Chương 98
Andrew Gross
02/04/2013
Tim cô đập loạn xạ. Cô nhìn lại phía sau, sợ cứng người, đánh rơi đống thư xuống sàn nhà.
“Ông làm cái quái gì ở đây vậy, Saul?”
“Đến ngồi xuống đây đã.” - Saul ra hiệu, tay vỗ vỗ mấy chiếc gối kê trên băng ghế dài bên cạnh.
"Ông làm cái gì ở đây? ” - Karen hỏi lại, nỗi sợ hãi khiến cô nổi da gà. Tâm trí cô mách bảo cô nên ngay lập tức chạy ra khỏi nhà. Cô đang đứng gần cửa. Ra khỏi đây ngay, Karen. Ngay bây giờ. Nín thở, cô liếc mắt nhìn cửa trước.
“Ngồi xuống, Karen.” - Lennick nhắc lại. - “Đừng có nghĩ đến chuyện bỏ chạy. Tôi sợ rằng đó không phải là lựa chọn tốt đâu.”
Một người khác bước ra từ trong bóng tối hành lang dẫn tới phòng làm việc của cô. Tobey đang sủa gay gắt trong đó.
Karen cứng người: “Ông muốn gì, Saul?”
“Chúng ta phải xem lại một vài thứ, cô và tôi, được không nhỉ?”
“Saul, tôi không hiểu ông định nói gì.”
“ Đừng có vờ vịt nữa, được không nhỉ? Chúng ta đều biết cô đã gặp Charles. Giờ thì chúng ta cũng biết rằng Charles cũng đã chết. Cuối cùng cũng đã chết, Karen à, thôi nào...” - Saul vỗ vỗ băng ghế dài như thể đang dỗ dành một cô cháu gái hay thằng cháu trai. - “Ngồi xuống trước mặt tôi đi, Karen thân yêu.”
"Đừng có gọi tôi là ‘thân yêu’ nữa, Saul.” - Karen nhìn Lennick chằm chằm. - "Tôi biết ông đã làm những gì rồi.”
"Tôi đã làm gì nào?” - Lennick đan chéo mấy ngón tay. Cái nhìn ấm áp của hàng cha chú trong mắt Lennick mờ đi. - “Điều tôi hỏi cô không phải là một yêu cầu.” - Người đàn ông phía hành lang tiến lại gần Karen. Gã đàn ông cao, mặc một chiếc áo sơ mi bãi biển, tóc buộc lại về phía sau thành túm nhỏ. Cô nghĩ mình đã gặp hắn ở đâu rồi.
“Tôi nói là đến gần đây. ”
Tim đập thình thịch, cô chầm chậm tiến về phía Lennick. Cô nghĩ ngay đến Ty. Làm sao nhắn được cho anh bây giờ? Bọn chúng định sẽ làm gì với cô đây? Cô cúi người ngồi xuống băng ghế Lennick chỉ.
Lennick mỉm cười: “Tôi muốn cô cố gắng hiểu vài khái niệm, chỉ là con số ‘một tỷ’ có ý nghĩa thực sự là gì thôi. Nếu là thời gian, một triệu giây sẽ là khoảng mười một ngày rưỡi. Một tỷ, Karen à - là hơn ba-mươi-mốt năm! Một nghìn tỷ.” - Mắt Lennick lóe lên. - “Ồ, thật khó có thể tưởng tượng nổi - ba mươi mốt nghìn năm.”
Karen nhìn Lennick bồn chồn: “Tại sao ông lại nói với tôi điều đó?”
“Tại sao à? Cô có biết rằng bao nhiêu tiền đã được gửi vào các tài khoản nước ngoài ở Grand Cayman và quần đảo Virgin của Anh không, Karen? Khoảng 1,6 nghìn tỷ đô la. Khó có thể tưởng tượng được nó ra sao. Hơn cả một phần ba tất cả lượng tiền dự trữ của nước Mỹ. Gần bằng tổng sản phẩm quốc gia của các nước Anh hay Pháp. Nó được gọi là “nền kinh tế ngọc lam” đấy. Vì vậy, Karen, cho cô biết một lượng tiền lớn như vậy, làm sao lại có thể để cho có rắc rối xảy ra được?”
