Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng
Chương 49
Mạc Hề Trừu Phong
23/05/2013
Diệp Khinh Chu đoán, tổng giám đốc Ôn nhất định là biết gì được gì đó thông qua Mai Oánh Oánh, dù sao thì ở nhà hàng tối hôm đó, khi Kiều Lạc cùng Mai Oánh Oánh xuất hiện, không riêng gì nàng, cả tổng giám đốc cũng cảm thấy kỳ lạ. Nàng đã hỏi Kiều Lạc, nhất định tổng giám đốc cũng đã hỏi em họ của mình , Kiều Đại thần không nói gì với nàng, không có nghĩa là Mai Oánh Oánh cũng không nói gì với Ôn Nhược Hà.
“Tổng giám đốc, nói vậy là ý gì chứ ạ ?”
Ôn Nhược Hà hơi nhíu mày,”Chẳng qua là nhắc nhở tí thôi, cô đừng hỏi tôi nhiều quá … hừm .”Anh cười nhẹ, giọng nói có phần bất đắc dĩ.
Diệp Khinh Chu lắc đầu,”Tôi không hỏi việc ấy, chỉ muốn biết tại sao là tôi ? Có phải vì anh biết cái gì, nên mới muốn kết giao với tôi phải không ?”
“Trái lại.”Ôn Nhược Hà trả lời.
“Sao cơ ạ ?”
“Bởi vì muốn kết giao với cô, cho nên mới đi tìm hiểu những thứ đó.”Ôn Nhược Hà ngập ngừng, ánh mắt chân thành, Diệp Khinh Chu lại có điểm không hiểu : “…… Anh tìm hiểu cái gì?”
Không biết có phải hai mắt sáng như sao của Diệp Khinh Chu có sức mạnh chết người hay không, tóm lại Ôn Nhược Hà không đành lòng, thay đổi quyết tâm của chính mình lúc nãy,”Thật ra…… tôi cũng không biết nhiều. Cô biết đấy, tôi và em họ không thân lắm, có rất nhiều việc, cô ấy không nói, tôi cũng không tiện hỏi, chỉ là nghe mẹ tôi nói qua, dường như dì tôi muốn em họ tôi và Kiều Lạc cùng nhau.”
Diệp Khinh Chu hồi tưởng lại những lời nghe được lần trước, dường như Mai Oánh Oánh đã nói hai bên gia đình có liên hệ, xem ra bọn họ thật là có quan hệ, nhưng hai người họ nói chuyện không hợp khẩu, nhìn kiểu nào cũng không giống như đang bàn chuyện hôn nhân, nàng hơi nhíu mày, lẩm bẩm,”Có điều chuyện này……”
Tuy nàng biết rõ tổng giám đốc không phải người thích đùa, chỉ là trong lòng vẫn không dám tin, một mặt hoài nghi, rồi lại một mặt tin tưởng, hoài nghi không biết anh và nàng có nên ở bên nhau hay không, tin tưởng đây quả thật chính là lý do làm nàng chạy trốn, cho nên Kiều Lạc mới không chịu nói.
Ôn Nhược Hà nói xong lời này, tự cảm thấy mình đã nói quá nhiều, lập tức dừng lại,”Tóm lại, cô và tôi đều là người đứng ngoài cuộc, chỉ có hai người họ ở trong mới hiểu, nếu bỏ chuyện này qua một bên, tôi cũng thấy cô và Kiều Lạc không hợp.”
Diệp Khinh Chu không ngờ tổng giám đốc nói thẳng như vậy, miệng tròn thành hình chữ O,”Sao, tại sao nói như vậy?”
“Thật ra tôi không tiếp xúc nhiều với Kiều Lạc, nhưng……”Anh vừa nói vừa trở lại ghế ngồi,”Chỉ là cảm giác, hai người … quá tương phản.”
Một câu đơn giản quá tương phản lại đâm thẳng trúng tử huyệt của Diệp Khinh Chu, nàng lập tức bị trúng chiêu, nhũn người ra trên ghế,”Thật ra…… tôi cũng cảm thấy như anh……”
Dù tổng giám đốc không nói ra, trong lòng nàng cũng đã nghĩ như vậy. Nàng nhút nhát, anh mạnh mẽ, nàng tự ti, anh tự tin, họ không có điểm nào tương tự, lại đối lập nhau một cách kỳ lạ, hai người như thế mà ở bên nhau, chỉ làm người ta cảm thấy buồn cười. Lại nghĩ đến nguyên tắc hôn nhân của nàng, Kiều Lạc quá sức vĩ đại, từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn ngưỡng mộ anh, một người đàn ông như vậy, nàng thật sự không có lòng tin rằng anh lại tình nguyện ở bên nàng, anh thậm chí chưa bao giờ nói yêu nàng.
