Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia
Chương 100: Cầu Hôn ! (7)
Liin E
06/04/2024
“Em luôn rất thích đồ ăn anh nấu nhưng khoảng hơn nửa tháng trước em lại chê cá anh làm tanh, đồ ăn anh làm không hợp khẩu vị.
Em cũng cẩn thận hơn rất nhiều trong từng bước đi, không còn như lúc trước chạy nhảy lung tung, giày cũng đổi sang loại đế bằng.
Từ một người chú trọng vóc dáng lại trở thành một cô nhóc ham ăn ham ngủ.
Đặc biệt là em không cho anh chạm vào người nhưng em lại rất dính người, lúc nào cũng thích bám dính lấy anh.
Những dấu hiệu trên cho thấy em đang trở thành một bà mẹ bỉm sữa đấy, nhóc con ạ…”
Nhiếp Cảnh Thiên một tay ôm, một tay lại gõ nhẹ lên trán cô. Phùng Y Nguyệt nghe anh nói về mình như thế cũng ngầm xác nhận sự thật.
Trong phút giây lãng mạn, tình cảm thì anh bất ngờ cảm thấy lạnh sống lưng. Một sự nguy hiểm luôn cố ý hướng về anh, cô gần như cũng cảm nhận được. Anh như nhớ đến việc gì đó liền nhìn cô rồi quay đầu nhìn ra sau lưng, cô thấy biểu cảm anh có chút bất thường nên cũng đưa mắt nhìn theo…Cả hai vừa chuyển tầm nhìn liền thấy những bóng dáng quen thuộc và quen thuộc nhất vẫn là ánh mắt ghét bỏ, đầy tức giận của Phùng Vĩnh An đối với Nhiếp Cảnh Thiên.
Ba mẹ, anh chị…mỗi người đều có những biểu cảm khác nhau.
“Mọi người…con thành công rồi, làm phiền mọi người quá…”_Nhiếp Cảnh Thiên miệng cười nhưng lòng đầy nước mắt.
“Mày cũng giỏi quá nhỉ? Quà tặng kèm một một à?”
Giọng nói đanh thép đầy nguy hiểm khiến cô có linh cảm chỉ cần đứng thêm một chút nữa thôi thì anh trai sẽ lập tức đánh người.
“A…mọi người ra đây có việc gì sao?”_Phùng Y Nguyệt mở lời đánh trống lảng.
“Chồng sắp cưới của con nhờ gia đình chúng ta ra đây để giúp nó nói vài câu trong trường hợp con không đồng ý nhưng bây giờ có lẽ không cần rồi, màn cầu hôn thành công vậy mà…”
Nhìn thấy nụ cười tràn đầy “tình thương” của cả ba và anh trai thì cô chỉ còn cách kéo anh ra sau lưng để bảo vệ…tuy nó chẳng có tác dụng gì…
“Tôi cứ tưởng cậu đàng hoàng, tử tế thế nào không ngờ cũng chỉ là một tên đàn ông tầm thường mà thôi…”_Phùng Vĩnh An kéo gần khoảng cách với Nhiếp Cảnh Thiên.
“Vừa nãy mới ăn no, cháu có muốn cùng chúng ta vận động chút không?”
Xưng hô của Phùng Vĩnh Lâm bất ngờ thay đổi.
Thấy cả ba cũng đang tiến về phía mình, cô liền đưa mắt cầu cứu mẹ. Nhận được tín hiệu từ con gái, Tần Y Tịnh bước đến giữ lấy cổ áo của tên chồng và cậu con trai…
“Hai người định làm gì?”
“Con và ba chỉ muốn giúp cậu em rể tương lai đây vận động thôi mà…”
Phùng Vĩnh An bỗng nhấn mạnh đoạn giữa câu nói.
“Vận động như thế nào? Cho mẹ tham gia cùng được không?”
“Vợ à, em phải để cho anh và con trai thay con bé dạy dỗ thằng nhóc này chứ…”_Phùng Vĩnh Lâm nói nhỏ với vợ.
“Cảnh Thiên làm gì sai mà cần hai người phải dạy dỗ thế?”_Tần Y Tịnh nhìn chồng và con trai.
