Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa
Chương 98: Ngươi là yêu nữ (4)
Ý Thiên Trọng
28/07/2017
Trọng Hoa nhíu mày. Hắn nắm tay nàng không thả, là bởi vì muốn quay đầu ăn cỏ? Sao nàng không cho là tình cũ khó quên?
Chung DUY Duy ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ: “Mặc dù vi thần không nghiêng nước nghiêng thành như chân ái của bệ hạ, dầu gì cũng coi là đang lúc thanh xuân, lại sẽ không cắm đao sau lưng ngài, có cái gì nát ôi, chỉ cần ném qua, đều sẽ đón lấy. Con người vừa ngu vừa dại, nhớ ăn không nhớ đánh, ném cái bánh bao tới thì sẽ cảm kích rơi nước mắt, vài ba lời thì sẽ bị kích đến nhiệt huyết sôi trào, xung phong xông trận, thật sự là lựa chọn giải trừ tịch mịch tốt nhất.’’
“Ngươi cho là như vậy?’’ Trọng Hoa mím chặt môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chung Duy Duy, tay càng nắm càng chặt, đó là một loại sức mạnh đáng sợ cơ hồ có thể bóp vỡ xương tay.
Chung Duy Duy cố nén đau đớn, mỉm cười đưa tay xoa mặt hắn, từ chân mày, mắt, gò má, môi, cằm, yết hầu, rồi đi thẳng xuống, cuối cùng ngừng ở trước ngực hắn, linh hoạt muốn chui vào trong vạt áo, nàng cười quyến rũ lại khinh thường: “Ngươi ép ta ở lại chỗ này, không phải là muốn sao, tới đi, lấy đi, lấy tất cả ta có đi!’’
Khuôn mặt Trọng Hoa chẳng có cảm xúc gì, như là đang nhìn Chung Duy Duy, lại tựa như không có nhìn nàng. Chung Duy Duy không làm thì thôi, đã làm thì dứt khoát làm đến cùng, cúi đầu hôn môi Trọng Hoa, môi Trọng Hoa lạnh như băng, không động đậy.
“Gỉa bộ chính nhân quân tử cái gì, chẳng lẽ bệ hạ không thích bị đẩy, chỉ thích đẩy ngã?’’ Chung Duy Duy thở dài, thè đầu lưỡi ra liếm môi của hắn, hô hấp Trọng Hoa dồn dập, ngực phập phồng dữ dội hai cái, hắn đẩy mạnh nàng ra, đầu cũng không quay lại nhanh chóng đi ra ngoài.
Không nén nổi tức cười thế này! Chung Duy Duy ngã xuống giường ha ha cười to, một cái tay nhỏ nhẹ nhàng sờ lên mặt nàng, dọa nàng giật mình.
Nàng quay đầu, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen nhánh của Hựu Hựu, nàng không biết cậu có thấy một màn mới vừa rồi hay không, không thể thiếu có chút chột dạ, lúng túng cười nói: “Ngươi tỉnh rồi à? Có phải làm ồn ngươi không?’’
Hựu Hựu gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, sờ sờ gò má nàng, rất nhỏ tiếng nói một câu.
Chung Duy Duy không có nghe rõ, đến gần truy hỏi: “Ngươi nói cái gì?’’
Hựu Hựu hơi mắc cở chôn mặt vào trong chăn: “Dì không có chết.’’
Xem ra phương pháp của thái y có chút tác dụng, Chung Duy Duy cười: “Đúng vậy, bởi vì có Hựu Hựu bảo vệ ta, phụ thân của ngươi cũng tới kịp lúc, cho nên ta không có chết.’’
Hựu Hựu nhìn lén nàng qua kẽ hở của chăn, đến khi ánh mắt của cậu và Chung Duy Duy chạm phải nhau, cậu lại kéo chăn xuống che mặt, không để cho nàng nhìn.