Hết thảy thoạt nhìn giống như là anh bảo vệ sủng vật của mình, mà sủng vật này lại còn rất trung thành tận tâm.
Được rồi, Diệp Khinh Chu vẻ mặt đầy đau khổ, thân phận nàng thật chính là Diệp Rùa Đen vô địch vũ trụ.
Ôn Nhược Hà nhìn nét mặt nàng biến đổi thất thường, không biết nàng đang suy nghĩ gì, ho nhẹ một tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng,”Tôi nói sai rồi sao?”
Diệp Khinh Chu ũ rũ cúi đầu, khẽ lắc “Không có……”
“Kỳ thật cũng không phải tôi muốn phá đám hai người cái gì, chỉ cảm thấy, nếu như cô thật yêu anh ấy thì không nên né tránh vấn đề này, mà nên đi đối mặt.”Ôn Nhược Hà nói thêm,”Đương nhiên, nếu như cô không muốn đối mặt, vậy thì chọn tôi đi.”
Diệp Khinh Chu ngẩng đầu, đối diện với nụ cười của anh, thoáng run rẩy, không hiểu sao lại thấy nụ cười của tổng giám đốc quá thâm hiểm, tựa hồ biết rõ nàng nhất định sẽ cong đuôi chạy khắp nơi, không cẩn thận chắc sẽ lạc tới chỗ anh ta! Nàng nhỏ giọng nói,”Tổng giám đốc…… tôi có thể hỏi một câu không , tại sao anh lại theo đuổi tôi ?”Nàng thật sự không biết mình hấp dẫn người khác ở chỗ nào, đem vấn đề này hỏi Kiều Lạc chắc chắn là sẽ không bao giờ có đáp án, anh ta nhất định sẽ ngẩng cao đầu “Bởi vì em làm cái gì cũng sai, bản đại thần đây trái tim nhân ái cao cả, đành phải chiếu cố tới em.”
Ôn Nhược Hà thoáng trầm tư, cảm thấy đây là lúc phải nói rõ ràng, anh đáp,”Cha tôi là Ôn Chí Thanh, hẳn cô có quen biết ?”
Diệp Khinh Chu lập tức ngây ngẩn cả người,”Anh là……”
“Tôi vẫn nhớ cô rất rõ.”Ôn Nhược Hà sờ nhẹ lông mày một cách vô thức “Cô không thấy tôi rất quen mặt hay sao ? “
“Đúng vậy đúng vậy……”Diệp Khinh Chu gật đầu, thảo nào lúc trước nàng cảm thấy mặt tổng giám đốc quen quen, bây giờ mới nhớ ra, ngày đó nàng ở nhà của bác Ôn đã va vào một người, không ngờ thế giới nhỏ như vậy, nàng nghĩ, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, nếu như tổng giám đốc là con của bác Ôn, hẳn là rất minh bạch chuyện của nàng.
Ôn Nhược Hà trông chừng thay đổi trên mặt nàng, vội nói,”Thật ra, dạo gần đây tôi mới đi hỏi cha về chuyện của cô, ý của tôi là, vì có cảm tình với cô nên tôi mới đi tìm hiểu việc này.”
Diệp Khinh Chu cắn cắn môi,”…… Tổng giám đốc, anh thương hại tôi sao ?”
Ôn Nhược Hà đột nhiên cười lớn,”Diệp Khinh Chu, cô có chỗ nào đáng thương hại ?”
“Sao ạ ?”
“Cô đã từng nói, cô không hối hận quá khứ, tất cả những chuyện đã qua đều là không thể tránh khỏi, dưới tác động của một số những chuyện mà cô không thể tránh né, cô vẫn có thể tiếp tục cuộc sống tích cực như trước, vẫn có gia đình, có công việc, có anh, còn có…”Anh cười cười tiếp, “tôi đây là một người đang theo đuổi cô, cô thật là hạnh phúc đấy chứ.”
Diệp Khinh Chu nghe đến đây, miệng thoáng méo xệch,”Tổng giám đốc…… anh có chút tự kỷ nha……”
“Vây cũng phải có điểm khiến người ta yêu mến chứ.”Ôn Nhược Hà nói tiếp,”Ví dụ như cô, cô có biết vì sao em họ tôi lại không ưa cô không ?”