“Ông định bào chữa cái gì với tôi, hả Saul?”
“Bào chữa. ” - Lennick đang mặc một chiếc áo len Cashmere cổ chữ V màu nâu, bên trong là một chiếc sơ mi trắng. Ông ta ngả người về phía trước, hai khuỷu tay chống lên đầu gối. - “Tôi không phải bào chữa điều gì với cô cả, hay là với cả Charles. Tôi có cả mười người như Charles. Mỗi người giữ một khoản tiền dưới dạng quỹ đầu tư cũng lớn như vậy. Cô có biết chúng tôi đại diện cho ai không? Cô có thể tìm kiếm trên google nếu muốn, và tìm xem vài người có ảnh hưởng nhất và nổi bật nhất trên thế giới. Cô sẽ biết được tên tuổi của họ ngay. Đó là những dòng họ quan trọng, các nhà tài phiệt, những người khác nữa..."
"Đó là những tên tội phạm! ”
“Tội phạm ư?” - Lennick cười. - “Chúng tôi không rửa tiền, Karen. Chúng tôi đầu tư. Khi số tiền đến với chúng tôi, nó sẽ ở dưới dạng hàng hóa, kiểu như các tác phẩm hội họa cổ hay từ các tơ-rớt như Liechtenstein, chỉ là những khoản tiền mặt xưa cũ thôi, Karen. Tiền ấy, cũng có màu xanh như bộ óc của cô ấy. Không ai nhận xét đồng tiền cả. Ngay Charlie cũng sẽ nói với cô như vậy. Cô nhân nó lên. Cô đầu tư nó.”
“Ông đã giết Charles, Saul! Anh ấy yêu mến ông là vậy!”
Saul mỉm cười, vẻ thích thú: “Karen, Charlie cần tôi. Cũng như cậu ta, tôi cần cậu ấy.”
“Saul, ông là một con rắn độc!” - Nước mắt đã vòng quanh hai mắt Karen. - “Làm sao tôi có thể ngồi nghe ông nói được như thế này chứ? Làm sao tôi có thể sai lầm đến vậy kia chứ?”
"Cô muốn tôi thú nhận điều gì, Karen? Rằng tôi đã làm những việc đó ư? Tôi phải làm vậy, Karen à. Cả Charles cũng vậy. Cô nghĩ cậu ta là một ông thánh chắc? Cậu ta đã lừa các ngân hàng, gian lận tài khoản...."
“Ông cũng giết cả cậu thanh niên ở Greenwich nữa.”
“Tôi giết cậu ta? Tôi sẽ tiếp tục mất thêm thì giờ với những con tàu chở dầu ngu xuẩn đó sao?” - Lennick trợn mắt. - “Charlie đã làm thua lỗ hơn một tỷ đô la tiền của bọn họ! Cậu ta đã chơi trò trốn tìm với các khoản tiền vay ngân hàng. Những khoản vay do tôi bảo trợ. Tôi giết cậu ta ư? Còn lựa chọn nào khác không, Karen? Cô nghĩ xem bọn người kia sẽ làm gì? Vỗ vai tôi chắc? Nói rằng: ‘Lần này như vậy là tốt rồi, lần sau chúng tôi sẽ làm tốt hơn’ chắc? Tất cả chúng ta đều bị nguy hiểm, Karen. Nguy hiểm cho bất cứ ai bước vào cuộc chơi này. Không chỉ riêng có Charles.”
