Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia
Chương 91: "Anh..Còn Nhớ Em Không ?"
Liin E
05/03/2024
Cả hai đang cùng chuyện trò rất vui vẻ thì Phùng Y Nguyệt đột ngột im
lặng, cô chỉ nhìn chằm chằm lấy anh, bầu không khí trầm hẳn đi. Nhiếp
Cảnh Thiên không hiểu lý do của cô là gì.
“Em sao thế?”_Nhiếp Cảnh Thiên nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Em…vẫn chưa súc miệng, em cần phải súc miệng, rửa mặt ngay lập tức…”_Phùng Y Nguyệt đưa tay lên che miệng.
“Haha…được rồi đợi anh một chút…”_Nhiếp Cảnh Thiên bật cười, nhéo má cô.
Anh đứng lên bước vào phòng tắm và nhanh chóng trở ra với một thao nước ấm trên tay. Đến cạnh giường, anh đỡ cô ngồi dựa vào người mình và để cô làm những gì cô muốn. Sau khi xong thì anh để cô nằm xuống, còn bản thân thì dọn dẹp…Cả hai lại tiếp tục trò chuyện cùng nhau.
Phùng Y Nguyệt lần nữa nhìn chằm chằm vào Nhiếp Cảnh Thiên, ánh mắt cô tràn đầy mong đợi.
“Anh…còn nhớ em không?”
Một câu hỏi không rõ ràng khiến Nhiếp Cảnh Thiên hơi bất ngờ nhưng sau đó mắt anh liền sáng lên…
Anh hiểu…?!
“Ý em là sao? Làm sao anh có thể quên em chứ…”
Phùng Y Nguyệt biểu cảm vui mừng khi nghe câu trả lời nhưng nó nhanh chóng lu mờ khi anh nói câu tiếp theo…
“Em là Phùng Y Nguyệt, là cô gái anh yêu, là người đã lén lút đi theo anh vì muốn trả thù Lưu Hạo Phong…”
“Em biết em biết, em không hỏi cái này…có phải chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi không?”
“Ừm…cũng không lâu lắm, chúng ta gặp nhau chưa đến một năm m…”_Nhiếp Cảnh Thiên xoa cằm, giả bộ suy nghĩ.
“Thôi bỏ đi…”_Phùng Y Nguyệt bỗng nói to.
Biểu cảm vui mừng của cô đã toàn hoàn biến mất thay vào đó là sự cau có, nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này khiến anh không nhịn được cười.
“Anh vẫn chưa nói hết mà, em là người duy nhất anh yêu và…cũng là người duy nhất xem anh là con gái đấy…”_Nhiếp Cảnh Thiên ngắt nhẹ chóp mũi cô.
Vốn tưởng anh lại nói những điều không liên quan nhưng không ngờ anh lại nói trúng những gì cô đang mong đợi.
“Anh biết em muốn hỏi gì mà cứ chọc em thôi…”_Phùng Y Nguyệt giận dỗi, vùi mặt vào trong chăn.
“Em sẽ bị khó thở đấy…”
Nhiếp Cảnh Thiên ngưng lại, kéo cô ra khỏi chăn rồi lại nói tiếp:
"Thật ra sau ngày hôm đó anh đã bị sốt rất cao, vừa cú sốc bị mất mẹ lại thêm nỗi buồn em rời đi dẫn đến tâm lý anh không được ổn định và kí ức cũng bị ảnh hưởng…
Anh của ngày ấy có thể hiểu được ngôi nhà đó đáng kinh tởm như nào, kí ức về em lại quá mức đẹp đẽ nên anh không muốn nó phải tồn tại ở nơi bẩn thỉu như thế…
Lại thêm mối thù của mẹ quá mức mạnh mẽ nên những kí ức về em đều bị chôn sâu vào trong…
Đó cũng là lý do vì sao mỗi lần đối mặt với em anh lại có cảm giác lạ, một cảm giác anh chưa từng được cảm nhận kể từ khi quên mất em…"
Phùng Y Nguyệt luôn lắng nghe rõ từng câu chữ của Nhiếp Cảnh Thiên, những gì anh kể về khoảng thời gian tăm tối của anh cứ như là đang thuật lại câu chuyện của cô vậy.