Vừa nhắc tới Mai Oánh Oánh, ai đó lập tức sắc mặt đại biến, tổng giám đốc, sợ người ta quên Mai Oánh Oánh là em của anh hay sao chứ ?
“Đó là bởi vì cô ta cảm thấy mặt mũi đã bị cô đoạt đi mất, cô đã hơn hẳn cô ấy rồi , sao lại còn có thể mặc cảm tự ti? Tối thiểu, anh họ của cô cô ấy cũng đã đứng về phe người ngoài rồi.”Những lời sau cùng này, anh cố ý pha giọng vui đùa, làm cho căng thẳng trong lòng Diệp Khinh Chu giảm bớt, cuối cùng thêm một câu,”Trừ phi cô còn hận cha tôi năm ấy đã không giúp cô.”
Sắc mặt của nàng dần dần giãn ra, khóe miệng run run,”Việc kia…… Tổng giám đốc……”Nàng cúi đầu xoắn ngón tay,”Xin chuyển lời hỏi thăm bác Ôn giùm tôi nhé, thật ra việc năm ấy, tôi không trách bác, bác nói rất đúng, công ty ở trong tay tôi chỉ còn đường chết.”Nàng ngẩng đầu, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười : “Tổng giám đốc, cám ơn anh đã động viên, bất quá…… tôi cảm thấy, đến giờ này tôi còn chưa rõ quan hệ với anh tôi như thế nào …… nên việc tiếp nhận anh ……”
“Cái này không vội. “Ôn Nhược Hà lập tức tiếp lời,”Tôi cũng mong cô có thể làm cho mọi việc rõ ràng, bất quá……”Anh đổi giọng “Tôi có thể tiếp tục tặng hoa không ?”
Diệp Khinh Chu khẽ giật mình, thoáng mỉm cười, nói thẳng,”Tổng giám đốc, thật sự tặng hoa không tốt lắm đâu nha, cửa hàng bán hoa dạo này vì muốn giữ hoa tươi lâu đều phun chất Formalin, rất có hại cho sức khỏe, thay vì vậy, chi bằng anh ban cho tôi kim bài miễn tử đi!”Mắt nàng sáng lên “Đúng rồi …… Chỉ cần anh ghi trong suốt thời gian tại chức tuyệt đối sẽ không khai trừ tôi !”
Ôn Nhược Hà bĩu môi “Không ghi, mỗi ngày cô vẫn phải cố gắng làm việc , coi chừng tôi khai trừ cô đấy !”
Diệp Khinh Chu lập tức rùn vai, ỉu xìu,”Tổng giám đốc, sao anh công tư rõ ràng quá vậy ?”
Tuy rằng qua tổng giám đốc biết thêm một việc, nhưng Diệp Khinh Chu cũng không định đi làm rõ ràng với Kiều Lạc, thứ nhất nàng chưa chắc sẽ tìm được đáp án, thứ hai cảm thấy so với việc tìm anh hỏi, chẳng thà cẩn thận ngẫm lại quan hệ giữa nàng và Kiều Lạc, nếu như không có những ngày cách trở, cứ như vậy tiếp tục, thì có thể sẽ khác bây giờ hay không?
Nàng và Kiều Lạc, có lẽ chỉ là tựa vào lẫn nhau, bởi vì không…có người nào khác hiểu về những gì đối phương đã trải qua hơn chính bọn họ, mặc dù bọn họ khác nhau một trời một vực. Có điều đã đi qua những con đường cần đi, như vậy bọn họ, còn có thể ở bên nhau hay sao?
Tuần lễ kế tiếp, Diệp Khinh Chu vẫn án binh bất động .Thời tiết chuyển mát, mùa hè oi bức rốt cục đã sắp qua. Lệ Na mời nàng một bữa cơm trưa, nói là nhờ vào sự giúp đỡ của nàng , công tác của cô ta mới có thể hoàn thành thuận lợi.
Từ khi nói đến việc Mai Oánh Oánh, Kiều Lạc trong lòng có chút lo lắng, anh tự tin giải quyết hết thảy mọi việc, lại không tự tin mình có thể làm cho Diệp Khinh Chu tin tưởng, càng không có lòng tin sau khi nàng biết rõ tất cả sẽ không bỏ chạy, Kiều Lạc có thể đoán được tâm tư tất cả mọi người, lại đoán không ra Diệp Khinh Chu nghĩ gì, bảy năm trước nàng ở trong lòng bàn tay anh đã bỏ chạy đi vào lúc anh không thể ngờ nhất, nên anh không còn tin chính mình nữa. Kiều Lạc tuy ngoài mặt không đổi, kỳ thật vẫn thầm đề phòng cẩn mật, số lần nói chuyện với Diệp Khinh Chu cũng ít đi.
