Chương 10: Thầy lý
Độc Độc
10/12/2023
Kế hoạch mở rộng quan hệ của Kỷ Uyển vẫn đang chậm rãi tiến hành, mặc dù cô không phải người giỏi lôi kéo, nhưng bù lại thông minh lanh lợi lại, dần dà cô cũng học được cách dùng thông tin đổi lấy thông tin, hơn nữa tính cách chân thật đáng yêu cũng phát huy tác dụng, sau một tuần thì mọi người trong đoàn phim đều nhớ đến tên cô, trong điện thoại lại xuất hiện thêm một loạt những cái tên mới.
Cô vui mừng in phương thức liên lạc ra đưa cho Diệp Thành Nhân, hy vọng những điều này sau này có thể giúp đỡ được Trương Bắc Trạch và công ty.
Diệp Thành Nhân nhìn thấy tên tuổi và phương thức liên hệ này thì rất vui mừng, ông ta biểu dương Kỷ Uyển một hồi, sau đó sắc mặt không đổi nói: "Tiểu Kỷ, số điện thoại này của cô là sau khi vào công ty mới làm đúng không?"
"Ừm, đúng vậy."
"Vậy tôi đưa cho cô một cái điện thoại, cô bỏ số điện thoại này vào máy, coi như là điện thoại dùng cho công việc được không? Đợi khi cô đi thì để điện thoại lại, cũng dễ cho người tiếp nhận công việc sau này."
"Được ạ." Kỷ Uyển không ngần ngại đồng ý ngay.
Diệp Thành Nhân lấy ra cái điện thoại vừa mới mua của mình, lấy sim đi rồi đưa cho cô, cười tủm tỉm nói: "Vậy dùng điện thoại này cho công việc, điện thoại công và điện thoại tư tách ra rõ ràng một chút. Có điều nếu có muốn gọi điện thoại riêng thì dùng điện thoại này cũng được, không sao cả, công ty bao phí điện thoại."
"Được ạ, cảm ơn anh Diệp." Kỷ Uyển gật đầu cầm lấy.
"Không cần khách sáo như vậy", Diệp Thành Nhân cười ha ha, hỏi: "Ngày mai lịch của Bắc Trạch nhiều không?"
"Nếu ngày mai thuận lợi thì bảy giờ tối có thể kết thúc rồi."
"Vậy tốt, hôm nay quay về rồi, tối mai phải giúp người ta thu âm, sau khi thu âm xong thì có thời gian gặp Bắc Trạch và Thân Kinh rồi, đợi Bắc Trạch quay phim xong thì cô đưa cậu ấy đi đến phòng thu âm mà lần trước chúng ta đã đến nhé."
"Được, tôi biết rồi."
Hôm sau, Kỷ Uyển ở trong phòng hóa trang nhắc nhở anh chuyện này, Trương Bắc Trạch gật đầu.
"Nếu phải chạy qua chạy lại hai nơi thì có mệt quá không?" Kỷ Uyển lo lắng anh sẽ mệt mỏi.
"Không sao."
Lúc hai người đang nói chuyện thì Hướng Quan Vũ thay phục trang xong đi vào, hai người tạm thời dừng nói chuyện, Trương Bắc Trạch đứng lên, quay người chào anh ta.
Qua một lát trợ lý của Hướng Quan Vũ mở cửa đi vào: "Anh Hướng, thầy Lý đến."
"Thầy Lý đến sao? Tôi đi chào hỏi một tiếng." Hướng Quan Vũ vội vàng kêu chuyên viên trang điểm dừng lại.
"Lúc tôi đi chào hỏi thầy Lý, ông ấy biết anh Hướng đang trang điểm thì nói rằng sau khi chào đạo diễn xong sẽ qua đây, bảo anh đừng chậm trễ việc trang điểm."
Trương Bắc Trạch biết người bọn họ đang nói đến là ai.