Sau khi được sống lại ở kiếp này cô cũng đã bị giới hạn về kí ức, cô không thể nhớ toàn bộ những gì đã xảy ra ở kiếp trước mà chỉ có thể mở khóa từng đoạn kia ức nhỏ qua các tình huống phải đối mặt mà thôi. Dĩ nhiên là những kí ức liên quan đến anh lúc còn là những đứa trẻ cũng chẳng thể tồn tại.
Những mong muốn trả thù quá mức mạnh mẽ khiến cho những kia ức tươi đẹp kia càng bị đẩy sâu vào lãng quên.
“Em cũng như thế…cũng không thể nhớ được những kia ức đó nhưng mỗi khi nhìn thấy anh là lòng em lại như nổi sóng, tận sâu bên trong liền xuất hiện những cảm xúc rất khó giải thích…”
Ánh mắt hai người nãy giờ vẫn chưa hề rời khỏi nhau, cả hai vẫn luôn ngắm nhìn đối phương nói chuyện, càng nói lại càng nhiều ‘tình’ được tạo ra.
“Vậy anh đã nhớ ra em lúc nào?”_Phùng Y Nguyệt bắt đầu nghịch mái tóc của Nhiếp Cảnh Thiên.
Anh không những không từ chối mà ngược lại còn để cô tùy ý làm càn, ánh mắt nhìn cô chẳng có gì ngoài cưng chiều.
“Vào hôm em bị người ta bắt đi…sau khi bị bọn chúng đánh đến mất nhận thức thì anh được đưa vào bệnh viện, trong lúc hôn mê đã vô tình hồi phục kí ức…”
“Vậy sao anh không nhắc em?”_Phùng Y Nguyệt phồng má.
"Nhắc em làm gì? Chúng ta đang sống ở hiện tại thì cứ lo cho hiện tại, không cần phải nhớ nhung đến quá khứ…
Dù sao quá khứ cũng đã qua, chúng ta có nhắc đến cũng chẳng quay về hay thay đổi được gì…
Chúng ta chỉ cần giữ cho riêng chúng ta biết là được rồi…"
Nhiếp Cảnh Thiên hôn nhẹ lên tay Phùng Y Nguyệt. Nhìn anh của hiện tại, cô cảm giác như cậu bé lạc quan, luôn vui tươi ngày xưa của cô đã trở lại.
“Em sao thế?”_Nhiếp Cảnh Thiên nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Em…vẫn chưa súc miệng, em cần phải súc miệng, rửa mặt ngay lập tức…”_Phùng Y Nguyệt đưa tay lên che miệng.
“Haha…được rồi đợi anh một chút…”_Nhiếp Cảnh Thiên bật cười, nhéo má cô.
Anh đứng lên bước vào phòng tắm và nhanh chóng trở ra với một thao nước ấm trên tay. Đến cạnh giường, anh đỡ cô ngồi dựa vào người mình và để cô làm những gì cô muốn. Sau khi xong thì anh để cô nằm xuống, còn bản thân thì dọn dẹp…Cả hai lại tiếp tục trò chuyện cùng nhau.
Phùng Y Nguyệt lần nữa nhìn chằm chằm vào Nhiếp Cảnh Thiên, ánh mắt cô tràn đầy mong đợi.
“Anh…còn nhớ em không?”
Một câu hỏi không rõ ràng khiến Nhiếp Cảnh Thiên hơi bất ngờ nhưng sau đó mắt anh liền sáng lên…
Anh hiểu…?!
“Ý em là sao? Làm sao anh có thể quên em chứ…”
Phùng Y Nguyệt biểu cảm vui mừng khi nghe câu trả lời nhưng nó nhanh chóng lu mờ khi anh nói câu tiếp theo…
“Em là Phùng Y Nguyệt, là cô gái anh yêu, là người đã lén lút đi theo anh vì muốn trả thù Lưu Hạo Phong…”
“Em biết em biết, em không hỏi cái này…có phải chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi không?”
“Ừm…cũng không lâu lắm, chúng ta gặp nhau chưa đến một năm m…”_Nhiếp Cảnh Thiên xoa cằm, giả bộ suy nghĩ.
“Thôi bỏ đi…”_Phùng Y Nguyệt bỗng nói to.
