Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng
Chương 60
Mạc Hề Trừu Phong
22/07/2014
Địa phương đầu tiên mà Diệp Khinh Chu đi đến là một ngôi làng nhỏ ven biển, mùa hè đã qua, không khí đã se se lạnh, nàng cũng không biết tại sao lại đi ra biển, rõ ràng nàng là người sợ nước, có lẽ là do ngày đó không thể cùng đi bơi với Kiều Lạc, đột nhiên muốn đi biển.
Bãi biển và bể bơi có tính chất khác nhau, theo như Diệp Khinh Chu nghĩ, bây giờ rất an toàn, ít ra mực nước đi dần từ cạn ra sâu, cho dù vô ý rơi xuống, cũng không gặp rủi ro, trừ phi đầu óc nàng chập mạch, chạy như điên ra xa mấy trăm mét sau đó chuột rút trên biển rộng, nói cách khác, ở biển không thể xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Bờ biển duyên hải được chia làm hai vùng, một phần là chỗ ở của ngư dân bản xứ, một bên là chỗ du lịch, những cái ô và những căn chòi che nắng nằm chen chúc nhau trên bờ biển, những hàng quán tiếp nối nhau san sát. Diệp Khinh Chu thuê một phòng trọ gần bờ biển, phương tiện an ninh rất đầy đủ, nàng vô cùng an tâm, chỉ là thủy triều dào dạt hàng đêm, khiến nàng thường xuyên không ngon giấc. Buổi tối, nàng thường đi tản bộ trên bờ cát, nước biển liếm nhẹ quanh mắt cá chân, làm nàng lại nhớ tới lần đầu tiên theo Kiều Lạc đi bơi, bị đẩy vào khu nhi đồng ……
Có ngày Diệp Khinh Chu sau một đêm không ngủ, buổi sáng dậy rất sớm, rời phòng đi ra bãi biển, trời vừa hừng sáng, gặp gió biển thổi đến, nàng thoáng run rẩy, đường chân trời phát ra ánh sáng màu cam, tựa hồ mặt trời sắp mọc, bờ cát cũng không ồn ào náo nhiệt như lúc ban ngày, cả nền cát phẳng lặng mấp mô như vẩy sóng có vẻ hoang vu, Diệp Khinh Chu không thích cái cảm giác hoang vàng này, có điểm giống như nàng, vì vậy bước từng bước một đi về phía bãi biển của làng chài.
Vượt qua hàng cây làm rào ngăn đôi hai phía, Diệp Khinh Chu lén lút đi qua đó, có cảm giác giống như đi ăn trộm. Sáng sớm ngư dân sắp sửa lên thuyền đi đánh cá, thấy nàng đi tới, liền hét to mấy tiếng ,” Muốn mua cá à?”
Diệp Khinh Chu ăn trộm bị bắt tại trận, cũng may không có tang vật, vội vàng khoát tay,” Không, không……” Nàng có thể nói là chỉ muốn tới gặp các người thôi được hay không ?
Ngư dân không để ý tới nàng nữa, thu lưới lên thuyền. Một nhóc tì khoảng sáu bảy tuổi đang đứng cạnh một hòn đá trên bờ cát, ngẩng đầu nhìn Diệp Khinh Chu,” Chị ơi , chị cũng đang tìm cái ấy sao?”
Diệp Khinh Chu nhìn quanh, xác định không có ai khác, mới rón ra rón rén đi lại gần, nhìn cậu bé cười ngượng nghịu, tỏ ra thân thiện nói ,” Bạn nhỏ ơi , không được nói chuyện với người lạ nha, coi chừng có kẻ xấu chuyên bắt cóc trẻ em, mang lên núi bán ……”
Cậu bé tay đang nhặt hòn đá dừng lại, ngẩng đầu chớp mắt, bỗng quay đầu về phía sau gọi lớn,” Má , má! Có kẻ xấu muốn bắt cóc con đem bán!”
“……” Diệp Khinh Chu quýnh lên, hoảng hốt giải thích,” Ấy , ấy không phải nha, chị chỉ nhắc nhở em thôi mà , ôi……”
Cậu bé nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, cười ré lên, Diệp Khinh Chu lập tức hai mắt đẫm lệ nhìn trời, bầu trời quả nhiên không có thái dương, thói đời nay, ngay cả đứa con nít cũng biến thái giống như Kiều Lạc!
