Chương 48: Ngoại truyện - Họ hàng xa (4)
Tát Nhĩ Bố Từ Bảo
08/08/2024
Hôm sau Vãn Chu thức dậy thì trời đã sáng choang. Cô nhận ra cơ thể mình đã được tắm rửa sạch sẽ, chỉ còn lại những vết cắn bầm tím lốm đốm.
Cô cử động cơ thể, đau nhức vô cùng, đặc biệt là phía dưới, vô tình chạm phải sẽ gây ra đau rát.
Khi cô quay đầu lại thì phát hiện Giang Độ đang ngồi ở bàn làm việc đọc sách. Anh cũng nhận ra cô đã tỉnh.
Giang Độ đặt cuốn sách trong tay xuống, bước tới ngồi ở mép giường, nghiêm túc cúi đầu nhìn Vãn Chu.
“Tôi thực sự xin lỗi về chuyện tối qua, lúc ấy đầu óc tôi không minh mẫn, hoàn toàn không thể kiềm chế được bản thân.”
Theo lời anh giải thích, Vãn Chu mới biết rõ đầu đuôi ngọn nguồn chuyện ngày hôm qua.
Chiều hôm qua Giang Độ không đến tham gia cúng bái, đúng là công ty có chuyện nên anh phải nhanh chóng tới giải quyết.
Nhà họ Giang là một gia tộc lớn, dưới tay có hàng chục sản nghiệp liên quan đến giải trí, điện ảnh truyền hình, bất động sản các loại, trong đó giao thiệp trong lĩnh vực giải trí là nhiều nhất.
Một ngôi sao nam hạng B được một trong những công ty giải trí của anh ký hợp đồng đột nhiên nổ ra vụ bê bối chơi gái và hít ma túy, khiến toàn bộ giới giải trí chấn động và giá cổ phiếu của công ty gần như lao thẳng xuống.
Xảy ra chuyện khác thường, ắt có điều khuất tất. Khi cánh săn ảnh phanh phui câu chuyện, anh ra lệnh cho người của mình điều tra mọi chuyện đằng sau và nhận ra do chính công ty đối thủ gây sóng gió.
Gần đây, hai bộ phim của bọn họ được chiếu cùng khung giờ và phim của công ty Giang Độ có sự tham gia của nam diễn viên hạng B này.
Khi phát hiện ra, anh cười gằn, nhanh tay tiến hành quan hệ công chúng phù hợp, hủy hợp đồng với nam diễn viên, bàn giao cho cảnh sát xử lý, hợp tác với mọi cuộc điều tra mới miễn cường trấn áp được dư luận tiêu cực trên Weibo.
Tiện thể thả tin làm “phục vụ” của nữ ngôi sao trực thuộc công ty đối thủ kia cho cánh săn ảnh biết.
Đồng thời, thư ký cũng cho biết một số công ty giải trí trong giới đang chuẩn bị quay phim truyền hình đã bị chính phủ cho tạm dừng, bao gồm cả đầu tư của công ty Giang Độ.
Khi anh chạy tới đó thì nhiều lãnh đạo công ty đã chuẩn bị sẵn bữa cơm muốn nghe ngóng chút tin đồn, vả lại trong bữa cơm sẽ có rất nhiều chuyện không thể kiểm soát được. Sau nhiều lần viện cớ, anh không thể thoái thác buộc phải uống một ly rượu.
Nhấp ngụm đầu tiên, anh lập tức nhận ra rượu này không ổn.
Vào thời điểm chuyển giao quyền lực trong ban giám đốc nhà họ Giang, tất cả bà con thân hữu đều muốn được chia chén canh này, nên có rất nhiều người táy máy tay chân.
Làm trong ngành giải trí, người ta lo sợ nhất là công ty bị vướng vào bê bối, làm mất hết danh tiếng.
Giang Độ nhận ra có điều gì đó không ổn nên đã ngay lập tức gọi thư ký đến đón và đưa anh trở lại chùa.
Anh cũng không quay về phòng mình, phòng ngừa kẻo có người đẩy phụ nữ vào phòng anh.
Anh tìm một nơi vắng vẻ, muốn chịu đựng qua đêm nhưng không ngờ đúng lúc Vãn Chu xuất hiện.
Nói đến đây, anh nhìn về phía Vãn Chu, nói tiếp: “Tôi đã xem xét hoàn cảnh của gia đình em, tôi có thể giúp em trả hết nợ nần. Nếu em bằng lòng đến Bắc Thành học tập thì cũng có thể tới đây, tôi sẽ cung cấp cho em mọi nhu cầu tài chính.”
