Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng
Chương 45
Mạc Hề Trừu Phong
22/07/2014
Diệp Khinh Chu cùng Kiều Lạc cùng nhau lớn lên, ngoại trừ việc cao lên thêm, còn lại hình như nàng cũng không thay đổi nhiều , mặt vẫn như búp bê , tính tình vẫn nhu nhược .
Nếu như nói có cái gì đó thay đổi, thì đại khái là Diệp Khinh Chu nguyên chỉ thuộc về mình Kiều Lạc, giờ bắt đầu càng ngày càng có nhiều người để ý tới.
Một ngày đầu tháng ba, Kiều Lạc đang cùng bạn học đi ngang qua sân thể thao của trường học, người đi bên cạnh chợt mở miệng ” Kia có phải là tiểu mĩ nữ của lớp 1.7 không nhỉ ?” Xưa nay anh không có hứng thú với việc này, nhưng vẫn quay lại nhìn theo hướng chỉ tay của bạn, thấy Diệp Khinh Chu đang cúi đầu tay ôm một chồng sách vở.
” Cả chuyện đó mà cậu cũng biết sao ?” Anh hừ một tiếng.
Người bạn liền trả lời ” Mấy em năm thứ nhất thì mình làm gì rảnh rỗi tới mức đi điều tra, đều do bọn hắc tử và bạch tử nói lại, bọn họ nói tiểu mĩ nữ mới vào năm thứ nhất kia, có vẻ trong trắng ngây thơ !”
Kiều Lạc nhíu mày, Diệp Khinh Chu mặc một cái váy ngắn màu hồng có thắt lưng, mái tóc mềm mại buộc hai cái nơ, bước từng bước ngắn, đi hai bước lại liếc nhìn xung quanh , xem ra là sợ người chơi trên sân ném bóng trúng đầu nàng , nàng vừa quay mặt, nhìn thấy Kiều Lạc, lập tức lúp xúp chạy tới, ” Anh ơi. “
Kiều Lạc càng chau mày hơn, trong mắt lóe ra một tia sáng sắc lạnh, Diệp Khinh Chu lập tức sợ tới mức chân bủn rủn, nàng đã làm sai cái gì ?
Bạn học của Kiều Lạc không ngờ gặp được tình huống này, lập tức xông tới nhanh nhẩu đáp lời,” Tiểu muội muội ơi , đây là anh của em à?”
Diệp Khinh Chu nhìn Kiều Lạc, nuốt nước miếng, ánh mắt của anh giống như phát ra từ địa ngục, vì vậy một kẻ vốn chưa bao giờ dám vô lễ đối với bất kỳ ai như nàng, lần đầu tiên cố lấy dũng khí xem bạn của anh mình như không khí, nhanh chân bỏ chạy! Anh trai …… Thật là đáng sợ!
Kiều Lạc nhìn xem bóng lưng của nàng, thoáng mỉm cười hài lòng, quay đầu nhìn người bên cạnh ” Nhìn cái gì chứ, nhận lầm người thôi .”
Từ lần ấy, Kiều Lạc cảm thấy có trách nhiệm trông giữ Diệp Khinh Chu đừng trở thành chiếc thuyền nhỏ bị gió thổi bay đi mất, ví dụ như lại có một lần anh trông thấy nàng mặc váy ngắn đi trên cầu thang, ngay chỗ rẽ một nam sinh xấu tính gọi nàng, bảo nàng vừa đánh rơi vật gì đó, nàng lập tức khom xuống nhìn khắp nơi, không phát hiện gì ngoài tờ giấy vụn, cười nói,” Cái này không phải của tôi !”
Kiều Lạc lúc ấy đang ở lầu ngay trên lối rẽ, khi nàng cúi người , anh nheo mắt nhìn thấy một phần lưng trắng ngần của nàng hở ra dưới áo sơ mi, khẽ nhếch miệng. Có điều khi nhìn lại nam sinh kia, lập tức đã nhíu mày.
Tối hôm ấy, Kiều Đại thần đột nhiên nổi hứng lên muốn xem chương trình khoa học, sau đó bình tĩnh nói với Diệp Khinh Chu, xã hội bây giờ, ung thư da là bệnh rất phổ biến, nguy hiểm nhất là những người mặc quần áo hở hang, ai đó lập tức sợ tới mức mặt trắng bệch, từ lúc ấy bắt đầu chú ý khi mặc quần áo.