Cậu bé nhấc hòn đá lên, bắt lấy một con ốc biển màu trắng, trong con ốc thoáng lộ ra mấy cái chân màu hồng hồng đang quơ loạn xạ, dù nghịch ngợm cỡ nào bất quá chỉ là một thằng bé con, giơ ốc biển lên cho Diệp Khinh Chu xem,” Ốc mượn hồn đây nha !”
Diệp Khinh Chu tròn mắt nhìn sinh vật thần kỳ này, tay sờ cằm,” Hơi giống ốc sên……”
“……” Cậu bé liếc nàng, khinh thường nói,” Cái này không thể giống ốc sên, ốc sên bẩm sinh đã ở trong vỏ, ốc mượn hồn là tự bản thân tìm chỗ ở.”
Thấy Diệp Khinh Chu chăm chú lắng nghe, cậu bé tiếp tục giảng giải,” Ốc mượn hồn không có vỏ cứng, không thể tự vệ, cho nên phải đánh nhau với ốc biển khác, đánh thắng rồi chiếm lấy vỏ, nên ốc mượn hồn thật là dũng cảm, nó tự dùng sức để bảo vệ mình ……”
Diệp Khinh Chu sững sờ, đột nhiên liền nhớ lại có người tựa hồ cũng nói qua nói như vậy, dùng sức mạnh của mình……
Nàng lập tức mỉm nụ cười, nhìn cậu bé nói,” Cho chị cái này nha!”
Thằng nhóc híp mắt nhìn nàng, lại cười lên,” Trả tiền đi !”
“……” Khinh Chu vái dài rồi , vì sao một đứa bé tí thế này có thể đáo để như vậy, bảo nàng sao chịu nổi cơ chứ!
Lúc ông Kiều từ bệnh viện trở về, là chạng vạng tối ngày hôm đó, Kiều Lạc ngồi ghế salon, thấy ông, liền gập tờ báo trong tay lại, để sang một bên, nói thẳng,” Ba đi tìm Tiểu Chu phải không ?”
Ông Kiều sững sờ, rồi bình tĩnh nói,” Con nghe ai nói?”
” Tiểu Chu lại chạy trốn rồi .” Kiều Lạc trả lời, quay đầu nhìn ông,” Chẳng lẽ…… ba không biết?”
Ông Kiều cởi bỏ cà- vạt, đi tới, ánh mắt có chút trốn tránh,” Đương nhiên cha không biết.”
Kiều Lạc lên tiếng,” Nhà họ Mai nói sao?”
Thấy anh nói sang chuyện khác, ông Kiều tự nhiên vô cùng vui lòng, vội vàng nói,” Con gái của họ lúc trước không muốn quen biết con, bây giờ đột nhiên lại tự nguyện, xem ra nhà họ Mai đã có vài phần nhũn nhặn ……”
Kiều Lạc ngước mắt nhìn ông,” Ba cảm thấy việc này nhất định phải giải quyết như vậy sao?”
” Không như vậy……” Ông Ông Kiều tiếp lời,” thì như thế nào bây giờ?”
Kiều Lạc ngồi thẳng lên,” Con xem báo cáo thấy việc này hoàn toàn là sai lầm của chúng ta, căn bản không thể chối cãi. Ba thấy trốn tránh hay che dấu sự thật như thế là một cách giải quyết à ?”
Ông Kiều nhướng mày,” Con nói vậy nghĩa gì? Có phải con muốn nói, rằng ta mặc kệ hết thảy, khoanh tay đứng nhìn bệnh viện gặp nạn ? Con đừng quên, mẹ con năm xưa liều chết bảo vệ bệnh viện cho con, chẳng lẽ con muốn vứt bỏ mà không để ý tới hết thảy những thứ đó ?” Ông càng nói giọng càng lớn, thoáng có chút kích động.
Kiều Lạc chỉ hơi nhíu mày một chút, cười khẽ một tiếng,”Ba kích động như vậy, chẳng lẽ đang chột dạ?”
” Không…..” Ông Kiều nhanh chóng trấn tĩnh lại,” Dù sao việc này không có gì để bàn nữa.”
” Đã không có gì bàn……” Kiều Lạc đứng lên,” Con đây cũng không muốn bàn, con không muốn … góp tay vào cái việc làm bất nghĩa này……”
” Con nói vậy là ý gì!” Ông Kiều lạnh lùng nói,” Con muốn phá bỏ những gì mẹ con đã để lại à ?”