Chung Duy Duy thử hai lần, cậu cũng không chịu thò đầu ra, ngược lại càng kéo chăn chặt hơn, nàng nghĩ rồi nghĩ, liền không để ý cậu nữa, ngồi ở một bên lấy thuốc ấm, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Tới giờ uống thuốc rồi, đứa trẻ ngoan ngoãn uống thuốc có kẹo ăn.’’
Nàng nói đến lần thứ tư, cái đầu nhỏ của Hựu Hựu cuối cùng nhô ra ngoài chăn, cậu ngoan ngoãn ngồi yên, chủ động móc ra một chiếc khăn vây quanh trước vạt áo, giống như chim non há miệng chờ Chung Duy Duy mớm thuốc.
Chung Duy Duy đút một muỗng thuốc, mặt cậu nhăn nhó, nhưng chờ muỗng thuốc thứ hai nàng đút, thì lại ngoan ngoãn há miệng để uống, vô tình rơi ra một chút, vội vàng sợ sệt lấy khăn để lau, trong đôi mắt to hiện lên một lớp sương mù, muốn khóc lại không dám khóc, nhìn lén sắc mặt của Chung Duy Duy.
Đứa trẻ này trước đó không biết đã chịu thiệt bao nhiêu từ vú nuôi nữa! Chung Duy Duy thấy bộ dạng đáng thương khôn khéo của Hựu Hựu, nghĩ đến khi trước cậu che chở cho mình, cho dù biết có thể là do bệnh tình cậu phát tác mới có thể như vậy, vẫn không có cách sinh ra oán hận với cậu, nàng nhận lấy chiếc khăn trong tay cậu, lau khóe miệng giúp cậu khẽ an ủi cậu: “Không sao, ta ăn cơm uống canh cũng sẽ sánh ra mà, thuốc đắng như vậy, ta nhất định sẽ ăn vạ không uống, Hựu Hựu rất dũng cảm đó.’’
Hựu Hựu xấu hổ rủ mắt xuống, tay nhỏ bé nắm chặt chăn, do dự một hồi, nhận lấy chén thuốc trong tay Chung Duy Duy, mấy hớp lớn đã uống sạch thuốc. Rõ ràng đắng đến nhăn nhó, vẫn còn xấu hổ cười tươi với nàng, trong nụ cười không có một chút tạp chất.
Chung Duy Duy nhìn Hựu Hựu, sâu trong nội tậm có một sợi dây lặng lẽ bị kích thích. Nàng buồn bực túm tóc, cảm thấy nhất định là bởi vì mình đến tuổi thành gia sinh con, nếu không thì chính là nhớ Chung Mậu, cho nên mới sinh ra thương hại trìu mến với đứa trẻ khiến người ta chán ghét này.Việc này thật là đáng sợ.
Nàng thô lỗ lấy lại chén thuốc trong tay Hựu Hựu, rồi thô lỗ nhét một miếng mứt hoa quả vào trong miệng cậu, thô lỗ cảnh cáo cậu: “Nhai nhỏ rồi hãy nuốt, không được nuốt luôn!’’
Hựu Hựu không biết tại sao nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, ngậm mứt hoa quả, quai hàm phồng lên phồng xuống nhìn nàng, vừa khiếp đảm vừa sợ sệt, mơ màng lại tủi thân.
Chung Duy Duy tức chết, dùng loại ánh mắt này nhìn nàng làm gì? Giống như nàng và bà nhũ nương kia vừa ngu vừa xấu giống nhau vậy. Nàng lau nước thuốc nơi khóe miệng cho cậu, tức giận nói: “Không được nhìn ta chằm chằm, ăn cho tốt đồ của ngươi đi!’’
Hựu Hựu nghe lời rủ mắt xuống, từ từ nhai mứt, nhai mãi mà chẳng xong, Chung Duy Duy chịu không nổi: “Sao còn chưa ăn xong? Nhanh, súc miệng nghỉ ngơi.’’
Hựu Hựu há miệng với nàng, giọng nói nhỏ mơ ồ không rõ: “Dì Duy, nhai nhỏ chưa?’’