“Nó chưa có sự cho phép của chúng ta, chưa sính lễ cưới hỏi Y Nguyệt mà dám làm em ấy có thai…đáng bị trừng phạt…”
Phùng Vĩnh An nghiêm túc nói, muốn thể hiện bản thân là người đàng hoàng, có trách nhiệm.
“Đúng, con trai nói rất đúng…”_Phùng Vĩnh Lâm gật gù đồng ý, hùa theo.
“Anh trai còn nhớ bản thân đã rước chị dâu về như thế nào không?”_Phùng Y Ngọc bỗng xuất hiện.
“…”
Trong đầu Phùng Vĩnh An dần xuất hiện những hình ảnh quen thuộc trong quá khứ. Nhớ đến những vất vả đưa vợ về nhà, anh trai liền câm nín.
“Ba còn nhớ anh hai xuất hiện khi nào không?”_Phùng Y Nguyệt nhận được tín hiệu từ chị gái, bước đến gần dò hỏi.
“…”
Phùng Vĩnh Lâm cũng câm nín, không nói được gì sao câu hỏi mang đầy kỉ niệm của cô con gái út.
Hai cha con cùng đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt có đôi chút ửng hồng không biết vì ngại ngùng hay xấu hổ.
“Cùng chung dòng máu, cùng gene di truyền thôi…”
Tần Y Tịnh cố ý nói chậm để chồng và con trai có thể nghe rõ, bà còn không quên liếc Phùng Y Nguyệt, vẻ mặt đầy chê bai.
“Nếu mọi chuyện đã xong thì chúng ta mau vào nhà ngồi thôi, đừng để mẹ bầu phải đứng lâu”_Lý Hoài Diễm bước đến bên cạnh cô, kéo vào nhà.
Tần Y Tịnh buông hai tên đàn ông trước mặt ra, cùng Ngô Mẫn Châu bước đến cạnh Phùng Y Nguyệt. Cả bốn người thầm thì, biểu cảm của ba người mẹ mang đầy ý cười…
Nhiếp Cảnh Thiên nối bước theo sau, những người còn lại ai cũng nhanh chóng bước vào nhà trừ hai cha con họ Phùng. Không lâu sau, hai người đàn ông cũng di chuyển vào theo.
Em cũng cẩn thận hơn rất nhiều trong từng bước đi, không còn như lúc trước chạy nhảy lung tung, giày cũng đổi sang loại đế bằng.
Từ một người chú trọng vóc dáng lại trở thành một cô nhóc ham ăn ham ngủ.
Đặc biệt là em không cho anh chạm vào người nhưng em lại rất dính người, lúc nào cũng thích bám dính lấy anh.
Những dấu hiệu trên cho thấy em đang trở thành một bà mẹ bỉm sữa đấy, nhóc con ạ…”
Nhiếp Cảnh Thiên một tay ôm, một tay lại gõ nhẹ lên trán cô. Phùng Y Nguyệt nghe anh nói về mình như thế cũng ngầm xác nhận sự thật.
Trong phút giây lãng mạn, tình cảm thì anh bất ngờ cảm thấy lạnh sống lưng. Một sự nguy hiểm luôn cố ý hướng về anh, cô gần như cũng cảm nhận được. Anh như nhớ đến việc gì đó liền nhìn cô rồi quay đầu nhìn ra sau lưng, cô thấy biểu cảm anh có chút bất thường nên cũng đưa mắt nhìn theo…Cả hai vừa chuyển tầm nhìn liền thấy những bóng dáng quen thuộc và quen thuộc nhất vẫn là ánh mắt ghét bỏ, đầy tức giận của Phùng Vĩnh An đối với Nhiếp Cảnh Thiên.
Ba mẹ, anh chị…mỗi người đều có những biểu cảm khác nhau.
“Mọi người…con thành công rồi, làm phiền mọi người quá…”_Nhiếp Cảnh Thiên miệng cười nhưng lòng đầy nước mắt.
“Mày cũng giỏi quá nhỉ? Quà tặng kèm một một à?”
Giọng nói đanh thép đầy nguy hiểm khiến cô có linh cảm chỉ cần đứng thêm một chút nữa thôi thì anh trai sẽ lập tức đánh người.