Lúc trước thuận miệng chọc nàng giật mình, lại khiến nàng một mực tin cho tới hôm nay, nghĩ tới đây, Kiều Lạc chợt cười khổ, nàng quả thật nghe lời anh như thế, tại sao lại trốn chạy xa anh suốt bảy năm liền ?
Diệp Khinh Chu rất vâng lời mẹ, lời của bà đối với nàng tựa hồ như thánh chỉ bất khả kháng, lúc đầu Kiều Lạc nghĩ là do tính tình của nàng, về sau mới dần dần phát hiện, sự vâng lời của nàng đối với mẹ và đối với mình hoàn toàn khác nhau. Có lần nàng phạm lỗi, Diệp phu nhân trách một câu, sau đó đi khỏi nhà, Diệp Khinh Chu trốn ở trong phòng, mất cả hồn vía, Kiều Lạc tốc chăn mền trùm kín đầu nàng ra , nhìn thấy bên dưới nàng nằm cuộn tròn trong chăn khóc thút thít ” Liệu mẹ có không cần em nữa hay không anh ?”
Lúc đó Kiều Lạc mới phát hiện ra, đối với anh nàng chỉ sợ, chỉ là cảm thấy muốn nghe lời của anh, chỉ vì muốn một chỗ trú yên ổn ở Kiều gia, chứ không phải là lưu luyến không muốn xa rời.
Bắt đầu từ lúc ấy, Kiều Lạc cảm thấy, anh phải khiến cho Diệp Khinh Chu mãi tựa vào mình , trốn không thoát, chạy không được.
Nàng nhát gan thường bị chọc ghẹo bắt nạt, anh luôn giúp nàng giải quyết, kỳ thật có đôi khi chính anh cũng không hiểu, anh rõ ràng là muốn làm kẻ bắt nạt, vì cớ gì lại trở thành thần hộ mạng cho nàng ? Đây cũng không phải là phong cách của anh, vì vậy Kiều Lạc sáng chế ra một phương pháp song song cả hai thứ tra tấn và trông nom, nói đơn giản chính là một tay bảo vệ, một tay bắt nạt nàng.
Nàng nói, nàng sợ nhất bị người bắt nạt.
Vì vậy, hàng năm nghỉ hè anh đều đi học Karaté, càng khiến nàng sợ anh hơn, sợ chọc giận anh sẽ bị hành hung.
Nàng nói, nàng sợ nhất là ngã bệnh vì sợ phải uống thuốc.
Bắt đầu từ trung học năm thứ hai, một học sinh hàng đầu trong môn vật lý như anh lại tuyển học sinh và hóa. Ông Kiều rất cao hứng vì có con kế thừa gia nghiệp, nàng cũng gật gù hòa theo.
Nàng nói, nàng sợ nhất bị giải phẫu.
Sau khi học y, anh vốn có năng khiếu bẩm sinh về tâm lý học đã quyết định chọn ngoại khoa, mặc dù lúc ấy không có nàng, anh tin tưởng, một ngày nào đó, nàng sẽ nằm trên bàn giải phẫu mặc cho anh xâm lược.
Trên con đường này, Diệp Khinh Chu vừa phải sợ hãi Kiều Lạc, vừa phải tựa vào anh.
Diệp Khinh Chu cũng không phải một người kiên cường, đối với nàng mà nói, chỉ có người dựa vào mới có thể kiên cường, tất cả con người nàng Kiều Lạc đều rõ như lòng bàn tay, không ai có thể hiểu nàng hơn anh, không ai xứng đáng cho nàng tựa vào hơn anh nữa.
Kiều Lạc vẫn luôn tin như vậy.
Chính là lòng tự tin của anh lại bị thời gian bảy năm đánh vỡ, trong bảy năm này, trải nghiệm của nàng, anh vô lực thay đổi, mất mát của nàng, anh vô lực vãn hồi, anh chỉ còn cách, mỗi bảy năm kế tiếp, khiến cho nàng an tâm, khiến cho nàng dựa vào.
