Chương 38: Đồn cảnh sát
Tát Nhĩ Bố Từ Bảo
16/07/2024
Khi cảnh sát đến, sự việc đã được Giang Độ giải quyết kha khá.
Cảnh sát yêu cầu Giang Độ và Vãn Chu cùng đến đồn cảnh sát cho lời khai.
Giang Độ lấy làm khó xử nhìn Vãn Chu. Anh cảm thấy trạng thái hiện tại của Vãn Chu không thích hợp đến đồn cảnh sát cho lời khai, đồng thời còn phải nhớ lại quá khứ khó chịu đó. Nhưng để cô ở nhà một mình, anh thật sự không yên lòng.
Không ngờ, Vãn Chu - vốn vẫn đang cúi đầu - chợt ngước đầu lên, lau nước mắt rồi nhìn Giang Độ một cách kiên định.
“Chúng ta đi thôi, em là nhân chứng.”
Yết hầu Giang Độ khẽ nhúc nhích như muốn nói gì, cuối cùng anh chỉ nói ra một từ: “Được.”
Sự can thiệp của cảnh sát đã khiến mọi việc trở nên đơn giản và rõ ràng hơn.
Sau quá trình thẩm vấn nghiêm ngặt, Liên Chí Minh đã nhanh chóng khai nhận toàn bộ hành vi của mình.
Hoá ra từ khi bị trường học đuổi việc hơn mười năm trước, gã đã sống lay lắt như lưu manh, nên đương nhiên gã căm hận Vãn Chu - người đã khiến gã mất việc - và luôn muốn tận dụng cơ hội để trả thù cô. Nhưng gia đình Nhậm Vãn Chu bảo vệ cô rất tốt nên gã luôn không tìm được cô.
Cho đến cách đây không lâu, gã nhìn thấy câu chuyện về việc Nhậm Vãn Chu dũng cảm giải cứu một người phụ nữ trung niên trên các đầu đề tin tức địa phương của Nam Thành. Điều này ngay lập tức cho gã biết nghề nghiệp và nơi làm việc hiện tại của Vãn Chu.
Gã đến Bệnh viện số 6 Nam Thành nhiều lần nhưng nhận thấy mình cũng không thể làm gì được. Giang Độ luôn ở cùng Nhậm Vãn Châu một ngày hai mươi bốn giờ, cho dù thỉnh thoảng anh có rời đi thì cũng vào những khung giờ như buổi trưa và buổi tối. Tuy nhiên, khi đó bệnh viện chật kín người, không dễ dàng ra tay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vì thế gã đã nảy ra một kế hoạch, khi Nhậm Vãn Chu xuất viện, gã đi theo họ và biết địa chỉ của họ. Mấy ngày sau đó, gã ngồi xổm dưới khu nhà để chờ đợi thời cơ Nhậm Vãn Chu ở nhà một mình.
Cuối cùng, vì thiếu giấm nấu ăn nên tối nay Giang Độ phải vội ra ngoài mua, thế nên gã đã tìm được cơ hội.
Giang Độ nghe xong mọi chuyện cũng không có bao nhiêu cảm xúc thăng trầm, chỉ nói với cảnh sát: “Mong các anh có thể chấp pháp công bằng, đây không phải lần đầu người này phạm tội, các anh có thể xem tiền án. Nếu kết quả phán quyết cuối cùng không như tôi mong muốn, tôi sẽ khởi kiện lên tòa án nhân dân địa phương với tư cách là nạn nhân.”
“Anh yên tâm, mỗi tội phạm sẽ phải nhận những gì hắn đáng phải nhận.”
Bên cạnh, Vãn Chu đã sắp xếp xong mọi cảm xúc, cũng nhẹ nhàng nói với cảnh sát: “Nếu còn cần tôi hợp tác thì cứ liên hệ với tôi, tôi rất vui lòng được giúp đỡ.”
Cảnh sát chào hai người: “Cảm ơn anh chị đã hỗ trợ, nếu cần thêm thông tin hay lời khai gì, chúng tôi sẽ liên lạc với chị.”
Hai người cũng gật đầu chào cảnh sát rồi đi ra khỏi đồn cảnh sát.
Từ lúc bắt đầu đi đến đồn cảnh sát, tay Giang Độ vẫn luôn nắm chặt tay Vãn Chu, thậm chí khi ký biên bản, anh thả tay rồi chuyển sang nắm chặt bằng tay trái và ký tên bằng tay phải.
Nắm đến khi tay hai người đã mướt mồ hôi và nhớp nháp nhưng anh vẫn không buông ra.
Nhiệt lượng và sức mạnh không ngừng truyền từ tay anh sang Vãn Chu, từng chút một sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo và trái tim chết lặng của cô.