Cuối cùng vào một buổi tối, chiến tranh rốt cục bùng nổ.
“Tổng giám đốc, nói vậy là ý gì chứ ạ ?”
Ôn Nhược Hà hơi nhíu mày,”Chẳng qua là nhắc nhở tí thôi, cô đừng hỏi tôi nhiều quá … hừm .”Anh cười nhẹ, giọng nói có phần bất đắc dĩ.
Diệp Khinh Chu lắc đầu,”Tôi không hỏi việc ấy, chỉ muốn biết tại sao là tôi ? Có phải vì anh biết cái gì, nên mới muốn kết giao với tôi phải không ?”
“Trái lại.”Ôn Nhược Hà trả lời.
“Sao cơ ạ ?”
“Bởi vì muốn kết giao với cô, cho nên mới đi tìm hiểu những thứ đó.”Ôn Nhược Hà ngập ngừng, ánh mắt chân thành, Diệp Khinh Chu lại có điểm không hiểu : “…… Anh tìm hiểu cái gì?”
Không biết có phải hai mắt sáng như sao của Diệp Khinh Chu có sức mạnh chết người hay không, tóm lại Ôn Nhược Hà không đành lòng, thay đổi quyết tâm của chính mình lúc nãy,”Thật ra…… tôi cũng không biết nhiều. Cô biết đấy, tôi và em họ không thân lắm, có rất nhiều việc, cô ấy không nói, tôi cũng không tiện hỏi, chỉ là nghe mẹ tôi nói qua, dường như dì tôi muốn em họ tôi và Kiều Lạc cùng nhau.”
Diệp Khinh Chu hồi tưởng lại những lời nghe được lần trước, dường như Mai Oánh Oánh đã nói hai bên gia đình có liên hệ, xem ra bọn họ thật là có quan hệ, nhưng hai người họ nói chuyện không hợp khẩu, nhìn kiểu nào cũng không giống như đang bàn chuyện hôn nhân, nàng hơi nhíu mày, lẩm bẩm,”Có điều chuyện này……”
Tuy nàng biết rõ tổng giám đốc không phải người thích đùa, chỉ là trong lòng vẫn không dám tin, một mặt hoài nghi, rồi lại một mặt tin tưởng, hoài nghi không biết anh và nàng có nên ở bên nhau hay không, tin tưởng đây quả thật chính là lý do làm nàng chạy trốn, cho nên Kiều Lạc mới không chịu nói.
Ôn Nhược Hà nói xong lời này, tự cảm thấy mình đã nói quá nhiều, lập tức dừng lại,”Tóm lại, cô và tôi đều là người đứng ngoài cuộc, chỉ có hai người họ ở trong mới hiểu, nếu bỏ chuyện này qua một bên, tôi cũng thấy cô và Kiều Lạc không hợp.”
Diệp Khinh Chu không ngờ tổng giám đốc nói thẳng như vậy, miệng tròn thành hình chữ O,”Sao, tại sao nói như vậy?”
“Thật ra tôi không tiếp xúc nhiều với Kiều Lạc, nhưng……”Anh vừa nói vừa trở lại ghế ngồi,”Chỉ là cảm giác, hai người … quá tương phản.”
Một câu đơn giản quá tương phản lại đâm thẳng trúng tử huyệt của Diệp Khinh Chu, nàng lập tức bị trúng chiêu, nhũn người ra trên ghế,”Thật ra…… tôi cũng cảm thấy như anh……”
Dù tổng giám đốc không nói ra, trong lòng nàng cũng đã nghĩ như vậy. Nàng nhút nhát, anh mạnh mẽ, nàng tự ti, anh tự tin, họ không có điểm nào tương tự, lại đối lập nhau một cách kỳ lạ, hai người như thế mà ở bên nhau, chỉ làm người ta cảm thấy buồn cười. Lại nghĩ đến nguyên tắc hôn nhân của nàng, Kiều Lạc quá sức vĩ đại, từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn ngưỡng mộ anh, một người đàn ông như vậy, nàng thật sự không có lòng tin rằng anh lại tình nguyện ở bên nàng, anh thậm chí chưa bao giờ nói yêu nàng.
Hết thảy thoạt nhìn giống như là anh bảo vệ sủng vật của mình, mà sủng vật này lại còn rất trung thành tận tâm.
