Thủy Tinh Trong Suốt Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông
Chương 41
Minh Hiểu Khê
27/07/2015
Không khí trong nhà họ Mục ngột ngạt đến khó thở. Những nhân vật quan trọng của Liệt Viêm Đường đều có mặt đầy đủ trong phòng khách. Mặt mũi ai cũng nghiêm trang, im lặng lắng nghe chỉ thị của Lưu Băng.
Hiểu Khê cuộn tròn mình trên chiếc ghế sô pha ở một góc phòng. Đầu cô mỗi lúc một đau hơn, đến nỗi tai cô chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù mà thôi.
Lưu Băng đảo mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng, rồi hạ giọng xuống thật thấp, thái độ nghiêm nghị đến mức dữ dằn: “Tại sao lại để Thiết Đại Kì trốn thoát?”
Mọi người không ai nhìn ai, cũng không ai lên tiếng trả lời. “Nói mau!” Anh quát lớn, làm mọi người sợ đến nỗi lấm tấm mồ hôi.
Một vị trưởng bối có vị trí cao trong Liệt Viêm Đường bấy giờ lên tiếng: “Lần hành động này đã làm cho đại đa số những người có thế lực trong Hải Hưng Bang bỏ chạy. Một mình tên Thiết Đại Kì sống sót cũng không có trở ngại gì lớn đối với chúng ta cả!”
“Câm miệng!” Lưu Băng đập mạnh tay xuống bàn. Các tách trà trên bàn bị lật tung lên, rơi xuống đất vỡ vụn. Ánh mắt Lưu Băng lóe lên ngọn lửa hung tợn đốt cháy những ai nhìn vào nó:
“Tất cả đều là một lũ vô dụng! Lẽ nào các người quên mất ai là kẻ giết chết Mục Anh Hùng sao? Lẽ nào các người quên mất ai là kẻ sỉ nhục Liệt Viêm Đường sao? Chỉ cần hắn chưa chết, vẫn còn kẻ cười nhạo sau lưng chúng ta!!!”
Lời nói của Lưu Băng như một que diêm làm cháy bùng ngọn lửa chiến đấu trong lòng mọi người, họ phẫn nộ hét lên: “Không giết được lão già đó, chúng ta đều không làm người!”.
“Ai làm lộ tin tức? Làm sao để lão già đó chạy thoát được?”, Lưu Băng gầm gừ, “Nếu ta biết được ai đã thả lão già dó chạy thoát, ta sẽ băm nó thành trăm mãnh!”
Ánh mắt Lưu Băng như dòng diện lạnh chạy qua cơ thể của mọi người trong phòng: “Bản, nói đi”.
Một người được gọi là Bản từ từ đứng lên trên đôi chân run bần bật, hàm răng va vào nhau phát ra những tiếng khó nghe: “Em…em…em không biết gì cả ạ…”
Lưu Băng ra lệnh cho một tên vệ sĩ đứng phía sau mình: “Một chân!”
“Dạ!”, tên vệ sĩ tay cầm lấy gậy dữ tợn tiến đến bên Bản. Anh ta xoay người định bỏ chạy, nhưng không chạy đi đâu được. Lập tức có hai người thanh niên khác giữ chặt anh ta lại. Người vệ sĩ kia giơ cây gậy cao lên khỏi đầu, quát vào mặt anh ta: “Chọn đi, chân trái hay chân phải?”
“Đừng mà anh!”. Bản cố gắng gặp người ôm chặt lấy đôi chân mình. Nhưng anh ta sao có thể là đối thủ của tên vệ sĩ kia được? Chỉ nghe một tiếng “phập” vang lên. Chiếc gậy kia quật mạnh từ trên cao xuống chân bên phải của anh ta. Tiếp theo sau là tiếng ‘rắc’ của chiếc xương chân bị đánh gãy.
“Ối…!”, Bản giãy giụa hét lên, mồ hôi anh ta tuôn ra như mưa vì đau đớn. Tên vệ sĩ cười tàn bạo: “Quy định cũ, không chọn lựa thì sẽ là chân phải”.
