Chương 6:
Tiểu Hoa Miêu
25/02/2024
Ở căn nhà cũ này Ny Na vẫn có phòng của riêng mình, căn phòng nằm trên tầng hai, ở cuối hành lang, căn phòng chếch chéo phía đối diện là căn phòng của chị họ.
Căn phòng của Thư Hàng được sắp xếp ở ngay cạnh phòng cô, để khi cô thấy buồn chán có thể chạy qua phòng của cậu ấy khóc lóc om sòm lăn lộn, cũng tiện để cô sai bảo cậu ấy làm việc.
Hệ thống sưởi trong nhà ở phương bắc rất tốt, Ny Na vừa bước vào phòng đã cởi phăng chiếc áo bông dày nặng ra, thay sang chiếc váy ngủ dài màu hồng nhạt cô để lại đây ngày trước. Một chiếc váy có đôi tai thỏ cụp xuống màu hồng nhạt, dáng người cô nhỏ nhắn, gấu của chiếc váy ngủ vừa đủ để che đi mắt cá chân của cô. Thân nhìn nhỏ nhắn nằm gọn bên trong chiếc váy khiến Ny Na trông như một đứa trẻ trộm mặc quần áo của người, nhìn qua trông khá thích.
"Cộc cộc cộc."
Cô xỏ đôi dép lông xù vào, đi qua gõ cửa căn phòng phía đối diện chếch chéo với phòng mình.
Trong phòng im ắng không một tiếng động.
Cô chưa chịu từ bỏ ý định, tiếp tục gõ hai lần nữa, vừa gõ vừa goi: "Chị Tịnh Thù ơi, chị có ở bên trong không? Em là Ny Na đây."
Chờ một lát, dường như bên trong không có ai thật.
Cô thầm nghĩ, liệu có phải chị họ đã xuống tầng rồi không, nghĩ thế cô quay người, đang định đến chỗ Thư Hàng, ai ngờ cánh cửa gỗ bỗng mở ra.
"Tịnh..."
Đôi mắt tràn ngập ý cười của Ny Na đông cứng lại, không khí lạnh lẽo thấu xương lập tức ngưng tụ lại.
Mục Châu vừa thay sang một chiếc áo sơ mi trắng, áo mới mặc được một nửa, anh đã nghe thấy tiếng của cô, cảm thấy vô cùng lo lắng vội vã chạy tới mở cửa. Phần da thịt lộ ra trước ngực rất trắng và mịn màng, trông chẳng khác nào quả trứng đã lột vỏ.
Cô dại ra chừng vài giây, ánh mắt từ từ di chuyển xuống phỉa dưới, thoáng nhìn đường nét cơ bụng lờ mờ. Trước đây cô từng chạm vào đó, cảm giác tốt đẹp đến bất ngờ.
"Tịnh Thù chuyển xuống căn phòng ở tầng dưới rồi."
Trong giọng nói của người đàn ông pha chút ý cười, anh ung dung cài khuy áo lại dưới cái nhìn u ám của cô: "Bây giờ tôi ở căn phòng này."
"Ồ."
Ny Na được anh nhắc nhở, mới chợt nhận ra sự thất lễ của bản thân vừa rồi. Không biết là nên giận anh hay giận mình, gò má cô ửng đỏ, vành tai cũng đỏ lên, cô ngẩng đầu nhìn Mục Châu.
"Nhìn tôi làm gì?" Anh khẽ cong môi.
"Đồ khốn nạn, đừng có nói tôi không cảnh cáo anh. Anh nên dẹp ngay cái suy nghĩ của mình bây giờ đi, chị Tịnh Thù tốt như vậy, dù có mười người như anh cộng lại cũng chẳng xứng với chị ấy đâu."
Người đàn ông khẽ cười, đôi mắt dưới gọng kính lóe lên ánh sáng kỳ dị. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn, đen láy, trong veo như mắt mèo của cô, suy nghĩ bỗng bay xa. Bay giờ trong đầu anh tràn ngập hình ảnh lúc anh làm cô từ phía sau, hai mắt cô ngập nước, liên tục van nài, xin anh tha cho mình.
"Anh cười cái shit."
Ny Na cảm thấy chột dạ, thế nên khi thấy anh cười cợt là cô lại thấy tức giận.
Mục Châu không lên tiếng, nhìn bề ngoài trông anh có vẻ bình tĩnh, thật ra trái tim anh đang đập loạn xạ. Ba mươi năm sống trên đời, chưa bao giờ anh thấy căng thẳng như lúc này.
"Tôi..."
"Cót két."
Đúng lúc này cửa phía đối diện bỗng mở ra, đúng lúc ngăn lời anh định nói lại.
Mục Châu ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt của anh tối sầm lại, khóe môi khẽ mím.