Thầy Lý Thiên Hoa, diễn viên số một của quốc gia, đã diễn qua vô số nhân vật, là một diễn viên gạo cội trứ danh, đồng thời là giáo sư của học viên điện ảnh mà Hướng Quan Vũ theo học.
Hướng Quan Vũ nghe xong chỉ đành gật đầu, sau đó nhìn Trương Bắc Trạch qua gương cười nói: "Bắc Trạch, cậu cũng biết thầy Lý Thiên Hoa đúng không? Một lát tôi giới thiệu cậu làm quen với thầy ấy nhé."
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh Hướng! Tôi là fan hâm mộ của thầy Lý, rất mong được gặp thầy ấy." Trương Bắc Trạch vừa để nhân viên trang điểm đánh phấn phủ, vừa vui mừng nói:
"Tôi khó khăn lắm mới mời được thầy Lý tới, một lát nữa khi gặp thầy ấy cậu cố gắng học tập nhé, có rất nhiều điều đáng để chúng ta học tập từ thầy ấy đó."
"Vâng, tôi nhất định sẽ lén học hỏi thầy Lý."
Mọi người cùng nhau cười, Hướng Quan Vũ nửa đùa nửa thật nói. "Có điều cậu phải chú ý đó, lúc thầy nghiêm khắc lên thì còn nghiêm khắc hơn cả đạo diễn Châu nữa đó."
Kỷ Uyển vừa nghe thì tức khắc chân mày nhíu lại. Sao đều là những nhân vật khó chơi thế này?
Một lát sau, Lý Thiên Hoa đến. Người ngồi trong phòng đều đứng lên đón tiếp vị tiền bối trong giới điện ảnh này.
Lý Thiên Hoa mặc dù đã qua 60 tuổi nhưng thân hình rắn chắc, tinh thần minh mẫn, đối đãi với tiểu bối rất ôn hòa, hoàn toàn không có sự xa cách của tiền bối. Đặc biệt là lúc nhìn thấy học sinh cưng mà bản thân bồi dưỡng nổi tiếng ông càng cởi mở hơn.
"Thầy Lý, con rất lâu rồi chưa đến thăm thầy, thầy vẫn khỏe chứ?"
"Thầy vẫn khỏe, cảm ơn sự quan tâm của con." Lý Thiên Hoa cười nhìn học trò cưng, "Gần đây công việc thuận lợi chứ?"
"Nhờ phúc của thầy, mọi thứ đều thuận lợi." Hướng Quan Vũ lộ ra nụ cười của học sinh.
"Được, thuận lợi là tốt." Lý Thiên Hoa vỗ vỗ vai cậu ta, "Thầy xem diễn xuất trong phim mới của con rồi, diễn tốt lắm! Chỉ là so với nhân vật lúc trước con diễn có hơi khác, không có nhiều không gian để phát huy, nhân vật Địch Vệ này đối với con có tính thử thách đó, diễn cho tốt vào!"
"Đúng vậy, thầy ạ", Hướng Quan Vũ cung kính cười đáp, sau đó kéo Trương Bắc Trạch đi lên, "Thầy ơi, con giới thiệu với thầy một người, cậu ấy là Trương Bắc Trạch, diễn vai Công Dã Nhàn, Bắc Trạch, đây là thầy Lý Thiên Hoa."
Trương Bắc Trạch mỉm cười tiến lên, cầm lấy cánh tay đang vươn ra của Lý Thiên Hoa, "Ngưỡng mộ đã lâu, thầy là thần tượng của con ạ, có thể gặp được thầy là vinh hạnh của con."
"Haha, cậu nói ba mẹ cậu là fan hâm mộ của tôi tôi còn tin, thần tượng của người trẻ như cậu không phải là lão già như tôi đâu?" Lý Thiên Hoa nhìn anh một lượt, cười to nói.