Nhìn gương mặt non mịn răng trắng và cái miệng nho nhỏ, cả người Chung Duy Duy tràn đầy cảm giác mệt mỏi và thất bại, nàng thở một hơi dài, dịu dàng nói: “Nhai nhỏ rồi, có thể nuốt rồi.’’
Hựu Hựu nhạy bén phát hiện vẻ mặt nàng trở nên dịu dàng, sau khi súc miệng xong, dè dặt thử thăm dò nhích lại gần trong ngực nàng, lấy lòng nói: “Hựu Hựu rất ngoan!’’
Chung Duy Duy hoàn toàn đầu hàng, nàng muốn hỏi cậu, sao cậu không hỏi vú nuôi ở đâu, nhưng nàng không dám hỏi, nàng cảm thấy khó hiểu, Hựu Hựu nhỏ tuổi nhất định cái gì cũng biết, cái gì cũng rõ. Nàng cứng nhắc ôm Hựu Hựu, khẽ nói: “Ngủ đi, ngủ đi, ngủ một giấc rồi dậy là ổn.’’
Hựu Hựu dựa vào lòng nàng, một cái tay nắm góc chăn thật chặt, nghe lời nhắm hai mắt lại, không bao lâu sau, tiếng hít thở đều đều vang lên, ngủ thật rồi.
Chung Duy Duy chăm chú nhìn mặt mày của Hựu Hựu, cậu có đôi mắt và lông mày rất giống Trọng Hoa, chỉ là càng xinh đẹp nho nhã hơn một chút, ngược lại môi và lỗ mũi của cậu không giống như Trọng Hoa, cũng không biết là có giống mẹ ruột cậu hay không.
Chung Duy Duy chìa tay diễn tả cái miệng nhỏ nhỏ của Hựu Hựu, cảm thấy miệng cậu hơi lớn một chút, nếu như là giống mẹ đẻ, vậy thì chẳng lẽ mẹ đẻ cậu là người đẹp miệng to?
Dáng vẻ mẹ đẻ Hựu Hựu ra sao, có quan hệ gì với nàng? Việc nàng phải làm chính là bảo vệ cậu, chăm sóc cậu, cho đến khi hậu cung này an ổn, rồi lấy thù lao nàng nên lấy rời đi. Chung Duy Duy nhẹ nhàng đặt Hựu Hựu nằm xuống, tiện tay lấy một quyển cổ trà, đọc và nghiên cứu kỹ càng.
Trọng Hoa sải bước ra tẩm điện, chui tọt vào trong thư phòng, một hơi uống cạn sạch một ấm trà lạnh mới có thể bình tĩnh lại một chút, mặt không có biểu tình gì nhìn chằm chằm lá đỏ ngoài cửa sổ, vừa ngồi chính là một buổi chiều.
Trời tối, Lý An Nhân run rẩy cầm nến đi vào: “Bệ hạ, nên thắp đèn rồi. Muốn truyền thiện không ạ?’’
Trọng Hoa đưa lưng về phía hắn, khẽ nói: “Lí An Nhân, bọn họ nói không sai, Chung Duy Duy chính là một yêu nữ.”
Xém nữa Lý An Nhân buột miệng nói ra, nếu Chung Duy Duy là yêu nữ, vậy thì xử trí nàng đi. Nhưng tại có liên quan trong chuyện Chung Duy Duy này, hắn chịu quá nhiều thiệt thòi rồi, cho nên hắn chỉ giả bộ hồ đồ: “Bệ hạ đang nói gì? Nô tì không có nghe rõ.’’
“Không có gì, hoàng trưởng tử như thế nào rồi?’’ Trọng Hoa tự giễu cười một tiếng, Chung Duy Duy chính là yêu nữ. Nàng cố ý chán ghét hắn, hôn hắn, hắn lại không tức giận, mà là hận không được lúc này muốn nàng, rồi giam nàng ở bên người suốt đời suốt kiếp. A tỷ nói không sai, Chung Duy Duy chính là chấp niệm lớn nhất của hắn đời này.