Được rồi, Diệp Khinh Chu vẻ mặt đầy đau khổ, thân phận nàng thật chính là Diệp Rùa Đen vô địch vũ trụ.
Ôn Nhược Hà nhìn nét mặt nàng biến đổi thất thường, không biết nàng đang suy nghĩ gì, ho nhẹ một tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng,”Tôi nói sai rồi sao?”
Diệp Khinh Chu ũ rũ cúi đầu, khẽ lắc “Không có……”
“Kỳ thật cũng không phải tôi muốn phá đám hai người cái gì, chỉ cảm thấy, nếu như cô thật yêu anh ấy thì không nên né tránh vấn đề này, mà nên đi đối mặt.”Ôn Nhược Hà nói thêm,”Đương nhiên, nếu như cô không muốn đối mặt, vậy thì chọn tôi đi.”
Diệp Khinh Chu ngẩng đầu, đối diện với nụ cười của anh, thoáng run rẩy, không hiểu sao lại thấy nụ cười của tổng giám đốc quá thâm hiểm, tựa hồ biết rõ nàng nhất định sẽ cong đuôi chạy khắp nơi, không cẩn thận chắc sẽ lạc tới chỗ anh ta! Nàng nhỏ giọng nói,”Tổng giám đốc…… tôi có thể hỏi một câu không , tại sao anh lại theo đuổi tôi ?”Nàng thật sự không biết mình hấp dẫn người khác ở chỗ nào, đem vấn đề này hỏi Kiều Lạc chắc chắn là sẽ không bao giờ có đáp án, anh ta nhất định sẽ ngẩng cao đầu “Bởi vì em làm cái gì cũng sai, bản đại thần đây trái tim nhân ái cao cả, đành phải chiếu cố tới em.”
Ôn Nhược Hà thoáng trầm tư, cảm thấy đây là lúc phải nói rõ ràng, anh đáp,”Cha tôi là Ôn Chí Thanh, hẳn cô có quen biết ?”
Diệp Khinh Chu lập tức ngây ngẩn cả người,”Anh là……”
“Tôi vẫn nhớ cô rất rõ.”Ôn Nhược Hà sờ nhẹ lông mày một cách vô thức “Cô không thấy tôi rất quen mặt hay sao ? “
“Đúng vậy đúng vậy……”Diệp Khinh Chu gật đầu, thảo nào lúc trước nàng cảm thấy mặt tổng giám đốc quen quen, bây giờ mới nhớ ra, ngày đó nàng ở nhà của bác Ôn đã va vào một người, không ngờ thế giới nhỏ như vậy, nàng nghĩ, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, nếu như tổng giám đốc là con của bác Ôn, hẳn là rất minh bạch chuyện của nàng.
Ôn Nhược Hà trông chừng thay đổi trên mặt nàng, vội nói,”Thật ra, dạo gần đây tôi mới đi hỏi cha về chuyện của cô, ý của tôi là, vì có cảm tình với cô nên tôi mới đi tìm hiểu việc này.”
Diệp Khinh Chu cắn cắn môi,”…… Tổng giám đốc, anh thương hại tôi sao ?”
Ôn Nhược Hà đột nhiên cười lớn,”Diệp Khinh Chu, cô có chỗ nào đáng thương hại ?”
“Sao ạ ?”
“Cô đã từng nói, cô không hối hận quá khứ, tất cả những chuyện đã qua đều là không thể tránh khỏi, dưới tác động của một số những chuyện mà cô không thể tránh né, cô vẫn có thể tiếp tục cuộc sống tích cực như trước, vẫn có gia đình, có công việc, có anh, còn có…”Anh cười cười tiếp, “tôi đây là một người đang theo đuổi cô, cô thật là hạnh phúc đấy chứ.”
Diệp Khinh Chu nghe đến đây, miệng thoáng méo xệch,”Tổng giám đốc…… anh có chút tự kỷ nha……”
“Vây cũng phải có điểm khiến người ta yêu mến chứ.”Ôn Nhược Hà nói tiếp,”Ví dụ như cô, cô có biết vì sao em họ tôi lại không ưa cô không ?”
Vừa nhắc tới Mai Oánh Oánh, ai đó lập tức sắc mặt đại biến, tổng giám đốc, sợ người ta quên Mai Oánh Oánh là em của anh hay sao chứ ?