“Giờ mày nói, hay không nói?”, Lưu Băng lạnh lùng quát vào người thanh niên tội nghiệp.
“Em nói! Em xin nói!” Anh ta không hề do dự, gấp rút nói ra như sợ không còn kịp nữa, “chính anh Tây Khôi đã ra lệnh cho em phải thả Thiết Đại Kì chạy thoát khi công kích.”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về người có tên gọi Tây Khôi là người có lý lịch lâu năm nhất trong Liệt Viêm Đường, trước nay đều được mọi người kính nể.
“Anh Tây Khôi!”, giọng nói của Lưu Băng nhẹ tênh, nhưng cái nhẹ ấy lại giống như một con dao lam sắc bén cứa vào lòng người khác, “Thằng Bản nói có đúng không?”
Cơ mặt của Tây Khôi bắt đầu giật mạnh. Anh ta nhìn quanh. Bao nhiêu huynh đệ một thời sát cánh cùng nhau đều nhìn anh bằng con mắt thù hằn. Anh ta lại nhìn Lưu Băng, người thanh niên máu lạnh này đang trừng trừng nhìn anh, gằn giọng từng chữ một:
“Anh không muốn nói phải không? Anh yên tâm đi. Hôm nay tôi không gấp gáp đối phó với anh đâu. Đợi đến khi nào giết được Thiết Đại Kì, tôi sẽ tính sổ với anh sau.”
Từ mắt của Tây Khôi phát ra một sự sợ hãi khó nói thành lời. Anh ta đã được chứng kiến những thủ đoạn mà Lưu Băng đã từng dùng qua. Đó là những hành động tàn khốc mà anh ta không bao giờ tưởng tượng trước được. Còn để thoát khỏi bàn tay của Lưu Băng, đó không phải là việc nằm trong khả năng. Anh ta nói như nấc: “Nếu như… nếu như tôi thừa nhận?”
Lưu băng cười nhạt: “Nếu anh không làm phí thời gian của mọi người, tôi chỉ trừng trị anh bằng một bên mắt và một cánh tay”
Tay chân Tây Khôi lạnh cứng lại, da mặt xanh như không còn giọt máu nào: “Chỉ cần được sống, tôi đã đa tạ sự thương tình của anh lắm rồi. Không sai, Thiết Đại Kì đã từng nói với tôi, nếu hắn có thể thâu tóm được Liệt Viêm Đường, hắn sẽ cho tôi làm trợ lý đặc biệt của hắn, quyền hành chỉ thua một mình hắn thôi. Tôi nhất thời tham lam, mới ra lệnh cho Bản tha cho Thiết Đại Kì…”
“Thiết Đại Kì hiện đang ở đâu?” Đôi mắt Lưu Băng rực lửa.
Tây Khôi cười đau khổ: “Tôi thật sự không biết. Đến nước này rồi tôi cũng không cần nói dối anh làm gì!”.
Lưu Băng liếc nhìn anh ta, rồi ném xuống đất một con dao: “Anh tự xử đi”.
Tây Khôi nhặt con dao lên, run rẩy đâm vào con mắt bên phải của mình.
“Ầm!”. Một cục đá được ném lên không trung, rơi đúng ngay vào cánh tay của Tây Khôi. Con dao trên tay anh ta rớt xuống đất trươc khi đâm sâu vào mắt mình.
“Đủ rồi!”, Hiểu Khê không thể nhịn được nữa, cô nhảy ra từ trên chiếc ghế sô pha. Những gì hôm nay cô nhìn thấy, nghe thấy đã nằm ngoài khả năng chịu đựng của cô. Lưu Băng nhìn Hiểu Khê cùng chiếc ná trên tay cô: “Em muốn làm gì?”
Hiểu Khê xoa hai vầng thái dương để giảm cơn đau đầu, nhìn thẳng vào Lưu Băng mà cô bất chợt cảm thấy vô cùng xa lạ: “Nếu anh ta đã nhận hết tội rồi, tại sao anh không thể tha cho anh ta được chứ?”