Chung DUY Duy ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ: “Mặc dù vi thần không nghiêng nước nghiêng thành như chân ái của bệ hạ, dầu gì cũng coi là đang lúc thanh xuân, lại sẽ không cắm đao sau lưng ngài, có cái gì nát ôi, chỉ cần ném qua, đều sẽ đón lấy. Con người vừa ngu vừa dại, nhớ ăn không nhớ đánh, ném cái bánh bao tới thì sẽ cảm kích rơi nước mắt, vài ba lời thì sẽ bị kích đến nhiệt huyết sôi trào, xung phong xông trận, thật sự là lựa chọn giải trừ tịch mịch tốt nhất.’’
“Ngươi cho là như vậy?’’ Trọng Hoa mím chặt môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chung Duy Duy, tay càng nắm càng chặt, đó là một loại sức mạnh đáng sợ cơ hồ có thể bóp vỡ xương tay.
Chung Duy Duy cố nén đau đớn, mỉm cười đưa tay xoa mặt hắn, từ chân mày, mắt, gò má, môi, cằm, yết hầu, rồi đi thẳng xuống, cuối cùng ngừng ở trước ngực hắn, linh hoạt muốn chui vào trong vạt áo, nàng cười quyến rũ lại khinh thường: “Ngươi ép ta ở lại chỗ này, không phải là muốn sao, tới đi, lấy đi, lấy tất cả ta có đi!’’
Khuôn mặt Trọng Hoa chẳng có cảm xúc gì, như là đang nhìn Chung Duy Duy, lại tựa như không có nhìn nàng. Chung Duy Duy không làm thì thôi, đã làm thì dứt khoát làm đến cùng, cúi đầu hôn môi Trọng Hoa, môi Trọng Hoa lạnh như băng, không động đậy.
“Gỉa bộ chính nhân quân tử cái gì, chẳng lẽ bệ hạ không thích bị đẩy, chỉ thích đẩy ngã?’’ Chung Duy Duy thở dài, thè đầu lưỡi ra liếm môi của hắn, hô hấp Trọng Hoa dồn dập, ngực phập phồng dữ dội hai cái, hắn đẩy mạnh nàng ra, đầu cũng không quay lại nhanh chóng đi ra ngoài.
Không nén nổi tức cười thế này! Chung Duy Duy ngã xuống giường ha ha cười to, một cái tay nhỏ nhẹ nhàng sờ lên mặt nàng, dọa nàng giật mình.
Nàng quay đầu, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen nhánh của Hựu Hựu, nàng không biết cậu có thấy một màn mới vừa rồi hay không, không thể thiếu có chút chột dạ, lúng túng cười nói: “Ngươi tỉnh rồi à? Có phải làm ồn ngươi không?’’
Hựu Hựu gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, sờ sờ gò má nàng, rất nhỏ tiếng nói một câu.
Chung Duy Duy không có nghe rõ, đến gần truy hỏi: “Ngươi nói cái gì?’’
Hựu Hựu hơi mắc cở chôn mặt vào trong chăn: “Dì không có chết.’’
Xem ra phương pháp của thái y có chút tác dụng, Chung Duy Duy cười: “Đúng vậy, bởi vì có Hựu Hựu bảo vệ ta, phụ thân của ngươi cũng tới kịp lúc, cho nên ta không có chết.’’
Hựu Hựu nhìn lén nàng qua kẽ hở của chăn, đến khi ánh mắt của cậu và Chung Duy Duy chạm phải nhau, cậu lại kéo chăn xuống che mặt, không để cho nàng nhìn.
Chung Duy Duy thử hai lần, cậu cũng không chịu thò đầu ra, ngược lại càng kéo chăn chặt hơn, nàng nghĩ rồi nghĩ, liền không để ý cậu nữa, ngồi ở một bên lấy thuốc ấm, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Tới giờ uống thuốc rồi, đứa trẻ ngoan ngoãn uống thuốc có kẹo ăn.’’