Biểu cảm vui mừng của cô đã toàn hoàn biến mất thay vào đó là sự cau có, nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này khiến anh không nhịn được cười.
“Anh vẫn chưa nói hết mà, em là người duy nhất anh yêu và…cũng là người duy nhất xem anh là con gái đấy…”_Nhiếp Cảnh Thiên ngắt nhẹ chóp mũi cô.
Vốn tưởng anh lại nói những điều không liên quan nhưng không ngờ anh lại nói trúng những gì cô đang mong đợi.
“Anh biết em muốn hỏi gì mà cứ chọc em thôi…”_Phùng Y Nguyệt giận dỗi, vùi mặt vào trong chăn.
“Em sẽ bị khó thở đấy…”
Nhiếp Cảnh Thiên ngưng lại, kéo cô ra khỏi chăn rồi lại nói tiếp:
"Thật ra sau ngày hôm đó anh đã bị sốt rất cao, vừa cú sốc bị mất mẹ lại thêm nỗi buồn em rời đi dẫn đến tâm lý anh không được ổn định và kí ức cũng bị ảnh hưởng…
Anh của ngày ấy có thể hiểu được ngôi nhà đó đáng kinh tởm như nào, kí ức về em lại quá mức đẹp đẽ nên anh không muốn nó phải tồn tại ở nơi bẩn thỉu như thế…
Lại thêm mối thù của mẹ quá mức mạnh mẽ nên những kí ức về em đều bị chôn sâu vào trong…
Đó cũng là lý do vì sao mỗi lần đối mặt với em anh lại có cảm giác lạ, một cảm giác anh chưa từng được cảm nhận kể từ khi quên mất em…"
Phùng Y Nguyệt luôn lắng nghe rõ từng câu chữ của Nhiếp Cảnh Thiên, những gì anh kể về khoảng thời gian tăm tối của anh cứ như là đang thuật lại câu chuyện của cô vậy.
Sau khi được sống lại ở kiếp này cô cũng đã bị giới hạn về kí ức, cô không thể nhớ toàn bộ những gì đã xảy ra ở kiếp trước mà chỉ có thể mở khóa từng đoạn kia ức nhỏ qua các tình huống phải đối mặt mà thôi. Dĩ nhiên là những kí ức liên quan đến anh lúc còn là những đứa trẻ cũng chẳng thể tồn tại.
Những mong muốn trả thù quá mức mạnh mẽ khiến cho những kia ức tươi đẹp kia càng bị đẩy sâu vào lãng quên.
“Em cũng như thế…cũng không thể nhớ được những kia ức đó nhưng mỗi khi nhìn thấy anh là lòng em lại như nổi sóng, tận sâu bên trong liền xuất hiện những cảm xúc rất khó giải thích…”
Ánh mắt hai người nãy giờ vẫn chưa hề rời khỏi nhau, cả hai vẫn luôn ngắm nhìn đối phương nói chuyện, càng nói lại càng nhiều ‘tình’ được tạo ra.
“Vậy anh đã nhớ ra em lúc nào?”_Phùng Y Nguyệt bắt đầu nghịch mái tóc của Nhiếp Cảnh Thiên.
Anh không những không từ chối mà ngược lại còn để cô tùy ý làm càn, ánh mắt nhìn cô chẳng có gì ngoài cưng chiều.
“Vào hôm em bị người ta bắt đi…sau khi bị bọn chúng đánh đến mất nhận thức thì anh được đưa vào bệnh viện, trong lúc hôn mê đã vô tình hồi phục kí ức…”
“Vậy sao anh không nhắc em?”_Phùng Y Nguyệt phồng má.
"Nhắc em làm gì? Chúng ta đang sống ở hiện tại thì cứ lo cho hiện tại, không cần phải nhớ nhung đến quá khứ…
Dù sao quá khứ cũng đã qua, chúng ta có nhắc đến cũng chẳng quay về hay thay đổi được gì…
Chúng ta chỉ cần giữ cho riêng chúng ta biết là được rồi…"
Nhiếp Cảnh Thiên hôn nhẹ lên tay Phùng Y Nguyệt. Nhìn anh của hiện tại, cô cảm giác như cậu bé lạc quan, luôn vui tươi ngày xưa của cô đã trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.