Thần sắc của Lưu Băng vẫn không thay đổi, anh xoay mắt nhìn Tây Khôi vẫn đang run lên bần bật hỏi: “Anh nói đi, được hay không?”
Tây Khôi đổ mồ hôi đến ướt sẫm quần áo, chân tay run rẩy bò đến nhặt con dao vừa bị Hiểu Khê làm rớt xuống, rồi cố gắng đứng dậy, cười đau khổ: “Chị Hiểu Khê, chị đừng nói hộ tôi làm gì. Anh Lưu Băng trừng phạt tôi thế này là đã nhẹ lắm rồi, tôi không hề than oán gì cả”.
Hiểu Khê thở dài đến não ruột, lục phũ ngũ tạng của cô đều lạnh buốt. Cô lướt nhìn mọi người, phát hiện ngoài cô ra không ai thấy sự việc vừa rồi là một hành động tự nhiên, bình thường theo lý tính. Hiểu Khê nhặt túi lên, cố gắng tỏ ra không bị kích động, sải chân ra khỏi căn phòng ghê sợ đó.
“Hiểu Khê!”, Lưu Băng gọi cô lại. Hiểu Khê có chút do dự, nhưng vẫn không dừng bước.
“Hiểu Khê!”, giong Lưu Băng bắt đầu pha chút nóng giận. Hiểu Khê hơi nhíu mày, chân bước nhanh hơn.
“Giữ cô ta lại!”, Lưu Băng ra lệnh cho các vệ sĩ đang đứng canh cửa ra vào. Cánh cửa lập tức được chặn bởi một bức tường người. Những tên vệ sĩ to lớn đó miễn cưỡng cười với cô: “Chị Hiểu Khê, anh Lưu băng mời chị ở lại”.
Hiểu Khê quay đầu nhìn anh, cương quyết nói: “Để em đi, em muốn về nhà”.
Không khí trong phòng nặng nề đến ghê người, giọng Lưu Băng lạnh như thép: “Không được, mấy hôm nay em nhất định phải ở lại đây!”
Không khí bên ngoài ban công âm u như không khí chết. Hiểu Khê cuộn người trên chiếc ghế tre, cố gắng đấu tranh với cơn nhức đầu đang muốn xé cô thành trăm mảnh.
Lưu Băng sau khi im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng chịu cất tiếng: “Mấy hôm tới rất nguy hiểm, em phải ở lại đây, không được đi đâu cả”.
Hiểu Khê vừa nhắm nghiền mắt, vừa đau đớn rên rĩ: “Anh cứ để em đi đi. Em không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa!”.
Lưu Băng cố gắng ghìm cơn nóng nảy, quay mặt đi không nhìn cô: “Em…!”
Hiểu Khê vẫn nhắm mắt, buồn bã: “Em biết tại sao anh giận. Anh đang lo Thiết Đại Kì bắt em, dùng em để uy hiếp anh đúng không? Anh yên tâm, Thiết Đại Kì không ngu ngốc như thế đâu. Hắn ta sẽ không bao giờ dùng một đứa con gái để làm khó anh”.
“Minh… Hiểu… Khê!”, Lưu Băng nhìn thẳng vào cô, mắt như bắn ra những tia lửa, “Em nghĩ chuyện như thế thật sao?”.
Hiểu Khê cảm nhận thấy hơi nóng tỏa ra từ đôi mắt anh như muốn đốt cháy làn da yếu ớt trên mặt cô. Nhưng cô vẫn không mở mắt, mà nở nụ cười như mếu: “Nếu không, anh muốn em nghĩ thế nào…?”
“…Nói cho em, tại sao anh lại đến triển lãm tranh của anh Giản Triệt? Có phải chỉ vì muốn gặp người bạn cũ đó không? Hay là vì muốn có một chứng cớ ngoại phạm vững chắc, rằng anh không hề dính líu gì đến chuyện của Hải Hưng Bang?”, Hiểu Khê hỏi.