Kiều Lạc đẩy nhẹ kính,” Người phá bỏ không phải con, mà là ba.” Câu nói đầu tiên làm cho ông Kiều á khẩu, anh nói tiếp,” Xưa kia mẹ chọn bảo vệ bệnh viện, đó là bởi vì mẹ tin tưởng ba, mẹ tin đấy chẳng qua là một việc ngoài ý muốn, mẹ nghĩ nếu như để cho ba bởi vì một việc ngoài ý muốn mà mất đi bệnh viện, thật sự là đáng tiếc. Có điều việc ngoài ý muốn kia vĩnh viễn chỉ có một cơ hội đền bù, ba có nghĩ bây giờ có phải là một việc ngoài ý muốn hay không ? Tuy bây giờ không phải do ba giải phẫu, nhưng việc này đã chứng minh, bệnh viện của chúng ta gặp sự cố hai lần, mà lần thứ nhất, không phải nói một câu ngoài ý muốn là có thể giải quyết!”
Ông Kiều sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy,” Con, con……”
” Cho nên……” Kiều Lạc nói tiếp,” Thêm một lần che dấu bất quá là lại thêm một lần dung túng, ba cảm thấy cần bao nhiêu người phải hy sinh cho sai lầm của bệnh viện , nói cách khác, cái bệnh viện cứu người này, ngay từ đầu, đã luôn được tạo lập bằng sự hy sinh!”
Ông Kiều trợn tròn hai mắt, tay vung lên, tiếp theo là một tiếng « chát » khô khốc, kính của Kiều Lạc rớt trên mặt đất, anh nhắm mắt lại, rồi mở ra, nhếch miệng, xoay người nhặt kính lên, thản nhiên lau bụi trên kính, đeo trở lại, nhìn sắc mặt tái nhợt của ông Kiều,” Ba là cha của con, ba có quyền đánh con, nhưng ba cũng là chồng, ba không có quyền bắt vợ hy sinh vì mình, hơn nữa ba coi sự hy sinh của mẹ là dung túng. Cũng như thế, là bác sĩ , ba không có tư cách khiến cho người bệnh vì sai lầm của cha mà phải trả giá bằng chính mạng sống của mình, mà ba chẳng những không muốn sửa đổi, ngược lại còn có ý muốn che dấu sự thật.”
Giọng anh không lớn, từng chữ từng chữ kiên quyết, ông Kiều nói không ra lời, trông có vẻ hoảng hốt, lẩm bẩm nói,” Chính là…… Bệnh viện xảy ra chuyện…… Mẹ con muốn bảo vệ……”
Kiều Lạc tiếp lời,” Ba nghĩ mẹ bảo vệ cái gì?”
Ông Kiều không thể nói, Kiều Lạc tiếp,” Chỉ là bảo vệ bệnh viện hay sao? Con nghĩ cái mà mẹ muốn bảo vệ, chính là ba, là sự tôn nghiêm thầy thuốc của ba, mà hành vi hiện tại của ba lại tự chà đạp lên chính sự tôn nghiêm của chính mình. Mẹ muốn bảo vệ, đồng thời cũng là tin tưởng, ba vẫn nói con quá tự tin, tự tin lại có cái gì sai? Nếu như bây giờ ba một lần nữa cố tình che dấu sai lầm, ba còn có lòng tin đi sửa đổi hay sao?”
Ông Kiều đã không còn nói được thêm câu nào nữa, nhũn người ra trên ghế salon ,” Vậy con nói…… Làm sao bây giờ?”
” Nên làm cái gì cần làm.” Kiều Lạc trả lời.
Ông Kiều xoa thái dương, tựa hồ không muốn nghĩ nữa, chỉ hỏi thẳng anh,” Chuyện với nhà họ Mai bây giờ……”
” Con sẽ giải quyết.” Kiều Lạc cười nhẹ,” Nếu ba đồng ý, con sẽ.”
Ông Kiều gật gật đầu, cuối cùng lại hỏi một câu,” Là vì Tiểu Chu sao?”
Kiều Lạc nhấc chân lên, xoay người lại,” Cho tới bây giờ Tiểu Chu và chuyện này không có bất cứ quan hệ nào, chẳng lẽ ba vẫn chưa hiểu ?”
Ông Kiều nghiêng đầu nhìn anh, mà lúc này đây Kiều Lạc đang hơi ngẩng đầu lên, mang theo mười phần ngạo khí, ông đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, khẽ gật đầu, Kiều Lạc đi xa dần, trong đầu ông đột nhiên hiện ra một khuôn mặt với nụ cười rất dịu dàng.
