Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa
Chương 112: Ngươi có thể hối hận (1)
Ý Thiên Trọng
06/01/2018
Trọng Hoa lấy tay Chung Duy Duy ra, chậm rãi sửa sang lại quần áo, nhàn
nhạt nói: “Chung Duy Duy, trẫm biết ngươi hối hận, nhưng lại ngại nói.
Trẫm đại nhân không chấp tiểu nhân, ngươi có thể hối hận.’’
Không hề cho Chung Duy Duy cơ hội phản bác, sải bước đi ra ngoài thật nhanh.
Chung Duy Duy ngồi ở trong chăn phát điên: “Ngươi mới hối hận! Người ngại là ngươi mới phải? Ngươi ngại là đúng rồi, không dám mở miệng cũng là đúng, bởi vì chỉ cần ngươi dám nói, ta nhất định cự tuyệt ngươi không chút nể nang!’’
Đột nhiên Trọng Hoa quay trở lại, đứng ở cửa nhắc nhở nàng: “La lớn tiếng hơn một chút nữa đi, tốt nhất để cho toàn bộ người của Thanh Tâm điện đều biết ngươi đang dụ dỗ trẫm!’’
“Không biết xấu hổ!’’ Chung Duy Duy tiện tay cầm một cái ly lên, ném mạnh về phía hắn. Đương nhiên là nàng ném không tới chỗ Trọng Hoa, ly bị tay hắn linh hoạt đón lấy, đặt trên cái giá bên cạnh, sau đó nghênh ngang rời đi.
Chung Duy Duy bọc chăn trơ ra hồi lầu, bực bội nắm tóc một cái, ngửa mặt ngã xuống đất, hận không được chết đi ngay lúc này.
Nàng không muốn trở về Noãn các, nhưng chỗ này cũng không thể ở lại, nếu không sáng sớm ngày mai cung nhân dọn dẹp phát hiện nàng, không biết sẽ rêu rao cái gì nữa.
Nàng như kẻ gian mò tới cạnh cửa, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài, trên hành lang dài tít ánh đèn chập chờn, cung nhân và Cát Tương Quân luôn canh giữ ngoài tẩm điện của Trọng Hoa trước kia không ở đây, cũng không biết là có phải bị Trọng Hoa xua đi trước rồi hay không.
Chung Duy Duy che kín chăn chạy như điên, chạy vào trong căn phòng nhỏ vốn là chỗ ở của nàng,, vội vã leo lên giường, chui vào trong chăn. Đưa tay liền sờ được một thân thể ấm áp rắn chắc, do sợ nên nàng kêu một tiếng, tay và chân cùng nhảy xuống, bước vào khoảng không, không bị níu giữ nên ngửa mặt té về phía sau.
“Kêu cái gì? Ồn chết được!’’ Giọng Trọng Hoa vang lên, một tay chính xác bắt lấy tay nàng, một tay ôm eo nàng, kịp thời vớt nàng lên, không kiên nhẫn lắm nói: “Muốn ngủ chung với trẫm thì nói sớm đi, đã nói không tính toán với ngươi, cho phép ngươi hối hận rồi kia mà.’’
Cái tên không biết xấu hổ này, ai muốn ngủ chung với hắn chứ? Chung Duy Duy vừa tức vừa hận, nghiến răng nói: “Bệ hạ nói ngược rồi, đây là phòng của vi thần, là giường của vi thần, xin hỏi bệ hạ sao lại xuất hiện ở chỗ này ạ?’’
“Chỗ ở của ngươi là Noãn các!’’ Trọng Hoa cười lạnh một tiếng, tay hơi buông lỏng, Chung Duy Duy lại rơi xuống, tay nàng lập tức bắt lấy cổ áo Trọng Hoa, mượn sức rơi, hừ hừ, tưởng nàng dễ ăn hiếp lắm sao? Cho dù nàng té ngửa mặt lên trời, cũng phải siết chết hắn.
Vốn cho là theo tính khí của Trọng Hoa, nhất định sẽ hất nàng ra, vậy mà Trọng Hoa lại không hề có ý phản kháng, cùng ngã nhào xuống theo nàng.
Chung Duy Duy bị dọa sợ, nàng không có thói quen làm đệm thịt cho người, quyết định thật nhanh, lập tức buông tay. Nhưng đã muộn, Trọng Hoa đè nặng trên người nàng, còn ngấm ngầm đưa tay lót ở trên ót nàng.
Chung Duy Duy không thở nổi, không phải vì té, mà là bị Trọng Hoa đè. Khó lắm mới thở nổi, đang muốn mắng người, liền nghe Trọng Hoa khinh bỉ nói: “Chung Duy Duy, thật là nhìn không ra, ngươi lại là người như vậy. Muốn trẫm gần gũi với ngươi thì cứ nói rõ, đâu phải trẫm không cho phép, lại dùng thủ đoạn, mánh khóe đùa bỡn như vậy.’’
Cái tên không biết xấu hổ này, Chung Duy Duy nổi đóa: “Ngươi...”
Trọng Hoa chặn lời nàng, rất rộng lượng nói: “Được rồi, biết ngươi thẹn, da mặt mỏng, ngại nói rõ, không thừa nhận cũng được, trẫm không tính toán với ngươi.’’
“...” Chung Duy Duy lại không lời chống đỡ, suy nghĩ kỹ một chút, một người đàn ông không biết xấu hổ cũng rất đáng sợ, đẩy thẳng Trọng Hoa xuống, đứng lên, chỉnh chang quần áo: “Không sao đâu ạ, vi thần coi như là bị chó dữ...’’