Lưu Băng cắn chặt môi, không đáp. Hiểu Khê thở dài: “Anh làm như thế là đương nhiên thôi, chỉ là lợi dụng người khác một chút xíu mà thôi… cũng không có gì ghê gớm! Nhưng mà… em vẫn cảm thấy đau lòng lắm! Anh Giản Triệt là bạn thân nhất của anh, vậy mà anh vẫn…”. Cuối cùng, cô cũng mở mắt ra, sắc mặt xanh xao, nhưng đôi mắt vẫn sáng đến lạ kỳ, như có một ngọn lửa trong tim cô rực cháy:
“Anh Lưu Băng, hãy để em đi. Tâm trạng em hiện đang rối bời, hãy để em được tĩnh lặng để suy nghĩ mọi chuyện…”
Gió thổi qua những rèm song mây ngoài ban công, thổn thức như tiếng đạp của con tim tuyệt vọng. Lưu Băng đột nhiên đứng dậy, bước đi mấy bước về phía cửa, rồi đột nhiên dừng lại. Bộ quần áo anh đang măc trên người rất mỏng, bị gió thổi phần phật.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu sau đó… Một đôi tay ấm áp thậm chí là nóng rất xuất hiện từ sau lưng anh. Đôi tay có chút do dự ban đầu ấy bắt đầu ôm chặt lấy người anh. Có được hơi ấm từ đôi tay ấy, nhưng cơ thể anh lại bắt đầu không làm chủ được nữa, anh run lên, như một đứa trẻ sợ lạnh…
Hiểu Khê nói nhẹ nhàng: “Em xin lỗi nếu đã làm tổn thương anh… Em không có ý như vậy… Em biết anh cũng có nỗi khổ… Đừng giận em…”.
Người Lưu Băng từ từ ấm lại, anh khẽ khàng hỏi: “Em… vẫn là của anh chứ?”. Giọng nói của anh tuy tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được sự cảm động, và cả sự mềm yếu lẫn căng thẳng.
Hiểu Khê nhẹ nhàng xoay người Lưu Băng lại, dịu dàng nắm chặt tay anh, đặt một nụ hôn mềm mại lên cánh tay anh. Nụ hôn tuy mềm mại, nhưng vẫn nồng nhiệt như mang lửa bên trong, đốt cháy vào tận gốc kẽ lạnh lẽo của trái tim anh…
Hiểu Khê cuộn tròn mình trên chiếc ghế sô pha ở một góc phòng. Đầu cô mỗi lúc một đau hơn, đến nỗi tai cô chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù mà thôi.
Lưu Băng đảo mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng, rồi hạ giọng xuống thật thấp, thái độ nghiêm nghị đến mức dữ dằn: “Tại sao lại để Thiết Đại Kì trốn thoát?”
Mọi người không ai nhìn ai, cũng không ai lên tiếng trả lời. “Nói mau!” Anh quát lớn, làm mọi người sợ đến nỗi lấm tấm mồ hôi.
Một vị trưởng bối có vị trí cao trong Liệt Viêm Đường bấy giờ lên tiếng: “Lần hành động này đã làm cho đại đa số những người có thế lực trong Hải Hưng Bang bỏ chạy. Một mình tên Thiết Đại Kì sống sót cũng không có trở ngại gì lớn đối với chúng ta cả!”
“Câm miệng!” Lưu Băng đập mạnh tay xuống bàn. Các tách trà trên bàn bị lật tung lên, rơi xuống đất vỡ vụn. Ánh mắt Lưu Băng lóe lên ngọn lửa hung tợn đốt cháy những ai nhìn vào nó:
“Tất cả đều là một lũ vô dụng! Lẽ nào các người quên mất ai là kẻ giết chết Mục Anh Hùng sao? Lẽ nào các người quên mất ai là kẻ sỉ nhục Liệt Viêm Đường sao? Chỉ cần hắn chưa chết, vẫn còn kẻ cười nhạo sau lưng chúng ta!!!”
Lời nói của Lưu Băng như một que diêm làm cháy bùng ngọn lửa chiến đấu trong lòng mọi người, họ phẫn nộ hét lên: “Không giết được lão già đó, chúng ta đều không làm người!”.