Vào đại học, anh tự tin nghĩ, Diệp Khinh Chu sẽ không ly khai anh, cũng không dám vi phạm lời của anh, lúc ấy, tự tin của anh đã trở thành tự phụ. Lúc Diệp Khinh Chu ra khỏi Kiều gia, anh vẫn cố chấp như trước cho rằng, Diệp Khinh Chu bỏ đi chỉ để thay đổi quan hệ anh em giữa hai người, cho nên anh tràn đầy tự tin đợi kỳ nghỉ hè đầu tiên của trường đại học.
Có điều Diệp Khinh Chu đã thật sự ra đi, không nói cho anh biết nàng đi nơi nào, cũng không để ai nói cho anh biết, Kiều Lạc hỏi mãi không được câu trả lời, dù anh rất muốn đi tìm nàng, đã có phần tức giận không thèm đi, có lẽ tựa như nàng đã nói, bắt nạt nàng có thể làm cho anh quên đi đau khổ mất mái, thế thì đi giết thời gian ở một chỗ khác có lẽ sẽ quên được nàng chăng ?
Vì vậy Kiều Lạc chạy tới nhà bà ngoại nghỉ hè, bà ngoại rời Kiều gia từ khi mẹ anh mất, về sống dưỡng già trong một ngôi làng nhỏ cạnh thành phố S. Kiều Lạc ở đấy rất lâu, lại không thể quên Diệp Khinh Chu. Gần hết hè, anh đành chuẩn bị trở nhà.
Buổi sáng trước khi đi, anh ngoài ý muốn thức dậy rất sớm, ra khỏi phòng của mình, nghe thấy tiếng nói rất nhỏ từ phòng của mẹ anh vẳng ra. Ông bà ngoại vẫn giữ nguyên phòng của mẹ y như trước khi bà đi lấy chồng, trưng bày rất nhiều di ảnh của mẹ, từ khi ông ngoại qua đời, bà ngoại sống một mình, giữ tất cả những vật dụng trong ấy, giành hết thời gian rảnh rỗi thường xuyên quét dọn.
Kiều Lạc nửa tỉnh nửa mơ đi đến gần, nghe giọng nói.
“…… Tiểu Bình ơi, năm nay tiểu Lạc đến thăm mẹ, thằng bé này, đã cao hơn nhiều rồi…..”
Kiều Lạc biết rõ, bà ngoại sợ mình thương tâm, hàng ngày một mực tránh nhắc đến mẹ của anh, hôm nay anh chuẩn bị đi nên bà mới không nhịn được phải vào lại căn phòng kia.
” Con nói đi, sao lúc ấy con lại khờ khạo đến thế ? Nếu con còn sống, xem tiểu Lạc lớn lên giỏi thế này …… Nó càng lớn càng giống con, người ta nói con trai giống mẹ thật không sai, thật không sai chút nào mà. Con ra đi quá sớm, mới đấy đã mười năm, Kiều Lâm cũng đã cưới đàn bà khác, có thật vì tiểu Lạc cần một người mẹ hay không ? Ôi …… trước khi con gặp chuyện không may, các con một nhà ba người thật là tốt…… còn có thể chứa bà lão này … tuy Kiều Lâm thấy mẹ sống một mình như thế này rất lo lắng, rất muốn đón mẹ tới ở chung với nó, nhưng mẹ đã già rồi, không thể hồ đồ như thế được , mẹ mà đi ở chung với bọn họ thì không ra thể thống gì nữa . Có đứa cháu ngoại này đến thăm thì mẹ cũng đã vui lắm rồi ……”
Kiều Lạc cảm thấy mũi cay cay, cổ họng nghẹn lại, xoay người định bỏ đi, lại bị lời nói kế tiếp níu bước chân lại.
” Nếu không vì sai lầm của Kiều Lâm, thì con đã không phải ra đi sớm như vậy…… Bất quá tình hình lúc này rất tốt, bệnh viện của Kiều gia càng lúc càng phát triển, sau này khi tiểu Lạc kế thừa bệnh viện, lại sẽ càng tốt hơn. Kiếp làm mẹ này của con kể như là vì tương lai của đứa con……”
Kiều Lạc giật mình đẩy mạnh cửa, trừng mắt ,” Ba của con phạm sai lầm ? Sai lầm gì ạ ?”
