Thuyền Đêm Bến Vắng

Chương 52: Ngoại truyện - Bé Lỵ Lỵ ở xứ sở thần tiên (4)

Tát Nhĩ Bố Từ Bảo

19/08/2024

Khổng Ngọc Thành ấn Lỵ Lỵ xuống ghế sofa trong bóng tối một cách chính xác, đồng thời đưa tay phải giữ chặt cả hai bàn tay đang vùng vẫy của Lỵ Lỵ.

Quả thật anh gần như đã ngủ, nhưng khoảnh khắc Lỵ Lỵ chạm vào tay anh, anh đã tỉnh dậy.

Anh không lên tiếng, muốn xem cô định làm gì.

Anh không ngờ cô bắt đầu chạm vào tay anh, một cái chạm mà Lỵ Lỵ thấy có vẻ tỉ mẩn và nghiêm túc, nhưng theo quan điểm của một người đàn ông thì lại gợi tình và đầy ham muốn.

Lỵ Lỵ chạm vào tay anh từng tấc một khiến anh cũng dần dần cứng lên.

Cuối cùng khi nhận ra cô sắp rời đi, anh lập tức đưa tay kéo Lỵ Lỵ lại.

Khổng Ngọc Thành cúi đầu nhỏ giọng nói vào tai Lỵ Lỵ: “To gan nhỉ? Ai dạy em chạm vào tay đàn ông lúc nửa đêm thế?”

Thấy sự tình bại lộ, Lỵ Lỵ sợ hãi vội giả chết, không dám nói gì.

Khổng Ngọc Thành nhìn thấy cô gái phía dưới nhắm chặt mắt không hé môi, mí mắt còn đang run rẩy, thì bật cười thành tiếng.

Anh chợt thấy hứng thú.

Không nói chuyện à?

Vậy tôi cũng sờ soạng em tới khi em chịu nói mới thôi.

Khổng Ngọc Thành trực tiếp luồn tay vào trong áo của cô gái, mò được một phần thịt mềm mại mịn màng.

Không mặc đồ lót, táo bạo quá nhỉ.

Dừng một chút, anh thò tay vào trong quần ngủ của cô, chạm được một chút ẩm ướt trên bề mặt quần lót của cô.

Ừm, có mặc quần lót.

Anh vốn không suy nghĩ gì thái quá, cô nàng này trông ngây thơ chưa hiểu sự đời, mới lần đầu đã gieo tai hoạ cho người ta dường như không tốt lắm.

Tuy đã lâu anh không quen bạn gái nhưng không cần phải quá kiêu ngạo với người khác như thế.

Anh định rút tay ra khỏi quần ngủ, nào ngờ Lỵ Lỵ kẹp hai chân lại, không cho anh rút tay ra, rồi cả hai tay ôm chầm cổ anh và kéo anh xuống, hôn lên khóe môi anh.

Bùm, lửa lập tức bùng lên.

Khổng Ngọc Thành phản ứng rất nhanh, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào trong miệng Lỵ Lỵ, hai cái lưỡi nóng bỏng quấn chặt vào nhau.

“Ưm…” Lỵ Lỵ cảm thấy mình sắp không thể thở được nữa, nước bọt chảy dọc theo khóe miệng.

Khổng Ngọc Thành thấy thế buông tha cho môi cô, bắt đầu tấn công xuống dưới. Anh vén thẳng áo ngủ lên tận cổ rồi cắn nhẹ vào miếng thịt mềm mại kia.

Dáng người của Lỵ Lỵ vô cùng tốt, không phải loại nhỏ xinh như Vãn Chu, có thể nói là kiểu nóng bỏng.

To và mềm thật, Khổng Ngọc Thành thầm cảm thán. Anh càng không thể dừng lại, ngậm một bên vào miệng, vừa dùng tay nhào nặn bên kia thành nhiều hình dạng khác nhau, để lại dấu tay ưng ửng, gợi tình đến mức gần như có thể khiến người ta mất trí.

“Khổng... Khổng Ngọc Thành, ngứa quá.” Lỵ Lỵ nói với giọng đứt quãng cùng đôi mắt đỏ hoe.

“Ừm… Ngứa ở đâu thế?”