“Ai làm lộ tin tức? Làm sao để lão già đó chạy thoát được?”, Lưu Băng gầm gừ, “Nếu ta biết được ai đã thả lão già dó chạy thoát, ta sẽ băm nó thành trăm mãnh!”
Ánh mắt Lưu Băng như dòng diện lạnh chạy qua cơ thể của mọi người trong phòng: “Bản, nói đi”.
Một người được gọi là Bản từ từ đứng lên trên đôi chân run bần bật, hàm răng va vào nhau phát ra những tiếng khó nghe: “Em…em…em không biết gì cả ạ…”
Lưu Băng ra lệnh cho một tên vệ sĩ đứng phía sau mình: “Một chân!”
“Dạ!”, tên vệ sĩ tay cầm lấy gậy dữ tợn tiến đến bên Bản. Anh ta xoay người định bỏ chạy, nhưng không chạy đi đâu được. Lập tức có hai người thanh niên khác giữ chặt anh ta lại. Người vệ sĩ kia giơ cây gậy cao lên khỏi đầu, quát vào mặt anh ta: “Chọn đi, chân trái hay chân phải?”
“Đừng mà anh!”. Bản cố gắng gặp người ôm chặt lấy đôi chân mình. Nhưng anh ta sao có thể là đối thủ của tên vệ sĩ kia được? Chỉ nghe một tiếng “phập” vang lên. Chiếc gậy kia quật mạnh từ trên cao xuống chân bên phải của anh ta. Tiếp theo sau là tiếng ‘rắc’ của chiếc xương chân bị đánh gãy.
“Ối…!”, Bản giãy giụa hét lên, mồ hôi anh ta tuôn ra như mưa vì đau đớn. Tên vệ sĩ cười tàn bạo: “Quy định cũ, không chọn lựa thì sẽ là chân phải”.
“Giờ mày nói, hay không nói?”, Lưu Băng lạnh lùng quát vào người thanh niên tội nghiệp.
“Em nói! Em xin nói!” Anh ta không hề do dự, gấp rút nói ra như sợ không còn kịp nữa, “chính anh Tây Khôi đã ra lệnh cho em phải thả Thiết Đại Kì chạy thoát khi công kích.”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về người có tên gọi Tây Khôi là người có lý lịch lâu năm nhất trong Liệt Viêm Đường, trước nay đều được mọi người kính nể.
“Anh Tây Khôi!”, giọng nói của Lưu Băng nhẹ tênh, nhưng cái nhẹ ấy lại giống như một con dao lam sắc bén cứa vào lòng người khác, “Thằng Bản nói có đúng không?”
Cơ mặt của Tây Khôi bắt đầu giật mạnh. Anh ta nhìn quanh. Bao nhiêu huynh đệ một thời sát cánh cùng nhau đều nhìn anh bằng con mắt thù hằn. Anh ta lại nhìn Lưu Băng, người thanh niên máu lạnh này đang trừng trừng nhìn anh, gằn giọng từng chữ một:
“Anh không muốn nói phải không? Anh yên tâm đi. Hôm nay tôi không gấp gáp đối phó với anh đâu. Đợi đến khi nào giết được Thiết Đại Kì, tôi sẽ tính sổ với anh sau.”
Từ mắt của Tây Khôi phát ra một sự sợ hãi khó nói thành lời. Anh ta đã được chứng kiến những thủ đoạn mà Lưu Băng đã từng dùng qua. Đó là những hành động tàn khốc mà anh ta không bao giờ tưởng tượng trước được. Còn để thoát khỏi bàn tay của Lưu Băng, đó không phải là việc nằm trong khả năng. Anh ta nói như nấc: “Nếu như… nếu như tôi thừa nhận?”