Bà lão tóc trắng xóa đang ngồi trên giường bị giọng nói bất thình lình làm hoảng sợ, khung ảnh con gái cầm trong tay bà rơi xuống đất đánh xoảng ” Tiểu Lạc……''
Nếu như nói có cái gì đó thay đổi, thì đại khái là Diệp Khinh Chu nguyên chỉ thuộc về mình Kiều Lạc, giờ bắt đầu càng ngày càng có nhiều người để ý tới.
Một ngày đầu tháng ba, Kiều Lạc đang cùng bạn học đi ngang qua sân thể thao của trường học, người đi bên cạnh chợt mở miệng ” Kia có phải là tiểu mĩ nữ của lớp 1.7 không nhỉ ?” Xưa nay anh không có hứng thú với việc này, nhưng vẫn quay lại nhìn theo hướng chỉ tay của bạn, thấy Diệp Khinh Chu đang cúi đầu tay ôm một chồng sách vở.
” Cả chuyện đó mà cậu cũng biết sao ?” Anh hừ một tiếng.
Người bạn liền trả lời ” Mấy em năm thứ nhất thì mình làm gì rảnh rỗi tới mức đi điều tra, đều do bọn hắc tử và bạch tử nói lại, bọn họ nói tiểu mĩ nữ mới vào năm thứ nhất kia, có vẻ trong trắng ngây thơ !”
Kiều Lạc nhíu mày, Diệp Khinh Chu mặc một cái váy ngắn màu hồng có thắt lưng, mái tóc mềm mại buộc hai cái nơ, bước từng bước ngắn, đi hai bước lại liếc nhìn xung quanh , xem ra là sợ người chơi trên sân ném bóng trúng đầu nàng , nàng vừa quay mặt, nhìn thấy Kiều Lạc, lập tức lúp xúp chạy tới, ” Anh ơi. “
Kiều Lạc càng chau mày hơn, trong mắt lóe ra một tia sáng sắc lạnh, Diệp Khinh Chu lập tức sợ tới mức chân bủn rủn, nàng đã làm sai cái gì ?
Bạn học của Kiều Lạc không ngờ gặp được tình huống này, lập tức xông tới nhanh nhẩu đáp lời,” Tiểu muội muội ơi , đây là anh của em à?”
Diệp Khinh Chu nhìn Kiều Lạc, nuốt nước miếng, ánh mắt của anh giống như phát ra từ địa ngục, vì vậy một kẻ vốn chưa bao giờ dám vô lễ đối với bất kỳ ai như nàng, lần đầu tiên cố lấy dũng khí xem bạn của anh mình như không khí, nhanh chân bỏ chạy! Anh trai …… Thật là đáng sợ!
Kiều Lạc nhìn xem bóng lưng của nàng, thoáng mỉm cười hài lòng, quay đầu nhìn người bên cạnh ” Nhìn cái gì chứ, nhận lầm người thôi .”
Từ lần ấy, Kiều Lạc cảm thấy có trách nhiệm trông giữ Diệp Khinh Chu đừng trở thành chiếc thuyền nhỏ bị gió thổi bay đi mất, ví dụ như lại có một lần anh trông thấy nàng mặc váy ngắn đi trên cầu thang, ngay chỗ rẽ một nam sinh xấu tính gọi nàng, bảo nàng vừa đánh rơi vật gì đó, nàng lập tức khom xuống nhìn khắp nơi, không phát hiện gì ngoài tờ giấy vụn, cười nói,” Cái này không phải của tôi !”
Kiều Lạc lúc ấy đang ở lầu ngay trên lối rẽ, khi nàng cúi người , anh nheo mắt nhìn thấy một phần lưng trắng ngần của nàng hở ra dưới áo sơ mi, khẽ nhếch miệng. Có điều khi nhìn lại nam sinh kia, lập tức đã nhíu mày.
Tối hôm ấy, Kiều Đại thần đột nhiên nổi hứng lên muốn xem chương trình khoa học, sau đó bình tĩnh nói với Diệp Khinh Chu, xã hội bây giờ, ung thư da là bệnh rất phổ biến, nguy hiểm nhất là những người mặc quần áo hở hang, ai đó lập tức sợ tới mức mặt trắng bệch, từ lúc ấy bắt đầu chú ý khi mặc quần áo.
