Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia
Chương 66: Gặp Ba Mẹ
Liin E
26/12/2023
Hai người miệng cứ không ngừng kêu cô quay về với họ, nước mắt không ngừng rơi…
Phùng Vĩnh An và Phùng Y Ngọc không biết từ khi nào đã bước đến cạnh bên cô, khóc đến không thể thở.
Hạ Y Nguyệt bao năm được sống trong sự yêu thương của ba mẹ, còn ba mẹ ruột cô luôn sống trong sự nhớ nhung đứa con gái bé nhỏ của mình.
Tất cả mọi người ai cũng khóc, khóc vì thương xót cho sự ra đi của cô và…vì thương cho người ba mẹ vừa mất con.
Mẹ ruột cô khi ấy đã khóc đến ngất đi khiến những người khác hốt hoảng, mọi người liền nén đau thương mà nhanh chóng đưa Nhiếp Cảnh Thiên về chữa trị và đưa cô về chôn cất.
Khi trở lại thực tại, Hạ Y Nguyệt bất ngờ khi thấy mình đã khóc trong vô thức. Cả phòng ai cũng đều lo lắng cho cô, họ không biết cảm xúc của cô hiện tại là gì.
“Ba mẹ và anh chị không ép em chấp nhận mọi người sớm đâu mà, em đừng khóc nữa, mọi người sẽ cho em thời gian mà…chỉ mong em đừng không cần mọi người là được”_Phùng Y Ngọc bối rối khi thấy Hạ Y Nguyệt khóc.
Những người khác không biết nên nói gì đành im lặng.
“Sao em lại không cần mọi người chứ, em chỉ cần một chút thời gian để làm quen thôi, em biết ba mẹ vì lo cho em nên mới không thể chăm sóc cho em mà…đúng không?”_Hạ Y Nguyệt lau nước mắt, mỉm cười nhìn hai anh chị của mình.
“Ừm…đúng đúng”_Phùng Y Ngọc ôm lấy Hạ Y Nguyệt.
“Ba mẹ cũng không cần lo là con không cần hai người, không thương hai người nha, con sẽ yêu thương mọi người luôn mà”_Hạ Y Nguyệt quay qua mỉm cười với Ngô Mẫn Châu và Hạ Kỳ Sơn.
“Ừm, ba mẹ biết rồi”_Ngô Mẫn Châu cũng đỏ mắt.
“Cho anh ôm một cái nào, vừa rồi em hút sạch máu anh luôn đấy…”_Phùng Vĩnh An muốn đùa một chút cho tâm trạng mọi người tốt lên.
“Là do em bị mất máu quá nhiều nên anh hai đã truyền máu cho em đó”_Phùng Y Ngọc thấy em mình không hiểu nên giải thích.
Hạ Y Nguyệt gật đầu như đã hiểu, cô bước đến chỗ Phùng Vĩnh An ôm lấy anh hai mình.
Mọi người đều mỉm cười, vui cho giây phút đoàn tụ này thì một âm thanh lớn vang lên.
“Mau buông cô ấy ra…!”
Đến khi nhìn lại thì mới biết đó là Nhiếp Cảnh Thiên, anh vừa ngủ dậy lại bắt gặp ngay cảnh này…
Anh xuống giường, bước đến chỗ Hạ Y Nguyệt và Phùng Vĩnh An đang ôm nhau, kéo cô vào lòng rồi gục đầu lên vai cô mệt mỏi.
Sau đó lại chẳng nghe động tĩnh gì từ Nhiếp Cảnh Thiên khiến mọi người một phen cười ra nước mắt với hành động của anh.
Vậy là anh đang ngủ, mơ màng vô tình thấy người yêu ôm thằng khác nên nhảy xuống giường, chạy đến giành lại xong buồn ngủ nên ngủ tiếp sao…?
Hạ Y Nguyệt cũng chẳng biết nói gì với Nhiếp Cảnh Thiên, khi nghe thấy tiếng anh vì giật mình nên cô quên mất phải buông anh hai ra, thấy anh đi tới cô còn nghĩ sẽ có một trận ẩu đả rồi chứ…
Hạ Y Nguyệt bất lực mỉm cười rồi ôm Nhiếp Cảnh Thiên, cố nhích về giường, nhưng về đến nơi làm cách nào anh cũng không buông ra nên Hạ Y Nguyệt đành xin lỗi mọi người và leo lên nằm cùng, làm gối ôm cho Nhiếp Cảnh Thiên.