Tiểu Bình, thứ mà em bảo vệ tốt nhất, có lẽ chính là con của chúng ta…
Bãi biển và bể bơi có tính chất khác nhau, theo như Diệp Khinh Chu nghĩ, bây giờ rất an toàn, ít ra mực nước đi dần từ cạn ra sâu, cho dù vô ý rơi xuống, cũng không gặp rủi ro, trừ phi đầu óc nàng chập mạch, chạy như điên ra xa mấy trăm mét sau đó chuột rút trên biển rộng, nói cách khác, ở biển không thể xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Bờ biển duyên hải được chia làm hai vùng, một phần là chỗ ở của ngư dân bản xứ, một bên là chỗ du lịch, những cái ô và những căn chòi che nắng nằm chen chúc nhau trên bờ biển, những hàng quán tiếp nối nhau san sát. Diệp Khinh Chu thuê một phòng trọ gần bờ biển, phương tiện an ninh rất đầy đủ, nàng vô cùng an tâm, chỉ là thủy triều dào dạt hàng đêm, khiến nàng thường xuyên không ngon giấc. Buổi tối, nàng thường đi tản bộ trên bờ cát, nước biển liếm nhẹ quanh mắt cá chân, làm nàng lại nhớ tới lần đầu tiên theo Kiều Lạc đi bơi, bị đẩy vào khu nhi đồng ……
Có ngày Diệp Khinh Chu sau một đêm không ngủ, buổi sáng dậy rất sớm, rời phòng đi ra bãi biển, trời vừa hừng sáng, gặp gió biển thổi đến, nàng thoáng run rẩy, đường chân trời phát ra ánh sáng màu cam, tựa hồ mặt trời sắp mọc, bờ cát cũng không ồn ào náo nhiệt như lúc ban ngày, cả nền cát phẳng lặng mấp mô như vẩy sóng có vẻ hoang vu, Diệp Khinh Chu không thích cái cảm giác hoang vàng này, có điểm giống như nàng, vì vậy bước từng bước một đi về phía bãi biển của làng chài.
Vượt qua hàng cây làm rào ngăn đôi hai phía, Diệp Khinh Chu lén lút đi qua đó, có cảm giác giống như đi ăn trộm. Sáng sớm ngư dân sắp sửa lên thuyền đi đánh cá, thấy nàng đi tới, liền hét to mấy tiếng ,” Muốn mua cá à?”
Diệp Khinh Chu ăn trộm bị bắt tại trận, cũng may không có tang vật, vội vàng khoát tay,” Không, không……” Nàng có thể nói là chỉ muốn tới gặp các người thôi được hay không ?
Ngư dân không để ý tới nàng nữa, thu lưới lên thuyền. Một nhóc tì khoảng sáu bảy tuổi đang đứng cạnh một hòn đá trên bờ cát, ngẩng đầu nhìn Diệp Khinh Chu,” Chị ơi , chị cũng đang tìm cái ấy sao?”
Diệp Khinh Chu nhìn quanh, xác định không có ai khác, mới rón ra rón rén đi lại gần, nhìn cậu bé cười ngượng nghịu, tỏ ra thân thiện nói ,” Bạn nhỏ ơi , không được nói chuyện với người lạ nha, coi chừng có kẻ xấu chuyên bắt cóc trẻ em, mang lên núi bán ……”
Cậu bé tay đang nhặt hòn đá dừng lại, ngẩng đầu chớp mắt, bỗng quay đầu về phía sau gọi lớn,” Má , má! Có kẻ xấu muốn bắt cóc con đem bán!”
“……” Diệp Khinh Chu quýnh lên, hoảng hốt giải thích,” Ấy , ấy không phải nha, chị chỉ nhắc nhở em thôi mà , ôi……”
Cậu bé nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, cười ré lên, Diệp Khinh Chu lập tức hai mắt đẫm lệ nhìn trời, bầu trời quả nhiên không có thái dương, thói đời nay, ngay cả đứa con nít cũng biến thái giống như Kiều Lạc!
Cậu bé nhấc hòn đá lên, bắt lấy một con ốc biển màu trắng, trong con ốc thoáng lộ ra mấy cái chân màu hồng hồng đang quơ loạn xạ, dù nghịch ngợm cỡ nào bất quá chỉ là một thằng bé con, giơ ốc biển lên cho Diệp Khinh Chu xem,” Ốc mượn hồn đây nha !”