Lúc trước thuận miệng chọc nàng giật mình, lại khiến nàng một mực tin cho tới hôm nay, nghĩ tới đây, Kiều Lạc chợt cười khổ, nàng quả thật nghe lời anh như thế, tại sao lại trốn chạy xa anh suốt bảy năm liền ?
Diệp Khinh Chu rất vâng lời mẹ, lời của bà đối với nàng tựa hồ như thánh chỉ bất khả kháng, lúc đầu Kiều Lạc nghĩ là do tính tình của nàng, về sau mới dần dần phát hiện, sự vâng lời của nàng đối với mẹ và đối với mình hoàn toàn khác nhau. Có lần nàng phạm lỗi, Diệp phu nhân trách một câu, sau đó đi khỏi nhà, Diệp Khinh Chu trốn ở trong phòng, mất cả hồn vía, Kiều Lạc tốc chăn mền trùm kín đầu nàng ra , nhìn thấy bên dưới nàng nằm cuộn tròn trong chăn khóc thút thít ” Liệu mẹ có không cần em nữa hay không anh ?”
Lúc đó Kiều Lạc mới phát hiện ra, đối với anh nàng chỉ sợ, chỉ là cảm thấy muốn nghe lời của anh, chỉ vì muốn một chỗ trú yên ổn ở Kiều gia, chứ không phải là lưu luyến không muốn xa rời.
Bắt đầu từ lúc ấy, Kiều Lạc cảm thấy, anh phải khiến cho Diệp Khinh Chu mãi tựa vào mình , trốn không thoát, chạy không được.
Nàng nhát gan thường bị chọc ghẹo bắt nạt, anh luôn giúp nàng giải quyết, kỳ thật có đôi khi chính anh cũng không hiểu, anh rõ ràng là muốn làm kẻ bắt nạt, vì cớ gì lại trở thành thần hộ mạng cho nàng ? Đây cũng không phải là phong cách của anh, vì vậy Kiều Lạc sáng chế ra một phương pháp song song cả hai thứ tra tấn và trông nom, nói đơn giản chính là một tay bảo vệ, một tay bắt nạt nàng.
Nàng nói, nàng sợ nhất bị người bắt nạt.
Vì vậy, hàng năm nghỉ hè anh đều đi học Karaté, càng khiến nàng sợ anh hơn, sợ chọc giận anh sẽ bị hành hung.
Nàng nói, nàng sợ nhất là ngã bệnh vì sợ phải uống thuốc.
Bắt đầu từ trung học năm thứ hai, một học sinh hàng đầu trong môn vật lý như anh lại tuyển học sinh và hóa. Ông Kiều rất cao hứng vì có con kế thừa gia nghiệp, nàng cũng gật gù hòa theo.
Nàng nói, nàng sợ nhất bị giải phẫu.
Sau khi học y, anh vốn có năng khiếu bẩm sinh về tâm lý học đã quyết định chọn ngoại khoa, mặc dù lúc ấy không có nàng, anh tin tưởng, một ngày nào đó, nàng sẽ nằm trên bàn giải phẫu mặc cho anh xâm lược.
Trên con đường này, Diệp Khinh Chu vừa phải sợ hãi Kiều Lạc, vừa phải tựa vào anh.
Diệp Khinh Chu cũng không phải một người kiên cường, đối với nàng mà nói, chỉ có người dựa vào mới có thể kiên cường, tất cả con người nàng Kiều Lạc đều rõ như lòng bàn tay, không ai có thể hiểu nàng hơn anh, không ai xứng đáng cho nàng tựa vào hơn anh nữa.
Kiều Lạc vẫn luôn tin như vậy.
Chính là lòng tự tin của anh lại bị thời gian bảy năm đánh vỡ, trong bảy năm này, trải nghiệm của nàng, anh vô lực thay đổi, mất mát của nàng, anh vô lực vãn hồi, anh chỉ còn cách, mỗi bảy năm kế tiếp, khiến cho nàng an tâm, khiến cho nàng dựa vào.
Vào đại học, anh tự tin nghĩ, Diệp Khinh Chu sẽ không ly khai anh, cũng không dám vi phạm lời của anh, lúc ấy, tự tin của anh đã trở thành tự phụ. Lúc Diệp Khinh Chu ra khỏi Kiều gia, anh vẫn cố chấp như trước cho rằng, Diệp Khinh Chu bỏ đi chỉ để thay đổi quan hệ anh em giữa hai người, cho nên anh tràn đầy tự tin đợi kỳ nghỉ hè đầu tiên của trường đại học.