Karen trừng trừng nhìn Lennick: “Vậy còn Archer là ai, Saul? Gã đàn ông ở băng ghế sau xe Sam là ai? Có phải họ đều được ông sai đến hay không? Ông là đồ khốn kiếp. Ông đã lợi dụng tôi, lợi dụng lũ trẻ nhà tôi, Saul. Ông lợi dụng Sam. Để truy tìm chồng tôi, cũng là bạn của ông đấy. Để sát hại anh ấy, Saul. ”
Lennick gật đầu, hơi tỏ ra hối lỗi, nhưng đôi mắt thì lạnh lẽo và vô hồn: “Đúng, tôi đã lợi dụng cô, Karen. Khi chúng tôi phát hiện ra rằng có lẽ Charles vẫn còn sống. Khi chúng tôi nhận ra rằng tất cả khoản phí còn trong tài khoản của cậu ta ở nước ngoài, sau khi cậu ta được cho là đã chết bị rút hết. Còn ai vào đó nữa chứ? Rồi tôi tìm được mẩu giấy để trên bàn làm việc của cậu ta với số của chiếc hộp ký gửi đó. Tôi phải tìm xem trong đó có gì. Chúng tôi chẳng đi đến kết quả nào, nếu chỉ lần theo các tài khoản. Vì vậy, chúng tôi đã tìm cách làm cho cô sợ hãi một chút, thế thôi. Đưa cô vào canh bạc với hy vọng, dẫu rất ít, rằng Charles có thể sẽ liên lạc với cô. Không còn lựa chọn nào khác, Karen. Cô không thể trách cứ tôi vì điều đó được.”
"Ông biến tôi thành con mồi sao?” - Karen thở dốc, hai mắt trợn trừng. Tại sao, Saul, tại sao? - “ Ông như một người anh đối với Charles, ông đã tới đọc những lời có cánh ở lễ tưởng niệm anh ấy...”
“Cậu ta đã làm mất hơn một tỷ đô la của người khác, Karen! ”
“Không.” - Cô nhìn Lennick trừng trừng, người dường như đã từng rất quan trọng, luôn nắm quyền điều khiển. Và thật lạ lùng, cô chợt nhận ra rằng: cô mạnh mẽ hơn ông ta rất nhiều, dẫu đứng sau lưng có là ai. Dẫu ông ta có định làm gì. - “Không, không phải là về tiền bạc, đúng không, Saul?”
Khuôn mặt Lennick dịu đi. Ông ta thậm chí còn không cần phải che giấu: “Không.”
“Không phải tất cả những gì ông truy tìm chỉ là số tiền đó. Đó là lý do tại sao người của ông lại lục tung cả con tàu.” - Karen mỉm cười. - " Ông có tìm thấy nó không, Saul?”
“Chúng tôi đã tìm thấy thứ cần tìm.”
"Không.” - Karen lắc đầu táo bạo. - “Tôi cho là không. Charles đã thắng. Có thể ông không nhận ra, nhưng anh ấy đã thắng. Ông giết cậu thanh niên đó để bảo vệ lợi ích của riêng ông. Để bịt mồm bố cậu ta khỏi nói ra những gì ông ta phát hiện. Bởi ông là người đứng sau tất cả những cái đó, phải không Saul? Ông là người giật dây phía sau. Nhưng sau đó ông nhận ra rằng: tài khoản của Charlie đã bị rút ra, ông hiểu rằng anh ấy còn sống, vẫn còn ở đó, đúng không Saul? Bạn của ông. Đối tác của ông. Người biết rõ sự thật về ông, đúng vậy không?’’
Karen tắc luỡi. “ Ông thật là thảm hại và đáng khinh, Saul à. Ông không giết anh ấy vì tiền. Giá dụ có như vậy thì ông còn có được chút danh dự. Ông giết anh ấy vì hèn nhát, Saul... vì sợ hãi. Bởi ông có món hàng tốt trong tay, nhưng ông lại không tin tưởng anh ấy. Bởi một ngày nào đó anh ấy có thể sẽ khai ra. Vậy chẳng khác nào một quả bom nổ chậm, ông sẽ không bao giờ biết được khi nào nó sẽ nổ. Một ngày nào đó, khi Charles đã quá mệt mỏi vì trốn chạy... Người ta gọi đó là gì nhỉ, Saul, trong giới doanh gia ấy? Một món nợ trả chậm, đúng không?”