Vãn Chu không nói gì, tựa vào đầu giường nhíu mày, cúi đầu xuống với bộ dạng phục tùng, không biết đang nghĩ gì.
“Đây là danh thiếp của tôi, nếu em nghĩ kỹ rồi hoặc cần giúp đỡ gì thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Giang Độ đặt tấm danh thiếp lên bàn rồi xoay người rời khỏi phòng.
Vãn Chu đứng dậy nhặt tấm danh thiếp lên, nhìn dòng chữ trên đó, tầm mắt dần mờ đi, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống làm nhoè mực in.
Tuy còn nhỏ tuổi nhưng cô hiểu chuyện từ rất sớm. Cô biết cái giá mình phải trả một khi đồng ý với lời đề nghị này.
Đột nhiên, điện thoại di động của cô reo lên, vừa nhìn, là cuộc gọi từ bà ngoại.
“A lô, bà ngoại…”
“Chu Chu, con đang ở đâu? Mẹ con bị xuất huyết não nhập viện rồi, con mau tới đây đi!” Bà ngoại lo lắng nói qua điện thoại.
Đầu óc Vãn Chu nổ ầm, cô không quan tâm đến cơn đau nhức trên người, mặc quần áo vào và lao đến bệnh viện mà bà ngoại đề cập.
Sau khi cô đến bệnh viện, bác sĩ giải thích rõ với cô về tình hình hiện tại.
Lần này tình trạng xuất huyết não của Giang Yến rất nghiêm trọng, gây ra bởi huyết áp dao động, cảm xúc kích động và mệt nhọc quá độ. Phải rất lâu sau bà mới được phát hiện trong tình trạng hôn mê, đồi thị và xuất huyết bao nang bên trong, do không được điều trị kịp thời nên khả năng cao sẽ bị liệt nửa người, hoặc tệ hơn là hôn mê sâu.
Vãn Chu nghe xong cũng không nói nhiều, chỉ hỏi: “Bác sĩ, chi phí khoảng bao nhiêu ạ?”
“Lượng xuất huyết não của bệnh nhân tương đối lớn và nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật thần kinh và sau đó điều trị tại phòng chăm sóc đặc biệt, chi phí chung là bảy đến tám mươi nghìn tệ, nhưng đó chưa phải là tất cả. Nếu quá trình hồi phục tiếp theo của mẹ cô không khả quan, có thể phải cần nhiều chi phí hơn.”
Vãn Chu tính nhẩm số tiền cô kiếm được từ công việc bán thời gian trong một ngày.
Hoa hồng cho việc giao một chai sữa là sáu mươi hào, buổi sáng cô chỉ có thể giao trong ba tiếng, nhiều nhất là bốn trăm chai, tổng cộng là hai trăm bốn mươi tệ.
Phát tờ rơi vào buổi trưa, hai mươi lăm tệ một giờ, cô nhận được một trăm tệ trong bốn tiếng phát.
Buổi tối, cô làm phục vụ bàn kiêm nướng thịt, ông chủ trả cho cô một trăm tệ một đêm.
Cô kiếm được bốn trăm bốn mươi tệ một ngày, mà chi phí một ngày ở ICU dao động từ ba đến năm nghìn tệ.
Cô sẽ phải làm việc ít nhất một tuần để trang trải chi phí cho một ngày ở phòng chăm sóc đặc biệt, ngoài ra còn tiền thuốc thang, phí dinh dưỡng và tiền trị liệu.
Ngoài ra còn có khoản vay chưa trả xong, tiền vay mượn từ bạn bè, người thân trước đó.
Điều quan trọng nhất là cô còn phải đi học.
Vãn Chu cay đắng nhắm mắt lại, cô còn có thể làm sao đây?
Vì quyết tâm kết hôn với Nhậm Khang, nên thời còn trẻ, Giang Yến gần như đã cắt đứt quan hệ với gia đình. Lần này bà ngoại có thể liên lạc với cô vì bệnh viện không gọi được cho cô mà thay vào đó liên lạc được với số điện thoại di động duy nhất được ghi chú là mẹ trong danh bạ điện thoại của Giang Yến.
Vừa định thò tay vào túi lấy điện thoại di động ra xem có thể liên lạc được với ai nữa thì cô mò được một góc cứng của tấm danh thiếp.
Tờ giấy mạ vàng đen lại được đưa lên trước mắt cô, sau một lúc im lặng, cô ấn xuống từng số một rồi bấm gọi.
“A lô?”
Một giọng nam mạnh mẽ và điềm tĩnh vang lên trong điện thoại, còn có thể nghe được tiếng tăng nhân đang tụng kinh trong chùa.
“Là anh Giang phải không, tôi là Nhậm Vãn Chu, tôi... tôi đồng ý với điều kiện của anh.”