"Vốn dĩ không phải", Trương Bắc Trạch có chút ngại ngùng nói thẳng, lúc mọi người sợ anh lỡ lời đắc tội tiền bối thì lại nghe anh nói, "Nhưng thầy giáo hài kịch của con giới thiệu cho con xem một bộ phim của thầy, sau đó con liền trở thành fan hâm mộ của thầy rồi."
"Phim nào?" Lý Thiên Hoa hứng thú hỏi lại.
"<Nổi gió lớn>"
Mọi người nghe xong không khỏi có chút thất vọng, <Nổi gió lớn> là một phim ưu tú không sai, nhưng Lý Thiên Hoa chỉ diễn một nhân vật phụ trong đó, ngay cả thoại cũng chỉ có vài câu.
Kitty oán thầm Trương Bắc Trạch nói chuyện dụng tâm, thầy Lý diễn nhiều bộ phim như vậy, tùy tiện nói ra một bộ cũng tốt hơn bộ này mà.
Kỷ Uyển đứng một bên cười phụ họa, "Đúng vậy, Trương Bắc Trạch xem xong cứ bắt chước theo động tác xì mũi của thầy đó."
……. Chủ đề này càng nói càng kì lạ rồi?
Lý Thiên Hoa âm thầm nhíu mày, "Là cảnh nào?"
Hướng Quan Vũ âm thầm kinh ngạc. <Nổi gió lớn> là bộ phim thầy quay hơn 10 năm trước, sau đó thầy cũng quay rất nhiều tác phẩm khác, theo lý mà nói, bộ này thầy chỉ là phim diễn nhân vật phụ, không có ấn tượng gì mới đúng, sao nhắc đến xì mũi ông liền hỏi là cảnh nào? Điều này cho thấy thầy có ấn tượng sâu sắc với cảnh này…. Anh ta chắc mình đã xem hết mọi tác phẩm của thầy rồi nhưng đối với cảnh này hoàn toàn không có ấn tượng gì.
"Đúng vậy, chính là cảnh đó, thầy dừng lại xì mũi lại tiếp tục đuổi theo, thật là quá thần kỳ." Trương Bắc Trạch lộ ra vẻ hưng phấn, lúc anh xem cảnh đó liền cảm thấy rất lợi hại, cảnh đó diễn rất tự nhiên, lập tức có thể đưa người xem nhập vào trong phim.
"Hahaha, thần kỳ tôi không dám nhận, chẳng qua lúc ấy bất chợt ngộ ra mà thôi." Lý Thiên Hoa khiêm tốn nói. Thật ra cảnh đó là bước chuyển trong sự nghiệp diễn xuất của ông. Ông hiểu rõ mình thuộc dạng cố gắng, lúc nào cũng luyện tập nhiều hơn người khác hai ba lần, mặc dù nhận được rất nhiều vai diễn, cũng nhận được sự yêu thích của khán giả, nhưng ông vẫn cảm thấy thiếu điều gì đó, cho đến khi diễn cảnh đó, ông vô tình làm động tác xì mũi không đẹp đẽ đó, sau đó mới nhận ra bản thân cuối cùng đã nhập hồn vào nhân vật, cuối cùng cũng tìm được bí quyết tinh túy của diễn suất.
Hướng Quan Vũ hiểu người thầy hướng dẫn của mình, cậu ta thấy biểu tình như vậy là biết lúc này ông rất vui vẻ. Tâm tình của cậu ta có chút phức tạp.
"Chào thầy Lý." Cố Ngưng trang điểm xong xuất hiện trong phòng hóa trang nam, vui vẻ kêu tên Lý Thiên Hoa.
"A, Cố Ngưng, xin chào."
Lúc này nhân viên công tác tới hỏi tiến độ hóa trang, Hướng Quan Vũ và Trương Bắc Trạch tiếp tục bận rộn ngồi trang điểm.
Lý Thiên Hoa sợ chậm trễ bọn họ bèn lấy lý do thay y phục rồi rời đi.