Mọi người cũng chỉ biết cười trừ, sau đó thì cũng nhanh chóng ra về, không làm phiền đôi trẻ.
- ------*-------
“Sao rồi? Thành công hay thất bại?”_Vu Giai Giai ngồi trên ghế, mệt mỏi hỏi tên tài xế trước mặt.
“Không tông trúng hai bà già kia nhưng đứa con gái đi cùng bị thương không nhẹ…”
“Cũng tạm được…đây là số tiền như đã hứa”_Vu Giai Giai cầm một xấp tiền đưa tên tài xế.
“Cảm ơn bà, nếu sau này có việc gì mà cứ gọi cho tôi, xin phép bà tôi về…”_Tên tài xế vui vẻ cầm tiền rời đi.
Vu Giai Giai vẫn ngồi im trên ghế, mắt liếc nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, không biết trong đầu suy nghĩ gì, miệng mỉm cười nhưng đầy đau khổ.
- ------*-------
Khoảng một tháng cư trú trong bệnh viện thì Hạ Y Nguyệt đã được về nhà nhưng không phải là nhà của cô mà là nhà của Nhiếp Cảnh Thiên. Còn nguyên là vì…ai đó cứ ôm chặt cứng lấy cô, đu lên người cô như con Koala nên cô đành phải theo anh về nhà…và một phần cũng là vì cô muốn gần anh, cô có cảm giác rất lạ trong người, chỉ muốn được ở gần anh…
“Ba mẹ vài ngày nữa là sẽ về nước, em có muốn đi gặp ba mẹ luôn không?”_Phùng Y Ngọc muốn hỏi ý Hạ Y Nguyệt.
Cô suy nghĩ rồi liền đồng ý: “Gặp, em muốn gặp ba mẹ”
“Ừm, vậy để chị nói với ba mẹ…em mau lên xe đi không có người ra cắn chị đấy…”_Phùng Y Ngọc nhướng mày về phía Nhiếp Cảnh Thiên.
“Vậy em đi đây tạm biệt chị”_Hạ Y Nguyệt bật cười, tạm biệt chị mình.
Phùng Vĩnh An và Phùng Y Ngọc không biết từ khi nào đã bước đến cạnh bên cô, khóc đến không thể thở.
Hạ Y Nguyệt bao năm được sống trong sự yêu thương của ba mẹ, còn ba mẹ ruột cô luôn sống trong sự nhớ nhung đứa con gái bé nhỏ của mình.
Tất cả mọi người ai cũng khóc, khóc vì thương xót cho sự ra đi của cô và…vì thương cho người ba mẹ vừa mất con.
Mẹ ruột cô khi ấy đã khóc đến ngất đi khiến những người khác hốt hoảng, mọi người liền nén đau thương mà nhanh chóng đưa Nhiếp Cảnh Thiên về chữa trị và đưa cô về chôn cất.
Khi trở lại thực tại, Hạ Y Nguyệt bất ngờ khi thấy mình đã khóc trong vô thức. Cả phòng ai cũng đều lo lắng cho cô, họ không biết cảm xúc của cô hiện tại là gì.
“Ba mẹ và anh chị không ép em chấp nhận mọi người sớm đâu mà, em đừng khóc nữa, mọi người sẽ cho em thời gian mà…chỉ mong em đừng không cần mọi người là được”_Phùng Y Ngọc bối rối khi thấy Hạ Y Nguyệt khóc.
Những người khác không biết nên nói gì đành im lặng.
“Sao em lại không cần mọi người chứ, em chỉ cần một chút thời gian để làm quen thôi, em biết ba mẹ vì lo cho em nên mới không thể chăm sóc cho em mà…đúng không?”_Hạ Y Nguyệt lau nước mắt, mỉm cười nhìn hai anh chị của mình.
“Ừm…đúng đúng”_Phùng Y Ngọc ôm lấy Hạ Y Nguyệt.
“Ba mẹ cũng không cần lo là con không cần hai người, không thương hai người nha, con sẽ yêu thương mọi người luôn mà”_Hạ Y Nguyệt quay qua mỉm cười với Ngô Mẫn Châu và Hạ Kỳ Sơn.