Diệp Khinh Chu tròn mắt nhìn sinh vật thần kỳ này, tay sờ cằm,” Hơi giống ốc sên……”
“……” Cậu bé liếc nàng, khinh thường nói,” Cái này không thể giống ốc sên, ốc sên bẩm sinh đã ở trong vỏ, ốc mượn hồn là tự bản thân tìm chỗ ở.”
Thấy Diệp Khinh Chu chăm chú lắng nghe, cậu bé tiếp tục giảng giải,” Ốc mượn hồn không có vỏ cứng, không thể tự vệ, cho nên phải đánh nhau với ốc biển khác, đánh thắng rồi chiếm lấy vỏ, nên ốc mượn hồn thật là dũng cảm, nó tự dùng sức để bảo vệ mình ……”
Diệp Khinh Chu sững sờ, đột nhiên liền nhớ lại có người tựa hồ cũng nói qua nói như vậy, dùng sức mạnh của mình……
Nàng lập tức mỉm nụ cười, nhìn cậu bé nói,” Cho chị cái này nha!”
Thằng nhóc híp mắt nhìn nàng, lại cười lên,” Trả tiền đi !”
“……” Khinh Chu vái dài rồi , vì sao một đứa bé tí thế này có thể đáo để như vậy, bảo nàng sao chịu nổi cơ chứ!
Lúc ông Kiều từ bệnh viện trở về, là chạng vạng tối ngày hôm đó, Kiều Lạc ngồi ghế salon, thấy ông, liền gập tờ báo trong tay lại, để sang một bên, nói thẳng,” Ba đi tìm Tiểu Chu phải không ?”
Ông Kiều sững sờ, rồi bình tĩnh nói,” Con nghe ai nói?”
” Tiểu Chu lại chạy trốn rồi .” Kiều Lạc trả lời, quay đầu nhìn ông,” Chẳng lẽ…… ba không biết?”
Ông Kiều cởi bỏ cà- vạt, đi tới, ánh mắt có chút trốn tránh,” Đương nhiên cha không biết.”
Kiều Lạc lên tiếng,” Nhà họ Mai nói sao?”
Thấy anh nói sang chuyện khác, ông Kiều tự nhiên vô cùng vui lòng, vội vàng nói,” Con gái của họ lúc trước không muốn quen biết con, bây giờ đột nhiên lại tự nguyện, xem ra nhà họ Mai đã có vài phần nhũn nhặn ……”
Kiều Lạc ngước mắt nhìn ông,” Ba cảm thấy việc này nhất định phải giải quyết như vậy sao?”
” Không như vậy……” Ông Ông Kiều tiếp lời,” thì như thế nào bây giờ?”
Kiều Lạc ngồi thẳng lên,” Con xem báo cáo thấy việc này hoàn toàn là sai lầm của chúng ta, căn bản không thể chối cãi. Ba thấy trốn tránh hay che dấu sự thật như thế là một cách giải quyết à ?”
Ông Kiều nhướng mày,” Con nói vậy nghĩa gì? Có phải con muốn nói, rằng ta mặc kệ hết thảy, khoanh tay đứng nhìn bệnh viện gặp nạn ? Con đừng quên, mẹ con năm xưa liều chết bảo vệ bệnh viện cho con, chẳng lẽ con muốn vứt bỏ mà không để ý tới hết thảy những thứ đó ?” Ông càng nói giọng càng lớn, thoáng có chút kích động.
Kiều Lạc chỉ hơi nhíu mày một chút, cười khẽ một tiếng,”Ba kích động như vậy, chẳng lẽ đang chột dạ?”
” Không…..” Ông Kiều nhanh chóng trấn tĩnh lại,” Dù sao việc này không có gì để bàn nữa.”
” Đã không có gì bàn……” Kiều Lạc đứng lên,” Con đây cũng không muốn bàn, con không muốn … góp tay vào cái việc làm bất nghĩa này……”
” Con nói vậy là ý gì!” Ông Kiều lạnh lùng nói,” Con muốn phá bỏ những gì mẹ con đã để lại à ?”