Có điều Diệp Khinh Chu đã thật sự ra đi, không nói cho anh biết nàng đi nơi nào, cũng không để ai nói cho anh biết, Kiều Lạc hỏi mãi không được câu trả lời, dù anh rất muốn đi tìm nàng, đã có phần tức giận không thèm đi, có lẽ tựa như nàng đã nói, bắt nạt nàng có thể làm cho anh quên đi đau khổ mất mái, thế thì đi giết thời gian ở một chỗ khác có lẽ sẽ quên được nàng chăng ?
Vì vậy Kiều Lạc chạy tới nhà bà ngoại nghỉ hè, bà ngoại rời Kiều gia từ khi mẹ anh mất, về sống dưỡng già trong một ngôi làng nhỏ cạnh thành phố S. Kiều Lạc ở đấy rất lâu, lại không thể quên Diệp Khinh Chu. Gần hết hè, anh đành chuẩn bị trở nhà.
Buổi sáng trước khi đi, anh ngoài ý muốn thức dậy rất sớm, ra khỏi phòng của mình, nghe thấy tiếng nói rất nhỏ từ phòng của mẹ anh vẳng ra. Ông bà ngoại vẫn giữ nguyên phòng của mẹ y như trước khi bà đi lấy chồng, trưng bày rất nhiều di ảnh của mẹ, từ khi ông ngoại qua đời, bà ngoại sống một mình, giữ tất cả những vật dụng trong ấy, giành hết thời gian rảnh rỗi thường xuyên quét dọn.
Kiều Lạc nửa tỉnh nửa mơ đi đến gần, nghe giọng nói.
“…… Tiểu Bình ơi, năm nay tiểu Lạc đến thăm mẹ, thằng bé này, đã cao hơn nhiều rồi…..”
Kiều Lạc biết rõ, bà ngoại sợ mình thương tâm, hàng ngày một mực tránh nhắc đến mẹ của anh, hôm nay anh chuẩn bị đi nên bà mới không nhịn được phải vào lại căn phòng kia.
” Con nói đi, sao lúc ấy con lại khờ khạo đến thế ? Nếu con còn sống, xem tiểu Lạc lớn lên giỏi thế này …… Nó càng lớn càng giống con, người ta nói con trai giống mẹ thật không sai, thật không sai chút nào mà. Con ra đi quá sớm, mới đấy đã mười năm, Kiều Lâm cũng đã cưới đàn bà khác, có thật vì tiểu Lạc cần một người mẹ hay không ? Ôi …… trước khi con gặp chuyện không may, các con một nhà ba người thật là tốt…… còn có thể chứa bà lão này … tuy Kiều Lâm thấy mẹ sống một mình như thế này rất lo lắng, rất muốn đón mẹ tới ở chung với nó, nhưng mẹ đã già rồi, không thể hồ đồ như thế được , mẹ mà đi ở chung với bọn họ thì không ra thể thống gì nữa . Có đứa cháu ngoại này đến thăm thì mẹ cũng đã vui lắm rồi ……”
Kiều Lạc cảm thấy mũi cay cay, cổ họng nghẹn lại, xoay người định bỏ đi, lại bị lời nói kế tiếp níu bước chân lại.
” Nếu không vì sai lầm của Kiều Lâm, thì con đã không phải ra đi sớm như vậy…… Bất quá tình hình lúc này rất tốt, bệnh viện của Kiều gia càng lúc càng phát triển, sau này khi tiểu Lạc kế thừa bệnh viện, lại sẽ càng tốt hơn. Kiếp làm mẹ này của con kể như là vì tương lai của đứa con……”
Kiều Lạc giật mình đẩy mạnh cửa, trừng mắt ,” Ba của con phạm sai lầm ? Sai lầm gì ạ ?”
Bà lão tóc trắng xóa đang ngồi trên giường bị giọng nói bất thình lình làm hoảng sợ, khung ảnh con gái cầm trong tay bà rơi xuống đất đánh xoảng ” Tiểu Lạc……''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.