“Ừm, ba mẹ biết rồi”_Ngô Mẫn Châu cũng đỏ mắt.
“Cho anh ôm một cái nào, vừa rồi em hút sạch máu anh luôn đấy…”_Phùng Vĩnh An muốn đùa một chút cho tâm trạng mọi người tốt lên.
“Là do em bị mất máu quá nhiều nên anh hai đã truyền máu cho em đó”_Phùng Y Ngọc thấy em mình không hiểu nên giải thích.
Hạ Y Nguyệt gật đầu như đã hiểu, cô bước đến chỗ Phùng Vĩnh An ôm lấy anh hai mình.
Mọi người đều mỉm cười, vui cho giây phút đoàn tụ này thì một âm thanh lớn vang lên.
“Mau buông cô ấy ra…!”
Đến khi nhìn lại thì mới biết đó là Nhiếp Cảnh Thiên, anh vừa ngủ dậy lại bắt gặp ngay cảnh này…
Anh xuống giường, bước đến chỗ Hạ Y Nguyệt và Phùng Vĩnh An đang ôm nhau, kéo cô vào lòng rồi gục đầu lên vai cô mệt mỏi.
Sau đó lại chẳng nghe động tĩnh gì từ Nhiếp Cảnh Thiên khiến mọi người một phen cười ra nước mắt với hành động của anh.
Vậy là anh đang ngủ, mơ màng vô tình thấy người yêu ôm thằng khác nên nhảy xuống giường, chạy đến giành lại xong buồn ngủ nên ngủ tiếp sao…?
Hạ Y Nguyệt cũng chẳng biết nói gì với Nhiếp Cảnh Thiên, khi nghe thấy tiếng anh vì giật mình nên cô quên mất phải buông anh hai ra, thấy anh đi tới cô còn nghĩ sẽ có một trận ẩu đả rồi chứ…
Hạ Y Nguyệt bất lực mỉm cười rồi ôm Nhiếp Cảnh Thiên, cố nhích về giường, nhưng về đến nơi làm cách nào anh cũng không buông ra nên Hạ Y Nguyệt đành xin lỗi mọi người và leo lên nằm cùng, làm gối ôm cho Nhiếp Cảnh Thiên.
Mọi người cũng chỉ biết cười trừ, sau đó thì cũng nhanh chóng ra về, không làm phiền đôi trẻ.
- ------*-------
“Sao rồi? Thành công hay thất bại?”_Vu Giai Giai ngồi trên ghế, mệt mỏi hỏi tên tài xế trước mặt.
“Không tông trúng hai bà già kia nhưng đứa con gái đi cùng bị thương không nhẹ…”
“Cũng tạm được…đây là số tiền như đã hứa”_Vu Giai Giai cầm một xấp tiền đưa tên tài xế.
“Cảm ơn bà, nếu sau này có việc gì mà cứ gọi cho tôi, xin phép bà tôi về…”_Tên tài xế vui vẻ cầm tiền rời đi.
Vu Giai Giai vẫn ngồi im trên ghế, mắt liếc nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, không biết trong đầu suy nghĩ gì, miệng mỉm cười nhưng đầy đau khổ.
- ------*-------
Khoảng một tháng cư trú trong bệnh viện thì Hạ Y Nguyệt đã được về nhà nhưng không phải là nhà của cô mà là nhà của Nhiếp Cảnh Thiên. Còn nguyên là vì…ai đó cứ ôm chặt cứng lấy cô, đu lên người cô như con Koala nên cô đành phải theo anh về nhà…và một phần cũng là vì cô muốn gần anh, cô có cảm giác rất lạ trong người, chỉ muốn được ở gần anh…
“Ba mẹ vài ngày nữa là sẽ về nước, em có muốn đi gặp ba mẹ luôn không?”_Phùng Y Ngọc muốn hỏi ý Hạ Y Nguyệt.
Cô suy nghĩ rồi liền đồng ý: “Gặp, em muốn gặp ba mẹ”
“Ừm, vậy để chị nói với ba mẹ…em mau lên xe đi không có người ra cắn chị đấy…”_Phùng Y Ngọc nhướng mày về phía Nhiếp Cảnh Thiên.
“Vậy em đi đây tạm biệt chị”_Hạ Y Nguyệt bật cười, tạm biệt chị mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.