Lưu băng cười nhạt: “Nếu anh không làm phí thời gian của mọi người, tôi chỉ trừng trị anh bằng một bên mắt và một cánh tay”
Tay chân Tây Khôi lạnh cứng lại, da mặt xanh như không còn giọt máu nào: “Chỉ cần được sống, tôi đã đa tạ sự thương tình của anh lắm rồi. Không sai, Thiết Đại Kì đã từng nói với tôi, nếu hắn có thể thâu tóm được Liệt Viêm Đường, hắn sẽ cho tôi làm trợ lý đặc biệt của hắn, quyền hành chỉ thua một mình hắn thôi. Tôi nhất thời tham lam, mới ra lệnh cho Bản tha cho Thiết Đại Kì…”
“Thiết Đại Kì hiện đang ở đâu?” Đôi mắt Lưu Băng rực lửa.
Tây Khôi cười đau khổ: “Tôi thật sự không biết. Đến nước này rồi tôi cũng không cần nói dối anh làm gì!”.
Lưu Băng liếc nhìn anh ta, rồi ném xuống đất một con dao: “Anh tự xử đi”.
Tây Khôi nhặt con dao lên, run rẩy đâm vào con mắt bên phải của mình.
“Ầm!”. Một cục đá được ném lên không trung, rơi đúng ngay vào cánh tay của Tây Khôi. Con dao trên tay anh ta rớt xuống đất trươc khi đâm sâu vào mắt mình.
“Đủ rồi!”, Hiểu Khê không thể nhịn được nữa, cô nhảy ra từ trên chiếc ghế sô pha. Những gì hôm nay cô nhìn thấy, nghe thấy đã nằm ngoài khả năng chịu đựng của cô. Lưu Băng nhìn Hiểu Khê cùng chiếc ná trên tay cô: “Em muốn làm gì?”
Hiểu Khê xoa hai vầng thái dương để giảm cơn đau đầu, nhìn thẳng vào Lưu Băng mà cô bất chợt cảm thấy vô cùng xa lạ: “Nếu anh ta đã nhận hết tội rồi, tại sao anh không thể tha cho anh ta được chứ?”
Thần sắc của Lưu Băng vẫn không thay đổi, anh xoay mắt nhìn Tây Khôi vẫn đang run lên bần bật hỏi: “Anh nói đi, được hay không?”
Tây Khôi đổ mồ hôi đến ướt sẫm quần áo, chân tay run rẩy bò đến nhặt con dao vừa bị Hiểu Khê làm rớt xuống, rồi cố gắng đứng dậy, cười đau khổ: “Chị Hiểu Khê, chị đừng nói hộ tôi làm gì. Anh Lưu Băng trừng phạt tôi thế này là đã nhẹ lắm rồi, tôi không hề than oán gì cả”.
Hiểu Khê thở dài đến não ruột, lục phũ ngũ tạng của cô đều lạnh buốt. Cô lướt nhìn mọi người, phát hiện ngoài cô ra không ai thấy sự việc vừa rồi là một hành động tự nhiên, bình thường theo lý tính. Hiểu Khê nhặt túi lên, cố gắng tỏ ra không bị kích động, sải chân ra khỏi căn phòng ghê sợ đó.
“Hiểu Khê!”, Lưu Băng gọi cô lại. Hiểu Khê có chút do dự, nhưng vẫn không dừng bước.
“Hiểu Khê!”, giong Lưu Băng bắt đầu pha chút nóng giận. Hiểu Khê hơi nhíu mày, chân bước nhanh hơn.
“Giữ cô ta lại!”, Lưu Băng ra lệnh cho các vệ sĩ đang đứng canh cửa ra vào. Cánh cửa lập tức được chặn bởi một bức tường người. Những tên vệ sĩ to lớn đó miễn cưỡng cười với cô: “Chị Hiểu Khê, anh Lưu băng mời chị ở lại”.
Hiểu Khê quay đầu nhìn anh, cương quyết nói: “Để em đi, em muốn về nhà”.
Không khí trong phòng nặng nề đến ghê người, giọng Lưu Băng lạnh như thép: “Không được, mấy hôm nay em nhất định phải ở lại đây!”
Không khí bên ngoài ban công âm u như không khí chết. Hiểu Khê cuộn người trên chiếc ghế tre, cố gắng đấu tranh với cơn nhức đầu đang muốn xé cô thành trăm mảnh.