Đợi Lý Thiên Hoa thay xong trang phim thì hai quay phim đã bắt đầu quay rồi, Lý Thiên Hoa biết trong lều 1 đang quay cảnh của Hướng Quan Vũ, lều 2 quay cảnh của Trương Bắc Trạch. Ông nghĩ ngợi rồi đi vào lều 2.
Ông đứng bên ngoài đợi đạo diễn bên trong hô "Cắt", mới gật đầu chào hỏi nhân viên rồi bước vào.
Ông im lặng đi đến bên đạo diễn Châu, đạo diễn Châu nhìn thấy ông liền nhiệt tình đứng lên nói: "Thầy Lý, đợi một lát, bọn họ quay xong cảnh này lập tức sẽ quay cảnh của thầy."
"Không sao không sao, đạo diễn Châu, cứ theo kế hoạch của cậu." Lý Thiên Hoa vô cùng hiểu lòng người đáp lời.
Trợ lý đạo diễn đem đến cho Lý Thiên Hoa một cái ghế, ông nói cảm ơn rồi ngồi xuống bên cạnh đạo diễn.
Sau khi ngồi xuống, ông đưa mắt nhìn về phía Trương Bắc Trạch. Lúc này anh đã không còn bộ dáng thẹn thùng như lúc còn ngồi ở phòng hóa trang nữa, mà khuôn mặt cùng biểu tình lạnh như băng vậy.
"Đang diễn cảnh nào vậy?" Lý Thiên Hoa hỏi.
Trợ lý đạo diễn duỗi phẳng cuốn kịch bản bị cuộn tròn trong tay, đưa cho Lý Thiên Hoa: "Là cảnh 45."
"À…." Lý Thiên Hoa cúi đầu nhìn kịch bản.
Cảnh này là cảnh quan viên trong triều đang hiến gian kế cho Công Dã Nhàn, mưu đồ ám hại đám người Địch Vệ, Công Dã Nhàn nghe xong rất phẫn nộ.
Lần quay thứ hai bắt đầu, những người diễn vai quan văn trong triều cúi người, âm hiểm cười: "Đại nhân, ngài xem kế sách này của tiểu nhân….."
Công Dã Nhàn hất mạnh tay áo, mặt không biểu tình nói: "Tiễn khách."
Một màn này làm cho Lý Thiên Hoa kinh ngạc.
Cô vui mừng in phương thức liên lạc ra đưa cho Diệp Thành Nhân, hy vọng những điều này sau này có thể giúp đỡ được Trương Bắc Trạch và công ty.
Diệp Thành Nhân nhìn thấy tên tuổi và phương thức liên hệ này thì rất vui mừng, ông ta biểu dương Kỷ Uyển một hồi, sau đó sắc mặt không đổi nói: "Tiểu Kỷ, số điện thoại này của cô là sau khi vào công ty mới làm đúng không?"
"Ừm, đúng vậy."
"Vậy tôi đưa cho cô một cái điện thoại, cô bỏ số điện thoại này vào máy, coi như là điện thoại dùng cho công việc được không? Đợi khi cô đi thì để điện thoại lại, cũng dễ cho người tiếp nhận công việc sau này."
"Được ạ." Kỷ Uyển không ngần ngại đồng ý ngay.
Diệp Thành Nhân lấy ra cái điện thoại vừa mới mua của mình, lấy sim đi rồi đưa cho cô, cười tủm tỉm nói: "Vậy dùng điện thoại này cho công việc, điện thoại công và điện thoại tư tách ra rõ ràng một chút. Có điều nếu có muốn gọi điện thoại riêng thì dùng điện thoại này cũng được, không sao cả, công ty bao phí điện thoại."
"Được ạ, cảm ơn anh Diệp." Kỷ Uyển gật đầu cầm lấy.
"Không cần khách sáo như vậy", Diệp Thành Nhân cười ha ha, hỏi: "Ngày mai lịch của Bắc Trạch nhiều không?"