Còn chưa nói xong, Trọng Hoa đột nhiên nói: “Ngươi yên tâm, ta cũng không chạm gì ngươi.’
’
Hồi lâu Chung Duy Duy mới nói: “Liên quan gì tới ta?’’
Trọng Hoa không đáp, đi thẳng.
Không hề cho Chung Duy Duy cơ hội phản bác, sải bước đi ra ngoài thật nhanh.
Chung Duy Duy ngồi ở trong chăn phát điên: “Ngươi mới hối hận! Người ngại là ngươi mới phải? Ngươi ngại là đúng rồi, không dám mở miệng cũng là đúng, bởi vì chỉ cần ngươi dám nói, ta nhất định cự tuyệt ngươi không chút nể nang!’’
Đột nhiên Trọng Hoa quay trở lại, đứng ở cửa nhắc nhở nàng: “La lớn tiếng hơn một chút nữa đi, tốt nhất để cho toàn bộ người của Thanh Tâm điện đều biết ngươi đang dụ dỗ trẫm!’’
“Không biết xấu hổ!’’ Chung Duy Duy tiện tay cầm một cái ly lên, ném mạnh về phía hắn. Đương nhiên là nàng ném không tới chỗ Trọng Hoa, ly bị tay hắn linh hoạt đón lấy, đặt trên cái giá bên cạnh, sau đó nghênh ngang rời đi.
Chung Duy Duy bọc chăn trơ ra hồi lầu, bực bội nắm tóc một cái, ngửa mặt ngã xuống đất, hận không được chết đi ngay lúc này.
Nàng không muốn trở về Noãn các, nhưng chỗ này cũng không thể ở lại, nếu không sáng sớm ngày mai cung nhân dọn dẹp phát hiện nàng, không biết sẽ rêu rao cái gì nữa.
Nàng như kẻ gian mò tới cạnh cửa, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài, trên hành lang dài tít ánh đèn chập chờn, cung nhân và Cát Tương Quân luôn canh giữ ngoài tẩm điện của Trọng Hoa trước kia không ở đây, cũng không biết là có phải bị Trọng Hoa xua đi trước rồi hay không.
Chung Duy Duy che kín chăn chạy như điên, chạy vào trong căn phòng nhỏ vốn là chỗ ở của nàng,, vội vã leo lên giường, chui vào trong chăn. Đưa tay liền sờ được một thân thể ấm áp rắn chắc, do sợ nên nàng kêu một tiếng, tay và chân cùng nhảy xuống, bước vào khoảng không, không bị níu giữ nên ngửa mặt té về phía sau.
“Kêu cái gì? Ồn chết được!’’ Giọng Trọng Hoa vang lên, một tay chính xác bắt lấy tay nàng, một tay ôm eo nàng, kịp thời vớt nàng lên, không kiên nhẫn lắm nói: “Muốn ngủ chung với trẫm thì nói sớm đi, đã nói không tính toán với ngươi, cho phép ngươi hối hận rồi kia mà.’’
Cái tên không biết xấu hổ này, ai muốn ngủ chung với hắn chứ? Chung Duy Duy vừa tức vừa hận, nghiến răng nói: “Bệ hạ nói ngược rồi, đây là phòng của vi thần, là giường của vi thần, xin hỏi bệ hạ sao lại xuất hiện ở chỗ này ạ?’’
“Chỗ ở của ngươi là Noãn các!’’ Trọng Hoa cười lạnh một tiếng, tay hơi buông lỏng, Chung Duy Duy lại rơi xuống, tay nàng lập tức bắt lấy cổ áo Trọng Hoa, mượn sức rơi, hừ hừ, tưởng nàng dễ ăn hiếp lắm sao? Cho dù nàng té ngửa mặt lên trời, cũng phải siết chết hắn.
Vốn cho là theo tính khí của Trọng Hoa, nhất định sẽ hất nàng ra, vậy mà Trọng Hoa lại không hề có ý phản kháng, cùng ngã nhào xuống theo nàng.
Chung Duy Duy bị dọa sợ, nàng không có thói quen làm đệm thịt cho người, quyết định thật nhanh, lập tức buông tay. Nhưng đã muộn, Trọng Hoa đè nặng trên người nàng, còn ngấm ngầm đưa tay lót ở trên ót nàng.
Chung Duy Duy không thở nổi, không phải vì té, mà là bị Trọng Hoa đè. Khó lắm mới thở nổi, đang muốn mắng người, liền nghe Trọng Hoa khinh bỉ nói: “Chung Duy Duy, thật là nhìn không ra, ngươi lại là người như vậy. Muốn trẫm gần gũi với ngươi thì cứ nói rõ, đâu phải trẫm không cho phép, lại dùng thủ đoạn, mánh khóe đùa bỡn như vậy.’’
Cái tên không biết xấu hổ này, Chung Duy Duy nổi đóa: “Ngươi...”
Trọng Hoa chặn lời nàng, rất rộng lượng nói: “Được rồi, biết ngươi thẹn, da mặt mỏng, ngại nói rõ, không thừa nhận cũng được, trẫm không tính toán với ngươi.’’
“...” Chung Duy Duy lại không lời chống đỡ, suy nghĩ kỹ một chút, một người đàn ông không biết xấu hổ cũng rất đáng sợ, đẩy thẳng Trọng Hoa xuống, đứng lên, chỉnh chang quần áo: “Không sao đâu ạ, vi thần coi như là bị chó dữ...’’
Còn chưa nói xong, Trọng Hoa đột nhiên nói: “Ngươi yên tâm, ta cũng không chạm gì ngươi.’
’
Hồi lâu Chung Duy Duy mới nói: “Liên quan gì tới ta?’’
Trọng Hoa không đáp, đi thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.