Dù sao thối rữa ở đâu mà chẳng như nhau, nhưng hình như thối rữa trong vòng tay của Giang Độ cũng không tệ lắm.
Cô cử động cơ thể, đau nhức vô cùng, đặc biệt là phía dưới, vô tình chạm phải sẽ gây ra đau rát.
Khi cô quay đầu lại thì phát hiện Giang Độ đang ngồi ở bàn làm việc đọc sách. Anh cũng nhận ra cô đã tỉnh.
Giang Độ đặt cuốn sách trong tay xuống, bước tới ngồi ở mép giường, nghiêm túc cúi đầu nhìn Vãn Chu.
“Tôi thực sự xin lỗi về chuyện tối qua, lúc ấy đầu óc tôi không minh mẫn, hoàn toàn không thể kiềm chế được bản thân.”
Theo lời anh giải thích, Vãn Chu mới biết rõ đầu đuôi ngọn nguồn chuyện ngày hôm qua.
Chiều hôm qua Giang Độ không đến tham gia cúng bái, đúng là công ty có chuyện nên anh phải nhanh chóng tới giải quyết.
Nhà họ Giang là một gia tộc lớn, dưới tay có hàng chục sản nghiệp liên quan đến giải trí, điện ảnh truyền hình, bất động sản các loại, trong đó giao thiệp trong lĩnh vực giải trí là nhiều nhất.
Một ngôi sao nam hạng B được một trong những công ty giải trí của anh ký hợp đồng đột nhiên nổ ra vụ bê bối chơi gái và hít ma túy, khiến toàn bộ giới giải trí chấn động và giá cổ phiếu của công ty gần như lao thẳng xuống.
Xảy ra chuyện khác thường, ắt có điều khuất tất. Khi cánh săn ảnh phanh phui câu chuyện, anh ra lệnh cho người của mình điều tra mọi chuyện đằng sau và nhận ra do chính công ty đối thủ gây sóng gió.
Gần đây, hai bộ phim của bọn họ được chiếu cùng khung giờ và phim của công ty Giang Độ có sự tham gia của nam diễn viên hạng B này.
Khi phát hiện ra, anh cười gằn, nhanh tay tiến hành quan hệ công chúng phù hợp, hủy hợp đồng với nam diễn viên, bàn giao cho cảnh sát xử lý, hợp tác với mọi cuộc điều tra mới miễn cường trấn áp được dư luận tiêu cực trên Weibo.
Tiện thể thả tin làm “phục vụ” của nữ ngôi sao trực thuộc công ty đối thủ kia cho cánh săn ảnh biết.
Đồng thời, thư ký cũng cho biết một số công ty giải trí trong giới đang chuẩn bị quay phim truyền hình đã bị chính phủ cho tạm dừng, bao gồm cả đầu tư của công ty Giang Độ.
Khi anh chạy tới đó thì nhiều lãnh đạo công ty đã chuẩn bị sẵn bữa cơm muốn nghe ngóng chút tin đồn, vả lại trong bữa cơm sẽ có rất nhiều chuyện không thể kiểm soát được. Sau nhiều lần viện cớ, anh không thể thoái thác buộc phải uống một ly rượu.
Nhấp ngụm đầu tiên, anh lập tức nhận ra rượu này không ổn.
Vào thời điểm chuyển giao quyền lực trong ban giám đốc nhà họ Giang, tất cả bà con thân hữu đều muốn được chia chén canh này, nên có rất nhiều người táy máy tay chân.
Làm trong ngành giải trí, người ta lo sợ nhất là công ty bị vướng vào bê bối, làm mất hết danh tiếng.
Giang Độ nhận ra có điều gì đó không ổn nên đã ngay lập tức gọi thư ký đến đón và đưa anh trở lại chùa.
Anh cũng không quay về phòng mình, phòng ngừa kẻo có người đẩy phụ nữ vào phòng anh.
Anh tìm một nơi vắng vẻ, muốn chịu đựng qua đêm nhưng không ngờ đúng lúc Vãn Chu xuất hiện.
Nói đến đây, anh nhìn về phía Vãn Chu, nói tiếp: “Tôi đã xem xét hoàn cảnh của gia đình em, tôi có thể giúp em trả hết nợ nần. Nếu em bằng lòng đến Bắc Thành học tập thì cũng có thể tới đây, tôi sẽ cung cấp cho em mọi nhu cầu tài chính.”
Vãn Chu không nói gì, tựa vào đầu giường nhíu mày, cúi đầu xuống với bộ dạng phục tùng, không biết đang nghĩ gì.