Sau khi về đến nhà, hai người cùng ngửi thấy mùi khét từ nhà bếp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sườn xào chua ngọt đã bị khét rồi!
Giang Độ và Vãn Chu nhìn nhau, thấy vẻ bất đắc dĩ cùng một chút thích thú trong mắt đối phương.
Giang Độ bảo Vãn Chu đi tắm trước, trên đường đi về trời lại đổ mưa to, tuy cô có cầm ô nhưng mưa to quá khó tránh khỏi sẽ bị ướt. Giang Độ sợ Vãn Chu mặc quần áo ướt lâu sẽ bị cảm nên giục cô đi tắm.
Còn anh vào nhà bếp dọn dẹp đống bừa bộn.
Vãn Chu tắm xong rồi ngồi xuống ghế sofa, hai giờ trước máy tính còn đang hiển thị tài liệu lịch sử, lúc này đang trong chế độ ngủ, từng bong bóng đủ màu sắc trôi nổi trên trình bảo vệ màn hình.
Cô nhìn chằm chằm vào những bong bóng, không biết đang suy nghĩ gì, như thể xuất thần.
Giang Độ đi tới hôn lên tóc cô: “Đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì, em đang nghĩ xem gã sẽ bị kết án mấy năm thôi.”
“Đừng nghĩ nữa. Đói không, em muốn ăn gì nào?”
Vãn Chu lắc đầu, sau chuyện vừa rồi, cô thật sự không có cảm giác thèm ăn nữa.
“Cũng đúng, dù sao anh cũng chưa mua được giấm về, nên dù em có muốn ăn thì cũng không ăn được đâu.” Giang Đô trêu đùa.
Vãn Chu đẩy anh một cái: “Nhanh đi tắm đi, phòng tắm vẫn còn nóng lắm, anh cũng đừng để bị lạnh.”
“Ừm.”
Cơ thể Giang Độ rời khỏi cô như thể vừa mất đi nguồn nhiệt, lạnh đến mức cô khẽ rùng mình.
Vãn Chu quyết định thôi không nhìn những bong bóng phiền lòng kia nữa, bật màn hình lên và tiếp tục bắt đầu nghiên cứu tài liệu lịch sử.
Cô không còn là cô của trước kia nữa, thay vì buồn bã và chìm đắm vào quá khứ, không bằng kịp thời thoát ra và bước tiếp.
Cảnh sát yêu cầu Giang Độ và Vãn Chu cùng đến đồn cảnh sát cho lời khai.
Giang Độ lấy làm khó xử nhìn Vãn Chu. Anh cảm thấy trạng thái hiện tại của Vãn Chu không thích hợp đến đồn cảnh sát cho lời khai, đồng thời còn phải nhớ lại quá khứ khó chịu đó. Nhưng để cô ở nhà một mình, anh thật sự không yên lòng.
Không ngờ, Vãn Chu - vốn vẫn đang cúi đầu - chợt ngước đầu lên, lau nước mắt rồi nhìn Giang Độ một cách kiên định.
“Chúng ta đi thôi, em là nhân chứng.”
Yết hầu Giang Độ khẽ nhúc nhích như muốn nói gì, cuối cùng anh chỉ nói ra một từ: “Được.”
Sự can thiệp của cảnh sát đã khiến mọi việc trở nên đơn giản và rõ ràng hơn.
Sau quá trình thẩm vấn nghiêm ngặt, Liên Chí Minh đã nhanh chóng khai nhận toàn bộ hành vi của mình.
Hoá ra từ khi bị trường học đuổi việc hơn mười năm trước, gã đã sống lay lắt như lưu manh, nên đương nhiên gã căm hận Vãn Chu - người đã khiến gã mất việc - và luôn muốn tận dụng cơ hội để trả thù cô. Nhưng gia đình Nhậm Vãn Chu bảo vệ cô rất tốt nên gã luôn không tìm được cô.
Cho đến cách đây không lâu, gã nhìn thấy câu chuyện về việc Nhậm Vãn Chu dũng cảm giải cứu một người phụ nữ trung niên trên các đầu đề tin tức địa phương của Nam Thành. Điều này ngay lập tức cho gã biết nghề nghiệp và nơi làm việc hiện tại của Vãn Chu.