Ny Na xoay người lại, thấy Thư Hàng trưng ra bản mặt với nụ cười ngây ngô đúng chuẩn, ý xấu trong đầu cô bỗng lóe lên. Nghĩ thế cô bổ nhào về phía cậu ấy, Thư Hàng lập tức ôm lấy cô, cậu ấy không đẩy cô ra ngay mà mặc cho cô treo trên người mình như một con gấu túi.
"Heo con, em nhớ anh quá đi mất."
Ny Na cười ngọt ngào, sau đó cúi đầu ghé sát vào tai cậu ấy, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe được, nghiến răng dọa nạt người ta: "Nếu cậu dám để lộ chuyện này, tớ sẽ chém chết cậu."
Khóe miệng của Thư Hàng hơi giật giật, cậu ấy sợ chết khiếp, khẽ nuốt nước bọt.
Hôm nay trước khi ra ngoài quên không xem ngày rồi, đúng là đại hung.
"Có phải bé cưng Ny Na của chúng ta đói rồi không?"
Câu hỏi do chính mình thốt lên khiến cậu ấy thấy buồn nôn.
"Đúng thế."
Ny Na cũng sắp chết đến nơi rồi.
"Đi thôi, anh dẫn em xuống tầng ăn nào."
Hai người cố nén cảm giác buồn nôn xuống. Ny Na tụt xuống khỏi người Thư Hàng, hai người dính chặt lấy nhau, tung tăng bước qua hành lang.
Ánh mắt lạnh lẽo của Mục Châu bám sát theo họ cả một đường, trong ngực anh như có thứ gì đó nghẹn lại.
Anh cụp mi khẽ nở nụ cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Hai chữ "đáng đời" trao cho anh cũng chẳng sai.
…
Thư Hàng dẫn Ny Na đi qua cả đoạn hàng lang dài, sau khi chắc chắn phía sau không có ai cậu ấy mới thở phào một hơi. Thư Hàng vừa lên tiếng định tranh công hỏi Ny Na là vừa rồi mình diễn có tốt không, ai dè ngay một giây sau cậu ấy đã không nhịn được mà phải ngửa cổ lên trời gào lên.
"Đừng, đừng nhéo nữa, lỗ tai của tớ hi sinh mất."
"Anh à?"
Cơn giận của Ny Na bùng lên, chỉ véo tai của cậu ấy thôi chưa đủ để cô hả giận, thế là mục tiêu tiếp theo chuyển xuống hai chân: "Hổ béo chết bầm, tốt xấu gì tớ cũng lớn hơn cậu nửa tuổi đấy. Mới cho có tý ánh sáng mà đã nghĩ bản thân được lên thiên đường rồi đúng không?"
"Ôi, chẳng phải mình đang diễn kịch sao..."
"Cậu diễn cái gì, diễn hài à? Chán không chịu được."
Căn phòng của Thư Hàng được sắp xếp ở ngay cạnh phòng cô, để khi cô thấy buồn chán có thể chạy qua phòng của cậu ấy khóc lóc om sòm lăn lộn, cũng tiện để cô sai bảo cậu ấy làm việc.
Hệ thống sưởi trong nhà ở phương bắc rất tốt, Ny Na vừa bước vào phòng đã cởi phăng chiếc áo bông dày nặng ra, thay sang chiếc váy ngủ dài màu hồng nhạt cô để lại đây ngày trước. Một chiếc váy có đôi tai thỏ cụp xuống màu hồng nhạt, dáng người cô nhỏ nhắn, gấu của chiếc váy ngủ vừa đủ để che đi mắt cá chân của cô. Thân nhìn nhỏ nhắn nằm gọn bên trong chiếc váy khiến Ny Na trông như một đứa trẻ trộm mặc quần áo của người, nhìn qua trông khá thích.
"Cộc cộc cộc."
Cô xỏ đôi dép lông xù vào, đi qua gõ cửa căn phòng phía đối diện chếch chéo với phòng mình.
Trong phòng im ắng không một tiếng động.
Cô chưa chịu từ bỏ ý định, tiếp tục gõ hai lần nữa, vừa gõ vừa goi: "Chị Tịnh Thù ơi, chị có ở bên trong không? Em là Ny Na đây."
Chờ một lát, dường như bên trong không có ai thật.
Cô thầm nghĩ, liệu có phải chị họ đã xuống tầng rồi không, nghĩ thế cô quay người, đang định đến chỗ Thư Hàng, ai ngờ cánh cửa gỗ bỗng mở ra.
"Tịnh..."
Đôi mắt tràn ngập ý cười của Ny Na đông cứng lại, không khí lạnh lẽo thấu xương lập tức ngưng tụ lại.
Mục Châu vừa thay sang một chiếc áo sơ mi trắng, áo mới mặc được một nửa, anh đã nghe thấy tiếng của cô, cảm thấy vô cùng lo lắng vội vã chạy tới mở cửa. Phần da thịt lộ ra trước ngực rất trắng và mịn màng, trông chẳng khác nào quả trứng đã lột vỏ.