Nàng nói đến lần thứ tư, cái đầu nhỏ của Hựu Hựu cuối cùng nhô ra ngoài chăn, cậu ngoan ngoãn ngồi yên, chủ động móc ra một chiếc khăn vây quanh trước vạt áo, giống như chim non há miệng chờ Chung Duy Duy mớm thuốc.
Chung Duy Duy đút một muỗng thuốc, mặt cậu nhăn nhó, nhưng chờ muỗng thuốc thứ hai nàng đút, thì lại ngoan ngoãn há miệng để uống, vô tình rơi ra một chút, vội vàng sợ sệt lấy khăn để lau, trong đôi mắt to hiện lên một lớp sương mù, muốn khóc lại không dám khóc, nhìn lén sắc mặt của Chung Duy Duy.
Đứa trẻ này trước đó không biết đã chịu thiệt bao nhiêu từ vú nuôi nữa! Chung Duy Duy thấy bộ dạng đáng thương khôn khéo của Hựu Hựu, nghĩ đến khi trước cậu che chở cho mình, cho dù biết có thể là do bệnh tình cậu phát tác mới có thể như vậy, vẫn không có cách sinh ra oán hận với cậu, nàng nhận lấy chiếc khăn trong tay cậu, lau khóe miệng giúp cậu khẽ an ủi cậu: “Không sao, ta ăn cơm uống canh cũng sẽ sánh ra mà, thuốc đắng như vậy, ta nhất định sẽ ăn vạ không uống, Hựu Hựu rất dũng cảm đó.’’
Hựu Hựu xấu hổ rủ mắt xuống, tay nhỏ bé nắm chặt chăn, do dự một hồi, nhận lấy chén thuốc trong tay Chung Duy Duy, mấy hớp lớn đã uống sạch thuốc. Rõ ràng đắng đến nhăn nhó, vẫn còn xấu hổ cười tươi với nàng, trong nụ cười không có một chút tạp chất.
Chung Duy Duy nhìn Hựu Hựu, sâu trong nội tậm có một sợi dây lặng lẽ bị kích thích. Nàng buồn bực túm tóc, cảm thấy nhất định là bởi vì mình đến tuổi thành gia sinh con, nếu không thì chính là nhớ Chung Mậu, cho nên mới sinh ra thương hại trìu mến với đứa trẻ khiến người ta chán ghét này.Việc này thật là đáng sợ.
Nàng thô lỗ lấy lại chén thuốc trong tay Hựu Hựu, rồi thô lỗ nhét một miếng mứt hoa quả vào trong miệng cậu, thô lỗ cảnh cáo cậu: “Nhai nhỏ rồi hãy nuốt, không được nuốt luôn!’’
Hựu Hựu không biết tại sao nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, ngậm mứt hoa quả, quai hàm phồng lên phồng xuống nhìn nàng, vừa khiếp đảm vừa sợ sệt, mơ màng lại tủi thân.
Chung Duy Duy tức chết, dùng loại ánh mắt này nhìn nàng làm gì? Giống như nàng và bà nhũ nương kia vừa ngu vừa xấu giống nhau vậy. Nàng lau nước thuốc nơi khóe miệng cho cậu, tức giận nói: “Không được nhìn ta chằm chằm, ăn cho tốt đồ của ngươi đi!’’
Hựu Hựu nghe lời rủ mắt xuống, từ từ nhai mứt, nhai mãi mà chẳng xong, Chung Duy Duy chịu không nổi: “Sao còn chưa ăn xong? Nhanh, súc miệng nghỉ ngơi.’’
Hựu Hựu há miệng với nàng, giọng nói nhỏ mơ ồ không rõ: “Dì Duy, nhai nhỏ chưa?’’