“Một tỷ đô la, Karen! Tôi đã cho cậu ấy mọi cơ hội. Tôi đã đặt cả sinh mệnh của mình vào canh bạc cho cậu ta... cả sinh mạng của các cháu tôi nữa chứ! Không... tôi không thể để điều đó lơ lửng treo trên đầu mình được. Tôi không còn tin tưởng cậu ta nữa. Không phải sau những gì cậu ta đã làm. Một ngày nào đó, khi cậu ta mệt mỏi, mệt mỏi vì phải trốn chạy, cậu ta sẽ tới gặp tôi và thương lượng.” - Đám lông mày nâu của Lennick nhíu lại. - “Cô quen với chuyện đó rồi đấy, Karen. Tầm ảnh hưởng, quyền lực. Tôi thực sự rất lấy làm tiếc nếu khi nhìn thấy tôi, cô không cảm thấy thích những gì mình thấy nữa.”
“Tôi thấy cái gì? ” - Karen nhìn Lennick nảy lửa, nhòa nước mắt và căm giận. - “Cái tôi nhìn thấy không phải là một con người quyền lực, Saul. Tôi nhìn thấy một lão già - một con thỏ hèn nhát, đáng khinh, thảm hại. Nhưng ông biết không? Charles đã thắng. Anh ấy đã thắng, Saul à. Ông biết là anh ấy biết điều gì đó của ông. Đó là lý do tại sao ông tới đây, phải không? Để tìm xem tôi đã biết được điều gì. Vậy thì đây, Saul, con thỏ hèn nhát khốn kiếp, hãy nghe cho rõ: anh ấy đã ghi lại giọng nói của ông. Giọng nói của ông rất rõ ràng về âm mưu ông định làm với cậu thanh niên ở Greenwich. Đoạn ghi âm đã ghi lại rõ ràng ông nói về việc đó ra sao. Với người của ông, ai sẽ là người chịu trách nhiệm những việc đó. Và bây giờ thì... tôi hy vọng là ông cũng sẽ thấy tôi cảm thú vị chẳng kém gì đâu Saul... rằng đoạn ghi âm đó đã nằm trong tav cảnh sát, họ sẽ đưa lệnh truy bắt ông. Vì vậy, việc ông và mấy tay đầy tớ của ông định làm với tôi sẽ không còn có ý nghĩa gì nữa. Ngay cả khi ông nhận ra điều đó, Saul, thì điều đó cũng không khiến ông mất ngủ thêm nữa đâu. Đã quá muộn rồi. Họ đã biết tất cả. Họ biết thủ phạm là ông, Saul à. Cảnh sát đã biết cả."
Karen nhìn trừng trừng, dữ tợn. Trong giây lát, Saul trở nên yếu thế, không biết sẽ phải làm gì, vẻ ngạo mạn tiêu tan. Karen chờ đợi sự bình tĩnh sẽ tan biến trên khuôn mặt Lennick.
Nhưng không.
Thay vì vậy, Lennick nhún vai, từ từ mỉm cười: “Cô không định ám chỉ gã thanh tra bạn cô đấy chứ, Karen. Hauck phải không?”
Karen vẫn trừng trừng nhìn Lennick, nhưng trong lòng đang cuộn lên một nỗi sợ hãi.
“Vì nếu đó là những gì cô nghĩ thì tôi e rằng hẳn cũng đã có người chăm sóc, Karen à. Tuy vậy, hắn cũng là một tên cớm rất giỏi... gan góc đấy. Mà có vẻ cũng quan tâm đến cô một cách rất chân thành đấy.” - Saul đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ, thở dài.