“Đó là bởi vì cô ta cảm thấy mặt mũi đã bị cô đoạt đi mất, cô đã hơn hẳn cô ấy rồi , sao lại còn có thể mặc cảm tự ti? Tối thiểu, anh họ của cô cô ấy cũng đã đứng về phe người ngoài rồi.”Những lời sau cùng này, anh cố ý pha giọng vui đùa, làm cho căng thẳng trong lòng Diệp Khinh Chu giảm bớt, cuối cùng thêm một câu,”Trừ phi cô còn hận cha tôi năm ấy đã không giúp cô.”
Sắc mặt của nàng dần dần giãn ra, khóe miệng run run,”Việc kia…… Tổng giám đốc……”Nàng cúi đầu xoắn ngón tay,”Xin chuyển lời hỏi thăm bác Ôn giùm tôi nhé, thật ra việc năm ấy, tôi không trách bác, bác nói rất đúng, công ty ở trong tay tôi chỉ còn đường chết.”Nàng ngẩng đầu, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười : “Tổng giám đốc, cám ơn anh đã động viên, bất quá…… tôi cảm thấy, đến giờ này tôi còn chưa rõ quan hệ với anh tôi như thế nào …… nên việc tiếp nhận anh ……”
“Cái này không vội. “Ôn Nhược Hà lập tức tiếp lời,”Tôi cũng mong cô có thể làm cho mọi việc rõ ràng, bất quá……”Anh đổi giọng “Tôi có thể tiếp tục tặng hoa không ?”
Diệp Khinh Chu khẽ giật mình, thoáng mỉm cười, nói thẳng,”Tổng giám đốc, thật sự tặng hoa không tốt lắm đâu nha, cửa hàng bán hoa dạo này vì muốn giữ hoa tươi lâu đều phun chất Formalin, rất có hại cho sức khỏe, thay vì vậy, chi bằng anh ban cho tôi kim bài miễn tử đi!”Mắt nàng sáng lên “Đúng rồi …… Chỉ cần anh ghi trong suốt thời gian tại chức tuyệt đối sẽ không khai trừ tôi !”
Ôn Nhược Hà bĩu môi “Không ghi, mỗi ngày cô vẫn phải cố gắng làm việc , coi chừng tôi khai trừ cô đấy !”
Diệp Khinh Chu lập tức rùn vai, ỉu xìu,”Tổng giám đốc, sao anh công tư rõ ràng quá vậy ?”
Tuy rằng qua tổng giám đốc biết thêm một việc, nhưng Diệp Khinh Chu cũng không định đi làm rõ ràng với Kiều Lạc, thứ nhất nàng chưa chắc sẽ tìm được đáp án, thứ hai cảm thấy so với việc tìm anh hỏi, chẳng thà cẩn thận ngẫm lại quan hệ giữa nàng và Kiều Lạc, nếu như không có những ngày cách trở, cứ như vậy tiếp tục, thì có thể sẽ khác bây giờ hay không?
Nàng và Kiều Lạc, có lẽ chỉ là tựa vào lẫn nhau, bởi vì không…có người nào khác hiểu về những gì đối phương đã trải qua hơn chính bọn họ, mặc dù bọn họ khác nhau một trời một vực. Có điều đã đi qua những con đường cần đi, như vậy bọn họ, còn có thể ở bên nhau hay sao?
Tuần lễ kế tiếp, Diệp Khinh Chu vẫn án binh bất động .Thời tiết chuyển mát, mùa hè oi bức rốt cục đã sắp qua. Lệ Na mời nàng một bữa cơm trưa, nói là nhờ vào sự giúp đỡ của nàng , công tác của cô ta mới có thể hoàn thành thuận lợi.
Từ khi nói đến việc Mai Oánh Oánh, Kiều Lạc trong lòng có chút lo lắng, anh tự tin giải quyết hết thảy mọi việc, lại không tự tin mình có thể làm cho Diệp Khinh Chu tin tưởng, càng không có lòng tin sau khi nàng biết rõ tất cả sẽ không bỏ chạy, Kiều Lạc có thể đoán được tâm tư tất cả mọi người, lại đoán không ra Diệp Khinh Chu nghĩ gì, bảy năm trước nàng ở trong lòng bàn tay anh đã bỏ chạy đi vào lúc anh không thể ngờ nhất, nên anh không còn tin chính mình nữa. Kiều Lạc tuy ngoài mặt không đổi, kỳ thật vẫn thầm đề phòng cẩn mật, số lần nói chuyện với Diệp Khinh Chu cũng ít đi.
Cuối cùng vào một buổi tối, chiến tranh rốt cục bùng nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.