Gã đến Bệnh viện số 6 Nam Thành nhiều lần nhưng nhận thấy mình cũng không thể làm gì được. Giang Độ luôn ở cùng Nhậm Vãn Châu một ngày hai mươi bốn giờ, cho dù thỉnh thoảng anh có rời đi thì cũng vào những khung giờ như buổi trưa và buổi tối. Tuy nhiên, khi đó bệnh viện chật kín người, không dễ dàng ra tay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vì thế gã đã nảy ra một kế hoạch, khi Nhậm Vãn Chu xuất viện, gã đi theo họ và biết địa chỉ của họ. Mấy ngày sau đó, gã ngồi xổm dưới khu nhà để chờ đợi thời cơ Nhậm Vãn Chu ở nhà một mình.
Cuối cùng, vì thiếu giấm nấu ăn nên tối nay Giang Độ phải vội ra ngoài mua, thế nên gã đã tìm được cơ hội.
Giang Độ nghe xong mọi chuyện cũng không có bao nhiêu cảm xúc thăng trầm, chỉ nói với cảnh sát: “Mong các anh có thể chấp pháp công bằng, đây không phải lần đầu người này phạm tội, các anh có thể xem tiền án. Nếu kết quả phán quyết cuối cùng không như tôi mong muốn, tôi sẽ khởi kiện lên tòa án nhân dân địa phương với tư cách là nạn nhân.”
“Anh yên tâm, mỗi tội phạm sẽ phải nhận những gì hắn đáng phải nhận.”
Bên cạnh, Vãn Chu đã sắp xếp xong mọi cảm xúc, cũng nhẹ nhàng nói với cảnh sát: “Nếu còn cần tôi hợp tác thì cứ liên hệ với tôi, tôi rất vui lòng được giúp đỡ.”
Cảnh sát chào hai người: “Cảm ơn anh chị đã hỗ trợ, nếu cần thêm thông tin hay lời khai gì, chúng tôi sẽ liên lạc với chị.”
Hai người cũng gật đầu chào cảnh sát rồi đi ra khỏi đồn cảnh sát.
Từ lúc bắt đầu đi đến đồn cảnh sát, tay Giang Độ vẫn luôn nắm chặt tay Vãn Chu, thậm chí khi ký biên bản, anh thả tay rồi chuyển sang nắm chặt bằng tay trái và ký tên bằng tay phải.
Nắm đến khi tay hai người đã mướt mồ hôi và nhớp nháp nhưng anh vẫn không buông ra.
Nhiệt lượng và sức mạnh không ngừng truyền từ tay anh sang Vãn Chu, từng chút một sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo và trái tim chết lặng của cô.
Sau khi về đến nhà, hai người cùng ngửi thấy mùi khét từ nhà bếp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sườn xào chua ngọt đã bị khét rồi!
Giang Độ và Vãn Chu nhìn nhau, thấy vẻ bất đắc dĩ cùng một chút thích thú trong mắt đối phương.
Giang Độ bảo Vãn Chu đi tắm trước, trên đường đi về trời lại đổ mưa to, tuy cô có cầm ô nhưng mưa to quá khó tránh khỏi sẽ bị ướt. Giang Độ sợ Vãn Chu mặc quần áo ướt lâu sẽ bị cảm nên giục cô đi tắm.
Còn anh vào nhà bếp dọn dẹp đống bừa bộn.
Vãn Chu tắm xong rồi ngồi xuống ghế sofa, hai giờ trước máy tính còn đang hiển thị tài liệu lịch sử, lúc này đang trong chế độ ngủ, từng bong bóng đủ màu sắc trôi nổi trên trình bảo vệ màn hình.
Cô nhìn chằm chằm vào những bong bóng, không biết đang suy nghĩ gì, như thể xuất thần.
Giang Độ đi tới hôn lên tóc cô: “Đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì, em đang nghĩ xem gã sẽ bị kết án mấy năm thôi.”
“Đừng nghĩ nữa. Đói không, em muốn ăn gì nào?”
Vãn Chu lắc đầu, sau chuyện vừa rồi, cô thật sự không có cảm giác thèm ăn nữa.
“Cũng đúng, dù sao anh cũng chưa mua được giấm về, nên dù em có muốn ăn thì cũng không ăn được đâu.” Giang Đô trêu đùa.
Vãn Chu đẩy anh một cái: “Nhanh đi tắm đi, phòng tắm vẫn còn nóng lắm, anh cũng đừng để bị lạnh.”
“Ừm.”
Cơ thể Giang Độ rời khỏi cô như thể vừa mất đi nguồn nhiệt, lạnh đến mức cô khẽ rùng mình.
Vãn Chu quyết định thôi không nhìn những bong bóng phiền lòng kia nữa, bật màn hình lên và tiếp tục bắt đầu nghiên cứu tài liệu lịch sử.
Cô không còn là cô của trước kia nữa, thay vì buồn bã và chìm đắm vào quá khứ, không bằng kịp thời thoát ra và bước tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.