“Thật không may là tôi không nghĩ hắn còn sống đến giờ này, khi chúng ta còn ngồi ở đây nói chuyện.”
“Ông làm cái quái gì ở đây vậy, Saul?”
“Đến ngồi xuống đây đã.” - Saul ra hiệu, tay vỗ vỗ mấy chiếc gối kê trên băng ghế dài bên cạnh.
"Ông làm cái gì ở đây? ” - Karen hỏi lại, nỗi sợ hãi khiến cô nổi da gà. Tâm trí cô mách bảo cô nên ngay lập tức chạy ra khỏi nhà. Cô đang đứng gần cửa. Ra khỏi đây ngay, Karen. Ngay bây giờ. Nín thở, cô liếc mắt nhìn cửa trước.
“Ngồi xuống, Karen.” - Lennick nhắc lại. - “Đừng có nghĩ đến chuyện bỏ chạy. Tôi sợ rằng đó không phải là lựa chọn tốt đâu.”
Một người khác bước ra từ trong bóng tối hành lang dẫn tới phòng làm việc của cô. Tobey đang sủa gay gắt trong đó.
Karen cứng người: “Ông muốn gì, Saul?”
“Chúng ta phải xem lại một vài thứ, cô và tôi, được không nhỉ?”
“Saul, tôi không hiểu ông định nói gì.”
“ Đừng có vờ vịt nữa, được không nhỉ? Chúng ta đều biết cô đã gặp Charles. Giờ thì chúng ta cũng biết rằng Charles cũng đã chết. Cuối cùng cũng đã chết, Karen à, thôi nào...” - Saul vỗ vỗ băng ghế dài như thể đang dỗ dành một cô cháu gái hay thằng cháu trai. - “Ngồi xuống trước mặt tôi đi, Karen thân yêu.”
"Đừng có gọi tôi là ‘thân yêu’ nữa, Saul.” - Karen nhìn Lennick chằm chằm. - "Tôi biết ông đã làm những gì rồi.”
"Tôi đã làm gì nào?” - Lennick đan chéo mấy ngón tay. Cái nhìn ấm áp của hàng cha chú trong mắt Lennick mờ đi. - “Điều tôi hỏi cô không phải là một yêu cầu.” - Người đàn ông phía hành lang tiến lại gần Karen. Gã đàn ông cao, mặc một chiếc áo sơ mi bãi biển, tóc buộc lại về phía sau thành túm nhỏ. Cô nghĩ mình đã gặp hắn ở đâu rồi.
“Tôi nói là đến gần đây. ”
Tim đập thình thịch, cô chầm chậm tiến về phía Lennick. Cô nghĩ ngay đến Ty. Làm sao nhắn được cho anh bây giờ? Bọn chúng định sẽ làm gì với cô đây? Cô cúi người ngồi xuống băng ghế Lennick chỉ.
Lennick mỉm cười: “Tôi muốn cô cố gắng hiểu vài khái niệm, chỉ là con số ‘một tỷ’ có ý nghĩa thực sự là gì thôi. Nếu là thời gian, một triệu giây sẽ là khoảng mười một ngày rưỡi. Một tỷ, Karen à - là hơn ba-mươi-mốt năm! Một nghìn tỷ.” - Mắt Lennick lóe lên. - “Ồ, thật khó có thể tưởng tượng nổi - ba mươi mốt nghìn năm.”
Karen nhìn Lennick bồn chồn: “Tại sao ông lại nói với tôi điều đó?”
“Tại sao à? Cô có biết rằng bao nhiêu tiền đã được gửi vào các tài khoản nước ngoài ở Grand Cayman và quần đảo Virgin của Anh không, Karen? Khoảng 1,6 nghìn tỷ đô la. Khó có thể tưởng tượng được nó ra sao. Hơn cả một phần ba tất cả lượng tiền dự trữ của nước Mỹ. Gần bằng tổng sản phẩm quốc gia của các nước Anh hay Pháp. Nó được gọi là “nền kinh tế ngọc lam” đấy. Vì vậy, Karen, cho cô biết một lượng tiền lớn như vậy, làm sao lại có thể để cho có rắc rối xảy ra được?”