"Nếu ngày mai thuận lợi thì bảy giờ tối có thể kết thúc rồi."
"Vậy tốt, hôm nay quay về rồi, tối mai phải giúp người ta thu âm, sau khi thu âm xong thì có thời gian gặp Bắc Trạch và Thân Kinh rồi, đợi Bắc Trạch quay phim xong thì cô đưa cậu ấy đi đến phòng thu âm mà lần trước chúng ta đã đến nhé."
"Được, tôi biết rồi."
Hôm sau, Kỷ Uyển ở trong phòng hóa trang nhắc nhở anh chuyện này, Trương Bắc Trạch gật đầu.
"Nếu phải chạy qua chạy lại hai nơi thì có mệt quá không?" Kỷ Uyển lo lắng anh sẽ mệt mỏi.
"Không sao."
Lúc hai người đang nói chuyện thì Hướng Quan Vũ thay phục trang xong đi vào, hai người tạm thời dừng nói chuyện, Trương Bắc Trạch đứng lên, quay người chào anh ta.
Qua một lát trợ lý của Hướng Quan Vũ mở cửa đi vào: "Anh Hướng, thầy Lý đến."
"Thầy Lý đến sao? Tôi đi chào hỏi một tiếng." Hướng Quan Vũ vội vàng kêu chuyên viên trang điểm dừng lại.
"Lúc tôi đi chào hỏi thầy Lý, ông ấy biết anh Hướng đang trang điểm thì nói rằng sau khi chào đạo diễn xong sẽ qua đây, bảo anh đừng chậm trễ việc trang điểm."
Trương Bắc Trạch biết người bọn họ đang nói đến là ai.
Thầy Lý Thiên Hoa, diễn viên số một của quốc gia, đã diễn qua vô số nhân vật, là một diễn viên gạo cội trứ danh, đồng thời là giáo sư của học viên điện ảnh mà Hướng Quan Vũ theo học.
Hướng Quan Vũ nghe xong chỉ đành gật đầu, sau đó nhìn Trương Bắc Trạch qua gương cười nói: "Bắc Trạch, cậu cũng biết thầy Lý Thiên Hoa đúng không? Một lát tôi giới thiệu cậu làm quen với thầy ấy nhé."
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh Hướng! Tôi là fan hâm mộ của thầy Lý, rất mong được gặp thầy ấy." Trương Bắc Trạch vừa để nhân viên trang điểm đánh phấn phủ, vừa vui mừng nói:
"Tôi khó khăn lắm mới mời được thầy Lý tới, một lát nữa khi gặp thầy ấy cậu cố gắng học tập nhé, có rất nhiều điều đáng để chúng ta học tập từ thầy ấy đó."
"Vâng, tôi nhất định sẽ lén học hỏi thầy Lý."
Mọi người cùng nhau cười, Hướng Quan Vũ nửa đùa nửa thật nói. "Có điều cậu phải chú ý đó, lúc thầy nghiêm khắc lên thì còn nghiêm khắc hơn cả đạo diễn Châu nữa đó."
Kỷ Uyển vừa nghe thì tức khắc chân mày nhíu lại. Sao đều là những nhân vật khó chơi thế này?
Một lát sau, Lý Thiên Hoa đến. Người ngồi trong phòng đều đứng lên đón tiếp vị tiền bối trong giới điện ảnh này.
Lý Thiên Hoa mặc dù đã qua 60 tuổi nhưng thân hình rắn chắc, tinh thần minh mẫn, đối đãi với tiểu bối rất ôn hòa, hoàn toàn không có sự xa cách của tiền bối. Đặc biệt là lúc nhìn thấy học sinh cưng mà bản thân bồi dưỡng nổi tiếng ông càng cởi mở hơn.
"Thầy Lý, con rất lâu rồi chưa đến thăm thầy, thầy vẫn khỏe chứ?"
"Thầy vẫn khỏe, cảm ơn sự quan tâm của con." Lý Thiên Hoa cười nhìn học trò cưng, "Gần đây công việc thuận lợi chứ?"
