩ càng mũi kiếm, cảm thấy hình dạng của nó vô cùng quen thuộc. Trên Kì Tú phong, nhị đệ đã từng đích thân đem thanh kiếm này giao vào tận tay hắn, để hắn lấy kiếm cự địch......
Dần dần, hắn mở to hai mắt, đôi đồng tử đen thẫm tràn đầy kinh ngạc, hoảng hốt, bi ai xen lẫn với hoài nghi.
Hắn nặng nhọc quay đầu, liếc nhìn cái người đang cầm kiếm phía sau.
Khóe môi cong cong quen thuộc, sóng mắt lưu chuyển, không giấu nổi nét châm biếm lẫn giảo hoạt.
Cánh tay phải “tàn phế” kia, đang nắm chặt lấy chuôi kiếm, vững như bàn thạch, không chút lung lay.
Đàn Huyền Vọng mở miệng, ngữ điệu còn có chút khàn khàn trầm thấp nhưng không át nổi nét mềm mại ngọt ngào, vẫn văn nhã hữu lễ như xưa.
“Đại ca ngốc, là ta lừa gạt ngươi......”
Hắn cười, trong đôi mắt hoa đào loan loan bỗng lóe lên một đạo hàn quang sắc lạnh, âm sát ngoan lệ (âm hiểm tàn ác)
Dùng sức rút mạnh trường kiếm, dòng máu tanh nồng đỏ tươi bắn tung tóe giữa không trung như mưa bay đầy trời. Mái tóc đen dài cũng xõa tung như thác đổ.
Hắn cứ thế cười nhạt, nhìn thi thể Tạ Khiếu Phong chầm chậm đổ gục trên mặt đất.
Đôi đồng tử đen thẫm kia lại vẫn mở trừng trừng, trống rỗng như vực thẳm sâu không thấy đáy, không sao nhắm lại được.
Đàn Huyền Vọng hừ lạnh một tiếng, đá thi thể của hắn sang một bên, rút kiếm hướng thẳng đến phòng đầu tiên dãy đối diện.
Phải, hắn đã nói ngay từ đầu.
Tất cả những kẻ từng khinh thường Đàn Huyền Vọng hắn, đều phải trả giá đắt vì cái nhìn thiển cận của mình lúc trước!
———————————-
(1) Đây là một đoạn trong“Bão phác tử” nội thiên, nói về việc luyện đan, được Cát Hồng gọi là “Chân nhân thủ thân luyện hình chi thuật” *Cái dấu ba trấm là câu đó mình chịu không dịch được, mong cao nhân chỉ giáo:((*
Tam quan: Một luồng khí chạy dọc mạch Đốc từ dưới lên trên phải trải qua ba vị trí gấp khúc khó thông tức Vĩ Lư quan, Lộc Lô quan (Giáp Tích quan), Ngọc Chẩm quan.
Vĩ Lư quan nằm ở đốt xương thứ ba trên mông, Giáp Tích quan là 24 đốt sống trên lưng. Ngọc chẩm quan là một lỗ hổng nhỏ nằm sau xương sọ, còn có tên khác là Phong Trì, hay thiết bích (tường sắt) đây cũng và vị trí khó khai thông nhất.
(2) Chu thiên: Thuật ngữ dùng trong khí công, đại loại cứ hiểu nó là vòng tuần toàn của khí huyết, gồm tiểu chu thiên và đại chu thiên.
Tiểu chu thiên chủ yếu để chỉ vòng tuần hoàn hình thành từ hai mạch Nhâm, Đốc. Đại chu thiên chia ra làm hai loại, trong cơ thể và ngoài cơ thể. Đại chu thiên trong cơ thể là chỉ vòng tuần hoàn lớn của kinh lạc chạy khắp toàn thân.
(3)Thủ thái âm phế kinh: Là một trong mười hai kinh mạch, xuất phát từ trung tiêu (đoạn giữa dạ dày), chạy xuống dưới nối với đại tràng (ruột già) lại quay về dọc theo mép trên của dạ dày xuyên qua màng cơ, nhập vào phổi, theo phế hệ ( khí quản, yết hầu) đi dọc theo phía trên ngoài bờ ngực, chảy xuống dưới nách, men theo sườn ngoài của cánh tay, tới giữa khuỷu tay lại đi dọc cẳng tay về tới thốn khẩu ( nơi động mạch cổ tay đập đều), theo mép bàn tay ra tới bờ ngoài đầu ngón cái. Lại có một nhánh kinh mạch chạy theo phía sau xương cổ tay, đến phía trên thì phân ra, qua gan bàn tay đi tới bờ ngoài đầu ngón trỏ. Mạch khí bởi vậy tiếp xúc với Thủ dương minh đại tràng kinh.
*…Có ai hiểu gì hem @@*
Minh họa:
Nhân tiện nói thêm chút, huyệt Trung Phủ là huyệt đầu tiên của kinh Phế, nằm trên ngực. Huyệt Thiếu Thương là huyệt thứ 11 của kinh Phế, nằm trên ngón tay cái.
(4) Nguyên văn: đắc Lũng vọng Thục, tức là được đất Lũng lại nhòm ngó đất Thục. Xem thêm về điển cố này ở đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.