Cô dại ra chừng vài giây, ánh mắt từ từ di chuyển xuống phỉa dưới, thoáng nhìn đường nét cơ bụng lờ mờ. Trước đây cô từng chạm vào đó, cảm giác tốt đẹp đến bất ngờ.
"Tịnh Thù chuyển xuống căn phòng ở tầng dưới rồi."
Trong giọng nói của người đàn ông pha chút ý cười, anh ung dung cài khuy áo lại dưới cái nhìn u ám của cô: "Bây giờ tôi ở căn phòng này."
"Ồ."
Ny Na được anh nhắc nhở, mới chợt nhận ra sự thất lễ của bản thân vừa rồi. Không biết là nên giận anh hay giận mình, gò má cô ửng đỏ, vành tai cũng đỏ lên, cô ngẩng đầu nhìn Mục Châu.
"Nhìn tôi làm gì?" Anh khẽ cong môi.
"Đồ khốn nạn, đừng có nói tôi không cảnh cáo anh. Anh nên dẹp ngay cái suy nghĩ của mình bây giờ đi, chị Tịnh Thù tốt như vậy, dù có mười người như anh cộng lại cũng chẳng xứng với chị ấy đâu."
Người đàn ông khẽ cười, đôi mắt dưới gọng kính lóe lên ánh sáng kỳ dị. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn, đen láy, trong veo như mắt mèo của cô, suy nghĩ bỗng bay xa. Bay giờ trong đầu anh tràn ngập hình ảnh lúc anh làm cô từ phía sau, hai mắt cô ngập nước, liên tục van nài, xin anh tha cho mình.
"Anh cười cái shit."
Ny Na cảm thấy chột dạ, thế nên khi thấy anh cười cợt là cô lại thấy tức giận.
Mục Châu không lên tiếng, nhìn bề ngoài trông anh có vẻ bình tĩnh, thật ra trái tim anh đang đập loạn xạ. Ba mươi năm sống trên đời, chưa bao giờ anh thấy căng thẳng như lúc này.
"Tôi..."
"Cót két."
Đúng lúc này cửa phía đối diện bỗng mở ra, đúng lúc ngăn lời anh định nói lại.
Mục Châu ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt của anh tối sầm lại, khóe môi khẽ mím.
Ny Na xoay người lại, thấy Thư Hàng trưng ra bản mặt với nụ cười ngây ngô đúng chuẩn, ý xấu trong đầu cô bỗng lóe lên. Nghĩ thế cô bổ nhào về phía cậu ấy, Thư Hàng lập tức ôm lấy cô, cậu ấy không đẩy cô ra ngay mà mặc cho cô treo trên người mình như một con gấu túi.
"Heo con, em nhớ anh quá đi mất."
Ny Na cười ngọt ngào, sau đó cúi đầu ghé sát vào tai cậu ấy, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe được, nghiến răng dọa nạt người ta: "Nếu cậu dám để lộ chuyện này, tớ sẽ chém chết cậu."
Khóe miệng của Thư Hàng hơi giật giật, cậu ấy sợ chết khiếp, khẽ nuốt nước bọt.
Hôm nay trước khi ra ngoài quên không xem ngày rồi, đúng là đại hung.
"Có phải bé cưng Ny Na của chúng ta đói rồi không?"
Câu hỏi do chính mình thốt lên khiến cậu ấy thấy buồn nôn.
"Đúng thế."
Ny Na cũng sắp chết đến nơi rồi.
"Đi thôi, anh dẫn em xuống tầng ăn nào."
Hai người cố nén cảm giác buồn nôn xuống. Ny Na tụt xuống khỏi người Thư Hàng, hai người dính chặt lấy nhau, tung tăng bước qua hành lang.
Ánh mắt lạnh lẽo của Mục Châu bám sát theo họ cả một đường, trong ngực anh như có thứ gì đó nghẹn lại.
Anh cụp mi khẽ nở nụ cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Hai chữ "đáng đời" trao cho anh cũng chẳng sai.
…
Thư Hàng dẫn Ny Na đi qua cả đoạn hàng lang dài, sau khi chắc chắn phía sau không có ai cậu ấy mới thở phào một hơi. Thư Hàng vừa lên tiếng định tranh công hỏi Ny Na là vừa rồi mình diễn có tốt không, ai dè ngay một giây sau cậu ấy đã không nhịn được mà phải ngửa cổ lên trời gào lên.
"Đừng, đừng nhéo nữa, lỗ tai của tớ hi sinh mất."
"Anh à?"
Cơn giận của Ny Na bùng lên, chỉ véo tai của cậu ấy thôi chưa đủ để cô hả giận, thế là mục tiêu tiếp theo chuyển xuống hai chân: "Hổ béo chết bầm, tốt xấu gì tớ cũng lớn hơn cậu nửa tuổi đấy. Mới cho có tý ánh sáng mà đã nghĩ bản thân được lên thiên đường rồi đúng không?"
"Ôi, chẳng phải mình đang diễn kịch sao..."
"Cậu diễn cái gì, diễn hài à? Chán không chịu được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.