“Đây là danh thiếp của tôi, nếu em nghĩ kỹ rồi hoặc cần giúp đỡ gì thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Giang Độ đặt tấm danh thiếp lên bàn rồi xoay người rời khỏi phòng.
Vãn Chu đứng dậy nhặt tấm danh thiếp lên, nhìn dòng chữ trên đó, tầm mắt dần mờ đi, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống làm nhoè mực in.
Tuy còn nhỏ tuổi nhưng cô hiểu chuyện từ rất sớm. Cô biết cái giá mình phải trả một khi đồng ý với lời đề nghị này.
Đột nhiên, điện thoại di động của cô reo lên, vừa nhìn, là cuộc gọi từ bà ngoại.
“A lô, bà ngoại…”
“Chu Chu, con đang ở đâu? Mẹ con bị xuất huyết não nhập viện rồi, con mau tới đây đi!” Bà ngoại lo lắng nói qua điện thoại.
Đầu óc Vãn Chu nổ ầm, cô không quan tâm đến cơn đau nhức trên người, mặc quần áo vào và lao đến bệnh viện mà bà ngoại đề cập.
Sau khi cô đến bệnh viện, bác sĩ giải thích rõ với cô về tình hình hiện tại.
Lần này tình trạng xuất huyết não của Giang Yến rất nghiêm trọng, gây ra bởi huyết áp dao động, cảm xúc kích động và mệt nhọc quá độ. Phải rất lâu sau bà mới được phát hiện trong tình trạng hôn mê, đồi thị và xuất huyết bao nang bên trong, do không được điều trị kịp thời nên khả năng cao sẽ bị liệt nửa người, hoặc tệ hơn là hôn mê sâu.
Vãn Chu nghe xong cũng không nói nhiều, chỉ hỏi: “Bác sĩ, chi phí khoảng bao nhiêu ạ?”
“Lượng xuất huyết não của bệnh nhân tương đối lớn và nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật thần kinh và sau đó điều trị tại phòng chăm sóc đặc biệt, chi phí chung là bảy đến tám mươi nghìn tệ, nhưng đó chưa phải là tất cả. Nếu quá trình hồi phục tiếp theo của mẹ cô không khả quan, có thể phải cần nhiều chi phí hơn.”
Vãn Chu tính nhẩm số tiền cô kiếm được từ công việc bán thời gian trong một ngày.
Hoa hồng cho việc giao một chai sữa là sáu mươi hào, buổi sáng cô chỉ có thể giao trong ba tiếng, nhiều nhất là bốn trăm chai, tổng cộng là hai trăm bốn mươi tệ.
Phát tờ rơi vào buổi trưa, hai mươi lăm tệ một giờ, cô nhận được một trăm tệ trong bốn tiếng phát.
Buổi tối, cô làm phục vụ bàn kiêm nướng thịt, ông chủ trả cho cô một trăm tệ một đêm.
Cô kiếm được bốn trăm bốn mươi tệ một ngày, mà chi phí một ngày ở ICU dao động từ ba đến năm nghìn tệ.
Cô sẽ phải làm việc ít nhất một tuần để trang trải chi phí cho một ngày ở phòng chăm sóc đặc biệt, ngoài ra còn tiền thuốc thang, phí dinh dưỡng và tiền trị liệu.
Ngoài ra còn có khoản vay chưa trả xong, tiền vay mượn từ bạn bè, người thân trước đó.
Điều quan trọng nhất là cô còn phải đi học.
Vãn Chu cay đắng nhắm mắt lại, cô còn có thể làm sao đây?
Vì quyết tâm kết hôn với Nhậm Khang, nên thời còn trẻ, Giang Yến gần như đã cắt đứt quan hệ với gia đình. Lần này bà ngoại có thể liên lạc với cô vì bệnh viện không gọi được cho cô mà thay vào đó liên lạc được với số điện thoại di động duy nhất được ghi chú là mẹ trong danh bạ điện thoại của Giang Yến.
Vừa định thò tay vào túi lấy điện thoại di động ra xem có thể liên lạc được với ai nữa thì cô mò được một góc cứng của tấm danh thiếp.
Tờ giấy mạ vàng đen lại được đưa lên trước mắt cô, sau một lúc im lặng, cô ấn xuống từng số một rồi bấm gọi.
“A lô?”
Một giọng nam mạnh mẽ và điềm tĩnh vang lên trong điện thoại, còn có thể nghe được tiếng tăng nhân đang tụng kinh trong chùa.
“Là anh Giang phải không, tôi là Nhậm Vãn Chu, tôi... tôi đồng ý với điều kiện của anh.”
Dù sao thối rữa ở đâu mà chẳng như nhau, nhưng hình như thối rữa trong vòng tay của Giang Độ cũng không tệ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.