"Nhờ phúc của thầy, mọi thứ đều thuận lợi." Hướng Quan Vũ lộ ra nụ cười của học sinh.
"Được, thuận lợi là tốt." Lý Thiên Hoa vỗ vỗ vai cậu ta, "Thầy xem diễn xuất trong phim mới của con rồi, diễn tốt lắm! Chỉ là so với nhân vật lúc trước con diễn có hơi khác, không có nhiều không gian để phát huy, nhân vật Địch Vệ này đối với con có tính thử thách đó, diễn cho tốt vào!"
"Đúng vậy, thầy ạ", Hướng Quan Vũ cung kính cười đáp, sau đó kéo Trương Bắc Trạch đi lên, "Thầy ơi, con giới thiệu với thầy một người, cậu ấy là Trương Bắc Trạch, diễn vai Công Dã Nhàn, Bắc Trạch, đây là thầy Lý Thiên Hoa."
Trương Bắc Trạch mỉm cười tiến lên, cầm lấy cánh tay đang vươn ra của Lý Thiên Hoa, "Ngưỡng mộ đã lâu, thầy là thần tượng của con ạ, có thể gặp được thầy là vinh hạnh của con."
"Haha, cậu nói ba mẹ cậu là fan hâm mộ của tôi tôi còn tin, thần tượng của người trẻ như cậu không phải là lão già như tôi đâu?" Lý Thiên Hoa nhìn anh một lượt, cười to nói.
"Vốn dĩ không phải", Trương Bắc Trạch có chút ngại ngùng nói thẳng, lúc mọi người sợ anh lỡ lời đắc tội tiền bối thì lại nghe anh nói, "Nhưng thầy giáo hài kịch của con giới thiệu cho con xem một bộ phim của thầy, sau đó con liền trở thành fan hâm mộ của thầy rồi."
"Phim nào?" Lý Thiên Hoa hứng thú hỏi lại.
"<Nổi gió lớn>"
Mọi người nghe xong không khỏi có chút thất vọng, <Nổi gió lớn> là một phim ưu tú không sai, nhưng Lý Thiên Hoa chỉ diễn một nhân vật phụ trong đó, ngay cả thoại cũng chỉ có vài câu.
Kitty oán thầm Trương Bắc Trạch nói chuyện dụng tâm, thầy Lý diễn nhiều bộ phim như vậy, tùy tiện nói ra một bộ cũng tốt hơn bộ này mà.
Kỷ Uyển đứng một bên cười phụ họa, "Đúng vậy, Trương Bắc Trạch xem xong cứ bắt chước theo động tác xì mũi của thầy đó."
……. Chủ đề này càng nói càng kì lạ rồi?
Lý Thiên Hoa âm thầm nhíu mày, "Là cảnh nào?"
Hướng Quan Vũ âm thầm kinh ngạc. <Nổi gió lớn> là bộ phim thầy quay hơn 10 năm trước, sau đó thầy cũng quay rất nhiều tác phẩm khác, theo lý mà nói, bộ này thầy chỉ là phim diễn nhân vật phụ, không có ấn tượng gì mới đúng, sao nhắc đến xì mũi ông liền hỏi là cảnh nào? Điều này cho thấy thầy có ấn tượng sâu sắc với cảnh này…. Anh ta chắc mình đã xem hết mọi tác phẩm của thầy rồi nhưng đối với cảnh này hoàn toàn không có ấn tượng gì.
"Đúng vậy, chính là cảnh đó, thầy dừng lại xì mũi lại tiếp tục đuổi theo, thật là quá thần kỳ." Trương Bắc Trạch lộ ra vẻ hưng phấn, lúc anh xem cảnh đó liền cảm thấy rất lợi hại, cảnh đó diễn rất tự nhiên, lập tức có thể đưa người xem nhập vào trong phim.