Nhìn gương mặt non mịn răng trắng và cái miệng nho nhỏ, cả người Chung Duy Duy tràn đầy cảm giác mệt mỏi và thất bại, nàng thở một hơi dài, dịu dàng nói: “Nhai nhỏ rồi, có thể nuốt rồi.’’
Hựu Hựu nhạy bén phát hiện vẻ mặt nàng trở nên dịu dàng, sau khi súc miệng xong, dè dặt thử thăm dò nhích lại gần trong ngực nàng, lấy lòng nói: “Hựu Hựu rất ngoan!’’
Chung Duy Duy hoàn toàn đầu hàng, nàng muốn hỏi cậu, sao cậu không hỏi vú nuôi ở đâu, nhưng nàng không dám hỏi, nàng cảm thấy khó hiểu, Hựu Hựu nhỏ tuổi nhất định cái gì cũng biết, cái gì cũng rõ. Nàng cứng nhắc ôm Hựu Hựu, khẽ nói: “Ngủ đi, ngủ đi, ngủ một giấc rồi dậy là ổn.’’
Hựu Hựu dựa vào lòng nàng, một cái tay nắm góc chăn thật chặt, nghe lời nhắm hai mắt lại, không bao lâu sau, tiếng hít thở đều đều vang lên, ngủ thật rồi.
Chung Duy Duy chăm chú nhìn mặt mày của Hựu Hựu, cậu có đôi mắt và lông mày rất giống Trọng Hoa, chỉ là càng xinh đẹp nho nhã hơn một chút, ngược lại môi và lỗ mũi của cậu không giống như Trọng Hoa, cũng không biết là có giống mẹ ruột cậu hay không.
Chung Duy Duy chìa tay diễn tả cái miệng nhỏ nhỏ của Hựu Hựu, cảm thấy miệng cậu hơi lớn một chút, nếu như là giống mẹ đẻ, vậy thì chẳng lẽ mẹ đẻ cậu là người đẹp miệng to?
Dáng vẻ mẹ đẻ Hựu Hựu ra sao, có quan hệ gì với nàng? Việc nàng phải làm chính là bảo vệ cậu, chăm sóc cậu, cho đến khi hậu cung này an ổn, rồi lấy thù lao nàng nên lấy rời đi. Chung Duy Duy nhẹ nhàng đặt Hựu Hựu nằm xuống, tiện tay lấy một quyển cổ trà, đọc và nghiên cứu kỹ càng.
Trọng Hoa sải bước ra tẩm điện, chui tọt vào trong thư phòng, một hơi uống cạn sạch một ấm trà lạnh mới có thể bình tĩnh lại một chút, mặt không có biểu tình gì nhìn chằm chằm lá đỏ ngoài cửa sổ, vừa ngồi chính là một buổi chiều.
Trời tối, Lý An Nhân run rẩy cầm nến đi vào: “Bệ hạ, nên thắp đèn rồi. Muốn truyền thiện không ạ?’’
Trọng Hoa đưa lưng về phía hắn, khẽ nói: “Lí An Nhân, bọn họ nói không sai, Chung Duy Duy chính là một yêu nữ.”
Xém nữa Lý An Nhân buột miệng nói ra, nếu Chung Duy Duy là yêu nữ, vậy thì xử trí nàng đi. Nhưng tại có liên quan trong chuyện Chung Duy Duy này, hắn chịu quá nhiều thiệt thòi rồi, cho nên hắn chỉ giả bộ hồ đồ: “Bệ hạ đang nói gì? Nô tì không có nghe rõ.’’
“Không có gì, hoàng trưởng tử như thế nào rồi?’’ Trọng Hoa tự giễu cười một tiếng, Chung Duy Duy chính là yêu nữ. Nàng cố ý chán ghét hắn, hôn hắn, hắn lại không tức giận, mà là hận không được lúc này muốn nàng, rồi giam nàng ở bên người suốt đời suốt kiếp. A tỷ nói không sai, Chung Duy Duy chính là chấp niệm lớn nhất của hắn đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.