“Ông định bào chữa cái gì với tôi, hả Saul?”
“Bào chữa. ” - Lennick đang mặc một chiếc áo len Cashmere cổ chữ V màu nâu, bên trong là một chiếc sơ mi trắng. Ông ta ngả người về phía trước, hai khuỷu tay chống lên đầu gối. - “Tôi không phải bào chữa điều gì với cô cả, hay là với cả Charles. Tôi có cả mười người như Charles. Mỗi người giữ một khoản tiền dưới dạng quỹ đầu tư cũng lớn như vậy. Cô có biết chúng tôi đại diện cho ai không? Cô có thể tìm kiếm trên google nếu muốn, và tìm xem vài người có ảnh hưởng nhất và nổi bật nhất trên thế giới. Cô sẽ biết được tên tuổi của họ ngay. Đó là những dòng họ quan trọng, các nhà tài phiệt, những người khác nữa..."
"Đó là những tên tội phạm! ”
“Tội phạm ư?” - Lennick cười. - “Chúng tôi không rửa tiền, Karen. Chúng tôi đầu tư. Khi số tiền đến với chúng tôi, nó sẽ ở dưới dạng hàng hóa, kiểu như các tác phẩm hội họa cổ hay từ các tơ-rớt như Liechtenstein, chỉ là những khoản tiền mặt xưa cũ thôi, Karen. Tiền ấy, cũng có màu xanh như bộ óc của cô ấy. Không ai nhận xét đồng tiền cả. Ngay Charlie cũng sẽ nói với cô như vậy. Cô nhân nó lên. Cô đầu tư nó.”
“Ông đã giết Charles, Saul! Anh ấy yêu mến ông là vậy!”
Saul mỉm cười, vẻ thích thú: “Karen, Charlie cần tôi. Cũng như cậu ta, tôi cần cậu ấy.”
“Saul, ông là một con rắn độc!” - Nước mắt đã vòng quanh hai mắt Karen. - “Làm sao tôi có thể ngồi nghe ông nói được như thế này chứ? Làm sao tôi có thể sai lầm đến vậy kia chứ?”
"Cô muốn tôi thú nhận điều gì, Karen? Rằng tôi đã làm những việc đó ư? Tôi phải làm vậy, Karen à. Cả Charles cũng vậy. Cô nghĩ cậu ta là một ông thánh chắc? Cậu ta đã lừa các ngân hàng, gian lận tài khoản...."
“Ông cũng giết cả cậu thanh niên ở Greenwich nữa.”
“Tôi giết cậu ta? Tôi sẽ tiếp tục mất thêm thì giờ với những con tàu chở dầu ngu xuẩn đó sao?” - Lennick trợn mắt. - “Charlie đã làm thua lỗ hơn một tỷ đô la tiền của bọn họ! Cậu ta đã chơi trò trốn tìm với các khoản tiền vay ngân hàng. Những khoản vay do tôi bảo trợ. Tôi giết cậu ta ư? Còn lựa chọn nào khác không, Karen? Cô nghĩ xem bọn người kia sẽ làm gì? Vỗ vai tôi chắc? Nói rằng: ‘Lần này như vậy là tốt rồi, lần sau chúng tôi sẽ làm tốt hơn’ chắc? Tất cả chúng ta đều bị nguy hiểm, Karen. Nguy hiểm cho bất cứ ai bước vào cuộc chơi này. Không chỉ riêng có Charles.”