Kiều Lạc đẩy nhẹ kính,” Người phá bỏ không phải con, mà là ba.” Câu nói đầu tiên làm cho ông Kiều á khẩu, anh nói tiếp,” Xưa kia mẹ chọn bảo vệ bệnh viện, đó là bởi vì mẹ tin tưởng ba, mẹ tin đấy chẳng qua là một việc ngoài ý muốn, mẹ nghĩ nếu như để cho ba bởi vì một việc ngoài ý muốn mà mất đi bệnh viện, thật sự là đáng tiếc. Có điều việc ngoài ý muốn kia vĩnh viễn chỉ có một cơ hội đền bù, ba có nghĩ bây giờ có phải là một việc ngoài ý muốn hay không ? Tuy bây giờ không phải do ba giải phẫu, nhưng việc này đã chứng minh, bệnh viện của chúng ta gặp sự cố hai lần, mà lần thứ nhất, không phải nói một câu ngoài ý muốn là có thể giải quyết!”
Ông Kiều sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy,” Con, con……”
” Cho nên……” Kiều Lạc nói tiếp,” Thêm một lần che dấu bất quá là lại thêm một lần dung túng, ba cảm thấy cần bao nhiêu người phải hy sinh cho sai lầm của bệnh viện , nói cách khác, cái bệnh viện cứu người này, ngay từ đầu, đã luôn được tạo lập bằng sự hy sinh!”
Ông Kiều trợn tròn hai mắt, tay vung lên, tiếp theo là một tiếng « chát » khô khốc, kính của Kiều Lạc rớt trên mặt đất, anh nhắm mắt lại, rồi mở ra, nhếch miệng, xoay người nhặt kính lên, thản nhiên lau bụi trên kính, đeo trở lại, nhìn sắc mặt tái nhợt của ông Kiều,” Ba là cha của con, ba có quyền đánh con, nhưng ba cũng là chồng, ba không có quyền bắt vợ hy sinh vì mình, hơn nữa ba coi sự hy sinh của mẹ là dung túng. Cũng như thế, là bác sĩ , ba không có tư cách khiến cho người bệnh vì sai lầm của cha mà phải trả giá bằng chính mạng sống của mình, mà ba chẳng những không muốn sửa đổi, ngược lại còn có ý muốn che dấu sự thật.”
Giọng anh không lớn, từng chữ từng chữ kiên quyết, ông Kiều nói không ra lời, trông có vẻ hoảng hốt, lẩm bẩm nói,” Chính là…… Bệnh viện xảy ra chuyện…… Mẹ con muốn bảo vệ……”
Kiều Lạc tiếp lời,” Ba nghĩ mẹ bảo vệ cái gì?”
Ông Kiều không thể nói, Kiều Lạc tiếp,” Chỉ là bảo vệ bệnh viện hay sao? Con nghĩ cái mà mẹ muốn bảo vệ, chính là ba, là sự tôn nghiêm thầy thuốc của ba, mà hành vi hiện tại của ba lại tự chà đạp lên chính sự tôn nghiêm của chính mình. Mẹ muốn bảo vệ, đồng thời cũng là tin tưởng, ba vẫn nói con quá tự tin, tự tin lại có cái gì sai? Nếu như bây giờ ba một lần nữa cố tình che dấu sai lầm, ba còn có lòng tin đi sửa đổi hay sao?”
Ông Kiều đã không còn nói được thêm câu nào nữa, nhũn người ra trên ghế salon ,” Vậy con nói…… Làm sao bây giờ?”
” Nên làm cái gì cần làm.” Kiều Lạc trả lời.
Ông Kiều xoa thái dương, tựa hồ không muốn nghĩ nữa, chỉ hỏi thẳng anh,” Chuyện với nhà họ Mai bây giờ……”
” Con sẽ giải quyết.” Kiều Lạc cười nhẹ,” Nếu ba đồng ý, con sẽ.”
Ông Kiều gật gật đầu, cuối cùng lại hỏi một câu,” Là vì Tiểu Chu sao?”
Kiều Lạc nhấc chân lên, xoay người lại,” Cho tới bây giờ Tiểu Chu và chuyện này không có bất cứ quan hệ nào, chẳng lẽ ba vẫn chưa hiểu ?”
Ông Kiều nghiêng đầu nhìn anh, mà lúc này đây Kiều Lạc đang hơi ngẩng đầu lên, mang theo mười phần ngạo khí, ông đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, khẽ gật đầu, Kiều Lạc đi xa dần, trong đầu ông đột nhiên hiện ra một khuôn mặt với nụ cười rất dịu dàng.
Tiểu Bình, thứ mà em bảo vệ tốt nhất, có lẽ chính là con của chúng ta…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.