"Hahaha, thần kỳ tôi không dám nhận, chẳng qua lúc ấy bất chợt ngộ ra mà thôi." Lý Thiên Hoa khiêm tốn nói. Thật ra cảnh đó là bước chuyển trong sự nghiệp diễn xuất của ông. Ông hiểu rõ mình thuộc dạng cố gắng, lúc nào cũng luyện tập nhiều hơn người khác hai ba lần, mặc dù nhận được rất nhiều vai diễn, cũng nhận được sự yêu thích của khán giả, nhưng ông vẫn cảm thấy thiếu điều gì đó, cho đến khi diễn cảnh đó, ông vô tình làm động tác xì mũi không đẹp đẽ đó, sau đó mới nhận ra bản thân cuối cùng đã nhập hồn vào nhân vật, cuối cùng cũng tìm được bí quyết tinh túy của diễn suất.
Hướng Quan Vũ hiểu người thầy hướng dẫn của mình, cậu ta thấy biểu tình như vậy là biết lúc này ông rất vui vẻ. Tâm tình của cậu ta có chút phức tạp.
"Chào thầy Lý." Cố Ngưng trang điểm xong xuất hiện trong phòng hóa trang nam, vui vẻ kêu tên Lý Thiên Hoa.
"A, Cố Ngưng, xin chào."
Lúc này nhân viên công tác tới hỏi tiến độ hóa trang, Hướng Quan Vũ và Trương Bắc Trạch tiếp tục bận rộn ngồi trang điểm.
Lý Thiên Hoa sợ chậm trễ bọn họ bèn lấy lý do thay y phục rồi rời đi.
Đợi Lý Thiên Hoa thay xong trang phim thì hai quay phim đã bắt đầu quay rồi, Lý Thiên Hoa biết trong lều 1 đang quay cảnh của Hướng Quan Vũ, lều 2 quay cảnh của Trương Bắc Trạch. Ông nghĩ ngợi rồi đi vào lều 2.
Ông đứng bên ngoài đợi đạo diễn bên trong hô "Cắt", mới gật đầu chào hỏi nhân viên rồi bước vào.
Ông im lặng đi đến bên đạo diễn Châu, đạo diễn Châu nhìn thấy ông liền nhiệt tình đứng lên nói: "Thầy Lý, đợi một lát, bọn họ quay xong cảnh này lập tức sẽ quay cảnh của thầy."
"Không sao không sao, đạo diễn Châu, cứ theo kế hoạch của cậu." Lý Thiên Hoa vô cùng hiểu lòng người đáp lời.
Trợ lý đạo diễn đem đến cho Lý Thiên Hoa một cái ghế, ông nói cảm ơn rồi ngồi xuống bên cạnh đạo diễn.
Sau khi ngồi xuống, ông đưa mắt nhìn về phía Trương Bắc Trạch. Lúc này anh đã không còn bộ dáng thẹn thùng như lúc còn ngồi ở phòng hóa trang nữa, mà khuôn mặt cùng biểu tình lạnh như băng vậy.
"Đang diễn cảnh nào vậy?" Lý Thiên Hoa hỏi.
Trợ lý đạo diễn duỗi phẳng cuốn kịch bản bị cuộn tròn trong tay, đưa cho Lý Thiên Hoa: "Là cảnh 45."
"À…." Lý Thiên Hoa cúi đầu nhìn kịch bản.
Cảnh này là cảnh quan viên trong triều đang hiến gian kế cho Công Dã Nhàn, mưu đồ ám hại đám người Địch Vệ, Công Dã Nhàn nghe xong rất phẫn nộ.
Lần quay thứ hai bắt đầu, những người diễn vai quan văn trong triều cúi người, âm hiểm cười: "Đại nhân, ngài xem kế sách này của tiểu nhân….."
Công Dã Nhàn hất mạnh tay áo, mặt không biểu tình nói: "Tiễn khách."
Một màn này làm cho Lý Thiên Hoa kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.