Karen trừng trừng nhìn Lennick: “Vậy còn Archer là ai, Saul? Gã đàn ông ở băng ghế sau xe Sam là ai? Có phải họ đều được ông sai đến hay không? Ông là đồ khốn kiếp. Ông đã lợi dụng tôi, lợi dụng lũ trẻ nhà tôi, Saul. Ông lợi dụng Sam. Để truy tìm chồng tôi, cũng là bạn của ông đấy. Để sát hại anh ấy, Saul. ”
Lennick gật đầu, hơi tỏ ra hối lỗi, nhưng đôi mắt thì lạnh lẽo và vô hồn: “Đúng, tôi đã lợi dụng cô, Karen. Khi chúng tôi phát hiện ra rằng có lẽ Charles vẫn còn sống. Khi chúng tôi nhận ra rằng tất cả khoản phí còn trong tài khoản của cậu ta ở nước ngoài, sau khi cậu ta được cho là đã chết bị rút hết. Còn ai vào đó nữa chứ? Rồi tôi tìm được mẩu giấy để trên bàn làm việc của cậu ta với số của chiếc hộp ký gửi đó. Tôi phải tìm xem trong đó có gì. Chúng tôi chẳng đi đến kết quả nào, nếu chỉ lần theo các tài khoản. Vì vậy, chúng tôi đã tìm cách làm cho cô sợ hãi một chút, thế thôi. Đưa cô vào canh bạc với hy vọng, dẫu rất ít, rằng Charles có thể sẽ liên lạc với cô. Không còn lựa chọn nào khác, Karen. Cô không thể trách cứ tôi vì điều đó được.”
"Ông biến tôi thành con mồi sao?” - Karen thở dốc, hai mắt trợn trừng. Tại sao, Saul, tại sao? - “ Ông như một người anh đối với Charles, ông đã tới đọc những lời có cánh ở lễ tưởng niệm anh ấy...”
“Cậu ta đã làm mất hơn một tỷ đô la của người khác, Karen! ”
“Không.” - Cô nhìn Lennick trừng trừng, người dường như đã từng rất quan trọng, luôn nắm quyền điều khiển. Và thật lạ lùng, cô chợt nhận ra rằng: cô mạnh mẽ hơn ông ta rất nhiều, dẫu đứng sau lưng có là ai. Dẫu ông ta có định làm gì. - “Không, không phải là về tiền bạc, đúng không, Saul?”
Khuôn mặt Lennick dịu đi. Ông ta thậm chí còn không cần phải che giấu: “Không.”
“Không phải tất cả những gì ông truy tìm chỉ là số tiền đó. Đó là lý do tại sao người của ông lại lục tung cả con tàu.” - Karen mỉm cười. - " Ông có tìm thấy nó không, Saul?”
“Chúng tôi đã tìm thấy thứ cần tìm.”
"Không.” - Karen lắc đầu táo bạo. - “Tôi cho là không. Charles đã thắng. Có thể ông không nhận ra, nhưng anh ấy đã thắng. Ông giết cậu thanh niên đó để bảo vệ lợi ích của riêng ông. Để bịt mồm bố cậu ta khỏi nói ra những gì ông ta phát hiện. Bởi ông là người đứng sau tất cả những cái đó, phải không Saul? Ông là người giật dây phía sau. Nhưng sau đó ông nhận ra rằng: tài khoản của Charlie đã bị rút ra, ông hiểu rằng anh ấy còn sống, vẫn còn ở đó, đúng không Saul? Bạn của ông. Đối tác của ông. Người biết rõ sự thật về ông, đúng vậy không?’’
Karen tắc luỡi. “ Ông thật là thảm hại và đáng khinh, Saul à. Ông không giết anh ấy vì tiền. Giá dụ có như vậy thì ông còn có được chút danh dự. Ông giết anh ấy vì hèn nhát, Saul... vì sợ hãi. Bởi ông có món hàng tốt trong tay, nhưng ông lại không tin tưởng anh ấy. Bởi một ngày nào đó anh ấy có thể sẽ khai ra. Vậy chẳng khác nào một quả bom nổ chậm, ông sẽ không bao giờ biết được khi nào nó sẽ nổ. Một ngày nào đó, khi Charles đã quá mệt mỏi vì trốn chạy... Người ta gọi đó là gì nhỉ, Saul, trong giới doanh gia ấy? Một món nợ trả chậm, đúng không?”