“Em không biết... Chỗ nào cũng ngứa…”



Anh sờ phía dưới đi. Lỵ Lỵ nghĩ thầm, nhưng không đủ can đảm nói thành tiếng mà chỉ khẽ ngọ nguậy đôi chân bên dưới người anh.

Khổng Ngọc Thành rất rành đường, ngón tay dời thẳng xuống quần lót, thò vào trong mép huyệt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lỵ Lỵ cảm giác lúc này mình như sắp phát điên rồi, bàn tay phải mà cô vừa chạm từng tấc một giờ đã ở bên trong huyệt nhỏ của cô, làm đủ mọi hành động khiêu dâm, chừng như cô không thể kiểm soát được cơn lũ sắp tuôn trào nữa.

Quả nhiên, Khổng Ngọc Thành vừa mới đưa tay vào đã sờ được một bãi nước, bèn cười nhẹ.

Ngón tay anh thuận lợi cắm vào, tạo ra những cú đút nông, có lẽ anh cảm nhận được sự ngây ngô của Lỵ Lỵ trong chuyện này, nhưng anh không nói thêm gì, chỉ giúp cô mở rộng nó ra.

Khổng Ngọc Thành cảm thấy gần như đã ổn, bèn đứng dậy cởi quần mình ra. Anh sớm đã cương cứng nhưng vẫn cố kiềm chế lại.

Anh kéo mở hai chân Lỵ Lỵ để phơi bày toàn bộ hoa huyệt của cô. Sau đó, anh đẩy côn thịt đã phồng to của mình vào từng chút một.

Chết tiệt, mẹ nó chặt quá.

Nó chặt đến nỗi anh không thể cử động, phải mất vài giây mới đẩy vào trong được một chút.

“Thả lỏng nào, nếu không em sẽ bị đau đấy.” Khổng Ngọc Thành nói với giọng khàn đặc.

“Em... Em rất thả lỏng mà…” Lỵ Lỵ mơ màng nói.

Khổng Ngọc Thành thấy thế thì không nói nữa, tiến lên chậm rãi sẽ là cực hình đối với bất kỳ ai, anh hít một hơi rồi nhanh chóng cắm vào.

Anh tiến vào rất nhanh, Lỵ Lỵ cảm thấy huyệt nhỏ của mình căng phồng lên, nhưng cô không cảm thấy cơn đau thấu tim như tiểu thuyết miêu tả, mà chỉ là một cơn đau âm ỉ thôi.

Gậy thịt của Khổng Ngọc Thành dài và vểnh lên, gân lượn vòng trên thân dương vật, sau khi tiến vào huyệt nhỏ, nó đè chặt những điểm nhạy cảm trên thành trong của thịt huyệt, mỗi lần đút vào sẽ khiến huyệt nhỏ vô thức co lại ngày càng chặt hơn.

Khổng Ngọc Thành cảm thấy mình đã chịch được một cực phẩm.

Thật ra trên ghế sofa không thuận tiện lắm vì không có nhiều không gian và không dễ phát huy. Hai người chỉ có thể ôm chặt lấy nhau, Khổng Ngọc Thành vùi đầu vào xương quai xanh của Lỵ Lỵ, liên tục liếm cổ cô tựa một con chó sói lớn.

Lỵ Lỵ được liếm đến mức thoải mái nheo mắt lại, chợt nghĩ đến Lông Vàng nhà mình mỗi khi đòi ăn cũng liếm cô như thế.

Cô bèn đưa tay xoa đầu Khổng Ngọc Thành: “Ngoan quá, lát nữa mẹ sẽ cho con ăn nha.”

Khổng Ngọc Thành khựng lại trong giây lát, sau đó là những cú thúc ngày càng mạnh mẽ và kịch liệt hơn.

“A... Không được... Sâu... Sâu quá… Hức…”

Đột nhiên bị thúc mạnh như vậy, Lỵ Lỵ không nhịn được, nức nở cầu xin Khổng Ngọc Thành làm nhẹ một chút.

Khổng Ngọc Thành làm tình đến đỏ mắt, vừa hôn cô vừa chơi huyệt của cô, lần nào anh cũng có thể đè vào nơi mẫn cảm nhất của cô. Cô thoải mái đến mức không ngừng run rẩy, thuỷ triều dục vọng dâng trào khiến xương cốt cô mềm nhũn.