Lưu Băng sau khi im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng chịu cất tiếng: “Mấy hôm tới rất nguy hiểm, em phải ở lại đây, không được đi đâu cả”.
Hiểu Khê vừa nhắm nghiền mắt, vừa đau đớn rên rĩ: “Anh cứ để em đi đi. Em không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa!”.
Lưu Băng cố gắng ghìm cơn nóng nảy, quay mặt đi không nhìn cô: “Em…!”
Hiểu Khê vẫn nhắm mắt, buồn bã: “Em biết tại sao anh giận. Anh đang lo Thiết Đại Kì bắt em, dùng em để uy hiếp anh đúng không? Anh yên tâm, Thiết Đại Kì không ngu ngốc như thế đâu. Hắn ta sẽ không bao giờ dùng một đứa con gái để làm khó anh”.
“Minh… Hiểu… Khê!”, Lưu Băng nhìn thẳng vào cô, mắt như bắn ra những tia lửa, “Em nghĩ chuyện như thế thật sao?”.
Hiểu Khê cảm nhận thấy hơi nóng tỏa ra từ đôi mắt anh như muốn đốt cháy làn da yếu ớt trên mặt cô. Nhưng cô vẫn không mở mắt, mà nở nụ cười như mếu: “Nếu không, anh muốn em nghĩ thế nào…?”
“…Nói cho em, tại sao anh lại đến triển lãm tranh của anh Giản Triệt? Có phải chỉ vì muốn gặp người bạn cũ đó không? Hay là vì muốn có một chứng cớ ngoại phạm vững chắc, rằng anh không hề dính líu gì đến chuyện của Hải Hưng Bang?”, Hiểu Khê hỏi.
Lưu Băng cắn chặt môi, không đáp. Hiểu Khê thở dài: “Anh làm như thế là đương nhiên thôi, chỉ là lợi dụng người khác một chút xíu mà thôi… cũng không có gì ghê gớm! Nhưng mà… em vẫn cảm thấy đau lòng lắm! Anh Giản Triệt là bạn thân nhất của anh, vậy mà anh vẫn…”. Cuối cùng, cô cũng mở mắt ra, sắc mặt xanh xao, nhưng đôi mắt vẫn sáng đến lạ kỳ, như có một ngọn lửa trong tim cô rực cháy:
“Anh Lưu Băng, hãy để em đi. Tâm trạng em hiện đang rối bời, hãy để em được tĩnh lặng để suy nghĩ mọi chuyện…”
Gió thổi qua những rèm song mây ngoài ban công, thổn thức như tiếng đạp của con tim tuyệt vọng. Lưu Băng đột nhiên đứng dậy, bước đi mấy bước về phía cửa, rồi đột nhiên dừng lại. Bộ quần áo anh đang măc trên người rất mỏng, bị gió thổi phần phật.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu sau đó… Một đôi tay ấm áp thậm chí là nóng rất xuất hiện từ sau lưng anh. Đôi tay có chút do dự ban đầu ấy bắt đầu ôm chặt lấy người anh. Có được hơi ấm từ đôi tay ấy, nhưng cơ thể anh lại bắt đầu không làm chủ được nữa, anh run lên, như một đứa trẻ sợ lạnh…
Hiểu Khê nói nhẹ nhàng: “Em xin lỗi nếu đã làm tổn thương anh… Em không có ý như vậy… Em biết anh cũng có nỗi khổ… Đừng giận em…”.
Người Lưu Băng từ từ ấm lại, anh khẽ khàng hỏi: “Em… vẫn là của anh chứ?”. Giọng nói của anh tuy tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được sự cảm động, và cả sự mềm yếu lẫn căng thẳng.
Hiểu Khê nhẹ nhàng xoay người Lưu Băng lại, dịu dàng nắm chặt tay anh, đặt một nụ hôn mềm mại lên cánh tay anh. Nụ hôn tuy mềm mại, nhưng vẫn nồng nhiệt như mang lửa bên trong, đốt cháy vào tận gốc kẽ lạnh lẽo của trái tim anh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.