“Một tỷ đô la, Karen! Tôi đã cho cậu ấy mọi cơ hội. Tôi đã đặt cả sinh mệnh của mình vào canh bạc cho cậu ta... cả sinh mạng của các cháu tôi nữa chứ! Không... tôi không thể để điều đó lơ lửng treo trên đầu mình được. Tôi không còn tin tưởng cậu ta nữa. Không phải sau những gì cậu ta đã làm. Một ngày nào đó, khi cậu ta mệt mỏi, mệt mỏi vì phải trốn chạy, cậu ta sẽ tới gặp tôi và thương lượng.” - Đám lông mày nâu của Lennick nhíu lại. - “Cô quen với chuyện đó rồi đấy, Karen. Tầm ảnh hưởng, quyền lực. Tôi thực sự rất lấy làm tiếc nếu khi nhìn thấy tôi, cô không cảm thấy thích những gì mình thấy nữa.”
“Tôi thấy cái gì? ” - Karen nhìn Lennick nảy lửa, nhòa nước mắt và căm giận. - “Cái tôi nhìn thấy không phải là một con người quyền lực, Saul. Tôi nhìn thấy một lão già - một con thỏ hèn nhát, đáng khinh, thảm hại. Nhưng ông biết không? Charles đã thắng. Anh ấy đã thắng, Saul à. Ông biết là anh ấy biết điều gì đó của ông. Đó là lý do tại sao ông tới đây, phải không? Để tìm xem tôi đã biết được điều gì. Vậy thì đây, Saul, con thỏ hèn nhát khốn kiếp, hãy nghe cho rõ: anh ấy đã ghi lại giọng nói của ông. Giọng nói của ông rất rõ ràng về âm mưu ông định làm với cậu thanh niên ở Greenwich. Đoạn ghi âm đã ghi lại rõ ràng ông nói về việc đó ra sao. Với người của ông, ai sẽ là người chịu trách nhiệm những việc đó. Và bây giờ thì... tôi hy vọng là ông cũng sẽ thấy tôi cảm thú vị chẳng kém gì đâu Saul... rằng đoạn ghi âm đó đã nằm trong tav cảnh sát, họ sẽ đưa lệnh truy bắt ông. Vì vậy, việc ông và mấy tay đầy tớ của ông định làm với tôi sẽ không còn có ý nghĩa gì nữa. Ngay cả khi ông nhận ra điều đó, Saul, thì điều đó cũng không khiến ông mất ngủ thêm nữa đâu. Đã quá muộn rồi. Họ đã biết tất cả. Họ biết thủ phạm là ông, Saul à. Cảnh sát đã biết cả."
Karen nhìn trừng trừng, dữ tợn. Trong giây lát, Saul trở nên yếu thế, không biết sẽ phải làm gì, vẻ ngạo mạn tiêu tan. Karen chờ đợi sự bình tĩnh sẽ tan biến trên khuôn mặt Lennick.
Nhưng không.
Thay vì vậy, Lennick nhún vai, từ từ mỉm cười: “Cô không định ám chỉ gã thanh tra bạn cô đấy chứ, Karen. Hauck phải không?”
Karen vẫn trừng trừng nhìn Lennick, nhưng trong lòng đang cuộn lên một nỗi sợ hãi.
“Vì nếu đó là những gì cô nghĩ thì tôi e rằng hẳn cũng đã có người chăm sóc, Karen à. Tuy vậy, hắn cũng là một tên cớm rất giỏi... gan góc đấy. Mà có vẻ cũng quan tâm đến cô một cách rất chân thành đấy.” - Saul đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ, thở dài.
“Thật không may là tôi không nghĩ hắn còn sống đến giờ này, khi chúng ta còn ngồi ở đây nói chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.