“A…mọi người ra đây có việc gì sao?”_Phùng Y Nguyệt mở lời đánh trống lảng.
“Chồng sắp cưới của con nhờ gia đình chúng ta ra đây để giúp nó nói vài câu trong trường hợp con không đồng ý nhưng bây giờ có lẽ không cần rồi, màn cầu hôn thành công vậy mà…”
Nhìn thấy nụ cười tràn đầy “tình thương” của cả ba và anh trai thì cô chỉ còn cách kéo anh ra sau lưng để bảo vệ…tuy nó chẳng có tác dụng gì…
“Tôi cứ tưởng cậu đàng hoàng, tử tế thế nào không ngờ cũng chỉ là một tên đàn ông tầm thường mà thôi…”_Phùng Vĩnh An kéo gần khoảng cách với Nhiếp Cảnh Thiên.
“Vừa nãy mới ăn no, cháu có muốn cùng chúng ta vận động chút không?”
Xưng hô của Phùng Vĩnh Lâm bất ngờ thay đổi.
Thấy cả ba cũng đang tiến về phía mình, cô liền đưa mắt cầu cứu mẹ. Nhận được tín hiệu từ con gái, Tần Y Tịnh bước đến giữ lấy cổ áo của tên chồng và cậu con trai…
“Hai người định làm gì?”
“Con và ba chỉ muốn giúp cậu em rể tương lai đây vận động thôi mà…”
Phùng Vĩnh An bỗng nhấn mạnh đoạn giữa câu nói.
“Vận động như thế nào? Cho mẹ tham gia cùng được không?”
“Vợ à, em phải để cho anh và con trai thay con bé dạy dỗ thằng nhóc này chứ…”_Phùng Vĩnh Lâm nói nhỏ với vợ.
“Cảnh Thiên làm gì sai mà cần hai người phải dạy dỗ thế?”_Tần Y Tịnh nhìn chồng và con trai.
“Nó chưa có sự cho phép của chúng ta, chưa sính lễ cưới hỏi Y Nguyệt mà dám làm em ấy có thai…đáng bị trừng phạt…”
Phùng Vĩnh An nghiêm túc nói, muốn thể hiện bản thân là người đàng hoàng, có trách nhiệm.
“Đúng, con trai nói rất đúng…”_Phùng Vĩnh Lâm gật gù đồng ý, hùa theo.
“Anh trai còn nhớ bản thân đã rước chị dâu về như thế nào không?”_Phùng Y Ngọc bỗng xuất hiện.
“…”
Trong đầu Phùng Vĩnh An dần xuất hiện những hình ảnh quen thuộc trong quá khứ. Nhớ đến những vất vả đưa vợ về nhà, anh trai liền câm nín.
“Ba còn nhớ anh hai xuất hiện khi nào không?”_Phùng Y Nguyệt nhận được tín hiệu từ chị gái, bước đến gần dò hỏi.
“…”
Phùng Vĩnh Lâm cũng câm nín, không nói được gì sao câu hỏi mang đầy kỉ niệm của cô con gái út.
Hai cha con cùng đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt có đôi chút ửng hồng không biết vì ngại ngùng hay xấu hổ.
“Cùng chung dòng máu, cùng gene di truyền thôi…”
Tần Y Tịnh cố ý nói chậm để chồng và con trai có thể nghe rõ, bà còn không quên liếc Phùng Y Nguyệt, vẻ mặt đầy chê bai.
“Nếu mọi chuyện đã xong thì chúng ta mau vào nhà ngồi thôi, đừng để mẹ bầu phải đứng lâu”_Lý Hoài Diễm bước đến bên cạnh cô, kéo vào nhà.
Tần Y Tịnh buông hai tên đàn ông trước mặt ra, cùng Ngô Mẫn Châu bước đến cạnh Phùng Y Nguyệt. Cả bốn người thầm thì, biểu cảm của ba người mẹ mang đầy ý cười…
Nhiếp Cảnh Thiên nối bước theo sau, những người còn lại ai cũng nhanh chóng bước vào nhà trừ hai cha con họ Phùng. Không lâu sau, hai người đàn ông cũng di chuyển vào theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.