Khổng Ngọc Thành liên tục đẩy vào chỗ sâu nhất, lỗ tử cung vốn chưa từng bị vật lạ chọc vào thỉnh thoảng lại bị đục mở, vừa xót vừa sướng khiến cô không thể chịu đựng được. Lỵ Lỵ cố gắng lùi lại nhưng không thể lùi được nữa.

Khổng Ngọc Thành trực tiếp vươn tay lật người Lỵ Lỵ. Cô bị ép nằm ngửa trên ghế sofa, trọng lượng toàn thân của người đàn ông áp lên cô, nặng đến mức cô không thở được, bị đè gần như ngạt thở. Nhưng khoái cảm anh mang đến do liên tục thúc vào bên dưới cơ thể cô khiến cô cảm thấy sung sướng muốn bật khóc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Với hai cảm xúc mâu thuẫn đan xen này, cô đã đạt cực khoái.

Huyệt nhỏ của Lỵ Lỵ vừa chặt vừa ướt sau khi cô đạt lên đỉnh, khiến Khổng Ngọc Thành thoải mái đến mức muốn chết trên người cô. Anh tăng tốc lực đẩy, cô bị làm đến nỗi toàn nước là nước, cùng với dư vị cực khoái của cô, anh cũng nhanh chóng bắn ra.



Lúc này Lỵ Lỵ đang nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ nghe thấy người đàn ông thì thầm vào tai cô: “Mèo con ngoan quá.”

-

Cô giật mình thức giấc bởi một cơn gió mát.

Khổng Ngọc Thành không đắp chăn cho cô sao?!

Cô tức giận tỉnh dậy và nhận ra mình đang ở trong cửa hàng của mình.

Hả?

...

À, cô đã nằm mơ.

Sau khi mất điện tối qua, không ai nghe thấy tiếng đập cửa điên cuồng của cô, cuối cùng thì cô mệt mỏi thiếp đi trong cửa hàng.

Lỵ Lỵ tê liệt đứng dậy, điều thảm hại hơn việc qua đêm trong cửa hàng không có điện là chẳng những phải ngủ trong cửa hàng vừa tối vừa lạnh mà còn mơ thấy một giấc mộng xuân.

Cô dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa thì phát hiện mưa đã tạnh.

Tinh thần của Lỵ Lỵ phấn chấn hơn một chút, giờ là ban ngày luôn có người qua lại, nên chắc hẳn cô sẽ được cứu.

Cô chạy ra cửa và thay vì chỉ ngu ngốc đập cửa, cô quyết định đợi có người đi ngang qua rồi gõ cửa kêu cứu.

Sau một lúc chờ đợi, cô nhận ra ở góc quanh có ai đó đang từ từ đi đến. Lỵ Lỵ không quan tâm đó là ai, lại bắt đầu đập cửa.

Người đó nghe thấy âm thanh bèn ngước lên nhìn cô với vẻ nghi ngờ.

Khổng Ngọc Thành!

Lỵ Lỵ càng kích động hơn: “Khổng Ngọc Thành, bên này! Mau nhìn bên này! Giúp tôi với! Tôi bị mắc kẹt rồi! Khổng Ngọc Thành!”

Vì giấc mộng xuân tối qua, Lỵ Lỵ càng có cảm tình với anh hơn.

Khổng Ngọc Thành phát hiện ra Lỵ Lỵ, cũng nhận thấy có gì đó không ổn, nên anh rảo bước tới chỗ cô.

Anh nhìn quanh, đi tới một bên và nhặt một viên gạch lên.

Lỵ Lỵ nín thở quan sát tất cả hành động của Khổng Ngọc Thành.

Ngay cả số lần đập cửa cũng đúng năm lần.

Xoảng, xoảng, xoảng, xoảng, xoảng.

Từng cú đập như thể đang đánh vào trái tim của Lỵ Lỵ.

Khổng Ngọc Thành đập vỡ một lỗ trên cửa kính, bước vào và đưa tay về phía Lỵ Lỵ đang ngồi xổm trên sàn: “Cô... Không sao chứ?”

Lúc đó Lỵ Lỵ chợt hiểu ra điều mà Mũ Điên đã hỏi Alice.

Tại sao quạ lại giống bàn làm việc?

---- Hết ngoại truyện----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thuyền Đêm Bến Vắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook